Nghịch Tập Chi Hảo Dựng Nhân Sinh
Chương 32: Từ Niên, tôi xin em lợi dụng tôi, được không?
Doanh Triệt Thệ Tuyết
21/06/2021
Edit: Hải Đường - Beta: Vĩnh Nhi
Cù Thành thấy Từ Từ Niên nhắm mắt lại, trong lòng lóe lên một tia vui sướng, nụ hôn đứt quãng rơi xuống chóp mũi của Từ Từ Niên, yết hầu Cù Thành khẽ động, trầm giọng nói: "Từ Từ Niên, mở mắt ra, nhìn tôi."
Từ Từ Niên nghiến răng không phản ứng, lông mi còn đọng nước run rẩy không yên, tim đập loạn xạ như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Cậu không muốn đối diện với ánh mắt dường như đã nhìn thấu mình của Cù Thành, cũng không muốn thấy mình trong mắt hắn lại chật vật không chịu nổi như vậy.
Giống như một khi hai người bốn mắt nhìn nhau, mọi vẻ ngụy trang đều sẽ không che giấu nổi nữa.
"Không lên tiếng phải không?" Cù Thành nhếch miệng cười, tay phải hắn vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Từ Từ Niên, cúi đầu ngậm cắn yết hầu cậu.
"A..."
Từ Từ Niên đau kêu lên một tiếng, quay đầu cứng ngắc nằm trên mặt đất không nhúc nhích, vẫn không hé miệng, không biết là đang cố chấp né tránh Cù Thành hay là đang tự gút mắc với chính mình.
Cù Thành cúi đầu liếm đôi môi bị cắn, giọng điệu quyến rũ thì thào: "Em không nói lời nào là bởi vì chột dạ sao?"
"Sợ một khi mở miệng, sẽ bị tôi phát hiện bấy lâu nay em cũng có cảm giác với tôi, hử?"
"Đồ khốn." Từ Từ Niên đưa tay che mặt, hít một hơi thật sâu: "Khi đó, cho dù là một con chó chết đuối, tôi cũng sẽ lặn xuống cứu."
"Em cũng sẽ để một con chó làm như vậy với em sao?"
Cù Thành buồn cười, thân mình hắn bao phủ lấy cậu, dùng sức động hạ thân, thứ cứng rắn mang theo độ ấm nóng như lửa chạm vào Từ Từ Niên, tai Từ Từ Niên lập tức đỏ bừng, vươn tay muốn đánh Cù Thành, nhưng bị Cù Thành hung hăng nắm chặt.
Từ Từ Niên không chịu nổi nữa, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với anh mắt sâu thẳm của Cù Thành.
Bóng Từ Từ Niên phản chiếu ở đôi mắt đen trong như gương của Cù Thành, giờ phút này cậu gần như hoàn toàn bị ép dưới thân, hai má đỏ bừng, ho khan đến chảy nước mắt.
Tư thế mờ ám này khiến da đầu cậu run lên, đầu óc trống rỗng, theo bản năng, há miệng cắn bả vai Cù Thành, cắn chặt đến gần như chảy máu.
"Mẹ nó, anh đúng là khốn nạn mà! Ngay từ đầu đã đánh lừa tôi!"
Cù Thành để mặc cho cậu cắn, bả vai rướm máu cũng không để ý, hắn ôm ghì Từ Từ Niên, không cho nhúc nhích, hai tay đỡ cổ cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc, ngữ khí càn quấy, ngạo mạn: "Đúng, tôi lừa em thì thế nào? Tôi chính là cố ý đưa em tới nơi này, cố ý chìm xuống nước để em tới cứu, em hoàn toàn có thể không lặn xuống cứu, như vậy tôi liền sẽ bị chết đuối, hai chúng ta sẽ dứt khoát không liên quan gì đến nhau nữa, thế nhưng em không làm như vậy! Em cho tôi cơ hội, vậy dựa vào cái gì không để cho tôi tiến tới chứ?"
"Anh...!" Từ Từ Niên không nói nên lời, tim như thắt lại, trong lòng lại phát sinh mâu thuẫn.
Từ Từ Niên không ngừng tự hỏi, vì sao lại đi cứu Cù Thành? Trải qua chuyện Đổng Phong, tại sao vẫn chưa chịu sáng mắt ra? Vì cái gì lại mụ mị đầu óc, hốt hoảng cùng lo lắng bất an lặn xuống cứu Cù Thành? Điều này thật là khó lý giải. Thân thể đã hành động trước khi đầu óc kịp suy nghĩ, giờ có hối hận thì đã muộn.
Hít sâu vào một hơi, cậu biết mình không thể dính dáng đến Cù Thành thêm nữa, nếu không, nhất định sẽ nhận lấy thất bại thảm hại, Từ Từ Niên dùng sức đẩy Cù Thành ra, cầm lấy quần áo, đứng lên định rời đi.
Cù Thành vất vả lắm mới nắm được cậu trong tay, đâu dễ dàng từ bỏ như vậy, thô bạo kéo cậu lại, đè người lên phiến đá, cắn vào hầu kết của Từ Từ Niên như trút giận. Từ Từ Niên đau đến kêu "A" một tiếng, Cù Thành vẫn không dừng lại.
"Cù Thành, anh chính là tên điên! Khốn kiếp!"
"Đúng, có thể nghe được lời nói thật lòng của em thì mắng tôi là gì cũng được. Em dám sao?! Chỉ cần em thừa nhận, tôi lập tức buông em ra!"
Từ Từ Niên há miệng thở dốc, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Cậu có thể mặt không biến sắc lừa Đổng Phong xoay mòng mòng, thế nhưng lúc này không có cách nào nói dối Cù Thành.
Chỉ là một câu: "Xin lỗi, là anh tự mình đa tình thôi, tôi căn bản không thích anh." lời đến bên miệng lại không thể nào nói ra được.
Cù Thành thấy vẻ mặt âm tình bất động của cậu, thở dài đem người ép vào góc tường, "Vì đã trải qua một lần tổn thương, cho nên em muốn cự tuyệt bất cứ người nào đối tốt với em sao? Từ Niên, em nhìn tôi đi, tôi không phải Đổng Phong, vĩnh viễn sẽ không là hắn."
Từ Từ Niên đột nhiên mở lớn mắt, "Anh... Anh nói gì, tôi nghe không hiểu."
Cậu hoảng loạn quay đầu đi, lại bị Cù Thành giữ lại, buộc đối diện với hắn. "Từ Từ Niên, à không, tôi nên gọi em là Từ đại thiếu gia, em cho rằng chuyện em giấu tôi âm thầm tính kế đối phó với Đổng Phong và Từ Tân Niên, tôi không biết sao?"
Từ Từ Niên ngây ngẩn cả người, không dám tin lùi về sau một bước, đụng phải tảng đá phía sau lưng.
Sao Cù Thành có thể biết rõ ràng như thế, vậy còn có bí mật nào trên người cậu mà Cù Thành không biết?
"Tôi không hiểu anh đang nói gì, mảnh đất kia của Trần gia, tôi từ bỏ, buông ra, tôi muốn trở về."
Từ Từ Niên xoay người muốn đi, Cù Thành đưa tay chặn đường đi của cậu, nhếch khóe miệng cười cười: "Em nói tôi là tên khốn kiếp, tính kế để em rơi vào bẫy, vậy lời em nói với tôi có bao nhiêu câu là thật? Hai năm trước, em ở trong tù uống rượu với tôi, lúc say, luôn miệng gọi tên Đổng Phong, hiện giờ đã quyết tâm trả thù, vậy tại sao vẫn không buông xuống được chuyện tình cảm trước kia?"
"Cũng bởi vì cái tên cặn bã kia đã làm tổn thương em, cho nên tôi vô duyên vô cớ phải chịu uất ức như vậy... Từ Từ Niên, cmn, em công bằng một chút, không thể đối với tôi như vậy!!!"
Mọi lời nói dối đều bị Cù Thành lật tẩy, Từ Từ Niên cảm thấy mình như bị lột trần, bối rối và xấu hổ, không còn đường để lui.
Cù Thành thấy cậu cúi đầu, ngón tay run rẩy, liền mềm lòng, vươn tay không chút do dự, đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn trán cậu, "Mặc kệ em chịu bao nhiêu ủy khuất, tôi đều sẽ giúp em đòi lại, ai muốn gây trở ngại với em, tôi cho dù phải vào tù lần nữa cũng không để cho hắn chết được tử tế."
"Nếu em muốn báo thù, coi như là lợi dụng tôi đi được không? Tôi sẽ đứng ở đây chờ em lợi dụng, chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ là vũ khí của em, em chỉ đâu tôi sẽ đánh đó. Từ Từ Niên, tôi xin em lợi dụng tôi, được không?"
Từ Từ Niên một câu cũng không nói nên lời, thở hổn hển dồn dập, mắt ngấn lệ, một giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống mu bàn tay của Cù Thành.
Trái tim như được một bàn tay vô hình bao bọc, hơi nóng tràn vào làm lành những vết thương xưa cũ.
Từ Từ Niên dùng sức dụi dụi mắt, không muốn để mình trở nên chật vật như vậy, nhưng nước mắt cứ lã chã tuôn ra, len qua kẽ tay, không cách nào ngăn được.
Trên đời này sao lại có một người ngốc nghếch như Cù Thành...
Cù Thành nâng mặt cậu lên, từng chút từng chút một hôn khô những giọt nước mắt của Từ Từ Niên, do dự một lát, sau đó mới chậm rãi hôn lên bờ môi của cậu.
Từ Từ Niên nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không muốn tiếp tục phản kháng nữa.
Từ Từ Niên biết mình thua thật rồi, biết rõ thứ tình cảm này căn bản không đáng tin cậy, nhưng vẫn nguyện ý đánh cược lần nữa.
Ban đầu đây chỉ là một trò chơi mà thôi, mục tiêu chính là "săn" cho được Cù Thành, nhưng bây giờ con mồi tự mình chui đầu vào lưới, người thợ săn lại bị lấy mất trái tim, trận đánh cược này, cậu đã sớm thua triệt để rồi.
Hai người ở bên ngoài rất lâu, lúc trở lại nhà họ Trần, trên mặt Cù Thành và Từ Từ Niên đều lộ rõ vẻ mất tự nhiên, ngượng ngùng xoắn xuýt như thể che giấu một bí mật nào đó.
Trần Quân nhìn người này, liếc người kia, đầy vẻ nghi hoặc.
Trước đó hai người giương cung bạt kiếm đi ra ngoài, giống như là không đạt được mục đích thề sẽ không dừng lại, ai dám chặn đường ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó, giờ ở ngoài "bàn bạc" đã hơn nửa ngày, vì sao khi quay lại thì cả hai đều như biến thành thiếu nữ dịu dàng?!
Trần lão gia giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nghiến răng dậm chân, đưa tờ chi phiếu một vạn tệ đã được cất giữ cẩn thận cho Cù Thành: "Đây... Cù tiên sinh, số tiền này vẫn là trả lại cho cậu đi, tôi nghĩ xong rồi, đất thì có thể có, hoặc mua ở nơi khác, nhưng ân nhân trên đời này không có mấy người, đất này ta không bán, Cù tiên sinh muốn kiện ra tòa, thì cứ đi kiện đi, lão già tôi đây chấp nhận tán gia bại sản.".
Cù Thành nhìn thoáng qua Từ Từ Niên, thấy cậu lúng túng dời mắt qua chỗ khác, hai bên tai vẫn còn đỏ bừng, trong lòng khấp khởi vui mừng, suy nghĩ chốc lát nói với Trần lão gia: " Lão gia tử, ngài nghĩ xem, này đâu phải chỉ là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thôi đâu, ngài theo vụ kiện này, sợ rằng ngài cùng cháu ngài, cả đời này cũng không trả nổi."
"Chúng tôi bán gan, bán thận cũng sẽ trả lại cho anh, không cần anh quan tâm. Anh mau cầm tiền đi, đất này chúng tôi muốn bán cho Từ đại ca."
Trần Quân lòng đầy căm phẫn đứng lên, điệu bộ như là phải bảo vệ Từ Từ Niên, Cù Thành bị chọc cười, nhìn tiểu tử này cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Cù Thành đứng dậy, đem chi phiếu nhét vào tay Trần lão gia, khóe miệng cong lên nói: "Lão gia tử, ngài yên tâm đi, tôi với Từ tiên sinh đã bàn bạc xong rồi, đất này vẫn là do tôi mua, vì thế không cần ngài đưa lại tiền đặt cọc."
Trần lão gia và Trần Quân đều sững sờ, đồng thời nhìn về phía Từ Từ Niên, đại ân nhân cứ như vậy bỏ qua?
Từ Từ Niên trừng mắt nhìn Cù Thành, xoay người vỗ vỗ bả vai Trần lão gia: "Trần lão gia, lúc trước con giúp tiểu Quân chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ được báo đáp. Con mặt dày đến đây mua đất, cũng không trả nổi giá ba mươi vạn tệ. Trần lão gia và tiểu Quân nếu vì kiện tụng mà phải tiêu tốn tiền mồ hôi nước mắt, loại chuyện thất đức này, con thật sự không làm được."
"Cho nên con thỏa thuận với Cù tiên sinh, anh ta cho con thuê lại đất anh ta mua, con sẽ trả tiền thuê đất mỗi tháng cho anh ta, như vậy nhất cử lưỡng tiện, ngài và tiểu Quân cũng không thấy khó xử, phải không?"
Cù Thành đầy hứng thú nhìn Từ Từ Niên miệng nói trơn tru như xe lửa chạy, nụ cười treo bên khóe miệng.
Có trời mới biết, hai người bọn họ vừa rồi đi ra ngoài chính là ôm hôn hơn hai giờ, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có nói chuyện gì liên quan đến đất đai, đến cái gì thỏa thuận thuê đất, trả tiền thuê gì đâu.
"Vợ" cũng truy đến tay rồi, ai mua mảnh đất này chả được, đều không phải là bỏ tiền nhà ra sao?
Từ Từ Niên bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cảm thấy có chút tê dại, nhớ đến vừa rồi mình cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trong vòng tay Cù Thành, liền lính qua lính quýnh hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào.
Tuy trong lòng Từ Từ Niên là sông cuộn biển gầm, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất chi là nghiêm túc, dựa vào mấy câu nói đã dụ được Trần lão gia tin là thật, cảm động lau nước mắt, cuối cùng lấy tấm chi phiếu đang cầm trên tay đem đi cất, đối diện với Cù Thành và Từ Từ Niên muôn phần cảm kích, nhất định giữ hai người lại dùng cơm tối.
Trong bữa ăn, Trần Quân bưng bát cơm nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng nhìn sắc mặt Từ Từ Niên vẫn bình thường, không hiểu nguyên cớ gì...
A Tứ ở bên cạnh vùi đầu ăn, Trần lão gia uống say không nhận thấy điều gì không đúng, chỉ có Trần Quân cảm thấy kỳ lạ, trộm liếc nhìn Cù Thành, thấy hắn vừa gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Từ Từ Niên, "Từ tiên sinh, hai ta coi như đánh nhau xong mới thành bằng hữu, sau này cùng hợp tác làm ăn, cần phải biết quan, tâm, chăm, sóc lẫn nhau."
Bốn chữ cuối cùng bị Cù Thành cố ý nói kéo dài ra, ngữ điệu nhẹ nhàng lưu luyến. Từ Từ Niên nghiến răng nghiến lợi, tay vỗ nhẹ vào tay Cù Thành đang vuốt ve trên đùi mình, ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng: "Cù tiên sinh quá khách sáo rồi."
Cù Thành cười híp mắt gật gật đầu, ngả người ra sau, dưới ánh mắt của mọi người, lén luồn tay vào bên trong quần áo của Từ Từ Niên, dừng lại bên eo của cậu.
Từ Từ Niên không nhịn nổi nữa, "Bốp" một tiếng, rơi cả đôi đũa.
Trần Quân giật mình: "Từ đại ca, anh làm sao vậy?"
Từ Từ Niên đỏ cả tai, cắn răng nói một câu: "Không có gì, anh đập con ruồi, hì hì.."
"Giờ đang là tháng 11, làm gì có ruồi..." Vẻ mặt Trần Quân đầy khó hiểu.
Phụt...
Cù Thành đang uống rượu, cười vang cả lên, bàn tay không nhẹ không nặng xoa xoa mông Từ Từ Niên, A Tứ liếc thấy một màn này vội cúi đầu xuống, thấy hành vi này của lão đại đúng là rớt hết cả liêm sỉ.
Chộn rộn cả ngày, hai người cuối cùng cũng từ biệt nhà họ Trần, khi Cù Thành đưa Từ Từ Niên về tới nhà thì trời đã gần sáng.
"... Tôi vào nhà đây, cảm ơn anh."
Từ Từ Niên tự nhiên hơi hồi hộp nói câu này, đầu vẫn còn thấy mông lung, cảm thấy một ngày này trôi qua quá không chân thực, đến hiện tại vẫn không thể tiếp nhận hết thảy chuyện đã xảy ra trước đó.
"Đợi một chút đã." Cù Thành lập tức bắt lấy tay của cậu, từ ghế lái vươn người qua, gần như đè cả người lên.
Chóp mũi cọ cọ gương mặt Từ Từ Niên, nở nụ cười, thấp giọng nói: "Từ Từ Niên, chúng ta xem như cùng nhau rồi nhỉ?!"
"..." Từ Từ Niên không nói lời nào, cậu cảm thấy hơi sợ hãi khi phải trả lời câu hỏi này.
"Em không trả lời, tôi xem như em ngầm thừa nhận." Cù Thành xoay mặt cậu lại nhìn vào mắt mình, đôi mắt thâm trầm rét lạnh hơn cả màn đêm bên ngoài.
Từ Từ Niên hít một hơi, ổn định nhịp thở, nửa ngày mới nặn ra một câu: "Cù Thành... Tôi, bây giờ tôi có chút loạn, trước hết, anh có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"
Trong lòng Cù Thành rõ ràng, đã sớm biết tính khí của Từ Từ Niên là vậy, trước đó Từ Từ Niên rơi nước mắt trước mặt mình, đã là kỳ tích rồi, không cần phải thúc ép cậu quá, thế nhưng vẫn cảm thấy chưa hài lòng, cả người dán tới, ra vẻ thẹn thùng nói: "Người ta em cũng hôn rồi, nhớ phải sớm chịu trách nhiệm đấy."
Từ Từ Niên dở khóc dở cười, đưa tay đẩy Cù Thành ra: "Mẹ nó, anh làm sao vậy, có bệnh à?!"
"Hôn một cái, hôn một cái tôi sẽ để em xuống xe."
Cù Thành chặn chốt cửa, phát huy trình độ không biết xấu hổ đến mức cao nhất.
Mặt Từ Từ Niên đỏ lên: "Anh, anh... đừng làm loạn..."
Cù Thành không động đậy, nhướn mày nhìn Từ Từ Niên, tay vẫn chặn ở chốt cửa, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ sẽ không bỏ cuộc cho tới khi đạt được mục đích.
Từ Từ Niên vất vả mới tự thuyết phục mình cố gắng bắt đầu đoạn tình cảm mới này, nhưng trong lòng dường như vẫn còn vướng mắc điều gì đó, nhìn thấy bộ dáng kiên định của Cù Thành, lại nghĩ tới mấy lời nói của hắn bên hồ ở suối nước nóng.
Tôi sẽ đứng ở đây chờ em lợi dụng, chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ là vũ khí của em, em chỉ đâu tôi đánh đó. Từ Từ Niên, tôi xin em lợi dụng tôi, được không?
Một câu vang vọng bên tai, đánh tới trái tim, Từ Từ Niên nhìn đôi môi đang mím chặt của Cù Thành, miệng đắng lưỡi khô, thật lâu mới thấp giọng nói: "Khụ... Một cái thôi đó."
Cù Thành nhịn cười, chỉ chỉ môi của mình: "Hôn ở đây này, nhanh lên chút."
Từ Từ Niên cắn răng, cảm thấy mình thật đạo đức giả, không giống đàn ông chút nào, cũng đã từng trải qua chuyện "giường chiếu", vì sao vẫn cảm thấy xấu hổ!
Cắn răng dậm chân, Từ Từ Niên nhắm mắt lại, từ từ tiến đến, mới vừa chạm đến môi Cù Thành, đã bị Cù Thành ôm lấy cổ, ấn vào cửa xe cạy mở khoang miệng.
Đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng tham lam tiến vào, khuấy động nước bọt trong miệng cậu, như không thể chờ đợi được nữa mà muốn nuốt lấy cậu.
Chuyện bên hồ suối nước nóng lại lập tức hiện lên, những mảnh vụn trong quá khứ của hai người trở về trước mắt, hai chân Từ Từ Niên trở nên mềm nhũn, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt của Cù Thành.
Vốn chỉ là hôn môi một chút thôi, kết quả lại phát triển trở thành cái dạng này, ngực Cù Thành phập phồng, vén vạt áo phía sau của Từ Từ Niên, ngón tay thậm chí đã chạm đến đầu ngực của cậu.
Bộ vị cứng rắn chạm vào bụng nhỏ, da đầu Từ Từ Niên tê dại, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Trong lòng Cù Thành thầm mắng 'Mẹ kiếp' một tiếng, buông Từ Từ Niên ra.
Hắn đã khó khăn dùng cách dò tình đoán ý một lần, vất vả lắm mới khơi mở một góc tâm tình của Từ Từ Niên, nếu tại thời điểm trọng yếu này, Cù Thành tiếp tục "gây rối", thì quả thực đúng là tự tìm đường chết.
Mặt Từ Từ Niên ửng đỏ, đã lâu lắm rồi, cậu không cùng ai làm loại chuyện thân mật như vậy, đột nhiên gặp phải "cao thủ" như Cù Thành, thật là có chút chống đỡ không nổi, mở cửa xe ra liền nhảy xuống, "Vậy... Tôi đi trước..."
Cù Thành hít sâu vào một hơi, ổn định hơi thở, nhìn theo bóng dáng như chạy trốn của Từ Từ Niên, tự mình cảm thấy buồn cười.
Mẹ kiếp!... Rốt cuộc phải nhịn đến khi nào đây?!
============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rồi, rồi, rồi, cuối cùng ở cùng một chỗ rồi ha ha ha ha! ~ cách nhận lại con trai cũng không còn xa nữa, Thành ca là người cha thô lỗ! (≧▽≦)~
Họa Y Nhược Vũ: Team mình có thêm thành viên mới nè, chị ý mới học edit truyện Trung, mong được mọi người ủng hộ nhiều hơn????
Hiện Team mình có 4 thành viên: Vĩnh Nhi, Tiểu Vũ, Linh Nhi (đang tạm dừng edit 1 tháng ôn thi) và chị Hải Đường. Nói chung tất cả mn đều bận, rảnh lúc nào edit lúc đấy, nên mn đừng hối nha!
Cù Thành thấy Từ Từ Niên nhắm mắt lại, trong lòng lóe lên một tia vui sướng, nụ hôn đứt quãng rơi xuống chóp mũi của Từ Từ Niên, yết hầu Cù Thành khẽ động, trầm giọng nói: "Từ Từ Niên, mở mắt ra, nhìn tôi."
Từ Từ Niên nghiến răng không phản ứng, lông mi còn đọng nước run rẩy không yên, tim đập loạn xạ như có thể nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào.
Cậu không muốn đối diện với ánh mắt dường như đã nhìn thấu mình của Cù Thành, cũng không muốn thấy mình trong mắt hắn lại chật vật không chịu nổi như vậy.
Giống như một khi hai người bốn mắt nhìn nhau, mọi vẻ ngụy trang đều sẽ không che giấu nổi nữa.
"Không lên tiếng phải không?" Cù Thành nhếch miệng cười, tay phải hắn vuốt ve tấm lưng bóng loáng của Từ Từ Niên, cúi đầu ngậm cắn yết hầu cậu.
"A..."
Từ Từ Niên đau kêu lên một tiếng, quay đầu cứng ngắc nằm trên mặt đất không nhúc nhích, vẫn không hé miệng, không biết là đang cố chấp né tránh Cù Thành hay là đang tự gút mắc với chính mình.
Cù Thành cúi đầu liếm đôi môi bị cắn, giọng điệu quyến rũ thì thào: "Em không nói lời nào là bởi vì chột dạ sao?"
"Sợ một khi mở miệng, sẽ bị tôi phát hiện bấy lâu nay em cũng có cảm giác với tôi, hử?"
"Đồ khốn." Từ Từ Niên đưa tay che mặt, hít một hơi thật sâu: "Khi đó, cho dù là một con chó chết đuối, tôi cũng sẽ lặn xuống cứu."
"Em cũng sẽ để một con chó làm như vậy với em sao?"
Cù Thành buồn cười, thân mình hắn bao phủ lấy cậu, dùng sức động hạ thân, thứ cứng rắn mang theo độ ấm nóng như lửa chạm vào Từ Từ Niên, tai Từ Từ Niên lập tức đỏ bừng, vươn tay muốn đánh Cù Thành, nhưng bị Cù Thành hung hăng nắm chặt.
Từ Từ Niên không chịu nổi nữa, mở mắt ra, vừa vặn đối diện với anh mắt sâu thẳm của Cù Thành.
Bóng Từ Từ Niên phản chiếu ở đôi mắt đen trong như gương của Cù Thành, giờ phút này cậu gần như hoàn toàn bị ép dưới thân, hai má đỏ bừng, ho khan đến chảy nước mắt.
Tư thế mờ ám này khiến da đầu cậu run lên, đầu óc trống rỗng, theo bản năng, há miệng cắn bả vai Cù Thành, cắn chặt đến gần như chảy máu.
"Mẹ nó, anh đúng là khốn nạn mà! Ngay từ đầu đã đánh lừa tôi!"
Cù Thành để mặc cho cậu cắn, bả vai rướm máu cũng không để ý, hắn ôm ghì Từ Từ Niên, không cho nhúc nhích, hai tay đỡ cổ cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu một lúc, ngữ khí càn quấy, ngạo mạn: "Đúng, tôi lừa em thì thế nào? Tôi chính là cố ý đưa em tới nơi này, cố ý chìm xuống nước để em tới cứu, em hoàn toàn có thể không lặn xuống cứu, như vậy tôi liền sẽ bị chết đuối, hai chúng ta sẽ dứt khoát không liên quan gì đến nhau nữa, thế nhưng em không làm như vậy! Em cho tôi cơ hội, vậy dựa vào cái gì không để cho tôi tiến tới chứ?"
"Anh...!" Từ Từ Niên không nói nên lời, tim như thắt lại, trong lòng lại phát sinh mâu thuẫn.
Từ Từ Niên không ngừng tự hỏi, vì sao lại đi cứu Cù Thành? Trải qua chuyện Đổng Phong, tại sao vẫn chưa chịu sáng mắt ra? Vì cái gì lại mụ mị đầu óc, hốt hoảng cùng lo lắng bất an lặn xuống cứu Cù Thành? Điều này thật là khó lý giải. Thân thể đã hành động trước khi đầu óc kịp suy nghĩ, giờ có hối hận thì đã muộn.
Hít sâu vào một hơi, cậu biết mình không thể dính dáng đến Cù Thành thêm nữa, nếu không, nhất định sẽ nhận lấy thất bại thảm hại, Từ Từ Niên dùng sức đẩy Cù Thành ra, cầm lấy quần áo, đứng lên định rời đi.
Cù Thành vất vả lắm mới nắm được cậu trong tay, đâu dễ dàng từ bỏ như vậy, thô bạo kéo cậu lại, đè người lên phiến đá, cắn vào hầu kết của Từ Từ Niên như trút giận. Từ Từ Niên đau đến kêu "A" một tiếng, Cù Thành vẫn không dừng lại.
"Cù Thành, anh chính là tên điên! Khốn kiếp!"
"Đúng, có thể nghe được lời nói thật lòng của em thì mắng tôi là gì cũng được. Em dám sao?! Chỉ cần em thừa nhận, tôi lập tức buông em ra!"
Từ Từ Niên há miệng thở dốc, ngay cả một câu cũng không nói nên lời.
Cậu có thể mặt không biến sắc lừa Đổng Phong xoay mòng mòng, thế nhưng lúc này không có cách nào nói dối Cù Thành.
Chỉ là một câu: "Xin lỗi, là anh tự mình đa tình thôi, tôi căn bản không thích anh." lời đến bên miệng lại không thể nào nói ra được.
Cù Thành thấy vẻ mặt âm tình bất động của cậu, thở dài đem người ép vào góc tường, "Vì đã trải qua một lần tổn thương, cho nên em muốn cự tuyệt bất cứ người nào đối tốt với em sao? Từ Niên, em nhìn tôi đi, tôi không phải Đổng Phong, vĩnh viễn sẽ không là hắn."
Từ Từ Niên đột nhiên mở lớn mắt, "Anh... Anh nói gì, tôi nghe không hiểu."
Cậu hoảng loạn quay đầu đi, lại bị Cù Thành giữ lại, buộc đối diện với hắn. "Từ Từ Niên, à không, tôi nên gọi em là Từ đại thiếu gia, em cho rằng chuyện em giấu tôi âm thầm tính kế đối phó với Đổng Phong và Từ Tân Niên, tôi không biết sao?"
Từ Từ Niên ngây ngẩn cả người, không dám tin lùi về sau một bước, đụng phải tảng đá phía sau lưng.
Sao Cù Thành có thể biết rõ ràng như thế, vậy còn có bí mật nào trên người cậu mà Cù Thành không biết?
"Tôi không hiểu anh đang nói gì, mảnh đất kia của Trần gia, tôi từ bỏ, buông ra, tôi muốn trở về."
Từ Từ Niên xoay người muốn đi, Cù Thành đưa tay chặn đường đi của cậu, nhếch khóe miệng cười cười: "Em nói tôi là tên khốn kiếp, tính kế để em rơi vào bẫy, vậy lời em nói với tôi có bao nhiêu câu là thật? Hai năm trước, em ở trong tù uống rượu với tôi, lúc say, luôn miệng gọi tên Đổng Phong, hiện giờ đã quyết tâm trả thù, vậy tại sao vẫn không buông xuống được chuyện tình cảm trước kia?"
"Cũng bởi vì cái tên cặn bã kia đã làm tổn thương em, cho nên tôi vô duyên vô cớ phải chịu uất ức như vậy... Từ Từ Niên, cmn, em công bằng một chút, không thể đối với tôi như vậy!!!"
Mọi lời nói dối đều bị Cù Thành lật tẩy, Từ Từ Niên cảm thấy mình như bị lột trần, bối rối và xấu hổ, không còn đường để lui.
Cù Thành thấy cậu cúi đầu, ngón tay run rẩy, liền mềm lòng, vươn tay không chút do dự, đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu hôn trán cậu, "Mặc kệ em chịu bao nhiêu ủy khuất, tôi đều sẽ giúp em đòi lại, ai muốn gây trở ngại với em, tôi cho dù phải vào tù lần nữa cũng không để cho hắn chết được tử tế."
"Nếu em muốn báo thù, coi như là lợi dụng tôi đi được không? Tôi sẽ đứng ở đây chờ em lợi dụng, chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ là vũ khí của em, em chỉ đâu tôi sẽ đánh đó. Từ Từ Niên, tôi xin em lợi dụng tôi, được không?"
Từ Từ Niên một câu cũng không nói nên lời, thở hổn hển dồn dập, mắt ngấn lệ, một giọt nước mắt lăn dài, rơi xuống mu bàn tay của Cù Thành.
Trái tim như được một bàn tay vô hình bao bọc, hơi nóng tràn vào làm lành những vết thương xưa cũ.
Từ Từ Niên dùng sức dụi dụi mắt, không muốn để mình trở nên chật vật như vậy, nhưng nước mắt cứ lã chã tuôn ra, len qua kẽ tay, không cách nào ngăn được.
Trên đời này sao lại có một người ngốc nghếch như Cù Thành...
Cù Thành nâng mặt cậu lên, từng chút từng chút một hôn khô những giọt nước mắt của Từ Từ Niên, do dự một lát, sau đó mới chậm rãi hôn lên bờ môi của cậu.
Từ Từ Niên nhắm mắt lại, không phản kháng, cũng không muốn tiếp tục phản kháng nữa.
Từ Từ Niên biết mình thua thật rồi, biết rõ thứ tình cảm này căn bản không đáng tin cậy, nhưng vẫn nguyện ý đánh cược lần nữa.
Ban đầu đây chỉ là một trò chơi mà thôi, mục tiêu chính là "săn" cho được Cù Thành, nhưng bây giờ con mồi tự mình chui đầu vào lưới, người thợ săn lại bị lấy mất trái tim, trận đánh cược này, cậu đã sớm thua triệt để rồi.
Hai người ở bên ngoài rất lâu, lúc trở lại nhà họ Trần, trên mặt Cù Thành và Từ Từ Niên đều lộ rõ vẻ mất tự nhiên, ngượng ngùng xoắn xuýt như thể che giấu một bí mật nào đó.
Trần Quân nhìn người này, liếc người kia, đầy vẻ nghi hoặc.
Trước đó hai người giương cung bạt kiếm đi ra ngoài, giống như là không đạt được mục đích thề sẽ không dừng lại, ai dám chặn đường ta, ta sẽ liều mạng với kẻ đó, giờ ở ngoài "bàn bạc" đã hơn nửa ngày, vì sao khi quay lại thì cả hai đều như biến thành thiếu nữ dịu dàng?!
Trần lão gia giống như đưa ra một quyết định trọng đại, nghiến răng dậm chân, đưa tờ chi phiếu một vạn tệ đã được cất giữ cẩn thận cho Cù Thành: "Đây... Cù tiên sinh, số tiền này vẫn là trả lại cho cậu đi, tôi nghĩ xong rồi, đất thì có thể có, hoặc mua ở nơi khác, nhưng ân nhân trên đời này không có mấy người, đất này ta không bán, Cù tiên sinh muốn kiện ra tòa, thì cứ đi kiện đi, lão già tôi đây chấp nhận tán gia bại sản.".
Cù Thành nhìn thoáng qua Từ Từ Niên, thấy cậu lúng túng dời mắt qua chỗ khác, hai bên tai vẫn còn đỏ bừng, trong lòng khấp khởi vui mừng, suy nghĩ chốc lát nói với Trần lão gia: " Lão gia tử, ngài nghĩ xem, này đâu phải chỉ là bồi thường tiền vi phạm hợp đồng thôi đâu, ngài theo vụ kiện này, sợ rằng ngài cùng cháu ngài, cả đời này cũng không trả nổi."
"Chúng tôi bán gan, bán thận cũng sẽ trả lại cho anh, không cần anh quan tâm. Anh mau cầm tiền đi, đất này chúng tôi muốn bán cho Từ đại ca."
Trần Quân lòng đầy căm phẫn đứng lên, điệu bộ như là phải bảo vệ Từ Từ Niên, Cù Thành bị chọc cười, nhìn tiểu tử này cũng thấy thuận mắt hơn nhiều.
Cù Thành đứng dậy, đem chi phiếu nhét vào tay Trần lão gia, khóe miệng cong lên nói: "Lão gia tử, ngài yên tâm đi, tôi với Từ tiên sinh đã bàn bạc xong rồi, đất này vẫn là do tôi mua, vì thế không cần ngài đưa lại tiền đặt cọc."
Trần lão gia và Trần Quân đều sững sờ, đồng thời nhìn về phía Từ Từ Niên, đại ân nhân cứ như vậy bỏ qua?
Từ Từ Niên trừng mắt nhìn Cù Thành, xoay người vỗ vỗ bả vai Trần lão gia: "Trần lão gia, lúc trước con giúp tiểu Quân chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì, hoàn toàn không nghĩ đến sẽ được báo đáp. Con mặt dày đến đây mua đất, cũng không trả nổi giá ba mươi vạn tệ. Trần lão gia và tiểu Quân nếu vì kiện tụng mà phải tiêu tốn tiền mồ hôi nước mắt, loại chuyện thất đức này, con thật sự không làm được."
"Cho nên con thỏa thuận với Cù tiên sinh, anh ta cho con thuê lại đất anh ta mua, con sẽ trả tiền thuê đất mỗi tháng cho anh ta, như vậy nhất cử lưỡng tiện, ngài và tiểu Quân cũng không thấy khó xử, phải không?"
Cù Thành đầy hứng thú nhìn Từ Từ Niên miệng nói trơn tru như xe lửa chạy, nụ cười treo bên khóe miệng.
Có trời mới biết, hai người bọn họ vừa rồi đi ra ngoài chính là ôm hôn hơn hai giờ, từ đầu đến cuối hoàn toàn không có nói chuyện gì liên quan đến đất đai, đến cái gì thỏa thuận thuê đất, trả tiền thuê gì đâu.
"Vợ" cũng truy đến tay rồi, ai mua mảnh đất này chả được, đều không phải là bỏ tiền nhà ra sao?
Từ Từ Niên bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng cảm thấy có chút tê dại, nhớ đến vừa rồi mình cứ như vậy mơ mơ hồ hồ trong vòng tay Cù Thành, liền lính qua lính quýnh hận không thể tìm một cái khe đất để chui vào.
Tuy trong lòng Từ Từ Niên là sông cuộn biển gầm, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất chi là nghiêm túc, dựa vào mấy câu nói đã dụ được Trần lão gia tin là thật, cảm động lau nước mắt, cuối cùng lấy tấm chi phiếu đang cầm trên tay đem đi cất, đối diện với Cù Thành và Từ Từ Niên muôn phần cảm kích, nhất định giữ hai người lại dùng cơm tối.
Trong bữa ăn, Trần Quân bưng bát cơm nghĩ thế nào cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, nhưng nhìn sắc mặt Từ Từ Niên vẫn bình thường, không hiểu nguyên cớ gì...
A Tứ ở bên cạnh vùi đầu ăn, Trần lão gia uống say không nhận thấy điều gì không đúng, chỉ có Trần Quân cảm thấy kỳ lạ, trộm liếc nhìn Cù Thành, thấy hắn vừa gắp một miếng thịt bỏ vào bát của Từ Từ Niên, "Từ tiên sinh, hai ta coi như đánh nhau xong mới thành bằng hữu, sau này cùng hợp tác làm ăn, cần phải biết quan, tâm, chăm, sóc lẫn nhau."
Bốn chữ cuối cùng bị Cù Thành cố ý nói kéo dài ra, ngữ điệu nhẹ nhàng lưu luyến. Từ Từ Niên nghiến răng nghiến lợi, tay vỗ nhẹ vào tay Cù Thành đang vuốt ve trên đùi mình, ngoài cười nhưng trong không cười, mở miệng: "Cù tiên sinh quá khách sáo rồi."
Cù Thành cười híp mắt gật gật đầu, ngả người ra sau, dưới ánh mắt của mọi người, lén luồn tay vào bên trong quần áo của Từ Từ Niên, dừng lại bên eo của cậu.
Từ Từ Niên không nhịn nổi nữa, "Bốp" một tiếng, rơi cả đôi đũa.
Trần Quân giật mình: "Từ đại ca, anh làm sao vậy?"
Từ Từ Niên đỏ cả tai, cắn răng nói một câu: "Không có gì, anh đập con ruồi, hì hì.."
"Giờ đang là tháng 11, làm gì có ruồi..." Vẻ mặt Trần Quân đầy khó hiểu.
Phụt...
Cù Thành đang uống rượu, cười vang cả lên, bàn tay không nhẹ không nặng xoa xoa mông Từ Từ Niên, A Tứ liếc thấy một màn này vội cúi đầu xuống, thấy hành vi này của lão đại đúng là rớt hết cả liêm sỉ.
Chộn rộn cả ngày, hai người cuối cùng cũng từ biệt nhà họ Trần, khi Cù Thành đưa Từ Từ Niên về tới nhà thì trời đã gần sáng.
"... Tôi vào nhà đây, cảm ơn anh."
Từ Từ Niên tự nhiên hơi hồi hộp nói câu này, đầu vẫn còn thấy mông lung, cảm thấy một ngày này trôi qua quá không chân thực, đến hiện tại vẫn không thể tiếp nhận hết thảy chuyện đã xảy ra trước đó.
"Đợi một chút đã." Cù Thành lập tức bắt lấy tay của cậu, từ ghế lái vươn người qua, gần như đè cả người lên.
Chóp mũi cọ cọ gương mặt Từ Từ Niên, nở nụ cười, thấp giọng nói: "Từ Từ Niên, chúng ta xem như cùng nhau rồi nhỉ?!"
"..." Từ Từ Niên không nói lời nào, cậu cảm thấy hơi sợ hãi khi phải trả lời câu hỏi này.
"Em không trả lời, tôi xem như em ngầm thừa nhận." Cù Thành xoay mặt cậu lại nhìn vào mắt mình, đôi mắt thâm trầm rét lạnh hơn cả màn đêm bên ngoài.
Từ Từ Niên hít một hơi, ổn định nhịp thở, nửa ngày mới nặn ra một câu: "Cù Thành... Tôi, bây giờ tôi có chút loạn, trước hết, anh có thể cho tôi suy nghĩ một chút không?"
Trong lòng Cù Thành rõ ràng, đã sớm biết tính khí của Từ Từ Niên là vậy, trước đó Từ Từ Niên rơi nước mắt trước mặt mình, đã là kỳ tích rồi, không cần phải thúc ép cậu quá, thế nhưng vẫn cảm thấy chưa hài lòng, cả người dán tới, ra vẻ thẹn thùng nói: "Người ta em cũng hôn rồi, nhớ phải sớm chịu trách nhiệm đấy."
Từ Từ Niên dở khóc dở cười, đưa tay đẩy Cù Thành ra: "Mẹ nó, anh làm sao vậy, có bệnh à?!"
"Hôn một cái, hôn một cái tôi sẽ để em xuống xe."
Cù Thành chặn chốt cửa, phát huy trình độ không biết xấu hổ đến mức cao nhất.
Mặt Từ Từ Niên đỏ lên: "Anh, anh... đừng làm loạn..."
Cù Thành không động đậy, nhướn mày nhìn Từ Từ Niên, tay vẫn chặn ở chốt cửa, ánh mắt lấp lánh, tựa hồ sẽ không bỏ cuộc cho tới khi đạt được mục đích.
Từ Từ Niên vất vả mới tự thuyết phục mình cố gắng bắt đầu đoạn tình cảm mới này, nhưng trong lòng dường như vẫn còn vướng mắc điều gì đó, nhìn thấy bộ dáng kiên định của Cù Thành, lại nghĩ tới mấy lời nói của hắn bên hồ ở suối nước nóng.
Tôi sẽ đứng ở đây chờ em lợi dụng, chỉ cần em nói một câu, tôi sẽ là vũ khí của em, em chỉ đâu tôi đánh đó. Từ Từ Niên, tôi xin em lợi dụng tôi, được không?
Một câu vang vọng bên tai, đánh tới trái tim, Từ Từ Niên nhìn đôi môi đang mím chặt của Cù Thành, miệng đắng lưỡi khô, thật lâu mới thấp giọng nói: "Khụ... Một cái thôi đó."
Cù Thành nhịn cười, chỉ chỉ môi của mình: "Hôn ở đây này, nhanh lên chút."
Từ Từ Niên cắn răng, cảm thấy mình thật đạo đức giả, không giống đàn ông chút nào, cũng đã từng trải qua chuyện "giường chiếu", vì sao vẫn cảm thấy xấu hổ!
Cắn răng dậm chân, Từ Từ Niên nhắm mắt lại, từ từ tiến đến, mới vừa chạm đến môi Cù Thành, đã bị Cù Thành ôm lấy cổ, ấn vào cửa xe cạy mở khoang miệng.
Đầu lưỡi mềm mại nóng bỏng tham lam tiến vào, khuấy động nước bọt trong miệng cậu, như không thể chờ đợi được nữa mà muốn nuốt lấy cậu.
Chuyện bên hồ suối nước nóng lại lập tức hiện lên, những mảnh vụn trong quá khứ của hai người trở về trước mắt, hai chân Từ Từ Niên trở nên mềm nhũn, ngẩng đầu tiếp nhận nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt của Cù Thành.
Vốn chỉ là hôn môi một chút thôi, kết quả lại phát triển trở thành cái dạng này, ngực Cù Thành phập phồng, vén vạt áo phía sau của Từ Từ Niên, ngón tay thậm chí đã chạm đến đầu ngực của cậu.
Bộ vị cứng rắn chạm vào bụng nhỏ, da đầu Từ Từ Niên tê dại, phát ra tiếng rên khe khẽ.
Trong lòng Cù Thành thầm mắng 'Mẹ kiếp' một tiếng, buông Từ Từ Niên ra.
Hắn đã khó khăn dùng cách dò tình đoán ý một lần, vất vả lắm mới khơi mở một góc tâm tình của Từ Từ Niên, nếu tại thời điểm trọng yếu này, Cù Thành tiếp tục "gây rối", thì quả thực đúng là tự tìm đường chết.
Mặt Từ Từ Niên ửng đỏ, đã lâu lắm rồi, cậu không cùng ai làm loại chuyện thân mật như vậy, đột nhiên gặp phải "cao thủ" như Cù Thành, thật là có chút chống đỡ không nổi, mở cửa xe ra liền nhảy xuống, "Vậy... Tôi đi trước..."
Cù Thành hít sâu vào một hơi, ổn định hơi thở, nhìn theo bóng dáng như chạy trốn của Từ Từ Niên, tự mình cảm thấy buồn cười.
Mẹ kiếp!... Rốt cuộc phải nhịn đến khi nào đây?!
============================================
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: rồi, rồi, rồi, cuối cùng ở cùng một chỗ rồi ha ha ha ha! ~ cách nhận lại con trai cũng không còn xa nữa, Thành ca là người cha thô lỗ! (≧▽≦)~
Họa Y Nhược Vũ: Team mình có thêm thành viên mới nè, chị ý mới học edit truyện Trung, mong được mọi người ủng hộ nhiều hơn????
Hiện Team mình có 4 thành viên: Vĩnh Nhi, Tiểu Vũ, Linh Nhi (đang tạm dừng edit 1 tháng ôn thi) và chị Hải Đường. Nói chung tất cả mn đều bận, rảnh lúc nào edit lúc đấy, nên mn đừng hối nha!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.