Chương 50: Lạnh nhạt
Lâm Tử Luật
27/05/2024
Cuối đông đầu xuân, sau mấy hôm liền trời trong nắng đẹp không giống cuối tháng hai, một đợt không khí lạnh tràn vào đồng bằng phía Đông.
Mưa kèm tuyết rả rích suốt hai ngày, lề đường đóng băng, bầu trời xám xịt không rõ là sương mù hay mây quá dày.
Khương Hoán ra khỏi chung cư suýt bước hụt.
Xe của phòng làm việc chờ anh ở ven đường cách hơn 10m, lúc đi sang anh cảm nhận được ở chỗ không xa có máy ảnh đang chụp. Anh nắm cốc cà phê, dừng chân nhìn hướng đó.
Trong bụi hoa ngoài cửa hàng tiện lợi có một con mắt đen kịt sâu thẳm khó dò, không hề hoảng sợ tránh đi vì bị phát hiện.
Khương Hoán lẳng lặng nhìn thẳng mắt tên kia rồi hờ hững quay đi, sải bước dài đến xe công vụ đang chờ sẵn.
Tiếng đóng cửa xe vang lên, Trương Annie ở ghế phụ lái ngoái đầu hỏi anh: “Cậu vừa nhìn gì đấy?”
“Phóng viên, hoặc người của đơn vị truyền thông nào đó.” Khương Hoán đáp.
Espresso 2 shot không thêm sữa, sáng sớm nhấp môi một chút đã đắng tới nỗi lưỡi tê dại, nhưng Khương Hoán vẫn uống một hơi hết hơn nửa cốc như không cảm thấy gì.
Trương Annie vuốt ngực: “Tôi lo ngay ngáy gần một tháng nay.”
“Chuyện gì nên tới rồi sẽ tới.” Khương Hoán cụp mắt bấm điện thoại, lướt qua một hộp thoại bị đẩy xuống dưới, anh khựng lại giây lát nhưng không bấm vào.
Trương Annie sầm mặt mà không tiện nổi nóng với Khương Hoán, buồn bực quay mặt đi.
Đã nửa tháng anh không liên lạc với Dụ Hà.
Trong thời gian đó Dụ Hà nhắn cho anh một câu “chúc mừng năm mới”, anh trả lời “chúc mừng năm mới” và “dạo này hơi bận”, ngoài ra không nói gì thêm.
Khương Hoán biết nếu mình không chủ động tìm Dụ Hà, với tính cách của Dụ Hà thì sau khi nhận ra anh lạnh nhạt, bất kể trong lòng oán trách hay tuy hiểu nhưng vẫn buồn, cậu đều sẽ không tự tiện quấy rầy anh. Dụ Hà là người yêu bí mật vô cùng đạt tiêu chuẩn, dù ai đứng ở vị trí tương tự cũng không thể làm tốt hơn cậu.
Anh không giải thích nhiều, Dụ Hà cũng không hỏi nhiều hay làm nũng. Người hài lòng nhất trong việc này e là Trương Annie, sau nhiều lần xác nhận tình trạng hiện tại, chị cũng có thiện cảm hơn với Dụ Hà, cảm thấy cậu “ngoan ngoãn” “biết điều”, có hôm tâm trạng tốt còn nói đùa “hai cậu cứ thế này thì tôi đỡ nhọc lòng“.
Nhưng Khương Hoán hiểu rõ, đó chỉ là những lời thừa thãi chị tự an ủi mình.
Một tháng nay Trương Annie luôn sống trong hoảng loạn, mất ngủ trầm trọng, vất vả lắm mới ngủ được thì lại liên tục giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì mơ thấy Studio Du Tâm tung chuyện tình cảm của Khương Hoán.
Trông chị chẳng còn rạng rỡ như trước.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi nhận được email của Studio Du Tâm, theo tác phong làm việc của bên đó, trước kia chưa từng gặp trường hợp “thông báo” xong mà qua hai tuần chưa thấy tung bài, vì thế thái độ của đối phương trong chuyện video liên quan đến Khương Hoán khiến người ta không sao đoán được, thậm chí còn chu đáo để họ ăn Tết yên ổn.
Mấy lần Trương Annie nhờ vả quan hệ nghe ngóng xem Du Tâm có điều kiện gì, muốn trao đổi lợi ích thế nào, nhưng đều là đá chìm đáy biển.
Thời gian cò cưa quá lâu, thái độ của chị chuyển từ “chuẩn bị sẵn nhiều phương án đáp trả” sang “thôi kệ” đến đâu thì đến, chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Chị cảnh cáo Khương Hoán: “Thời gian này cậu đừng phát ngôn linh tinh.”
Ở ghế sau, Khương Hoán trầm giọng nói: “Chị Annie, hôm đó sau cùng tôi vẫn đi Đông Hà, vào bệnh viện gặp Dụ Hà, tôi hỏi em ấy, người nhà em ấy sẽ nghĩ thế nào về chuyện hai chúng tôi yêu nhau.”
“Họ nói sao?” Trương Annie không biết đáp án câu hỏi này liệu có thay đổi suy nghĩ của Khương Hoán không.
Khương Hoán không kể tiếp, chỉ nói: “Tôi sẽ làm theo giao hẹn với chị.”
Hôm đó nhìn Dụ Khánh Đào liệt nửa người nằm trên giường, phòng bệnh bày biện thoải mái đến đâu chăng nữa cũng luôn toát ra cảm giác ngột ngạt, cửa sổ chật hẹp, không có riêng tư, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với sinh lão bệnh tử.
Dụ Khánh Đào biết chuyện hay không, đồng ý hay không, trong khoảnh khắc ấy đã không còn ý nghĩa với Khương Hoán.
Anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
*
Thứ sáu đầu tiên của tháng ba, giải thưởng điện ảnh Olive Vàng lần thứ 39 không công bố danh sách đề cử như dự kiến.
Là giải thưởng điện ảnh danh giá và phổ biến nhất trong nước, hằng năm Olive Vàng đều có kế hoạch nghiêm ngặt từ vòng bình chọn đến trao giải, kể từ lần thứ 15 chưa từng xuất hiện tình trạng chậm trễ trong công bố danh sách đề cử hoặc tổ chức lễ trao giải.
Giới truyền thông hỏi chủ tịch ban giám khảo lần này - đạo diễn Thẩm Quân - về lý do liên quan, ông chỉ trả lời tất cả đều đang tiến hành bình thường, sẽ công bố nhanh nhất có thể.
Trong phút chốc dấy lên vô số suy đoán về Olive Vàng năm nay, đủ loại thuyết âm mưu đầy nhan nhản.
Có người nói tư bản chia bánh lớn, có người nói danh sách phim bị rò rỉ nên phải chọn lại gấp, có người nói đã có danh sách nhưng một vài “cấp trên” không hài lòng yêu cầu sửa đổi... Tất cả bài viết liên quan đến chuyện này đều có độ thảo luận cao. Những người trước đó nắm được tin bây giờ cũng không dám chắc chắn, mà một bộ phận hoạt động ngầm lại bắt đầu rục rịch.
Tình trạng giải đã xác nhận và thông báo với Trương Annie cũng không còn đáng tin sau bao tin đồn thật thật giả giả.
Lúc này Trương Annie lo lắng nhất là video, hoàn toàn không quan tâm một giải thưởng điện ảnh. Khương Hoán lại càng dửng dưng.
Khương Hoán vẫn thật thà hoàn thành công việc, tham gia hai buổi thử vai theo sắp xếp của công ty, thời gian còn lại thì ở trong căn hộ tại Bình Kinh đọc sách, ngẩn ngơ, thi thoảng ra ngoài, đóng góp trò vui nho nhỏ như đi đường suýt vấp ngã cho công chúng giải trí, chẳng mảy may bận tâm ống kính đã len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của mình.
Tuy nhiên không gặp Dụ Hà, cũng không có cơ hội giải thích với cậu lý do dạo này lạnh nhạt, thấy tài khoản phụ Weibo của cậu cập nhật ít dần rồi đến nay đã bỏ không, Khương Hoán cứ canh cánh trong lòng.
Hôm nay, Trương Annie liên hệ cho anh hoạt động từ thiện giúp đỡ trẻ em ở trại trẻ mồ côi, mục đích là tranh thủ lấy sự đồng cảm của công chúng nếu sau này bị lộ thân phận trẻ mồ côi.
Tính Khương Hoán không thích trẻ con, kể cả mình khi còn nhỏ, bình thường tham gia hoạt động chỉ đành cố sức giữ thái độ ôn hòa lịch sự.
May thay Khương Hoán diễn xuất tốt, những người ngồi sau máy quay đều không nhận ra bất cứ điểm nào khác thường, cũng rất phù hợp hình tượng hờ hững xa cách bấy lâu nay, sẽ không khiến ai mất hứng.
Hoạt động còn có mấy nghệ sĩ nữa, hai diễn viên ba ca sĩ, sau khi kết thúc tất cả xúm lại với nhau trao đổi cách liên lạc. Khương Hoán không góp vui, lặng lẽ ngồi chờ quản lý đến thì có thể tan làm.
Ngay khi anh đang thơ thẩn, đằng xa có một ca sĩ bất chợt ồ lên thu hút sức chú ý của mọi người.
Cô nhóc chưa đầy 20 tuổi, mới ra mắt nửa năm nên tạm thời chưa rèn được kỹ năng lá mặt lá trái trong giới giải trí. Cô nhóc cầm điện thoại bước nhanh đến trước mặt Khương Hoán, cười cong mắt cất giọng ngọt ngào.
“Anh Khương Hoán!” Giọng cô nhóc lanh lảnh: “Chúc mừng anh ạ, lọt vào đề cử tranh giải Olive Vàng rồi!”
Cảm giác yên lòng không hề đến như trong tưởng tượng, trái lại không hiểu vì sao sàn gạch men trắng dưới chân còn tan thành vũng bùn tựa nền tuyết, Khương Hoán bỗng nhiên mất trọng lượng.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt chứa cảm xúc khó hiểu, mỉm cười đầy vẻ hình thức.
“Thật à?” Khương Hoán quen cửa quen nẻo thốt lên kinh ngạc.
Cô nhóc ríu rít: “Giải nam chính xuất sắc nhất đấy ạ!... À không, để em xem lại, hình như có nhiều đề cử... Va phải đá ngầm thật sự vô cùng hay, em rất thích!”
“Cảm ơn em.” Khương Hoán đứng dậy gật đầu với cô nhóc, làm hết các quy trình cần có.
Nhóc ca sĩ giơ điện thoại lên: “Anh Khương, em cực kỳ thích nhân vật 'Lăng Tiêu', có thể chụp ảnh chung không ạ?”
Toàn bộ lời nói trước đó là bước đệm cho việc này, nụ cười cũng khiến người ta không thể soi mói không chỗ bắt bẻ, Khương Hoán không hứng lắm nhưng cũng không tiện từ chối. Dáng anh cao, chụp ảnh chung với nhóc ca sĩ buộc phải hơi cúi người mới lọt vào khung hình, cô nhóc khẽ dựa ra sau, trong ảnh gần như ngả lên vai Khương Hoán.
“Một, hai, ba...”
“Cảm ơn anh Khương!”
Hương thơm ngào ngạt dính lên cổ áo sơ mi, Khương Hoán giữ nét mặt bình thường đến khi đóng cửa xe, ánh mắt nhuốm chút mệt mỏi, nhấc tay chùi chỗ bị dựa vào.
Không phải anh ghét mùi nước hoa của cô nhóc ca sĩ, chỉ là mới nãy dựa hơi gần làm anh sững người mất tự nhiên mà thôi.
“Hoạt động thế nào?” Trương Annie ngồi ghế phụ lái hỏi.
“Cũng ổn.” Khương Hoán nhớ lại sự thay đổi của người dẫn chương trình, nói chắc nịch: “Tôi không làm chuyện gì kỳ lạ, không tỏ thái độ không tốt, cũng không khó ở với các em nhỏ và nhân viên công tác.”
Quay quảng cáo, tham gia hoạt động, nhận phỏng vấn, đây là những công việc dạo gần đây mới đưa vào lịch trình của Khương Hoán. Mà anh giống như người vừa học cách đứng trước máy quay, từng chút bước ra khỏi thế giới điện ảnh khép kín.
Suy cho cùng Khương Hoán không phải trang giấy trắng, chỉ cần thời gian là anh có thể thích nghi với thân phận người của công chúng.
Câu trả lời của anh khiến Trương Annie yên tâm.
Xe công vụ lăn bánh, đi được một đoạn thì Trương Annie nói: “Có đề cử giải Olive Vàng rồi, cậu xem đi.”
“Ừ.” Khương Hoán đáp.
Danh sách đề cử tranh giải Olive Vàng đến muộn tròn một tuần rất dài, nằm ngay trên bảng hot search của các nền tảng lớn, không tốn nhiều thời gian để Khương Hoán tìm được bài chia sẻ của một blogger điện ảnh.
Bài viết tổng kết theo cái nhìn chủ quan, bên cạnh đó còn chu đáo đánh dấu điểm sáng trong giải thưởng điện ảnh lần này và dự đoán kết quả trao giải.
Gây chú ý nhất dĩ nhiên là đạo diễn người Anh gốc Hoa Hứa Vi Thủy lần đầu góp mặt tại giải thưởng điện ảnh nước nhà, tác phẩm mới Va phải đá ngầm với bản chiếu rạp nghệ thuật được đề cử năm hạng mục lớn, bao gồm phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và ca khúc nhạc phim hay nhất. Giải thưởng về diễn xuất chiếm hai đề cử trong đó, theo quan điểm của blogger, cơ hội chiến thắng của Thái Tử Đồng ở hạng mục nữ chính xuất sắc nhất là rất lớn.
Liên quan đến đề cử của anh, người này viết: “Ra mắt mười năm, đóng bốn tác phẩm, lần này Khương Hoán cạnh tranh với các ứng cử viên ảnh đế có thực lực tại giải 'nam chính xuất sắc nhất', có lẽ sẽ trở thành điều hồi hộp nhất giải thưởng năm nay!”
Hồi hộp sao, Khương Hoán khẽ nhướng mày miễn bình luận.
“Cảm thấy sao?” Trương Annie hỏi.
“Có mỗi năm giải.” Khương Hoán chế giễu Hứa Vi Thủy: “Giải nhỏ vẫn không vừa mắt ông ta, mấy đề cử về dựng phim, nhạc nền, thiết kế phục trang cũng không nắm lấy. Không thể nào.”
Trương Annie buồn cười: “Cậu cũng nói vài lời hay cho tác phẩm của mình đi.”
“Xem tâm trạng.” Khương Hoán nói.
“Lần đầu được đề cử nam chính xuất sắc nhất, tâm trạng còn chưa tốt à?”
Khương Hoán “ừ” qua quýt.
Trương Annie bắt đầu kể lể “cứ giả vờ với tôi đi”, “thật tình không biết cậu còn muốn gì nữa”, “đề cử cũng là công nhận”, anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bình Kinh đang độ đầu xuân, rét tháng ba làm cây hòe cây liễu không dám đâm chồi, cành cây khẳng khiu trụi lá đong đưa như hình vẽ, đóng khung bầu trời thành những hình đa giác cản gió thổi.
Điện thoại liên tục báo tin nhắn chúc mừng của Chử Hồng, Lam Chi Hoa, Tiêu Minh Hủy, Nghê Gia Đình, Diệp Hiệp Huy... Những cái tên thân thiết, không thân nhưng quen biết đều xuất hiện cùng lời lẽ và biểu cảm khoa trương. Mọi người hò anh đãi cơm, chúc anh đoạt giải trước, nói từ Đợi gió đến Olive Vàng đã nợ anh một đề cử...
Từng câu từng chữ đổ dồn vào Khương Hoán, rộn ràng đến nỗi hoa mắt chóng mặt.
Nhưng anh cứ thấy trống trải.
Khương Hoán nghịch điện thoại, con số tin nhắn chưa đọc ở góc trên bên trái không ngừng thay đổi, song khung chat đang mở vẫn luôn im lìm.
Anh hít thở sâu, không đếm xuể đã là lần thứ bao nhiêu, thầm nghĩ “không nhắn thì thôi”, tự an ủi mình rằng “mày bơ em ấy trước“.
Có thể em đang bận.
Hay là chủ động nhắc với em?
Rút lại ngay, chẳng khác nào khoe mẽ với tỏ ra yếu kém, không hấp dẫn.
Nhưng sao em có thể làm thinh cơ chứ?
...
Đã đi qua phố cổng thành, cũng đi qua cầu vượt, đi tiếp là đến chỗ ở...
Ting.
Điện thoại rung làm lòng bàn tay Khương Hoán phát đau, anh hoàn hồn như bị điện giật, mặt bình thản nhưng lòng dạ sốt ruột, lần đầu tiên không mở được khóa vì nhập sai mật khẩu tận hai lần.
Ảnh đại diện chó con của Dụ Hà lần nữa gửi lời hỏi thăm đến anh sau 28 ngày.
“Em thấy đề cử Olive Vàng rồi, giỏi lắm [tim]”
Đọc đi đọc lại mấy chữ ngắn ngủi gần hai chục lần, Khương Hoán bất giác mỉm cười, chọn meme hay nhất trong đống meme nghèo nàn để gửi Dụ Hà.
“A Hoán.”
Trương Annie lại quay xuống, dây an toàn ở ghế phụ lái ghì lấy chị, dường như chị sắp thở không ra hơi.
Nhìn nét mặt Trương Annie, niềm vui sướng của Khương Hoán chưa kịp thể hiện ra đã lập tức tắt ngúm.
“Du Tâm vừa lên bài, cậu xem đi.”
Mưa kèm tuyết rả rích suốt hai ngày, lề đường đóng băng, bầu trời xám xịt không rõ là sương mù hay mây quá dày.
Khương Hoán ra khỏi chung cư suýt bước hụt.
Xe của phòng làm việc chờ anh ở ven đường cách hơn 10m, lúc đi sang anh cảm nhận được ở chỗ không xa có máy ảnh đang chụp. Anh nắm cốc cà phê, dừng chân nhìn hướng đó.
Trong bụi hoa ngoài cửa hàng tiện lợi có một con mắt đen kịt sâu thẳm khó dò, không hề hoảng sợ tránh đi vì bị phát hiện.
Khương Hoán lẳng lặng nhìn thẳng mắt tên kia rồi hờ hững quay đi, sải bước dài đến xe công vụ đang chờ sẵn.
Tiếng đóng cửa xe vang lên, Trương Annie ở ghế phụ lái ngoái đầu hỏi anh: “Cậu vừa nhìn gì đấy?”
“Phóng viên, hoặc người của đơn vị truyền thông nào đó.” Khương Hoán đáp.
Espresso 2 shot không thêm sữa, sáng sớm nhấp môi một chút đã đắng tới nỗi lưỡi tê dại, nhưng Khương Hoán vẫn uống một hơi hết hơn nửa cốc như không cảm thấy gì.
Trương Annie vuốt ngực: “Tôi lo ngay ngáy gần một tháng nay.”
“Chuyện gì nên tới rồi sẽ tới.” Khương Hoán cụp mắt bấm điện thoại, lướt qua một hộp thoại bị đẩy xuống dưới, anh khựng lại giây lát nhưng không bấm vào.
Trương Annie sầm mặt mà không tiện nổi nóng với Khương Hoán, buồn bực quay mặt đi.
Đã nửa tháng anh không liên lạc với Dụ Hà.
Trong thời gian đó Dụ Hà nhắn cho anh một câu “chúc mừng năm mới”, anh trả lời “chúc mừng năm mới” và “dạo này hơi bận”, ngoài ra không nói gì thêm.
Khương Hoán biết nếu mình không chủ động tìm Dụ Hà, với tính cách của Dụ Hà thì sau khi nhận ra anh lạnh nhạt, bất kể trong lòng oán trách hay tuy hiểu nhưng vẫn buồn, cậu đều sẽ không tự tiện quấy rầy anh. Dụ Hà là người yêu bí mật vô cùng đạt tiêu chuẩn, dù ai đứng ở vị trí tương tự cũng không thể làm tốt hơn cậu.
Anh không giải thích nhiều, Dụ Hà cũng không hỏi nhiều hay làm nũng. Người hài lòng nhất trong việc này e là Trương Annie, sau nhiều lần xác nhận tình trạng hiện tại, chị cũng có thiện cảm hơn với Dụ Hà, cảm thấy cậu “ngoan ngoãn” “biết điều”, có hôm tâm trạng tốt còn nói đùa “hai cậu cứ thế này thì tôi đỡ nhọc lòng“.
Nhưng Khương Hoán hiểu rõ, đó chỉ là những lời thừa thãi chị tự an ủi mình.
Một tháng nay Trương Annie luôn sống trong hoảng loạn, mất ngủ trầm trọng, vất vả lắm mới ngủ được thì lại liên tục giật mình tỉnh giấc giữa đêm vì mơ thấy Studio Du Tâm tung chuyện tình cảm của Khương Hoán.
Trông chị chẳng còn rạng rỡ như trước.
Đã nhiều ngày trôi qua kể từ khi nhận được email của Studio Du Tâm, theo tác phong làm việc của bên đó, trước kia chưa từng gặp trường hợp “thông báo” xong mà qua hai tuần chưa thấy tung bài, vì thế thái độ của đối phương trong chuyện video liên quan đến Khương Hoán khiến người ta không sao đoán được, thậm chí còn chu đáo để họ ăn Tết yên ổn.
Mấy lần Trương Annie nhờ vả quan hệ nghe ngóng xem Du Tâm có điều kiện gì, muốn trao đổi lợi ích thế nào, nhưng đều là đá chìm đáy biển.
Thời gian cò cưa quá lâu, thái độ của chị chuyển từ “chuẩn bị sẵn nhiều phương án đáp trả” sang “thôi kệ” đến đâu thì đến, chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Chị cảnh cáo Khương Hoán: “Thời gian này cậu đừng phát ngôn linh tinh.”
Ở ghế sau, Khương Hoán trầm giọng nói: “Chị Annie, hôm đó sau cùng tôi vẫn đi Đông Hà, vào bệnh viện gặp Dụ Hà, tôi hỏi em ấy, người nhà em ấy sẽ nghĩ thế nào về chuyện hai chúng tôi yêu nhau.”
“Họ nói sao?” Trương Annie không biết đáp án câu hỏi này liệu có thay đổi suy nghĩ của Khương Hoán không.
Khương Hoán không kể tiếp, chỉ nói: “Tôi sẽ làm theo giao hẹn với chị.”
Hôm đó nhìn Dụ Khánh Đào liệt nửa người nằm trên giường, phòng bệnh bày biện thoải mái đến đâu chăng nữa cũng luôn toát ra cảm giác ngột ngạt, cửa sổ chật hẹp, không có riêng tư, bất cứ lúc nào cũng có thể đối mặt với sinh lão bệnh tử.
Dụ Khánh Đào biết chuyện hay không, đồng ý hay không, trong khoảnh khắc ấy đã không còn ý nghĩa với Khương Hoán.
Anh chỉ còn một lựa chọn duy nhất.
*
Thứ sáu đầu tiên của tháng ba, giải thưởng điện ảnh Olive Vàng lần thứ 39 không công bố danh sách đề cử như dự kiến.
Là giải thưởng điện ảnh danh giá và phổ biến nhất trong nước, hằng năm Olive Vàng đều có kế hoạch nghiêm ngặt từ vòng bình chọn đến trao giải, kể từ lần thứ 15 chưa từng xuất hiện tình trạng chậm trễ trong công bố danh sách đề cử hoặc tổ chức lễ trao giải.
Giới truyền thông hỏi chủ tịch ban giám khảo lần này - đạo diễn Thẩm Quân - về lý do liên quan, ông chỉ trả lời tất cả đều đang tiến hành bình thường, sẽ công bố nhanh nhất có thể.
Trong phút chốc dấy lên vô số suy đoán về Olive Vàng năm nay, đủ loại thuyết âm mưu đầy nhan nhản.
Có người nói tư bản chia bánh lớn, có người nói danh sách phim bị rò rỉ nên phải chọn lại gấp, có người nói đã có danh sách nhưng một vài “cấp trên” không hài lòng yêu cầu sửa đổi... Tất cả bài viết liên quan đến chuyện này đều có độ thảo luận cao. Những người trước đó nắm được tin bây giờ cũng không dám chắc chắn, mà một bộ phận hoạt động ngầm lại bắt đầu rục rịch.
Tình trạng giải đã xác nhận và thông báo với Trương Annie cũng không còn đáng tin sau bao tin đồn thật thật giả giả.
Lúc này Trương Annie lo lắng nhất là video, hoàn toàn không quan tâm một giải thưởng điện ảnh. Khương Hoán lại càng dửng dưng.
Khương Hoán vẫn thật thà hoàn thành công việc, tham gia hai buổi thử vai theo sắp xếp của công ty, thời gian còn lại thì ở trong căn hộ tại Bình Kinh đọc sách, ngẩn ngơ, thi thoảng ra ngoài, đóng góp trò vui nho nhỏ như đi đường suýt vấp ngã cho công chúng giải trí, chẳng mảy may bận tâm ống kính đã len lỏi vào mọi ngóc ngách trong cuộc sống của mình.
Tuy nhiên không gặp Dụ Hà, cũng không có cơ hội giải thích với cậu lý do dạo này lạnh nhạt, thấy tài khoản phụ Weibo của cậu cập nhật ít dần rồi đến nay đã bỏ không, Khương Hoán cứ canh cánh trong lòng.
Hôm nay, Trương Annie liên hệ cho anh hoạt động từ thiện giúp đỡ trẻ em ở trại trẻ mồ côi, mục đích là tranh thủ lấy sự đồng cảm của công chúng nếu sau này bị lộ thân phận trẻ mồ côi.
Tính Khương Hoán không thích trẻ con, kể cả mình khi còn nhỏ, bình thường tham gia hoạt động chỉ đành cố sức giữ thái độ ôn hòa lịch sự.
May thay Khương Hoán diễn xuất tốt, những người ngồi sau máy quay đều không nhận ra bất cứ điểm nào khác thường, cũng rất phù hợp hình tượng hờ hững xa cách bấy lâu nay, sẽ không khiến ai mất hứng.
Hoạt động còn có mấy nghệ sĩ nữa, hai diễn viên ba ca sĩ, sau khi kết thúc tất cả xúm lại với nhau trao đổi cách liên lạc. Khương Hoán không góp vui, lặng lẽ ngồi chờ quản lý đến thì có thể tan làm.
Ngay khi anh đang thơ thẩn, đằng xa có một ca sĩ bất chợt ồ lên thu hút sức chú ý của mọi người.
Cô nhóc chưa đầy 20 tuổi, mới ra mắt nửa năm nên tạm thời chưa rèn được kỹ năng lá mặt lá trái trong giới giải trí. Cô nhóc cầm điện thoại bước nhanh đến trước mặt Khương Hoán, cười cong mắt cất giọng ngọt ngào.
“Anh Khương Hoán!” Giọng cô nhóc lanh lảnh: “Chúc mừng anh ạ, lọt vào đề cử tranh giải Olive Vàng rồi!”
Cảm giác yên lòng không hề đến như trong tưởng tượng, trái lại không hiểu vì sao sàn gạch men trắng dưới chân còn tan thành vũng bùn tựa nền tuyết, Khương Hoán bỗng nhiên mất trọng lượng.
Anh ngẩng đầu, ánh mắt chứa cảm xúc khó hiểu, mỉm cười đầy vẻ hình thức.
“Thật à?” Khương Hoán quen cửa quen nẻo thốt lên kinh ngạc.
Cô nhóc ríu rít: “Giải nam chính xuất sắc nhất đấy ạ!... À không, để em xem lại, hình như có nhiều đề cử... Va phải đá ngầm thật sự vô cùng hay, em rất thích!”
“Cảm ơn em.” Khương Hoán đứng dậy gật đầu với cô nhóc, làm hết các quy trình cần có.
Nhóc ca sĩ giơ điện thoại lên: “Anh Khương, em cực kỳ thích nhân vật 'Lăng Tiêu', có thể chụp ảnh chung không ạ?”
Toàn bộ lời nói trước đó là bước đệm cho việc này, nụ cười cũng khiến người ta không thể soi mói không chỗ bắt bẻ, Khương Hoán không hứng lắm nhưng cũng không tiện từ chối. Dáng anh cao, chụp ảnh chung với nhóc ca sĩ buộc phải hơi cúi người mới lọt vào khung hình, cô nhóc khẽ dựa ra sau, trong ảnh gần như ngả lên vai Khương Hoán.
“Một, hai, ba...”
“Cảm ơn anh Khương!”
Hương thơm ngào ngạt dính lên cổ áo sơ mi, Khương Hoán giữ nét mặt bình thường đến khi đóng cửa xe, ánh mắt nhuốm chút mệt mỏi, nhấc tay chùi chỗ bị dựa vào.
Không phải anh ghét mùi nước hoa của cô nhóc ca sĩ, chỉ là mới nãy dựa hơi gần làm anh sững người mất tự nhiên mà thôi.
“Hoạt động thế nào?” Trương Annie ngồi ghế phụ lái hỏi.
“Cũng ổn.” Khương Hoán nhớ lại sự thay đổi của người dẫn chương trình, nói chắc nịch: “Tôi không làm chuyện gì kỳ lạ, không tỏ thái độ không tốt, cũng không khó ở với các em nhỏ và nhân viên công tác.”
Quay quảng cáo, tham gia hoạt động, nhận phỏng vấn, đây là những công việc dạo gần đây mới đưa vào lịch trình của Khương Hoán. Mà anh giống như người vừa học cách đứng trước máy quay, từng chút bước ra khỏi thế giới điện ảnh khép kín.
Suy cho cùng Khương Hoán không phải trang giấy trắng, chỉ cần thời gian là anh có thể thích nghi với thân phận người của công chúng.
Câu trả lời của anh khiến Trương Annie yên tâm.
Xe công vụ lăn bánh, đi được một đoạn thì Trương Annie nói: “Có đề cử giải Olive Vàng rồi, cậu xem đi.”
“Ừ.” Khương Hoán đáp.
Danh sách đề cử tranh giải Olive Vàng đến muộn tròn một tuần rất dài, nằm ngay trên bảng hot search của các nền tảng lớn, không tốn nhiều thời gian để Khương Hoán tìm được bài chia sẻ của một blogger điện ảnh.
Bài viết tổng kết theo cái nhìn chủ quan, bên cạnh đó còn chu đáo đánh dấu điểm sáng trong giải thưởng điện ảnh lần này và dự đoán kết quả trao giải.
Gây chú ý nhất dĩ nhiên là đạo diễn người Anh gốc Hoa Hứa Vi Thủy lần đầu góp mặt tại giải thưởng điện ảnh nước nhà, tác phẩm mới Va phải đá ngầm với bản chiếu rạp nghệ thuật được đề cử năm hạng mục lớn, bao gồm phim hay nhất, đạo diễn xuất sắc nhất và ca khúc nhạc phim hay nhất. Giải thưởng về diễn xuất chiếm hai đề cử trong đó, theo quan điểm của blogger, cơ hội chiến thắng của Thái Tử Đồng ở hạng mục nữ chính xuất sắc nhất là rất lớn.
Liên quan đến đề cử của anh, người này viết: “Ra mắt mười năm, đóng bốn tác phẩm, lần này Khương Hoán cạnh tranh với các ứng cử viên ảnh đế có thực lực tại giải 'nam chính xuất sắc nhất', có lẽ sẽ trở thành điều hồi hộp nhất giải thưởng năm nay!”
Hồi hộp sao, Khương Hoán khẽ nhướng mày miễn bình luận.
“Cảm thấy sao?” Trương Annie hỏi.
“Có mỗi năm giải.” Khương Hoán chế giễu Hứa Vi Thủy: “Giải nhỏ vẫn không vừa mắt ông ta, mấy đề cử về dựng phim, nhạc nền, thiết kế phục trang cũng không nắm lấy. Không thể nào.”
Trương Annie buồn cười: “Cậu cũng nói vài lời hay cho tác phẩm của mình đi.”
“Xem tâm trạng.” Khương Hoán nói.
“Lần đầu được đề cử nam chính xuất sắc nhất, tâm trạng còn chưa tốt à?”
Khương Hoán “ừ” qua quýt.
Trương Annie bắt đầu kể lể “cứ giả vờ với tôi đi”, “thật tình không biết cậu còn muốn gì nữa”, “đề cử cũng là công nhận”, anh quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Bình Kinh đang độ đầu xuân, rét tháng ba làm cây hòe cây liễu không dám đâm chồi, cành cây khẳng khiu trụi lá đong đưa như hình vẽ, đóng khung bầu trời thành những hình đa giác cản gió thổi.
Điện thoại liên tục báo tin nhắn chúc mừng của Chử Hồng, Lam Chi Hoa, Tiêu Minh Hủy, Nghê Gia Đình, Diệp Hiệp Huy... Những cái tên thân thiết, không thân nhưng quen biết đều xuất hiện cùng lời lẽ và biểu cảm khoa trương. Mọi người hò anh đãi cơm, chúc anh đoạt giải trước, nói từ Đợi gió đến Olive Vàng đã nợ anh một đề cử...
Từng câu từng chữ đổ dồn vào Khương Hoán, rộn ràng đến nỗi hoa mắt chóng mặt.
Nhưng anh cứ thấy trống trải.
Khương Hoán nghịch điện thoại, con số tin nhắn chưa đọc ở góc trên bên trái không ngừng thay đổi, song khung chat đang mở vẫn luôn im lìm.
Anh hít thở sâu, không đếm xuể đã là lần thứ bao nhiêu, thầm nghĩ “không nhắn thì thôi”, tự an ủi mình rằng “mày bơ em ấy trước“.
Có thể em đang bận.
Hay là chủ động nhắc với em?
Rút lại ngay, chẳng khác nào khoe mẽ với tỏ ra yếu kém, không hấp dẫn.
Nhưng sao em có thể làm thinh cơ chứ?
...
Đã đi qua phố cổng thành, cũng đi qua cầu vượt, đi tiếp là đến chỗ ở...
Ting.
Điện thoại rung làm lòng bàn tay Khương Hoán phát đau, anh hoàn hồn như bị điện giật, mặt bình thản nhưng lòng dạ sốt ruột, lần đầu tiên không mở được khóa vì nhập sai mật khẩu tận hai lần.
Ảnh đại diện chó con của Dụ Hà lần nữa gửi lời hỏi thăm đến anh sau 28 ngày.
“Em thấy đề cử Olive Vàng rồi, giỏi lắm [tim]”
Đọc đi đọc lại mấy chữ ngắn ngủi gần hai chục lần, Khương Hoán bất giác mỉm cười, chọn meme hay nhất trong đống meme nghèo nàn để gửi Dụ Hà.
“A Hoán.”
Trương Annie lại quay xuống, dây an toàn ở ghế phụ lái ghì lấy chị, dường như chị sắp thở không ra hơi.
Nhìn nét mặt Trương Annie, niềm vui sướng của Khương Hoán chưa kịp thể hiện ra đã lập tức tắt ngúm.
“Du Tâm vừa lên bài, cậu xem đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.