Chương 6
Cật Tố
29/03/2022
Ngôn Hành Nhất hài lòng lăn lên giường ngủ, tự động tỉnh dậy trước giờ cơm trưa. Anh lết tấm thân mỏi nhừ với cái lưng ê ẩm vào nhà vệ sinh, thấy Tiêu Chi Viễn đang ngồi trên sofa đọc sách. Ngay cạnh là mèo con cuộn tròn trên đầu gối, chiếc chăn được xếp gọn gàng đặt kế bên.
"Chào buổi sáng!"
"Giữa trưa rồi." Tiêu Chi Viễn không chút ngại ngần sửa lỗi.
Mặt anh khẽ giật giật, đứa nhỏ này thật chẳng đáng yêu tí nào.
Sau khi rửa mặt xong, anh mở máy tính lên, quen thói mở mấy cửa sổ ứng dụng soạn văn bản trống để đó rồi bật ti vi bắt đầu chuyển kênh liên tục. Vừa ngủ dậy mà phải gõ chữ với anh mà nói là chuyện hết sức vô lý. Anh phải kì kèo dây dưa đến giờ người bình thường đi ngủ mới chịu ngồi xuống trước màn hình lọc cọc gõ phím.
Chẳng biết vì nhìn anh chán nản quá rõ ràng hay không tài nào nhìn nổi cái điệu coi chưa tới năm phút đã đổi kênh xoành xoạch của anh, Tiêu Chi Viễn lên tiếng: "Tôi có thể giúp anh, việc gì cũng được."
Ngữ nghĩa rất súc tích mạch lạc, tôi sẽ không ngồi không ở nhà anh.
Ngôn Hành Nhất cau tít mày nghĩ ngợi một thôi một hồi: "Không có."
"Tôi biết nấu cơm."
"Lát nữa có người giao cơm trưa tới." Anh giơ tay chữ V lên, chẳng rõ đang nói "hai phần" hay "thắng nhóc rồi".
Tiêu Chi Viễn im lìm, đành phải tiếp tục cúi đầu lẳng lặng đọc sách.
"Nhóc thích tạp chí đó à?" Ngôn Hành Nhất quay sang nhìn trang bìa.
Tiêu Chi Viễn gật đầu.
"Đọc nhiều kỳ?"
Gật đầu.
"Thích giả tưởng hả?"
Gật đầu.
"Nhóc thích quyển nào?"
Tiêu Chi Viễn nhíu mày, thấy người này ồn ào quá.
"Lạc Đường."
Ngôn Hành Nhất khựng lại, "À" một tiếng rồi tiếp tục: "Cuốn đó có gì hay."
Cảm giác được ánh nhìn của Tiêu Chi Viễn như đóng đinh trên mặt mình, Ngôn Hành Nhất thoáng nhướng mày, ra vẻ khiêu khích. Tiêu Chi Viễn khẽ hừ một tiếng, đọc sách.
"Giữa người có học với nhau, tôi hiểu."
Ngôn Hành Nhất không giận, cười híp mắt lại hỏi: "Vậy nhóc nói cho anh nghe thử xem tiểu thuyết đó có gì hay?"
Tiêu Chi Viễn nghiêm túc ngẫm nghĩ trong chốc lát mới nói: "Tình tiết rất tốt, tuyến nhân vật rất tốt, diễn đạt cũng rất tốt, tác giả rất có tâm..."
Bản thân hắn không giỏi ăn nói, tìm không ra câu từ hay ho hoa mỹ nào biện luận cho tác phẩm yêu thích của mình, tự nhiên thấy hơi sầu não.
"Thì là... thì là tốt nhất...!"
"Hahahaha văn chương ba tốt phải không?" Anh nhìn Tiêu Chi Viễn bây giờ mà lấy làm khoái chí hết sức.
Tiêu Chi Viễn giận không nói nên lời. Anh cứ làm như không thấy, hỏi tiếp: "Thế nhóc đọc đến đâu rồi?"
Trở ngại ân tình khiến Tiêu Chi Viễn không thể nào nổi đóa, hắn nén lửa giận vào bụng: "Số mới nhất!"
"Ồ ồ ồ, anh nói cho nhóc biết —— Em gái tóc vàng thích nam chính sẽ chết, mà anh trai của nhân vật đó báo thù cho em gái cũng sẽ chết trong vòng năm chương."
Hình như từ đó đến giờ Tiêu Chi Viễn chưa từng gặp ai phiền phức như thế. Mặt hắn bày rõ vẻ chẳng thèm tin, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời một câu xem như giữ thể diện cho anh: "Anh cũng đọc à?"
"Anh đâu có đọc, anh viết."
Sau vài giây im ắng, Tiêu Chi Viễn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra trợn trắng mắt nhìn Ngôn Hành Nhất. Anh thích thú đến độ suýt thì bật ngửa khỏi sofa, cười ha hả nói không ra tiếng.
Tiêu Chi Viễn bị chọc ghẹo hơi xấu hổ, bực bội nín thinh chẳng biết phải nói gì. Ngôn Hành Nhất thở một lúc mới nghiêm trang nói: "Xin lỗi, anh không cố ý đùa nhóc đâu. Chỉ là anh không ngờ trùng hợp gặp được độc giả của mình như thế."
Tiêu Chi Viễn lúng túng đáp "Không sao", lại không dám tin hỏi lại: "Là anh thật à? Anh là Quân Tửu?"
—— Quân Tửu là bút danh của Ngôn Hành Nhất.
Anh mở một tập bản thảo, gọi hắn ra xem: "Số kế tiếp tạp chí sẽ đăng chương này. Mấy hôm nữa nhóc coi sẽ biết liền anh không nói xạo."
Hẳn là nhận ra ý ngờ vực của mình quá rõ ràng, Tiêu Chi Viễn bứt rứt đứng dậy: "Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ..."
"Không việc gì không việc gì. Là tại anh, anh cố tình đùa nhóc cơ mà." Ngôn Hành Nhất sờ sờ mặt, biết thừa thái độ cợt nhả thiếu đứng đắn của mình vốn chẳng để lại ấn tượng tốt đẹp gì trong lòng đứa nhỏ này, "Anh cũng không ngờ nhóc lại trùng hợp thích cuốn sách đó ấy mà —— Cảm ơn nhóc đã khen ngợi, anh vui lắm."
Được tác giả mình thích nghiêm túc cảm ơn ngay trước mặt, Tiêu Chi Viễn ngượng ngập đến độ thấy tay chân mình luống cuống.
Hai người ăn trưa xong thì mèo con cũng bắt đầu meo meo kêu khóc. Đến phiên Ngôn Hành Nhất thấy ảo não phát rầu vì bữa cơm của nó. Hôm qua anh mua được mớ cá nhỏ, ngại phiền nên chỉ sơ chế chút xíu. Chỗ đó trộn với cơm chỉ đủ ăn hai bữa, hôm nay muốn có ăn phải bày vẽ ra làm thêm.
Ngôn Hành Nhất cũng thuộc dạng cậu ấm được chiều chuộng từ bé, số lần xuống bếp nấu cơm chỉ đếm trong vòng mười ngón tay. Cả một thau tôm tép trơn nhẫy thế này làm đến năm nào không biết nữa.
Tiêu Chi Viễn lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng anh, nói: "Để tôi."
Ngôn Hành Nhất đang cắt bỏ đầu cá, tay bám đầy vảy.
"Nhóc biết làm à?" Anh nghi ngờ nhìn Tiêu Chi Viễn.
Hắn không đáp, xắn tay áo cầm lấy kéo thuần thục cạo vảy cá, cắt nội tạng và mang.
"Xịn thật đấy!" Ngôn Hành Nhất chợt phát hiện khả năng tự chăm sóc bản thân của đứa nhỏ này thật ra khá hơn mình nhiều, "Ế, sao nhóc không bỏ đầu cá?"
"Sao phải bỏ?"
"Vì đầu cá ăn đâu ngon lành gì, anh không ăn."
"..."
Đối diện với thái độ hết sức đương nhiên của Ngôn Hành Nhất, chẳng biết Tiêu Chi Viễn hết cách hay không muốn làm, nói chung hắn không trả lời trả vốn gì, im lặng sơ chế cả một thau cá. Có người đỡ đần giúp ít việc, anh mừng còn không hết, quay về ngồi ì trên sofa tiếp tục dằn vặt đồ bấm.
Tiêu Chi Viễn hỏi anh không viết bản thảo à?
Anh trả lời đang đau chân.
Biểu cảm của Tiêu Chi Viễn như muốn hỏi vì sao gõ phím mà chân anh đau? Cuối cùng cũng không hỏi ra miệng. Hắn thấy được dù ở trước người hâm mộ của mình, người này cũng hoàn toàn không có cái gọi là gánh nặng hình tượng.
Vì thế, sau khi ngủ dậy được ba tiếng, Ngôn Hành Nhất lần nữa lăn vào mộng đẹp mà chẳng hề thấy xấu hổ.
Tiêu Chi Viễn không ở trong nhà anh bao lâu. Người mẹ vốn sẽ quay về vào hôm sau lại đến rước hắn vào đêm hôm ấy.
Quý phu nhân theo lời hàng xóm nhắn qua đây gõ cửa là vị tuyệt nhiên không nên xuất hiện ở chốn ngoại ô hẻo lánh xa hút này. Dẫu trải qua dấu vết mài mòn của tháng năm, gương mặt ấy vẫn thanh tú tuyệt đẹp hệt như trước với lớp trang điểm tinh tế và mái tóc chải chuốt không chút rối loạn. Bộ suit thoạt trông vô cùng đắt đỏ đi cùng với đôi cao gót không hề hợp với con đường nhỏ hẹp làng quê. Có lẽ vì chờ thời gian cửa mở quá lâu, người phụ nữ nọ hơi thiếu kiên nhẫn, thoáng nhướng đôi mày lá liễu được tỉa tót tỉ mẩn.
Có điều, chút sự nóng nảy lập tức phải phép tiêu biến khi mẹ Tiêu nhìn thấy chiếc gậy chống của Ngôn Hành Nhất.
"Tôi nghe nói con trai tôi đang ở chỗ cậu."
Giọng điệu đều đều không thăng không trầm, để lộ cảm giác lễ độ lạnh nhạt xa cách.
Ngôn Hành Nhất ngớ người nhìn vị phu nhân lạ mặt trong giây lát. Anh không nghĩ ra mình rơi vào mơ hồ vì không quen người phụ nữ này hay vì mấy chữ "con trai tôi".
Anh vốn chẳng hề nghĩ đến chuyện mẹ Tiêu Chi Viễn sẽ quay về nhanh như thế, hoàn toàn không phản ứng kịp.
"Con trai của tôi là Tiêu Chi Viễn."
Thấy Ngôn Hành Nhất đờ ra, mẹ Tiêu nhíu mày lần nữa, nhắc lại.
"À vâng cô là mẹ của Tiêu Chi Viễn ạ?" Ngôn Hành Nhất bừng tỉnh, gấp vội tránh người sang một bên, "Mời cô vào nhà ngồi!"
"Không cần." Mẹ hắn thẳng thừng từ chối, đứng trước cửa không nhúc nhích, "Không thể cứ làm phiền cậu mãi, nhờ cậu gọi Tiêu Chi Viễn ra giúp."
"À... vâng."
Ngôn Hành Nhất bứt rứt luống cuống. Mẹ của Tiêu Chi Viễn tản mát thứ khí chất hết sức mạnh mẽ mà xa cách, dù không có ý nhằm vào anh nhưng vẫn mang lại cảm giác đầy áp bức.
"Mẹ."
Tiêu Chi Viễn như đã nghe thấy giọng mẹ từ sớm, khẽ lên tiếng.
Mẹ hắn gật đầu: "Đi thôi." Rồi nhìn sang Ngôn Hành Nhất nhẹ gật đầu, "Rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ Chi Viễn, lần tới tôi nhất định đến tận nhà gửi lời cảm ơn. Hôm nay không quấy rầy cậu thêm nữa."
"Không sao không sao đâu ạ, không nhất thiết phải như thế." Ngôn Hành Nhất xua tay lia lịa.
Vị phu nhân dường như không nghe gì, xoay người rời đi. Tiêu Chi Viễn theo sau mẹ nhìn anh hơi áy náy, nói lời xin lỗi vì thái độ lạnh lùng cứng rắn của mẹ mình.
Nhìn bóng hai mẹ con xa dần, không hiểu sao Ngôn Hành Nhất lại thấy cảm thấy rất thiếu sự hòa hợp. Anh vô thức nảy sinh hiếu kì với hoàn cảnh gia đình của Tiêu Chi Viễn.
Hai ngày sau, quả nhiên mẹ của Tiêu Chi Viễn xuất hiện trước cửa nhà anh lần nữa.
Bà mang theo bộ quần áo đã được giặt ủi cẩn thận phẳng phiu mà anh cho Tiêu Chi Viễn mượn, có thêm một phần bánh ngọt và cà phê được đóng gói rất đẹp đẽ. Mẹ Tiêu vẫn ăn vận đoan trang và quý phái như thế, nói lời cảm ơn cực kỳ chỉn chu nghiêm túc, và không bước vào cánh cửa nhà anh lấy nửa bước.
Chung quy, lễ nghi đủ chu toàn, thái độ đủ kiêu ngạo.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng Ngôn Hành Nhất sẽ nghe được mấy lời đồn đại của hàng xóm láng giềng về mẹ Tiêu. Vì dẫu sao ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, một người như mẹ Tiêu chắc chắn sẽ thu hút đủ loại quan tâm chú ý và đồn đoán. Mọi người truyền tai nhau các thể loại phiên bản mình nghe được không biết mệt, rồi lại tiếp tục tụm vào thảo luận bàn vô bàn ra.
Dù Ngôn Hành Nhất cũng chẳng có ấn tượng quá tốt về mẹ Tiêu, nhưng anh biết tự dưng bị người ta dị nghị đàm tiếu như thế cũng chẳng hay ho gì, đặc biệt với những người có cá tính cứng nhắc e rằng sẽ càng khó chịu hơn.
Edit: tokyo2soul
"Chào buổi sáng!"
"Giữa trưa rồi." Tiêu Chi Viễn không chút ngại ngần sửa lỗi.
Mặt anh khẽ giật giật, đứa nhỏ này thật chẳng đáng yêu tí nào.
Sau khi rửa mặt xong, anh mở máy tính lên, quen thói mở mấy cửa sổ ứng dụng soạn văn bản trống để đó rồi bật ti vi bắt đầu chuyển kênh liên tục. Vừa ngủ dậy mà phải gõ chữ với anh mà nói là chuyện hết sức vô lý. Anh phải kì kèo dây dưa đến giờ người bình thường đi ngủ mới chịu ngồi xuống trước màn hình lọc cọc gõ phím.
Chẳng biết vì nhìn anh chán nản quá rõ ràng hay không tài nào nhìn nổi cái điệu coi chưa tới năm phút đã đổi kênh xoành xoạch của anh, Tiêu Chi Viễn lên tiếng: "Tôi có thể giúp anh, việc gì cũng được."
Ngữ nghĩa rất súc tích mạch lạc, tôi sẽ không ngồi không ở nhà anh.
Ngôn Hành Nhất cau tít mày nghĩ ngợi một thôi một hồi: "Không có."
"Tôi biết nấu cơm."
"Lát nữa có người giao cơm trưa tới." Anh giơ tay chữ V lên, chẳng rõ đang nói "hai phần" hay "thắng nhóc rồi".
Tiêu Chi Viễn im lìm, đành phải tiếp tục cúi đầu lẳng lặng đọc sách.
"Nhóc thích tạp chí đó à?" Ngôn Hành Nhất quay sang nhìn trang bìa.
Tiêu Chi Viễn gật đầu.
"Đọc nhiều kỳ?"
Gật đầu.
"Thích giả tưởng hả?"
Gật đầu.
"Nhóc thích quyển nào?"
Tiêu Chi Viễn nhíu mày, thấy người này ồn ào quá.
"Lạc Đường."
Ngôn Hành Nhất khựng lại, "À" một tiếng rồi tiếp tục: "Cuốn đó có gì hay."
Cảm giác được ánh nhìn của Tiêu Chi Viễn như đóng đinh trên mặt mình, Ngôn Hành Nhất thoáng nhướng mày, ra vẻ khiêu khích. Tiêu Chi Viễn khẽ hừ một tiếng, đọc sách.
"Giữa người có học với nhau, tôi hiểu."
Ngôn Hành Nhất không giận, cười híp mắt lại hỏi: "Vậy nhóc nói cho anh nghe thử xem tiểu thuyết đó có gì hay?"
Tiêu Chi Viễn nghiêm túc ngẫm nghĩ trong chốc lát mới nói: "Tình tiết rất tốt, tuyến nhân vật rất tốt, diễn đạt cũng rất tốt, tác giả rất có tâm..."
Bản thân hắn không giỏi ăn nói, tìm không ra câu từ hay ho hoa mỹ nào biện luận cho tác phẩm yêu thích của mình, tự nhiên thấy hơi sầu não.
"Thì là... thì là tốt nhất...!"
"Hahahaha văn chương ba tốt phải không?" Anh nhìn Tiêu Chi Viễn bây giờ mà lấy làm khoái chí hết sức.
Tiêu Chi Viễn giận không nói nên lời. Anh cứ làm như không thấy, hỏi tiếp: "Thế nhóc đọc đến đâu rồi?"
Trở ngại ân tình khiến Tiêu Chi Viễn không thể nào nổi đóa, hắn nén lửa giận vào bụng: "Số mới nhất!"
"Ồ ồ ồ, anh nói cho nhóc biết —— Em gái tóc vàng thích nam chính sẽ chết, mà anh trai của nhân vật đó báo thù cho em gái cũng sẽ chết trong vòng năm chương."
Hình như từ đó đến giờ Tiêu Chi Viễn chưa từng gặp ai phiền phức như thế. Mặt hắn bày rõ vẻ chẳng thèm tin, nhưng vẫn miễn cưỡng trả lời một câu xem như giữ thể diện cho anh: "Anh cũng đọc à?"
"Anh đâu có đọc, anh viết."
Sau vài giây im ắng, Tiêu Chi Viễn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra trợn trắng mắt nhìn Ngôn Hành Nhất. Anh thích thú đến độ suýt thì bật ngửa khỏi sofa, cười ha hả nói không ra tiếng.
Tiêu Chi Viễn bị chọc ghẹo hơi xấu hổ, bực bội nín thinh chẳng biết phải nói gì. Ngôn Hành Nhất thở một lúc mới nghiêm trang nói: "Xin lỗi, anh không cố ý đùa nhóc đâu. Chỉ là anh không ngờ trùng hợp gặp được độc giả của mình như thế."
Tiêu Chi Viễn lúng túng đáp "Không sao", lại không dám tin hỏi lại: "Là anh thật à? Anh là Quân Tửu?"
—— Quân Tửu là bút danh của Ngôn Hành Nhất.
Anh mở một tập bản thảo, gọi hắn ra xem: "Số kế tiếp tạp chí sẽ đăng chương này. Mấy hôm nữa nhóc coi sẽ biết liền anh không nói xạo."
Hẳn là nhận ra ý ngờ vực của mình quá rõ ràng, Tiêu Chi Viễn bứt rứt đứng dậy: "Xin lỗi, tôi thật sự không nghĩ..."
"Không việc gì không việc gì. Là tại anh, anh cố tình đùa nhóc cơ mà." Ngôn Hành Nhất sờ sờ mặt, biết thừa thái độ cợt nhả thiếu đứng đắn của mình vốn chẳng để lại ấn tượng tốt đẹp gì trong lòng đứa nhỏ này, "Anh cũng không ngờ nhóc lại trùng hợp thích cuốn sách đó ấy mà —— Cảm ơn nhóc đã khen ngợi, anh vui lắm."
Được tác giả mình thích nghiêm túc cảm ơn ngay trước mặt, Tiêu Chi Viễn ngượng ngập đến độ thấy tay chân mình luống cuống.
Hai người ăn trưa xong thì mèo con cũng bắt đầu meo meo kêu khóc. Đến phiên Ngôn Hành Nhất thấy ảo não phát rầu vì bữa cơm của nó. Hôm qua anh mua được mớ cá nhỏ, ngại phiền nên chỉ sơ chế chút xíu. Chỗ đó trộn với cơm chỉ đủ ăn hai bữa, hôm nay muốn có ăn phải bày vẽ ra làm thêm.
Ngôn Hành Nhất cũng thuộc dạng cậu ấm được chiều chuộng từ bé, số lần xuống bếp nấu cơm chỉ đếm trong vòng mười ngón tay. Cả một thau tôm tép trơn nhẫy thế này làm đến năm nào không biết nữa.
Tiêu Chi Viễn lặng lẽ xuất hiện phía sau lưng anh, nói: "Để tôi."
Ngôn Hành Nhất đang cắt bỏ đầu cá, tay bám đầy vảy.
"Nhóc biết làm à?" Anh nghi ngờ nhìn Tiêu Chi Viễn.
Hắn không đáp, xắn tay áo cầm lấy kéo thuần thục cạo vảy cá, cắt nội tạng và mang.
"Xịn thật đấy!" Ngôn Hành Nhất chợt phát hiện khả năng tự chăm sóc bản thân của đứa nhỏ này thật ra khá hơn mình nhiều, "Ế, sao nhóc không bỏ đầu cá?"
"Sao phải bỏ?"
"Vì đầu cá ăn đâu ngon lành gì, anh không ăn."
"..."
Đối diện với thái độ hết sức đương nhiên của Ngôn Hành Nhất, chẳng biết Tiêu Chi Viễn hết cách hay không muốn làm, nói chung hắn không trả lời trả vốn gì, im lặng sơ chế cả một thau cá. Có người đỡ đần giúp ít việc, anh mừng còn không hết, quay về ngồi ì trên sofa tiếp tục dằn vặt đồ bấm.
Tiêu Chi Viễn hỏi anh không viết bản thảo à?
Anh trả lời đang đau chân.
Biểu cảm của Tiêu Chi Viễn như muốn hỏi vì sao gõ phím mà chân anh đau? Cuối cùng cũng không hỏi ra miệng. Hắn thấy được dù ở trước người hâm mộ của mình, người này cũng hoàn toàn không có cái gọi là gánh nặng hình tượng.
Vì thế, sau khi ngủ dậy được ba tiếng, Ngôn Hành Nhất lần nữa lăn vào mộng đẹp mà chẳng hề thấy xấu hổ.
Tiêu Chi Viễn không ở trong nhà anh bao lâu. Người mẹ vốn sẽ quay về vào hôm sau lại đến rước hắn vào đêm hôm ấy.
Quý phu nhân theo lời hàng xóm nhắn qua đây gõ cửa là vị tuyệt nhiên không nên xuất hiện ở chốn ngoại ô hẻo lánh xa hút này. Dẫu trải qua dấu vết mài mòn của tháng năm, gương mặt ấy vẫn thanh tú tuyệt đẹp hệt như trước với lớp trang điểm tinh tế và mái tóc chải chuốt không chút rối loạn. Bộ suit thoạt trông vô cùng đắt đỏ đi cùng với đôi cao gót không hề hợp với con đường nhỏ hẹp làng quê. Có lẽ vì chờ thời gian cửa mở quá lâu, người phụ nữ nọ hơi thiếu kiên nhẫn, thoáng nhướng đôi mày lá liễu được tỉa tót tỉ mẩn.
Có điều, chút sự nóng nảy lập tức phải phép tiêu biến khi mẹ Tiêu nhìn thấy chiếc gậy chống của Ngôn Hành Nhất.
"Tôi nghe nói con trai tôi đang ở chỗ cậu."
Giọng điệu đều đều không thăng không trầm, để lộ cảm giác lễ độ lạnh nhạt xa cách.
Ngôn Hành Nhất ngớ người nhìn vị phu nhân lạ mặt trong giây lát. Anh không nghĩ ra mình rơi vào mơ hồ vì không quen người phụ nữ này hay vì mấy chữ "con trai tôi".
Anh vốn chẳng hề nghĩ đến chuyện mẹ Tiêu Chi Viễn sẽ quay về nhanh như thế, hoàn toàn không phản ứng kịp.
"Con trai của tôi là Tiêu Chi Viễn."
Thấy Ngôn Hành Nhất đờ ra, mẹ Tiêu nhíu mày lần nữa, nhắc lại.
"À vâng cô là mẹ của Tiêu Chi Viễn ạ?" Ngôn Hành Nhất bừng tỉnh, gấp vội tránh người sang một bên, "Mời cô vào nhà ngồi!"
"Không cần." Mẹ hắn thẳng thừng từ chối, đứng trước cửa không nhúc nhích, "Không thể cứ làm phiền cậu mãi, nhờ cậu gọi Tiêu Chi Viễn ra giúp."
"À... vâng."
Ngôn Hành Nhất bứt rứt luống cuống. Mẹ của Tiêu Chi Viễn tản mát thứ khí chất hết sức mạnh mẽ mà xa cách, dù không có ý nhằm vào anh nhưng vẫn mang lại cảm giác đầy áp bức.
"Mẹ."
Tiêu Chi Viễn như đã nghe thấy giọng mẹ từ sớm, khẽ lên tiếng.
Mẹ hắn gật đầu: "Đi thôi." Rồi nhìn sang Ngôn Hành Nhất nhẹ gật đầu, "Rất cảm ơn cậu đã giúp đỡ Chi Viễn, lần tới tôi nhất định đến tận nhà gửi lời cảm ơn. Hôm nay không quấy rầy cậu thêm nữa."
"Không sao không sao đâu ạ, không nhất thiết phải như thế." Ngôn Hành Nhất xua tay lia lịa.
Vị phu nhân dường như không nghe gì, xoay người rời đi. Tiêu Chi Viễn theo sau mẹ nhìn anh hơi áy náy, nói lời xin lỗi vì thái độ lạnh lùng cứng rắn của mẹ mình.
Nhìn bóng hai mẹ con xa dần, không hiểu sao Ngôn Hành Nhất lại thấy cảm thấy rất thiếu sự hòa hợp. Anh vô thức nảy sinh hiếu kì với hoàn cảnh gia đình của Tiêu Chi Viễn.
Hai ngày sau, quả nhiên mẹ của Tiêu Chi Viễn xuất hiện trước cửa nhà anh lần nữa.
Bà mang theo bộ quần áo đã được giặt ủi cẩn thận phẳng phiu mà anh cho Tiêu Chi Viễn mượn, có thêm một phần bánh ngọt và cà phê được đóng gói rất đẹp đẽ. Mẹ Tiêu vẫn ăn vận đoan trang và quý phái như thế, nói lời cảm ơn cực kỳ chỉn chu nghiêm túc, và không bước vào cánh cửa nhà anh lấy nửa bước.
Chung quy, lễ nghi đủ chu toàn, thái độ đủ kiêu ngạo.
Từ đó về sau, thỉnh thoảng Ngôn Hành Nhất sẽ nghe được mấy lời đồn đại của hàng xóm láng giềng về mẹ Tiêu. Vì dẫu sao ở nơi hoang vu hẻo lánh thế này, một người như mẹ Tiêu chắc chắn sẽ thu hút đủ loại quan tâm chú ý và đồn đoán. Mọi người truyền tai nhau các thể loại phiên bản mình nghe được không biết mệt, rồi lại tiếp tục tụm vào thảo luận bàn vô bàn ra.
Dù Ngôn Hành Nhất cũng chẳng có ấn tượng quá tốt về mẹ Tiêu, nhưng anh biết tự dưng bị người ta dị nghị đàm tiếu như thế cũng chẳng hay ho gì, đặc biệt với những người có cá tính cứng nhắc e rằng sẽ càng khó chịu hơn.
Edit: tokyo2soul
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.