Chương 15
hi_foggyeye
03/11/2017
“Chợt như một đêm gió xuân tới, ngàn vạn cành lê rộ khai hoa.” *
Ở Hàn quốc đã lâu, đột nhiên nghe thấy Trương Nghệ Hưng bên cạnh khẽ khàng đọc lên bài thơ cổ bác đại tinh thâm văn hóa Trung Hoa, Ngô Diệc Phàm chẳng biết tại sao nhìn Trương Nghệ Hưng, khuôn mặt ngây ngốc: “Làm sao thế? Bị kích động? Hay nhớ nhà? Lộc Hàm chỗ kia còn có một tập thơ Đường ba trăm bài, có muốn tìm mượn không?”
Trương Nghệ Hưng hất hất đầu ý bảo Ngô Diệc Phàm nhìn về phía trước.
Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái nhìn sang, thấy một người đang nhảy nhót vô cùng phấn khích, chẳng phải là Bạch Hiền tiểu tử kia sao? Còn bên cạnh là một thân hình đen đen, chân dài vai rộng, trông có vẻ quen quen…
“Quan hệ của hai người bọn họ quả nhiên là tiến bộ vượt bậc nha.” Trương Nghệ Hưng xoa xoa cằm nhìn Ngô Diệc Phàm nói. Ngô Diệc Phàm kì thị đáp: “Đừng có cười đê tiện như vậy được không? Bọn họ cùng đứng một sân khấu , đương nhiên quan hệ sẽ là tốt hơn rồi.”
“Sao mình thế nào mà cảm thấy ánh mắt Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền như đang ngắm bảo bối vậy? Hết mực cưng chiều, không thể rời xa.”
“Trước kia là hai người này dù đứng ở đâu mọi người cũng cảm thấy không khí ngại ngùng, còn hiện tại vẫn thấy kì quặc là vì Bạch Hiền đi đến chỗ nào Kim Chung Nhân cũng theo tới chỗ đó. Cho dù không thể cùng đi thì ánh mắt cũng muốn dõi theo, quả thực giống như hoa hướng dương luôn hướng về ánh mặt trời” Trương Nghệ Hưng tiếp tục chia sẻ tin tức tự mình khai thác được từ chỗ Độ Khánh Thù, Phác Xán Liệt, Kim Tuấn Miên, Lộc Hàm rồi tập hợp lại.
“Sao mình lại cảm thấy giống như Ngô Thế Huân nha..” Cậu ta nói xong Ngô Diệc Phàm đột nhiên cũng có cảm giác kì lạ. “Tiểu tử đó lúc nào cũng cười rộ lên thanh âm hồn nhiên, bám dính lấy Lộc thiếu gia thủ đô như keo 502 vậy”
“Không giống không giống, cậu không phát hiện ra điểm khác biệt ư?”
“Chỗ nào mà lại không giống?” Ngô Diệc Phàm ngưỡng mộ Trương Nghệ Hưng thật sự có tuệ nhãn nhìn xa trông rộng, cái gì cũng có thể phát hiện ra.
“Ngô Thế Huân là đến chỗ nào cũng đều dính lấy Lộc gia, cánh tay luôn quàng trên vai, hận không thể đi theo như hình với bóng, cậu lại nhìn phía bên kia xem…”
Trương Nghệ Hưng chỉ chỉ hai người từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách “Phát hiện ra chưa?”
Ngô Diệc Phàm im lặng tỏ vẻ bản thân đối với cặp đôi huynh đệ này vẫn chưa hiểu rõ tình huống.
Trương Nghệ Hưng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nhìn đi… Kim Chung Nhân từ đầu đến cuối chỉ đi theo Bạch Hiền đúng một vị trí không xa không gần. Bạch Hiền đến chỗ nào cậu ta liền đi đến đó, Bạch Hiền làm cái gì cậu ta cũng đều đều nhìn rồi cười. Nhưng đã bao giờ chúng ta phát hiện được bất kỳ tiếp xúc nào giữa họ chưa? Cậu có lần nào bắt gặp Kim Chung Nhân dùng cánh tay ôm lấy Bạch Hiền như Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm chưa? Theo phân tích của mình, nếu nói Ngô Thế Huân là mẩu băng dính trên người Lộc gia, thì Kim Chung Nhân chính là cái bóng nhỏ, là bông hoa hướng dương”
Ngô Diệc Phàm không thể không bội phục sự quan sát tinh tế của Trương Nghệ Hưng.
“Cùng là đệ đệ bám ca ca, tại sao lại không giống nhau nhỉ?” Trương Nghệ Hưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn chưa ra.
“Có phải do vấn đề tính cách không? Cái cậu Kim Chung Nhân kia tương đối… Ờm…” Ngô Diệc Phàm suy tư trong chốc lát mới tìm được từ thích hợp, “Rối loạn?”
“Ý cậu là Kim Chung Nhân kia trong đầu đã sớm nắm tay, ôm eo, hôn môi Bạch Hiền của chúng ta sao?. . ?”
Ngô Diệc Phàm sợ run cả người, không dám tưởng tượng Kim Chung Nhân sẽ có những hành động đen tối như vậy trong đầu, cho nên mắt trợn trắng, chân dài dứt khoát đi về phía trước. Trương Nghệ Hưng vội vàng đuổi theo: “Này này, chẳng lẽ mình nói không đúng sao?”
Kỳ thực Bạch Hiền lúc trước chưa từng nghĩ tới, Kim Chung Nhân mà cậu quen không phải là Kim Chung Nhân thực sự.
Cậu biết Kim Chung Nhân, dù xét về bề ngoài hay tính cách, so với cậu kỳ thực đều người lớn hơn. Cậu ta lúc nào trông cũng có vẻ buồn ngủ, lãnh đạm thờ ơ, ánh mắt luôn hờ hững. Mặc dù thoạt nhìn không đến mức lạnh lùng không thể tiếp cận, nhưng tuyệt đối không phải tuýp người có thể dễ dàng gần gũi.
Vậy ai tới nói cho cậu biết đi, cái người đang đi bên cạnh cậu cười đến ngốc nghếch hồ đồ này là ai?
Cái người miệng ra sức nói “Ca, đệ đói bụng” “Chúng ta đi ăn cái gì đi” “Ca, có mệt không?” này là ai?
Ai đã từng thề sẽ không bao giờ làm aegyo mà bây giờ lại cứ “buingbuing” trước mặt cậu?
Kim Chung Nhân chẳng lẽ là người đa nhân cách sao?
Những tình huống nhạt nhẽo, xấu hổ trước đây giữa bọn họ thực sự đã từng tồn tại ư?
Kim Chung Nhân đương nhiên không biết Bạch Hiền biến hóa phức tạp trong lòng, thấy ánh mắt Bạch Hiền hoang mang nhìn mình, cũng không biết cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì, vì thế liền ngoan ngoãn kéo ra nụ cười lém lỉnh, Bạch Hiền nhìn xem thật muốn ôm trán thở dài.
Nếu nói đây là cái người trước kia nếu chạm phải mình liền tránh như bệnh truyền nhiễm liệu có ai tin được không? Cậu còn đang suy ngẫm , Kim Chung Nhân đột nhiên làm nũng nói: “Ca, đang nghĩ gì vậy?”
“Đang suy nghĩ xem ngươi có phải là người khác giả trang Kim Chung Nhân không?” Bạch Hiền nhìn bộ dạng này của cậu ta liền cúi đầu thở dài.
Kim Chung Nhân cười híp mắt nói: “Vậy ca đoán là ai giả trang ?”
“Cảm giác của ta là, Ngô Thế Huân!” Bạch Hiền nghĩ nghĩ, “Cái kiểu làm nũng ranh ma này thích hợp với nó nhất”
Kim Chung Nhân phối hợp làm mắt cười cong cong của Ngô Thế Huân, phát ra thanh âm mềm nhũn như bánh ngọt: “Ca, không phải đâu!”
Bạch Hiền chỉ vào cậu ta, cười phấn khích tít cả mắt.
“Đúng rồi Thế Huân, Thái Dân bọn nhóc kia đâu rồi?” Bạch Hiền cười một lúc đột nhiên nghĩ tới, thấy Kim Chung Nhân nhìn mình thắc mắc, Bạch Hiền trả lời nói, “Lần trước mấy đứa mời ca ăn cơm, làm ca đương nhiên phải mời lại một lần chứ.”
“Bọn họ không cần!” Kim Chung Nhân cực kì quyết đoán trả lời.
“A? Vì sao?” Bạch Hiền chẳng biết tại sao Kim Chung Nhân kia lại có thái độ chắc như đinh đóng cột.
“Bọn họ bận nhiều việc lắm!”
“Làm sao đệ biết…” Bạch Hiền nói chưa dứt lời thì nhìn thấy nét mặt kiên quyết của Kim Chung Nhân, tự động biết đừng có lên tiếng, nghĩ nghĩ đành phải nói “Được rồi, vậy làm aegyo đi, rồi ca sẽ mời ăn thịt ba chỉ nướng “
“buingbuing — “ Đăng bởi: admin
Ở Hàn quốc đã lâu, đột nhiên nghe thấy Trương Nghệ Hưng bên cạnh khẽ khàng đọc lên bài thơ cổ bác đại tinh thâm văn hóa Trung Hoa, Ngô Diệc Phàm chẳng biết tại sao nhìn Trương Nghệ Hưng, khuôn mặt ngây ngốc: “Làm sao thế? Bị kích động? Hay nhớ nhà? Lộc Hàm chỗ kia còn có một tập thơ Đường ba trăm bài, có muốn tìm mượn không?”
Trương Nghệ Hưng hất hất đầu ý bảo Ngô Diệc Phàm nhìn về phía trước.
Ngô Diệc Phàm liếc mắt một cái nhìn sang, thấy một người đang nhảy nhót vô cùng phấn khích, chẳng phải là Bạch Hiền tiểu tử kia sao? Còn bên cạnh là một thân hình đen đen, chân dài vai rộng, trông có vẻ quen quen…
“Quan hệ của hai người bọn họ quả nhiên là tiến bộ vượt bậc nha.” Trương Nghệ Hưng xoa xoa cằm nhìn Ngô Diệc Phàm nói. Ngô Diệc Phàm kì thị đáp: “Đừng có cười đê tiện như vậy được không? Bọn họ cùng đứng một sân khấu , đương nhiên quan hệ sẽ là tốt hơn rồi.”
“Sao mình thế nào mà cảm thấy ánh mắt Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền như đang ngắm bảo bối vậy? Hết mực cưng chiều, không thể rời xa.”
“Trước kia là hai người này dù đứng ở đâu mọi người cũng cảm thấy không khí ngại ngùng, còn hiện tại vẫn thấy kì quặc là vì Bạch Hiền đi đến chỗ nào Kim Chung Nhân cũng theo tới chỗ đó. Cho dù không thể cùng đi thì ánh mắt cũng muốn dõi theo, quả thực giống như hoa hướng dương luôn hướng về ánh mặt trời” Trương Nghệ Hưng tiếp tục chia sẻ tin tức tự mình khai thác được từ chỗ Độ Khánh Thù, Phác Xán Liệt, Kim Tuấn Miên, Lộc Hàm rồi tập hợp lại.
“Sao mình lại cảm thấy giống như Ngô Thế Huân nha..” Cậu ta nói xong Ngô Diệc Phàm đột nhiên cũng có cảm giác kì lạ. “Tiểu tử đó lúc nào cũng cười rộ lên thanh âm hồn nhiên, bám dính lấy Lộc thiếu gia thủ đô như keo 502 vậy”
“Không giống không giống, cậu không phát hiện ra điểm khác biệt ư?”
“Chỗ nào mà lại không giống?” Ngô Diệc Phàm ngưỡng mộ Trương Nghệ Hưng thật sự có tuệ nhãn nhìn xa trông rộng, cái gì cũng có thể phát hiện ra.
“Ngô Thế Huân là đến chỗ nào cũng đều dính lấy Lộc gia, cánh tay luôn quàng trên vai, hận không thể đi theo như hình với bóng, cậu lại nhìn phía bên kia xem…”
Trương Nghệ Hưng chỉ chỉ hai người từ đầu đến cuối vẫn duy trì một khoảng cách “Phát hiện ra chưa?”
Ngô Diệc Phàm im lặng tỏ vẻ bản thân đối với cặp đôi huynh đệ này vẫn chưa hiểu rõ tình huống.
Trương Nghệ Hưng chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nhìn đi… Kim Chung Nhân từ đầu đến cuối chỉ đi theo Bạch Hiền đúng một vị trí không xa không gần. Bạch Hiền đến chỗ nào cậu ta liền đi đến đó, Bạch Hiền làm cái gì cậu ta cũng đều đều nhìn rồi cười. Nhưng đã bao giờ chúng ta phát hiện được bất kỳ tiếp xúc nào giữa họ chưa? Cậu có lần nào bắt gặp Kim Chung Nhân dùng cánh tay ôm lấy Bạch Hiền như Ngô Thế Huân ôm Lộc Hàm chưa? Theo phân tích của mình, nếu nói Ngô Thế Huân là mẩu băng dính trên người Lộc gia, thì Kim Chung Nhân chính là cái bóng nhỏ, là bông hoa hướng dương”
Ngô Diệc Phàm không thể không bội phục sự quan sát tinh tế của Trương Nghệ Hưng.
“Cùng là đệ đệ bám ca ca, tại sao lại không giống nhau nhỉ?” Trương Nghệ Hưng nghĩ nghĩ một hồi vẫn chưa ra.
“Có phải do vấn đề tính cách không? Cái cậu Kim Chung Nhân kia tương đối… Ờm…” Ngô Diệc Phàm suy tư trong chốc lát mới tìm được từ thích hợp, “Rối loạn?”
“Ý cậu là Kim Chung Nhân kia trong đầu đã sớm nắm tay, ôm eo, hôn môi Bạch Hiền của chúng ta sao?. . ?”
Ngô Diệc Phàm sợ run cả người, không dám tưởng tượng Kim Chung Nhân sẽ có những hành động đen tối như vậy trong đầu, cho nên mắt trợn trắng, chân dài dứt khoát đi về phía trước. Trương Nghệ Hưng vội vàng đuổi theo: “Này này, chẳng lẽ mình nói không đúng sao?”
Kỳ thực Bạch Hiền lúc trước chưa từng nghĩ tới, Kim Chung Nhân mà cậu quen không phải là Kim Chung Nhân thực sự.
Cậu biết Kim Chung Nhân, dù xét về bề ngoài hay tính cách, so với cậu kỳ thực đều người lớn hơn. Cậu ta lúc nào trông cũng có vẻ buồn ngủ, lãnh đạm thờ ơ, ánh mắt luôn hờ hững. Mặc dù thoạt nhìn không đến mức lạnh lùng không thể tiếp cận, nhưng tuyệt đối không phải tuýp người có thể dễ dàng gần gũi.
Vậy ai tới nói cho cậu biết đi, cái người đang đi bên cạnh cậu cười đến ngốc nghếch hồ đồ này là ai?
Cái người miệng ra sức nói “Ca, đệ đói bụng” “Chúng ta đi ăn cái gì đi” “Ca, có mệt không?” này là ai?
Ai đã từng thề sẽ không bao giờ làm aegyo mà bây giờ lại cứ “buingbuing” trước mặt cậu?
Kim Chung Nhân chẳng lẽ là người đa nhân cách sao?
Những tình huống nhạt nhẽo, xấu hổ trước đây giữa bọn họ thực sự đã từng tồn tại ư?
Kim Chung Nhân đương nhiên không biết Bạch Hiền biến hóa phức tạp trong lòng, thấy ánh mắt Bạch Hiền hoang mang nhìn mình, cũng không biết cậu rốt cuộc đang nhìn cái gì, vì thế liền ngoan ngoãn kéo ra nụ cười lém lỉnh, Bạch Hiền nhìn xem thật muốn ôm trán thở dài.
Nếu nói đây là cái người trước kia nếu chạm phải mình liền tránh như bệnh truyền nhiễm liệu có ai tin được không? Cậu còn đang suy ngẫm , Kim Chung Nhân đột nhiên làm nũng nói: “Ca, đang nghĩ gì vậy?”
“Đang suy nghĩ xem ngươi có phải là người khác giả trang Kim Chung Nhân không?” Bạch Hiền nhìn bộ dạng này của cậu ta liền cúi đầu thở dài.
Kim Chung Nhân cười híp mắt nói: “Vậy ca đoán là ai giả trang ?”
“Cảm giác của ta là, Ngô Thế Huân!” Bạch Hiền nghĩ nghĩ, “Cái kiểu làm nũng ranh ma này thích hợp với nó nhất”
Kim Chung Nhân phối hợp làm mắt cười cong cong của Ngô Thế Huân, phát ra thanh âm mềm nhũn như bánh ngọt: “Ca, không phải đâu!”
Bạch Hiền chỉ vào cậu ta, cười phấn khích tít cả mắt.
“Đúng rồi Thế Huân, Thái Dân bọn nhóc kia đâu rồi?” Bạch Hiền cười một lúc đột nhiên nghĩ tới, thấy Kim Chung Nhân nhìn mình thắc mắc, Bạch Hiền trả lời nói, “Lần trước mấy đứa mời ca ăn cơm, làm ca đương nhiên phải mời lại một lần chứ.”
“Bọn họ không cần!” Kim Chung Nhân cực kì quyết đoán trả lời.
“A? Vì sao?” Bạch Hiền chẳng biết tại sao Kim Chung Nhân kia lại có thái độ chắc như đinh đóng cột.
“Bọn họ bận nhiều việc lắm!”
“Làm sao đệ biết…” Bạch Hiền nói chưa dứt lời thì nhìn thấy nét mặt kiên quyết của Kim Chung Nhân, tự động biết đừng có lên tiếng, nghĩ nghĩ đành phải nói “Được rồi, vậy làm aegyo đi, rồi ca sẽ mời ăn thịt ba chỉ nướng “
“buingbuing — “ Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.