Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Chương 76: Dưới tàng cây

Bách Đường

22/06/2024

Edit: Bull

Beta: DiDi

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------

Chương 76: Dưới tàng cây

Sau khi quyết định xong, Tiêu Chỉ lần lượt đưa mấy viên đá dịch chuyển có khắc vòng tròn ma thuật cho Greata và Frost.

Thứ này được Tiêu Chỉ tạo ra cách đây không lâu khi cậu thường xuyên qua lại Hessen, là một trận pháp nhỏ được cậu bố trí thông với Bạch Cốt điện. Thỉnh thoảng, khi phải lén lút làm vài chuyện, Tiêu Chỉ và Frost sẽ sử dụng Trận pháp Dịch chuyển này.

Dù gì thì bây giờ người chú ý đến Nhiếp Chính quan mỗi ngày một nhiều hơn, vậy nên mỗi lần đi khu thương mại cậu đều phải chịu đựng rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, vậy thì mất tự nhiên lắm.

Frost hiểu ý của Tiêu Chỉ ngay.

Greata cầm viên đá dịch chuyển lên ngắm nghía, trông có vẻ rất hứng thú với nó.

“Chuẩn bị nhé. Tí nữa nếu tình hình không ổn thì dịch chuyển ngay.” Nói xong, Tiêu Chỉ bèn bước đến chỗ Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng đang nằm yên, rồi đưa bàn tay lên trên nó.

Nhưng ngay sau đó, Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng đã chui vào ba lô cậu, chẳng có gì ma quái xảy ra cả.

Ba lô là một trong những buff hiếm hoi mà người chơi có được trên lục địa. Nó không chỉ có tác dụng làm thời gian trôi qua chậm hơn, mà còn có thể phong ấn những vật phẩm nguy hiểm nữa. Chỉ cần không lấy chúng ra, thì mấy thứ này không thể biến hóa gì trong ba lô cả.

Rất hợp để cất cái thứ chẳng rõ cách kích hoạt như Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.

Greata trợn tròn mắt: “Người Asanasi?”

Có một sự khác biệt rất nhỏ khi người Asanasi và người sử dụng nhẫn trữ vật thông thường khi cất đồ vật. Bọn họ không cần đến ngay sát bên, mà chỉ cần đến gần trong một phạm vi nhất định là được. Nhưng những chủng tộc khác trên lục địa thì bắt buộc phải tự đến cất đồ vào, mới có thể đặt nó vào nhẫn trữ vật.

Ông không ngờ rằng Nhiếp Chính quan của Hessen vậy mà lại là một người Asanasi.

Điều này chẳng phù hợp với sự đồng thuận của các quốc gia khác trên lục địa tí nào cả. Cho dù là bất kỳ chủng tộc hay đất nước nào trên lục địa, thì gần như đều không hề mong rằng những kẻ không thể khống chế hành động, lại hay mất tích bất thình lình như người Asanasi trở thành cấp cao bên mình.

Ông quay đầu nhìn lướt qua Frost. Vẻ mặt của ngài lãnh chúa rất bình tĩnh, tất nhiên là hắn đã biết chuyện này từ đời nào rồi, nên mới có vẻ như nhìn riết thành quen.

Chẳng lẽ đây là cách làm việc của “xì trây” à?

Hessen đúng là một nơi thần kỳ mà...

“Ha ha ha ha...”

Greata đang trầm trồ, chợt ông phát hiện ra đàn tế đang tỏa ra ánh sáng rất chói mắt sau khi Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng biến mất. Ánh sáng đó không ngừng lan rộng ra, dường như có thể nhìn thấy những đường cong phức tạp tạo thành những hoa văn mơ hồ nào đó.

Greata chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhận ra thứ này ngay: “Là Mystery! Đây là vòng tròn ma thuật có chức năng báo động của Blaise, ngoài ra nó còn là phương tiện để dịch chuyển nữa đấy!”

Tiêu Chỉ nghe có tiếng động mơ hồ phát ra từ vòng tròn ma thuật: “Phong ấn số 13 có... báo cáo khẩn cấp...”

Tiếng nói đó rất mơ hồ. Tuy không thể nghe rõ lắm, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến chuyện cậu biết được rằng bên phía Blaise đã nhận ra việc Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng đã bị lấy mất.

Tiêu Chỉ lập tức quyết định ngay: “Đi.”

Nói xong, ba người lập tức kích hoạt đá dịch chuyển, biến mất tại chỗ.

Một lát sau, những người mặc áo giáp thánh kỵ sĩ bước ra khỏi vòng tròn ma thuật, nhưng thứ xuất hiện trước mắt bọn họ chỉ có đàn tế trống không, còn Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng đã không cánh mà bay.

*

Horan, thủ đô của Blaise, thánh đường Thánh Diệu.

Trong một căn phòng được bài trí lộng lẫy.

Một người đàn ông mặc trang phục Tổng Giám Mục ngồi trước bàn. Thực tế thì ông ta đã ngoài 40, nhưng lại có vẻ trẻ hơn tuổi thật rất nhiều, trông chỉ mới xấp xỉ 30 mà thôi. Ông ta có một mái tóc dài màu đỏ rất diễm lệ, và gương mặt thanh thoát, dịu dàng. Thế nhưng vẻ mặt lại cực kỳ nghiêm túc, cứ như là một tên thủ vệ bảo thủ nhất vậy.

Đây chính là Tổng Giám Mục Sonnick thường hay đóng đô tại thánh đường Thánh Diệu. Hiện giờ ông đang nhìn vào bản mật báo trong tay mình.

Sonnick nhíu mày: “Số 13... Nơi đó chính là, Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng.”

Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng là một thứ khá nguy hiểm, bởi nó sẽ kéo những kẻ đến gần mình vào giấc mơ, còn tạo ra đủ loại thế giới quái dị bao vây bọn họ. Không rõ tiêu chuẩn lựa chọn đối tượng của nó là gì, có người vừa mới đến gần đã bị nó hút vào, nhưng có người cho dù tiếp xúc trực tiếp với nó thì cũng chẳng bị ảnh hưởng gì. Cấp cao của Blaise đã từng thực hiện rất nhiều thí nghiệm, dù vậy, họ vẫn không có cách nào nắm được quy luật chọn người của nó cả.

Tất cả mọi người đều cho rằng Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng đã bị vứt bỏ, nhưng thật ra Sonnick biết nó đã được trao cho Giáo Hoàng Andre từ lâu.

Thậm chí là... nó còn có tác dụng đặc biệt, và vẫn luôn bị phong ấn dưới lòng đất suốt mấy trăm năm nay.

Ngón tay thon dài của Sonnick gõ gõ lên mặt bàn, tiếp tục đọc bản mật báo này: “Dân làng nói trong khoảng thời gian này có nhà thám hiểm lui tới... Vì không nói chuyện với họ, nên không rõ mục đích.”

“Nhà thám hiểm... mà phá giải phong ấn Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng một cách dễ dàng như vậy sao? Đó là do chính tay... bố trí cơ mà...”

“Bọn họ không chịu ảnh hưởng bởi Cuốn sách của Kẻ Tạo Mộng, hay là do đã trốn thoát khỏi nó thành công? Và bọn họ đã phát hiện ra thứ gì...”

Trong lúc suy tư, mày của Sonnick càng nhíu chặt hơn, cuối cùng ông ta không thể không ấn vang cái chuông triệu hồi trên bàn mình.

“Thưa đức Tổng Giám Mục.” Một chàng thanh niên mặc trang phục phó tế bước vào phòng, cung kính hành lễ với Sonnick.

Sonnick đưa mật báo qua: “Mau đưa tài liệu này cho vị ông lớn kia đi.”

“Vâng ạ.” Người vừa đến cung kính nhận lấy.

Ngay lúc anh ta xoay người định lui ra ngoài, đột nhiên bị Sonnick gọi lại: “Đợi đã!”

“Đức ngài còn có gì phân phó ạ?” Người đó vẫn cứ cung kính như trước.

Sonnick đứng dậy, cẩn thận sửa sang lại tóc tai và bộ trang phục Tổng Giám Mục rườm rà trên người mình. Sau khi chắc chắn rằng quần áo đã chỉnh tề, ông ta mới lấy lại bản mật báo từ tay phó tế rồi đi về hướng của phòng: “Thôi, tôi vẫn nên tự đi thì hơn.”

Cuối cùng thì vẫn là muốn...

Gặp mặt vị ông lớn kia thôi mà...

*

Cảm giác dịch chuyển biến mất.

Khung cảnh của Bạch Cốt điện xuất hiện ngay trước mắt ba người.

Tiêu Chỉ bảo Frost quay về trước. Cậu thay quần áo rồi đưa Greata đến khu thương mại dưới ánh mắt như hóa thành thực thể của Frost.

Đâu còn cách nào khác chứ, lãnh chúa Hessen không thể đến khu thương mại được!

Cậu chẳng muốn nhìn thấy hình ảnh toàn bộ khu thương mại đều bị ấn nút tạm dừng tí nào cả!

Tiêu Chỉ chuẩn bị giao Greata cho chiến sĩ thi đua Milton. Milton hiện tại là trùm của nhóm quan chức chính trị nên cực kỳ đáng tin cậy. Y lại còn rất kiên nhẫn, là một sự lựa chọn tuyệt vời cho việc dẫn dắt người mới.

Cậu gõ cửa văn phòng của Milton, nhưng người ra mở cửa lại là Teague.

Teague đã chính thức đổi sang đồng phục màu đen của Hessen. Nếu so sánh với bộ trang phục Tịch Nguyệt tộc mềm nhẹ của trước đây thì mất đi chút vẻ kiều diễm thu hút ánh nhìn của người khác, nhưng lại tăng thêm sự kiên định và tự tin.



Teague nhìn thấy Tiêu Chỉ, không kiềm được mà cười thật tươi: “Ngài Thập Thất!”

Đối với Teague mà nói, Tiêu Chỉ chính là người thay đổi cuộc đời và số phận của gã.

Nếu không có Tiêu Chỉ, thì gã đã chết hoàn toàn trong lần công tước Sharona bị ám sát. Cho dù không có lần ám sát đó, thì gã cũng chỉ có thể làm một kẻ lừa đảo suốt đời mà thôi. Sau đó sẽ đốt tiền để gia nhập làng chính trị của Liên minh Dolly, hoặc sẽ là kẻ bị gạt ra bên lề xã hội suốt cả kiếp người.

May là Tiêu Chỉ đã dạy cho gã cách biến thành xác sống, còn đưa gã vào Hessen, cho gã theo học ngài Milton. Không những thế, Teague còn được đi một bước mà trước đây gã chẳng bao giờ dám nghĩ đến – trở thành một nhân viên chính trị thực thụ.

Tiêu Chỉ gật đầu với gã: “Teague à, dạo này có khỏe không?”

“Tôi rất khỏe. Dạo gần đây các sự vụ được xử lý càng lúc càng thuận tay hơn rồi. Anh đến tìm anh Milton à? Anh ấy đã đi gặp vài nhân viên khác rồi, có cần thông báo với anh ấy rằng anh đến rồi không?” Teague mời cậu vào phòng.

Tiêu Chỉ đi vào trong: “Không cần đâu, cứ để Milton xử lý chuyện của anh ta trước đi.”

Mà lúc này, Teague mới chú ý đến Greata mang đầy vẻ chết chóc và máu tươi đi sau Tiêu Chỉ. Vốn là một tên lừa đảo có kinh nghiệm phong phú, đã gặp phải vô vàn tình huống, vậy nên nụ cười trên mặt Teague vẫn không hề thay đổi: “Vị này là...”

Tiêu Chỉ nói: “Mục đích tôi đến đây lần này chính là vì ông ấy đấy. Vị này chính là Greata, cựu Tổng Giám Mục của Blaise.”

Nghe vậy, Teague không thể giấu nổi vẻ ngạc nhiên: “Tổng Giám Mục Greata?! Là một trong ba vị Tổng Giám Mục thời Giáo Hoàng Ernie Thiel đó hả?”

Greata nhướng mày, ánh mắt ông có vẻ hơi hứng thú: “Không ngờ rằng bây giờ vẫn còn có người biết đến tôi đấy.”

Teague nói: “Dạo này tôi đang nghiên cứu lịch sử của các quốc gia dưới sự chỉ đạo của anh Milton, trong đó có rất nhiều ghi chép không chính thức, và cả một vài tài liệu lịch sử gia tộc, đặc biệt là những thứ liên quan đến Blaise. Trong đó có vài nội dung liên quan đến ông. Ông là người đã từng được chuẩn bị cho tương lai của Blaise, cũng là người sẽ dẫn dắt Blaise đi theo ánh sáng.”

“Ha ha ha ha ha ha ha...” Greata bật cười: “Dẫn dắt Blaise đi theo ánh sáng... Tôi hả? Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha...”

Tuy Teague có kiến thức sâu rộng, nhưng khi nhìn thấy phản ứng này gã vẫn hơi ngơ ra. Sao mà vị Tổng Giám Mục này có vẻ... khác với những gì ghi trong sử sách quá nhỉ?

Tiêu Chỉ thấp giọng nói: “Đặc trưng của oan hồn đấy.”

Teague hiểu ngay, thì ra đây là thiên phú của chủng tộc. Xem ra kiến thức của gã về xác sống vẫn còn ít lắm, cần phải nỗ lực hơn gấp bội mới được. Sau này khi nghiên cứu lịch sử gã phải thêm một ghi chú nữa, chính là tính cách của nhân vật lịch sử lúc sinh thời và sau khi chết có thể sẽ khác nhau rất nhiều, vậy nên không thể theo chủ nghĩa kinh nghiệm* được.

(*Chủ nghĩa kinh nghiệm hay chủ nghĩa duy nghiệm là một khuynh hướng lý thuyết về tri thức triết học với đặc điểm nhấn mạnh vai trò của trải nghiệm. Trải nghiệm có thể được hiểu là bao gồm tất cả các nội dung của ý thức hoặc nó có thể được giới hạn trong dữ liệu của các giác quan mà thôi.)

Mà lúc này, Milton cũng bước ra từ phòng khách, sau đó hành lễ với Tiêu Chỉ: “Ngài Nhiếp Chính quan.”

Rồi y nhìn về phía Greata: “Xin lỗi vì tôi đã lén nghe được một đoạn nhỏ trong cuộc trò chuyện của mọi người. Quý ngài Greata, nghe danh ông đã lâu.”

Greata vẫn cười như thường: “Ha ha ha ha... Tôi à? Tôi thì có danh tiếng gì chứ?”

Giọng điệu của Milton vẫn rất bình tĩnh. Bởi y đã từng gặp rất nhiều xác sống điên loạn, nên chẳng bị phản ứng của Greata làm cho ngạc nhiên nữa: “Tôi đã từng đọc tác phẩm Gửi Ánh Trăng của ông. Đó là một tập thơ rất hay, nhưng khi đó Blaise đã đóng cửa. Tôi rất lấy làm tiếc cho những cư dân lục địa đã bỏ lỡ tập thơ này.”

Tiếng cười của Greata bỗng im bặt: “Gửi Ánh Trăng là một hồi ức khó quên... không ngờ rằng nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn có người nhớ đến...”

Ông đã bị quên lãng trong chính mảnh đất mà mình đã hoạt động nhiều năm như Blaise, vậy mà lại được nhớ đến ở Hessen, nơi mình chỉ mới đến thăm lần đầu tiên. Không chỉ có thể nói ra danh tiếng đã bị xóa nhòa, mà còn có người đã từng đọc tập thơ đã bị lịch sử phủ lên một lớp bụi dày...

Duyên phận trong đời đúng là kỳ diệu thật...

Có lẽ, việc bước vào Hessen chính là quyết định sáng suốt nhất đời này của ông.

*

Greata và Milton rất hợp nhau, mà Teague cũng hào hứng vì mình lại có thêm một người thầy uyên bác.

Sau khi sắp xếp mọi thứ cho Greata, Tiêu Chỉ mới quay về trung tâm chính vụ.

Đầu tiên Tiêu Chỉ nhắn một tin cho Bạch Ngôn sư huynh, nói rằng khi nãy mình có tạo ra tí động tĩnh, vậy nên gần đây khi bọn họ đi vào nhà thờ Sisar phải cẩn thận một chút, còn nói cho họ nghe những suy đoán của cậu về việc vượt qua phó bản.

Thời gian sau đó, Tiêu Chỉ lại vùi đầu vào soạn kế hoạch tương lai cho Hessen.

Hiện tại Blaise đã làm chủ được những vũ khí được điều khiển bằng quặng Ishi, thậm chí còn có thể sản xuất với số lượng lớn. Tuy không biết họ đã phát triển đến mức nào, nhưng cho dù Hessen có bắt đầu đuổi theo từ bây giờ thì cũng chẳng còn kịp nữa rồi.

Hơn nữa, Giáo Hoàng đương nhiệm của Blaise đã sắp gần đất xa trời. Nếu như trong tương lai, Sonnick thuộc về phái chủ chiến thượng vị, thì tình hình mà Hessen sắp đối mặt sẽ không khả quan mấy.

Phải làm thế nào mới có thể tăng thế lực của Hessen một cách nhanh chóng đây?

Đối với Hessen mà nói, việc tăng cường sức mạnh bằng cách gia tăng nhân số là rất khó khăn. Dù gì xác sống cũng là do con người hóa thành, mà trên lục địa chẳng được bao nhiêu người chết cả. Vậy nên nhân số của Hessen sẽ không thể tăng lên nhanh chóng. Cũng chẳng đến mức vì thêm người cho Hessen mà lại phải phát động chiến tranh đâu nhỉ?

Nếu vậy thì trước khi Blaise ra tay với Hessen, họ sẽ bị các quốc gia trên lục địa chơi hội đồng mất.

Phương pháp thực tế nhất thời điểm hiện tại chỉ có đổi mới trang bị cho xác sống mà thôi.

Sau những gì Milton khảo sát trong thời gian này, có rất nhiều xác sống vẫn còn sử dụng trang bị từ lúc sinh thời. Có những bộ giáp đã bị chôn dưới lòng đất mấy trăm năm, lực phòng thủ gần như bằng không, chỉ có thể hình dung bằng từ “giòn xốp” mà thôi. Lại còn có những món vũ khí đã rỉ sét từ lâu, có lẽ lực sát thương của mấy con vi khuẩn gây bệnh trên đó còn nhiều hơn cả lực sát thương của chính món vũ khí đấy nữa.

Đúng lúc khu thương mại vừa đưa vào hoạt động, lại còn hợp tác cùng Liên minh Dolly, nên thợ thủ công và nguyên liệu không hề thiếu.

Tiêu Chỉ vẫn sắp xếp kế hoạch nghiên cứu quặng Ishi, và suy xét đến việc bổ sung sức mạnh bằng cách đưa người chơi vào. Chỉ có điều những việc này là kế hoạch lâu dài, chứ không thể hoàn thành trong một khoảng thời gian ngắn được, nhưng phải bắt đầu sớm.

Sau đó là rèn luyện chiến thuật cũng như kỹ năng chiến đấu.

Những việc này thì cứ giao cho đám kỵ sĩ trưởng ngày nào cũng đam mê trốn việc là được rồi. Tiêu Chỉ còn bảo Frost phát lệnh triệu tập đối với những xác sống hay sống ẩn, bắt bọn họ đến tham gia cùng.

Đám xác sống rất hài lòng với những việc này. Bởi vì ngày nào cũng có thể đánh đánh giết giết chính là niềm hạnh phúc lớn nhất với họ.

Ngày nọ, khi Tiêu Chỉ đang đi thị sát ở khu huấn luyện bỗng nghe được cuộc trò chuyện của hai xác sống.

“Mấy ngày gần đây thú vị quá mày, tao cảm thấy mình đã lấy lại được nhiệt huyết như lúc còn sống nè!”

“Đúng đó mày. Chiến đấu đã vãi nè, tao cảm thấy tao lại mạnh hơn đây!”

“Thật ra lúc còn sống tao lười chảy thây, cả ngày chỉ biết nằm trên giường đọc tiểu thuyết với hóng drama.”

“Há há há, tao cũng y như mày. Suốt ngày chỉ có ăn, ăn và ăn, càng ngày càng béo.”

“Chết rồi khỏe hơn á mày!”

“Chuẩn đét, chết là xong hết, tật xấu gì cũng trị được!”

“Đi mày! Chúng ta đánh một trận. Hôm nay tao nhất định phải lặt cái đầu mày xuống!”

“Tao lại sợ mày quá cơ! Hôm qua mày mới bị tao chém đứt đôi đấy nhá!”

“Há há há há!!!”

Hai xác sống khoác vai nhau bỏ đi. Hành động của họ cực kỳ thân thiết, nhưng lại luôn miệng hỏi thăm tình trạng sống chết của nhau, như thể có thâm cừu đại hận gì vậy.

Tiêu Chỉ: “...”

Ờ thì, rất có “sì tai” của Hessen mà. Bạn xem họ cười vui chưa kìa.

*

Cứ như vậy, Tiêu Chỉ vừa xây dựng Hessen, vừa hưởng gói quà kinh nghiệm độc quyền của Nhiếp Chính quan. Có lẽ những việc dạo gần đây đều là việc quan trọng, nên cậu cứ tha hồ cọ kinh nghiệm, cọ mãi, thế là cọ lên tận level 240 luôn.

Tiêu Chỉ nhìn level của mình mà thấy hạnh phúc lắm, chơi hack đã thật đấy.



Có lẽ trong số tất cả những người chơi ZERO, chỉ có mình cậu là tăng cấp nhẹ nhàng như vậy thôi.

Tiêu Chỉ thả tập công văn trong tay xuống. Sự bận rộn của mấy ngày này tạm thời kết thúc, các sự vụ khác cũng đã được sắp xếp đi vào quỹ đạo. Vậy nên cậu đã có thể nghỉ xả hơi một chút rồi.

“Chỉ tiếc là A Sâm không có ở đây...” Tiêu Chỉ nhìn khu rừng đen như mực ngoài cửa sổ, lầm bầm.

Chẳng biết mấy ngày nay Frost chạy đi đâu mà không ở Hessen, cả Alifa cũng không có. Mà Frost lại còn cứ ra vẻ thần thần bí bí, không thèm nói cho cậu biết nữa chứ.

Quen nhau lâu như vậy rồi, nhưng Frost chưa bao giờ chơi mấy trò như này cả. Thế nên chuyện này khiến Tiêu Chỉ thấy hơi tò mò, lại còn theo thời gian dần trôi mà trông chờ hơn.

Đúng lúc có thời gian rảnh rỗi, Tiêu Chỉ bỗng muốn đến thăm tàng cây lớn màu trắng mà hai người họ gặp nhau lần đầu tiên một lát.

Hình như đã rất lâu rồi cậu không đến đó.

Vị trí của tàng cây lớn này rất hẻo lánh. Mạng lưới giao thông cũng không được phủ đến nơi đây, nên phải mất một lúc, Tiêu Chỉ mới đến đứng dưới tàng cây.

Cái cây này lớn hơn lần đầu tiên cậu nhìn thấy rất nhiều, cũng mọc nhiều cành hơn. Mỗi cành có vô số những chiếc lá cây màu trắng tươi tốt. Toàn bộ tàng cây này đều được mở rộng ra, trông cứ như một căn đình trú tạm được làm bằng mây đặt giữa rừng.

Khi nhớ về những chuyện đã từng xảy ra dưới tàng cây này, khóe miệng Tiêu Chỉ bất giác cong lên.

Cậu hủy tác dụng của Tinh thể Vong hồn, cất bước đến ngồi ở một nơi trên tàng cây mà mình vẫn thường ngồi khi trước. Cậu vừa suy nghĩ, vừa bứt một nhánh cỏ màu đen mân mê trong vô thức.

Những ngọn cỏ ở đây vừa mềm vừa dẻo, nên rất thích hợp để bện. Chỉ cần ngồi ở chỗ này, Tiêu Chỉ sẽ nhịn không được mà bứt hết tụi nó. Nếu như đám cỏ này mà biết suy nghĩ, có lẽ là chẳng thèm nhớ cái tên phá hoại chuyên vặt cỏ này đâu.

Cơn gió nhẹ phất qua cái cây lớn, nhẹ nhàng lướt qua góc áo của Tiêu Chỉ. Lá cây màu trắng rơi lả tả theo gió, trông hệt như một trận tuyết đặc biệt, nhẹ nhàng rơi trên đầu vai cậu. Sau đó chúng từ từ rơi xuống mặt đất, khiến mặt đất sẫm màu bị phủ một lớp tuyết trắng.

Bất tri bất giác, bên cạnh Tiêu Chỉ đã xuất hiện một con rắn nhỏ tinh xảo, sống động, sau đó là con thứ hai, thứ ba...

Mãi cho đến khi con rắn nhỏ thứ bảy vững vàng chiếm được một vùng trên mặt đất.

“Tiểu Thất.” Cách đó không xa bỗng vang lên giọng nói thân quen.

Tiêu Chỉ vừa ngẩng đầu lên đã thấy Frost đứng ngay trước mặt. Hắn mặt một bộ giáp nhẹ màu đen. Bộ giáp nhẹ bó sát càng tôn lên đôi chân thon dài của hắn. Mái tóc bạc xõa tung, khẽ bay trong gió, cùng với những chiếc lá cây rơi lả tả. Khung cảnh ấy suýt chút nữa đã khiến Tiêu Chỉ nghĩ rằng đây chỉ là những hồi ức do mình điểm tô mà trở nên đẹp đẽ.

Tiêu Chỉ mỉm cười với Frost: “A Sâm, anh về rồi hả?”

Frost gật đầu, sau đó thong thả đi về phía Tiêu Chỉ. Hắn ngồi xuống bên cạnh Tiêu Chỉ rất tự nhiên, giống như rất nhiều lần của trước đây.

Sau khi ngồi xuống, Frost lấy một viên thủy tinh to bằng bàn tay ra, bên trong phong ấn một ngọn lửa tím. Ngọn lửa ấy tỏa sáng lấp lánh, tựa như hàng thủ công mỹ nghệ được tạo nên từ lưu ly.

“Tặng em.” Frost đưa viên thủy tinh đến trước mặt Tiêu Chỉ.

Giọng hắn rất bình tĩnh, giống hệt như những lần trước đây.

Tiêu Chỉ ngắm nghía ngọn lửa trong đó: “Đây là... Ngọn lửa Inahi mà Đại Tráng Tráng từng nhắc đến sao?”

Ánh mắt của Tiêu Chỉ chuyển từ viên thủy tinh lấp lánh sang đôi mắt của Frost. Đôi mắt hắn vẫn dịu dàng như thế, như thể hắn vẫn là chàng thanh niên ngây thơ dùng một cục đá xem như quà tặng cho Tiêu Chỉ của năm nào.

Nhưng Tiêu Chỉ biết, việc lấy được Ngọn lửa Inahi, nguyên liệu cuối cùng để nâng cấp Truy Hồn Giả nào có dễ dàng như thế. Trước đây Tiêu Chỉ từng bỏ thời gian ra để xem toàn bộ tài liệu trên lục địa, những ghi chép có liên quan đến nó đều là việc của tận 300 năm trước.

Có lẽ Frost dẫn Alifa biến mất suốt mấy ngày nay chỉ là để vùi đầu vào việc này. Chẳng biết hắn đã phải bỏ ra bao nhiêu công sức, cũng chẳng biết đã vất vả đến mức nào nữa.

Tuy Tiêu Chỉ không nhìn thấy vết thương trên người Frost, nhưng với những gì cậu hiểu về hắn, thì Tiêu Chỉ dám khẳng định rằng, cho dù hắn có bị thương, cũng phải chờ đến khi vết thương lành hẳn, không còn nhìn thấy nữa mới xuất hiện trước mặt cậu.

Vậy mà Frost lại chẳng hề nhắc tí gì về những vất vả đó, cũng không dùng những cái giá mình phải trả để tăng giá trị cho món quà này.

“Cảm ơn anh.” Tiêu Chỉ tươi cười nhận lấy nó. Cậu cũng chẳng nói thêm gì khác, bởi vì giữa họ chẳng cần phải khách sáo nữa.

Sau khi nhận Ngọn lửa Inahi, Tiêu Chỉ bèn quay người cầm lấy một con rắn nhỏ, trên mặt là nụ cười nghịch ngợm: “Đáp lễ của em.”

Nghe cứ như là đang chiếm lợi, nhưng cả hai đều biết đây chỉ là đùa mà thôi.

Thấy Frost cầm lấy con rắn nhỏ, Tiêu Chỉ bèn nói: “Lâu rồi em không bện, thấy hơi ngượng tay.”

Nhưng khóe miệng Frost lại xuất hiện nét cười: “Không đâu, vẫn đẹp lắm.”

Hắn lơ đễnh đảo mắt nhìn qua, bỗng phát hiện ra trên mặt đất còn có rất nhiều rắn nhỏ. Thế là Frost dùng ánh mắt ra hiệu: “Đều là của ta hết.”

Tiêu Chỉ dùng tay nâng mấy con rắn nhỏ đó lên, đưa chúng đến trước mặt Frost: “Đúng rồi, đều là của anh hết.”

Frost nhận lấy, còn cẩn thận kiểm tra từng con một. Vẻ mặt vừa nghiêm túc vừa chăm chú, cứ như là đang nghiên cứu châu báu gì vậy.

Bỗng nhiên, Frost nói: “Tiểu Thất, ta muốn nhìn thấy em.”

Tiêu Chỉ cảm thấy hơi khó hiểu: “Thấy em?”

Chẳng phải cậu đang ngồi ngay đây à?

Frost quay mặt đi, đưa tay chạm nhẹ lên má cậu.

Tiêu Chỉ lập tức hiểu ngay, ra là cậu còn đang dùng gương mặt mình thường dùng trong game. Trong lúc hoạt động ở Hessen, những người biết diện mạo của cậu đều nhớ đến gương mặt này, nên cậu cũng không muốn thay đổi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Frost, Tiêu Chỉ trở về với gương mặt thuộc về mình.

Frost ngắm nhìn người trước mặt mình. Nhất thời, dường như thời gian đã quay về thật lâu thật lâu trước đây, ở Hessen hẻo lánh, có một góc chẳng biết tên, dưới tàng cây lớn màu trắng, có hai người luôn ngồi cạnh nhau.

Giống như chưa từng thay đổi...

Tiêu Chỉ thấy Frost lẳng lặng nhìn mình chăm chú, tựa như đang ngắm cậu, nhưng lại hệt như đang xuyên qua cậu mà nhìn thấy rất nhiều hồi ức.

Tiêu Chỉ đang chuẩn bị nói, chợt thấy Frost đột nhiên nhíu mày. Tiêu Chỉ trở nên lo lắng ngay: “A Sâm? Anh sao vậy?”

Chỉ trong nháy mắt, Frost đã cong người, tựa đầu vào vai Tiêu Chỉ. Hương gỗ mát lạnh chỉ thuộc về mình hắn cùng với giọng nói trầm thấp vờn quanh tai Tiêu Chỉ: “Đau đầu...”

Tiêu Chỉ vội vàng đưa tay đỡ hắn: “Anh có đau lắm không?”

Nhưng Frost không nói gì, chỉ đưa tay ôm lấy Tiêu Chỉ, nhốt trọn cậu vào lòng mình, lại còn có vẻ như chẳng chịu buông tay, thế là cứ ăn vạ với Tiêu Chỉ một cách công khai như vậy.

Cảm nhận được cơ thể ấm áp trong lòng mình, và cả nhiệt độ của riêng Tiểu Thất, khóe miệng của Frost không kiềm được phải nhếch lên. Bỗng nhiên hắn cảm thấy cơn đau đầu luôn quấy nhiễu mình chẳng còn khó chịu nữa.

Hắn lại ra sức hơn một chút, và thế là tư thế này đã đẩy Tiêu Chỉ ngã xuống thảm cỏ đầy lá rụng.

Tiêu Chỉ cảm thấy hơi khó chịu với tư thế này, mà dường như hai tai lại bắt đầu đỏ lên rồi. Cậu nhúc nhích vài cái trong vô thức, nhưng giọng nói của Frost lại vang lên bên tai. Giọng nói hắn lộ ra vẻ yếu ớt mà bình thường hắn sẽ chẳng bao giờ để lộ, cùng với vẻ nhõng nhẽo nhỏ đến mức khó mà phát hiện ra: “Đừng nhúc nhích, ta đau đầu...”

Tiêu Chỉ lập tức dừng lại ngay: “...”

Đúng là hết cách với người này mà.

Thật ra là đau đầu thật hay là đau giả vậy nè...

Thôi kệ, cũng chẳng quan trọng.

Thế là cậu vẫn dùng tư thế đó nhẹ nhàng xoa lưng Frost, mang theo ý trấn an rất dịu dàng.

Gió nhẹ vẫn thổi, lá cây vẫn thong thả rơi. Nhưng dưới tàng cây lúc này lại có hai người đang ôm lấy nhau.

- ------------Hết chương 76-------------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Nghe Nói Tôi Công Lược Đại Ma Vương [Thực Tế Ảo]

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook