Nghe Nói Tổng Tài Thầm Yêu Tôi
Chương 47
Nghê Đa Hỉ
21/01/2020
Mẹ Tô ở bên ngoài gõ cửa. “Tiêu Tiêu, nhanh xuống ăn bữa sáng đi con.”
Tô Tiêu Tiêu vội vàng đáp. “Con xuống ngay đây ạ.”
Cô lại ôm Chu Lâm Duyên hôn một cái rồi mới vui vẻ rời khỏi người anh đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc Tô Tiêu Tiêu từ phòng tắm đi ra thì Chu Lâm Duyên đã không còn ở trong phòng, có lẽ là anh đã xuống lầu, áo khoác vẫn còn treo ở đây.
Tô Tiêu Tiêu mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, cùng chiếc quần dài thoải mái chạy xuống lầu.
Ở dưới lầu mẹ Tô cùng bà nội đang chuẩn bị bữa sáng. Chu Lâm Duyên cùng ông nội và ba Tô, ba người đàn ông ở bên ngoài nói chuyện.
Tô Tiêu Tiêu chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chu Lâm Duyên đang đứng phía đối diện, lúc cô chạy tới bên cửa sổ anh liền nhìn thấy, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
Tô Tiêu Tiêu hướng anh làm cái mặt quỷ.
Mẹ Tô ở phía sau gọi. “Tiêu Tiêu, gọi mọi người vào ăn sáng đi.”
Tô Tiêu Tiêu vâng một tiếng, liền chạy tới cạnh cửa. “Ông nội, ba vào ăn cơm thôi ạ!”
Ba Tô quay đầu lại trả lời một tiếng. “Tới đây.”
Ba người từ bên ngoài tiến vào, ông nội là người đầu tiên đi vào sau đó tới ba Tô cuối cùng là Chu Lâm Duyên.
Chờ ông nội cùng ba Tô đều đã đi vào, Tô Tiêu Tiêu mới đi đến bên cạnh Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu. Anh mỉm cười rồi nắm tay cô đi theo phía sau.
Hai người ở sau lưng lặng lẽ nắm tay, đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Mẹ Tô ở đối diện nhìn hai người, mặt mày đều là ý cười. Tô Tiêu Tiêu phân phát bát đũa cho mọi người, ông nội vẫn đang cùng Chu Lâm Duyên trò chuyện về vấn đề kinh tế.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh lắng nghe. Ngày thường cô ngẫu nhiên cũng sẽ chú ý tới tin tức tài chính kinh tế, ban đầu nghe vẫn còn có thể hiểu nhưng càng về sau cô giống như lọt vào trong sương mù.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Chu Lâm Duyên bị ông nội gọi đi chơi cờ.
Bộ cờ là Chu Lâm Duyên đưa tới, anh đã đặt làm riêng nó bởi một người có chuyên môn cao, toàn thế giới chỉ có một bộ. Ông nội thích vô cùng.
Tô Tiêu Tiêu đi tới xem tình hình chiến đấu của hai người được một lúc thì bị mẹ Tô kéo ra ngoài mua đồ ăn.
Cô vô cùng cao hứng cùng mẹ Tô ra cửa mua đồ ăn, dọc đường đi mẹ Tô lại tiếp tục khen ngợi Chu Lâm Duyên. "Mẹ càng nhìn tiểu Chu càng cảm thấy rất thích.”
Tô Tiêu Tiêu có chút tự hào. “Đó là đương nhiên.”
Mẹ Tô vừa chọn thức ăn vừa hỏi. “Mẹ nói này, hai người các con đã thảo luận khi nào kết hôn hay chưa?”
“Bọn con không vội, dù sao con vẫn còn nhỏ.”
Mẹ Tô lập tức bật cười. “Con cũng không nhìn lại mình xem, đã sắp 26 mà vẫn tự cho là mình còn nhỏ hả.”
“Nhưng mà con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ nha.”
Tô Tiêu Tiêu cười cười rồi chỉ vào đậu hủ. “Mẹ, con muốn ăn đậu hủ.”
“Biết biết, mua cho con.” Hai mẹ con đi mua đậu hủ, Tô Tiêu Tiêu còn nhớ thương cơm sườn. “Còn có sườn nữa nha mẹ, con muốn ăn cơm sườn.”
“Mẹ nhớ kỹ. Chờ mẹ mua xong con cá này sẽ đi mua xương sườn.”
Mẹ Tô lại hỏi Tô Tiêu Tiêu.“Đúng rồi, tiểu Chu thích ăn cái gì?”
Tô Tiêu Tiêu ngồi xổm trên mặt đất chọn cá rồi bảo ông chủ lấy cho cô. “Anh ấy không thể ăn cay, chúng ta chỉ cần nấu thanh đạm một chút là tốt rồi ạ, còn những thứ khác anh ấy đều có thể ăn.”
“Vậy giữa trưa chúng ta ăn cá hấp.”
Tô Tiêu Tiêu cùng mẹ Tô đi dạo ở chợ bán thức ăn khá lâu. Lúc hai người trở về đã 11 giờ.
Chu Lâm Duyên đang ở cửa nghe điện thoại thì nhìn thấy mẹ Tô cùng Tô Tiêu Tiêu xách theo bao lớn bao nhỏ trở về. Anh lập tức cúp học điện thoại, tiến lên xách đồ giúp hai người. “Sao không gọi điện để anh tới đón hai người.”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm cùng anh sóng vai.“Chợ bán thức ăn không xa, trở về cũng chỉ mất mười phút, cần gì phải gọi anh tới chứ. Lại nói đồ nhìn nhiều vậy thôi nhưng cũng không nặng.”
Giữa trưa mẹ Tô làm món sườn cùng đậu hủ ván sắt mà Tô Tiêu Tiêu thích ăn, còn có cá hấp, canh cà chua.
“Tiểu Chu à, Tiêu Tiêu nói cháu không thể ăn cay cho nên hôm nay dì làm đều là món ăn thanh đạm, cháu ăn nhiều một chút nhé.”
“Em muốn ăn cá cay nhưng mẹ không chịu làm cho em.” Tô Tiêu Tiêu ở bên cạnh tỏ vẻ đáng thương vô cùng nói.
Mẹ Tô nhịn không được cũng phải bật cười. “Con còn biết giả vờ đáng thương.”
Tô Tiêu Tiêu cong mắt cười, gắp xương sườn lên ăn.
Một bữa cơm ăn đến vô cùng vui vẻ, cơm nước xong thì ông nội cùng với mới người bạn trong ngành giờ cũng đã nghỉ hưu đi uống trà. Ba mẹ phải về nhà một chuyến để lấy đồ.
Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên ở nhà chơi cùng bà nội một lát, sau đó bà nội muốn đi chăm sóc vườn hoa cho nên để hai người ở lại với nhau.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trên sofa nhìn Chu Lâm Duyên. “Chu Lâm Duyên, buổi chiều chúng ta đi dạo phố đi, ngày tết Diệp Thành vô cùng náo nhiệt.”
Chu Lâm Duyên đang uống nước, nghe vậy cười một tiếng. “Để anh suy nghĩ một chút.”
Tô Tiêu Tiêu ô ô ô giả khóc, ôm cổ Chu Lâm Duyên, đầu chôn trên vai anh. “Đi thôi đi thôi, em muốn đi dạo.”
Chu Lâm Duyên nén cười, buông ly nước xuống rồi kéo Tô Tiêu Tiêu đi lên lầu. “Thay quần áo.”
Tô Tiêu Tiêu vui vẻ đi phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Khi cô ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên ngồi ở ghế, trong tay cầm một bức ảnh.
"Anh đang xem cái gì?” Tô Tiêu Tiêu thò lại gần xem một cái, phát hiện là ảnh chụp hồi cao trung của cô.
Cô ặc đồng phục của trường, áo sơ mi trắng, chân váy màu đen. Khi đó vẫn là tóc mái bằng, mái tóc dài xoã ở trên vai.
Bức ảnh này chụp lúc cô cùng Triệu Kỳ ở bên ngoài trường học uống trà sữa, đôi tay cô chống cằm, đôi mắt cong cong.
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm. “Có phải lúc em còn đi học trông rất xinh đẹp không?”
Chu Lâm Duyên ôm chầm lấy eo Tô Tiêu Tiêu mang người ngồi vào trên đùi mình, rồi hôn lỗ tai của cô. “Hiện tại cũng thật xinh đẹp.”
“Lúc còn đi học có rất nhiều nam sinh theo đuổi em.”
Chu Lâm Duyên nhìn cô, cười như không cười. “Phải không, vậy sao em không phát triển tình cảm với bọn họ?”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Anh đừng nói, em thật đúng là suy nghĩ qua. Lúc ấy có một học bá trong trường theo đuổi em.”
Chu Lâm Duyên đôi mắt mị mị, cười lạnh nói. "Ồ, vì sao em không đồng ý người ta?”
“Vì lúc lúc ấy em nhát gan. Em sợ nếu để mẹ biết em yêu sớm vậy thì em xong đời rồi.”
Chu Lâm Duyên tiếp tục cười lạnh. “Trông em có vẻ còn rất tiếc nuối.”
Tô Tiêu Tiêu gật đầu. “Là có chút tiếc nuối.”
Tô Tiêu Tiêu vừa dứt lời thì bị Chu Lâm Duyên siết chặt eo, cúi đầu mạnh mẽ hôn lấy cô. Nụ hôn này có điểm tàn nhẫn, hôn một hồi lâu anh mới chịu buông cô ra.
Tô Tiêu Tiêu thở hồng hộc, cũng rất muốn muốn cười. Cô ôm lấy cổ Chu Lâm Duyên. “Chu Lâm Duyên, anh đang ghen.”
Chu Lâm Duyên nhìn cô không nói chuyện.
Tô Tiêu Tiêu cười đến đau cả hông, cô chủ động hôn Chu Lâm Duyên, hết hôn môi lại đến lỗ tai, sau đó nhìn anh nói. “Nhưng mà anh so với anh chàng học bá kia thì đẹp trai hơn nhiều, đẹp trai gấp một vạn lần!”
Chu Lâm Duyên khẽ hừ một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu ôm cổ anh làm nũng. “Chu Lâm Duyên...anh...anh Chu ——”
Tô Tiêu Tiêu làm nũng còn không quên nhích tới nhích lui cái mông của mình. Chu Lâm Duyên sắc mặt trầm xuống, bóp chặt eo cô. “Tô Tiêu Tiêu!”
Tô Tiêu Tiêu phốc một cái cười thành tiếng. Cô nhanh chóng từ trên đùi Chu Lâm Duyên nhảy xuống, cầm lấy áo khoác chạy ra cửa, quả thực rất biết cách châm lửa mà.
Tô Tiêu Tiêu vội vàng đáp. “Con xuống ngay đây ạ.”
Cô lại ôm Chu Lâm Duyên hôn một cái rồi mới vui vẻ rời khỏi người anh đi vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.
Lúc Tô Tiêu Tiêu từ phòng tắm đi ra thì Chu Lâm Duyên đã không còn ở trong phòng, có lẽ là anh đã xuống lầu, áo khoác vẫn còn treo ở đây.
Tô Tiêu Tiêu mặc một chiếc áo len rộng thùng thình, cùng chiếc quần dài thoải mái chạy xuống lầu.
Ở dưới lầu mẹ Tô cùng bà nội đang chuẩn bị bữa sáng. Chu Lâm Duyên cùng ông nội và ba Tô, ba người đàn ông ở bên ngoài nói chuyện.
Tô Tiêu Tiêu chạy tới bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Chu Lâm Duyên đang đứng phía đối diện, lúc cô chạy tới bên cửa sổ anh liền nhìn thấy, trong mắt ẩn ẩn ý cười.
Tô Tiêu Tiêu hướng anh làm cái mặt quỷ.
Mẹ Tô ở phía sau gọi. “Tiêu Tiêu, gọi mọi người vào ăn sáng đi.”
Tô Tiêu Tiêu vâng một tiếng, liền chạy tới cạnh cửa. “Ông nội, ba vào ăn cơm thôi ạ!”
Ba Tô quay đầu lại trả lời một tiếng. “Tới đây.”
Ba người từ bên ngoài tiến vào, ông nội là người đầu tiên đi vào sau đó tới ba Tô cuối cùng là Chu Lâm Duyên.
Chờ ông nội cùng ba Tô đều đã đi vào, Tô Tiêu Tiêu mới đi đến bên cạnh Chu Lâm Duyên.
Chu Lâm Duyên rũ mắt nhìn Tô Tiêu Tiêu. Anh mỉm cười rồi nắm tay cô đi theo phía sau.
Hai người ở sau lưng lặng lẽ nắm tay, đi đến bàn ăn ngồi xuống.
Mẹ Tô ở đối diện nhìn hai người, mặt mày đều là ý cười. Tô Tiêu Tiêu phân phát bát đũa cho mọi người, ông nội vẫn đang cùng Chu Lâm Duyên trò chuyện về vấn đề kinh tế.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở bên cạnh lắng nghe. Ngày thường cô ngẫu nhiên cũng sẽ chú ý tới tin tức tài chính kinh tế, ban đầu nghe vẫn còn có thể hiểu nhưng càng về sau cô giống như lọt vào trong sương mù.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Chu Lâm Duyên bị ông nội gọi đi chơi cờ.
Bộ cờ là Chu Lâm Duyên đưa tới, anh đã đặt làm riêng nó bởi một người có chuyên môn cao, toàn thế giới chỉ có một bộ. Ông nội thích vô cùng.
Tô Tiêu Tiêu đi tới xem tình hình chiến đấu của hai người được một lúc thì bị mẹ Tô kéo ra ngoài mua đồ ăn.
Cô vô cùng cao hứng cùng mẹ Tô ra cửa mua đồ ăn, dọc đường đi mẹ Tô lại tiếp tục khen ngợi Chu Lâm Duyên. "Mẹ càng nhìn tiểu Chu càng cảm thấy rất thích.”
Tô Tiêu Tiêu có chút tự hào. “Đó là đương nhiên.”
Mẹ Tô vừa chọn thức ăn vừa hỏi. “Mẹ nói này, hai người các con đã thảo luận khi nào kết hôn hay chưa?”
“Bọn con không vội, dù sao con vẫn còn nhỏ.”
Mẹ Tô lập tức bật cười. “Con cũng không nhìn lại mình xem, đã sắp 26 mà vẫn tự cho là mình còn nhỏ hả.”
“Nhưng mà con cảm thấy mình vẫn còn nhỏ nha.”
Tô Tiêu Tiêu cười cười rồi chỉ vào đậu hủ. “Mẹ, con muốn ăn đậu hủ.”
“Biết biết, mua cho con.” Hai mẹ con đi mua đậu hủ, Tô Tiêu Tiêu còn nhớ thương cơm sườn. “Còn có sườn nữa nha mẹ, con muốn ăn cơm sườn.”
“Mẹ nhớ kỹ. Chờ mẹ mua xong con cá này sẽ đi mua xương sườn.”
Mẹ Tô lại hỏi Tô Tiêu Tiêu.“Đúng rồi, tiểu Chu thích ăn cái gì?”
Tô Tiêu Tiêu ngồi xổm trên mặt đất chọn cá rồi bảo ông chủ lấy cho cô. “Anh ấy không thể ăn cay, chúng ta chỉ cần nấu thanh đạm một chút là tốt rồi ạ, còn những thứ khác anh ấy đều có thể ăn.”
“Vậy giữa trưa chúng ta ăn cá hấp.”
Tô Tiêu Tiêu cùng mẹ Tô đi dạo ở chợ bán thức ăn khá lâu. Lúc hai người trở về đã 11 giờ.
Chu Lâm Duyên đang ở cửa nghe điện thoại thì nhìn thấy mẹ Tô cùng Tô Tiêu Tiêu xách theo bao lớn bao nhỏ trở về. Anh lập tức cúp học điện thoại, tiến lên xách đồ giúp hai người. “Sao không gọi điện để anh tới đón hai người.”
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm cùng anh sóng vai.“Chợ bán thức ăn không xa, trở về cũng chỉ mất mười phút, cần gì phải gọi anh tới chứ. Lại nói đồ nhìn nhiều vậy thôi nhưng cũng không nặng.”
Giữa trưa mẹ Tô làm món sườn cùng đậu hủ ván sắt mà Tô Tiêu Tiêu thích ăn, còn có cá hấp, canh cà chua.
“Tiểu Chu à, Tiêu Tiêu nói cháu không thể ăn cay cho nên hôm nay dì làm đều là món ăn thanh đạm, cháu ăn nhiều một chút nhé.”
“Em muốn ăn cá cay nhưng mẹ không chịu làm cho em.” Tô Tiêu Tiêu ở bên cạnh tỏ vẻ đáng thương vô cùng nói.
Mẹ Tô nhịn không được cũng phải bật cười. “Con còn biết giả vờ đáng thương.”
Tô Tiêu Tiêu cong mắt cười, gắp xương sườn lên ăn.
Một bữa cơm ăn đến vô cùng vui vẻ, cơm nước xong thì ông nội cùng với mới người bạn trong ngành giờ cũng đã nghỉ hưu đi uống trà. Ba mẹ phải về nhà một chuyến để lấy đồ.
Tô Tiêu Tiêu cùng Chu Lâm Duyên ở nhà chơi cùng bà nội một lát, sau đó bà nội muốn đi chăm sóc vườn hoa cho nên để hai người ở lại với nhau.
Tô Tiêu Tiêu ngồi ở trên sofa nhìn Chu Lâm Duyên. “Chu Lâm Duyên, buổi chiều chúng ta đi dạo phố đi, ngày tết Diệp Thành vô cùng náo nhiệt.”
Chu Lâm Duyên đang uống nước, nghe vậy cười một tiếng. “Để anh suy nghĩ một chút.”
Tô Tiêu Tiêu ô ô ô giả khóc, ôm cổ Chu Lâm Duyên, đầu chôn trên vai anh. “Đi thôi đi thôi, em muốn đi dạo.”
Chu Lâm Duyên nén cười, buông ly nước xuống rồi kéo Tô Tiêu Tiêu đi lên lầu. “Thay quần áo.”
Tô Tiêu Tiêu vui vẻ đi phòng tắm rửa mặt, thay quần áo. Khi cô ra khỏi phòng tắm thì nhìn thấy Chu Lâm Duyên ngồi ở ghế, trong tay cầm một bức ảnh.
"Anh đang xem cái gì?” Tô Tiêu Tiêu thò lại gần xem một cái, phát hiện là ảnh chụp hồi cao trung của cô.
Cô ặc đồng phục của trường, áo sơ mi trắng, chân váy màu đen. Khi đó vẫn là tóc mái bằng, mái tóc dài xoã ở trên vai.
Bức ảnh này chụp lúc cô cùng Triệu Kỳ ở bên ngoài trường học uống trà sữa, đôi tay cô chống cằm, đôi mắt cong cong.
Tô Tiêu Tiêu cười tủm tỉm. “Có phải lúc em còn đi học trông rất xinh đẹp không?”
Chu Lâm Duyên ôm chầm lấy eo Tô Tiêu Tiêu mang người ngồi vào trên đùi mình, rồi hôn lỗ tai của cô. “Hiện tại cũng thật xinh đẹp.”
“Lúc còn đi học có rất nhiều nam sinh theo đuổi em.”
Chu Lâm Duyên nhìn cô, cười như không cười. “Phải không, vậy sao em không phát triển tình cảm với bọn họ?”
Tô Tiêu Tiêu nói. “Anh đừng nói, em thật đúng là suy nghĩ qua. Lúc ấy có một học bá trong trường theo đuổi em.”
Chu Lâm Duyên đôi mắt mị mị, cười lạnh nói. "Ồ, vì sao em không đồng ý người ta?”
“Vì lúc lúc ấy em nhát gan. Em sợ nếu để mẹ biết em yêu sớm vậy thì em xong đời rồi.”
Chu Lâm Duyên tiếp tục cười lạnh. “Trông em có vẻ còn rất tiếc nuối.”
Tô Tiêu Tiêu gật đầu. “Là có chút tiếc nuối.”
Tô Tiêu Tiêu vừa dứt lời thì bị Chu Lâm Duyên siết chặt eo, cúi đầu mạnh mẽ hôn lấy cô. Nụ hôn này có điểm tàn nhẫn, hôn một hồi lâu anh mới chịu buông cô ra.
Tô Tiêu Tiêu thở hồng hộc, cũng rất muốn muốn cười. Cô ôm lấy cổ Chu Lâm Duyên. “Chu Lâm Duyên, anh đang ghen.”
Chu Lâm Duyên nhìn cô không nói chuyện.
Tô Tiêu Tiêu cười đến đau cả hông, cô chủ động hôn Chu Lâm Duyên, hết hôn môi lại đến lỗ tai, sau đó nhìn anh nói. “Nhưng mà anh so với anh chàng học bá kia thì đẹp trai hơn nhiều, đẹp trai gấp một vạn lần!”
Chu Lâm Duyên khẽ hừ một tiếng.
Tô Tiêu Tiêu ôm cổ anh làm nũng. “Chu Lâm Duyên...anh...anh Chu ——”
Tô Tiêu Tiêu làm nũng còn không quên nhích tới nhích lui cái mông của mình. Chu Lâm Duyên sắc mặt trầm xuống, bóp chặt eo cô. “Tô Tiêu Tiêu!”
Tô Tiêu Tiêu phốc một cái cười thành tiếng. Cô nhanh chóng từ trên đùi Chu Lâm Duyên nhảy xuống, cầm lấy áo khoác chạy ra cửa, quả thực rất biết cách châm lửa mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.