Chương 49: Giữa lòng đại dương
Lâm Tử Luật
22/05/2024
“Quan hệ tình cảm của chúng mình, em không định nói phải không?”
Dụ Hà nghe xong, trong đầu nổ ầm ầm.
Cậu hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng Khương Hoán hỏi điều này, trong ấn tượng của cậu, Khương Hoán là người sẽ chẳng bao giờ quan tâm mối quan hệ giữa họ có công khai hay không, càng miễn bàn bị người nhà biết. Dụ Hà vô thức nghĩ dù mình có dự định ấy hay không, có nói hay không thì Khương Hoán đều chấp thuận.
Lẽ nào Khương Hoán luôn canh cánh trong lòng? Nhất là anh đã chứng kiến phản ứng khi Mạnh Nhiêu và Mạnh Nghiên bắt gặp họ ở nhà?
Dụ Hà chọn lọc từ ngữ, chỉ sợ Khương Hoán cảm thấy mình không bận tâm anh: “Em...”
“Em không muốn cho người nhà biết.” Khương Hoán nói chắc nịch.
Giọng anh có vẻ không giận làm Dụ Hà nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu thú thật: “Từ ngày ông bà mất, em chỉ còn bố với chú thím. Họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ, có khi trong đầu còn chẳng có khái niệm về đồng tính, bây giờ mà nói thì họ không chịu nổi.”
“Hiểu rồi.” Khương Hoán đáp.
Phản ứng không có gì lạ, Dụ Hà nhìn anh, đôi mắt ấy sâu hun hút giữa bóng râm của đèn đường.
Bỗng dưng cậu mất trọng lượng, nỗi lo âu khó tả giục giã cậu kéo áo Khương Hoán, vội vàng giải thích: “Thật ra em định để từ từ, thời điểm thích hợp sẽ thử thăm dò thái độ của mọi người...”
“Không cần.” Khương Hoán nhẹ nhàng ngắt lời cậu, giọng hơi lạnh lùng: “Không cần thiết.”
Anh mất vui... ư?
Cậu không khác nào tờ giấy bị vò nhăn nhúm, bỗng chốc trong tim tràn đầy nếp gấp, muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại xém cắn lưỡi mình. Trời vào khuya ánh sáng mờ tối, ngọn đèn tù mù trên đầu khiến đường nét gương mặt Khương Hoán cũng trở nên mờ nhạt, cậu đưa tay ra, đột nhiên không dám níu lấy anh.
Dụ Hà suy tư nóng ruột, vì thế mà giọng điệu lại đắn đo dè dặt hơn: “Ý em là có thể từ từ, tất nhiên chúng mình cùng nhau bàn bạc. Không hẳn là không thể khiến mọi người chấp nhận, nhưng cần thời gian...”
“Không cần đâu.” Khương Hoán lặp lại: “Tôi cũng không muốn làm em khó xử.”
Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc mà Dụ Hà mãi chẳng nhấc nổi tay chạm vào hơi ấm của anh, cảm tưởng như mình bị tảng đá nặng nghìn cân kéo lê về chỗ ban đầu, trong khi Khương Hoán có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, giống như anh muốn đến thì đến.
Họ đi cạnh nhau, lúc này cả hai đều dừng lại, ngay cả cái bóng cũng tách thành khoảng trống rộng bằng bàn tay. Gió rít gào thổi thốc Dụ Hà từ bốn phương tám hướng, cậu đứng không vững, bước một bước dường như cũng sắp bị cuốn vào giữa lòng đại dương.
“Vâng.” Dụ Hà đáp lí nhí, lại nói như thể thanh minh: “Thật ra em... em không khó xử.”
“Dụ Hà.”
Khương Hoán gọi tên cậu tựa tiếng thở dài dang dở.
Dụ Hà khẽ khịt mũi, toan quay sang Khương Hoán thì được ôm vào lòng. Mùi sả chanh quen thuộc trở nên lạnh lẽo trong làn gió đông buốt giá, mặt áp lên chiếc măng tô bằng vải cashmere mềm mại cũng cảm thấy lạnh.
Nhưng đôi tay ôm lấy cậu lại siết chặt, thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể.
“Dụ Hà, thật lòng đấy, tôi không muốn làm em khó xử.” Khi Khương Hoán cất lời, hơi thở ấm nóng phả vào làm tai Dụ Hà đỏ bừng, không rõ là vì lạnh, nóng hay vì xấu hổ hoặc bối rối.
“Em đừng nghĩ nhiều.”
Cành cây long não xào xạc đón gió, trong phút chốc Dụ Hà không biết phản ứng ra sao.
Đầu óc Dụ Hà bắt đầu trống rỗng từ giây phút Khương Hoán ôm cậu, mọi hình ảnh lộn xộn cùng lời văn không mạch lạc đều biến mất sạch sẽ, không sót lại thứ gì. Sự trống rỗng ấy kéo dài lâu hơn bao giờ hết, Dụ Hà mở mắt trừng trừng, cảm giác hình như mình không nên ngây ra đấy.
Khương Hoán đang an ủi dỗ dành cậu, cố gắng làm cho cậu hiểu cảm xúc và suy nghĩ của anh. Đây là đãi ngộ độc nhất, đáng lẽ Dụ Hà nên vui vẻ nói với anh rằng “em biết rồi”, sau đó họ sẽ làm như hôm nay chưa từng diễn ra cuộc thảo luận “có muốn nói quan hệ của cả hai cho người nhà Dụ Hà không“.
Nhưng cậu không thốt nổi dù chỉ nửa chữ, trực giác mãnh liệt mách bảo cậu không nên như thế này.
Khương Hoán bị kích thích mới đột ngột đề cập việc này sao?
“Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Dụ Hà hỏi khẽ: “Anh có lời muốn nói với em sao?”
“Hửm?”
“Em hơi sợ.”
“Không sợ.” Khương Hoán đỡ gáy Dụ Hà, vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi rối tung, giọng điệu vẫn chậm rãi không biết sốt ruột: “Tự nhiên tôi nghĩ đến thôi, cảm thấy nếu chúng mình sống trong kịch bản thì tốt. Kịch bản luôn có hồi kết, bất kể là vui hay buồn thì kết quả cuối cùng cũng sẽ đến.”
Anh buông Dụ Hà ra, trời quang mây, khu mới gần biển chưa hoàn thiện mở rộng, tỉ lệ nhận nhà thấp, tầng không vẫn xanh thẫm do chưa bị ô nhiễm ánh sáng, loáng thoáng trông thấy một vài dải mây.
Lúc bay qua bầu trời thành phố, Khương Hoán đã thấy mặt trăng tròn như chiếc đĩa bạc, bây giờ lại co thành chấm nhỏ màu trắng khảm vào nền trời.
Khoảnh khắc ấy, anh cũng phiêu dạt như dải mây lững lờ.
Những bức hình tình tứ studio chuẩn bị tung ra là tên đã trên dây, khi nhất quyết muốn đến Đông Hà gặp Dụ Hà, không phải Khương Hoán không biết rủi ro lớn nhường nào, nói không chừng còn là chắp tay dâng vốn liếng của mình cho người khác. Nhưng cuối cùng Khương Hoán vẫn đi, anh nghĩ, gặp được Dụ Hà thì tạm thời mình có thể không nuối tiếc.
Trương Annie cho rằng quyết định come out hay không là lựa chọn giữa tương lai và Dụ Hà, cảm thấy anh không phân biệt được cái nào quan trọng hơn. Khương Hoán không nói cho chị biết, lựa chọn chẳng hề dễ dàng đến thế.
Mãi không thấy Khương Hoán nói tiếp, tự dưng Dụ Hà nghĩ Khương Hoán đang hụt hẫng, nhưng cậu không rõ phải an ủi chuyện gì, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ này.
Dụ Hà buột miệng hỏi: “Hôm nay anh có muốn gặp bố em không?”
*
Phòng bệnh phục hồi chức năng không đông người, vốn dĩ phòng Dụ Khánh Đào còn hai bệnh nhân nữa, gần đây vì chuyện này chuyện kia mà đều xuất viện sớm, tình cờ được ở mình một phòng. Nhưng nhược điểm của phòng đơn là cần người túc trực, người chăm sóc có việc đột xuất phải đi cũng không thể nhờ người nhà bệnh nhân khác để ý giúp.
Dụ Hà xách hai chai sữa nóng vừa mua, dùng vai đẩy cửa phòng bệnh, ra hiệu Khương Hoán đi vào.
Mới hai mươi phút trước, Khương Hoán không chút lưỡng lự đồng ý lời mời ù ù cạc cạc của Dụ Hà. Cuối cùng không dùng đến khách sạn đã đặt trước, hai người đi bộ ra cổng bệnh viện ăn tạm ở quầy hàng ven đường, ăn xong sang siêu thị mua sữa nóng rồi quay về phòng bệnh.
Đã đến giờ Dụ Khánh Đào nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động cũng ráng nhìn ra cửa. Dụ Khánh Đào định hỏi han Dụ Hà, nhưng trông thấy người đàn ông lạ mặt đi sau cậu thì ngẩn người, hai ngón tay để bên hông bất giác co lại.
“Bố ơi, đây là bạn con.” Dụ Hà điềm tĩnh nhét chai sữa vào tay Dụ Khánh Đào cho bố ủ ấm: “Anh ấy vừa đáp máy bay đến Đông Hà, vẫn muốn đi thăm bố suốt mà trước không có thời gian.”
Khương Hoán cũng lên tiếng: “Cháu chào chú.”
Cả hai nói chuyện ôn hòa, biểu cảm tự nhiên, không quan tâm kim giờ đã chỉ số 11, cứ như đây là việc hết sức hợp lý vậy.
Dụ Khánh Đào hơi hoảng hốt, cũng nhận ra thời gian, địa điểm, con người đều không thích hợp lắm.
Nằm viện gần một năm, mới đầu còn đông người thăm bệnh nhưng về sau ít dần, đến khi tình trạng ổn định lại có một nhóm người tới, từ ngày bắt đầu đợt điều trị, số người ghé bệnh viện mà Dụ Khánh Đào còn nhớ được chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó chắc chắn không có ai là “bạn của Dụ Hà“.
Người đàn ông trước mặt khoảng trên dưới 30 tuổi, ngoại hình bắt mắt, tóc dài hiếm thấy buộc đuôi ngựa thấp, xỏ khuyên chân mày và lỗ tai, nếu không nhờ khí chất hờ hững điềm đạm thì nhìn sao cũng không giống người làm công việc đàng hoàng.
Nhưng nếu nói công việc đàng hoàng, Dụ Khánh Đào bình tĩnh nhìn cậu ta, lại cảm thấy vẻ lơ đễnh biếng nhác ấy tuyệt đối không phải phong thái của một nhân viên văn phòng nên có. harry potter fanfic
Sao Dụ Hà lại quen kiểu người... khác thường này?
Đoán được suy nghĩ của Dụ Khánh Đào, người đàn ông khác thường ngồi xuống ghế đẩu cạnh giường, tự giới thiệu: “Ngại quá, đêm khuya lại quấy rầy. Chào chú, cháu là Khương Hoán, làm nghề diễn viên.”
Diễn viên?
Quả thật giống như không cùng một thế giới, lẽ nào muốn lấy đề tài để quay phim?
Không thể nào lắm nhỉ, Dụ Khánh Đào càng ngạc nhiên hơn.
“Nghi vấn của chú cháu đều hiểu, nghe Dụ Hà kể hiện tại chú nói chuyện vẫn chưa tiện lắm, cho nên để cháu trình bày trước.” Khương Hoán mỉm cười, nụ cười của anh tuy không cực kỳ niềm nở nhưng khiến lời nói có sức thuyết phục hơn.
Dụ Khánh Đào quay sang nhìn Dụ Hà, sau đó chậm chạp gật đầu.
“Cháu với Dụ Hà quen nhau ở tỉnh Vân, là đợt nghỉ hè em ấy đi thực tế, em ấy ở homestay gần chỗ bọn cháu.” Khương Hoán nhắc về chuyện ở thị trấn Lâm Thuỷ, nhẹ nhàng như đang dệt một giấc mơ tuyệt đẹp. Anh ngừng giây lát, gắng sức giải thích ngắn gọn mục đích đến: “Tối nay cháu và Dụ Hà ở với chú.”
Mở đầu còn dài dòng phức tạp nhưng đến cuối lại kết bài đột ngột, Khương Hoán thản nhiên làm trong chốc lát Dụ Khánh Đào không cảm thấy có gì không đúng, cứ thế gật đầu.
Dụ Hà bê chậu nước đánh răng rửa mặt qua cho Dụ Khánh Đào, đỡ bố nằm ngay ngắn rồi tắt đèn trần. Xong xuôi cậu đứng dậy đi đến cạnh Khương Hoán, nắm tay áo anh tỏ ý anh lên giường cho người chăm sóc mà nghỉ.
Giường còn chật hơn giường bệnh, đàn ông trưởng thành nằm xoay người cũng khó, nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn ngồi ghế.
Khương Hoán ngồi yên không nhúc nhích: “Em lên đi.”
“Anh ngủ.” Dụ Hà không chịu.
Khương Hoán nhìn chằm chằm Dụ Hà một chốc, không khuyên được cậu đành đi qua bên kia.
Nhưng anh không nằm ngay mà ngồi lên mép giường đánh giá chiều dài chiều rộng, đoạn nhìn Dụ Hà, ngoắc tay gọi cậu lại.
Mùa đông thiếu nắng, vì lẽ đó mà đêm trở nên dài dằng dặc.
Nửa đêm Dụ Khánh Đào tỉnh giấc vì bị tê, thường trở mình hoặc đổi tư thế ngủ rất nhiều lần, nhưng bất kể ai trông chú cũng không gọi dậy. Chú biết rõ mình mang lại gánh nặng ngoài ý muốn cho gia đình, ly hôn Mạnh Nghiên, Dụ Hà suýt không thể học thạc sĩ, em trai em dâu buộc phải sinh sống ở thành phố lạ lẫm, tất cả đều không phải lựa chọn tối ưu của mọi người.
Trận hoả hoạn đã thay đổi quá nhiều thứ.
Dụ Khánh Đào âm thầm chịu đựng đến khi cảm giác bắp thịt tê mỏi qua đi, chú vất vả xoay cổ, quen thói nhìn người ở giường bên thế nào, chú mong mình không làm ồn người khác.
Rèm cửa sổ trong phòng bệnh màu xanh lam đậm như biển cả, gần như hoà làm một với bầu trời đêm. Giường cho người chăm sóc chật hẹp, lúc này Khương Hoán ngồi ở cuối giường, bật bóng đèn nhỏ bấm điện thoại, đang chăm chú đọc gì đó.
Mà Dụ Hà đáng lẽ nên nghỉ ngơi cạnh giường bệnh lại nằm nghiêng trên giường cho người chăm sóc, gối đầu lên đùi Khương Hoán, quay mặt vào trong tránh ánh đèn.
Tay cậu ôm rịt Khương Hoán như chỉ sợ anh đột ngột đi mất.
Bị đè lên chân một lúc lâu sẽ khó chịu, nhưng không thể nhìn ra hai đứa đã duy trì tư thế ấy bao lâu, nét mặt Khương Hoán luôn ôn hoà như thể vốn dĩ nên là vậy. Anh cúi đầu, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc ngang bướng vểnh lên sau gáy Dụ Hà.
Dụ Khánh Đào tỉnh ngủ hẳn.
Chú sinh ra trong gia đình bình thường, bố mẹ đều là công nhân thật thà chất phác, dựa vào sức mình xây dựng gia đình ở Đông Hà, chăm chỉ làm việc, bốn mươi năm mươi năm nay, Dụ Khánh Đào đã sống một cuộc đời điển hình ở đất nước này.
Bình đạm, tự nhiên, theo nề nếp cũ.
Tận mắt chứng kiến Khương Hoán xa lạ vuốt tóc Dụ Hà, hai đứa vừa quấn quýt vừa thân mật, đầu óc Dụ Khánh Đào nổ đì đùn như lâu đài sụp đổ.
Nháy mắt chú hiểu ra tất cả, nhưng không nói nổi nửa câu trách cứ Dụ Hà.
Dụ Khánh Đào nhắm mắt lại trước khi Khương Hoán chú ý đến mình, lần này thức tới tận lúc trời sáng.
Hôm sau trời chưa sáng Khương Hoán đã rời bệnh viện, Dụ Hà vốn định tiễn anh ra sân bay, somg Tang Lập Tuyết thay ca với cậu về muộn, Khương Hoán bảo Dụ Hà không cần phiền phức thế.
Vậy là Dụ Hà chỉ tiễn đến cổng bệnh viện, có xe đón Khương Hoán, cậu đứng thêm một lúc mới quay lại phòng bệnh.
Sắc mặt Dụ Khánh Đào không tốt lắm, sau khi phát hiện ra, cậu tưởng thời tiết hạ nhiệt độ nên mặc thêm áo dày cho bố, điều hoà bật gió ấm mãi mà không thấy bố ổn lên.
“Bố ơi, bố không khoẻ ở đâu à?” Dụ Hà hỏi: “Con chuẩn bị túi chườm nóng cho bố nhé?”
Dụ Khánh Đào nằm đó, bọc trong đệm chăn dày nặng và áo trông gầy gò vô cùng.
Chú lắc đầu, ngón tay động đậy báo hiệu muốn nói chuyện.
Dụ Hà ngồi gần hơn: “Sao ạ?”
Chờ lâu đến nỗi lưng rịn mồ hôi vì nhiệt độ phòng tăng cao, Dụ Khánh Đào nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không nói được câu “con đừng để bản thân hối hận“.
Chú biết mình vô dùng, đi lại bất tiện, thông tin không nhanh nhạy, chẳng thể cho Dụ Hà mảy may sự ủng hộ thiết thực. Dù Dụ Hà và Khương Hoán thật sự là quan hệ như chú tưởng, dựa vào đâu chú có thể bắt ép Dụ Hà chia tay?
Chính vì quá hiểu con trai nên chú biết, Dụ Hà đưa ra quyết định nào ắt cũng suy nghĩ tường tận, dù xốc nổi thì cũng không phải nổi hứng nhất thời, mà là bất chấp tất cả sau khi đã phân vân.
Dụ Khánh Đào vỗ tay Dụ Hà, chừng như thở dài.
Dụ Hà nghe xong, trong đầu nổ ầm ầm.
Cậu hoàn toàn không cân nhắc đến khả năng Khương Hoán hỏi điều này, trong ấn tượng của cậu, Khương Hoán là người sẽ chẳng bao giờ quan tâm mối quan hệ giữa họ có công khai hay không, càng miễn bàn bị người nhà biết. Dụ Hà vô thức nghĩ dù mình có dự định ấy hay không, có nói hay không thì Khương Hoán đều chấp thuận.
Lẽ nào Khương Hoán luôn canh cánh trong lòng? Nhất là anh đã chứng kiến phản ứng khi Mạnh Nhiêu và Mạnh Nghiên bắt gặp họ ở nhà?
Dụ Hà chọn lọc từ ngữ, chỉ sợ Khương Hoán cảm thấy mình không bận tâm anh: “Em...”
“Em không muốn cho người nhà biết.” Khương Hoán nói chắc nịch.
Giọng anh có vẻ không giận làm Dụ Hà nhẹ nhõm hơn nhiều, cậu thú thật: “Từ ngày ông bà mất, em chỉ còn bố với chú thím. Họ vẫn giữ tư tưởng cổ hủ, có khi trong đầu còn chẳng có khái niệm về đồng tính, bây giờ mà nói thì họ không chịu nổi.”
“Hiểu rồi.” Khương Hoán đáp.
Phản ứng không có gì lạ, Dụ Hà nhìn anh, đôi mắt ấy sâu hun hút giữa bóng râm của đèn đường.
Bỗng dưng cậu mất trọng lượng, nỗi lo âu khó tả giục giã cậu kéo áo Khương Hoán, vội vàng giải thích: “Thật ra em định để từ từ, thời điểm thích hợp sẽ thử thăm dò thái độ của mọi người...”
“Không cần.” Khương Hoán nhẹ nhàng ngắt lời cậu, giọng hơi lạnh lùng: “Không cần thiết.”
Anh mất vui... ư?
Cậu không khác nào tờ giấy bị vò nhăn nhúm, bỗng chốc trong tim tràn đầy nếp gấp, muốn nói gì đó nhưng mở miệng lại xém cắn lưỡi mình. Trời vào khuya ánh sáng mờ tối, ngọn đèn tù mù trên đầu khiến đường nét gương mặt Khương Hoán cũng trở nên mờ nhạt, cậu đưa tay ra, đột nhiên không dám níu lấy anh.
Dụ Hà suy tư nóng ruột, vì thế mà giọng điệu lại đắn đo dè dặt hơn: “Ý em là có thể từ từ, tất nhiên chúng mình cùng nhau bàn bạc. Không hẳn là không thể khiến mọi người chấp nhận, nhưng cần thời gian...”
“Không cần đâu.” Khương Hoán lặp lại: “Tôi cũng không muốn làm em khó xử.”
Rõ ràng chỉ gần trong gang tấc mà Dụ Hà mãi chẳng nhấc nổi tay chạm vào hơi ấm của anh, cảm tưởng như mình bị tảng đá nặng nghìn cân kéo lê về chỗ ban đầu, trong khi Khương Hoán có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, giống như anh muốn đến thì đến.
Họ đi cạnh nhau, lúc này cả hai đều dừng lại, ngay cả cái bóng cũng tách thành khoảng trống rộng bằng bàn tay. Gió rít gào thổi thốc Dụ Hà từ bốn phương tám hướng, cậu đứng không vững, bước một bước dường như cũng sắp bị cuốn vào giữa lòng đại dương.
“Vâng.” Dụ Hà đáp lí nhí, lại nói như thể thanh minh: “Thật ra em... em không khó xử.”
“Dụ Hà.”
Khương Hoán gọi tên cậu tựa tiếng thở dài dang dở.
Dụ Hà khẽ khịt mũi, toan quay sang Khương Hoán thì được ôm vào lòng. Mùi sả chanh quen thuộc trở nên lạnh lẽo trong làn gió đông buốt giá, mặt áp lên chiếc măng tô bằng vải cashmere mềm mại cũng cảm thấy lạnh.
Nhưng đôi tay ôm lấy cậu lại siết chặt, thu hẹp khoảng cách giữa hai cơ thể.
“Dụ Hà, thật lòng đấy, tôi không muốn làm em khó xử.” Khi Khương Hoán cất lời, hơi thở ấm nóng phả vào làm tai Dụ Hà đỏ bừng, không rõ là vì lạnh, nóng hay vì xấu hổ hoặc bối rối.
“Em đừng nghĩ nhiều.”
Cành cây long não xào xạc đón gió, trong phút chốc Dụ Hà không biết phản ứng ra sao.
Đầu óc Dụ Hà bắt đầu trống rỗng từ giây phút Khương Hoán ôm cậu, mọi hình ảnh lộn xộn cùng lời văn không mạch lạc đều biến mất sạch sẽ, không sót lại thứ gì. Sự trống rỗng ấy kéo dài lâu hơn bao giờ hết, Dụ Hà mở mắt trừng trừng, cảm giác hình như mình không nên ngây ra đấy.
Khương Hoán đang an ủi dỗ dành cậu, cố gắng làm cho cậu hiểu cảm xúc và suy nghĩ của anh. Đây là đãi ngộ độc nhất, đáng lẽ Dụ Hà nên vui vẻ nói với anh rằng “em biết rồi”, sau đó họ sẽ làm như hôm nay chưa từng diễn ra cuộc thảo luận “có muốn nói quan hệ của cả hai cho người nhà Dụ Hà không“.
Nhưng cậu không thốt nổi dù chỉ nửa chữ, trực giác mãnh liệt mách bảo cậu không nên như thế này.
Khương Hoán bị kích thích mới đột ngột đề cập việc này sao?
“Xảy ra chuyện gì rồi đúng không?” Dụ Hà hỏi khẽ: “Anh có lời muốn nói với em sao?”
“Hửm?”
“Em hơi sợ.”
“Không sợ.” Khương Hoán đỡ gáy Dụ Hà, vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi rối tung, giọng điệu vẫn chậm rãi không biết sốt ruột: “Tự nhiên tôi nghĩ đến thôi, cảm thấy nếu chúng mình sống trong kịch bản thì tốt. Kịch bản luôn có hồi kết, bất kể là vui hay buồn thì kết quả cuối cùng cũng sẽ đến.”
Anh buông Dụ Hà ra, trời quang mây, khu mới gần biển chưa hoàn thiện mở rộng, tỉ lệ nhận nhà thấp, tầng không vẫn xanh thẫm do chưa bị ô nhiễm ánh sáng, loáng thoáng trông thấy một vài dải mây.
Lúc bay qua bầu trời thành phố, Khương Hoán đã thấy mặt trăng tròn như chiếc đĩa bạc, bây giờ lại co thành chấm nhỏ màu trắng khảm vào nền trời.
Khoảnh khắc ấy, anh cũng phiêu dạt như dải mây lững lờ.
Những bức hình tình tứ studio chuẩn bị tung ra là tên đã trên dây, khi nhất quyết muốn đến Đông Hà gặp Dụ Hà, không phải Khương Hoán không biết rủi ro lớn nhường nào, nói không chừng còn là chắp tay dâng vốn liếng của mình cho người khác. Nhưng cuối cùng Khương Hoán vẫn đi, anh nghĩ, gặp được Dụ Hà thì tạm thời mình có thể không nuối tiếc.
Trương Annie cho rằng quyết định come out hay không là lựa chọn giữa tương lai và Dụ Hà, cảm thấy anh không phân biệt được cái nào quan trọng hơn. Khương Hoán không nói cho chị biết, lựa chọn chẳng hề dễ dàng đến thế.
Mãi không thấy Khương Hoán nói tiếp, tự dưng Dụ Hà nghĩ Khương Hoán đang hụt hẫng, nhưng cậu không rõ phải an ủi chuyện gì, cậu cũng không hiểu vì sao mình lại có suy nghĩ này.
Dụ Hà buột miệng hỏi: “Hôm nay anh có muốn gặp bố em không?”
*
Phòng bệnh phục hồi chức năng không đông người, vốn dĩ phòng Dụ Khánh Đào còn hai bệnh nhân nữa, gần đây vì chuyện này chuyện kia mà đều xuất viện sớm, tình cờ được ở mình một phòng. Nhưng nhược điểm của phòng đơn là cần người túc trực, người chăm sóc có việc đột xuất phải đi cũng không thể nhờ người nhà bệnh nhân khác để ý giúp.
Dụ Hà xách hai chai sữa nóng vừa mua, dùng vai đẩy cửa phòng bệnh, ra hiệu Khương Hoán đi vào.
Mới hai mươi phút trước, Khương Hoán không chút lưỡng lự đồng ý lời mời ù ù cạc cạc của Dụ Hà. Cuối cùng không dùng đến khách sạn đã đặt trước, hai người đi bộ ra cổng bệnh viện ăn tạm ở quầy hàng ven đường, ăn xong sang siêu thị mua sữa nóng rồi quay về phòng bệnh.
Đã đến giờ Dụ Khánh Đào nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng động cũng ráng nhìn ra cửa. Dụ Khánh Đào định hỏi han Dụ Hà, nhưng trông thấy người đàn ông lạ mặt đi sau cậu thì ngẩn người, hai ngón tay để bên hông bất giác co lại.
“Bố ơi, đây là bạn con.” Dụ Hà điềm tĩnh nhét chai sữa vào tay Dụ Khánh Đào cho bố ủ ấm: “Anh ấy vừa đáp máy bay đến Đông Hà, vẫn muốn đi thăm bố suốt mà trước không có thời gian.”
Khương Hoán cũng lên tiếng: “Cháu chào chú.”
Cả hai nói chuyện ôn hòa, biểu cảm tự nhiên, không quan tâm kim giờ đã chỉ số 11, cứ như đây là việc hết sức hợp lý vậy.
Dụ Khánh Đào hơi hoảng hốt, cũng nhận ra thời gian, địa điểm, con người đều không thích hợp lắm.
Nằm viện gần một năm, mới đầu còn đông người thăm bệnh nhưng về sau ít dần, đến khi tình trạng ổn định lại có một nhóm người tới, từ ngày bắt đầu đợt điều trị, số người ghé bệnh viện mà Dụ Khánh Đào còn nhớ được chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong đó chắc chắn không có ai là “bạn của Dụ Hà“.
Người đàn ông trước mặt khoảng trên dưới 30 tuổi, ngoại hình bắt mắt, tóc dài hiếm thấy buộc đuôi ngựa thấp, xỏ khuyên chân mày và lỗ tai, nếu không nhờ khí chất hờ hững điềm đạm thì nhìn sao cũng không giống người làm công việc đàng hoàng.
Nhưng nếu nói công việc đàng hoàng, Dụ Khánh Đào bình tĩnh nhìn cậu ta, lại cảm thấy vẻ lơ đễnh biếng nhác ấy tuyệt đối không phải phong thái của một nhân viên văn phòng nên có. harry potter fanfic
Sao Dụ Hà lại quen kiểu người... khác thường này?
Đoán được suy nghĩ của Dụ Khánh Đào, người đàn ông khác thường ngồi xuống ghế đẩu cạnh giường, tự giới thiệu: “Ngại quá, đêm khuya lại quấy rầy. Chào chú, cháu là Khương Hoán, làm nghề diễn viên.”
Diễn viên?
Quả thật giống như không cùng một thế giới, lẽ nào muốn lấy đề tài để quay phim?
Không thể nào lắm nhỉ, Dụ Khánh Đào càng ngạc nhiên hơn.
“Nghi vấn của chú cháu đều hiểu, nghe Dụ Hà kể hiện tại chú nói chuyện vẫn chưa tiện lắm, cho nên để cháu trình bày trước.” Khương Hoán mỉm cười, nụ cười của anh tuy không cực kỳ niềm nở nhưng khiến lời nói có sức thuyết phục hơn.
Dụ Khánh Đào quay sang nhìn Dụ Hà, sau đó chậm chạp gật đầu.
“Cháu với Dụ Hà quen nhau ở tỉnh Vân, là đợt nghỉ hè em ấy đi thực tế, em ấy ở homestay gần chỗ bọn cháu.” Khương Hoán nhắc về chuyện ở thị trấn Lâm Thuỷ, nhẹ nhàng như đang dệt một giấc mơ tuyệt đẹp. Anh ngừng giây lát, gắng sức giải thích ngắn gọn mục đích đến: “Tối nay cháu và Dụ Hà ở với chú.”
Mở đầu còn dài dòng phức tạp nhưng đến cuối lại kết bài đột ngột, Khương Hoán thản nhiên làm trong chốc lát Dụ Khánh Đào không cảm thấy có gì không đúng, cứ thế gật đầu.
Dụ Hà bê chậu nước đánh răng rửa mặt qua cho Dụ Khánh Đào, đỡ bố nằm ngay ngắn rồi tắt đèn trần. Xong xuôi cậu đứng dậy đi đến cạnh Khương Hoán, nắm tay áo anh tỏ ý anh lên giường cho người chăm sóc mà nghỉ.
Giường còn chật hơn giường bệnh, đàn ông trưởng thành nằm xoay người cũng khó, nhưng dù sao vẫn thoải mái hơn ngồi ghế.
Khương Hoán ngồi yên không nhúc nhích: “Em lên đi.”
“Anh ngủ.” Dụ Hà không chịu.
Khương Hoán nhìn chằm chằm Dụ Hà một chốc, không khuyên được cậu đành đi qua bên kia.
Nhưng anh không nằm ngay mà ngồi lên mép giường đánh giá chiều dài chiều rộng, đoạn nhìn Dụ Hà, ngoắc tay gọi cậu lại.
Mùa đông thiếu nắng, vì lẽ đó mà đêm trở nên dài dằng dặc.
Nửa đêm Dụ Khánh Đào tỉnh giấc vì bị tê, thường trở mình hoặc đổi tư thế ngủ rất nhiều lần, nhưng bất kể ai trông chú cũng không gọi dậy. Chú biết rõ mình mang lại gánh nặng ngoài ý muốn cho gia đình, ly hôn Mạnh Nghiên, Dụ Hà suýt không thể học thạc sĩ, em trai em dâu buộc phải sinh sống ở thành phố lạ lẫm, tất cả đều không phải lựa chọn tối ưu của mọi người.
Trận hoả hoạn đã thay đổi quá nhiều thứ.
Dụ Khánh Đào âm thầm chịu đựng đến khi cảm giác bắp thịt tê mỏi qua đi, chú vất vả xoay cổ, quen thói nhìn người ở giường bên thế nào, chú mong mình không làm ồn người khác.
Rèm cửa sổ trong phòng bệnh màu xanh lam đậm như biển cả, gần như hoà làm một với bầu trời đêm. Giường cho người chăm sóc chật hẹp, lúc này Khương Hoán ngồi ở cuối giường, bật bóng đèn nhỏ bấm điện thoại, đang chăm chú đọc gì đó.
Mà Dụ Hà đáng lẽ nên nghỉ ngơi cạnh giường bệnh lại nằm nghiêng trên giường cho người chăm sóc, gối đầu lên đùi Khương Hoán, quay mặt vào trong tránh ánh đèn.
Tay cậu ôm rịt Khương Hoán như chỉ sợ anh đột ngột đi mất.
Bị đè lên chân một lúc lâu sẽ khó chịu, nhưng không thể nhìn ra hai đứa đã duy trì tư thế ấy bao lâu, nét mặt Khương Hoán luôn ôn hoà như thể vốn dĩ nên là vậy. Anh cúi đầu, dịu dàng vuốt mấy sợi tóc ngang bướng vểnh lên sau gáy Dụ Hà.
Dụ Khánh Đào tỉnh ngủ hẳn.
Chú sinh ra trong gia đình bình thường, bố mẹ đều là công nhân thật thà chất phác, dựa vào sức mình xây dựng gia đình ở Đông Hà, chăm chỉ làm việc, bốn mươi năm mươi năm nay, Dụ Khánh Đào đã sống một cuộc đời điển hình ở đất nước này.
Bình đạm, tự nhiên, theo nề nếp cũ.
Tận mắt chứng kiến Khương Hoán xa lạ vuốt tóc Dụ Hà, hai đứa vừa quấn quýt vừa thân mật, đầu óc Dụ Khánh Đào nổ đì đùn như lâu đài sụp đổ.
Nháy mắt chú hiểu ra tất cả, nhưng không nói nổi nửa câu trách cứ Dụ Hà.
Dụ Khánh Đào nhắm mắt lại trước khi Khương Hoán chú ý đến mình, lần này thức tới tận lúc trời sáng.
Hôm sau trời chưa sáng Khương Hoán đã rời bệnh viện, Dụ Hà vốn định tiễn anh ra sân bay, somg Tang Lập Tuyết thay ca với cậu về muộn, Khương Hoán bảo Dụ Hà không cần phiền phức thế.
Vậy là Dụ Hà chỉ tiễn đến cổng bệnh viện, có xe đón Khương Hoán, cậu đứng thêm một lúc mới quay lại phòng bệnh.
Sắc mặt Dụ Khánh Đào không tốt lắm, sau khi phát hiện ra, cậu tưởng thời tiết hạ nhiệt độ nên mặc thêm áo dày cho bố, điều hoà bật gió ấm mãi mà không thấy bố ổn lên.
“Bố ơi, bố không khoẻ ở đâu à?” Dụ Hà hỏi: “Con chuẩn bị túi chườm nóng cho bố nhé?”
Dụ Khánh Đào nằm đó, bọc trong đệm chăn dày nặng và áo trông gầy gò vô cùng.
Chú lắc đầu, ngón tay động đậy báo hiệu muốn nói chuyện.
Dụ Hà ngồi gần hơn: “Sao ạ?”
Chờ lâu đến nỗi lưng rịn mồ hôi vì nhiệt độ phòng tăng cao, Dụ Khánh Đào nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng không nói được câu “con đừng để bản thân hối hận“.
Chú biết mình vô dùng, đi lại bất tiện, thông tin không nhanh nhạy, chẳng thể cho Dụ Hà mảy may sự ủng hộ thiết thực. Dù Dụ Hà và Khương Hoán thật sự là quan hệ như chú tưởng, dựa vào đâu chú có thể bắt ép Dụ Hà chia tay?
Chính vì quá hiểu con trai nên chú biết, Dụ Hà đưa ra quyết định nào ắt cũng suy nghĩ tường tận, dù xốc nổi thì cũng không phải nổi hứng nhất thời, mà là bất chấp tất cả sau khi đã phân vân.
Dụ Khánh Đào vỗ tay Dụ Hà, chừng như thở dài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.