Chương 2: Ngủ bình thản ung dung(2)
Giang Sơn Bất Hiếu
08/07/2019
Rất nhanh liền có người trả lời: "Nếu tôi nhớ không nhầm mà nói, lúc lên lớp tôi cũng thấy, thực sự là tiết nào cũng...."
Tiết luật kinh tế quốc tế này rất khó chiếm chỗ. Cứ nhìn cầu thang phòng học to là vậy, mỗi hôm nghe nói có lớp là từ cửa cho đến hành lang đều rộn ràng nhốn nháo, bỏ ra nhiều tiền nhờ giành chỗ đều không phải hiếm gặp.
Giáo sư Khuyết chưa bao giờ điểm danh, thậm chí có cả học sinh bên ngoài. Mặc kệ là đến nghe giảng hay đến ngắm trai đẹp, có thể ghế ngồi trước là cực kì khó.
Mà vị này, mỗi lần đến đều có thể chiếm lấy 3 chỗ ngồi phía trước...
Ngủ.
Lại còn ngủ quang minh chính đại, ngủ đến bình thản ung dung, ngủ không coi ai ra gì.
---------
300 quyển sách, nói tóm lại một chữ: Ngủ.
Cái môn luật kinh tế quốc tế này, Lâm Miên đã ngủ nửa non học kì.
Lớp học có thể chứa đến trăm người giây phút này hết sức yên lặng, cô ghé vào khuỷu tay ngủ nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói.
Tốc độ nói của người đàn ông không nhanh không chậm, âm thanh trầm thấp, mát lạnh dễ nghe như băng vụn. Vốn dĩ âm thanh trầm thấp dễ nghe như vậy khiến người học dễ dàng tiếp thu, ấy vậy mà thật kì quái, Lâm Miên nghe được từng câu từng chữ như có thuật thôi miên lạ kì.
Lần đầu tiên đi học, cô ngồi ở hàng dưới cùng, chỉ có thể nhìn xa thấy thân hình cao lớn, vừa nghe hai câu lăn ra ngủ như chết.
Ngày thường, Lâm Miên có thể mất ngủ cả tuần không thể chợp mắt, giọng như âm thanh của anh với cô mà nói có một loại trấn an vi diệu, giống như có thể bệnh trị mất ngủ của cô. Cứ như vậy Lâm Miên lần đầu tiên trong đời bị âm thanh của một người ru ngủ. Cô cứ như vậy được một tấc tiến một thước, nỗ lực không ngừng, từ lần thứ hai giành lấy vị trí đầu tiên, cứ như vậy mà ngủ ngon lành tới bây giờ.
Mơ hồ, Lâm Miên nghe thấy có người chậm chạp gọi cái tên: "Hứa Đồng."
==============
Các cậu thi học kì tốt này:)) tháng 5 mình thi xong là tập trung lấp hố, ahihi
Đề cử đi, cho ít động lực này:))
Tiết luật kinh tế quốc tế này rất khó chiếm chỗ. Cứ nhìn cầu thang phòng học to là vậy, mỗi hôm nghe nói có lớp là từ cửa cho đến hành lang đều rộn ràng nhốn nháo, bỏ ra nhiều tiền nhờ giành chỗ đều không phải hiếm gặp.
Giáo sư Khuyết chưa bao giờ điểm danh, thậm chí có cả học sinh bên ngoài. Mặc kệ là đến nghe giảng hay đến ngắm trai đẹp, có thể ghế ngồi trước là cực kì khó.
Mà vị này, mỗi lần đến đều có thể chiếm lấy 3 chỗ ngồi phía trước...
Ngủ.
Lại còn ngủ quang minh chính đại, ngủ đến bình thản ung dung, ngủ không coi ai ra gì.
---------
300 quyển sách, nói tóm lại một chữ: Ngủ.
Cái môn luật kinh tế quốc tế này, Lâm Miên đã ngủ nửa non học kì.
Lớp học có thể chứa đến trăm người giây phút này hết sức yên lặng, cô ghé vào khuỷu tay ngủ nửa tỉnh nửa mơ, nghe thấy bên tai truyền đến tiếng nói.
Tốc độ nói của người đàn ông không nhanh không chậm, âm thanh trầm thấp, mát lạnh dễ nghe như băng vụn. Vốn dĩ âm thanh trầm thấp dễ nghe như vậy khiến người học dễ dàng tiếp thu, ấy vậy mà thật kì quái, Lâm Miên nghe được từng câu từng chữ như có thuật thôi miên lạ kì.
Lần đầu tiên đi học, cô ngồi ở hàng dưới cùng, chỉ có thể nhìn xa thấy thân hình cao lớn, vừa nghe hai câu lăn ra ngủ như chết.
Ngày thường, Lâm Miên có thể mất ngủ cả tuần không thể chợp mắt, giọng như âm thanh của anh với cô mà nói có một loại trấn an vi diệu, giống như có thể bệnh trị mất ngủ của cô. Cứ như vậy Lâm Miên lần đầu tiên trong đời bị âm thanh của một người ru ngủ. Cô cứ như vậy được một tấc tiến một thước, nỗ lực không ngừng, từ lần thứ hai giành lấy vị trí đầu tiên, cứ như vậy mà ngủ ngon lành tới bây giờ.
Mơ hồ, Lâm Miên nghe thấy có người chậm chạp gọi cái tên: "Hứa Đồng."
==============
Các cậu thi học kì tốt này:)) tháng 5 mình thi xong là tập trung lấp hố, ahihi
Đề cử đi, cho ít động lực này:))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.