Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Chương 52

Nhất Nhân Lộ Quá

17/09/2020

Cả người mẹ vùi trong ổ chăn, đầu bị che lại, nhìn không thấy mặt. Phương Việt gấp góc chăn, nhẹ nhàng nhấc chăn bông lên thì thân thể lại cứng đờ.

Đó căn bản không phải người. Tuy rằng mặc quần áo mẹ, nhưng bộ mặt thối rữa, làn da bong ra từng màng, thân thể cũng bị trói lại trên giường. Thấy có sinh vật tới gần, trong cổ họng phát ra tiếng gào rống, giãy giụa muốn bò dậy.

Phương Việt mạnh mẽ mà úp chăn lại, nhìn về phía cửa, lại thấy phụ thân không biết khi nào đứng ở nơi đó, trên vai lag một khẩu súng), một tay xách theo thùng sắt, thùng sắt được che lại một tầng vải bố trắng. Không khí dần dần tràn đầy một mùi máu tươi tanh tưởi.

Lúc này ông Phương biểu cảm lãnh đạm, trong mắt không thấy một tia cảm tình, phảng phất như trở thành một người khác. Mặt ông như đen lại, trong miệng phụ ra một câu: "Con đang làm cái gì, Phương Việt."

Phương Việt bị gọi bằng danh tự, cả người giật mình. Anh không dám tin tưởng, người ba đã từng dưỡng dục mình, sao lại biến thành xa lạ như thế.

"Ra ngoài." Ông Phương nói, mang theo thùng sắt ra ngoài.

Phương Việt liêc mắt nhìn giường lần cuối, nhìn qua hình dáng của đoàn chăn trên giường, lại phảng phất thấy con quái vật mặc đồ của mẹ. Không khỏi nắm chặt nắm tay, đi theo ra cửa. Đi vào phòng khách, thấy ông Phương mở tủ lạnh ra.

Phương Việt khống chế cảm xúc, tận lực lấy ngữ khí nhẹ nhàng mở miệng: "Đó là cái gì?"

"Bà ấy là mẹ con." ngữ khí ông Phương nhàn nhạt.

"Nói bậy!"



"Con cũng nhìn rồi, đó còn không phải ư."

"Đây là chuyện gì! Ba không phải nói sẽ bảo vệ tốt bà ấy sao?!"

Ông Phương dừng tay, quay đầu nhìn về phía con trai: "Vậy còn con, lúc ấy con đang ở đâu?"

"Con......" Phương Việt cứng họng. Đúng vậy, anh cũng có lỗi sai, nếu có thể mau chóng trở về, nói không chừng mẹ cũng sẽ không có chuyện gì. Nhưng việc như vậy......

Lúc này, ông Phương xốc vải bố trắng, đỉnh thùng sắt thình lình lộ ra một đoạn cánh tay nhuộm đầy máu tươi, mùi máu tươi trong phòng càng thêm nặng. Phương Việt thấy ba không thèm để ý mà nhặt một cánh tay vứt vào tủ lạnh, hô hấp trệ lại: "Ba đang làm cái gì vậy."

Nhưng ông Phương không đáp lời, chỉ khom lưng từ thùng móc ra không biết bao nhiêu khí quan.

Phương Việt bước lên đoạt lấy thùng sắt, rống giận: "Ba! Ba điên rồi!" Đưa mắt nhìn những gì còn lại, không khỏi một trận ghê tởm buồn nôn.

"Ba làm gì," ông Phương nhíu mày, "Đây là cơm của mẹ con."

"Cơm!? Bên trong thứ kia!?" Phương Việt kích động mà chỉ vào phòng ngủ, "Đó không phải mẹ con!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Kiếp Trước Tôi Là Tra Công

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook