Chương 19: Màn chiếu và mưa thiên thạch
Lâm Tử Luật
10/04/2024
Viên Kim, bạn trai cũ của Dụ Hà, tin chắc sau khổ tận cam lai ắt sẽ có chuyện tốt xảy ra, thường xuyên an ủi cậu là may mắn không tự nhiên sinh ra và cũng không tự nhiên mất đi, biết đâu một ngày nào đó khó khăn hiện tại lại tự hóa giải.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng, Dụ Hà vừa ra khỏi khu dân cư nhà Tào Tử Phàm thì nhận được cuộc gọi từ Viên Kim.
Đầu tiên hắn hỏi Dụ Hà dạo này thế nào, có bận không, cuối cùng nói có một tin tốt nhưng qua điện thoại không tiện kể chi tiết, hắn mời cậu gặp mặt, biết Dụ Hà đã xếp kín lịch nên mới cố ý hẹn trước.
Viên Kim xử sự thỏa đáng hơn trước, rất để ý cảm nhận của Dụ Hà, Dụ Hà nghĩ có lẽ hắn đã nghe về chuyện nhà mình, nói chuyện bớt xấc láo hơn hẳn. Lần gần nhất họ gặp nhau là nửa năm trước rồi không liên lạc mấy, Dụ Hà giữ thể diện cho hắn, hỏi hắn muốn hẹn hôm nào.
“Càng sớm càng tốt, tốt nhất là hôm nay.” Viên Kim cố làm ra vẻ huyền bí: “Có một tin siêu tốt.”
Đã lâu Dụ Hà không tò mò về bất cứ người hay sự việc nào, cảm xúc vốn đang êm dịu lại xao động như nước dâng trên mặt hồ phẳng lặng, bỗng nhiên rất muốn biết rốt cuộc việc gì khiến Viên Kim đột ngột liên lạc với mình.
Hôm nay hẹn gặp Viên Kim sau giờ tan làm ở tiệm cà phê, Dụ Hà đổi ca với Đinh U Hàn và về sớm nửa tiếng. Cậu đến tiệm hơn một tháng đã làm thay Đinh U Hàn ba bốn lần, lần này chủ động ngỏ lời đương nhiên Đinh U Hàn không thể từ chối, còn trêu cậu có phải cuối cùng cũng nghĩ thông suốt muốn tìm việc mới không.
“Tôi tìm việc mới gì nữa, sắp khai giảng rồi.” Dụ Hà nói xong lại buồn cười: “Có chuyện khác.”
Đinh U Hàn ồ lên: “Hiểu, gặp bạn gái chứ gì?”
Dụ Hà phủ nhận, nếu Đinh U Hàn biết cậu đổi ca để đi gặp bạn trai cũ thì chưa biết chừng còn há hốc mồm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lẽ nào hôm nay cậu thật sự phấn khích quá, khiến một người không tinh tế như Đinh U Hàn cũng nhận ra khác thường?
Có lẽ quá lâu không nghe được “tin tốt” nên cậu mong đợi nhiều hơn vào lời Viên Kim.
Về sau Dụ Hà nhớ lại ngày hôm nay thì tâm trạng không chỉ tốt bình thường.
Hoặc có lẽ Viên Kim nói đúng, may mắn có bảo toàn.
Chạng vạng không mây, tà dương màu cam bao phủ cuối con đường rộng rãi, mùa hạ ở Đông Hà nhiều buổi tối trời quang, hoàng hôn cũng trong trẻo sáng rực, màu xanh thẳm nơi tận cùng hướng Đông từ từ thay đổi, tầng không phía trên mặt trời chiều nhuốm màu đỏ đẹp tươi. Sau khi mặt trời lặn ở hướng Tây, bầu trời khúc xạ màu xanh nhàn nhạt, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm trong màu xanh thẫm sâu thẳm.
Dụ Hà tới quán ăn nhỏ đã hẹn đúng thời điểm nắng tắt, ánh chiều tà rực rỡ kéo dài bóng cậu.
Viên Kim đến trước, mặc áo đen quần đen đi giày thể thao đen, tóc nhuộm xám khói vô cùng nổi bật. Hắn học cùng khóa với Dụ Hà, lớn hơn Dụ Hà một tuổi, ngoại hình bắt mắt ăn diện cũng khoa trương, không chỉ là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của Học viện Nghệ thuật mà còn là của Đại học Đông Hà.
Hai người tình cờ quen biết nhau tại ngày hội giao lưu.
Học viện Nghệ thuật nữ nhiều nam ít mà Học viện Kiến trúc lại nổi tiếng nữ ít nam nhiều, hội sinh viên bàn bạc đưa ý tưởng vào tổ chức hoạt động hằng năm. Hoạt động diễn ra ở khu vui chơi lớn nhất Đông Hà khi Dụ Hà học năm hai, tưng bừng náo nhiệt. Khi ấy gia đình Dụ Hà chưa gặp chuyện, tính tình hoạt bát hơn bây giờ, nhiệt tình thân thiết với mọi người, mấy bạn nữ ít ỏi trong lớp đi chơi vòng quay ngựa gỗ, cậu ở lại bên cạnh trông cặp giúp.
Viên Kim lại gần, cầm hai cốc nước khăng khăng đưa cậu một cốc. Cả hai ngồi nói chuyện trên băng ghế dài cạnh vòng quay, các bạn nữ lấy cặp đi rồi mà Viên Kim vẫn không đi, hỏi cậu có muốn chơi tháp rơi tự do không.
Thế là cả hai quen biết nhau, trao đổi số điện thoại, còn nhạy bén nhận ra người kia là đồng loại sau vài ba câu trò chuyện.
Quá trình phát triển sau đó giống như các cặp đôi bình thường thời học sinh, hẹn đi xem triển lãm phim, thăm viện bảo tàng, vào lần hẹn thứ ba ở thủy cung, Viên Kim mua cho cậu một móc chìa khóa hình con cá heo nhỏ, hỏi cậu có muốn thử không.
Khoảng ba tháng sau, cậu tới nhà thuê của Viên Kim ở ngoài trường.
“Cho em xem bộ phim anh cực kỳ thích, trong nước không được phép chiếu.” Viên Kim cười xảo trá, cố tình nói: “Phim nghệ thuật, lát nữa em đừng ngủ gật.”
Bộ phim đó là Mặt trời xanh.
Khương Hoán cắt tóc ngắn, ánh mắt u sầu cùng dáng vẻ cao ngạo hệt con chim ưng sải cánh một mình, cũng tựa đám mây không cách nào với tới trên bầu trời cao vợi. Những câu thoại không giống thoại về tự do và địa ngục như lời nói từ tận đáy lòng anh, từng chữ từng câu gõ vào tim Dụ Hà không khác nào mưa thiên thạch, chấn động tới mức rất lâu sau cũng không thể hoàn hồn.
Ánh sáng tối đi khi bộ phim chiếu hết, Viên Kim sáp qua muốn hôn cậu, Dụ Hà phối hợp nhưng ánh mắt dừng mãi nơi mặt tường trắng phản chiếu hình ảnh từ máy chiếu.
Nền trời màu tím, bóng người cởi trần, máu đỏ thẫm từ mũi dao nhỏ xuống đất, tiếng súng vang lên phía xa xa.
Chất lượng bản lậu không tốt, thi thoảng lại rung lắc.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Khương Hoán in sâu trong trí nhớ Dụ Hà.
*
“Trông cũng được nhỉ?” Viên Kim chỉ màu tóc chơi trội của mình.
Dụ Hà gọi cơm thịt bò khoai tây bình thường nhất, đang uống trà diều hâu [1] miễn phí trong cốc giấy, nghe vậy thì ngẩng đầu ngắm nghía kỹ tóc Viên Kim: “Cực kỳ hợp với anh.”
[1] Gốc 老鹰茶, tạm dịch là trà diều hâu, là đặc sản của huyện Thạch Miên, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
“Cũng chỉ càn rỡ được lần này thôi.” Viên Kim đã ăn hết nửa suất cơm: “Gần đây có một công ty tiếp xúc với anh, muốn anh ký hợp đồng làm diễn viên của họ, nhưng phải sắp xếp phỏng vấn trước. Anh cảm thấy rất có hy vọng nên là đồng ý rồi. Nhưng nếu ký hợp đồng thật thì sau này không thể để đầu tóc linh tinh...”
Dụ Hà nghe hắn nói về tương lai, dù đã không liên quan đến mình nhưng vẫn không nhịn được mừng cho hắn.
Viên Kim hay dông dài, thường nói một tràng cũng không đúng trọng điểm, ngay cả lúc chia tay hắn cũng nói từ trời Nam tới đất Bắc, từ năm nay khoa Biểu diễn có một em nữ cực kỳ xinh đến hiệu trưởng trường Nam Ảnh bên cạnh bị bắt vì mua dâm, tới khi Dụ Hà hết chịu nổi hỏi hắn “rốt cuộc anh muốn hỏi gì”, bấy giờ hắn mới nói muốn chia tay.
Tuy hai người hợp tính nhau nhưng suy cho cùng vẫn thiếu chút đam mê và điên cuồng. Viên Kim từng xem đủ thể loại phim ảnh từ cổ chí kim, nếu tuyên bố chưa bao giờ khao khát một tình cảm nồng cháy thì chắc Dụ Hà không tin.
Vậy nên Viên Kim đề nghị chia tay, cậu đồng ý.
Mặc dù mối quan hệ này thiếu tranh cãi ầm ĩ và những điều khó lòng buông bỏ, song cũng coi như không nuối tiếc gì.
Về sau họ ăn ý giữ khoảng cách, xa cách hơn bạn bè bình thường nhưng lúc cần người kia giúp đỡ cũng gắng hết sức, không cố tình tránh qua lại.
Nếu nói chỗ nào không ổn lắm thì sau này cũng có xuất hiện. Viên Kim là nhân vật nổi tiếng trong trường, khi hẹn hò cả hai giấu giếm hết mức, chia tay xong lại thi thoảng gặp mặt, lời đồn dần lan rộng, nếu không Từ Nhuệ Thanh đã chẳng lôi chuyện này ra đâm chọc cậu.
Có điều hiện giờ Dụ Hà đã sớm không để ý sự việc trên bàn ăn ở Lâm Thủy.
Viên Kim lải nhải từ ký hợp đồng với công ty mới đến triển vọng tương lai, nói một mình đủ rồi, uống xong hớp nước mới muộn màng nhớ ra mình hẹn gặp Dụ Hà có việc khác.
“Dạo này em vẫn tìm việc làm thêm sao?” Hắn hỏi Dụ Hà.
Nhà Dụ Hà xảy ra chuyện, Viên Kim không chỉ biết mà còn từng giúp cậu tìm bác sĩ. Bố hắn là trưởng khoa Ngoại Tổng quát [2] Bệnh viện Số 3 thành phố Đông Hà, với di chứng sau vụ cháy, nếu Viên Kim không giúp thì Dụ Khánh Đào không thể hồi phục tốt như bây giờ.
[2] Khoa Ngoại Tổng Quát là một trong các chuyên khoa quan trọng, thực hiện phẫu thuật từ tổng quát đến chuyên sâu, áp dụng các biện pháp tiên tiến, từ xâm lấn đến ít xâm lấn để điều trị các bệnh về tiêu hóa, tổng quát, bệnh vùng bụng, hậu môn - trực tràng - sàn chậu và điều trị nhiều bệnh lý khác.
Dụ Hà đáp: “Đang làm ba việc, nhưng khi nào vào học chắc chắn phải dừng ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, đến lúc ấy vẫn phải nghĩ cách.”
“Bên bệnh viện, chi phí chữa trị các thứ...” Viên Kim hơi ngập ngừng: “Em tự bỏ ra?”
Dụ Hà sợ hắn hiểu lầm: “Tất nhiên không phải, mẹ tôi... cho một ít, rồi chú thím cho một ít, sau này xem tình hình, tôi phải nhanh trả tiền cho chú thím, chú thím cũng vất vả.”
“Thế em không học cao học thật à?”
Dụ Hà bối rối, vấn đề này trước đây từng có người bóng gió với cậu, cũng có người thuyết phục cậu, nhưng chưa có ai hỏi toạc ra như vậy.
Cơm thịt bò khoai tây trên bàn bốc hơi nghi ngút, Dụ Hà cầm thìa lơ đãng ngoáy ở trên. Cậu cảm thấy trong tai lùng bùng, ngay cả giọng mình cũng không chân thực.
“Tạm thời không học.” Cậu cất giọng khô khan, giả vờ đã cân nhắc kỹ lưỡng từ lâu: “Chưa khai giảng đã sắp đến kỳ tuyển dụng mùa thu, lúc ấy xem thử có công ty nào phù hợp không, chờ đâu vào đấy... thì tìm chỗ thực tập tương tự. Tốt nhất là ở đây, bố tôi vẫn phải vào chăm sóc thường xuyên.”
Viên Kim là sinh viên Học viện Nghệ thuật, vốn dĩ không đi theo hướng nghiên cứu học thuật, nhưng từ ngày vào khoa Kiến trúc thành tích của Dụ Hà đã luôn đứng đầu khóa, đạt vô số điểm tuyệt đối, ngay cả hắn cũng biết nếu Dụ Hà chịu học lên thạc sĩ thì sẽ có giảng viên muốn dẫn dắt cậu, đi miền Bắc học trường tốt hơn cũng không phải việc khó.
Nhưng nghe Dụ Hà nói vậy, Viên Kim không khỏi cảm thấy đáng tiếc, hắn không thể an ủi Dụ Hà mỗi người một số phận riêng, chính hắn cũng không tin điều này. Mãi lâu sau hắn mới thở dài: “Sau này có việc gì anh giúp được thì em cứ nói.”
“Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Dụ Hà mỉm cười bình tĩnh.
“Hầy, em là cái đồ... sĩ diện, lại còn thích tỏ vẻ!” Viên Kim phất tay như muốn xua sạch bầu không khí quá nặng nề: “Cơ mà hôm nay hẹn em có việc thật.”
“Hửm?”
“Có một đoàn phim đến lấy cảnh ở trường mình, nghe đâu chỉ ở lại quay vài ngày, họ muốn tìm mấy diễn viên nghiệp dư đóng vai phụ, với diễn viên quần chúng.” Viên Kim nháy mắt: “Vai phụ em không có cửa, nhưng diễn viên quần chúng có thể thử. Cái kiểu biết đọc thoại thôi, 800 tệ một ngày.”
Nghe vế đầu Dụ Hà không có hứng thú, nghĩ thầm mấy năm gần đây những bộ phim thần tượng vừa quay nhanh vừa cẩu thả cũng hay đến Đông Hà lấy cảnh, không phải chuyện lạ lẫm. Nhưng khi Viên Kim nhắc tới thù lao, hai mắt cậu sáng bừng thấy rõ.
“Tôi có được không?” Dụ Hà hỏi.
Viên Kim lập tức động viên: “Được cứ, sao lại không được! Ngoại hình của em không kém sinh viên khoa Biểu diễn bọn anh, vả lại lên hình phải xem khí chất, anh cảm thấy em hoàn toàn cân được! Nếu được chọn thì anh còn có thể dạy em kỹ năng cơ bản.”
Dụ Hà vẫn dò hỏi: “Nhưng cái này phải phỏng vấn đúng không?”
Viên Kim cười xấu xa: “Dĩ nhiên rồi, tin tức chỉ loanh quanh trong học viện bọn anh, phù sa không chảy ruộng ngoài mà! Anh còn nghe nói thời gian của đoàn phim cũng eo hẹp, họ muốn tranh thủ nghỉ hè thưa người quay trước một số cảnh râu ria, các cảnh chính không quay ở đây, việc chọn diễn viên vẫn chưa quyết định xong.”
Chưa chọn xong diễn viên chính đã dám khởi quay, Dụ Hà khiếp sợ, quả nhiên là gánh hát lưu động.
“Nhưng ai bảo em có bạn trai cũ tốt bụng là anh đây chứ, anh lo lót cho em rồi.” Viên Kim nhún vai: “Nếu hứng thú thì điền đơn đăng ký, phía thầy cô để anh giải quyết.”
Đỗ phỏng vấn được trả 800 tệ một ngày có sức hấp dẫn quá lớn, dù chỉ quay ba ngày cũng hơn cậu đứng ở tiệm cà phê một tháng. Nếu là ngày xưa có lẽ Dụ Hà sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ không giống trước.
“Diễn viên quần chúng biết đọc thoại mà anh bảo, có lộ mặt không?” Dụ Hà vẫn lo nghĩ vấn đề này.
“Không chắc.” Viên Kim cười nói: “Nhưng lộ mặt tốt mà? Đến lúc chiếu mọi người xem xong đều “uầy, anh đẹp trai ở đâu ra thế”, Tiểu Du ơi có khi em lên như diều gặp gió ấy chứ!”
Dụ Hà lắc đầu kêu hắn đừng nói lung tung.
Cậu không dám tơ tưởng lên như diều gặp gió, cậu chỉ mong kiếm được nhiều tiền hơn, giúp gia đình vượt qua thời gian khủng hoảng này.
Nhưng nếu đây thật sự là một cơ hội, Dụ Hà có thể trải nghiệm cảm giác đứng trước ống kính như Khương Hoán phải không? Như thể bằng cách này cậu có thể gần Khương Hoán hơn một chút vậy.
Hôm nay vẫn là một ngày nắng, Dụ Hà vừa ra khỏi khu dân cư nhà Tào Tử Phàm thì nhận được cuộc gọi từ Viên Kim.
Đầu tiên hắn hỏi Dụ Hà dạo này thế nào, có bận không, cuối cùng nói có một tin tốt nhưng qua điện thoại không tiện kể chi tiết, hắn mời cậu gặp mặt, biết Dụ Hà đã xếp kín lịch nên mới cố ý hẹn trước.
Viên Kim xử sự thỏa đáng hơn trước, rất để ý cảm nhận của Dụ Hà, Dụ Hà nghĩ có lẽ hắn đã nghe về chuyện nhà mình, nói chuyện bớt xấc láo hơn hẳn. Lần gần nhất họ gặp nhau là nửa năm trước rồi không liên lạc mấy, Dụ Hà giữ thể diện cho hắn, hỏi hắn muốn hẹn hôm nào.
“Càng sớm càng tốt, tốt nhất là hôm nay.” Viên Kim cố làm ra vẻ huyền bí: “Có một tin siêu tốt.”
Đã lâu Dụ Hà không tò mò về bất cứ người hay sự việc nào, cảm xúc vốn đang êm dịu lại xao động như nước dâng trên mặt hồ phẳng lặng, bỗng nhiên rất muốn biết rốt cuộc việc gì khiến Viên Kim đột ngột liên lạc với mình.
Hôm nay hẹn gặp Viên Kim sau giờ tan làm ở tiệm cà phê, Dụ Hà đổi ca với Đinh U Hàn và về sớm nửa tiếng. Cậu đến tiệm hơn một tháng đã làm thay Đinh U Hàn ba bốn lần, lần này chủ động ngỏ lời đương nhiên Đinh U Hàn không thể từ chối, còn trêu cậu có phải cuối cùng cũng nghĩ thông suốt muốn tìm việc mới không.
“Tôi tìm việc mới gì nữa, sắp khai giảng rồi.” Dụ Hà nói xong lại buồn cười: “Có chuyện khác.”
Đinh U Hàn ồ lên: “Hiểu, gặp bạn gái chứ gì?”
Dụ Hà phủ nhận, nếu Đinh U Hàn biết cậu đổi ca để đi gặp bạn trai cũ thì chưa biết chừng còn há hốc mồm. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lẽ nào hôm nay cậu thật sự phấn khích quá, khiến một người không tinh tế như Đinh U Hàn cũng nhận ra khác thường?
Có lẽ quá lâu không nghe được “tin tốt” nên cậu mong đợi nhiều hơn vào lời Viên Kim.
Về sau Dụ Hà nhớ lại ngày hôm nay thì tâm trạng không chỉ tốt bình thường.
Hoặc có lẽ Viên Kim nói đúng, may mắn có bảo toàn.
Chạng vạng không mây, tà dương màu cam bao phủ cuối con đường rộng rãi, mùa hạ ở Đông Hà nhiều buổi tối trời quang, hoàng hôn cũng trong trẻo sáng rực, màu xanh thẳm nơi tận cùng hướng Đông từ từ thay đổi, tầng không phía trên mặt trời chiều nhuốm màu đỏ đẹp tươi. Sau khi mặt trời lặn ở hướng Tây, bầu trời khúc xạ màu xanh nhàn nhạt, chẳng mấy chốc đã bị nhấn chìm trong màu xanh thẫm sâu thẳm.
Dụ Hà tới quán ăn nhỏ đã hẹn đúng thời điểm nắng tắt, ánh chiều tà rực rỡ kéo dài bóng cậu.
Viên Kim đến trước, mặc áo đen quần đen đi giày thể thao đen, tóc nhuộm xám khói vô cùng nổi bật. Hắn học cùng khóa với Dụ Hà, lớn hơn Dụ Hà một tuổi, ngoại hình bắt mắt ăn diện cũng khoa trương, không chỉ là nhân vật tiếng tăm lẫy lừng của Học viện Nghệ thuật mà còn là của Đại học Đông Hà.
Hai người tình cờ quen biết nhau tại ngày hội giao lưu.
Học viện Nghệ thuật nữ nhiều nam ít mà Học viện Kiến trúc lại nổi tiếng nữ ít nam nhiều, hội sinh viên bàn bạc đưa ý tưởng vào tổ chức hoạt động hằng năm. Hoạt động diễn ra ở khu vui chơi lớn nhất Đông Hà khi Dụ Hà học năm hai, tưng bừng náo nhiệt. Khi ấy gia đình Dụ Hà chưa gặp chuyện, tính tình hoạt bát hơn bây giờ, nhiệt tình thân thiết với mọi người, mấy bạn nữ ít ỏi trong lớp đi chơi vòng quay ngựa gỗ, cậu ở lại bên cạnh trông cặp giúp.
Viên Kim lại gần, cầm hai cốc nước khăng khăng đưa cậu một cốc. Cả hai ngồi nói chuyện trên băng ghế dài cạnh vòng quay, các bạn nữ lấy cặp đi rồi mà Viên Kim vẫn không đi, hỏi cậu có muốn chơi tháp rơi tự do không.
Thế là cả hai quen biết nhau, trao đổi số điện thoại, còn nhạy bén nhận ra người kia là đồng loại sau vài ba câu trò chuyện.
Quá trình phát triển sau đó giống như các cặp đôi bình thường thời học sinh, hẹn đi xem triển lãm phim, thăm viện bảo tàng, vào lần hẹn thứ ba ở thủy cung, Viên Kim mua cho cậu một móc chìa khóa hình con cá heo nhỏ, hỏi cậu có muốn thử không.
Khoảng ba tháng sau, cậu tới nhà thuê của Viên Kim ở ngoài trường.
“Cho em xem bộ phim anh cực kỳ thích, trong nước không được phép chiếu.” Viên Kim cười xảo trá, cố tình nói: “Phim nghệ thuật, lát nữa em đừng ngủ gật.”
Bộ phim đó là Mặt trời xanh.
Khương Hoán cắt tóc ngắn, ánh mắt u sầu cùng dáng vẻ cao ngạo hệt con chim ưng sải cánh một mình, cũng tựa đám mây không cách nào với tới trên bầu trời cao vợi. Những câu thoại không giống thoại về tự do và địa ngục như lời nói từ tận đáy lòng anh, từng chữ từng câu gõ vào tim Dụ Hà không khác nào mưa thiên thạch, chấn động tới mức rất lâu sau cũng không thể hoàn hồn.
Ánh sáng tối đi khi bộ phim chiếu hết, Viên Kim sáp qua muốn hôn cậu, Dụ Hà phối hợp nhưng ánh mắt dừng mãi nơi mặt tường trắng phản chiếu hình ảnh từ máy chiếu.
Nền trời màu tím, bóng người cởi trần, máu đỏ thẫm từ mũi dao nhỏ xuống đất, tiếng súng vang lên phía xa xa.
Chất lượng bản lậu không tốt, thi thoảng lại rung lắc.
Nhưng ánh mắt sắc bén của Khương Hoán in sâu trong trí nhớ Dụ Hà.
*
“Trông cũng được nhỉ?” Viên Kim chỉ màu tóc chơi trội của mình.
Dụ Hà gọi cơm thịt bò khoai tây bình thường nhất, đang uống trà diều hâu [1] miễn phí trong cốc giấy, nghe vậy thì ngẩng đầu ngắm nghía kỹ tóc Viên Kim: “Cực kỳ hợp với anh.”
[1] Gốc 老鹰茶, tạm dịch là trà diều hâu, là đặc sản của huyện Thạch Miên, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.
“Cũng chỉ càn rỡ được lần này thôi.” Viên Kim đã ăn hết nửa suất cơm: “Gần đây có một công ty tiếp xúc với anh, muốn anh ký hợp đồng làm diễn viên của họ, nhưng phải sắp xếp phỏng vấn trước. Anh cảm thấy rất có hy vọng nên là đồng ý rồi. Nhưng nếu ký hợp đồng thật thì sau này không thể để đầu tóc linh tinh...”
Dụ Hà nghe hắn nói về tương lai, dù đã không liên quan đến mình nhưng vẫn không nhịn được mừng cho hắn.
Viên Kim hay dông dài, thường nói một tràng cũng không đúng trọng điểm, ngay cả lúc chia tay hắn cũng nói từ trời Nam tới đất Bắc, từ năm nay khoa Biểu diễn có một em nữ cực kỳ xinh đến hiệu trưởng trường Nam Ảnh bên cạnh bị bắt vì mua dâm, tới khi Dụ Hà hết chịu nổi hỏi hắn “rốt cuộc anh muốn hỏi gì”, bấy giờ hắn mới nói muốn chia tay.
Tuy hai người hợp tính nhau nhưng suy cho cùng vẫn thiếu chút đam mê và điên cuồng. Viên Kim từng xem đủ thể loại phim ảnh từ cổ chí kim, nếu tuyên bố chưa bao giờ khao khát một tình cảm nồng cháy thì chắc Dụ Hà không tin.
Vậy nên Viên Kim đề nghị chia tay, cậu đồng ý.
Mặc dù mối quan hệ này thiếu tranh cãi ầm ĩ và những điều khó lòng buông bỏ, song cũng coi như không nuối tiếc gì.
Về sau họ ăn ý giữ khoảng cách, xa cách hơn bạn bè bình thường nhưng lúc cần người kia giúp đỡ cũng gắng hết sức, không cố tình tránh qua lại.
Nếu nói chỗ nào không ổn lắm thì sau này cũng có xuất hiện. Viên Kim là nhân vật nổi tiếng trong trường, khi hẹn hò cả hai giấu giếm hết mức, chia tay xong lại thi thoảng gặp mặt, lời đồn dần lan rộng, nếu không Từ Nhuệ Thanh đã chẳng lôi chuyện này ra đâm chọc cậu.
Có điều hiện giờ Dụ Hà đã sớm không để ý sự việc trên bàn ăn ở Lâm Thủy.
Viên Kim lải nhải từ ký hợp đồng với công ty mới đến triển vọng tương lai, nói một mình đủ rồi, uống xong hớp nước mới muộn màng nhớ ra mình hẹn gặp Dụ Hà có việc khác.
“Dạo này em vẫn tìm việc làm thêm sao?” Hắn hỏi Dụ Hà.
Nhà Dụ Hà xảy ra chuyện, Viên Kim không chỉ biết mà còn từng giúp cậu tìm bác sĩ. Bố hắn là trưởng khoa Ngoại Tổng quát [2] Bệnh viện Số 3 thành phố Đông Hà, với di chứng sau vụ cháy, nếu Viên Kim không giúp thì Dụ Khánh Đào không thể hồi phục tốt như bây giờ.
[2] Khoa Ngoại Tổng Quát là một trong các chuyên khoa quan trọng, thực hiện phẫu thuật từ tổng quát đến chuyên sâu, áp dụng các biện pháp tiên tiến, từ xâm lấn đến ít xâm lấn để điều trị các bệnh về tiêu hóa, tổng quát, bệnh vùng bụng, hậu môn - trực tràng - sàn chậu và điều trị nhiều bệnh lý khác.
Dụ Hà đáp: “Đang làm ba việc, nhưng khi nào vào học chắc chắn phải dừng ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, đến lúc ấy vẫn phải nghĩ cách.”
“Bên bệnh viện, chi phí chữa trị các thứ...” Viên Kim hơi ngập ngừng: “Em tự bỏ ra?”
Dụ Hà sợ hắn hiểu lầm: “Tất nhiên không phải, mẹ tôi... cho một ít, rồi chú thím cho một ít, sau này xem tình hình, tôi phải nhanh trả tiền cho chú thím, chú thím cũng vất vả.”
“Thế em không học cao học thật à?”
Dụ Hà bối rối, vấn đề này trước đây từng có người bóng gió với cậu, cũng có người thuyết phục cậu, nhưng chưa có ai hỏi toạc ra như vậy.
Cơm thịt bò khoai tây trên bàn bốc hơi nghi ngút, Dụ Hà cầm thìa lơ đãng ngoáy ở trên. Cậu cảm thấy trong tai lùng bùng, ngay cả giọng mình cũng không chân thực.
“Tạm thời không học.” Cậu cất giọng khô khan, giả vờ đã cân nhắc kỹ lưỡng từ lâu: “Chưa khai giảng đã sắp đến kỳ tuyển dụng mùa thu, lúc ấy xem thử có công ty nào phù hợp không, chờ đâu vào đấy... thì tìm chỗ thực tập tương tự. Tốt nhất là ở đây, bố tôi vẫn phải vào chăm sóc thường xuyên.”
Viên Kim là sinh viên Học viện Nghệ thuật, vốn dĩ không đi theo hướng nghiên cứu học thuật, nhưng từ ngày vào khoa Kiến trúc thành tích của Dụ Hà đã luôn đứng đầu khóa, đạt vô số điểm tuyệt đối, ngay cả hắn cũng biết nếu Dụ Hà chịu học lên thạc sĩ thì sẽ có giảng viên muốn dẫn dắt cậu, đi miền Bắc học trường tốt hơn cũng không phải việc khó.
Nhưng nghe Dụ Hà nói vậy, Viên Kim không khỏi cảm thấy đáng tiếc, hắn không thể an ủi Dụ Hà mỗi người một số phận riêng, chính hắn cũng không tin điều này. Mãi lâu sau hắn mới thở dài: “Sau này có việc gì anh giúp được thì em cứ nói.”
“Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Dụ Hà mỉm cười bình tĩnh.
“Hầy, em là cái đồ... sĩ diện, lại còn thích tỏ vẻ!” Viên Kim phất tay như muốn xua sạch bầu không khí quá nặng nề: “Cơ mà hôm nay hẹn em có việc thật.”
“Hửm?”
“Có một đoàn phim đến lấy cảnh ở trường mình, nghe đâu chỉ ở lại quay vài ngày, họ muốn tìm mấy diễn viên nghiệp dư đóng vai phụ, với diễn viên quần chúng.” Viên Kim nháy mắt: “Vai phụ em không có cửa, nhưng diễn viên quần chúng có thể thử. Cái kiểu biết đọc thoại thôi, 800 tệ một ngày.”
Nghe vế đầu Dụ Hà không có hứng thú, nghĩ thầm mấy năm gần đây những bộ phim thần tượng vừa quay nhanh vừa cẩu thả cũng hay đến Đông Hà lấy cảnh, không phải chuyện lạ lẫm. Nhưng khi Viên Kim nhắc tới thù lao, hai mắt cậu sáng bừng thấy rõ.
“Tôi có được không?” Dụ Hà hỏi.
Viên Kim lập tức động viên: “Được cứ, sao lại không được! Ngoại hình của em không kém sinh viên khoa Biểu diễn bọn anh, vả lại lên hình phải xem khí chất, anh cảm thấy em hoàn toàn cân được! Nếu được chọn thì anh còn có thể dạy em kỹ năng cơ bản.”
Dụ Hà vẫn dò hỏi: “Nhưng cái này phải phỏng vấn đúng không?”
Viên Kim cười xấu xa: “Dĩ nhiên rồi, tin tức chỉ loanh quanh trong học viện bọn anh, phù sa không chảy ruộng ngoài mà! Anh còn nghe nói thời gian của đoàn phim cũng eo hẹp, họ muốn tranh thủ nghỉ hè thưa người quay trước một số cảnh râu ria, các cảnh chính không quay ở đây, việc chọn diễn viên vẫn chưa quyết định xong.”
Chưa chọn xong diễn viên chính đã dám khởi quay, Dụ Hà khiếp sợ, quả nhiên là gánh hát lưu động.
“Nhưng ai bảo em có bạn trai cũ tốt bụng là anh đây chứ, anh lo lót cho em rồi.” Viên Kim nhún vai: “Nếu hứng thú thì điền đơn đăng ký, phía thầy cô để anh giải quyết.”
Đỗ phỏng vấn được trả 800 tệ một ngày có sức hấp dẫn quá lớn, dù chỉ quay ba ngày cũng hơn cậu đứng ở tiệm cà phê một tháng. Nếu là ngày xưa có lẽ Dụ Hà sẽ bỏ qua, nhưng bây giờ không giống trước.
“Diễn viên quần chúng biết đọc thoại mà anh bảo, có lộ mặt không?” Dụ Hà vẫn lo nghĩ vấn đề này.
“Không chắc.” Viên Kim cười nói: “Nhưng lộ mặt tốt mà? Đến lúc chiếu mọi người xem xong đều “uầy, anh đẹp trai ở đâu ra thế”, Tiểu Du ơi có khi em lên như diều gặp gió ấy chứ!”
Dụ Hà lắc đầu kêu hắn đừng nói lung tung.
Cậu không dám tơ tưởng lên như diều gặp gió, cậu chỉ mong kiếm được nhiều tiền hơn, giúp gia đình vượt qua thời gian khủng hoảng này.
Nhưng nếu đây thật sự là một cơ hội, Dụ Hà có thể trải nghiệm cảm giác đứng trước ống kính như Khương Hoán phải không? Như thể bằng cách này cậu có thể gần Khương Hoán hơn một chút vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.