Nghe Nói Phương Xa Có Người

Chương 30: Thưởng! Nhất định phải thưởng!

Trương Bất Nhất

16/04/2024

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Gần hai giờ chiều chủ nhật, Lục Vân Đàn bắt đầu chuẩn bị đi học, nhưng trước hết cô phải đến gặp quý bà Kỷ Tuyết San, chủ gia đình kiêm “bộ trưởng bộ tài chính” của nhà cô, để xin chi phí sinh hoạt cho tuần tới.

Quý bà Kỷ Tuyết San đam mê xài lô cuốn màu hồng đang ngồi trên ghế sofa trong gian chính, vừa xem TV vừa cắn hạt dưa, Lục Vân Đàn đi đến chỗ mẹ với vẻ mặt nũng nịu: “Mẹ xinh đẹp ơi, con sắp quay lại trường học rồi ạ.”

Kỷ Tuyết San liếc cô một cái, hừ lạnh ra vẻ tức giận nói: “Ví tiền ở trên tủ đầu giường đấy, con tự đi lấy hai trăm đi.”

“Vâng ạ!” Lục Vân Đàn nhanh chóng chạy về phía Đông nhĩ phòng*, cầm lấy chiếc ví da báo yêu thích của mẹ mình ở trên tủ đầu giường, mở khóa kéo, rút ra hai tờ nhân dân tệ màu đỏ mỏng manh trong xấp nhân dân tệ dày cộm, sau đó kéo khóa ví lại và đặt nó lên tủ đầu giường.

(* Đông nhĩ phòng: phòng phía đông bên cạnh phòng chính trong tứ hợp viện.)

“Con chỉ lấy hai trăm thôi.” Để chứng tỏ mình là đứa trẻ ngoan và không tham lam, cô cố tình cầm hai tờ tiền vẫy vẫy trước mặt mẹ.

Quý bà Kỷ Tuyết Sam tỏ vẻ chán ghét, vừa phất tay vừa đuổi người: “Đi nhanh đi! Đừng cản trở việc mẹ xem tivi“.

Lục Vân Đàn nói: “Tạm biệt mẹ, hẹn gặp lại vào tuần sau!”

Quý Bà Kỷ Tuyết Sam thoáng suy ngẫm, vẫn quyết định làm công tác tư tưởng: “Ở trường thì phải chăm chỉ học tập, đừng lúc nào cũng bắt nạt bạn học.” Mặc dù nói như vậy khả năng không có tác dụng, nhưng dù sao bà ấy là một người mẹ, chuyện nên nói vẫn phải nói: “Học sinh thì phải lấy việc học làm trọng, lớp 12 rồi đấy, tranh thủ đi.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

“Con biết rồi!” Chưa kịp nói xong, Lục Vân Đàn đã chạy ra ngoài, sau đó đi thẳng đến cánh cửa Đông sương phòng, gõ vào cánh cửa đang đóng chặt: “Anh ơi! Anh ơi! Em phải quay về trường rồi, anh không muốn ra tạm biệt em sao?”

Lục Vân Phong thậm chí không thèm mở cửa cho cô, ở trong phòng hét vọng ra: “Ở dưới chậu hoa đấy, lấy xong thì biến lẹ đi.”

“Dạ!” Lục Vân Đàn nhanh chóng di chuyển chậu hoa trước cửa, nhìn thấy bên dưới là là hai tờ một trăm tệ. Cô nhặt hai tờ tiền dưới đất lên, cũng không chê bẩn mà lắc lắc mấy cái sau đó trực tiếp nhét tiền vào túi quần đồng phục. Sau đó vui vẻ với 400 tệ trong tay cô sôi nổi nhảy nhót đi về mái hiên phía tây — Sở dĩ cô không đi dãy nhà có cửa ra vào đến phòng luyện công tìm bố cô xin tiền là vì cô biết rõ, bố cô còn nghèo hơn cả cô, vì vậy cũng không thể moi được gì từ ông. Chẳng bằng để ông giữ dăm ba tệ đó lại đánh cờ với chú hàng xóm.

Sau khi dọn xong đồ đạc, cô để hành lý lên phía trước xe máy điện và chạy xe quay lại trường học.

Trên đường quay lại trường học, khi đi qua Wanda Plaza cô chợt nhớ đến việc mình từng nói sẽ mời Chu Lạc Trần uống trà sữa. Sau khi lưỡng lự 30 giây giữa việc đi Wanda Plaza mua HeyTea hay đến trường học thì đèn đỏ phía trước đã chuyển qua xanh, cô vừa vặn tay ga vừa quyết định: Uống HeyTea làm gì chứ, đợi lát nữa đến trước cổng trường học mua hai ly trà sữa Hương Phiêu Phiêu* là được, Hương Phiêu Phiêu không tốt hơn HeyTea sao? Lượng tiêu thụ hàng năm nếu kết lại có thể vòng quanh trái đất hai lần, hạn sử dụng lại lâu hơn HeyTea, muốn uống lúc nào thì uống.

(* Hương Phiêu Phiêu: “Hay còn gọi là trà sữa Xiang Piao Piao, trà sữa ngôn tình Đài Loan, dạng bột, chỉ cần thêm nước nóng là có thể uống liền”)

20 phút sau, cô đậu xe máy điện ở bãi đậu xe đối diện dãy nhà ký túc xá nữ khối 12, sau khi mang hành lý về ký túc xá xong thì đi đến siêu thị lớn đối diện trường học.

Thật trùng hợp, lúc cô vừa đi ra đến cổng trường thì gặp Chu Lạc Trần đang kéo hành lý đi vào trường.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Lục Vân Đàn vô cùng xấu hổ vì trên tay không có gì.

Chu Lạc Trần dừng lại, nhướng mày hỏi: “Cậu bảo mua HeyTea cho tôi đâu?”

Không, tôi đang đi mua Hương Phiêu Phiêu.

Nhưng nếu nói thật thì tổn thương tình cảm quá nên cô chỉ có thể nói dối trắng trợn: “Thật đáng tiếc, tiệm trà sữa HeyTea ở gần nhà tôi không mở cửa.”

Một trong những kỹ năng thiết yếu của học sinh cá biệt thâm niên là nói dối không cần kịch bản.

Tiếp theo cô thương lượng thêm: “Hay là như vậy đi, tôi đi mua cho cậu hai ly Hương Phiêu Phiêu, cậu muốn uống vị gì có thể tùy ý chọn.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Chu Lạc Trần: “...”

Hai mắt Lục Vân Đàn mở lớn, hồn nhiên ngây thơ nói: “Tôi thấy như vậy rất tốt, cậu thấy thế nào?”

Còn có thể thấy như thế nào được nữa?

Chỉ có thể chọn Hương Phiêu Phiêu.

Chu Lạc Trần vừa đi về phía phòng bảo vệ vừa nói: “Cậu chờ tôi một lúc, tôi cũng muốn đến siêu thị mua ít đồ.” Rồi nghiêm túc bổ sung: “Tiện thể chọn hai ly Hương Phiêu Phiêu.”

Lục Vân Đàn rất vui vì cậu ta chấp nhận lấy Hương Phiêu Phiêu: “Được.”

Sau đó hai người họ cùng nhau đi siêu thị.

Một chiếc Bentley màu Champagne đang đậu bên đường, đứng phía trước xe là một phụ nữ xinh đẹp mặc bộ váy cao cấp màu đen, trên tay cầm một chiếc áo khoác đồng phục. Bà ta đang đứng nhìn chằm chằm Chu Lạc Trần, muốn gọi cậu ta nhưng lại do dự, giống như sợ sẽ làm phiền cậu ta.

Chu Lạc Trần từ đầu đến cuối không nhìn bà ta, cậu ta làm như không hề quen biết, đi ngang qua bà ta cũng không liếc mắt nhìn.

Người phụ nữ không biết phải làm sao, quyết định chờ sau khi cậu ta đi siêu thị về sẽ đưa áo khoác cho cậu ta.

Mấy phút sau, một chiếc xe Mercedes-Benz màu đen dừng trước cổng trường, Lương Vân Tiên xuống xe rồi quay người nhận lấy cặp sách mẹ anh đưa cho, sau đó anh mở cửa phía sau xe lấy hành lý của mình ra.

Lương Vân Tiên kéo tay nắm vali lên, nói: “Con đi đây.”

Tống Từ lo lắng dặn dò: “Con nhớ uống thuốc đúng giờ, không được vận động mạnh, thứ Tư nhớ xin nghỉ để đến bệnh viện điều trị, lần kiểm tra sức khỏe trước áp lực lên não của con hơi cao đó.”

Lương Vân Tiên phản đối: “Đâu có cao lắm đâu ạ.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Tống Từ tức giận: “Cao đến nổ tung mới gọi là cao hả?”

Lương Vân Tiên: “...”

Anh thở dài bất lực: “Con đi đây.”

Tống Từ vẫn không lên xe mà đứng nhìn chằm chằm theo bóng lưng con trai.

Lúc Lương Vân Tiên đi đến trước cổng trường, bỗng nhiên có người gọi anh: “Vân Tiên.”

Anh đứng lại nhìn về phía phát ra tiếng gọi, bất ngờ nhưng không ngạc nhiên khi nhìn thấy Chương Đồng.

Chương Đồng bước nhanh về phía anh, trong tay vẫn đang cầm áo khoác đồng phục: “Lúc nãy Trần Trần để quên áo khoác trên xe, làm phiền cháu đưa đến ký túc xá giúp nó nhé.”

Lương Vân Tiên nhận áo khoác đồng phục: “Dạ”

Mãi đến lúc anh đi vào trường học, Chương Đồng vẫn nhìn theo anh, ánh mắt bà ta chăm chú mà xa xăm, giống như nhìn qua bóng lưng của anh có thể thấy một người khác.

“Chương Đồng.”

Người phụ nữ toàn thân cứng đờ, khó tin xoay người lại.

Không biết từ bao giờ Tống Từ đã đến gần bà ta: “Con của cô đang đi ra từ siêu thị kìa.”

Chương Đồng vô thức ngước mắt lên, nhìn về phía siêu thị bên kia đường.

Đi bên cạnh con trai bà ta là một cô bé xinh đẹp, đúng vậy, vừa rồi bà ta không dám mở miệng gọi cậu ta vì sợ làm phiền cậu ta.

Tống Từ hất cằm về phía đó: “Có thấy cô bé đó không?”

Chương Đồng khó hiểu nhìn bà ấy.

Tống Từ lạnh lùng nói: “Con trai tôi thích cô bé, bảo con trai cô tránh xa cô bé ra.”

Chương Đồng đứng ngây như phỗng.

Tống Từ: “Lòng dạ con trai cô như thế nào cô là người hiểu rõ nhất, cô hãy bảo cậu ta an phận một chút.” Điều quan trọng nhất với bà ấy là con trai: “Chuyện của đời trước thì kết thúc ở đời trước, đừng liên lụy đến đời sau. Tôi và chồng tôi cũng không nợ gì cô, con tôi càng vô tội, bất kể ai trong nhà các cô đều không thể đổ lỗi cho con trai tôi.”

* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Lão Kim yêu cầu đến lớp trước 4 giờ chiều, lúc 3 giờ rưỡi bang chủ Lục cầm theo một túi Hương Phiêu Phiêu đi vào lớp rồi gọi tất cả thành viên của bang phát cho mỗi người một ly Hương Phiêu Phiêu. Sau đó, tất cả thành viên Thanh Vân bang dưới sự dẫn dắt của bang chủ, mỗi người cầm một ly Hương Phiêu Phiêu, hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng đi lên tầng ba.



Đi đến trước cửa phòng trà nước tầng ba, bang chủ Đàn giao cho Chân Sai Vặt trái nhiệm vụ đầu tiên trong tuần: “Đi gọi hộ pháp Lương qua đây, cậu và cậu ấy có thể cùng nhau bàn bạc chuyện đổi vị cho nhau.”

Lúc nãy ở siêu thị cô mua bảy ly Hương Phiêu Phiêu, sau khi cho Chu Lạc Trần hai ly thì còn lại năm ly là phúc lợi của mọi người trong Thanh Vân bang.

Hạ Tây Dương chậm một bước nên không giành được vị ô mai yêu thích nhất, đành phải chấp nhận chọn hương vị tiếp theo là phô mai đậu đỏ. Nhưng bang chủ lại không cho cậu ấy lấy bởi vì vị phô mai đậu đỏ là để dành cho hộ pháp Lương, cuối cùng cậu ấy đành phải chọn vị mình ghét nhất là vị khoai môn.

Nghe thấy có cơ hội không phải uống vị khoai môn, Hạ Tây Dương quay người chạy về phía lớp học: “Tuân lệnh!”

Hai phút sau, Lương Vân Tiên và Hạ Tây Dương cùng nhau đến phòng trà nước, trên đường đi Hạ Tây Dương liên tục bàn bạc với anh chuyện đổi vị trà sữa, nhưng lại không nói với anh lấy hương vị gì đổi với hương vị gì. Sau khi đi đến phòng trà nước, Lương Vân Tiên nhìn thấy Lục Vân Đàn và hai người kia đã pha xong trà sữa và đang cầm ly uống. Trên máy nước nóng đặt hai ly trà sữa chưa khui, một ly màu tím, một ly màu hồng.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Lục Vân Đàn hít drama không sợ chuyện lớn, chỉ vào ly màu tím nói: “Hương vị khoai môn của Hạ Tây Dương.” Rồi chỉ vào ly màu hồng, “Phô mai đậu đỏ của cậu. Nhưng hai cậu có thể đổi cho nhau.”

Hạ Tây Dương mong chờ nhìn Lương Vân Tiên, chân thành bày tỏ: “Đại hộ pháp Lương, cậu nghe tôi đi, vị đậu đỏ thật sự rất khó uống! Đậu chưa chín sẽ có vị như cơm sống.”

Lương Vân Tiên cũng không thích hương vị khoai môn, cương quyết cầm vị phô mai đậu đỏ lên: “Tôi thích ăn cơm sống.”

Hạ Tây Dương: “...”

Được! Được! Được!

Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chờ đến lúc tôi trở thành phó bang chủ, nhất định sẽ khiến cậu phải hối hận về lựa chọn ngày hôm nay.

Lương Vân Tiên mở bịch bóng trong suốt bên ngoài ly ra, vừa pha trà sữa vừa hỏi Lục Vân Đàn: “Cậu tìm tôi làm gì?”

Lục Vân Đàn khẽ hừ, bắt đầu châm chọc: “Sao vậy? Chúng tôi không thể đến tìm cậu được à?”

Hạ Tây Dương không hề do dự thừa cơ hãm hại: “Sau khi hộ pháp Lương được thăng chức, có vẻ kiêu ngạo nhỉ.” Nói xong, cậu ấy nhìn đồng minh của mình bằng ánh mắt của kẻ tiểu nhân nịnh thần.

Tất nhiên là Lý Hàng chọn tặng băng giữa tuyết cho đại hộ pháp Lương: “Chức hộ pháp cách chức phó bang chủ chỉ một bước thôi, xem ra hộ pháp Lương quyết tâm phải đạt được đó nha, ôi, khoảng cách từ phó bang chủ đến bang chủ cũng vẻn vẹn có một bước ngắn thôi!”

Lương Vân Tiên: “...”

Thà đắc tội quân tử, đừng đắc tội tiểu nhân.

Quân sư Lý không dám nói gì, giữ vững nguyên tắc cá nhân, không tham gia đấu tranh trong bang.

Lục Vân Đàn hơi nheo mắt lại: “Ồ, xem ra đại hộ pháp Lương quyền cao chức trọng nên ngang ngược, không xem bang chủ ta ra gì đúng không?”

Lương Vân Tiên: “...”

Linh cảm sẽ lại bị giáng chức.

Không ngờ Lục Vân Đàn bỗng nhiên thay đổi lời nói: “Nhưng nhìn vào công lao của cậu trong việc được tuyển chọn ở trận đấu bóng rổ, nên tạm thời tha cho cậu một lần, lần sau sẽ không có chuyện này nữa đâu.”

Lương Vân Tiên thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn bang chủ ưu ái.”

Hạ Tây Dương và Lý Hàng nhìn nhau, trên mặt lộ rõ vẻ tức giận và không can tâm vì âm mưu thất bại.

Lục Vân Đàn không nói đùa nữa mà quay lại chuyện chính: “Cũng không phải chuyện gì lớn, tôi chỉ muốn hỏi các cậu tập luyện như thế nào rồi? Khi nào thì công bố danh sách cầu thủ cuối cùng?”

Lương Vân Tiên: “Thời gian huấn luyện từ 5 giờ chiều đến 8 giờ tối hàng ngày, có thể tập thêm vào buổi trưa thứ bảy và chủ nhật, ngày 10 tháng 10 sẽ có kết quả”

Ngày 20 tháng 10 sẽ thi đấu với học sinh trung học Nhật Bản, nên ít nhất phải dành ra mười ngày để 12 cầu thủ cuối cùng tập hợp huấn luyện nâng cao.

Lục Vân Đàn gật đầu, đôi mắt sáng long lanh nhìn anh: “Cậu phải cố gắng lên nhé, tôi đặt niềm tin vào cậu.”

Lý Nguyệt Dao cũng khích lệ nói: “Không cần phải cảm thấy quá áp lực, cậu chỉ cần thi đấu như bình thường là được.”

Hạ Tây Dương lúc này cũng bỏ qua ân oán cá nhân: “Đả đảo chơi xấu! Giành vinh quang cho đất nước!”

Lý Hàng: “Ở cấp độ đội tuyển của trường chơi thực sự thôi vẫn chưa đủ, thi đấu cái khác chơi xấu còn được, chứ thi đấu với Nhật Bản mà đi chơi xấu, nếu bị thua không phải sẽ là một sự ô nhục đối với học sinh Trung Quốc chúng ta sao?”

Hạ Tây Dương: “Đúng vậy.”

Lương Vân Tiên nở nụ cười, đảm bảo chắc chắn: “Yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng kỳ vọng của mọi người đâu.”

* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Sau khi bắt đầu chính thức huấn luyện, mọi người trong Thanh Vân bang do Lục Vân Đàn đứng đầu rất khó để gặp hộ pháp Lương, thậm chí cả Triệu Khôn lớp bên cạnh cũng khó gặp được.

Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, vốn việc ôn tập năm lớp 12 đã rất bận, lại thêm chuyện huấn luyện bóng rổ nữa nên có thể nói là bận càng thêm bận, bận đến mức không có thời gian dừng lại nói chuyện với người khác.

Thực ra, những người trong Thanh Vân bang cũng rất nhớ hộ pháp Lương, nhưng không muốn đến sân tập làm phiền lúc anh đang huấn luyện.

Ba tuần vội vàng trôi qua, chớp mắt đã đến ngày 10 tháng 10, là ngày công bố danh sách cuối cùng.

Trong trường có tin đồn: Tổ thể dục sẽ công bố danh sách thi đấu chính thức với Nhật Bản vào lúc 5 giờ chiều nay.

Những ngày này, mọi người đã đưa ra nhiều suy đoán về bản danh sách cuối cùng này, có rất nhiều suy đoán khác nhau, có thể nói là mỗi người đều có một quan điểm khác nhau. Nhưng trong đó có một giả thuyết được truyền đi nhiều nhất, cũng là quan điểm được nhiều người chắc chắn nhất đó là: Lương Vân Tiên sẽ là người bị loại.

Buổi sáng, sau khi kết thúc tiết thứ nhất môn Sinh Học, bang chủ Đàn dẫn đầu thành viên Thanh Vân bang tập trung ở hành lang trước cửa lớp.

Sau khi chính thức bước vào mùa thu, nhiệt độ giảm mạnh, bang chủ Đàn không còn thể hiện nữa mà ngoan ngoãn mặc áo khoác đồng phục mùa thu. Cô đút hai tay vào túi, đạp một chân lên tảng đá dưới lan can, vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe mọi người báo cáo —

Hạ Tây Dương: “Báo cáo bang chủ, tối hôm qua hạ thần nghe theo lệnh của ngài đi nghe ngóng trong ký túc xá nam, cuối cùng xác định tin đồn này bắt nguồn từ trong đội bóng.”

Lý Hàng bổ sung: “Thần cũng đi nghe ngóng, kết quả là, haiz, không được lạc quan lắm.”

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Lục Vân Đàn và Lý Nguyệt Dao liếc mắt nhìn nhau, sau đó trầm giọng nói: “Không lạc quan đến mức nào?”

Lý Hàng lại thở dài: “Bọn họ đều nói, hộ pháp Lương của chúng ta bị đội tuyển của trường cô lập, lúc huấn luyện bọn họ chưa bao giờ để cho hộ pháp Lương của chúng ta tham gia mà chỉ để cậu ấy đi nhặt bóng.”

Lục Vân Đàn bỗng nhiên cực kỳ tức giận, hai mắt mở lớn như chuông đồng, giọng cao ở quãng tám: “Cái gì? Còn xảy ra chuyện như vậy nữa sao? Giáo viên thể dục mặc kệ à?”

Lý Hàng thở dài lắc đầu.

Hạ Tây Dương phẫn nộ: “Đúng vậy, mặc kệ, để mặc cho bọn họ ức hiếp hộ pháp Lương của chúng ta!”

Lục Vân Đàn tức giận muốn chết, nghiến răng nghiến lợi nói: “Một đám chó chết! Cũng không nhìn xem cậu ấy là người của ai? Còn dám tùy tiện ức hiếp!”

Hạ Tây Dương phụ họa mắng: “Đúng vậy! Một đám chó chết!”

Để ngăn chặn tổn thương người vô tội, Lý Hàng vội vàng nói: “Bốn người bọn Triệu Khôn và Đinh Nhất Khải không tệ, đối xử với hộ pháp Lương của chúng ta cũng rất tốt, sẽ lén luyện tập cùng cậu ấy, không chó.”

Lý Nguyệt Dao phản ứng nhanh nhất: “Nói cách khác, tám người cầm đầu trong đội bóng trường chính là đầu sỏ ức hiếp hộ pháp Lương của chúng ta?”

Lý Hàng gật đầu: “Đúng vậy!”

Lý Nguyệt Dao thở hổn hển nói: “Tôi biết ngay Chu Lạc Trần gian xảo bất diệt mà, cậu ta ghen tị hộ pháp Lương của chúng ta ở đâu cũng xuất sắc hơn cậu ta, nên cố ý làm khó cậu ấy! Đây là một hành động ngu ngốc, chả trách cậu ta không nổi tiếng!”

Lục Vân Đàn: “...”

Lời này có vẻ giống tư tưởng của fan cuồng.

Còn có vẻ hơi cực đoan nữa.

“Ừ thì, quân sư nè.” Bang chủ Lục cân nhắc từ ngữ, cẩn thận nói: “Quan hệ giữa Chu Lạc Trần và hộ pháp Lương của chúng ta rất tốt, chắc sẽ không làm ra chuyện gây khó dễ sau lưng cậu ấy như vậy đâu.”

Lý Nguyệt Dao phản đối: “Nhưng cậu ta là đội trưởng đội tuyển của trường, nếu thật sự xem hộ pháp Lương của chúng ta là bạn bè thì có thể để mặc thành viên trong đội ức hiếp hộ pháp Lương của chúng ta sao? Tại sao lại không ngăn cản bọn họ chứ?”

Lục Vân Đàn á khẩu, không trả lời được.



Cô cảm thấy Lý Nguyệt Dao nói rất đúng.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Cậu ta vì sao lại không ngăn cản chứ? Tại sao lại để cho bọn họ ức hiếp Lương Vân Tiên?

Hạ Tây Dương hừ nhẹ: “Hóa ra cậu ta chỉ là loại mặt người dạ thú, may mắn lần trước chúng ta không đồng ý cho cậu ta gia nhập vào bang.”

Lý Hàng cũng tức giận bất bình: “Cho dù gia nhập rồi cũng phải đuổi cậu ta ra, Thanh Vân bang không cần loại người hai mặt như vậy!”

Lúc này, Triệu Khôn đang từ cửa lớp12/3 đi tới, trong tay cầm theo hai ly nước, chắc là vừa đi phòng trà nước lấy nước về.

Còn chưa đi đến cửa lớp 12/2, Lục Vân Đàn đã chặn cậu ấy lại: “Triệu Khôn! Trong nội bộ đội bóng các cậu bây giờ đã biết ai sẽ là người bị loại chưa?”

Hạ Tây Dương, Lý Hàng và Lý Nguyệt Dao cũng tập trung trước mặt Triệu Khôn, nhìn cậu ấy với ánh mắt tha thiết và lo lắng.

Triệu Khôn nhíu mày, vẻ mặt khó xử liếm môi, do dự một lúc mới nói: “Có thể là Lương Vân Tiên, tôi nói là có thể thôi nha, chưa xác định mà cũng không chắc chắn đâu! Tôi cũng không biết chính xác!”

Nhưng tất cả mọi người đều hiểu, những gì cậu ấy nói rất có thể là sự thật.

Lục Vân Đàn bỗng nhiên cảm thấy rất buồn, tinh thần lập tức xẹp xuống giống như quả bóng bị xì hơi.

Cô buồn không phải vì chuyện Lương Vân Tiên bị loại, mà vì anh bị đối xử không công bằng ——

Nếu như anh không cố gắng, hoặc không có thực lực thì có bị loại cũng không có gì phải hối tiếc, dù sao anh cũng đã cố gắng hết sức.

Nhưng bây giờ, không phải vì anh không cố gắng cũng không phải vì không có thực lực nên bị loại, mà là đang bị nhắm vào, cố gắng và thực lực của anh cũng như mong muốn giành vinh quang cho thiếu niên Trung Quốc đều bị phụ lòng.

Thật sự rất không công bằng.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Trong lòng Lục Vân Đàn nặng trĩu, giống như bị một tảng đá nặng ngàn cân đè lên trên trái tim.

Cả buổi sáng, cô không thể vui vẻ nổi, toàn thân ủ rũ chán nản.

Sau khi đi ăn trưa ở căn tin xong, cô và Lý Nguyệt Dao cùng nhau đến hiệu sách trường học. Lý Nguyệt Dao muốn đi mua bút, Lục Vân Đàn không có gì cần mua nên đi dạo loanh quanh giá đựng bút, lúc đi loanh quanh cô bị những tấm thẻ cầu phúc treo trên móc thu hút.

Tấm thẻ hình chữ nhật màu đỏ nhỏ hơn lòng bàn tay, bên trên treo một sợi dây đỏ, phía dưới là những nút thắt tua rua Trung Quốc rủ xuống, bên ngoài bọc một lớp nhựa trong suốt, nhìn qua cũng bình thường không có gì đặc biệt, giá niêm yết: 5 tệ.

Lục Vân Đàn cảm thấy món đồ đó bán cho cô với giá 1 tệ cô còn không muốn mua, đằng này còn bán với giá 5 tệ, chỉ có não tàn mới mua nó.

Lý Nguyệt Dao chọn bút xong, gọi: “Đi thôi, đi tính tiền.” Lục Vân Đàn đi theo cô ấy đến quầy tính tiền, chưa đi được hai bước cô bỗng nhiên dừng lại, sau đó xoay người và hành động não tàn gấp ba lần: Với tay lấy ra ba tấm thẻ cầu phúc treo trên móc.

Thời gian nghỉ trưa, cô trốn vào trong chăn dùng bút màu đen viết lên trên ba tấm thẻ cầu phúc các tâm nguyện của mình:

[Lương Vân Tiên không bị loại]

[Đội tuyển Trung Quốc chiến thắng]

[Lần thi tháng tiếp theo sẽ đạt được xếp hạng gần thứ hạng 350 nhất]

Sau khi ghi xong, cô nhét thẻ cầu phúc vào trong vỏ gối rồi mới yên tâm đi ngủ.

2 giờ chiều bắt đầu tiết học, Lý Hàng và Hạ Tây Dương mãi đến 2 giờ 28 phút mới cầm cây lau nhà trở lại lớp học.

Nhưng sau khi học tiết Ngữ Văn chưa được 10 phút, Lý Hàng và Hạ Tây Dương đã bị lão Kim gọi đi. Lão Kim tỏ ra rất nghiêm túc làm cho Lục Vân Đàn cảm thấy rất lo lắng và đổ mồ hôi lạnh thay cho hai thành viên của bang mình.

Mãi cho đến lúc tan học, Lý Hàng và Hạ Tây Dương mới được cho về.

Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Sắc mặt hai người họ đều không được tốt.

Chờ sau khi hai người họ quay về chỗ ngồi, Lục Vân Đàn mới quay người lại hỏi họ: “Lão Kim tìm hai người các cậu làm gì vậy?”

Sắc mặt Hạ Tây Dương có chút nghiêm trọng nói: “Hình như hai người chúng tôi gặp rắc rối lớn rồi.”

Lục Vân Đàn cũng nghiêm mặt theo: “Hả.... Gặp rắc rối gì vậy?”

Lý Hàng thở dài: “Giữa trưa không phải hai người chúng tôi trực nhật sao, việc lau chùi ở cửa ra vào khu dạy học dạo gần đây kiểm tra rất nghiêm, trưởng khối luôn soi mói nên chúng tôi đã bàn với nhau bỏ thêm bột giặt vào trong nước lau nhà. Kết quả là nền nhà quá trơn nên làm người ta trượt chân, cú ngã có vẻ rất nghiêm trọng.”

Lục Vân Đàn vội vàng hỏi: “Nghiêm trọng như thế nào?”

Hạ Tây Dương: “Lăn từ trên cầu thang xuống. haiz, thật ra cậu ta cũng có một phần trách nhiệm. Cậu ta đến muộn, vội vàng vào lớp nên chạy nhanh quá.”

Lý Hàng: “Bị ngã nứt xương chân trái.”

“Hả?” Lục Vân Đàn chỉ tưởng tượng thôi đã cảm thấy đau, đồng cảm hỏi: “Ai mà thảm như vậy?”

Hạ Tây Dương: “Trâu Soái lớp 12/8.”

Hai mắt Lục Vân Đàn bỗng nhiên mở to: “Ai?”

Lý Hàng nghĩ rằng bang chủ của mình không nghe rõ nên nói lại rõ ràng một lần nữa: “Trâu Soái, lớp 12/8.”

Lục Vân Đàn chậm rãi nở nụ cười rạng rỡ: “Chuyện này thật sự quá tốt.”

Hạ Tây Dương: “...”

Lý Hàng: “...”

Bị ngã đến liệt chân rồi còn quá tốt là sao?

Quay qua nhìn hai người đang lộ đôi mắt sợ hãi, Lục Vân Đàn giải thích: “Tôi rất đồng cảm với cảnh ngộ của cậu ta, nhưng Trâu Soái là thành viên đội bóng trường đó! Là một trong tám người được tuyển!”

Hạ Tây Dương và Lý Hàng bỗng nhiên hiểu rõ vấn đề.

Lục Vân Đàn: “13 thành viên, thiếu đi một người bị gãy chân không phải chỉ còn 12 người sao? Không nhiều không ít, vừa đủ, còn phải loại ai nữa?” Cô càng nói càng kích động, cảm thấy Hạ Tây Dương và Lý Hàng rất vừa mắt ——

Thưởng! Nhất định phải thưởng!

Bang chủ Đàn vung tay lên: “Từ bây giờ, hai người các ngươi sẽ trở thành phó bang chủ Thanh Vân bang! Hạ Tây Dương phó bang chủ trái, Lý Hàng phó bang chủ phải, từ nay về sau dưới một người trên vạn người!”

Lý Hàng: “!!!”

Hạ Tây Dương: “!!!”

Tái ông mất ngựa, làm sao biết không phải phúc? Làm sao biết không phải phúc a!!

[Tác giả có chuyện muốn nói]

Hạ Tây Dương: “Lý đại nhân!”

Lý Hàng: “Trịnh đại nhân!”

Hạ Tây Dương: “May mắn có ngài đề nghị chuyện bột giặt, ngài chính là ngọa long chi tài!”

Lý Hàng: “Đâu có đâu có, ngài cũng rất ưu tú, bên cạnh ngọa long tất có tiểu phụng hoàng!”

* Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com

Câu chuyện của phó bang chủ trái và phó bang chủ phải cho ta thấy, muốn gây dựng sự nghiệp ngàn vạn lần không được lười biếng, hãy nhớ mãi đừng bao giờ quên, chắc chắn sẽ được đền đáp [ đầu chó jpg ]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Phương Xa Có Người

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook