Chương 54: Lục Vân Đàn: Hôn một cái, chỉ một cái thôi!
Trương Bất Nhất
27/06/2024
Trên đường từ sân bay đến nhà hàng, Lục Vân Đàn vẫn lái xe, Lương Vân Tiên ngồi ở ghế phụ, ba người Hạ Tây Dương ngồi ở ghế sau.
Bang chủ Đàn giữ vững sự lạnh lùng suốt quãng đường, vẻ mặt kiêu ngạo giống hệt búp bê nữ hiệp đặt ở giữa bảng điều khiển. Cho dù người ngồi cạnh ghế lái có nhìn cô bao nhiêu lần thì cô vẫn thờ ơ và làm như không thấy, như thể cô đang dùng cách này để cho Lương Mỗ Tiên thấy thái độ cương quyết của mình: Hừ, cậu nhìn tôi cũng vô ích, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!
Lương Vân Tiên biết cô đang tính toán nợ cũ, có điều anh lại cảm thấy những biểu cảm nhỏ của cô rất hài hước. Nhưng để bảo vệ mặt mũi cho nữ hiệp Đàn anh đành phải cố gắng nhịn cười để tránh phạm thêm tội “Khiêu chiến uy quyền của nữ hiệp“.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Ba người ngồi ở hàng ghế sau thì rạng rỡ vui mừng. Họ rất quan tâm đến người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, đồng thời họ cũng gánh vác nhiệm vụ quan trọng là giải quyết vấn đề cho bang chủ——
Người mở miệng đầu tiên chính là phó bang chủ trung thành Hạ Tây Dương. Trước khi thực hiện nhiệm vụ cậu ấy tung ra một câu khen ngợi đầu tiên: “Tiểu Lương à, nhiều năm không gặp rồi, thực sự là cậu ngày càng đẹp trai hơn, những người bình thường như bọn tôi ngưỡng mộ cậu lắm luôn!” Sau khi chuẩn bị xong, cậu ấy bèn chuyển sang vấn đề chính một cách tự nhiên: “Tôi đoán chắc chắn cậu không thiếu bạn gái đúng không?”
Lục Vân Đàn nín thở một lúc rồi vô thức siết chặt tay lái.
Lương Vân Tiên: “Tại sao không thiếu?” Mặc dù là Trịnh đại nhân đặt câu hỏi, nhưng lúc trả lời anh lại nhìn sang bang chủ Đàn: “Vẫn luôn thiếu.”
Trịnh đại nhân quả quyết đưa ra những nghi ngờ hợp lí của mình: “Làm sao có thể? Một người xuất chúng như cậu mà chưa từng tìm được bạn gái ư? Đừng nói dối chúng tôi!”
Lý Hàng đại nhân, người đã bị giáng chức xuống làm hộ pháp nghiêm túc nói thêm: “Bang chủ của bọn tôi không chấp nhận dù chỉ là một hạt cát trong mắt. Nếu như cậu không nói sự thật, hừ hừ, thì cậu tự gánh chịu hậu quả!”
Quân sư Lý Nguyệt Dao cũng nói: “Cậu không được phản bội niềm tin mà bang chủ của chúng tôi đã dành cho cậu.”
Để làm cho Lương Mỗ Tiên hiểu thấu mức độ nghiêm trọng của việc nói dối, Trịnh đại nhân đã đưa ra một ví dụ khác: “Vào khoảng thời gian này bảy năm trước, có người nói với bang chủ của chúng tôi rằng cậu ấy ra nước ngoài du học, sau đó bang chủ đã phát hiện ra cậu ấy đang nói dối nhưng thực ra cậu ấy xuất ngoại để chữa bệnh. Sau đấy, bang chủ giận tím mặt và ngài đã truyền đạt mệnh lệnh giang hồ truy sát, lệnh cho chúng tôi rằng một khi phát hiện tung tích của kẻ đó thì phải báo cáo ngay lập tức. Cậu ấy chắc chắn sẽ tự tay chặt người đàn ông đó thành tám mảnh!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn hừ lạnh: “Còn nửa câu sau đâu, sao cậu không nói luôn đi?”
Hạ Tây Dương thở dài: “Bạo lực và đẫm máu quá, lão thần thật khó mở miệng.”
“Vậy thì tôi nói.” Lục Vân Đàn lạnh lùng liếc nhìn Lương Mỗ Tiên: “Sau khi chặt thành tám mảnh thì bán thi thể cho trang trại thịt chó!”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn lại hơi híp mắt: “Cậu đoán thử xem người đó là ai?”
Đối mặt với nguy hiểm khắp nơi, Lương Vân Tiên dứt khoát bảo đảm: “Tôi thật sự chưa tìm được bạn gái!”
Lục Vân Đàn lại không nói nữa, lão thần Trịnh tiếp tục thay mặt bang chủ lên tiếng: “Tại sao? Là do ánh mắt của ngài quá cao? Hay là vì nguyên nhân nào khác?”
Lương Vân Tiên nhìn Lục Vân Đàn: “Lòng tôi đã có người thương.”
Lục Vân Đàn không tin: “Hừm, chẳng phải cậu bị mất trí nhớ sao?”
Lương Vân Tiên không quan tâm đến ánh mắt của ba người phía sau, nhẹ nhàng và kiên quyết nói với cô: “Mặc dù tôi không nhớ cô ấy là ai, nhưng trong lòng tôi luôn có cô ấy.”
Lục Vân Đàn mím khóe môi, cố gắng khống chế cơ mặt tiếp tục kiêu ngạo mà chê bai: “Cậu còn không nhớ cô ấy là ai, sao biết được trong lòng có cô ấy? “
Lương Vân Tiên: “Bởi vì cô ấy rất ngang ngược, còn từng đe dọa tôi là không được phép thích người con gái khác, ít nhất là cho đến khi cô ấy không còn thích tôi nữa.”
Hừ!
Còn dám nói tôi ngang ngược!
Tuy tôi có ngang ngược nhưng cũng chỉ có một xíu thôi, sao cậu có thể nói như vậy chứ?
Bang chủ Đàn đột nhiên cảm thấy mất mặt nên bắt đầu cãi lại: “Người ta quan tâm cậu vậy mà cậu lại cảm thấy người ta ngang ngược. Hừ, thật vô lý!”
Lương Vân Tiên: “...”
Thêm một ghi chú nữa vào hồ sơ của nữ hiệp: Không được nói cô ngang ngược.
Anh bất lực thở dài: “Tôi chỉ muốn biết bây giờ cô ấy có còn thích tôi hay không.”
Lục Vân Đàn không khỏi liếc nhìn anh: “Nhỡ đâu cô ấy không thích nữa thì sao? Thì cậu lập tức đi thích người khác à?”
Lương Vân Tiên không trả lời câu hỏi ngay mà hơi cau mày, có vẻ như đang suy nghĩ nghiêm túc. Một lúc sau anh trả lời: “Nghe theo bang chủ đi.”
Lục Vân Đàn muốn trả lời “Không phải chuyện của tôi” nhưng khi lời nói đến bên môi thì cô đột nhiên chuyển thành: “Không! Cậu chỉ có thể thích cô ấy!”
—Vẫn ngang ngược như ngày nào.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Nhưng điều anh thích chính là sự ngang ngược không bị trói buộc và sự vô lý của cô.
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười: “Được, tiểu dân nguyện ý vâng lời bang chủ.”
Trong lòng Lục Vân Đàn cảm thấy vui mừng, cuối cùng cô cũng mỉm cười, giống như viết lên mặt một dòng chữ to “Vừa lòng thoả ý“.
Ba người ngồi ở ghế sau không dám nói lời nào, thậm chí không dám thở mạnh vì sợ phá hỏng bầu không khí. Họ đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, trong lòng hơi cay đắng: Hai người cứ tiếp tục tán tỉnh nhau, không cần lo lắng đến cảm nhận của ba bọn tôi. Thực sự không cần đâu!
Khi con người đang có cảm giác thoải mái thường muốn tạo ra một bầu không khí cảm xúc, thế là bang chủ Đàn mở dàn âm thanh trên xe. Vốn dĩ cô muốn làm cho bầu không khí thăng hoa bằng bản Sonata ánh trăng do nhạc sĩ nổi tiếng thế giới Beethoven sáng tác, đồng thời cô cũng muốn thể hiện gu thưởng thức của mình với Lương Vân Tiên. Kết quả là, thứ phát ra từ loa không phải là tiếng piano du dương và êm dịu, mà là——
Em là áng mây đẹp nhất trong bầu trời của anh ~ Khiến anh muốn lưu giữ em trong tim, lưu giữ lại ~ Khoan thai hát theo khúc ca dân tộc đẹp nhất ~ Để tình yêu cuốn đi tất cả bụi trần* ~.
(*Bản vietsup của kênh: LOVOTEVN- Tình nhỏ thanh xuân. Trên youtube.)
Bầu không khí mập mờ đột ngột mất tăm, hình ảnh vũ điệu phổ biến sống động nói đến là đến.
Lục Vân Đàn bối rối: Cái quái gì vậy!
“Tôi, tôi, đây không phải là bài hát tôi thường nghe!” Để bảo vệ thể diện của chính mình bang chủ Đàn dứt khoát chọn cách đổ lỗi: “Ba người họ cứ khăng khăng đòi nghe. Bình thường tôi hay nghe Beethoven, Mozart, Schubert, Bach và Chopin.”
Hạ Tây Dương: “...”
Lý Hàng: “...”
Lý Nguyệt Dao: “...”
Bang chủ à, một vừa hai phải thôi nhé!
Lương Vân Tiên thực sự rất muốn cười, nhưng anh biết mình không được cười, nếu không thì nữ hiệp Đàn sẽ mất hết mặt mũi: “ 'Đẹp nhất phong cách dân tộc' cũng rất hay.” Sau đó anh nói thêm: “Nữ hiệp không cần phải thích Mozart và Chopin, cứ để thư sinh thích 'Đẹp nhất phong cách dân tộc' là được.”
Lục Vân Đàn giật mình, trong lòng run lên, vui mừng đến mức lại nhếch khóe môi, khóe mắt và lông mày hoàn toàn lộ rõ sự đắc ý, tràn đầy gió xuân.
...
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Bốn mươi phút sau, chiếc Volkswagen màu trắng đậu ở bãi đậu xe phía trước một nhà hàng đặc sản địa phương.
Lục Vân Đàn đã đặt phòng riêng tại nhà hàng này.
Sau khi quét mã mở menu trên Wechat, cô đưa điện thoại di động của mình cho Lương Vân Tiên: “Cậu muốn gọi món gì thì cứ gọi thoải mái, tôi có tiền!”
Lương Vân Tiên buồn cười: “Cảm ơn bang chủ đã có lòng tốt.”
Hạ Tây Dương: “Tiến sĩ Lương đã lâu lắm rồi không ăn đồ ăn quê nhà phải không?”
Lương Vân Tiên định trả lời “Phải”, nhưng khoảnh khắc mở miệng anh lại chợt nghĩ ra điều gì đó, thế là lập tức đổi ý: “Không hẳn, hồi ở nước ngoài tôi thường tự nấu ăn.”
Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên: “Cậu còn biết nấu ăn à?”
Lương Vân Tiên bình tĩnh gật đầu: “Ừm.” Anh lại tự tin nói thêm: “Món Trung món Tây đều biết.”
Bang chủ Đàn nhìn anh với ánh mắt lấp lánh như ánh sao, vô cùng hài lòng: Chậc, thư sinh thối thật là đảm đang quá!
Sau đó cô tràn đầy thích thú hỏi thêm: “Thế món ăn sở trường của cậu là gì?”
Lương Vân Tiên rất tự tin trả lời: “Miến xào.”
Lục Vân Đàn: “…”
Món tôi ghét nhất chính là miến xào, bởi vì tôi không thích ăn miến.
Nhưng để không đả kích tình yêu bếp núc và niềm đam mê nấu nướng của Lương Vân Tiên, cô chỉ có thể trả lời một cách giả dối: “Rất ngon, tôi thích!” rồi lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Lương Vân Tiên: “Cá chẽm hấp, thịt lợn xào chua ngọt, cánh gà om.”
Lục Vân Đàn: “...”
Đỉnh đấy anh bạn, tất cả đều là món chính.
Hạ Tây Dương cũng nghe thấy có gì đó không ổn: “Sao thế, bình thường du học sinh các cậu ăn uống rắc rối vậy à?”
Lương Vân Tiên hỏi lại: “Rắc rối lắm à?”
Lý Nguyệt Dao: “Như này còn không rắc rối à?”
Lý Hàng: “Đây đều là những món được làm khi có khách đến nhà phải không?”
“Đúng vậy.” Lục Vân Đàn cũng cảm thấy rắc rối, cô thà không ăn còn hơn nấu món ăn rắc rối như vậy. Hơn nữa cô không biết nấu ăn, ngày nào cũng bị mẹ mắng là không nghề nghiệp, ham ăn biếng làm.
Lương Vân Tiên liếc nhìn Lục Vân Đàn, trả lời: “Nếu có người trong nhà thích ăn tôi sẽ làm dù có phiền phức đến đâu.”
Lục Vân Đàn bỗng nhiên mỉm cười, trong lòng càng nghĩ càng thấy mình có mắt nhìn tốt, đã nhìn trúng một người đàn ông hiền lương thục đức như vậy!
Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao nhìn nhau mấy lần, mọi chuyện đều rõ ràng——
Muốn chiếm được trái tim của bang chủ thì trước hết phải chiếm được dạ dày của bang chủ, thủ đoạn của tiến sĩ Lương thật cao siêu!
Đợi mọi người đều chọn xong món ăn, Lục Vân Đàn đang định bấm chốt đơn thì Hạ Tây Dương đột nhiên hỏi Lương Vân Tiên: “Tiến sĩ Lương, cậu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy tửu lượng thế nào rồi?”
Ngón trỏ của Lục Vân Đàn dừng lại—– Kế hoạch A sắp bắt đầu— Cô lập tức trượt menu trên màn hình xuống và đi thẳng đến trang đồ uống.
Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười: “Không tốt lắm.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Trong lòng bang chủ Đàn reo hò: Tuyệt quá đi mất!
Hạ Tây Dương biết được nội tâm của bang chủ, lập tức thuyết phục Lương Vân Tiên: “Uống vài ly chắc không sao nhỉ?”
Lý Hàng cũng muốn giúp bang chủ giải quyết vấn đề của mình: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Chúng ta uống vui vẻ vài ly nhé.”
Chỉ mỗi quân sư Lý còn sót lại nhân tính, nhưng cô ấy cũng không lên tiếng ngăn cản Hồng Môn Yến đang diễn ra trước mặt.
Lương Vân Tiên hơi mím môi, như thể đang do dự.
Bang chủ Đàn thấy thế, dứt khoát dùng thủ đoạn khiêu khích: “Không biết uống rượu thì thôi. Dù sao cậu cũng là thư sinh, không biết uống rượu là chuyện bình thường. Không sao đâu, tôi sẽ uống thay cho cậu!”
Lương Vân Tiên sửng sốt, lo lắng nói: “Sao mà được chứ?”
Bang chủ Đàn: “Mọi người đều muốn uống cho vui, nhưng cậu không biết uống, vậy tôi chỉ có thể uống thay cậu.”
Lương Vân Tiên: “Không cần.”
Lục Vân Đàn nghĩ thầm: Sập bẫy rồi?
Giọng điệu Lương Vân Tiên chắc chắn: “Không cần thay tôi, tôi uống được.”
Lục Vân Đàn giả bộ khuyên: “Cậu đừng cố ép bản thân nha!”
Lương Vân Tiên: “Uống ít chút là được.”
Lục Vân Đàn “miễn cưỡng” đồng ý: “Thôi được, vậy để tôi chọn rượu.”
Lương Vân Tiên: “Ừ.”
Sau đó Lục Vân Đàn gọi một thùng bia, ba chai rượu trắng và hai chai rượu vang đỏ.
Rượu được phục vụ nhanh hơn thức ăn, sau khi rượu được mang lên, Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao đều đổ mồ hôi lạnh trong lòng thay tiến sĩ Lương: Cua ngâm rượu cũng không tàn nhẫn đến thế!
Sau đó, hai vị lão thần trung thành Hạ Tây Dương và Lý Hàng hoàn toàn biến thành cỗ máy uống rượu vô cảm. Mới lên được phân nửa thức ăn thì họ đã thành công thuyết phục tiến sĩ Lương uống hai cốc bia và hai lượng rượu trắng*.
(*Hai lượng rượu trắng: Trong hệ thống đo lường cổ truyền của Trung Quốc, “两” (lượng) là một đơn vị đo lường, tương đương với khoảng 50 gram. Vì vậy, “二两白酒” có thể hiểu là khoảng 100 gram rượu trắng.)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Sau khi món ăn lên đầy đủ, trên gò má tuấn tú của Lương Vân Tiên đã đỏ bừng như hoa đào. Bang chủ Đàn lấy cớ lái xe nên không uống rượu.
Họ vừa ăn được một nửa, Lương Vân Tiên đã say khướt bất tỉnh tại bàn.
Người đẹp nằm trong tầm tay nhưng bang chủ Đàn lại có chút ngơ ngác, hồi hộp ngó thành viên trong bang: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hạ Tây Dương: “Tất nhiên là chúng ta phải đưa tiến sĩ Lương về nhà một cách chu đáo!”
Lý Hàng: “Sau đó cậu tiếp tục thân mật chăm sóc cậu ấy suốt đêm á!”
Lý Duyệt Dao do dự một chút, ân cần nhắc nhở: “Đàn ông uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến chức năng ở phương diện đó á.”
Lục Vân Đàn lộ vẻ khó hiểu: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Cả Hạ Tây Dương và Lý Hàng đều tỏ ra bối rối——
Hạ Tây Dương: “Quân sư, sao tự nhiên ngài nói linh tinh gì vậy?”
Lý Hàng: “Tôi chưa cài chắc dây an toàn đâu đấy, đột nhiên quay ngoắt 180 độ vậy?”
Lý Nguyệt Dao cũng bối rối: “Vậy các cậu đang thương lượng cái gì chứ? Tại sao phải chuốc say người ta?”
Lục Vân Đàn bắt đầu cà lăm: “Tớ, tớ, tớ, tớ không muốn thừa dịp cậu ấy say để làm gì cậu ấy đâu nhé!”
Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì chẳng phải cô giống như Doãn Chí Bình sao?!
Trên mặt Lý Nguyệt Dao viết đầy vẻ mơ hồ và khó hiểu: “Vậy kế hoạch A của cậu là gì?”
Hạ Tây Dương: “Đương nhiên là để tiến sĩ Lương cảm nhận được sự dịu dàng và ân cần của bang chủ chúng ta!”
Lý Hàng: “Chăm sóc cậu ấy cẩn thận suốt một đêm, chẳng phải sẽ thể hiện sự dịu dàng của bang chủ hay sao?”
Lục Vân Đàn: “Đúng vậy! Còn có thể nhân cơ hội đó kéo gần khoảng cách của bọn tớ.” Sau đó thì thừa dịp chiếm tiện nghi một xíu, chỉ một xíu thôi!
Hạ Tây Dương: “Hơn nữa bang chủ còn không ngại vất vả chăm sóc cậu ấy suốt đêm, cậu ấy không cảm động à? Không biết ơn sao? Thế nào cậu ấy cũng lấy thân báo đáp đúng không?!”
Lý Hàng: “Ít nhất cậu ấy cũng nên hiểu mình đã là vật trong túi của bang chủ!”
Hạ Tây Dương: “Nếu như cậu ấy thực sự ngu ngốc thì chúng ta còn có kế hoạch B với kế hoạch C!”
Lý Hàng: “Tôi bảo đảm cậu ấy sẽ không thoát khỏi sự dịu dàng của bang chủ nhà mình rồi vô thức giao phó mình cho bang chủ!”
Lục Vân Đàn lại gật đầu: “Đúng vậy! Tớ sẽ không thừa nước đục thả câu đâu, tớ muốn cậu ấy chủ động thần phục!”
Lý Nguyệt Dao: “...”
Thật xin lỗi, là do tớ suy nghĩ bẩn thỉu.
…
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Cuối cùng, Hạ Tây Dương và Lý Hàng hợp tác vác tiến sĩ Lương đã say như bún lên xe của bang chủ Đàn.
Lục Vân Đàn lái xe đưa Lương Vân Tiên về nhà.
Tống Từ và Lương Cố cũng sở hữu một số bất động sản ở Trung Quốc, một trong số đó chỉ cách Viện Vật lý Đông Phụ hai trạm tàu điện ngầm. Lương Vân Tiên dự định sẽ sống trong ngôi nhà đó trong lần trở về này.
Nhà có khóa mật khẩu, trước đây Lục Vân Đàn đã dọn nhà cho anh mấy lần nên đã ghi nhớ mật khẩu.
Sau khi đến nơi, Hạ Tây Dương và Lý Hàng phối hợp với nhau để đưa Lương Vân Tiên lên lầu. Sau đó nhóm người Lý Nguyệt Dao cùng nhau rời đi, chu đáo để lại không gian riêng đẹp đẽ cho bang chủ của mình và người đẹp.
Sau khi tạm biệt mọi người, Lục Vân Đàn vào phòng tắm lấy khăn ướt trước rồi sau đó trở về phòng ngủ.
Lương Vân Tiên nằm thẳng trên chiếc giường lớn. Hai mắt nhắm nghiền, hai má đỏ bừng, đôi môi mỏng ẩm ướt. Một chiếc cúc áo sơ mi của anh bị tuột ra làm lộ ra hai xương quai xanh trắng nõn, trông có vẻ đáng thương mặc cho người ta làm thịt.
Lục Vân Đàn chợt hiểu Doãn Chí Bình… Chuyện này, con mẹ nó, ai mà chịu được chứ?
Muốn giở trò, xuống tay với anh!
Bang chủ Đàn sắp mờ mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế suy nghĩ xấu xa của mình. Cô vốn định dùng khăn lông giúp thư sinh thối lau mặt, nhưng khi cô càng đến gần mép giường thì mặt cô lại càng nóng hơn. Cuối cùng, chiếc khăn lông thấm nước lạnh được dùng trên mặt của cô.
Sau khi làm hạ nhiệt vật lý xong, cô cẩn thận ngồi xổm bên giường, ngắm nhìn Lương Vân Tiên một cách chăm chú, càng nhìn càng thích——
Lông mày của anh rất đẹp, dày và thon dài, rất nam tính.
Lông mi dài và rất cong, tạo hiệu ứng tự nhiên như có bộ lọc hình ảnh. Bảo sao khi nhìn vào người ta lại cảm thấy quyến rũ đến vậy.
Sống mũi của anh là đẹp nhất, đã cao mà còn thẳng. Khi nhìn từ bên cạnh, các đường nét rất cân xứng, khỏe khoắn nhưng cũng mang chút gì đó quý phái, sang trọng.
Miệng cũng đẹp, đường viền môi mỏng trong trẻo, màu môi nhẹ nhàng, hồng trong suốt rất quyến rũ, khiến cho người ta muốn hôn thật điên cuồng.
Lục Vân Đàn giống như bị thôi miên, chằm chằm nhìn thẳng vào miệng Lương Vân Tiên, trong lòng cô đang rất giằng co: Hôn hay không hôn?
Nếu hôn sẽ bị nghi ngờ là lưu manh trêu đùa; Nhưng nếu không hôn thì cô không cam lòng.
Sau khi suy nghĩ, cô đưa ra quyết định: Hôn một cái, chỉ một cái thôi!
Cô lại hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên mép giường, từng chút một tiến lại gần anh. Tuy nhiên, vào lúc cô chuẩn bị hôn, lương tâm của cô lại cảnh báo: Chỉ có kẻ bỉ ổi mới thừa nước đục thả câu thôi! Mày là nữ hiệp ngay thẳng! Là chính nhân quân tử!
Cuối cùng, nữ hiệp Đàn vẫn không thể chạm môi được.
Khẽ thở dài, cô lại ngồi xuống đất bất lực nhìn người đẹp nằm trên giường. Càng nhìn càng không cam lòng, vẫn muốn hôn anh, thế là cô lại cẩn thận đứng dậy, lấy hết can đảm, một lần nữa đến gần hôn nhẹ lên mặt anh. Sau khi hôn xong cô lập tức rụt cổ lại, vẻ mặt tội lỗi nhìn quanh một vòng sợ mình bị phát hiện.
Sau khi xác nhận mình sẽ không bị phát hiện, cô bắt đầu vui vẻ hồi tưởng lại nụ hôn đó, mỉm cười thật tươi. Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức đi đến cởi cúc áo anh. Khoảnh khắc cô nhìn thấy những chữ cái được xăm nơi trái tim anh, trái tim cô như nở hoa——
LYT
Chữ viết tắt tên cô ấy kìa!
Hi hi!
Niềm vui thầm kín qua đi, trong lòng cô vẫn hơi kiêu ngạo: Hừ, cái đồ thư sinh thối mỗi ngày không chịu học hành chăm chỉ, sao lại xăm tên của nữ hiệp lên ngực vậy? Chẳng nhẽ cậu có tình ý gì với nữ hiệp hả?
Cô không nhịn được dùng ngón trỏ chọc vào má anh, trầm giọng nói: “Anh Lương à, anh phải tập trung vào công việc, công việc không lo mà chỉ nghĩ linh tinh!” Rồi cô cười nói: “Nếu em giả làm Quan Âm thì anh sẽ không bao giờ dám nhìn Quan Âm nữa phải không*?” Nói xong cô lại hôn lên mặt anh, sau đó vui vẻ đứng dậy khỏi mặt đất, lấy chăn bông đắp cho anh rồi vui vẻ rời khỏi phòng ngủ, còn chu đáo tắt đèn và đóng cửa lại.
(*Câu thoại trích trong Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khoảnh khắc khe cửa hoàn toàn đóng lại, Lương Vân Tiên từ từ mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm vào trần nhà tối tăm và khẽ thở dài……
Giả vờ say đã tốn rất nhiều công sức, vậy mà chỉ được hai nụ hôn, còn hôn lên mặt.
Nữ hiệp Đàn, cậu nhát thật.
Bang chủ Đàn giữ vững sự lạnh lùng suốt quãng đường, vẻ mặt kiêu ngạo giống hệt búp bê nữ hiệp đặt ở giữa bảng điều khiển. Cho dù người ngồi cạnh ghế lái có nhìn cô bao nhiêu lần thì cô vẫn thờ ơ và làm như không thấy, như thể cô đang dùng cách này để cho Lương Mỗ Tiên thấy thái độ cương quyết của mình: Hừ, cậu nhìn tôi cũng vô ích, tôi sẽ không tha thứ cho cậu đâu!
Lương Vân Tiên biết cô đang tính toán nợ cũ, có điều anh lại cảm thấy những biểu cảm nhỏ của cô rất hài hước. Nhưng để bảo vệ mặt mũi cho nữ hiệp Đàn anh đành phải cố gắng nhịn cười để tránh phạm thêm tội “Khiêu chiến uy quyền của nữ hiệp“.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Ba người ngồi ở hàng ghế sau thì rạng rỡ vui mừng. Họ rất quan tâm đến người bạn cũ đã nhiều năm không gặp, đồng thời họ cũng gánh vác nhiệm vụ quan trọng là giải quyết vấn đề cho bang chủ——
Người mở miệng đầu tiên chính là phó bang chủ trung thành Hạ Tây Dương. Trước khi thực hiện nhiệm vụ cậu ấy tung ra một câu khen ngợi đầu tiên: “Tiểu Lương à, nhiều năm không gặp rồi, thực sự là cậu ngày càng đẹp trai hơn, những người bình thường như bọn tôi ngưỡng mộ cậu lắm luôn!” Sau khi chuẩn bị xong, cậu ấy bèn chuyển sang vấn đề chính một cách tự nhiên: “Tôi đoán chắc chắn cậu không thiếu bạn gái đúng không?”
Lục Vân Đàn nín thở một lúc rồi vô thức siết chặt tay lái.
Lương Vân Tiên: “Tại sao không thiếu?” Mặc dù là Trịnh đại nhân đặt câu hỏi, nhưng lúc trả lời anh lại nhìn sang bang chủ Đàn: “Vẫn luôn thiếu.”
Trịnh đại nhân quả quyết đưa ra những nghi ngờ hợp lí của mình: “Làm sao có thể? Một người xuất chúng như cậu mà chưa từng tìm được bạn gái ư? Đừng nói dối chúng tôi!”
Lý Hàng đại nhân, người đã bị giáng chức xuống làm hộ pháp nghiêm túc nói thêm: “Bang chủ của bọn tôi không chấp nhận dù chỉ là một hạt cát trong mắt. Nếu như cậu không nói sự thật, hừ hừ, thì cậu tự gánh chịu hậu quả!”
Quân sư Lý Nguyệt Dao cũng nói: “Cậu không được phản bội niềm tin mà bang chủ của chúng tôi đã dành cho cậu.”
Để làm cho Lương Mỗ Tiên hiểu thấu mức độ nghiêm trọng của việc nói dối, Trịnh đại nhân đã đưa ra một ví dụ khác: “Vào khoảng thời gian này bảy năm trước, có người nói với bang chủ của chúng tôi rằng cậu ấy ra nước ngoài du học, sau đó bang chủ đã phát hiện ra cậu ấy đang nói dối nhưng thực ra cậu ấy xuất ngoại để chữa bệnh. Sau đấy, bang chủ giận tím mặt và ngài đã truyền đạt mệnh lệnh giang hồ truy sát, lệnh cho chúng tôi rằng một khi phát hiện tung tích của kẻ đó thì phải báo cáo ngay lập tức. Cậu ấy chắc chắn sẽ tự tay chặt người đàn ông đó thành tám mảnh!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn hừ lạnh: “Còn nửa câu sau đâu, sao cậu không nói luôn đi?”
Hạ Tây Dương thở dài: “Bạo lực và đẫm máu quá, lão thần thật khó mở miệng.”
“Vậy thì tôi nói.” Lục Vân Đàn lạnh lùng liếc nhìn Lương Mỗ Tiên: “Sau khi chặt thành tám mảnh thì bán thi thể cho trang trại thịt chó!”
Lương Vân Tiên: “...”
Lục Vân Đàn lại hơi híp mắt: “Cậu đoán thử xem người đó là ai?”
Đối mặt với nguy hiểm khắp nơi, Lương Vân Tiên dứt khoát bảo đảm: “Tôi thật sự chưa tìm được bạn gái!”
Lục Vân Đàn lại không nói nữa, lão thần Trịnh tiếp tục thay mặt bang chủ lên tiếng: “Tại sao? Là do ánh mắt của ngài quá cao? Hay là vì nguyên nhân nào khác?”
Lương Vân Tiên nhìn Lục Vân Đàn: “Lòng tôi đã có người thương.”
Lục Vân Đàn không tin: “Hừm, chẳng phải cậu bị mất trí nhớ sao?”
Lương Vân Tiên không quan tâm đến ánh mắt của ba người phía sau, nhẹ nhàng và kiên quyết nói với cô: “Mặc dù tôi không nhớ cô ấy là ai, nhưng trong lòng tôi luôn có cô ấy.”
Lục Vân Đàn mím khóe môi, cố gắng khống chế cơ mặt tiếp tục kiêu ngạo mà chê bai: “Cậu còn không nhớ cô ấy là ai, sao biết được trong lòng có cô ấy? “
Lương Vân Tiên: “Bởi vì cô ấy rất ngang ngược, còn từng đe dọa tôi là không được phép thích người con gái khác, ít nhất là cho đến khi cô ấy không còn thích tôi nữa.”
Hừ!
Còn dám nói tôi ngang ngược!
Tuy tôi có ngang ngược nhưng cũng chỉ có một xíu thôi, sao cậu có thể nói như vậy chứ?
Bang chủ Đàn đột nhiên cảm thấy mất mặt nên bắt đầu cãi lại: “Người ta quan tâm cậu vậy mà cậu lại cảm thấy người ta ngang ngược. Hừ, thật vô lý!”
Lương Vân Tiên: “...”
Thêm một ghi chú nữa vào hồ sơ của nữ hiệp: Không được nói cô ngang ngược.
Anh bất lực thở dài: “Tôi chỉ muốn biết bây giờ cô ấy có còn thích tôi hay không.”
Lục Vân Đàn không khỏi liếc nhìn anh: “Nhỡ đâu cô ấy không thích nữa thì sao? Thì cậu lập tức đi thích người khác à?”
Lương Vân Tiên không trả lời câu hỏi ngay mà hơi cau mày, có vẻ như đang suy nghĩ nghiêm túc. Một lúc sau anh trả lời: “Nghe theo bang chủ đi.”
Lục Vân Đàn muốn trả lời “Không phải chuyện của tôi” nhưng khi lời nói đến bên môi thì cô đột nhiên chuyển thành: “Không! Cậu chỉ có thể thích cô ấy!”
—Vẫn ngang ngược như ngày nào.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Nhưng điều anh thích chính là sự ngang ngược không bị trói buộc và sự vô lý của cô.
Lương Vân Tiên không khỏi bật cười: “Được, tiểu dân nguyện ý vâng lời bang chủ.”
Trong lòng Lục Vân Đàn cảm thấy vui mừng, cuối cùng cô cũng mỉm cười, giống như viết lên mặt một dòng chữ to “Vừa lòng thoả ý“.
Ba người ngồi ở ghế sau không dám nói lời nào, thậm chí không dám thở mạnh vì sợ phá hỏng bầu không khí. Họ đành phải mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại, trong lòng hơi cay đắng: Hai người cứ tiếp tục tán tỉnh nhau, không cần lo lắng đến cảm nhận của ba bọn tôi. Thực sự không cần đâu!
Khi con người đang có cảm giác thoải mái thường muốn tạo ra một bầu không khí cảm xúc, thế là bang chủ Đàn mở dàn âm thanh trên xe. Vốn dĩ cô muốn làm cho bầu không khí thăng hoa bằng bản Sonata ánh trăng do nhạc sĩ nổi tiếng thế giới Beethoven sáng tác, đồng thời cô cũng muốn thể hiện gu thưởng thức của mình với Lương Vân Tiên. Kết quả là, thứ phát ra từ loa không phải là tiếng piano du dương và êm dịu, mà là——
Em là áng mây đẹp nhất trong bầu trời của anh ~ Khiến anh muốn lưu giữ em trong tim, lưu giữ lại ~ Khoan thai hát theo khúc ca dân tộc đẹp nhất ~ Để tình yêu cuốn đi tất cả bụi trần* ~.
(*Bản vietsup của kênh: LOVOTEVN- Tình nhỏ thanh xuân. Trên youtube.)
Bầu không khí mập mờ đột ngột mất tăm, hình ảnh vũ điệu phổ biến sống động nói đến là đến.
Lục Vân Đàn bối rối: Cái quái gì vậy!
“Tôi, tôi, đây không phải là bài hát tôi thường nghe!” Để bảo vệ thể diện của chính mình bang chủ Đàn dứt khoát chọn cách đổ lỗi: “Ba người họ cứ khăng khăng đòi nghe. Bình thường tôi hay nghe Beethoven, Mozart, Schubert, Bach và Chopin.”
Hạ Tây Dương: “...”
Lý Hàng: “...”
Lý Nguyệt Dao: “...”
Bang chủ à, một vừa hai phải thôi nhé!
Lương Vân Tiên thực sự rất muốn cười, nhưng anh biết mình không được cười, nếu không thì nữ hiệp Đàn sẽ mất hết mặt mũi: “ 'Đẹp nhất phong cách dân tộc' cũng rất hay.” Sau đó anh nói thêm: “Nữ hiệp không cần phải thích Mozart và Chopin, cứ để thư sinh thích 'Đẹp nhất phong cách dân tộc' là được.”
Lục Vân Đàn giật mình, trong lòng run lên, vui mừng đến mức lại nhếch khóe môi, khóe mắt và lông mày hoàn toàn lộ rõ sự đắc ý, tràn đầy gió xuân.
...
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Bốn mươi phút sau, chiếc Volkswagen màu trắng đậu ở bãi đậu xe phía trước một nhà hàng đặc sản địa phương.
Lục Vân Đàn đã đặt phòng riêng tại nhà hàng này.
Sau khi quét mã mở menu trên Wechat, cô đưa điện thoại di động của mình cho Lương Vân Tiên: “Cậu muốn gọi món gì thì cứ gọi thoải mái, tôi có tiền!”
Lương Vân Tiên buồn cười: “Cảm ơn bang chủ đã có lòng tốt.”
Hạ Tây Dương: “Tiến sĩ Lương đã lâu lắm rồi không ăn đồ ăn quê nhà phải không?”
Lương Vân Tiên định trả lời “Phải”, nhưng khoảnh khắc mở miệng anh lại chợt nghĩ ra điều gì đó, thế là lập tức đổi ý: “Không hẳn, hồi ở nước ngoài tôi thường tự nấu ăn.”
Hai mắt Lục Vân Đàn sáng lên: “Cậu còn biết nấu ăn à?”
Lương Vân Tiên bình tĩnh gật đầu: “Ừm.” Anh lại tự tin nói thêm: “Món Trung món Tây đều biết.”
Bang chủ Đàn nhìn anh với ánh mắt lấp lánh như ánh sao, vô cùng hài lòng: Chậc, thư sinh thối thật là đảm đang quá!
Sau đó cô tràn đầy thích thú hỏi thêm: “Thế món ăn sở trường của cậu là gì?”
Lương Vân Tiên rất tự tin trả lời: “Miến xào.”
Lục Vân Đàn: “…”
Món tôi ghét nhất chính là miến xào, bởi vì tôi không thích ăn miến.
Nhưng để không đả kích tình yêu bếp núc và niềm đam mê nấu nướng của Lương Vân Tiên, cô chỉ có thể trả lời một cách giả dối: “Rất ngon, tôi thích!” rồi lại hỏi: “Còn gì nữa không?”
Lương Vân Tiên: “Cá chẽm hấp, thịt lợn xào chua ngọt, cánh gà om.”
Lục Vân Đàn: “...”
Đỉnh đấy anh bạn, tất cả đều là món chính.
Hạ Tây Dương cũng nghe thấy có gì đó không ổn: “Sao thế, bình thường du học sinh các cậu ăn uống rắc rối vậy à?”
Lương Vân Tiên hỏi lại: “Rắc rối lắm à?”
Lý Nguyệt Dao: “Như này còn không rắc rối à?”
Lý Hàng: “Đây đều là những món được làm khi có khách đến nhà phải không?”
“Đúng vậy.” Lục Vân Đàn cũng cảm thấy rắc rối, cô thà không ăn còn hơn nấu món ăn rắc rối như vậy. Hơn nữa cô không biết nấu ăn, ngày nào cũng bị mẹ mắng là không nghề nghiệp, ham ăn biếng làm.
Lương Vân Tiên liếc nhìn Lục Vân Đàn, trả lời: “Nếu có người trong nhà thích ăn tôi sẽ làm dù có phiền phức đến đâu.”
Lục Vân Đàn bỗng nhiên mỉm cười, trong lòng càng nghĩ càng thấy mình có mắt nhìn tốt, đã nhìn trúng một người đàn ông hiền lương thục đức như vậy!
Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao nhìn nhau mấy lần, mọi chuyện đều rõ ràng——
Muốn chiếm được trái tim của bang chủ thì trước hết phải chiếm được dạ dày của bang chủ, thủ đoạn của tiến sĩ Lương thật cao siêu!
Đợi mọi người đều chọn xong món ăn, Lục Vân Đàn đang định bấm chốt đơn thì Hạ Tây Dương đột nhiên hỏi Lương Vân Tiên: “Tiến sĩ Lương, cậu đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy tửu lượng thế nào rồi?”
Ngón trỏ của Lục Vân Đàn dừng lại—– Kế hoạch A sắp bắt đầu— Cô lập tức trượt menu trên màn hình xuống và đi thẳng đến trang đồ uống.
Lương Vân Tiên bất lực mỉm cười: “Không tốt lắm.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Trong lòng bang chủ Đàn reo hò: Tuyệt quá đi mất!
Hạ Tây Dương biết được nội tâm của bang chủ, lập tức thuyết phục Lương Vân Tiên: “Uống vài ly chắc không sao nhỉ?”
Lý Hàng cũng muốn giúp bang chủ giải quyết vấn đề của mình: “Đúng vậy, đã lâu rồi chúng ta không gặp nhau. Chúng ta uống vui vẻ vài ly nhé.”
Chỉ mỗi quân sư Lý còn sót lại nhân tính, nhưng cô ấy cũng không lên tiếng ngăn cản Hồng Môn Yến đang diễn ra trước mặt.
Lương Vân Tiên hơi mím môi, như thể đang do dự.
Bang chủ Đàn thấy thế, dứt khoát dùng thủ đoạn khiêu khích: “Không biết uống rượu thì thôi. Dù sao cậu cũng là thư sinh, không biết uống rượu là chuyện bình thường. Không sao đâu, tôi sẽ uống thay cho cậu!”
Lương Vân Tiên sửng sốt, lo lắng nói: “Sao mà được chứ?”
Bang chủ Đàn: “Mọi người đều muốn uống cho vui, nhưng cậu không biết uống, vậy tôi chỉ có thể uống thay cậu.”
Lương Vân Tiên: “Không cần.”
Lục Vân Đàn nghĩ thầm: Sập bẫy rồi?
Giọng điệu Lương Vân Tiên chắc chắn: “Không cần thay tôi, tôi uống được.”
Lục Vân Đàn giả bộ khuyên: “Cậu đừng cố ép bản thân nha!”
Lương Vân Tiên: “Uống ít chút là được.”
Lục Vân Đàn “miễn cưỡng” đồng ý: “Thôi được, vậy để tôi chọn rượu.”
Lương Vân Tiên: “Ừ.”
Sau đó Lục Vân Đàn gọi một thùng bia, ba chai rượu trắng và hai chai rượu vang đỏ.
Rượu được phục vụ nhanh hơn thức ăn, sau khi rượu được mang lên, Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao đều đổ mồ hôi lạnh trong lòng thay tiến sĩ Lương: Cua ngâm rượu cũng không tàn nhẫn đến thế!
Sau đó, hai vị lão thần trung thành Hạ Tây Dương và Lý Hàng hoàn toàn biến thành cỗ máy uống rượu vô cảm. Mới lên được phân nửa thức ăn thì họ đã thành công thuyết phục tiến sĩ Lương uống hai cốc bia và hai lượng rượu trắng*.
(*Hai lượng rượu trắng: Trong hệ thống đo lường cổ truyền của Trung Quốc, “两” (lượng) là một đơn vị đo lường, tương đương với khoảng 50 gram. Vì vậy, “二两白酒” có thể hiểu là khoảng 100 gram rượu trắng.)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Sau khi món ăn lên đầy đủ, trên gò má tuấn tú của Lương Vân Tiên đã đỏ bừng như hoa đào. Bang chủ Đàn lấy cớ lái xe nên không uống rượu.
Họ vừa ăn được một nửa, Lương Vân Tiên đã say khướt bất tỉnh tại bàn.
Người đẹp nằm trong tầm tay nhưng bang chủ Đàn lại có chút ngơ ngác, hồi hộp ngó thành viên trong bang: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hạ Tây Dương: “Tất nhiên là chúng ta phải đưa tiến sĩ Lương về nhà một cách chu đáo!”
Lý Hàng: “Sau đó cậu tiếp tục thân mật chăm sóc cậu ấy suốt đêm á!”
Lý Duyệt Dao do dự một chút, ân cần nhắc nhở: “Đàn ông uống nhiều sẽ ảnh hưởng đến chức năng ở phương diện đó á.”
Lục Vân Đàn lộ vẻ khó hiểu: “Cậu đang nói cái gì vậy?”
Cả Hạ Tây Dương và Lý Hàng đều tỏ ra bối rối——
Hạ Tây Dương: “Quân sư, sao tự nhiên ngài nói linh tinh gì vậy?”
Lý Hàng: “Tôi chưa cài chắc dây an toàn đâu đấy, đột nhiên quay ngoắt 180 độ vậy?”
Lý Nguyệt Dao cũng bối rối: “Vậy các cậu đang thương lượng cái gì chứ? Tại sao phải chuốc say người ta?”
Lục Vân Đàn bắt đầu cà lăm: “Tớ, tớ, tớ, tớ không muốn thừa dịp cậu ấy say để làm gì cậu ấy đâu nhé!”
Nếu chuyện đó thực sự xảy ra thì chẳng phải cô giống như Doãn Chí Bình sao?!
Trên mặt Lý Nguyệt Dao viết đầy vẻ mơ hồ và khó hiểu: “Vậy kế hoạch A của cậu là gì?”
Hạ Tây Dương: “Đương nhiên là để tiến sĩ Lương cảm nhận được sự dịu dàng và ân cần của bang chủ chúng ta!”
Lý Hàng: “Chăm sóc cậu ấy cẩn thận suốt một đêm, chẳng phải sẽ thể hiện sự dịu dàng của bang chủ hay sao?”
Lục Vân Đàn: “Đúng vậy! Còn có thể nhân cơ hội đó kéo gần khoảng cách của bọn tớ.” Sau đó thì thừa dịp chiếm tiện nghi một xíu, chỉ một xíu thôi!
Hạ Tây Dương: “Hơn nữa bang chủ còn không ngại vất vả chăm sóc cậu ấy suốt đêm, cậu ấy không cảm động à? Không biết ơn sao? Thế nào cậu ấy cũng lấy thân báo đáp đúng không?!”
Lý Hàng: “Ít nhất cậu ấy cũng nên hiểu mình đã là vật trong túi của bang chủ!”
Hạ Tây Dương: “Nếu như cậu ấy thực sự ngu ngốc thì chúng ta còn có kế hoạch B với kế hoạch C!”
Lý Hàng: “Tôi bảo đảm cậu ấy sẽ không thoát khỏi sự dịu dàng của bang chủ nhà mình rồi vô thức giao phó mình cho bang chủ!”
Lục Vân Đàn lại gật đầu: “Đúng vậy! Tớ sẽ không thừa nước đục thả câu đâu, tớ muốn cậu ấy chủ động thần phục!”
Lý Nguyệt Dao: “...”
Thật xin lỗi, là do tớ suy nghĩ bẩn thỉu.
…
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Cuối cùng, Hạ Tây Dương và Lý Hàng hợp tác vác tiến sĩ Lương đã say như bún lên xe của bang chủ Đàn.
Lục Vân Đàn lái xe đưa Lương Vân Tiên về nhà.
Tống Từ và Lương Cố cũng sở hữu một số bất động sản ở Trung Quốc, một trong số đó chỉ cách Viện Vật lý Đông Phụ hai trạm tàu điện ngầm. Lương Vân Tiên dự định sẽ sống trong ngôi nhà đó trong lần trở về này.
Nhà có khóa mật khẩu, trước đây Lục Vân Đàn đã dọn nhà cho anh mấy lần nên đã ghi nhớ mật khẩu.
Sau khi đến nơi, Hạ Tây Dương và Lý Hàng phối hợp với nhau để đưa Lương Vân Tiên lên lầu. Sau đó nhóm người Lý Nguyệt Dao cùng nhau rời đi, chu đáo để lại không gian riêng đẹp đẽ cho bang chủ của mình và người đẹp.
Sau khi tạm biệt mọi người, Lục Vân Đàn vào phòng tắm lấy khăn ướt trước rồi sau đó trở về phòng ngủ.
Lương Vân Tiên nằm thẳng trên chiếc giường lớn. Hai mắt nhắm nghiền, hai má đỏ bừng, đôi môi mỏng ẩm ướt. Một chiếc cúc áo sơ mi của anh bị tuột ra làm lộ ra hai xương quai xanh trắng nõn, trông có vẻ đáng thương mặc cho người ta làm thịt.
Lục Vân Đàn chợt hiểu Doãn Chí Bình… Chuyện này, con mẹ nó, ai mà chịu được chứ?
Muốn giở trò, xuống tay với anh!
Bang chủ Đàn sắp mờ mắt hít một hơi thật sâu, cố gắng kiềm chế suy nghĩ xấu xa của mình. Cô vốn định dùng khăn lông giúp thư sinh thối lau mặt, nhưng khi cô càng đến gần mép giường thì mặt cô lại càng nóng hơn. Cuối cùng, chiếc khăn lông thấm nước lạnh được dùng trên mặt của cô.
Sau khi làm hạ nhiệt vật lý xong, cô cẩn thận ngồi xổm bên giường, ngắm nhìn Lương Vân Tiên một cách chăm chú, càng nhìn càng thích——
Lông mày của anh rất đẹp, dày và thon dài, rất nam tính.
Lông mi dài và rất cong, tạo hiệu ứng tự nhiên như có bộ lọc hình ảnh. Bảo sao khi nhìn vào người ta lại cảm thấy quyến rũ đến vậy.
Sống mũi của anh là đẹp nhất, đã cao mà còn thẳng. Khi nhìn từ bên cạnh, các đường nét rất cân xứng, khỏe khoắn nhưng cũng mang chút gì đó quý phái, sang trọng.
Miệng cũng đẹp, đường viền môi mỏng trong trẻo, màu môi nhẹ nhàng, hồng trong suốt rất quyến rũ, khiến cho người ta muốn hôn thật điên cuồng.
Lục Vân Đàn giống như bị thôi miên, chằm chằm nhìn thẳng vào miệng Lương Vân Tiên, trong lòng cô đang rất giằng co: Hôn hay không hôn?
Nếu hôn sẽ bị nghi ngờ là lưu manh trêu đùa; Nhưng nếu không hôn thì cô không cam lòng.
Sau khi suy nghĩ, cô đưa ra quyết định: Hôn một cái, chỉ một cái thôi!
Cô lại hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên mép giường, từng chút một tiến lại gần anh. Tuy nhiên, vào lúc cô chuẩn bị hôn, lương tâm của cô lại cảnh báo: Chỉ có kẻ bỉ ổi mới thừa nước đục thả câu thôi! Mày là nữ hiệp ngay thẳng! Là chính nhân quân tử!
Cuối cùng, nữ hiệp Đàn vẫn không thể chạm môi được.
Khẽ thở dài, cô lại ngồi xuống đất bất lực nhìn người đẹp nằm trên giường. Càng nhìn càng không cam lòng, vẫn muốn hôn anh, thế là cô lại cẩn thận đứng dậy, lấy hết can đảm, một lần nữa đến gần hôn nhẹ lên mặt anh. Sau khi hôn xong cô lập tức rụt cổ lại, vẻ mặt tội lỗi nhìn quanh một vòng sợ mình bị phát hiện.
Sau khi xác nhận mình sẽ không bị phát hiện, cô bắt đầu vui vẻ hồi tưởng lại nụ hôn đó, mỉm cười thật tươi. Đột nhiên cô lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức đi đến cởi cúc áo anh. Khoảnh khắc cô nhìn thấy những chữ cái được xăm nơi trái tim anh, trái tim cô như nở hoa——
LYT
Chữ viết tắt tên cô ấy kìa!
Hi hi!
Niềm vui thầm kín qua đi, trong lòng cô vẫn hơi kiêu ngạo: Hừ, cái đồ thư sinh thối mỗi ngày không chịu học hành chăm chỉ, sao lại xăm tên của nữ hiệp lên ngực vậy? Chẳng nhẽ cậu có tình ý gì với nữ hiệp hả?
Cô không nhịn được dùng ngón trỏ chọc vào má anh, trầm giọng nói: “Anh Lương à, anh phải tập trung vào công việc, công việc không lo mà chỉ nghĩ linh tinh!” Rồi cô cười nói: “Nếu em giả làm Quan Âm thì anh sẽ không bao giờ dám nhìn Quan Âm nữa phải không*?” Nói xong cô lại hôn lên mặt anh, sau đó vui vẻ đứng dậy khỏi mặt đất, lấy chăn bông đắp cho anh rồi vui vẻ rời khỏi phòng ngủ, còn chu đáo tắt đèn và đóng cửa lại.
(*Câu thoại trích trong Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khoảnh khắc khe cửa hoàn toàn đóng lại, Lương Vân Tiên từ từ mở mắt ra rồi nhìn chằm chằm vào trần nhà tối tăm và khẽ thở dài……
Giả vờ say đã tốn rất nhiều công sức, vậy mà chỉ được hai nụ hôn, còn hôn lên mặt.
Nữ hiệp Đàn, cậu nhát thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.