Chương 61
hi_foggyeye
03/11/2017
Quay trở lại thời điểm Kim Chung Nhân đưa Bạch Hiền về nhà mình tối hôm đó.
—
Mưa còn không có ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn. Kim Chung Nhân đứng ở cửa nhà, đón lấy cái ô từ trên tay Bạch Hiền vẫn đang nằm trên lưng mình, run lẩy bẩy vì nước mưa, bắt đầu khó khăn sờ soạng khắp người tìm chìa khóa.
“Liệu có phải cũng để quên ở trường không vậy?” Thanh âm Bạch Hiền mơ hồ truyền tới, “Chẳng lẽ chúng ta hôm nay phải ăn ngủ ngoài đường sao. . ?”
Kim Chung Nhân tiếp tục tìm kiếm, nhưng là trên lưng còn có Bạch Hiền, mà một tay vẫn phải cầm ô che nên hiển nhiên sẽ không thật dễ dàng.
Bạch Hiền ở trên lưng Chung Nhân động đậy, tay bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới ý muốn giúp cậu ta tìm kiếm chìa khóa. Kim Chung Nhân cảm giác tay người kia theo hông mình hướng thẳng xuống đến đùi, sau đó tại trên bắp đùi tiếp tục lần mò vào túi quần.
“Anh, anh…” Kim Chung Nhân giống như van nài, quăng cái ô xuống đè lại tay Bạch Hiền, “Em tự tìm là được rồi…”
“Ừm…” Bạch Hiền miệng than thở vài câu rồi lại nằm im. Kim Chung Nhân đỏ bừng mặt cố kiềm chế trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, thật vất vả mới tìm được chìa khóa để mở cửa, sau đó Bạch Hiền liền tự động từ trên lưng tuột xuống sàn nhà.
“Anh đi trước đi. . Ừ. . Nằm trên giường em ý. Em mang ô ra ban công đã. .”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền yên lặng tựa vào cửa, nuốt nước miếng một cái rồi lập tức xoay người bỏ chạy. Bạch Hiền thấy bóng lưng chẳng biết tại sao chật vật mà chạy kia, lầm bầm một câu rồi lảo đảo tìm đến phòng của Chung Nhân, cắm đầu ngã quỵ lên chiếc giường vô cùng mềm mại.
—
Lúc Kim Chung Nhân quay trở lại phòng, thì Bạch Hiền đã ngủ rồi.
Cả người nằm hoàn toàn về hướng ngược lại với đầu giường, lại còn co rúc ở chính giữa, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Kim Chung Nhân đột nhiên lại nghĩ tới tình huống ngày sinh nhật hôm đó.
Hít một hơi thật sâu, Kim Chung Nhân đi qua định đem Bạch Hiền xoay lại, kết quả đối phương nức nở vài tiếng vẫn không tỉnh, cả người đều hướng về trong lòng Kim Chung Nhân nhích lại gần, như là tìm được nguồn nhiệt.
Rõ ràng bản thân đang còn phát sốt, vậy mà còn dùng sức hướng tới nơi ấm áp dựa vào, quả nhiên là bản tính của Bạch Hiền .
Kim Chung Nhân chỉ hảo ngồi ở trên giường, ngắm Bạch Hiền nằm gọn trong lòng mình, chợt cảm thấy như có vài ngọn đuốc đồng thời bùng cháy.
Chung Nhân cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng rực của Bạch Hiền, thấy đối phương chốc chốc lại cắn môi dưới một cái. Đến cuối cùng thật sự nhịn không được, liền cúi mặt ghé sát lại, đem cánh môi Bạch Hiền ngậm vào trong miệng, tinh tế hút, dây dưa đầu lưỡi vô thức.
Đại khái là cảm giác được thiếu dưỡng khí, Bạch Hiền trong cổ họng vô thức phát ra mấy tiếng nức nở, hai tay lay lay cánh tay Chung Nhân bắt đầu giằng co. Kim Chung Nhân đời nào chịu dừng lại, nhanh chóng đem người kia ôm vào trong lòng, càng hôn càng sâu.
Bạch Hiền đang sốt đó, Kim Chung Nhân!
Người ta nóng bừng lên mà mày còn dám hôn. Mày muốn làm người ta càng thiếu dưỡng khí hay muốn cho mình cũng bị lây bệnh?
—
Đến khi Bạch Hiền tỉnh lại, thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Kim Chung Nhân đang cầm một bát cháo ngồi ở bên giường, thấy Bạch Hiền dụi dụi mắt ngồi dậy liền nhanh chóng ghé sát vào: “Ca, bây giờ cảm giác như thế nào?”
Bạch Hiền mơ mơ màng màng nói: “Mềm nhũn . . Không muốn cử động gì hết. . Cả người đều là mồ hôi. .”
Kim Chung Nhân đem nước cùng viên thuốc đặt ở cái bàn đầu giường: “Ca, ăn môt ít cháo đã, sau đó uống thuốc, xong rồi. . ờm… Tắm rửa một chút rồi ngủ một giấc nha. .”
Bạch Hiền xua tay khó chịu: “Không muốn ăn. . Phiền chết . . Còn muốn ngủ nữa cơ…”
Kim Chung Nhân thật vất vả mới dỗ được người kia ăn một chút. Bạch Hiền chật vật mới húp được nửa bát cháo rồi lại uống thuốc, sau đó lập tức lại muốn nằm lăn ra giường. Chung Nhân đỡ lấy Bạch Hiền, sờ sờ mái tóc và quần áo bởi vì phát sốt mà đều đầy mồ hôi, lại dịu dàng nói.
“Trước đi tắm đã…”
Bạch Hiền dùng chân đá đối phương, thanh âm mềm yếu mang theo ý tứ làm nũng: “Ầm ĩ chết đi được. Tên Kim Chung Nhân hỗn đản này. . Ta muốn đi ngủ ta muốn đi ngủ…”
Mấy cú đá hoàn toàn không có lực độ kia đối với Kim Chung Nhân không chút nào ảnh hưởng. Cậu ta bất đắc dĩ đến cực điểm vuốt trán một cái, đem Bạch Hiền từ trên giường đến ôm vào trong ngực, tiến thẳng về phía phòng tắm.
—
Chung Nhân đột nhiên liền nghĩ đến trong nhà vốn có nuôi mấy con chó, mỗi lần tắm rửa thì bọn chúng đều ở trong ngực giãy giụa không tình nguyện, cuối cùng bản thân phải cố gắng vỗ về để tránh tắm rửa xong chúng xù lông cáu kỉnh với mình.
Nhưng cái đó hiển nhiên so với Biện Bạch Hiền là hoàn toàn bất đồng, bởi vì Chung Nhân cần giúp đối phương cởi hết y phục xuống, đem thả đến trong bồn tắm, giúp tắm rửa, sau đó phải mang ra ngoài lau khô mặc quần áo, cuối cùng lại đem thả lên giường đắp chăn.
Thật là cả một quá trình dữ dội gian nan. .
Mỗi lần giúp Bạch Hiền cởi một món y phục, Kim Chung Nhân đều phải uống một cốc nước đá thật to để bình ổn thân thể nóng rực của mình, tránh bản thân đối với Bạch Hiền đang bị ốm mà làm ra cái chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
—
Bạch Hiền rất trắng. Chung Nhân nhớ được nguyên bản có lần Hoàng Tử Thao đọc tiểu thuyết võ hiệp nào đó đã từng nói đến cái từ “Băng cơ ngọc cốt”. Trên thực tế cái từ này giống như là tả cơ thể Bạch Hiền mà ra.
Cổ, cánh tay, eo, chân, so với một nam sinh thì hoàn toàn nhỏ nhắn hơn, hơn nữa cùng bàn tay lại hết sức tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng mà…
Chung Nhân thà rằng phải hát khản cổ cả một ngày cũng không muốn phải chịu đựng loại dày vò ngọt ngào này. Đã có người nào nói mình là một thiếu niên khỏe mạnh bình thường đang trong thời kỳ thanh xuân chưa? Hơn nữa, mình còn phải phòng ngừa trường hợp Bạch Hiền sau khi tỉnh táo lại sẽ xù lông tức giận.
Bạch Hiền trong cơn mơ màng cảm giác có người đang chạm nhẹ vào mình, cảm thấy dòng nước chảy qua thân thể rất thoải mái, những ngón tay lùa vào tóc cũng thật ôn nhu, liền ngoan ngoãn không phản kháng nữa, cả người mềm nhũn . .
.
.
.
.
Lại ngủ mất rồi. Đăng bởi: admin
—
Mưa còn không có ngừng, ngược lại càng lúc càng lớn. Kim Chung Nhân đứng ở cửa nhà, đón lấy cái ô từ trên tay Bạch Hiền vẫn đang nằm trên lưng mình, run lẩy bẩy vì nước mưa, bắt đầu khó khăn sờ soạng khắp người tìm chìa khóa.
“Liệu có phải cũng để quên ở trường không vậy?” Thanh âm Bạch Hiền mơ hồ truyền tới, “Chẳng lẽ chúng ta hôm nay phải ăn ngủ ngoài đường sao. . ?”
Kim Chung Nhân tiếp tục tìm kiếm, nhưng là trên lưng còn có Bạch Hiền, mà một tay vẫn phải cầm ô che nên hiển nhiên sẽ không thật dễ dàng.
Bạch Hiền ở trên lưng Chung Nhân động đậy, tay bắt đầu sờ soạng xuống phía dưới ý muốn giúp cậu ta tìm kiếm chìa khóa. Kim Chung Nhân cảm giác tay người kia theo hông mình hướng thẳng xuống đến đùi, sau đó tại trên bắp đùi tiếp tục lần mò vào túi quần.
“Anh, anh…” Kim Chung Nhân giống như van nài, quăng cái ô xuống đè lại tay Bạch Hiền, “Em tự tìm là được rồi…”
“Ừm…” Bạch Hiền miệng than thở vài câu rồi lại nằm im. Kim Chung Nhân đỏ bừng mặt cố kiềm chế trái tim đang nhảy loạn trong lồng ngực, thật vất vả mới tìm được chìa khóa để mở cửa, sau đó Bạch Hiền liền tự động từ trên lưng tuột xuống sàn nhà.
“Anh đi trước đi. . Ừ. . Nằm trên giường em ý. Em mang ô ra ban công đã. .”
Kim Chung Nhân nhìn Bạch Hiền yên lặng tựa vào cửa, nuốt nước miếng một cái rồi lập tức xoay người bỏ chạy. Bạch Hiền thấy bóng lưng chẳng biết tại sao chật vật mà chạy kia, lầm bầm một câu rồi lảo đảo tìm đến phòng của Chung Nhân, cắm đầu ngã quỵ lên chiếc giường vô cùng mềm mại.
—
Lúc Kim Chung Nhân quay trở lại phòng, thì Bạch Hiền đã ngủ rồi.
Cả người nằm hoàn toàn về hướng ngược lại với đầu giường, lại còn co rúc ở chính giữa, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ.
Kim Chung Nhân đột nhiên lại nghĩ tới tình huống ngày sinh nhật hôm đó.
Hít một hơi thật sâu, Kim Chung Nhân đi qua định đem Bạch Hiền xoay lại, kết quả đối phương nức nở vài tiếng vẫn không tỉnh, cả người đều hướng về trong lòng Kim Chung Nhân nhích lại gần, như là tìm được nguồn nhiệt.
Rõ ràng bản thân đang còn phát sốt, vậy mà còn dùng sức hướng tới nơi ấm áp dựa vào, quả nhiên là bản tính của Bạch Hiền .
Kim Chung Nhân chỉ hảo ngồi ở trên giường, ngắm Bạch Hiền nằm gọn trong lòng mình, chợt cảm thấy như có vài ngọn đuốc đồng thời bùng cháy.
Chung Nhân cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng rực của Bạch Hiền, thấy đối phương chốc chốc lại cắn môi dưới một cái. Đến cuối cùng thật sự nhịn không được, liền cúi mặt ghé sát lại, đem cánh môi Bạch Hiền ngậm vào trong miệng, tinh tế hút, dây dưa đầu lưỡi vô thức.
Đại khái là cảm giác được thiếu dưỡng khí, Bạch Hiền trong cổ họng vô thức phát ra mấy tiếng nức nở, hai tay lay lay cánh tay Chung Nhân bắt đầu giằng co. Kim Chung Nhân đời nào chịu dừng lại, nhanh chóng đem người kia ôm vào trong lòng, càng hôn càng sâu.
Bạch Hiền đang sốt đó, Kim Chung Nhân!
Người ta nóng bừng lên mà mày còn dám hôn. Mày muốn làm người ta càng thiếu dưỡng khí hay muốn cho mình cũng bị lây bệnh?
—
Đến khi Bạch Hiền tỉnh lại, thì cả người đã ướt đẫm mồ hôi.
Kim Chung Nhân đang cầm một bát cháo ngồi ở bên giường, thấy Bạch Hiền dụi dụi mắt ngồi dậy liền nhanh chóng ghé sát vào: “Ca, bây giờ cảm giác như thế nào?”
Bạch Hiền mơ mơ màng màng nói: “Mềm nhũn . . Không muốn cử động gì hết. . Cả người đều là mồ hôi. .”
Kim Chung Nhân đem nước cùng viên thuốc đặt ở cái bàn đầu giường: “Ca, ăn môt ít cháo đã, sau đó uống thuốc, xong rồi. . ờm… Tắm rửa một chút rồi ngủ một giấc nha. .”
Bạch Hiền xua tay khó chịu: “Không muốn ăn. . Phiền chết . . Còn muốn ngủ nữa cơ…”
Kim Chung Nhân thật vất vả mới dỗ được người kia ăn một chút. Bạch Hiền chật vật mới húp được nửa bát cháo rồi lại uống thuốc, sau đó lập tức lại muốn nằm lăn ra giường. Chung Nhân đỡ lấy Bạch Hiền, sờ sờ mái tóc và quần áo bởi vì phát sốt mà đều đầy mồ hôi, lại dịu dàng nói.
“Trước đi tắm đã…”
Bạch Hiền dùng chân đá đối phương, thanh âm mềm yếu mang theo ý tứ làm nũng: “Ầm ĩ chết đi được. Tên Kim Chung Nhân hỗn đản này. . Ta muốn đi ngủ ta muốn đi ngủ…”
Mấy cú đá hoàn toàn không có lực độ kia đối với Kim Chung Nhân không chút nào ảnh hưởng. Cậu ta bất đắc dĩ đến cực điểm vuốt trán một cái, đem Bạch Hiền từ trên giường đến ôm vào trong ngực, tiến thẳng về phía phòng tắm.
—
Chung Nhân đột nhiên liền nghĩ đến trong nhà vốn có nuôi mấy con chó, mỗi lần tắm rửa thì bọn chúng đều ở trong ngực giãy giụa không tình nguyện, cuối cùng bản thân phải cố gắng vỗ về để tránh tắm rửa xong chúng xù lông cáu kỉnh với mình.
Nhưng cái đó hiển nhiên so với Biện Bạch Hiền là hoàn toàn bất đồng, bởi vì Chung Nhân cần giúp đối phương cởi hết y phục xuống, đem thả đến trong bồn tắm, giúp tắm rửa, sau đó phải mang ra ngoài lau khô mặc quần áo, cuối cùng lại đem thả lên giường đắp chăn.
Thật là cả một quá trình dữ dội gian nan. .
Mỗi lần giúp Bạch Hiền cởi một món y phục, Kim Chung Nhân đều phải uống một cốc nước đá thật to để bình ổn thân thể nóng rực của mình, tránh bản thân đối với Bạch Hiền đang bị ốm mà làm ra cái chuyện lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
—
Bạch Hiền rất trắng. Chung Nhân nhớ được nguyên bản có lần Hoàng Tử Thao đọc tiểu thuyết võ hiệp nào đó đã từng nói đến cái từ “Băng cơ ngọc cốt”. Trên thực tế cái từ này giống như là tả cơ thể Bạch Hiền mà ra.
Cổ, cánh tay, eo, chân, so với một nam sinh thì hoàn toàn nhỏ nhắn hơn, hơn nữa cùng bàn tay lại hết sức tinh xảo xinh đẹp.
Nhưng mà…
Chung Nhân thà rằng phải hát khản cổ cả một ngày cũng không muốn phải chịu đựng loại dày vò ngọt ngào này. Đã có người nào nói mình là một thiếu niên khỏe mạnh bình thường đang trong thời kỳ thanh xuân chưa? Hơn nữa, mình còn phải phòng ngừa trường hợp Bạch Hiền sau khi tỉnh táo lại sẽ xù lông tức giận.
Bạch Hiền trong cơn mơ màng cảm giác có người đang chạm nhẹ vào mình, cảm thấy dòng nước chảy qua thân thể rất thoải mái, những ngón tay lùa vào tóc cũng thật ôn nhu, liền ngoan ngoãn không phản kháng nữa, cả người mềm nhũn . .
.
.
.
.
Lại ngủ mất rồi. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.