Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công
Chương 24
Nhất Nhân Lộ Quá
16/09/2020
Cùng nhau đi qua một trấn, nơi này hoang vắng
rách nát, không một người ở. Gần mấy ngày nay mới có một cơn mưa nhỏ,
mặt đất gồ ghề lồi lõm, lầy lội khó đi. Hai người xuống xe, đẩy xe đi
trước.
Trong không khí có mùi bùn tanh nhàn nhạt. Có lẽ bởi vì trấn này là chỗ hẻo lánh, dân cư thưa thớt, cho nên zombie ở quanh đây cũng không nhiều.
Ban đầu Phương Việt cho rằng mình đã thành tuỳ tùng của một nhân vật lợi hại, quái vật thật khó đụng đến mình. Nhưng sự thật chứng minh anh suy nghĩ nhiều. Bạch Phong đa số đều không hứng thú động thủ, kết quả gánh nặng đều rơi trên đầu anh.
Tuy rằng Phương Việt lợi hại hơn so với người thường, nhưng lúc đánh với loại quái vật không biết đau đớn vẫn không thuận buồm xuôi gió —— gần đây thật ra có chút thích ứng. Có lẽ vì trước kia bất đắc dĩ trở thành người bảo vệ, anh tự gây áp lực tâm lý quá lớn cho mình. Giờ có người ạnh túc bên người, tuy rằng không trông cậy vào sự hỗ trợ của đối phương, nhưng ít ra khi chiến đấu không cần ngó nhìn chung quanh.
Trong trấn không siêu thị lớn, chỉ có một vài quầy bán quà vặt. Rất nhiều cửa hàng rỗng tuếch, chỉ còn đồ dùng sinh hoạt. Bạch Phong nửa đường mất tích, không biết đi nơi nào. Phương Việt vô cùng bình tĩnh, anh đã thói quen người nọ lúc tới vô ảnh lúc đi vô tung. Có lẽ là đi tìm mấy thứ đồ hay ho, hoặc là đi chơi ở đâu đó.
Di chuyển nửa ngày, Phương Việt rốt cuộc tìm được một quầy bán quà vặt mới, chân trước vừa bước vào đã thấy bên trong có mấy người đàn ông vây quanh một người phụ nữ trung niên, đổ ập xuống mà ép hỏi: "Nói, mấy con đàn bà khác trốn ở đâu!?"
"Mấy người, mấy người......" Người đàn bà có lẽ đã nhiều ngày không rửa mặt, đầu bù tóc rối. Môi bà run rẩy, khóc lóc đáp, "Việc như vậy mà mấy người còn làm, tại sao lại như vậy, thật là điên rồi!"
Một tên lưu manh trẻ tuổi không chút dao động, đá một cú vào bụng bà, nhổ một bãi nước miếng lên mạt đất: "Bà lão, nói sớm một chút thì tất cả mọi người đều an toàn, đừng có lôi kéo toàn trấn cùng nhau chịu chết."
Một người đàn ông trung niên kéo tên lưu mạnh kia lại, ra ý bảo cậu ta từng tức giận, ôn tồn khuyên bảo người đàn bà đang ôm bụng: "Cô Trịnh, nói đi. Nếu cô dám ra ngoài, chúng tôi tin rằng cô nhất định không có việc gì, hà tất phải vì đám quái vật kia chịu khổ chứ."
Đôi mắt cô Trịnh trừng: "Lương tâm mấy người đều bị chó ăn rồi, sớm hay muộn cũng bị trời phạt!"
"Con mẹ nó bà cô già!" Tính tình tên lưu manh vốn không hiền hoà gì, nghe có người mắng mình, lập tức liền động thủ, kết quả tay đã bị người gắt gao nắm lấy, không thể động đậy. Cậu ta cho rằng lại là người chú kia, khó chịu quay mặt trừng mắt, lại thấy hai tay trống trơn của người đàn ông trung niên, giật mình, mới nhận ra ngăn cản mình chính là một thanh niên xa lạ.
Trong không khí có mùi bùn tanh nhàn nhạt. Có lẽ bởi vì trấn này là chỗ hẻo lánh, dân cư thưa thớt, cho nên zombie ở quanh đây cũng không nhiều.
Ban đầu Phương Việt cho rằng mình đã thành tuỳ tùng của một nhân vật lợi hại, quái vật thật khó đụng đến mình. Nhưng sự thật chứng minh anh suy nghĩ nhiều. Bạch Phong đa số đều không hứng thú động thủ, kết quả gánh nặng đều rơi trên đầu anh.
Tuy rằng Phương Việt lợi hại hơn so với người thường, nhưng lúc đánh với loại quái vật không biết đau đớn vẫn không thuận buồm xuôi gió —— gần đây thật ra có chút thích ứng. Có lẽ vì trước kia bất đắc dĩ trở thành người bảo vệ, anh tự gây áp lực tâm lý quá lớn cho mình. Giờ có người ạnh túc bên người, tuy rằng không trông cậy vào sự hỗ trợ của đối phương, nhưng ít ra khi chiến đấu không cần ngó nhìn chung quanh.
Trong trấn không siêu thị lớn, chỉ có một vài quầy bán quà vặt. Rất nhiều cửa hàng rỗng tuếch, chỉ còn đồ dùng sinh hoạt. Bạch Phong nửa đường mất tích, không biết đi nơi nào. Phương Việt vô cùng bình tĩnh, anh đã thói quen người nọ lúc tới vô ảnh lúc đi vô tung. Có lẽ là đi tìm mấy thứ đồ hay ho, hoặc là đi chơi ở đâu đó.
Di chuyển nửa ngày, Phương Việt rốt cuộc tìm được một quầy bán quà vặt mới, chân trước vừa bước vào đã thấy bên trong có mấy người đàn ông vây quanh một người phụ nữ trung niên, đổ ập xuống mà ép hỏi: "Nói, mấy con đàn bà khác trốn ở đâu!?"
"Mấy người, mấy người......" Người đàn bà có lẽ đã nhiều ngày không rửa mặt, đầu bù tóc rối. Môi bà run rẩy, khóc lóc đáp, "Việc như vậy mà mấy người còn làm, tại sao lại như vậy, thật là điên rồi!"
Một tên lưu manh trẻ tuổi không chút dao động, đá một cú vào bụng bà, nhổ một bãi nước miếng lên mạt đất: "Bà lão, nói sớm một chút thì tất cả mọi người đều an toàn, đừng có lôi kéo toàn trấn cùng nhau chịu chết."
Một người đàn ông trung niên kéo tên lưu mạnh kia lại, ra ý bảo cậu ta từng tức giận, ôn tồn khuyên bảo người đàn bà đang ôm bụng: "Cô Trịnh, nói đi. Nếu cô dám ra ngoài, chúng tôi tin rằng cô nhất định không có việc gì, hà tất phải vì đám quái vật kia chịu khổ chứ."
Đôi mắt cô Trịnh trừng: "Lương tâm mấy người đều bị chó ăn rồi, sớm hay muộn cũng bị trời phạt!"
"Con mẹ nó bà cô già!" Tính tình tên lưu manh vốn không hiền hoà gì, nghe có người mắng mình, lập tức liền động thủ, kết quả tay đã bị người gắt gao nắm lấy, không thể động đậy. Cậu ta cho rằng lại là người chú kia, khó chịu quay mặt trừng mắt, lại thấy hai tay trống trơn của người đàn ông trung niên, giật mình, mới nhận ra ngăn cản mình chính là một thanh niên xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.