Nghịch Thế: Trở Về Trước Lúc Vợ Con Mất
Chương 63: Tới rồi
Miên Dương
06/03/2024
Nói xong, Tống Thanh Trạch đứng dậy, tiện tay còn vuốt thẳng những nếp nhăn trên quần áo, bộ dạng như không hề có ý định đánh nhau mà dường như đang chuẩn bị lên sân khấu phát biểu.
“Tên khốn kiếp, dám không coi ông đây ra gì sao!” Nhan Chấn Uy thấy Tống Thanh Trạch khinh thường mình như vậy, thì lập tức nổi giận, sau khi mắng một câu “tìm đường chết”, ông ta vung nắm đấm về phía ngực. của Tống Thanh Trạch.
'Tống Thanh Trạch nghe được tiếng gió phát ra từ nắm đấm, trong lòng run lên, không dám lơ là nữa, giơ tay lên bắt đầu lần lượt chặn lại.
Quyền chưởng va chạm nhau, hai người đồng thời lùi lại ba bốn bước, từ tầng ba của Vọng Nguyệt Lâu rộng lớn vang lên một âm thanh trầm đục hồn hậu.
Trần Báo nhìn thấy cảnh này, không khỏi nghĩ thầm trong lòng: 'Nghe động tĩnh này, cho dù có một con trâu đứng ở giữa cũng có thể bị bọn họ xuyên thủng! Mẹ kiếp, võ giả nội kình thật biến thái!
Sau lần đối đầu đầu tiên, hai người Nhan Tống đều đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của đối phương, đồng thời cũng đều không dám khinh thường nữa.
Hai người gần như cùng lúc quát nhẹ lên một tiếng, bước về phía trước, trong chớp mắt lại lao vào chiến đấu.
Sau mười mấy chiêu, Nhan Chấn Uy bắt được một lỗ hổng của Tống Thanh Trạch, trực tiếp tung ra một cú đấm, đấm thẳng vào ngực Tống Thanh Trạch, làm hắn ta lùi lại ba bốn mét và đập vào cột chịu lực của Vọng Nguyệt Lâu.
Khi Tống Thanh Trạch đứng dậy, mọi người mới chợt phát hiện ra, trên cây cột chịu lực kia đã xuất hiện những vết nứt!
Trong khi mọi người đang kinh ngạc thì Tống Thanh Trạch đã tấn công Nhan Chấn Uy hơn mười chưởng liên tiếp, đánh cho Nhan Chấn Uy liên tục lui về phía sau.
Bất cứ nơi nào họ đi qua, dù là bàn, ghế, tách trà hay cột tường, ván cửa đều bị vỡ tan thành từng mảnh khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, trong lòng run sợ.
Trần Báo thầm thề rằng sau ngày hôm nay, anh ta phải chăm chỉ luyện tập công phu, cố gắng luyện được nội kình càng sớm càng tốt.
Nếu không chỉ với năng lực nhỏ bé của anh ta, không biết sau khi gặp phải cao thủ nội kình thì sẽ chết như thế nào.
Nhưng trong đám người chỉ có Lăng Nghị dựa lưng vào ghế, không có hứng thú, thậm chí còn ngáp một cái không hợp với tình hình, sau đó quay đầu nhìn mặt sông, ngơ ngác nhìn một chiếc thuyền nhỏ trên sông.
Đúng rồi, theo ý kiến của anh, cuộc đối đầu khốc liệt trên Vọng Nguyệt Lâu còn không đẹp bằng con thuyền trên sông kia.
Lúc này, Tống Thanh Trạch cố ý che giấu thực lực lại cố ý tung ra một chiêu nhử, lợi dụng lúc Nhan Chấn Uy chưa chuẩn bị, dùng một chân đá ngã ông ta, ngay sau đó dùng một chưởng đánh vào ngực Nhan Chấn Uy.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bùm” lớn, Tống Thanh Trạch đã thực sự đấm Nhan Chấn Uy xuyên qua sàn xi măng dưới chân, khiến ông ta và cả đống đá xi măng cùng rơi xuống tầng hai, chỉ thoáng chốc đã gây ra tiếng la hét của khách hàng ở tầng dưới.
Tống Thanh Trạch thu tay phải lại, mặc dù đã thở dốc nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, giả ngầu nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Thấy vậy, Trần Báo vội vàng bước tới, nhìn xuống từ cái lỗ trên sàn, nhìn thấy Nhan Chấn Uy với bộ mặt xám xịt, miệng nôn ra máu, cho dù không chết thì e rằng cũng phải nằm viện một thời gian.
“Được!”, Trần Báo vỗ tay hô lớn, không giấu được nụ cười trên mặt.
“Tên khốn kiếp, vậy mà còn muốn lột da của ông đây, tới đây này, sao ông lại nằm đó như một con chó chết vậy!" Trần Báo đứng ở trước cái lỗ, cười hô to xuống dưới.
Nhan Chấn Uy vừa lấy lại được hơi thở, khi nghe điều này thì thực sự đứng dậy từ đống đổ nát, ơng6 ta phun máu trong miệng ra và nhìn chằm chằm vào Trần Báo:
“Tên khốn, cậu đừng đắc ý, tôi chỉ là người đến dò đường thôi, chờ một lát sẽ có người đến xử lý cậu!”
“Các người cứ tới đi, tôi có anh Tống ra mặt, còn sợ con mẹ gì”, Trần Báo cực kỳ kiêu ngạo nói.
Tuy nhiên, ngoài miệng anh ta nói lời này, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, ít nhất lúc này nụ cười trên mặt anh ta đã biến mất. Rốt cuộc, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ thở dốc của Tống Thanh Trạch.
Để giải tỏa sự căng thẳng và lo lắng trong lòng, anh †a vừa đi trở về vừa mắng: “Mẹ kiếp, tất cả võ giả nội kình đều biến thái như vậy sao? Sàn nhà bị xuyên thủng cũng đứng dậy được sao?”
Trần Báo vừa ngồi xuống, cả Nhan Chấn Uy ở tầng dưới và Tống Thanh Trạch ở tầng trên gần như đồng thời nói:
“Tới rồi”.
Trần Báo thấy Tống Thanh Trạch đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nên cũng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả chỉ nhìn thấy một con sông rộng lớn và một chiếc thuyền nhỏ trên sông, ngoài ra không có nhìn thấy gì khác.
“Tên khốn kiếp, dám không coi ông đây ra gì sao!” Nhan Chấn Uy thấy Tống Thanh Trạch khinh thường mình như vậy, thì lập tức nổi giận, sau khi mắng một câu “tìm đường chết”, ông ta vung nắm đấm về phía ngực. của Tống Thanh Trạch.
'Tống Thanh Trạch nghe được tiếng gió phát ra từ nắm đấm, trong lòng run lên, không dám lơ là nữa, giơ tay lên bắt đầu lần lượt chặn lại.
Quyền chưởng va chạm nhau, hai người đồng thời lùi lại ba bốn bước, từ tầng ba của Vọng Nguyệt Lâu rộng lớn vang lên một âm thanh trầm đục hồn hậu.
Trần Báo nhìn thấy cảnh này, không khỏi nghĩ thầm trong lòng: 'Nghe động tĩnh này, cho dù có một con trâu đứng ở giữa cũng có thể bị bọn họ xuyên thủng! Mẹ kiếp, võ giả nội kình thật biến thái!
Sau lần đối đầu đầu tiên, hai người Nhan Tống đều đã có phán đoán sơ bộ về thực lực của đối phương, đồng thời cũng đều không dám khinh thường nữa.
Hai người gần như cùng lúc quát nhẹ lên một tiếng, bước về phía trước, trong chớp mắt lại lao vào chiến đấu.
Sau mười mấy chiêu, Nhan Chấn Uy bắt được một lỗ hổng của Tống Thanh Trạch, trực tiếp tung ra một cú đấm, đấm thẳng vào ngực Tống Thanh Trạch, làm hắn ta lùi lại ba bốn mét và đập vào cột chịu lực của Vọng Nguyệt Lâu.
Khi Tống Thanh Trạch đứng dậy, mọi người mới chợt phát hiện ra, trên cây cột chịu lực kia đã xuất hiện những vết nứt!
Trong khi mọi người đang kinh ngạc thì Tống Thanh Trạch đã tấn công Nhan Chấn Uy hơn mười chưởng liên tiếp, đánh cho Nhan Chấn Uy liên tục lui về phía sau.
Bất cứ nơi nào họ đi qua, dù là bàn, ghế, tách trà hay cột tường, ván cửa đều bị vỡ tan thành từng mảnh khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, trong lòng run sợ.
Trần Báo thầm thề rằng sau ngày hôm nay, anh ta phải chăm chỉ luyện tập công phu, cố gắng luyện được nội kình càng sớm càng tốt.
Nếu không chỉ với năng lực nhỏ bé của anh ta, không biết sau khi gặp phải cao thủ nội kình thì sẽ chết như thế nào.
Nhưng trong đám người chỉ có Lăng Nghị dựa lưng vào ghế, không có hứng thú, thậm chí còn ngáp một cái không hợp với tình hình, sau đó quay đầu nhìn mặt sông, ngơ ngác nhìn một chiếc thuyền nhỏ trên sông.
Đúng rồi, theo ý kiến của anh, cuộc đối đầu khốc liệt trên Vọng Nguyệt Lâu còn không đẹp bằng con thuyền trên sông kia.
Lúc này, Tống Thanh Trạch cố ý che giấu thực lực lại cố ý tung ra một chiêu nhử, lợi dụng lúc Nhan Chấn Uy chưa chuẩn bị, dùng một chân đá ngã ông ta, ngay sau đó dùng một chưởng đánh vào ngực Nhan Chấn Uy.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bùm” lớn, Tống Thanh Trạch đã thực sự đấm Nhan Chấn Uy xuyên qua sàn xi măng dưới chân, khiến ông ta và cả đống đá xi măng cùng rơi xuống tầng hai, chỉ thoáng chốc đã gây ra tiếng la hét của khách hàng ở tầng dưới.
Tống Thanh Trạch thu tay phải lại, mặc dù đã thở dốc nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng, giả ngầu nói: “Chỉ vậy thôi sao?”
Thấy vậy, Trần Báo vội vàng bước tới, nhìn xuống từ cái lỗ trên sàn, nhìn thấy Nhan Chấn Uy với bộ mặt xám xịt, miệng nôn ra máu, cho dù không chết thì e rằng cũng phải nằm viện một thời gian.
“Được!”, Trần Báo vỗ tay hô lớn, không giấu được nụ cười trên mặt.
“Tên khốn kiếp, vậy mà còn muốn lột da của ông đây, tới đây này, sao ông lại nằm đó như một con chó chết vậy!" Trần Báo đứng ở trước cái lỗ, cười hô to xuống dưới.
Nhan Chấn Uy vừa lấy lại được hơi thở, khi nghe điều này thì thực sự đứng dậy từ đống đổ nát, ơng6 ta phun máu trong miệng ra và nhìn chằm chằm vào Trần Báo:
“Tên khốn, cậu đừng đắc ý, tôi chỉ là người đến dò đường thôi, chờ một lát sẽ có người đến xử lý cậu!”
“Các người cứ tới đi, tôi có anh Tống ra mặt, còn sợ con mẹ gì”, Trần Báo cực kỳ kiêu ngạo nói.
Tuy nhiên, ngoài miệng anh ta nói lời này, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy, ít nhất lúc này nụ cười trên mặt anh ta đã biến mất. Rốt cuộc, anh ta có thể nhìn thấy rõ ràng dáng vẻ thở dốc của Tống Thanh Trạch.
Để giải tỏa sự căng thẳng và lo lắng trong lòng, anh †a vừa đi trở về vừa mắng: “Mẹ kiếp, tất cả võ giả nội kình đều biến thái như vậy sao? Sàn nhà bị xuyên thủng cũng đứng dậy được sao?”
Trần Báo vừa ngồi xuống, cả Nhan Chấn Uy ở tầng dưới và Tống Thanh Trạch ở tầng trên gần như đồng thời nói:
“Tới rồi”.
Trần Báo thấy Tống Thanh Trạch đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nên cũng vội vàng nhìn ra ngoài cửa sổ, kết quả chỉ nhìn thấy một con sông rộng lớn và một chiếc thuyền nhỏ trên sông, ngoài ra không có nhìn thấy gì khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.