Chương 64
Cật Tố
03/05/2022
Dù không đến mức nhập viện, nhưng cơn sốt nhẹ vì dầm mưa vẫn khiến Ngôn
Hành Nhất trốn không thoát một mũi tiêm. Đôi chân vừa tiêu sưng cũng cần tiếp tục bài tập vật lý trị liệu và xoa bóp, tiêm xong Ngôn Hành Nhất
lập tức bị đưa tới phòng vật lý trị liệu, dành trọn một buổi chiều trong viện.
Tiêu Chi Viễn lấy quần áo của Ngôn Hành Nhất, kéo màn trong phòng thay quần áo tập trị liệu ra cho anh.
Ngôn Hành Nhất cởi bộ đồ màu xanh nhạt thùng thình, phơi bày tấm lưng gầy gò đến mức lộ rõ xương sống. Trên mặt anh vẫn còn mấy vết xước nhỏ hồi bị tai nạn xe, mu bàn tay trái bầm tím cả mảng lớn vì giật kim quá thô bạo, những vết thương khắp cơ thể làm anh trông như một nạn nhân bị bạo lực gia đình lâu năm.
Chỉ mới nhìn thôi đã thấy đau chết mất rồi.
Dưới lớp quần áo khoác trên cánh tay, Tiêu Chi Viễn siết chặt tay mình đến mức tưởng chừng nhỏ ra máu.
Anh mặc chiếc áo vốn thuộc về Tiêu Chi Viễn, nhưng hắn lại không đưa quần cho anh, ngồi thụp xuống trước mặt anh. Vết thương cũ mới chồng chéo trên đôi chân làm Ngôn Hành Nhất không thể thoải mái co chân theo ý muốn, hắn biết rõ điều đó. Vì vậy hắn xỏ từng ống quần một vào chân anh, mang giày giúp anh.
“Vịn tôi.”
Ngôn Hành Nhất nghe lời, anh đặt tay lên bả vai vì khom lưng xuống mà nhô ra của Tiêu Chi Viễn. Hắn giúp anh kéo quần thể thao lên khỏi đầu gối, buộc cả dây rút lại.
“Đi thôi.”
Tiêu Chi Viễn cầm gậy chống của anh sang. Hình như anh không biết phải chống bên nào mới ổn đây, thử mày mò cả hai bên trái phải rồi chuyển hẳn sang phải. Nhìn anh đắn đo khó xử, Tiêu Chi Viễn khom lưng, vòng tay anh lên cổ mình rồi bế bổng anh lên.
Ngôn Hành Nhất luôn giữ im lặng tuyệt đối.
Tiêu Chi Viễn đắp cho anh tấm chăn mỏng rồi mới lái xe đi, lúc gần về đến nhà còn nói: “Gọi điện thoại cho người nhà, nói anh đang ở nhà em, lý do tùy anh nghĩ.”
Ngôn Hành Nhất quay sang nhìn hắn, vừa hé môi định nói gì Tiêu Chi Viễn đã cắt lời:
“Tôi không hỏi ý kiến anh.”
Ngôn Hành Nhất dừng mắt trên gương mặt hắn, chốc lát sau lại dời ra ngoài cửa sổ xe. Anh “Ừ” một tiếng, tiếp tục làm thinh.
Trước đây lúc nào cũng thấy anh ầm ĩ, lúc không viết bản thảo có thể làm người ta phiền muốn chết. Nhưng sự yên tĩnh của anh của hiện tại khiến Tiêu Chi Viễn nghĩ dường như anh có thể biến mất bất cứ lúc nào, tạo ra ảo giác khiến người ta nghĩ từ nay về sau sẽ không được nghe tiếng anh nói chuyện nữa.
“Hay là anh muốn ở nhà Chu Cẩm?”
Anh nói đi.
Phản bác em đi.
Nói cái gì cũng được.
Nhưng Ngôn Hành Nhất vẫn trầm mặc, như thể vốn không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Lòng Tiêu Chi Viễn nổi cơn thịnh nộ, tự mắng chửi mình ngu xuẩn.
Muốn anh nói chuyện cũng đâu việc gì phải dùng lời lẽ đầy tính công kích như thế chứ. Nhưng chính hắn đây không khống chế nổi nỗi muộn phiền và bất an trong lòng, hắn không muốn liên hệ việc Ngôn Hành Nhất tự sát dính líu gì đến Chu Cẩm.
Đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, rằng Ngôn Hành Nhất sẽ tự sát. Trái lại, sự tuyệt vọng đủ sức khiến anh lựa chọn kết thúc sinh mạng mình phải khủng khiếp tận cùng đến mức nào?
Tuy nhặt được mạng về, nhưng Ngôn Hành Nhất thật sự muốn sống tiếp ư?
Vừa nghĩ đến chuyện anh có thể tổn thương coi rẻ mạng sống mình bất cứ lúc nào, Tiêu Chi Viễn lâm vào nỗi sợ hãi cực độ. Hắn sợ mình chỉ cần nơi lỏng một phút thôi, Ngôn Hành Nhất sẽ biến thành một cái xác lạnh căm trước mặt mình.
Thủ đoạn nào cũng được, tuyệt nhiên không thể để Ngôn Hành Nhất rời khỏi mình nửa bước.
Đến cuối cùng cũng tường tận cách làm này, vậy nên khi Ngôn Hành Nhất đến thăm mẹ, Tiêu Chi Viễn đã theo anh lên tầng, nhìn anh bước vào phòng bệnh. Xong xuôi hắn mới quay ra hành lang, tìm hàng ghế dài ngồi đó.
“Anh là… anh Tiêu?”
Người phụ nữ vừa ra khỏi phòng bệnh, tay cầm khăn bông dường như vốn định đi sang hướng khác. Lúc thấy Tiêu Chi Viễn chẳng biết vì sao lại chuyển hướng đi tới, hỏi thăm.
“Là tôi, chị là —— Phương Tư?”
Người nọ gật đầu.
“Tôi thấy cậu đưa Hành Nhất đến đây. Bây giờ em ấy vẫn đang ở chỗ cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Phương Tư rất nhạy bén, chị nhìn ra được người có thể khiến Ngôn Hành Nhất ở cùng, ngay cả ra khỏi nhà cũng không rời một bước, lẫn thái độ đương nhiên của người nọ tất không phải chỉ dừng lại ở quan hệ công việc bình thường.
Vậy, người này biết chuyện của Hành Nhất chứ?
“Cậu… quen biết Hành Nhất bao lâu rồi?”
Hiển nhiên Phương Tư muốn biết nhiều thứ hơn về người này, vậy nên mới hỏi ra câu có vẻ đường đột này. Mà Tiêu Chi Viễn cũng biết, chắc là đáp án của mình sẽ làm chị ngạc nhiên lắm đây.
“Bảy năm trước đã quen biết nhau rồi.”
Quả nhiên, Tiêu Chi Viễn thấy sự hoài nghi rõ rệt trên gương mặt Phương Tư.
“Bảy năm trước? Khi ấy Hành Nhất vẫn còn…”
“Vẫn còn chưa xuất bản cuốn sách nào, ở vùng nông thôn xa xôi.” Tiêu Chi Viễn như đang nghĩ về cuộc sống trước kia, khẽ nở nụ cười, “Khi ấy tôi cũng chỉ là một cậu sinh viên hai mươi tuổi.”
Phương Tư như đang tỉ mỉ xem xét tính chân thực của câu chuyện, chị đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Cậu từng gặp anh trai của Hành Nhất chưa?”
“Chỉ một lần,” Tiêu Chi Viễn nhìn chị, cân nhắc xem phải trả lời thế nào: “Sau khi hỏi, anh ta là —— “
“Chồng cũ của tôi.”
Phương Tư đáp.
“…” Tiêu Chi Viễn không biết phải phản ứng thế nào trước thông tin này.
“Tôi biết rồi, cậu là đứa bé mà em ấy nhắc đến kia!”
Lần này đến lượt Tiêu Chi Viễn ngạc nhiên: “Anh ấy từng nhắc đến tôi?”
Phương Tư mỉm cười, Tiêu Chi Viễn phát hiện nụ cười của cô đúng thật như lời Ngôn Hành Nhất từng nói, rất mực điềm đạm dịu dàng.
“Đúng vậy, em ấy rất thích —— “
“Chị dâu?” Ngôn Hành Nhất ló nửa người ra gọi chị, “Khăn mặt của mẹ đâu rồi?”
“À,” Phương Tư nhìn chiếc khăn bông trong tay mình, “Chị tới ngay!” Nói đoạn áy náy cười cười với hắn. Có lẽ Ngôn Hành Nhất muốn hỏi Phương Tư và hắn nói gì với nhau, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, xoay người đi theo chị.
Tiêu Chi Viễn nhìn theo hướng anh đi, nhấm nháp câu nói vừa rồi của Phương Tư.
Em ấy rất thích —— thích gì? Mình ư?
Cứ coi như vậy đi, hẳn rằng cũng chỉ là đã từng.
Tiêu Chi Viễn nhếch môi cười như tự giễu, ngồi xuống hàng ghế cách đó xa một chút.
Bất kể thời gian trôi qua bao lâu, dù rằng hôm nay đã bao nhiêu tuổi, trong chuyện của Ngôn Hành Nhất mình mãi mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành vật lộn với cảm giác lo được lo mất.
“Ngày mai tôi sẽ sang nhà anh dọn đồ đạc, anh có gì nhất định phải mang theo không?”
Trời chuyển lạnh, mùa hè sắp kết thúc rồi.
Hắn phải nhanh chóng mang đồ của Ngôn Hành Nhất về càng sớm càng tốt, hoàn thành mọi công việc cần thiết, cố gắng giảm thiểu thời gian không có nhà.
Ngôn Hành Nhất ngồi trên sofa đọc sách, ngẫm nghĩ mất một lúc: “Coca.”
Chắc cũng chỉ có mình Tiêu Chi Viễn mới biết anh đang nói đến con mèo nhà mình chứ không phải một món đồ uống.
“Trước lúc đi giao nó cho hàng xóm chăm, ba lô mèo ở…”
“Dưới giá sách sau cửa kéo.” Tiêu Chi Viễn nói tiếp, “Nếu tôi nhớ không lầm.”
Hồi lâu sau, bên sofa vang lên một tiếng “Ừ” nhạt nhòa.
Tiêu Chi Viễn ngẩng đầu khỏi trang giấy. Hắn đã thu xếp đem hết công việc về nhà, làm ở nơi có thể nhìn thấy Ngôn Hành Nhất.
Ngôn Hành Nhất đắp chăn ngồi trên sofa, mỏng manh yếu ớt hệt như tờ giấy. Tấm chăn như nhấn chìm anh vào một góc ghế, để lộ gương mặt nhợt nhạt và cánh tay anh. Ban đêm giữa những giấc ngủ, Ngôn Hành Nhất sẽ tỉnh lại rất nhiều lần, anh cứ nghĩ Tiêu Chi Viễn không hay biết mà nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn dưới lớp chăn, nắm lấy bàn tay bị thương kia.
Hắn không hỏi, nhưng hắn biết rõ, vì ánh mắt anh luôn dừng trên dải băng gạc trắng toát.
Những lúc thế này, Tiêu Chi Viễn sẽ vờ như ngủ say, kéo anh vào lòng, giam anh vào một cái ôm chặt siết.
Thỉnh thoảng Ngôn Hành Nhất sẽ khe khẽ kêu lên mấy tiếng đầy thỏa mãn, đôi lúc anh khóc.
Tại sao anh không nói “Tôi vẫn còn yêu em”?
Em không muốn nghe câu xin lỗi, lẽ nào anh không còn cảm xúc nào khác với em ngoại trừ nỗi bứt rứt hổ thẹn?
Phải sống khiến anh khổ sở ngần ấy ư?
Em phải làm sao anh mới muốn tiếp tục sống bây giờ? Mới có thể lần nữa yêu lấy em.
Tiêu Chi Viễn không biết những câu hỏi này đến khi nào mới có đáp án, cũng không biết phải làm cách nào Ngôn Hành Nhất mới hiểu, đối với Tiêu Chi Viễn hắn anh quan trọng đến nhường nào.
Dẫu yêu hay hận, anh luôn xếp vị trí đầu tiên.
Dù rằng chỉ một chút nhỏ vụn thôi, anh không thể nghĩ đến em mà có lấy một chút lưu luyến với thế gian này sao anh?
Tiêu Chi Viễn lấy quần áo của Ngôn Hành Nhất, kéo màn trong phòng thay quần áo tập trị liệu ra cho anh.
Ngôn Hành Nhất cởi bộ đồ màu xanh nhạt thùng thình, phơi bày tấm lưng gầy gò đến mức lộ rõ xương sống. Trên mặt anh vẫn còn mấy vết xước nhỏ hồi bị tai nạn xe, mu bàn tay trái bầm tím cả mảng lớn vì giật kim quá thô bạo, những vết thương khắp cơ thể làm anh trông như một nạn nhân bị bạo lực gia đình lâu năm.
Chỉ mới nhìn thôi đã thấy đau chết mất rồi.
Dưới lớp quần áo khoác trên cánh tay, Tiêu Chi Viễn siết chặt tay mình đến mức tưởng chừng nhỏ ra máu.
Anh mặc chiếc áo vốn thuộc về Tiêu Chi Viễn, nhưng hắn lại không đưa quần cho anh, ngồi thụp xuống trước mặt anh. Vết thương cũ mới chồng chéo trên đôi chân làm Ngôn Hành Nhất không thể thoải mái co chân theo ý muốn, hắn biết rõ điều đó. Vì vậy hắn xỏ từng ống quần một vào chân anh, mang giày giúp anh.
“Vịn tôi.”
Ngôn Hành Nhất nghe lời, anh đặt tay lên bả vai vì khom lưng xuống mà nhô ra của Tiêu Chi Viễn. Hắn giúp anh kéo quần thể thao lên khỏi đầu gối, buộc cả dây rút lại.
“Đi thôi.”
Tiêu Chi Viễn cầm gậy chống của anh sang. Hình như anh không biết phải chống bên nào mới ổn đây, thử mày mò cả hai bên trái phải rồi chuyển hẳn sang phải. Nhìn anh đắn đo khó xử, Tiêu Chi Viễn khom lưng, vòng tay anh lên cổ mình rồi bế bổng anh lên.
Ngôn Hành Nhất luôn giữ im lặng tuyệt đối.
Tiêu Chi Viễn đắp cho anh tấm chăn mỏng rồi mới lái xe đi, lúc gần về đến nhà còn nói: “Gọi điện thoại cho người nhà, nói anh đang ở nhà em, lý do tùy anh nghĩ.”
Ngôn Hành Nhất quay sang nhìn hắn, vừa hé môi định nói gì Tiêu Chi Viễn đã cắt lời:
“Tôi không hỏi ý kiến anh.”
Ngôn Hành Nhất dừng mắt trên gương mặt hắn, chốc lát sau lại dời ra ngoài cửa sổ xe. Anh “Ừ” một tiếng, tiếp tục làm thinh.
Trước đây lúc nào cũng thấy anh ầm ĩ, lúc không viết bản thảo có thể làm người ta phiền muốn chết. Nhưng sự yên tĩnh của anh của hiện tại khiến Tiêu Chi Viễn nghĩ dường như anh có thể biến mất bất cứ lúc nào, tạo ra ảo giác khiến người ta nghĩ từ nay về sau sẽ không được nghe tiếng anh nói chuyện nữa.
“Hay là anh muốn ở nhà Chu Cẩm?”
Anh nói đi.
Phản bác em đi.
Nói cái gì cũng được.
Nhưng Ngôn Hành Nhất vẫn trầm mặc, như thể vốn không nghe thấy câu hỏi của hắn.
Lòng Tiêu Chi Viễn nổi cơn thịnh nộ, tự mắng chửi mình ngu xuẩn.
Muốn anh nói chuyện cũng đâu việc gì phải dùng lời lẽ đầy tính công kích như thế chứ. Nhưng chính hắn đây không khống chế nổi nỗi muộn phiền và bất an trong lòng, hắn không muốn liên hệ việc Ngôn Hành Nhất tự sát dính líu gì đến Chu Cẩm.
Đến tận bây giờ hắn cũng chưa từng nghĩ, rằng Ngôn Hành Nhất sẽ tự sát. Trái lại, sự tuyệt vọng đủ sức khiến anh lựa chọn kết thúc sinh mạng mình phải khủng khiếp tận cùng đến mức nào?
Tuy nhặt được mạng về, nhưng Ngôn Hành Nhất thật sự muốn sống tiếp ư?
Vừa nghĩ đến chuyện anh có thể tổn thương coi rẻ mạng sống mình bất cứ lúc nào, Tiêu Chi Viễn lâm vào nỗi sợ hãi cực độ. Hắn sợ mình chỉ cần nơi lỏng một phút thôi, Ngôn Hành Nhất sẽ biến thành một cái xác lạnh căm trước mặt mình.
Thủ đoạn nào cũng được, tuyệt nhiên không thể để Ngôn Hành Nhất rời khỏi mình nửa bước.
Đến cuối cùng cũng tường tận cách làm này, vậy nên khi Ngôn Hành Nhất đến thăm mẹ, Tiêu Chi Viễn đã theo anh lên tầng, nhìn anh bước vào phòng bệnh. Xong xuôi hắn mới quay ra hành lang, tìm hàng ghế dài ngồi đó.
“Anh là… anh Tiêu?”
Người phụ nữ vừa ra khỏi phòng bệnh, tay cầm khăn bông dường như vốn định đi sang hướng khác. Lúc thấy Tiêu Chi Viễn chẳng biết vì sao lại chuyển hướng đi tới, hỏi thăm.
“Là tôi, chị là —— Phương Tư?”
Người nọ gật đầu.
“Tôi thấy cậu đưa Hành Nhất đến đây. Bây giờ em ấy vẫn đang ở chỗ cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Phương Tư rất nhạy bén, chị nhìn ra được người có thể khiến Ngôn Hành Nhất ở cùng, ngay cả ra khỏi nhà cũng không rời một bước, lẫn thái độ đương nhiên của người nọ tất không phải chỉ dừng lại ở quan hệ công việc bình thường.
Vậy, người này biết chuyện của Hành Nhất chứ?
“Cậu… quen biết Hành Nhất bao lâu rồi?”
Hiển nhiên Phương Tư muốn biết nhiều thứ hơn về người này, vậy nên mới hỏi ra câu có vẻ đường đột này. Mà Tiêu Chi Viễn cũng biết, chắc là đáp án của mình sẽ làm chị ngạc nhiên lắm đây.
“Bảy năm trước đã quen biết nhau rồi.”
Quả nhiên, Tiêu Chi Viễn thấy sự hoài nghi rõ rệt trên gương mặt Phương Tư.
“Bảy năm trước? Khi ấy Hành Nhất vẫn còn…”
“Vẫn còn chưa xuất bản cuốn sách nào, ở vùng nông thôn xa xôi.” Tiêu Chi Viễn như đang nghĩ về cuộc sống trước kia, khẽ nở nụ cười, “Khi ấy tôi cũng chỉ là một cậu sinh viên hai mươi tuổi.”
Phương Tư như đang tỉ mỉ xem xét tính chân thực của câu chuyện, chị đột nhiên nghĩ ra điều gì, hỏi: “Cậu từng gặp anh trai của Hành Nhất chưa?”
“Chỉ một lần,” Tiêu Chi Viễn nhìn chị, cân nhắc xem phải trả lời thế nào: “Sau khi hỏi, anh ta là —— “
“Chồng cũ của tôi.”
Phương Tư đáp.
“…” Tiêu Chi Viễn không biết phải phản ứng thế nào trước thông tin này.
“Tôi biết rồi, cậu là đứa bé mà em ấy nhắc đến kia!”
Lần này đến lượt Tiêu Chi Viễn ngạc nhiên: “Anh ấy từng nhắc đến tôi?”
Phương Tư mỉm cười, Tiêu Chi Viễn phát hiện nụ cười của cô đúng thật như lời Ngôn Hành Nhất từng nói, rất mực điềm đạm dịu dàng.
“Đúng vậy, em ấy rất thích —— “
“Chị dâu?” Ngôn Hành Nhất ló nửa người ra gọi chị, “Khăn mặt của mẹ đâu rồi?”
“À,” Phương Tư nhìn chiếc khăn bông trong tay mình, “Chị tới ngay!” Nói đoạn áy náy cười cười với hắn. Có lẽ Ngôn Hành Nhất muốn hỏi Phương Tư và hắn nói gì với nhau, nhưng cuối cùng vẫn không mở lời, xoay người đi theo chị.
Tiêu Chi Viễn nhìn theo hướng anh đi, nhấm nháp câu nói vừa rồi của Phương Tư.
Em ấy rất thích —— thích gì? Mình ư?
Cứ coi như vậy đi, hẳn rằng cũng chỉ là đã từng.
Tiêu Chi Viễn nhếch môi cười như tự giễu, ngồi xuống hàng ghế cách đó xa một chút.
Bất kể thời gian trôi qua bao lâu, dù rằng hôm nay đã bao nhiêu tuổi, trong chuyện của Ngôn Hành Nhất mình mãi mãi là một đứa trẻ chưa trưởng thành vật lộn với cảm giác lo được lo mất.
“Ngày mai tôi sẽ sang nhà anh dọn đồ đạc, anh có gì nhất định phải mang theo không?”
Trời chuyển lạnh, mùa hè sắp kết thúc rồi.
Hắn phải nhanh chóng mang đồ của Ngôn Hành Nhất về càng sớm càng tốt, hoàn thành mọi công việc cần thiết, cố gắng giảm thiểu thời gian không có nhà.
Ngôn Hành Nhất ngồi trên sofa đọc sách, ngẫm nghĩ mất một lúc: “Coca.”
Chắc cũng chỉ có mình Tiêu Chi Viễn mới biết anh đang nói đến con mèo nhà mình chứ không phải một món đồ uống.
“Trước lúc đi giao nó cho hàng xóm chăm, ba lô mèo ở…”
“Dưới giá sách sau cửa kéo.” Tiêu Chi Viễn nói tiếp, “Nếu tôi nhớ không lầm.”
Hồi lâu sau, bên sofa vang lên một tiếng “Ừ” nhạt nhòa.
Tiêu Chi Viễn ngẩng đầu khỏi trang giấy. Hắn đã thu xếp đem hết công việc về nhà, làm ở nơi có thể nhìn thấy Ngôn Hành Nhất.
Ngôn Hành Nhất đắp chăn ngồi trên sofa, mỏng manh yếu ớt hệt như tờ giấy. Tấm chăn như nhấn chìm anh vào một góc ghế, để lộ gương mặt nhợt nhạt và cánh tay anh. Ban đêm giữa những giấc ngủ, Ngôn Hành Nhất sẽ tỉnh lại rất nhiều lần, anh cứ nghĩ Tiêu Chi Viễn không hay biết mà nhẹ nhàng vuốt ve cánh tay hắn dưới lớp chăn, nắm lấy bàn tay bị thương kia.
Hắn không hỏi, nhưng hắn biết rõ, vì ánh mắt anh luôn dừng trên dải băng gạc trắng toát.
Những lúc thế này, Tiêu Chi Viễn sẽ vờ như ngủ say, kéo anh vào lòng, giam anh vào một cái ôm chặt siết.
Thỉnh thoảng Ngôn Hành Nhất sẽ khe khẽ kêu lên mấy tiếng đầy thỏa mãn, đôi lúc anh khóc.
Tại sao anh không nói “Tôi vẫn còn yêu em”?
Em không muốn nghe câu xin lỗi, lẽ nào anh không còn cảm xúc nào khác với em ngoại trừ nỗi bứt rứt hổ thẹn?
Phải sống khiến anh khổ sở ngần ấy ư?
Em phải làm sao anh mới muốn tiếp tục sống bây giờ? Mới có thể lần nữa yêu lấy em.
Tiêu Chi Viễn không biết những câu hỏi này đến khi nào mới có đáp án, cũng không biết phải làm cách nào Ngôn Hành Nhất mới hiểu, đối với Tiêu Chi Viễn hắn anh quan trọng đến nhường nào.
Dẫu yêu hay hận, anh luôn xếp vị trí đầu tiên.
Dù rằng chỉ một chút nhỏ vụn thôi, anh không thể nghĩ đến em mà có lấy một chút lưu luyến với thế gian này sao anh?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.