Chương 60: Ước nguyện này vẫn thú vị?
Trương Bất Nhất
01/07/2024
Ngôi đền vàng trên đỉnh núi tỏa ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh nắng gay gắt, người người lũ lượt tiến vào điện thờ, hương khói không dứt thể hiện rõ sự phồn hoa của thế gian.
Đến đây rồi đôi vợ chồng trẻ lại tiếp tục nói lời cảm ơn với cặp “thần tiên hiệp lữ” vì đã đi cùng và giúp đỡ họ suốt đoạn đường, sau đó bốn người họ tách ra rồi cùng nhau hòa vào trong biển người náo nhiệt.
Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên bắt đầu tìm kiếm nhóm bốn người Hạ Tây Dương trên đỉnh núi. Sau khi liên lạc qua wechat, họ mới biết mấy người đó đang ăn quà vặt ở khu dịch vụ du khách dưới đỉnh núi. Hạ Tây Dương còn hỏi hai người bọn họ có tới ăn cùng hay không và điên cuồng đề cử xúc xích nướng ở đây ngon đến mức gây nghiện, cậu ấy đã ăn liên tục ba cái; Lý Nguyệt Dao còn cho họ xem món kem tạo hình đền chùa ở đây, nói rằng đây là loại kem tạo hình ngon nhất cô ấy từng ăn.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên không muốn ăn nên đã từ chối, rồi tay trong tay đi dạo ngắm cảnh trên đỉnh núi.
Ngoài ngôi đền thì trên đỉnh núi còn có một cây cầu Thông Tiên. Cây cầu đá màu trắng bạc nằm phía sau điện thờ chính của ngôi đền, bắc ngang qua hai đỉnh núi. Hai lan can cầu là những sợi xích dài, mỗi mắt xích được buộc rất nhiều tấm thẻ ước nguyện bằng gỗ màu đỏ và ổ khóa sắt mạ vàng của những người có ước nguyện; Có người mong cầu sự nghiệp, có người lại cầu chuyện học hành, có người lại cầu bình an thuận lợi...
Lúc qua cầu Lục Vân Đàn nhìn thấy một chị gái mặc Hán Phục đang buộc thẻ ước nguyện, trong lòng có chút rung động: Tôi cũng muốn cầu một ước nguyện.
Sau đó cô liếc mắt sang người bên cạnh: “Cậu có muốn cầu nguyện điều gì không?”
Lương Vân Tiên muốn nói nhưng lại thôi, chỉ đáp: “Không cần.”
Lục Vân Đàn hơi nheo mắt: “Lúc đầu có phải cậu muốn nói có nhưng sau đó lại đổi ý đúng không?”
Sắc mặt Lương Vân Tiên không thay đổi: “Không.”
Lục Vân Đàn cau mày mất hứng: “Cậu thật sự không định cầu nguyện điều gì à?”
Lương Vân Tiên hiểu ý cô, còn cố ý trêu chọc: “Tôi nên cầu nguyện gì đây?” .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, điên cuồng ám chỉ: “Cầu nhân duyên đó.”
Lương Vân Tiên khẽ thở dài: “Chuyện do trời định thì có cầu nguyện cũng vô dụng.”
Lục Vân Đàn chưa từ bỏ ý định: “Thì cầu nguyện một chút may mắn thôi!”
Lương Vân Tiên: “Không cầu.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lục Vân Đàn tức giận thở phì phò, trừng mắt nhìn anh: “Hừ, tùy cậu, dù sao thì tôi cũng muốn cầu nguyện.” Cô tỏ ý rõ ràng: “Nhưng cậu không được nhìn!” Bởi vì nội dung không thích hợp cho anh xem. Để che giấu tâm tư của mình cô còn lấy một cái cớ vô cùng chính đáng: “Không thì sẽ mất linh!”
Lương Vân Tiên sảng khoái đồng ý: “Được.”
Lục Vân Đàn lại liếc anh cảnh cáo: “Cậu mà dám nhìn trộm thì tôi sẽ đánh chết cậu!” Sau đó cô chạy tới chính điện mua tấm thẻ ước nguyện.
Không mua thì không biết, nhưng đã mua là sẽ giật mình.
Một tấm gỗ nhẹ bẫng, còn dễ gãy mà có giá tận hai mươi tệ.
Lừa người à!
Tệ hơn nữa là còn phải mua thêm bút viết, tốn thêm năm tệ nữa.
Bỏ đi, chỉ cần nguyện vọng có thể thành hiện thực thì hai mươi lăm tệ này có đáng gì? Mặt mũi của cô còn không đáng hai mươi lăm tệ à?!
Sau khi mua đồ xong, Lục Vân Đàn còn cố ý đi vòng ra phía sau chính điện để tránh xa Lương Vân Tiên. Cô lén lút ghé lên tường, cầm bút đen viết lên tấm thẻ ước nguyện một cách vô cùng thành kính: Cầu xin các vị thần có linh thiêng phù hộ cho con cưỡi thư sinh thối, không phải là cậu ấy cưỡi con—— Nữ hiệp Đàn.
Sau khi viết xong, cô phồng má thổi mạnh vài hơi để chữ khô nhanh. Chờ chữ khô rồi cô mới quay lại cầu Thông Tiên, chọn một vị trí có phong thủy tốt trên một sợi dây mắt xích ở nơi để buộc lên tấm thẻ ước nguyện của mình một cách đầy tự tin.
Lương Vân Tiên đã nói sẽ đợi cô ở trước chính điện, nhưng khi cô quay lại trước chính điện thì không tìm thấy Lương Vân Tiên nên lập tức gọi điện thoại cho anh. Lương Vân Tiên nói trong điện thoại rằng anh đã đi vệ sinh.
Không nhắc tới nhà vệ sinh thì không sao, vừa nhắc tới thì Lục Vân Đàn cũng có cảm giác muốn đi vệ sinh cho nên cũng đi vệ sinh.
Khoảnh khắc cô bước vào nhà vệ sinh thì Lương Vân Tiên đã đứng trên cầu Thông Tiên, hơn nữa còn tìm được chính xác tấm thẻ cô vừa buộc lên từ trong đống thẻ ước nguyện nhiều màu sắc.
Sau khi xem xong, cảm giác của anh chính là: Cười ra nước mắt.
Thực ra vừa rồi anh cũng muốn cầu một điều, cầu thiên trường địa cửu, bên nhau đến già. Nhưng sau đó anh lại đổi ý, bởi vì anh cảm thấy cô cũng sẽ cầu điều tương tự, nếu đã vậy thì chỉ cần viết một tấm thẻ ước nguyện không phải là được rồi sao? Nếu thật sự có thần tiên thì cũng không khó để xác định hai người muốn bên nhau trọn đời đấy là ai.
Nhưng không ngờ tâm nguyện của nữ hiệp Đàn, thật đúng là không giống người thường……
Tuy nhiên tâm nguyện này của cô, tuyệt đối không thể để cô thực hiện được.
Tình cờ lúc này có một người đàn ông đeo kính đang buộc một tấm thẻ ước nguyện lên mắt xích bên cạnh, trong tay người đó còn đang cầm một cây bút nên Lương Vân Tiên đã hỏi mượn. Sau đó anh sửa một chút trên tấm thẻ ước nguyện của nữ hiệp Đàn: Đầu tiên là gạch chữ 'Cưỡi' thứ nhất đi, thêm một chữ 'Bị' bên trên đó, rồi thêm một chữ 'cưỡi' sau ba chữ 'Thư sinh thối'; Tiếp theo là gạch bỏ chữ 'Không phải' ở câu cuối; Sau cùng, anh viết tên mình 'Thư sinh Lương' sau 'Nữ hiệp Đàn rồi thêm một câu: Bên nhau mãi mãi đến khi bạc đầu.
Vì thời gian có hạn nên để không bị nữ hiệp Đàn phát hiện ra thì anh phải quay lại nhà vệ sinh càng sớm càng tốt. Sau khi viết xong lời ước nguyện, Lương Vân Tiên trả lại cây bút cho người đàn ông đeo kính rồi nhanh chóng rời khỏi cầu Thông Tiên.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Người đàn ông đeo kính thấy anh chàng đẹp trai này vội vã như vậy nên cũng có chút tò mò, không nhịn được mà nhìn tấm thẻ anh vừa viết, xem thử nguyện vọng trên đó:
【Cầu xin các thần có linh thiêng phù hộ cho con bị Thư sinh thối cưỡi, là cậu ấy cưỡi con—— Nữ hiệp Đàn & Thư sinh Lương bên nhau mãi mãi đến khi bạc đầu.】
Người đeo kính: “...”
Ước nguyện này vẫn thú vị?
……
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Trước khi bước vào nhà vệ sinh, bụng dưới của Lục Vân Đàn có chút trướng đau, cô còn cho rằng là 'Bà dì' tháng này tới sớm nên đã bỏ ra một số tiền lớn mua băng vệ sinh ở cửa hàng nhỏ ngay lối vào nhà vệ sinh ở khu du lịch. Nhưng khi vào nhà vệ sinh vừa cởi quần xuống thì trên quần lót hoàn toàn sạch sẽ, tuy nhiên để phòng hờ thì cô vẫn dán một miếng lên.
Ngay khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô thấy Lương Vân Tiên đang đợi cô trước cửa, nhớ lại ước nguyện mình đã viết trên tấm thẻ ước nguyện, không hiểu sao cô lại thấy hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt Lương Vân Tiên.
Để không bị anh nhìn ra trong lòng mình có quỷ, cô lập tức ném ra một chủ đề sau khi đi tới cạnh anh: “Chúng ta đi tìm Hạ Tây Dương đi, tôi muốn ăn xúc xích nướng.”
Lương Vân Tiên nắm lấy tay cô: “Được.”
Lục Vân Đàn đứng yên không nhúc nhích: “Bây giờ tôi không muốn nắm tay cậu.” Cô vừa mới rửa tay xong, lòng bàn tay ướt nhẹp nên mười ngón đan vào nhau khá khó chịu, vừa nóng vừa ướt, nhưng cô không trực tiếp giải thích mà kiêu ngạo nói: “Tay của bổn nữ hiệp không phải cậu muốn nắm là nắm được.”
Lương Vân Tiên không buông cô ra: “Ở đây nhiều người như vậy, cậu không sợ tôi sẽ chạy theo người khác à?”
Lục Vân Đàn lời ít ý nhiều, bình tĩnh nói: “Không sợ!”
Lương Vân Tiên hơi nhướng mày: “Tự tin thế cơ à?”
Lục Vân Đàn liếc anh: “Vừa rồi tôi đã cầu với thần linh rồi, kiếp này cậu không thể rời khỏi tôi được, một khi rời đi là cậu sẽ chết!”
Lương Vân Tiên biết rõ cô đang nói dối nhưng vẫn phối hợp hỏi một câu: “Đây là ước nguyện của cậu à?”
Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng vậy!” Sau đó cô tiếp tục trợn mắt nói dối: “Thật vất vả mới leo lên đến đỉnh núi, đương nhiên phải thành tâm thành ý cầu một ước nguyện thật nghiêm túc. Tôi nào có giống cậu, chẳng có chút thành tâm nào, ngay cả một ước nguyện cũng không có.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lương Vân Tiên: “...”
Cậu cũng biết là phải thành tâm thành ý cầu một ước nguyện nghiêm túc à?
Khẽ thở dài, anh rất nghiêm túc trả lời: “Cậu cầu là được rồi, nhất định sẽ thành hiện thực.”
Lục Vân Đàn gật đầu, vô cùng tự tin nói: “Tôi cũng biết là sẽ thành hiện thực, thành tâm thì chắc chắn sẽ linh nghiệm!”
……
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khu nghỉ ngơi của khách du lịch nằm không xa dưới đỉnh núi, đi xuống cầu thang bên cạnh chính điện một chút là tới.
Đây là một mảnh sân rộng được xây dựng trên vách đá, trên sườn núi có vài ngôi nhà gạch ngói được làm theo lối giả cổ. Tầng hai là kho hàng, tầng một là mặt tiền, toàn bộ đều bày bán đồ ăn vặt, trên mặt đất trước cửa còn bày vài bộ bàn ghế đơn giản.
Bốn người Hạ Tây Dương đang ngồi ở khu vực râm mát gần sườn núi, Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên mua vài món ăn vặt rồi mới tới tụ họp cùng bọn họ.
Mông Lục Vân Đàn vừa mới chạm lên ghế dựa màu hồng thì Hạ Tây Dương đã lập tức báo với cô: “Bang chủ, thần vừa nhận được tin nhắn của Hộ pháp Lý, cậu ấy đã đi rồi.”
Lục Vân Đàn sửng sốt, xúc xích mới nướng như dừng lại bên miệng: “Cậu ấy đi đâu?”
“Về nhà.” Hạ Tây Dương thở dài: “Đưa người phụ nữ họ Tôn kia về nhà.”
Lục Vân Đàn khó tin: “Ý là cậu ấy từ bỏ chúng ta, chọn Tôn Hạ Noãn?!”
Lý Nguyệt Dao cũng rất tức giận: “Đúng vậy! Cậu ấy chọn Tôn Hạ Noãn! Tớ thấy đầu óc cậu ấy bị lừa đá rồi, sớm muộn gì Tôn Hạ Noãn cũng hủy hoại cậu ấy thôi!”
Hạ Tây Dương thật sự bất lực: “Hiện tại đã gần như hủy hoại cậu ấy rồi. Để thu hút người theo dõi, ngày nào cô ta cũng lôi cậu ấy đi quay video ngắn, còn kéo cậu ấy đi phát sóng trực tiếp để bán hàng, yêu cầu cậu ấy mặc đồng phục cơ trưởng nữa.”
Lục Vân Đàn siết chặt nắm đấm: “……Thật quá đáng!”
Lý Nguyệt Dao: “Thật ghê tởm!”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn Lương Vân Tiên thì thấy anh vẫn không nói gì, lập tức hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Lương Vân Tiên không lập tức đưa ra kết luận mà nói: “Cứ đợi thêm nữa, cậu ấy sẽ thay đổi ý định thôi.”
Hạ Tây Dương không mấy lạc quan: “Cậu ấy đã bị cái người họ Tôn kia mê hoặc nhiều năm như vậy rồi, khả năng là đã trúng độc rất nặng rồi.”
Bạn gái Chu Duệ của cậu ấy cũng đưa ra quan điểm của mình: “Lý Hàng quả là người si tình, chỉ là đã chọn nhầm đối tượng.”
Bạn trai Lý Nguyệt Dao, Dương Lập Đàn nói: “Chưa chắc đã là vậy, có thể chỉ là do thói quen của cậu ấy thôi.”
Lý Nguyệt Dao nhìn bạn trai mình, hỏi: “Thói quen lụy tình à?”
Dương Lập Đàn gãi gãi đầu: “Ôi, anh cũng không thể nói rõ nữa.” Miệng lưỡi anh ấy có hơi vụng về, nhất là khi nói về vấn đề tình cảm.
Lương Vân Tiên hiểu ý anh ấy, dứt khoát nói thay: “Thói quen có sự tồn tại và bầu bạn của người phụ nữ kia, thói quen phụ thuộc tình cảm vào cô ta.”
Dương Lập Đàn lập tức gật đầu: “Đúng! Ý tôi chính là như thế!”
Lục Vân Đàn hỏi Lương Vân Tiên: “Vậy nên, cậu cảm thấy bây giờ chỉ là cậu ấy không thay đổi được thói quen của mình?”
“Là chưa đủ quyết tâm để thay đổi thói quen.” Lương Vân Tiên nói: “Như Hạ Tây Dương vừa nói đấy, cậu ấy đã thích Tôn Hướng Noãn nhiều năm rồi, cho dù biết cô ta không phù hợp với mình thì cũng không thể quyết đoán buông tay trong một sớm một chiều được, cậu ấy cần thời gian.”
Lục Vân Đàn trầm mặc một lát: “Mặc dù có thể là bởi vì mấy người chúng tôi cứ nhắc đến cô ta là tức giận, tốc độ nói có chút nhanh nên cậu có hiểu lầm, nhưng……”
Hạ Tây Dương: “Tên cô ta không phải là Tôn Hướng Noãn.”
Lý Nguyệt Dao nói rất rõ ràng: “Tên cô ta là Tôn, Hạ, Noãn.
Lương Vân Tiên: “...”
Hạ Tây Dương thở dài: “Tiến sĩ Lương đúng là chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đối với phụ nữ chẳng có chút nhạy cảm nào, chắc cũng chỉ nhớ được mỗi tên của bang chủ chúng ta thôi.”
Cô giáo Chu liếc mắt nhìn rồi đưa tay véo lỗ tai cậu ấy: “Có mỗi anh là nhạy cảm nhỉ!”
Hạ Tây Dương lập tức giơ hai tay lên, ngoan ngoãn đầu hàng: “Anh không có! Anh không có! Anh không hề có!”
Mọi người đều bị chọc cười, Lục Vân Đàn cũng cười rồi chợt nhớ đến một sự kiện xảy ra khi còn đi học—— Lý Hàng gài bẫy Lương Vân Tiên, người vừa mới được thăng chức lên phó bang chủ Thanh Vân bang, vu cho anh tội cấu kết với người đẹp Tần Vận của lớp 12/15, khiến cô ghen tuông đi tra hỏi anh. Vậy mà anh nhớ rõ tên Tần Vận, nhưng không nhớ lớp người ta, còn tự cho rằng mình thông minh nói cô ta học lớp 12/18.
Đúng là chẳng có chút nhạy cảm nào cả.
Dù có đẹp đến đâu thì chỉ cần là những người không quan trọng, anh đều không để trong lòng, quay đi là quên ngay.
Chẳng trách đã bảy năm rồi mà anh vẫn không có bạn gái, chẳng biết chú ý gì cả nên rất không thú vị.
Ôi, cũng chỉ có bổn nữ hiệp mới nguyện ý tiếp nhận cậu thôi ~
……
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả nhóm quyết định đi bộ xuống núi.
Khi trở lại nhà nghỉ, ngày hè cũng đã bắt đầu lặn dần về phía tây, mọi người đều đã mệt mỏi nên nhất trí quyết định đi nghỉ ngơi một giờ rồi mới đi ăn cơm.
Lục Vân Đàn vừa về tới phòng là ngay lập tức ném mình lên giường, dang chân dang tay theo hình chữ '大' rồi nằm bất động luôn. Mí mắt càng lúc càng nặng, cơn buồn ngủ ập tới, ngay vào lúc cô sắp chìm vào mộng đẹp thì di động lại khẽ rung lên.
Cô giật mình tỉnh dậy.
Cô với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, là tin nhắn do cô giáo Chu gửi:【Lão thần Trịnh của cô mời người trong lòng cô tới phòng chúng tôi rồi.】
Lục Vân Đàn rất ngạc nhiên:【Mời tới làm gì?】
Cô giáo Chu:【Nói là thực hiện kế hoạch B】
Lục Vân Đàn vui mừng khôn xiết, lập tức từ trên giường ngồi dậy:【Tiến triển thế nào rồi?】
Một lúc lâu sau cô giáo Chu mới trả lời:【Theo tôi thấy thì nội dung kế hoạch B của mọi người có phải là tấn công vào mặt tình cảm của Lương Mỗ, từ đó khiến anh ấy mềm lòng, rung động, sinh lòng áy náy, luôn nhớ về cô đúng không?】
Lục Vân Đàn:【Chính xác!】Không hổ là giáo viên ngữ văn, mở miệng là có thể sử dụng rất nhiều bắt đầu bằng chữ 'Tâm' để nói chuyện.
Chu Duệ:【Vậy sao cô có thể yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho Trịnh Mỗ thế?】
Lục Vân Đàn có dự cảm không ổn:【Cậu ấy không được à?】
Chu Duệ:【Anh ấy không phải không được mà là đã đau đến không thở được rồi. 】
Lục Vân Đàn càng bối rối:【Đau? Đau nghĩa là sao?】
Chu Duệ:【Tôi sẽ cố gắng tận lực trình bày nguyên văn những gì Trịnh Mỗ vừa nói với Lương Mỗ.】
Lục Vân Đàn:【Cô giáo Chu cứ nói!】
Chu Duệ:【”Mùa hè năm ấy khi cậu rời đi, thế giới của bang chủ chúng tôi bắt đầu sụp đổ. Cậu không chỉ mang đi tuổi thanh xuân của cậu ấy, mà còn mang đi cả ánh sáng rực rỡ trong cuộc đời cậu ấy nữa, chỉ để lại cho cậu ấy nỗi buồn sâu sắc…… Mùa hè qua đi, thu rồi sang đông, nhưng thế giới của cậu ấy không hề có mùa xuân, chỉ còn sự buồn thương và lạnh lẽo!”】
Lục Vân Đàn:【...】
Tái hiện lại văn học tuổi trẻ đau thương à.
Chu Duệ:【”Nếu mọi vết sẹo đều không thể đóng vẩy; Nếu mọi nỗi đau đều không thể chữa lành; Nếu mọi ký ức đau thương đều không thể xóa nhòa thì vết thương này chắc chắn là do kẻ si tình là cậu để lại cho cậu ấy!”】
Lục Vân Đàn:【...】
Cứu mạng!
Ngón chân của tôi đã bắt đầu đào đất rồi!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chu Duệ:【”Tình yêu ngắn ngủi nhưng lại đau thương đến thế. Trong những năm tháng mất đi cậu, mọi rực rỡ và tươi sáng của cậu ấy đều hóa thành cô đơn và đau lòng. Cậu ấy ôm theo trái tim đầy nuối tiếc và đau thương lang thang trong thế giới rộng lớn này, cũng chỉ để tìm kiếm một hơi thở cậu để lại mà thôi…… Ôi, trong trò chơi tình yêu này, cậu ấy đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không nhìn thấy kết quả; Cậu ấy thật sự rất yêu cậu, cũng thật sự điên cuồng vì cậu, bị tổn thương vì tình yêu”】
Lục Vân Đàn:【...】
Như có cái gai sau lưng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, như có xương cá mắc trong cổ họng.
Chu Duệ:【”Phải giải thích chữ tình thế nào, sao viết thế nào cũng không đúng, mà điều duy nhất cậu ấy thiếu là sự hiểu biết về cậu trong bảy năm ấy...”
Lục Vân Đàn:【...】
Đến Vincent Fang* nhìn thấy cũng muốn đánh người.
(*Vincent Fang: người viết lời nhiều giải Giai điệu vàng Đài Loan.)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chu Duệ:【Có tổn thương không? Có đau không?】
Rất tổn thương, cũng rất đau, đau đến không thở nổi... Lục Vân Đàn hít một hơi thật sâu:【Sao cô không lên tiếng?】
Chu Duệ:【Trịnh Mỗ cho rằng năng lực văn học của một giáo viên ngữ văn như tôi vẫn không đủ.】
Lục Vân Đàn:【...】
Vẫn còn chưa đủ đau à?
Cô lại hỏi:【Hiện tại Lương Mỗ có phản ứng gì?】
Chu Duệ:【Đau trong im lặng.】
Lục Vân Đàn:【...】
Anh không im lặng, mà là không nói nên lời, là bất lực, là không còn cách nào khác, là muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
【Tác giả có lời muốn nói】
Có phải mọi người đều đã bị Trịnh đại nhân làm tổn thương rồi không?
Không sao, nữ hiệp Đàn của chúng ta còn có kế hoạch C nữa, tấn công thân thể!
*
Nguyên văn là:【Chữ tình khó trải, đặt bút sao cũng không đúng, mà điều duy nhất tôi thiếu, là sự tri âm một đời của nàng mà thôi】Là lời bài 《 Lan Đình Tự 》của Phương Văn Sơn viết cho Châu Kiệt Luân.
Đến đây rồi đôi vợ chồng trẻ lại tiếp tục nói lời cảm ơn với cặp “thần tiên hiệp lữ” vì đã đi cùng và giúp đỡ họ suốt đoạn đường, sau đó bốn người họ tách ra rồi cùng nhau hòa vào trong biển người náo nhiệt.
Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên bắt đầu tìm kiếm nhóm bốn người Hạ Tây Dương trên đỉnh núi. Sau khi liên lạc qua wechat, họ mới biết mấy người đó đang ăn quà vặt ở khu dịch vụ du khách dưới đỉnh núi. Hạ Tây Dương còn hỏi hai người bọn họ có tới ăn cùng hay không và điên cuồng đề cử xúc xích nướng ở đây ngon đến mức gây nghiện, cậu ấy đã ăn liên tục ba cái; Lý Nguyệt Dao còn cho họ xem món kem tạo hình đền chùa ở đây, nói rằng đây là loại kem tạo hình ngon nhất cô ấy từng ăn.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên không muốn ăn nên đã từ chối, rồi tay trong tay đi dạo ngắm cảnh trên đỉnh núi.
Ngoài ngôi đền thì trên đỉnh núi còn có một cây cầu Thông Tiên. Cây cầu đá màu trắng bạc nằm phía sau điện thờ chính của ngôi đền, bắc ngang qua hai đỉnh núi. Hai lan can cầu là những sợi xích dài, mỗi mắt xích được buộc rất nhiều tấm thẻ ước nguyện bằng gỗ màu đỏ và ổ khóa sắt mạ vàng của những người có ước nguyện; Có người mong cầu sự nghiệp, có người lại cầu chuyện học hành, có người lại cầu bình an thuận lợi...
Lúc qua cầu Lục Vân Đàn nhìn thấy một chị gái mặc Hán Phục đang buộc thẻ ước nguyện, trong lòng có chút rung động: Tôi cũng muốn cầu một ước nguyện.
Sau đó cô liếc mắt sang người bên cạnh: “Cậu có muốn cầu nguyện điều gì không?”
Lương Vân Tiên muốn nói nhưng lại thôi, chỉ đáp: “Không cần.”
Lục Vân Đàn hơi nheo mắt: “Lúc đầu có phải cậu muốn nói có nhưng sau đó lại đổi ý đúng không?”
Sắc mặt Lương Vân Tiên không thay đổi: “Không.”
Lục Vân Đàn cau mày mất hứng: “Cậu thật sự không định cầu nguyện điều gì à?”
Lương Vân Tiên hiểu ý cô, còn cố ý trêu chọc: “Tôi nên cầu nguyện gì đây?” .
||||| Truyện đề cử: Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt) |||||
Lục Vân Đàn chớp chớp mắt, điên cuồng ám chỉ: “Cầu nhân duyên đó.”
Lương Vân Tiên khẽ thở dài: “Chuyện do trời định thì có cầu nguyện cũng vô dụng.”
Lục Vân Đàn chưa từ bỏ ý định: “Thì cầu nguyện một chút may mắn thôi!”
Lương Vân Tiên: “Không cầu.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lục Vân Đàn tức giận thở phì phò, trừng mắt nhìn anh: “Hừ, tùy cậu, dù sao thì tôi cũng muốn cầu nguyện.” Cô tỏ ý rõ ràng: “Nhưng cậu không được nhìn!” Bởi vì nội dung không thích hợp cho anh xem. Để che giấu tâm tư của mình cô còn lấy một cái cớ vô cùng chính đáng: “Không thì sẽ mất linh!”
Lương Vân Tiên sảng khoái đồng ý: “Được.”
Lục Vân Đàn lại liếc anh cảnh cáo: “Cậu mà dám nhìn trộm thì tôi sẽ đánh chết cậu!” Sau đó cô chạy tới chính điện mua tấm thẻ ước nguyện.
Không mua thì không biết, nhưng đã mua là sẽ giật mình.
Một tấm gỗ nhẹ bẫng, còn dễ gãy mà có giá tận hai mươi tệ.
Lừa người à!
Tệ hơn nữa là còn phải mua thêm bút viết, tốn thêm năm tệ nữa.
Bỏ đi, chỉ cần nguyện vọng có thể thành hiện thực thì hai mươi lăm tệ này có đáng gì? Mặt mũi của cô còn không đáng hai mươi lăm tệ à?!
Sau khi mua đồ xong, Lục Vân Đàn còn cố ý đi vòng ra phía sau chính điện để tránh xa Lương Vân Tiên. Cô lén lút ghé lên tường, cầm bút đen viết lên tấm thẻ ước nguyện một cách vô cùng thành kính: Cầu xin các vị thần có linh thiêng phù hộ cho con cưỡi thư sinh thối, không phải là cậu ấy cưỡi con—— Nữ hiệp Đàn.
Sau khi viết xong, cô phồng má thổi mạnh vài hơi để chữ khô nhanh. Chờ chữ khô rồi cô mới quay lại cầu Thông Tiên, chọn một vị trí có phong thủy tốt trên một sợi dây mắt xích ở nơi để buộc lên tấm thẻ ước nguyện của mình một cách đầy tự tin.
Lương Vân Tiên đã nói sẽ đợi cô ở trước chính điện, nhưng khi cô quay lại trước chính điện thì không tìm thấy Lương Vân Tiên nên lập tức gọi điện thoại cho anh. Lương Vân Tiên nói trong điện thoại rằng anh đã đi vệ sinh.
Không nhắc tới nhà vệ sinh thì không sao, vừa nhắc tới thì Lục Vân Đàn cũng có cảm giác muốn đi vệ sinh cho nên cũng đi vệ sinh.
Khoảnh khắc cô bước vào nhà vệ sinh thì Lương Vân Tiên đã đứng trên cầu Thông Tiên, hơn nữa còn tìm được chính xác tấm thẻ cô vừa buộc lên từ trong đống thẻ ước nguyện nhiều màu sắc.
Sau khi xem xong, cảm giác của anh chính là: Cười ra nước mắt.
Thực ra vừa rồi anh cũng muốn cầu một điều, cầu thiên trường địa cửu, bên nhau đến già. Nhưng sau đó anh lại đổi ý, bởi vì anh cảm thấy cô cũng sẽ cầu điều tương tự, nếu đã vậy thì chỉ cần viết một tấm thẻ ước nguyện không phải là được rồi sao? Nếu thật sự có thần tiên thì cũng không khó để xác định hai người muốn bên nhau trọn đời đấy là ai.
Nhưng không ngờ tâm nguyện của nữ hiệp Đàn, thật đúng là không giống người thường……
Tuy nhiên tâm nguyện này của cô, tuyệt đối không thể để cô thực hiện được.
Tình cờ lúc này có một người đàn ông đeo kính đang buộc một tấm thẻ ước nguyện lên mắt xích bên cạnh, trong tay người đó còn đang cầm một cây bút nên Lương Vân Tiên đã hỏi mượn. Sau đó anh sửa một chút trên tấm thẻ ước nguyện của nữ hiệp Đàn: Đầu tiên là gạch chữ 'Cưỡi' thứ nhất đi, thêm một chữ 'Bị' bên trên đó, rồi thêm một chữ 'cưỡi' sau ba chữ 'Thư sinh thối'; Tiếp theo là gạch bỏ chữ 'Không phải' ở câu cuối; Sau cùng, anh viết tên mình 'Thư sinh Lương' sau 'Nữ hiệp Đàn rồi thêm một câu: Bên nhau mãi mãi đến khi bạc đầu.
Vì thời gian có hạn nên để không bị nữ hiệp Đàn phát hiện ra thì anh phải quay lại nhà vệ sinh càng sớm càng tốt. Sau khi viết xong lời ước nguyện, Lương Vân Tiên trả lại cây bút cho người đàn ông đeo kính rồi nhanh chóng rời khỏi cầu Thông Tiên.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Người đàn ông đeo kính thấy anh chàng đẹp trai này vội vã như vậy nên cũng có chút tò mò, không nhịn được mà nhìn tấm thẻ anh vừa viết, xem thử nguyện vọng trên đó:
【Cầu xin các thần có linh thiêng phù hộ cho con bị Thư sinh thối cưỡi, là cậu ấy cưỡi con—— Nữ hiệp Đàn & Thư sinh Lương bên nhau mãi mãi đến khi bạc đầu.】
Người đeo kính: “...”
Ước nguyện này vẫn thú vị?
……
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Trước khi bước vào nhà vệ sinh, bụng dưới của Lục Vân Đàn có chút trướng đau, cô còn cho rằng là 'Bà dì' tháng này tới sớm nên đã bỏ ra một số tiền lớn mua băng vệ sinh ở cửa hàng nhỏ ngay lối vào nhà vệ sinh ở khu du lịch. Nhưng khi vào nhà vệ sinh vừa cởi quần xuống thì trên quần lót hoàn toàn sạch sẽ, tuy nhiên để phòng hờ thì cô vẫn dán một miếng lên.
Ngay khi vừa ra khỏi nhà vệ sinh, cô thấy Lương Vân Tiên đang đợi cô trước cửa, nhớ lại ước nguyện mình đã viết trên tấm thẻ ước nguyện, không hiểu sao cô lại thấy hơi chột dạ, không dám nhìn vào mắt Lương Vân Tiên.
Để không bị anh nhìn ra trong lòng mình có quỷ, cô lập tức ném ra một chủ đề sau khi đi tới cạnh anh: “Chúng ta đi tìm Hạ Tây Dương đi, tôi muốn ăn xúc xích nướng.”
Lương Vân Tiên nắm lấy tay cô: “Được.”
Lục Vân Đàn đứng yên không nhúc nhích: “Bây giờ tôi không muốn nắm tay cậu.” Cô vừa mới rửa tay xong, lòng bàn tay ướt nhẹp nên mười ngón đan vào nhau khá khó chịu, vừa nóng vừa ướt, nhưng cô không trực tiếp giải thích mà kiêu ngạo nói: “Tay của bổn nữ hiệp không phải cậu muốn nắm là nắm được.”
Lương Vân Tiên không buông cô ra: “Ở đây nhiều người như vậy, cậu không sợ tôi sẽ chạy theo người khác à?”
Lục Vân Đàn lời ít ý nhiều, bình tĩnh nói: “Không sợ!”
Lương Vân Tiên hơi nhướng mày: “Tự tin thế cơ à?”
Lục Vân Đàn liếc anh: “Vừa rồi tôi đã cầu với thần linh rồi, kiếp này cậu không thể rời khỏi tôi được, một khi rời đi là cậu sẽ chết!”
Lương Vân Tiên biết rõ cô đang nói dối nhưng vẫn phối hợp hỏi một câu: “Đây là ước nguyện của cậu à?”
Lục Vân Đàn gật đầu: “Đúng vậy!” Sau đó cô tiếp tục trợn mắt nói dối: “Thật vất vả mới leo lên đến đỉnh núi, đương nhiên phải thành tâm thành ý cầu một ước nguyện thật nghiêm túc. Tôi nào có giống cậu, chẳng có chút thành tâm nào, ngay cả một ước nguyện cũng không có.”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lương Vân Tiên: “...”
Cậu cũng biết là phải thành tâm thành ý cầu một ước nguyện nghiêm túc à?
Khẽ thở dài, anh rất nghiêm túc trả lời: “Cậu cầu là được rồi, nhất định sẽ thành hiện thực.”
Lục Vân Đàn gật đầu, vô cùng tự tin nói: “Tôi cũng biết là sẽ thành hiện thực, thành tâm thì chắc chắn sẽ linh nghiệm!”
……
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Khu nghỉ ngơi của khách du lịch nằm không xa dưới đỉnh núi, đi xuống cầu thang bên cạnh chính điện một chút là tới.
Đây là một mảnh sân rộng được xây dựng trên vách đá, trên sườn núi có vài ngôi nhà gạch ngói được làm theo lối giả cổ. Tầng hai là kho hàng, tầng một là mặt tiền, toàn bộ đều bày bán đồ ăn vặt, trên mặt đất trước cửa còn bày vài bộ bàn ghế đơn giản.
Bốn người Hạ Tây Dương đang ngồi ở khu vực râm mát gần sườn núi, Lục Vân Đàn và Lương Vân Tiên mua vài món ăn vặt rồi mới tới tụ họp cùng bọn họ.
Mông Lục Vân Đàn vừa mới chạm lên ghế dựa màu hồng thì Hạ Tây Dương đã lập tức báo với cô: “Bang chủ, thần vừa nhận được tin nhắn của Hộ pháp Lý, cậu ấy đã đi rồi.”
Lục Vân Đàn sửng sốt, xúc xích mới nướng như dừng lại bên miệng: “Cậu ấy đi đâu?”
“Về nhà.” Hạ Tây Dương thở dài: “Đưa người phụ nữ họ Tôn kia về nhà.”
Lục Vân Đàn khó tin: “Ý là cậu ấy từ bỏ chúng ta, chọn Tôn Hạ Noãn?!”
Lý Nguyệt Dao cũng rất tức giận: “Đúng vậy! Cậu ấy chọn Tôn Hạ Noãn! Tớ thấy đầu óc cậu ấy bị lừa đá rồi, sớm muộn gì Tôn Hạ Noãn cũng hủy hoại cậu ấy thôi!”
Hạ Tây Dương thật sự bất lực: “Hiện tại đã gần như hủy hoại cậu ấy rồi. Để thu hút người theo dõi, ngày nào cô ta cũng lôi cậu ấy đi quay video ngắn, còn kéo cậu ấy đi phát sóng trực tiếp để bán hàng, yêu cầu cậu ấy mặc đồng phục cơ trưởng nữa.”
Lục Vân Đàn siết chặt nắm đấm: “……Thật quá đáng!”
Lý Nguyệt Dao: “Thật ghê tởm!”
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Lục Vân Đàn nghiến răng nghiến lợi, liếc nhìn Lương Vân Tiên thì thấy anh vẫn không nói gì, lập tức hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”
Lương Vân Tiên không lập tức đưa ra kết luận mà nói: “Cứ đợi thêm nữa, cậu ấy sẽ thay đổi ý định thôi.”
Hạ Tây Dương không mấy lạc quan: “Cậu ấy đã bị cái người họ Tôn kia mê hoặc nhiều năm như vậy rồi, khả năng là đã trúng độc rất nặng rồi.”
Bạn gái Chu Duệ của cậu ấy cũng đưa ra quan điểm của mình: “Lý Hàng quả là người si tình, chỉ là đã chọn nhầm đối tượng.”
Bạn trai Lý Nguyệt Dao, Dương Lập Đàn nói: “Chưa chắc đã là vậy, có thể chỉ là do thói quen của cậu ấy thôi.”
Lý Nguyệt Dao nhìn bạn trai mình, hỏi: “Thói quen lụy tình à?”
Dương Lập Đàn gãi gãi đầu: “Ôi, anh cũng không thể nói rõ nữa.” Miệng lưỡi anh ấy có hơi vụng về, nhất là khi nói về vấn đề tình cảm.
Lương Vân Tiên hiểu ý anh ấy, dứt khoát nói thay: “Thói quen có sự tồn tại và bầu bạn của người phụ nữ kia, thói quen phụ thuộc tình cảm vào cô ta.”
Dương Lập Đàn lập tức gật đầu: “Đúng! Ý tôi chính là như thế!”
Lục Vân Đàn hỏi Lương Vân Tiên: “Vậy nên, cậu cảm thấy bây giờ chỉ là cậu ấy không thay đổi được thói quen của mình?”
“Là chưa đủ quyết tâm để thay đổi thói quen.” Lương Vân Tiên nói: “Như Hạ Tây Dương vừa nói đấy, cậu ấy đã thích Tôn Hướng Noãn nhiều năm rồi, cho dù biết cô ta không phù hợp với mình thì cũng không thể quyết đoán buông tay trong một sớm một chiều được, cậu ấy cần thời gian.”
Lục Vân Đàn trầm mặc một lát: “Mặc dù có thể là bởi vì mấy người chúng tôi cứ nhắc đến cô ta là tức giận, tốc độ nói có chút nhanh nên cậu có hiểu lầm, nhưng……”
Hạ Tây Dương: “Tên cô ta không phải là Tôn Hướng Noãn.”
Lý Nguyệt Dao nói rất rõ ràng: “Tên cô ta là Tôn, Hạ, Noãn.
Lương Vân Tiên: “...”
Hạ Tây Dương thở dài: “Tiến sĩ Lương đúng là chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, đối với phụ nữ chẳng có chút nhạy cảm nào, chắc cũng chỉ nhớ được mỗi tên của bang chủ chúng ta thôi.”
Cô giáo Chu liếc mắt nhìn rồi đưa tay véo lỗ tai cậu ấy: “Có mỗi anh là nhạy cảm nhỉ!”
Hạ Tây Dương lập tức giơ hai tay lên, ngoan ngoãn đầu hàng: “Anh không có! Anh không có! Anh không hề có!”
Mọi người đều bị chọc cười, Lục Vân Đàn cũng cười rồi chợt nhớ đến một sự kiện xảy ra khi còn đi học—— Lý Hàng gài bẫy Lương Vân Tiên, người vừa mới được thăng chức lên phó bang chủ Thanh Vân bang, vu cho anh tội cấu kết với người đẹp Tần Vận của lớp 12/15, khiến cô ghen tuông đi tra hỏi anh. Vậy mà anh nhớ rõ tên Tần Vận, nhưng không nhớ lớp người ta, còn tự cho rằng mình thông minh nói cô ta học lớp 12/18.
Đúng là chẳng có chút nhạy cảm nào cả.
Dù có đẹp đến đâu thì chỉ cần là những người không quan trọng, anh đều không để trong lòng, quay đi là quên ngay.
Chẳng trách đã bảy năm rồi mà anh vẫn không có bạn gái, chẳng biết chú ý gì cả nên rất không thú vị.
Ôi, cũng chỉ có bổn nữ hiệp mới nguyện ý tiếp nhận cậu thôi ~
……
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, cả nhóm quyết định đi bộ xuống núi.
Khi trở lại nhà nghỉ, ngày hè cũng đã bắt đầu lặn dần về phía tây, mọi người đều đã mệt mỏi nên nhất trí quyết định đi nghỉ ngơi một giờ rồi mới đi ăn cơm.
Lục Vân Đàn vừa về tới phòng là ngay lập tức ném mình lên giường, dang chân dang tay theo hình chữ '大' rồi nằm bất động luôn. Mí mắt càng lúc càng nặng, cơn buồn ngủ ập tới, ngay vào lúc cô sắp chìm vào mộng đẹp thì di động lại khẽ rung lên.
Cô giật mình tỉnh dậy.
Cô với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, là tin nhắn do cô giáo Chu gửi:【Lão thần Trịnh của cô mời người trong lòng cô tới phòng chúng tôi rồi.】
Lục Vân Đàn rất ngạc nhiên:【Mời tới làm gì?】
Cô giáo Chu:【Nói là thực hiện kế hoạch B】
Lục Vân Đàn vui mừng khôn xiết, lập tức từ trên giường ngồi dậy:【Tiến triển thế nào rồi?】
Một lúc lâu sau cô giáo Chu mới trả lời:【Theo tôi thấy thì nội dung kế hoạch B của mọi người có phải là tấn công vào mặt tình cảm của Lương Mỗ, từ đó khiến anh ấy mềm lòng, rung động, sinh lòng áy náy, luôn nhớ về cô đúng không?】
Lục Vân Đàn:【Chính xác!】Không hổ là giáo viên ngữ văn, mở miệng là có thể sử dụng rất nhiều bắt đầu bằng chữ 'Tâm' để nói chuyện.
Chu Duệ:【Vậy sao cô có thể yên tâm giao nhiệm vụ quan trọng như thế cho Trịnh Mỗ thế?】
Lục Vân Đàn có dự cảm không ổn:【Cậu ấy không được à?】
Chu Duệ:【Anh ấy không phải không được mà là đã đau đến không thở được rồi. 】
Lục Vân Đàn càng bối rối:【Đau? Đau nghĩa là sao?】
Chu Duệ:【Tôi sẽ cố gắng tận lực trình bày nguyên văn những gì Trịnh Mỗ vừa nói với Lương Mỗ.】
Lục Vân Đàn:【Cô giáo Chu cứ nói!】
Chu Duệ:【”Mùa hè năm ấy khi cậu rời đi, thế giới của bang chủ chúng tôi bắt đầu sụp đổ. Cậu không chỉ mang đi tuổi thanh xuân của cậu ấy, mà còn mang đi cả ánh sáng rực rỡ trong cuộc đời cậu ấy nữa, chỉ để lại cho cậu ấy nỗi buồn sâu sắc…… Mùa hè qua đi, thu rồi sang đông, nhưng thế giới của cậu ấy không hề có mùa xuân, chỉ còn sự buồn thương và lạnh lẽo!”】
Lục Vân Đàn:【...】
Tái hiện lại văn học tuổi trẻ đau thương à.
Chu Duệ:【”Nếu mọi vết sẹo đều không thể đóng vẩy; Nếu mọi nỗi đau đều không thể chữa lành; Nếu mọi ký ức đau thương đều không thể xóa nhòa thì vết thương này chắc chắn là do kẻ si tình là cậu để lại cho cậu ấy!”】
Lục Vân Đàn:【...】
Cứu mạng!
Ngón chân của tôi đã bắt đầu đào đất rồi!
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chu Duệ:【”Tình yêu ngắn ngủi nhưng lại đau thương đến thế. Trong những năm tháng mất đi cậu, mọi rực rỡ và tươi sáng của cậu ấy đều hóa thành cô đơn và đau lòng. Cậu ấy ôm theo trái tim đầy nuối tiếc và đau thương lang thang trong thế giới rộng lớn này, cũng chỉ để tìm kiếm một hơi thở cậu để lại mà thôi…… Ôi, trong trò chơi tình yêu này, cậu ấy đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không nhìn thấy kết quả; Cậu ấy thật sự rất yêu cậu, cũng thật sự điên cuồng vì cậu, bị tổn thương vì tình yêu”】
Lục Vân Đàn:【...】
Như có cái gai sau lưng, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, như có xương cá mắc trong cổ họng.
Chu Duệ:【”Phải giải thích chữ tình thế nào, sao viết thế nào cũng không đúng, mà điều duy nhất cậu ấy thiếu là sự hiểu biết về cậu trong bảy năm ấy...”
Lục Vân Đàn:【...】
Đến Vincent Fang* nhìn thấy cũng muốn đánh người.
(*Vincent Fang: người viết lời nhiều giải Giai điệu vàng Đài Loan.)
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
Chu Duệ:【Có tổn thương không? Có đau không?】
Rất tổn thương, cũng rất đau, đau đến không thở nổi... Lục Vân Đàn hít một hơi thật sâu:【Sao cô không lên tiếng?】
Chu Duệ:【Trịnh Mỗ cho rằng năng lực văn học của một giáo viên ngữ văn như tôi vẫn không đủ.】
Lục Vân Đàn:【...】
Vẫn còn chưa đủ đau à?
Cô lại hỏi:【Hiện tại Lương Mỗ có phản ứng gì?】
Chu Duệ:【Đau trong im lặng.】
Lục Vân Đàn:【...】
Anh không im lặng, mà là không nói nên lời, là bất lực, là không còn cách nào khác, là muốn chạy trốn nhưng trốn không thoát.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.com
【Tác giả có lời muốn nói】
Có phải mọi người đều đã bị Trịnh đại nhân làm tổn thương rồi không?
Không sao, nữ hiệp Đàn của chúng ta còn có kế hoạch C nữa, tấn công thân thể!
*
Nguyên văn là:【Chữ tình khó trải, đặt bút sao cũng không đúng, mà điều duy nhất tôi thiếu, là sự tri âm một đời của nàng mà thôi】Là lời bài 《 Lan Đình Tự 》của Phương Văn Sơn viết cho Châu Kiệt Luân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.