Chương 66
Mạn Mạn Hà Kỳ Đa
03/01/2021
Cho đến nay, Alan luôn cho rằng chuyện trên tàu Ngọc Trai năm đó là sự cố có âm mưu, có tổ chức, Alan và Anthony đều đã tốn không ít công sức, nhưng cũng không thể tra ra kẻ giật dây phía sau cuộc tấn công tàu Ngọc Trai khi đó là ai, có rất nhiều ý kiến khác nhau liên quan đến thân phận của kẻ tập kích lúc ấy, nhưng có một điều mọi người đều rất chắc chắn, cũng chưa từng hoài nghi, 10 năm qua vẫn luôn khẳng định như vậy… Bọn họ nhắm đến Alan.
Mà vào tối qua, kết luận này bị chính miệng tên tinh đạo kia phủ nhận.
Tinh đạo tên là Benjamin, gã nói rõ năm đó gã cũng ở trên chiến hạm của địch, lúc ấy bọn họ nhận được mệnh lệnh là: Giết chết Điện hạ Alan, bắt sống quan viên đi theo là Thiếu tướng Bùi Nghiêu, khi có xung đột giữa hai việc, ưu tiên việc sau.
Alan nghi vấn đầy bụng, nhưng những chuyện khác Benjamin cũng không trả lời được, Alan tất nhiên sẽ không tin lời của một tinh đạo, tối qua hắn dùng hết mọi biện pháp, có mấy lần gần như sắp lấy mạng Benjamin, nhưng Benjamin hết lần này đến lần khác cũng chỉ nói mấy thứ hữu dụng này, về chuyện khác, gã căn bản không biết.
Benjamin vốn là lính đánh thuê, trong một sự cố ngoài ý muốn gã giết nhầm ông chủ thuê gã, Benjamin sợ tội chạy trốn, từ đó trở thành một tên “lính đánh thuê tự do”, lính đánh thuê vốn là một loại binh chủng thường xuyên tung hoành ven vòng pháp luật, đa phần nhiệm vụ nhận được đều không ở ngoài sáng, sau khi rời tổ chức thì tình hình này càng trở nên thậm tệ, công việc Benjamin làm mỗi ngày gần như không khác gì tinh đạo, cho nên khi nghe đến vụ giao dịch tập kích tàu Ngọc Trai, Benjamin không nghĩ ngợi gì đã đồng ý.
Dù sao bình thường cũng đã vào nhà cướp của, lần này chẳng qua chỉ chơi lớn chút, tiền ông chủ trả cũng nhiều, tại sao không làm chứ? Đây là nguyên văn của Benjamin.
Theo lời Benjamin, lúc ấy bọn họ có tổng cộng hơn trăm người, trong đó gần trăm người đều là tư binh của ông chủ, quân giới của bọn họ tiên tiến, năng lực tác chiến cũng rất mạnh, không cùng cấp bậc với đám nửa vời ngoại lai như bọn Benjamin, hơn nữa bọn họ bình thường rất ít nói chuyện, đôi lúc có giao lưu cũng chỉ giới hạn giữa bọn họ với nhau, cho nên tinh hạm gần như phân biệt rất rõ ràng, mọi người mặc quần áo giống nhau trang bị súng giống nhau ăn cơm giống nhau, nhưng rốt cuộc là chắp vá, nhìn một cái là ra.
Lúc ấy Benjamin mới phát hiện ra, trong sắp xếp tác chiến, ông chủ tách hết bọn họ ra, công việc có hệ số nguy hiểm cao tất nhiên phân cho tán binh như bọn Benjamin, lúc đó Benjamin đã muốn rút lui không làm nữa, gã lo rằng mình lần này có đi không có về, nhưng kẻ mối lái gã đến đây đã vỗ ngực đảm bảo với gã, tuyệt đối không có vấn đề, ông chủ chỉ tự bênh quen thôi, nhiệm vụ đã được sắp xếp chặt chẽ, tổn hại của nhân viên sẽ không nhiều.
Tiền thuê khổng lồ làm Benjamin ở lại tham gia hành động lần đó, kết quả tất cả mọi người đều biết… Giết Alan, bắt sống Bùi Nghiêu, chuyện nào bọn họ cũng không làm được.
“Tôi vốn thuộc nhóm thứ 3 lên tàu Ngọc Trai, nhưng lúc đó quân đội ở đường hầm Victoria đã đến, chúng tôi chỉ có thể hủy bỏ hành động.” Hai mắt Benjamin đỏ bừng, nhìn Alan đầy hèn mọn cầu xin, “Tuy rằng tôi chưa lên tàu, nhưng tôi biết tình hình bên đó, người của chúng tôi chỉ làm ngài bị thương, không hề gây nên ảnh hưởng lớn đến ngài, về Vương phi của ngài, Thiếu tướng Bùi Nghiêu… chúng tôi càng không đụng đến cậu ta, chúng tôi không thành công…. Xin tha cho tôi đi.”
Alan nghe vậy lại phóng ra mấy xúc tu tinh thần, hung hăng đâm vào não của Benjamin hết lần này đến lần khác!
Con ngươi của Alan đỏ lên, hắn hận không thể lột da tên Benjamin này, bọn ngu xuẩn này, lúc trước nhầm Bùi Nghiêu đeo thiết bị truyền tin của mình là mình, suýt chút nữa lấy mạng Bùi Nghiêu!
Benjamin tuyệt vọng gào thét, qua một lúc lâu Alan mới khống chế được cơn tức giận của mình, buông tha gã.
“Ông chủ của bọn mày là ai?” Đôi mắt Alan tràn đầy hung ác, lạnh giọng nói, “Không muốn nói cũng không sao, chúng ta có thể tiếp tục.”
“Tôi nói tôi nói!” Không có hình phạt nào có thể hủy diệt người ta bằng tấn công tinh thần, Benjamin tái mặt, nghe vậy vội vàng trả lời, nhưng sau khi đáp lại lại không nói gì, thất thần nói, “Tôi thật sự không biết… tôi chưa từng nhìn thấy ông ta! Ông chủ thường không ở trên tàu, đôi lúc xuất hiện cũng chỉ gặp tư binh của ông ta, căn bản không gặp chúng tôi… Điện hạ! Tôi nói thật đó! Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy ông ta!”
Benjamin đã sắp suy sụp, thêm bất cứ kích thích gì cũng có thể bức gã phát điên, Alan nhìn chằm chằm vào hai mắt gã, sau khi xác định gã không nói dối thì lạnh giọng nói: “Nói tiếp.”
Những lời tiếp đó càng không có giá trị, sau khi hành động lần ấy thất bại bọn họ tháo chạy cả đường, một tháng sau mới hoàn toàn bỏ lại người của Đế quốc, lúc đó lính đánh thuê trên tinh hạm chỉ còn lại 7 người, mà Benjamin là một trong số đó.
Lúc đó Benjamin không lúc nào không cảm thấy những tư binh này có địch ý với gã, Benjamin khẳng định, nếu không phải thấy bọn họ có thể đổ ra chút sức lực trong thời khắc sống còn, những tư binh đó rất có thể đã diệt khẩu mấy người bọn họ, cho nên sau khi biết đã thành công bỏ lại người của Đế quốc, Benjamin lẻn xâm nhập vào khoang tinh hạm, chui vào một tàu con thoi đào tẩu.
Sau khi lưu lạc vài năm Benjamin đi nương nhờ ông trùm tinh đạo Darren, cũng sống qua ngày tháng thảnh thơi mấy năm, ai ngờ sau đó Darren cũng muốn ra tay với Alan, Benjamin đã sớm bị rắn cắn, nói gì cũng không chịu chen một chân vào chuyện lần này, nhưng gã không hề ngờ được, thế mà Darren cũng thua ở trong tay Alan, sau khi Darren chết tổ chức ban đầu tán loạn, cuộc sống rắn mất đầu không dễ sống, trong một hành động quân nhu không được chuẩn bị kỹ càng, gã bị Thượng tướng Bark tóm được.
Vốn Benjamin cho rằng quãng đời còn lại sẽ trải qua ở trong ngục Bradman, ai ngờ cơ duyên xảo hợp, mình lại gặp phải Alan.
“Điện hạ… tôi thật sự nói hết rồi, về chuyện ngài là, là…” Giọng nói Benjamin run rẩy, “Là dẫn đường… tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, xin ngài tha cho tôi đi, tha cho tôi đi…”
Benjamin là người tham gia vào hành động tập kích tàu Ngọc Trai năm đó duy nhất mà hắn biết, mạng của gã vẫn còn đáng giá, cuối cùng Alan không giết gã, chỉ để Bark trông giữ cẩn thận.
Lần thẩm vấn này cũng không kéo dài quá lâu, Alan trì hoãn đến nửa đêm mới về, là vì ở trong ngục Bradman suy xét lời của Benjamin hết lần này đến lần khác.
Khả năng nói dối trong loại thẩm vấn cường độ này là rất thấp, trước hết Alan ngầm thừa nhận điều Benjamin nói đều là thật, sau đó tập hợp lại sự cố 10 năm trước.
“Ông chủ” mà Benjamin nhắc đến có hành tung thần bí, sẽ không để những người ngoài như Benjamin nhìn thấy mặt mình, có được quân đội và tinh hạm của mình, còn có quân giới tiên tiến nhất, đã nói rõ thân phận của ông ta không bình thường, nhìn từ điểm này, Alan không cho rằng người này vì thiếu nhân thủ mà đi thuê tinh đạo, rất có thể là… chẳng qua ông ta không muốn tổn hại nhân thủ của mình, vì thế nên thà trả giá gấp 10 để người ngoài dâng mạng.
Một “ông chủ” vô cùng quý trọng thuộc hạ của mình.
Đương nhiên, cũng có khả năng là ông ta không muốn thi thể người của mình còn sót lại trên tàu Ngọc Trai sau khi hành động thất bại, theo lời Benjamin, tư binh của ông ta rất đặc biệt, có thể có người sẽ đoán ra được thân phận của ông chủ này thông qua thi thể của bọn họ.
Những điều này đều không phải là việc Alan để ý nhất, điều quan trọng nhất Benjamin nói với hắn là… mệnh lệnh của ông chủ: Giết Alan, bắt Bùi Nghiêu, khi phải chọn một trong hai, ưu tiên người sau.
Trong lòng Alan hơi lạnh đi, tuy rất không thể tin được, nhưng có một đáp án, vô cùng sinh động.
Mà vào tối qua, kết luận này bị chính miệng tên tinh đạo kia phủ nhận.
Tinh đạo tên là Benjamin, gã nói rõ năm đó gã cũng ở trên chiến hạm của địch, lúc ấy bọn họ nhận được mệnh lệnh là: Giết chết Điện hạ Alan, bắt sống quan viên đi theo là Thiếu tướng Bùi Nghiêu, khi có xung đột giữa hai việc, ưu tiên việc sau.
Alan nghi vấn đầy bụng, nhưng những chuyện khác Benjamin cũng không trả lời được, Alan tất nhiên sẽ không tin lời của một tinh đạo, tối qua hắn dùng hết mọi biện pháp, có mấy lần gần như sắp lấy mạng Benjamin, nhưng Benjamin hết lần này đến lần khác cũng chỉ nói mấy thứ hữu dụng này, về chuyện khác, gã căn bản không biết.
Benjamin vốn là lính đánh thuê, trong một sự cố ngoài ý muốn gã giết nhầm ông chủ thuê gã, Benjamin sợ tội chạy trốn, từ đó trở thành một tên “lính đánh thuê tự do”, lính đánh thuê vốn là một loại binh chủng thường xuyên tung hoành ven vòng pháp luật, đa phần nhiệm vụ nhận được đều không ở ngoài sáng, sau khi rời tổ chức thì tình hình này càng trở nên thậm tệ, công việc Benjamin làm mỗi ngày gần như không khác gì tinh đạo, cho nên khi nghe đến vụ giao dịch tập kích tàu Ngọc Trai, Benjamin không nghĩ ngợi gì đã đồng ý.
Dù sao bình thường cũng đã vào nhà cướp của, lần này chẳng qua chỉ chơi lớn chút, tiền ông chủ trả cũng nhiều, tại sao không làm chứ? Đây là nguyên văn của Benjamin.
Theo lời Benjamin, lúc ấy bọn họ có tổng cộng hơn trăm người, trong đó gần trăm người đều là tư binh của ông chủ, quân giới của bọn họ tiên tiến, năng lực tác chiến cũng rất mạnh, không cùng cấp bậc với đám nửa vời ngoại lai như bọn Benjamin, hơn nữa bọn họ bình thường rất ít nói chuyện, đôi lúc có giao lưu cũng chỉ giới hạn giữa bọn họ với nhau, cho nên tinh hạm gần như phân biệt rất rõ ràng, mọi người mặc quần áo giống nhau trang bị súng giống nhau ăn cơm giống nhau, nhưng rốt cuộc là chắp vá, nhìn một cái là ra.
Lúc ấy Benjamin mới phát hiện ra, trong sắp xếp tác chiến, ông chủ tách hết bọn họ ra, công việc có hệ số nguy hiểm cao tất nhiên phân cho tán binh như bọn Benjamin, lúc đó Benjamin đã muốn rút lui không làm nữa, gã lo rằng mình lần này có đi không có về, nhưng kẻ mối lái gã đến đây đã vỗ ngực đảm bảo với gã, tuyệt đối không có vấn đề, ông chủ chỉ tự bênh quen thôi, nhiệm vụ đã được sắp xếp chặt chẽ, tổn hại của nhân viên sẽ không nhiều.
Tiền thuê khổng lồ làm Benjamin ở lại tham gia hành động lần đó, kết quả tất cả mọi người đều biết… Giết Alan, bắt sống Bùi Nghiêu, chuyện nào bọn họ cũng không làm được.
“Tôi vốn thuộc nhóm thứ 3 lên tàu Ngọc Trai, nhưng lúc đó quân đội ở đường hầm Victoria đã đến, chúng tôi chỉ có thể hủy bỏ hành động.” Hai mắt Benjamin đỏ bừng, nhìn Alan đầy hèn mọn cầu xin, “Tuy rằng tôi chưa lên tàu, nhưng tôi biết tình hình bên đó, người của chúng tôi chỉ làm ngài bị thương, không hề gây nên ảnh hưởng lớn đến ngài, về Vương phi của ngài, Thiếu tướng Bùi Nghiêu… chúng tôi càng không đụng đến cậu ta, chúng tôi không thành công…. Xin tha cho tôi đi.”
Alan nghe vậy lại phóng ra mấy xúc tu tinh thần, hung hăng đâm vào não của Benjamin hết lần này đến lần khác!
Con ngươi của Alan đỏ lên, hắn hận không thể lột da tên Benjamin này, bọn ngu xuẩn này, lúc trước nhầm Bùi Nghiêu đeo thiết bị truyền tin của mình là mình, suýt chút nữa lấy mạng Bùi Nghiêu!
Benjamin tuyệt vọng gào thét, qua một lúc lâu Alan mới khống chế được cơn tức giận của mình, buông tha gã.
“Ông chủ của bọn mày là ai?” Đôi mắt Alan tràn đầy hung ác, lạnh giọng nói, “Không muốn nói cũng không sao, chúng ta có thể tiếp tục.”
“Tôi nói tôi nói!” Không có hình phạt nào có thể hủy diệt người ta bằng tấn công tinh thần, Benjamin tái mặt, nghe vậy vội vàng trả lời, nhưng sau khi đáp lại lại không nói gì, thất thần nói, “Tôi thật sự không biết… tôi chưa từng nhìn thấy ông ta! Ông chủ thường không ở trên tàu, đôi lúc xuất hiện cũng chỉ gặp tư binh của ông ta, căn bản không gặp chúng tôi… Điện hạ! Tôi nói thật đó! Tôi thật sự chưa từng nhìn thấy ông ta!”
Benjamin đã sắp suy sụp, thêm bất cứ kích thích gì cũng có thể bức gã phát điên, Alan nhìn chằm chằm vào hai mắt gã, sau khi xác định gã không nói dối thì lạnh giọng nói: “Nói tiếp.”
Những lời tiếp đó càng không có giá trị, sau khi hành động lần ấy thất bại bọn họ tháo chạy cả đường, một tháng sau mới hoàn toàn bỏ lại người của Đế quốc, lúc đó lính đánh thuê trên tinh hạm chỉ còn lại 7 người, mà Benjamin là một trong số đó.
Lúc đó Benjamin không lúc nào không cảm thấy những tư binh này có địch ý với gã, Benjamin khẳng định, nếu không phải thấy bọn họ có thể đổ ra chút sức lực trong thời khắc sống còn, những tư binh đó rất có thể đã diệt khẩu mấy người bọn họ, cho nên sau khi biết đã thành công bỏ lại người của Đế quốc, Benjamin lẻn xâm nhập vào khoang tinh hạm, chui vào một tàu con thoi đào tẩu.
Sau khi lưu lạc vài năm Benjamin đi nương nhờ ông trùm tinh đạo Darren, cũng sống qua ngày tháng thảnh thơi mấy năm, ai ngờ sau đó Darren cũng muốn ra tay với Alan, Benjamin đã sớm bị rắn cắn, nói gì cũng không chịu chen một chân vào chuyện lần này, nhưng gã không hề ngờ được, thế mà Darren cũng thua ở trong tay Alan, sau khi Darren chết tổ chức ban đầu tán loạn, cuộc sống rắn mất đầu không dễ sống, trong một hành động quân nhu không được chuẩn bị kỹ càng, gã bị Thượng tướng Bark tóm được.
Vốn Benjamin cho rằng quãng đời còn lại sẽ trải qua ở trong ngục Bradman, ai ngờ cơ duyên xảo hợp, mình lại gặp phải Alan.
“Điện hạ… tôi thật sự nói hết rồi, về chuyện ngài là, là…” Giọng nói Benjamin run rẩy, “Là dẫn đường… tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài, xin ngài tha cho tôi đi, tha cho tôi đi…”
Benjamin là người tham gia vào hành động tập kích tàu Ngọc Trai năm đó duy nhất mà hắn biết, mạng của gã vẫn còn đáng giá, cuối cùng Alan không giết gã, chỉ để Bark trông giữ cẩn thận.
Lần thẩm vấn này cũng không kéo dài quá lâu, Alan trì hoãn đến nửa đêm mới về, là vì ở trong ngục Bradman suy xét lời của Benjamin hết lần này đến lần khác.
Khả năng nói dối trong loại thẩm vấn cường độ này là rất thấp, trước hết Alan ngầm thừa nhận điều Benjamin nói đều là thật, sau đó tập hợp lại sự cố 10 năm trước.
“Ông chủ” mà Benjamin nhắc đến có hành tung thần bí, sẽ không để những người ngoài như Benjamin nhìn thấy mặt mình, có được quân đội và tinh hạm của mình, còn có quân giới tiên tiến nhất, đã nói rõ thân phận của ông ta không bình thường, nhìn từ điểm này, Alan không cho rằng người này vì thiếu nhân thủ mà đi thuê tinh đạo, rất có thể là… chẳng qua ông ta không muốn tổn hại nhân thủ của mình, vì thế nên thà trả giá gấp 10 để người ngoài dâng mạng.
Một “ông chủ” vô cùng quý trọng thuộc hạ của mình.
Đương nhiên, cũng có khả năng là ông ta không muốn thi thể người của mình còn sót lại trên tàu Ngọc Trai sau khi hành động thất bại, theo lời Benjamin, tư binh của ông ta rất đặc biệt, có thể có người sẽ đoán ra được thân phận của ông chủ này thông qua thi thể của bọn họ.
Những điều này đều không phải là việc Alan để ý nhất, điều quan trọng nhất Benjamin nói với hắn là… mệnh lệnh của ông chủ: Giết Alan, bắt Bùi Nghiêu, khi phải chọn một trong hai, ưu tiên người sau.
Trong lòng Alan hơi lạnh đi, tuy rất không thể tin được, nhưng có một đáp án, vô cùng sinh động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.