Chương 80: Mấy ngày nay ba mẹ anh không có ở nhà
Thời Câm
19/11/2021
Lục Dĩ Ngưng đã từ chối lời cầu hôn đầu tiên trong cuộc đời mình.
Rất nhiều người từng tỏ tình với cô, thế nhưng Đường Mộ Bạch thật sự là người đầu tiên cầu hôn cô.
Rung động thì cũng có, nhưng mà Lục Dĩ Ngưng vẫn từ chối anh, hơn nữa còn từ chối vô cùng dứt khoát không hề dài dòng.
Lí do thì lại càng đơn giản hơn —— Lời cầu hôn này quá tùy tiện, một đời người cũng chỉ có một lần cầu hôn như vậy, anh không có hoa tươi thì cũng coi như cho qua đi, thế nhưng ngay cả nhẫn cầu hôn mà anh còn không chuẩn bị.
Lục Dĩ Ngưng từ chối anh xong, trong lúc rửa mặt trong phòng tắm liền kể lại chuyện này với Khương Nại.
Khương Nại trả lời tin nhắn với tốc độ cực kỳ nhanh: 【Dĩ Ngưng, tớ chỉ hỏi một câu thôi, cậu từng thấy ai cầu hôn tùy tiện như vậy chưa?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Chưa.】
Khương Nại: 【Thế cậu đã đồng ý chưa?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Đương nhiên là chưa.】
【Vậy thì tốt.】 Khương Nại thở phào nhẹ nhõm, 【Ngưng Ngưng, cậu phải nhớ kỹ, không được gả cho những người cầu hôn tùy ý như vậy, trừ khi anh ấy đem nhẫn kim cương vài cara đến cầu hôn cậu, còn không thì cậu đừng có mà đồng ý.】
Lục Dĩ Ngưng không thường mua đồ trang sức nên để có thể hiểu rõ khái niệm "vài cara" là như thế nào, cô còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm thử.
Kết quả hình ảnh hiện ra suýt chút nữa đã làm mù con mắt của cô.
Lục Dĩ Ngưng: 【To như thế đeo lên tay có xấu quá không vậy?】
Khương Nại thực sự cạn lời, cô ấy biết là cách nghĩ và trọng tâm của Lục Dĩ Ngưng không được bình thường cho lắm mà, Khương Nại cũng dứt khoát không giải thích nhiều với cô nữa, chỉ căn dặn thêm: 【Dù sao thì cậu đừng có đồng ý với anh ấy quá dễ dãi là được.】
Cô ấy nói câu này cũng không phải vì muốn ngáng chân Đường Mộ Bạch mà bởi vì trước kia khi Lục Dĩ Ngưng ở bên anh, anh cũng đã từng vô cùng tùy ý như vậy.
Vì để tránh cho bạn thân của mình lại giẫm lên vết xe đổ, Khương Nại lại nói tiếp: 【Còn một chuyện nữa, trước khi kết hôn nhất định phải đến gặp người lớn, nếu như ba mẹ anh ấy mà làm khó cậu thì cậu cũng không được gả.】
Khương Nại: 【Tốt nhất là cả cô dì chú bác cũng đều nên gặp hết một lượt.】
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết đã nói chuyện với Khương Nại trong bao lâu, dù sao khi cô ra khỏi phòng tắm, người nào đó vốn dĩ đợi cô ở bên ngoài đã ngủ rồi.
Cô tắt đèn sau đó nhẹ nhàng bò lên giường, vừa nằm xuống còn chưa kịp đắp kín chăn thì đã bị kéo vào lòng.
Tiếng hít thở của người đàn ông trầm ổn, vòng tay mang theo mùi sữa tắm nhẹ nhàng, sau khi ôm lấy cô anh không nói lời nào, cũng không lộn xộn, chỉ tựa như một động tác theo tiềm thức trong khi ngủ.
Lục Dĩ Ngưng vùi đầu vào lòng anh và cũng giơ tay lên ôm lấy anh, nhịp tim và hô hấp dần dần bình ổn lại.
Cứ ngủ như vậy cho đến sáng có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất trong một ngày, vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp nhất.
Lục Dĩ Ngưng nghĩ vậy, đến ngày hôm sau, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt anh mơ hồ mang theo vài phần thâm ý xâu xa, bàn tay vốn đang thành thật đặt trên lưng cô thấy cô tỉnh rồi liền bắt đầu không an phận dần dần dời xuống dưới, sau đó vén vạt váy ngủ của cô lên.
Lục Dĩ Ngưng hoảng sợ, vội vàng đè lại bàn tay anh cách lớp quần áo: "Anh làm gì thế..."
Đường Mộ Bạch rũ mắt, khóe môi như có như không cong lên: "Em có biết sáng sớm đàn ông tương đối có nhu cầu ——"
Anh trở mình đè lên người Lục Dĩ Ngưng, khóe môi cong lên lộ ra hàm răng trắng tinh, hiếm khi thấy anh cười với vẻ mặt vô hại thuần lương: "Chúng ta làm nốt chuyện tối hôm qua chưa làm xong nhé."
Trong mấy ngày Đường Mộ Bạch đến New York, Lục Dĩ Ngưng phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Rốt cuộc trước kia tại sao cô lại cảm thấy bác sĩ khoa ngoại đều không ổn lắm trên phương diện kia thế?
Cô chưa từng thử những người đàn ông khác nên cũng không thể nhận định kỹ thuật của Đường Mộ Bạch trên phương diện nào đó có được tính là cao siêu hay không, thế nhưng theo sự trải nghiệm của cô, anh chắc chắn là được.
Không những được mà còn vô cùng được là đằng khác.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lục Dĩ Ngưng mấy ngày nay bị xáo trộn không ít, mãi đến khi về nước cô mới có thể điều chỉnh lại bình thường.
Kỳ nghỉ của Đường Mộ Bạch kết thúc, anh lại nhanh chóng trở lại thành một bác sĩ khoa ngoại ăn ngủ nghỉ không có quy luật.
So với anh thì Lục Dĩ Ngưng tốt hơn nhiều, tuy rằng thường phải ra ngoài trời, có thể sẽ hơi mệt mỏi một chút, nhưng ít nhất vẫn có thể ba bữa đúng giờ.
Giữa tháng tám, Lục Dĩ Ngưng đi công tác ở Tây Tạng.
Chuyến công tác kéo dài một tuần, cô đi chuyến này tuy không hề bị đen đi vì sức mạnh cường đại của tia cực tím ở nơi đó nhưng do không quen khí hậu và thời tiết nên đã gầy đi rất nhiều.
Cô vốn đã gầy, giờ lại còn gầy đi nữa nên cổ tay nhỏ đến mức tựa như chỉ cần bẻ là sẽ gãy.
Những chuyện như này trước giờ đều là người ngoài cuộc nhận thấy rõ hơn, ngược lại chính bản thân Lục Dĩ Ngưng lại không cảm thấy gì, sau khi quay về Bắc Thành, cô về thẳng nhà ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy liền vào phòng bếp, thoáng cái đã hết một buổi chiều.
Trong phòng khách Trương Văn và Lục Nhất Châu mắt lớn trừng mắt nhỏ, đến khi cô xong việc ra ngoài thì đều không hẹn mà cùng thu hồi ánh mắt mới vừa rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng bếp, chuyển sang chăm chú nhìn màn hình giả vờ như thể đang rất nghiêm túc xem tivi.
Lục Dĩ Ngưng lấy áo khoác, chào tạm biệt Trương Văn trước khi ra khỏi cửa: "Dì Trương, con ra ngoài một lát nhé."
Lúc này Trương Văn mới quay đầu nhìn thẳng vào cô: "Dĩ Ngưng, con có về ăn tối không?"
"Không ạ."
Lục Dĩ Ngưng nói rồi nhìn điện thoại, Đường Mộ Bạch đã trả lời tin nhắn: 【Chưa.】
Đây là câu trả lời cho câu hỏi của cô vào nửa tiếng trước "Ăn cơm chưa?".
Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng gõ vài chữ: 【Tối nay có phải trực ban không?】
【Không, tám rưỡi anh sẽ tan làm.】
Lục Dĩ Ngưng không nhắn nữa, lúc cất điện thoại đi, cô lại nghe thấy Trương Văn hỏi: "Đi gặp bạn trai à?"
Cô mỉm cười, "Vâng ạ."
Trương Văn cũng ngay lập tức hớn hở mặt mày: "Tiểu Bạch à?"
Lục Dĩ Ngưng gật đầu: "Vâng."
"Lúc nào rảnh thì bảo cậu ấy đến nhà ăn cơm nhé."
"Vâng ạ."
Ngoài trời gió lớn thét gào có lẽ sắp đổ mưa, Lục Dĩ Ngưng đứng trước cửa, vừa đi giày vừa mặc áo khoác vào, "Dì Trương, con đi nhé."
Lục Nhất Châu ở bên cạnh giơ hai cánh tay ngắn ngủn lên: "Chị chú ý an toàn nhé!"
Lục Dĩ Ngưng cong môi cười, cầm lấy chiếc ô rồi ra khỏi cửa.
Vừa lái xe đi chưa đến mười phút thì quả nhiên trời đổ mưa.
Giao thông tại thời điểm này vốn đã có chút ùn tắc, cộng thêm trời mưa, quãng đường đến Bệnh viện số 3 vốn chỉ mười mấy phút bị kéo dài đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi Lục Dĩ Ngưng dừng xe tại chỗ đậu xe trước cổng bệnh viện đã gần đến bảy giờ rưỡi, mưa cũng không lớn lắm, Lục Dĩ Ngưng mở ô rồi cầm theo hộp cơm chạy chậm vào thang máy ở tầng một.
Lúc này Đường Mộ Bạch vẫn chưa hết giờ làm nhưng cũng không cần đi xem bệnh nhân, khi Lục Dĩ Ngưng đến nơi anh đang ngồi trong văn phòng xem một bức ảnh chụp lồng ngực trên màn hình máy tính, cô nhón chân, sau đó nhẹ nhàng bước chậm vào, nhân lúc người nọ vẫn chưa chú ý đến, cô cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Bác sĩ Đường."
Động tác di chuột của Đường Mộ Bạch dừng lại, nghiêng đầu ngước mắt nhìn qua.
Lục Dĩ Ngưng hơi cúi người, ngang với tầm mắt của anh.
Hai người đã một tuần không gặp nhau, mặc dù có từng gọi video một lần nhưng khi gặp lại vẫn có một chút cảm giác tựa như được toại nguyện.
Lục Dĩ Ngưng cong môi: "Có nhớ em không?"
Cô mỉm cười thực sự rất xinh đẹp, trong trẻo dịu dàng, một bên má còn có lúm đồng tiền mờ nhạt, đáng tiếc là —— hình như lại gần hơn một chút so với trước khi đi công tác rồi.
Đường Mộ Bạch đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt cô: "Gầy đi rồi à?"
Lục Dĩ Ngưng thực sự không cảm thấy mình bị gầy đi, nghe thấy anh nói vậy mới tự véo lên da thịt trên mặt, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: "Hình như đâu có đâu..."
Tầm mắt Đường Mộ Bạch từ khuôn mặt cô dời xuống dưới, lướt qua xương quai xanh trên cổ cô, sau đó lại dời xuống dưới vài tấc, lần này giọng điệu của anh trở thành khẳng định: "Gầy đi rồi."
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy có gì đó sai sai, tuy rằng giọng nói của anh rất nghiêm túc nhưng ánh mắt của anh lại khiến người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Cô vô thức kéo cổ áo vốn không hề thấp, sau đó dùng hai ngón tay giữ lại, tay kia kéo một chiếc ghế đến rồi ngồi xuống trước mặt Đường Mộ Bạch, hai người cách nhau một cái bàn làm việc, cô nâng mặt nhìn anh: "Bác sĩ Đường, có thể nghỉ sớm không?"
Đường Mộ Bạch lại thu hồi tầm mắt: "Không thể."
Lục Dĩ Ngưng nhếch khóe môi, "Vậy có thể bỏ ra một chút thời gian để ăn cơm tối không?"
Đường Mộ Bạch nhấc ngón trỏ đặt trên con chuột, nhướng mày nhìn qua, "Em bón cho anh à?"
Lục Dĩ Ngưng lườm anh, bỏ lại cho anh một ánh mắt "Thích thì ăn không thích thì thôi" rồi đẩy hộp cơm qua, cũng chẳng quan tâm anh có ăn hay không, sau đó bò ra bàn nghịch điện thoại.
Trong điện thoại của cô không có trò chơi gì, ngoại trừ lướt vòng bạn bè thì cũng chỉ có thể vào Weibo xem tin tức, cô ngồi chờ trong phòng làm việc của Đường Mộ Bạch một giờ đồng hồ, mãi cho đến khi mí mắt sắp díu lại vào nhau mới có người chạm nhẹ vào tóc bên tai cô: "Dậy nào."
Lục Dĩ Ngưng dùng sức gật đầu, một giây trước ghi đập vào mặt bàn liền được anh đỡ lấy.
Lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, mệt mỏi nâng mí mắt: "Hết giờ làm rồi à?"
"Ừ," Đường Mộ Bạch khoác áo khoác lên cho cô, sau đó ngồi xổm xuống thay cô cài cẩn thận từng cúc một, "Về nhà thôi."
Lục Dĩ Ngưng ngồi thêm mấy giây nữa rồi nhìn về phía hộp cơm: "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Lục Dĩ Ngưng nhấc hộp cơm lên ước lượng, quả thực là đã nhẹ hơn rất nhiều, lúc này mới nắm lấy tay anh rồi cùng anh đi ra ngoài.
Mưa liên tục không ngớt, mặc dù không phải mưa lớn nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ như vậy, trên mặt đường cũng đã có rất nhiều nước đọng.
Ra khỏi cửa bệnh viện, gió lạnh tạt qua khiến cho Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn tỉnh táo, cô kéo chặt áo khoác, sau đó nhìn về phía Đường Mộ Bạch, còn chưa kịp nói gì đã thấy anh đưa tay ra: "Chìa khóa xe."
"Đi xe của em à?"
"Ừ."
Đường Mộ Bạch: "Về nhà anh đi."
Dừng một chút, anh lại nói tiếp tựa như để giải thích cho cái gì: "Mấy ngày nay ba mẹ anh không có ở nhà."
"......"
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên biết đến nhà anh là ý gì, cô tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, sau khi lên xe, cô nói trước với Trương Văn một tiếng rằng tối nay mình sẽ không về nhà.
Trương Văn cũng là người từng trải nên cũng không hề hỏi cô đi đâu, chỉ dặn dò cô vài câu rằng đêm nay mưa lớn cẩn thận kẻo bị cảm lạnh rồi liền cúp điện thoại.
Đã qua giờ cao điểm, mặc dù đường phố vẫn có chút tắc nghẽn nhưng chín giờ hơn, Đường Mộ Bạch đã dừng xe tại bãi đỗ xe ngầm ở nhà.
Trước khi mở cửa xuống xe, anh lấy áo khoác của mình phủ lên đầu Lục Dĩ Ngưng.
Giọng nói của Lục Dĩ Ngưng có chút buồn bực truyền ra từ trong áo khoác: "Em không lạnh."
"Xuống xe sẽ lạnh," Đường Mộ Bạch mở cửa cho cô, "Đừng để bị cảm."
Lục Dĩ Ngưng không kéo áo khoác xuống nữa, mặc cho Đường Mộ Bạch nắm tay cô đi vào nhà.
Biệt thự Đường gia quả nhiên không có ai, lúc đẩy cửa vào, bên trong thậm chí yên tĩnh đến mức có chút lạnh tanh.
Trong lúc đứng ở cửa chờ Đường Mộ Bạch lấy dép đi trong nhà cho cô, Lục Dĩ Ngưng kiễng chân nhìn vào phía trong: "Cô Phó đâu rồi?"
"Đi du lịch với ba anh rồi."
Đường Mộ Bạch lấy một đôi dép đi trong nhà từ trong tủ giày ra rồi đặt xuống bên cạnh chân cô, anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Lục Dĩ Ngưng thấy anh có điện thoại nên cũng không lên tiếng nữa, cố gắng khiến cho động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể, cẩn thận cởi đôi giày đã ướt đẫm ra rồi xỏ đôi dép đi trong nhà kia vào.
Đây hiển nhiên là một đôi dép mới, tuy rằng không có nhãn mác nhưng vừa nhìn liền biết chưa từng có ai đi.
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng cong lên, trong lòng ngay lập tức cảm thấy vui vẻ.
Đường Mộ Bạch rũ mắt nhìn cô, sau đó liếc nhìn tên người gọi rồi trực tiếp ấn chấp nhận.
Người gọi đến là Lục Cảnh Hành, vào cái giờ này lại còn trong thời tiết này, anh gọi đến chắc chắn là có chuyện nghiêm túc, chủ yếu là để hỏi rõ tình hình của một vụ kiện về sự cố trong quá trình điều trị ở bệnh viện dạo gần đây, trong lúc chờ Đường Mộ Bạch đáp lời, Lục Dĩ Ngưng ở đầu bên này suýt chút nữa đã trượt chân ngã xuống đất vì chân ướt do dính nước mưa.
May là người bên cạnh kịp thời đỡ được, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn bị giật mình nên đã nhỏ giọng "A" một tiếng.
Lục Cảnh Hành: "......"
Ơ kìa, có giọng của con gái?
Trong nhà Đường Mộ Bạch thế mà lại có giọng của một cô gái khác ngoài mẹ cậu ta ra!
---------------------------------------------
Xin lỗi vì đã để các bạn nhỏ phải đợi lâu, cuối kỳ rồi nên toi bận quá TT.TT
Rất nhiều người từng tỏ tình với cô, thế nhưng Đường Mộ Bạch thật sự là người đầu tiên cầu hôn cô.
Rung động thì cũng có, nhưng mà Lục Dĩ Ngưng vẫn từ chối anh, hơn nữa còn từ chối vô cùng dứt khoát không hề dài dòng.
Lí do thì lại càng đơn giản hơn —— Lời cầu hôn này quá tùy tiện, một đời người cũng chỉ có một lần cầu hôn như vậy, anh không có hoa tươi thì cũng coi như cho qua đi, thế nhưng ngay cả nhẫn cầu hôn mà anh còn không chuẩn bị.
Lục Dĩ Ngưng từ chối anh xong, trong lúc rửa mặt trong phòng tắm liền kể lại chuyện này với Khương Nại.
Khương Nại trả lời tin nhắn với tốc độ cực kỳ nhanh: 【Dĩ Ngưng, tớ chỉ hỏi một câu thôi, cậu từng thấy ai cầu hôn tùy tiện như vậy chưa?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Chưa.】
Khương Nại: 【Thế cậu đã đồng ý chưa?】
Lục Dĩ Ngưng: 【Đương nhiên là chưa.】
【Vậy thì tốt.】 Khương Nại thở phào nhẹ nhõm, 【Ngưng Ngưng, cậu phải nhớ kỹ, không được gả cho những người cầu hôn tùy ý như vậy, trừ khi anh ấy đem nhẫn kim cương vài cara đến cầu hôn cậu, còn không thì cậu đừng có mà đồng ý.】
Lục Dĩ Ngưng không thường mua đồ trang sức nên để có thể hiểu rõ khái niệm "vài cara" là như thế nào, cô còn đặc biệt lên mạng tìm kiếm thử.
Kết quả hình ảnh hiện ra suýt chút nữa đã làm mù con mắt của cô.
Lục Dĩ Ngưng: 【To như thế đeo lên tay có xấu quá không vậy?】
Khương Nại thực sự cạn lời, cô ấy biết là cách nghĩ và trọng tâm của Lục Dĩ Ngưng không được bình thường cho lắm mà, Khương Nại cũng dứt khoát không giải thích nhiều với cô nữa, chỉ căn dặn thêm: 【Dù sao thì cậu đừng có đồng ý với anh ấy quá dễ dãi là được.】
Cô ấy nói câu này cũng không phải vì muốn ngáng chân Đường Mộ Bạch mà bởi vì trước kia khi Lục Dĩ Ngưng ở bên anh, anh cũng đã từng vô cùng tùy ý như vậy.
Vì để tránh cho bạn thân của mình lại giẫm lên vết xe đổ, Khương Nại lại nói tiếp: 【Còn một chuyện nữa, trước khi kết hôn nhất định phải đến gặp người lớn, nếu như ba mẹ anh ấy mà làm khó cậu thì cậu cũng không được gả.】
Khương Nại: 【Tốt nhất là cả cô dì chú bác cũng đều nên gặp hết một lượt.】
Lục Dĩ Ngưng cũng không biết đã nói chuyện với Khương Nại trong bao lâu, dù sao khi cô ra khỏi phòng tắm, người nào đó vốn dĩ đợi cô ở bên ngoài đã ngủ rồi.
Cô tắt đèn sau đó nhẹ nhàng bò lên giường, vừa nằm xuống còn chưa kịp đắp kín chăn thì đã bị kéo vào lòng.
Tiếng hít thở của người đàn ông trầm ổn, vòng tay mang theo mùi sữa tắm nhẹ nhàng, sau khi ôm lấy cô anh không nói lời nào, cũng không lộn xộn, chỉ tựa như một động tác theo tiềm thức trong khi ngủ.
Lục Dĩ Ngưng vùi đầu vào lòng anh và cũng giơ tay lên ôm lấy anh, nhịp tim và hô hấp dần dần bình ổn lại.
Cứ ngủ như vậy cho đến sáng có lẽ là chuyện tốt đẹp nhất trong một ngày, vừa mở mắt ra liền có thể nhìn thấy người mà mình muốn gặp nhất.
Lục Dĩ Ngưng nghĩ vậy, đến ngày hôm sau, cô vừa mở mắt ra liền nhìn thấy người đàn ông bên cạnh đang nửa cười nửa không nhìn chằm chằm vào cô, đáy mắt anh mơ hồ mang theo vài phần thâm ý xâu xa, bàn tay vốn đang thành thật đặt trên lưng cô thấy cô tỉnh rồi liền bắt đầu không an phận dần dần dời xuống dưới, sau đó vén vạt váy ngủ của cô lên.
Lục Dĩ Ngưng hoảng sợ, vội vàng đè lại bàn tay anh cách lớp quần áo: "Anh làm gì thế..."
Đường Mộ Bạch rũ mắt, khóe môi như có như không cong lên: "Em có biết sáng sớm đàn ông tương đối có nhu cầu ——"
Anh trở mình đè lên người Lục Dĩ Ngưng, khóe môi cong lên lộ ra hàm răng trắng tinh, hiếm khi thấy anh cười với vẻ mặt vô hại thuần lương: "Chúng ta làm nốt chuyện tối hôm qua chưa làm xong nhé."
Trong mấy ngày Đường Mộ Bạch đến New York, Lục Dĩ Ngưng phát hiện mình đã sai hoàn toàn.
Rốt cuộc trước kia tại sao cô lại cảm thấy bác sĩ khoa ngoại đều không ổn lắm trên phương diện kia thế?
Cô chưa từng thử những người đàn ông khác nên cũng không thể nhận định kỹ thuật của Đường Mộ Bạch trên phương diện nào đó có được tính là cao siêu hay không, thế nhưng theo sự trải nghiệm của cô, anh chắc chắn là được.
Không những được mà còn vô cùng được là đằng khác.
Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lục Dĩ Ngưng mấy ngày nay bị xáo trộn không ít, mãi đến khi về nước cô mới có thể điều chỉnh lại bình thường.
Kỳ nghỉ của Đường Mộ Bạch kết thúc, anh lại nhanh chóng trở lại thành một bác sĩ khoa ngoại ăn ngủ nghỉ không có quy luật.
So với anh thì Lục Dĩ Ngưng tốt hơn nhiều, tuy rằng thường phải ra ngoài trời, có thể sẽ hơi mệt mỏi một chút, nhưng ít nhất vẫn có thể ba bữa đúng giờ.
Giữa tháng tám, Lục Dĩ Ngưng đi công tác ở Tây Tạng.
Chuyến công tác kéo dài một tuần, cô đi chuyến này tuy không hề bị đen đi vì sức mạnh cường đại của tia cực tím ở nơi đó nhưng do không quen khí hậu và thời tiết nên đã gầy đi rất nhiều.
Cô vốn đã gầy, giờ lại còn gầy đi nữa nên cổ tay nhỏ đến mức tựa như chỉ cần bẻ là sẽ gãy.
Những chuyện như này trước giờ đều là người ngoài cuộc nhận thấy rõ hơn, ngược lại chính bản thân Lục Dĩ Ngưng lại không cảm thấy gì, sau khi quay về Bắc Thành, cô về thẳng nhà ngủ trưa một giấc, tỉnh dậy liền vào phòng bếp, thoáng cái đã hết một buổi chiều.
Trong phòng khách Trương Văn và Lục Nhất Châu mắt lớn trừng mắt nhỏ, đến khi cô xong việc ra ngoài thì đều không hẹn mà cùng thu hồi ánh mắt mới vừa rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cửa phòng bếp, chuyển sang chăm chú nhìn màn hình giả vờ như thể đang rất nghiêm túc xem tivi.
Lục Dĩ Ngưng lấy áo khoác, chào tạm biệt Trương Văn trước khi ra khỏi cửa: "Dì Trương, con ra ngoài một lát nhé."
Lúc này Trương Văn mới quay đầu nhìn thẳng vào cô: "Dĩ Ngưng, con có về ăn tối không?"
"Không ạ."
Lục Dĩ Ngưng nói rồi nhìn điện thoại, Đường Mộ Bạch đã trả lời tin nhắn: 【Chưa.】
Đây là câu trả lời cho câu hỏi của cô vào nửa tiếng trước "Ăn cơm chưa?".
Lục Dĩ Ngưng nhanh chóng gõ vài chữ: 【Tối nay có phải trực ban không?】
【Không, tám rưỡi anh sẽ tan làm.】
Lục Dĩ Ngưng không nhắn nữa, lúc cất điện thoại đi, cô lại nghe thấy Trương Văn hỏi: "Đi gặp bạn trai à?"
Cô mỉm cười, "Vâng ạ."
Trương Văn cũng ngay lập tức hớn hở mặt mày: "Tiểu Bạch à?"
Lục Dĩ Ngưng gật đầu: "Vâng."
"Lúc nào rảnh thì bảo cậu ấy đến nhà ăn cơm nhé."
"Vâng ạ."
Ngoài trời gió lớn thét gào có lẽ sắp đổ mưa, Lục Dĩ Ngưng đứng trước cửa, vừa đi giày vừa mặc áo khoác vào, "Dì Trương, con đi nhé."
Lục Nhất Châu ở bên cạnh giơ hai cánh tay ngắn ngủn lên: "Chị chú ý an toàn nhé!"
Lục Dĩ Ngưng cong môi cười, cầm lấy chiếc ô rồi ra khỏi cửa.
Vừa lái xe đi chưa đến mười phút thì quả nhiên trời đổ mưa.
Giao thông tại thời điểm này vốn đã có chút ùn tắc, cộng thêm trời mưa, quãng đường đến Bệnh viện số 3 vốn chỉ mười mấy phút bị kéo dài đến hơn nửa tiếng đồng hồ.
Khi Lục Dĩ Ngưng dừng xe tại chỗ đậu xe trước cổng bệnh viện đã gần đến bảy giờ rưỡi, mưa cũng không lớn lắm, Lục Dĩ Ngưng mở ô rồi cầm theo hộp cơm chạy chậm vào thang máy ở tầng một.
Lúc này Đường Mộ Bạch vẫn chưa hết giờ làm nhưng cũng không cần đi xem bệnh nhân, khi Lục Dĩ Ngưng đến nơi anh đang ngồi trong văn phòng xem một bức ảnh chụp lồng ngực trên màn hình máy tính, cô nhón chân, sau đó nhẹ nhàng bước chậm vào, nhân lúc người nọ vẫn chưa chú ý đến, cô cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn: "Bác sĩ Đường."
Động tác di chuột của Đường Mộ Bạch dừng lại, nghiêng đầu ngước mắt nhìn qua.
Lục Dĩ Ngưng hơi cúi người, ngang với tầm mắt của anh.
Hai người đã một tuần không gặp nhau, mặc dù có từng gọi video một lần nhưng khi gặp lại vẫn có một chút cảm giác tựa như được toại nguyện.
Lục Dĩ Ngưng cong môi: "Có nhớ em không?"
Cô mỉm cười thực sự rất xinh đẹp, trong trẻo dịu dàng, một bên má còn có lúm đồng tiền mờ nhạt, đáng tiếc là —— hình như lại gần hơn một chút so với trước khi đi công tác rồi.
Đường Mộ Bạch đưa tay nhéo nhẹ khuôn mặt cô: "Gầy đi rồi à?"
Lục Dĩ Ngưng thực sự không cảm thấy mình bị gầy đi, nghe thấy anh nói vậy mới tự véo lên da thịt trên mặt, sau đó nhíu mày lẩm bẩm: "Hình như đâu có đâu..."
Tầm mắt Đường Mộ Bạch từ khuôn mặt cô dời xuống dưới, lướt qua xương quai xanh trên cổ cô, sau đó lại dời xuống dưới vài tấc, lần này giọng điệu của anh trở thành khẳng định: "Gầy đi rồi."
Lục Dĩ Ngưng cảm thấy có gì đó sai sai, tuy rằng giọng nói của anh rất nghiêm túc nhưng ánh mắt của anh lại khiến người khác phải suy nghĩ xa xôi.
Cô vô thức kéo cổ áo vốn không hề thấp, sau đó dùng hai ngón tay giữ lại, tay kia kéo một chiếc ghế đến rồi ngồi xuống trước mặt Đường Mộ Bạch, hai người cách nhau một cái bàn làm việc, cô nâng mặt nhìn anh: "Bác sĩ Đường, có thể nghỉ sớm không?"
Đường Mộ Bạch lại thu hồi tầm mắt: "Không thể."
Lục Dĩ Ngưng nhếch khóe môi, "Vậy có thể bỏ ra một chút thời gian để ăn cơm tối không?"
Đường Mộ Bạch nhấc ngón trỏ đặt trên con chuột, nhướng mày nhìn qua, "Em bón cho anh à?"
Lục Dĩ Ngưng lườm anh, bỏ lại cho anh một ánh mắt "Thích thì ăn không thích thì thôi" rồi đẩy hộp cơm qua, cũng chẳng quan tâm anh có ăn hay không, sau đó bò ra bàn nghịch điện thoại.
Trong điện thoại của cô không có trò chơi gì, ngoại trừ lướt vòng bạn bè thì cũng chỉ có thể vào Weibo xem tin tức, cô ngồi chờ trong phòng làm việc của Đường Mộ Bạch một giờ đồng hồ, mãi cho đến khi mí mắt sắp díu lại vào nhau mới có người chạm nhẹ vào tóc bên tai cô: "Dậy nào."
Lục Dĩ Ngưng dùng sức gật đầu, một giây trước ghi đập vào mặt bàn liền được anh đỡ lấy.
Lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút, mệt mỏi nâng mí mắt: "Hết giờ làm rồi à?"
"Ừ," Đường Mộ Bạch khoác áo khoác lên cho cô, sau đó ngồi xổm xuống thay cô cài cẩn thận từng cúc một, "Về nhà thôi."
Lục Dĩ Ngưng ngồi thêm mấy giây nữa rồi nhìn về phía hộp cơm: "Anh ăn cơm chưa?"
"Ăn rồi."
Lục Dĩ Ngưng nhấc hộp cơm lên ước lượng, quả thực là đã nhẹ hơn rất nhiều, lúc này mới nắm lấy tay anh rồi cùng anh đi ra ngoài.
Mưa liên tục không ngớt, mặc dù không phải mưa lớn nhưng sau hơn một tiếng đồng hồ như vậy, trên mặt đường cũng đã có rất nhiều nước đọng.
Ra khỏi cửa bệnh viện, gió lạnh tạt qua khiến cho Lục Dĩ Ngưng hoàn toàn tỉnh táo, cô kéo chặt áo khoác, sau đó nhìn về phía Đường Mộ Bạch, còn chưa kịp nói gì đã thấy anh đưa tay ra: "Chìa khóa xe."
"Đi xe của em à?"
"Ừ."
Đường Mộ Bạch: "Về nhà anh đi."
Dừng một chút, anh lại nói tiếp tựa như để giải thích cho cái gì: "Mấy ngày nay ba mẹ anh không có ở nhà."
"......"
Lục Dĩ Ngưng đương nhiên biết đến nhà anh là ý gì, cô tự nhiên cũng sẽ không cự tuyệt, sau khi lên xe, cô nói trước với Trương Văn một tiếng rằng tối nay mình sẽ không về nhà.
Trương Văn cũng là người từng trải nên cũng không hề hỏi cô đi đâu, chỉ dặn dò cô vài câu rằng đêm nay mưa lớn cẩn thận kẻo bị cảm lạnh rồi liền cúp điện thoại.
Đã qua giờ cao điểm, mặc dù đường phố vẫn có chút tắc nghẽn nhưng chín giờ hơn, Đường Mộ Bạch đã dừng xe tại bãi đỗ xe ngầm ở nhà.
Trước khi mở cửa xuống xe, anh lấy áo khoác của mình phủ lên đầu Lục Dĩ Ngưng.
Giọng nói của Lục Dĩ Ngưng có chút buồn bực truyền ra từ trong áo khoác: "Em không lạnh."
"Xuống xe sẽ lạnh," Đường Mộ Bạch mở cửa cho cô, "Đừng để bị cảm."
Lục Dĩ Ngưng không kéo áo khoác xuống nữa, mặc cho Đường Mộ Bạch nắm tay cô đi vào nhà.
Biệt thự Đường gia quả nhiên không có ai, lúc đẩy cửa vào, bên trong thậm chí yên tĩnh đến mức có chút lạnh tanh.
Trong lúc đứng ở cửa chờ Đường Mộ Bạch lấy dép đi trong nhà cho cô, Lục Dĩ Ngưng kiễng chân nhìn vào phía trong: "Cô Phó đâu rồi?"
"Đi du lịch với ba anh rồi."
Đường Mộ Bạch lấy một đôi dép đi trong nhà từ trong tủ giày ra rồi đặt xuống bên cạnh chân cô, anh vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại liền vang lên.
Lục Dĩ Ngưng thấy anh có điện thoại nên cũng không lên tiếng nữa, cố gắng khiến cho động tác của mình nhẹ nhàng nhất có thể, cẩn thận cởi đôi giày đã ướt đẫm ra rồi xỏ đôi dép đi trong nhà kia vào.
Đây hiển nhiên là một đôi dép mới, tuy rằng không có nhãn mác nhưng vừa nhìn liền biết chưa từng có ai đi.
Khóe môi Lục Dĩ Ngưng cong lên, trong lòng ngay lập tức cảm thấy vui vẻ.
Đường Mộ Bạch rũ mắt nhìn cô, sau đó liếc nhìn tên người gọi rồi trực tiếp ấn chấp nhận.
Người gọi đến là Lục Cảnh Hành, vào cái giờ này lại còn trong thời tiết này, anh gọi đến chắc chắn là có chuyện nghiêm túc, chủ yếu là để hỏi rõ tình hình của một vụ kiện về sự cố trong quá trình điều trị ở bệnh viện dạo gần đây, trong lúc chờ Đường Mộ Bạch đáp lời, Lục Dĩ Ngưng ở đầu bên này suýt chút nữa đã trượt chân ngã xuống đất vì chân ướt do dính nước mưa.
May là người bên cạnh kịp thời đỡ được, thế nhưng Lục Dĩ Ngưng vẫn bị giật mình nên đã nhỏ giọng "A" một tiếng.
Lục Cảnh Hành: "......"
Ơ kìa, có giọng của con gái?
Trong nhà Đường Mộ Bạch thế mà lại có giọng của một cô gái khác ngoài mẹ cậu ta ra!
---------------------------------------------
Xin lỗi vì đã để các bạn nhỏ phải đợi lâu, cuối kỳ rồi nên toi bận quá TT.TT
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.