Nghịch Thiên Cải Mệnh: Phá Mệnh Người
Chương 6: Cùng hợp tấu lại lần nữa
Nguyệt Thiên
08/09/2023
Trở về đến căn phòng, Đông Lăng vẫn còn đang hơi sợ hãi về chuyện lúc nãy. Hoàng Bắc Nguyệt phải mất một thời gian để giải thích cho nàng đâu.
Cuối cùng Đông Lăng cũng hết sợ, bọn họ bị tiểu thư giết cũng thật đáng. Rồi nghĩ Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa ăn gì nên chạy xuống bếp lấy chút đồ ăn cho nàng.
Thấy nàng đi rồi Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhớ ra thứ gì đó, nàng đến bên bức tường, rút một viên gạch ra lấy một cái hộp dài. Mở hộp ra có một cây tiêu toàn thân trắng như tuyết nằm trong đó. Đây là cây bạch ngọc tiêu của trưởng công chúa và sau này nàng luôn mang cây tiêu theo bên người vì cây tiêu này giúp nàng và hắn gắn kết .. Nghĩ tới hắn, Hoàng Bắc Nguyệt liền thay quần áo định đi ra ngoài nhưng vừa lúc Đông Lăng mang đồ ăn đến. Biết Hoàng Bắc Nguyệt lại muốn đi ra ngoài, Đông Lăng chỉ có thể bảo nàng ăn một chút rồi mới đc đi. Hoàng Bắc Nguyệt tùy tay lấy miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, trước khi đi không quên dặn Đông Lăng ở lại nhớ cẩn thận rồi mới rời đi. Thân ảnh của nàng chợt lóe rồi biến mất trong màn đêm.
Nàng triệu hoán ra Băng Linh Huyễn Điễu rồi bay ra phía ngoài thành. Đến một toà viện trông khá cũ thì mới nhảy xuống rồi để Băng quay trở về không gian linh thú.
Lúc nàng vừa đáp xuống mặt đất liền nghe thấy thanh âm từ trong toà viện truyền ra
" Đêm hôm khuya khoắt như vậy đến đây làm gì vậy, là nàng nhớ ta sao "
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía nơi thanh âm phát ra thì thấy Phong Liên Dực một tay trống cằm, đôi mắt tím sâu chăm chú mà nhìn nàng.
" Ta đi đâu làm gì thì liên quan gì đến ngươi?
Hoàng Bắc Nguyệt ôm lấy đôi tay kiêu ngạo hỏi lại hắn.
" Liên quan chứ, nàng là nương tử của ta mà. "
" Ai bảo ngươi vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt lườm hắn.
Phong Liên Dực dở khóc dở cười, sao nha đầu này vô tình như vậy chứ, rõ ràng là đúng mà.
Lúc này, Phong Liên Dực mới ko trêu nàng nữa mà nhìn nàng
" Nữa đêm nàng đến đây hẵng là có chuyện gì đi."
" Không có gì to tát đâu, ngươi còn nhớ khúc " Nguyệt Phách" chứ? "
" Ừm, khúc đó ta suốt đời khó quên "
Không biết nàng tại sao lại hỏi nhưng khúc " Nguyệt Phách" là do chính hắn vì nàng mà làm ra. Mỗi khi đàn khúc này, hắn cảm giác như có nàng ở bên cạnh vậy.
" Nếu ngươi đã ko quên thì đàn lại một lần nữa đi, đêm nay ta muốn cùng ngươi hợp tấu lại lần nữa"
Phong Liên Dực bỗng ngẩn ra rồi cười nhẹ. Thì ra là vậy, nha đầu này cũng còn nhớ khúc " Nguyệt Phách " ......Hắn đứng lên lại chỗ Hoàng Bắc Nguyệt đứng rồi kéo nàng lại cạnh chỗ mình ngồi.
" Vậy bắt đầu đi "
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu rồi lấy cây tiêu ra đặt lên môi thổi, tiếng đàn cũng theo đó mà vang lên.
Hai người lại cùng hợp tấu như xưa... Tiếng tiêu và tiếng đàn như ẩn như hiện theo gió bay xa.
Cầm tiêu một khúc, trường phong nổi lên.
Người tựa xuân liễu, âm nhược thụ phong.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn định nghe hắn đàn để giết thời gian nhưng ko ngờ trong khoảng khắc này nàng lại muốn cho thời gian dừng lại. Ở bên cạnh hắn nàng luôn có cảm giác yên bình như vậy, chỉ cần có hắn, mọi âu lo và mệt nhọc của nàng đều tự khắc mà tan biến..
kết thúc bài, nàng rời môi khỏi cây tiêu quay lại nhìn hắn, cũng đúng lúc hắn đang nhìn nàng. Ánh mặt hai người chạm nhau vô pháp mà rời đi.
" Đêm nay cảm ơn ngươi rồi "
Cuối cùng Hoàng Bắc Nguyệt giương môi lên cười nói.
" Không có gì, nếu nàng thích thì ta sẽ luôn đàn cho nàng nghe. "
Phong Liên Dực thật sâu mà nhìn nàng.
Dù có phải phá hủy cả thế giới, cũng muốn thấy nụ cười của nàng!
" Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà với ta mà"
Sau đó hai người cùng ngồi lại nói chuyện với nhau. Bọn họ thật muốn thời gian chậm lại để có thể ở bên nhau lâu hơn a...
Cuối cùng Đông Lăng cũng hết sợ, bọn họ bị tiểu thư giết cũng thật đáng. Rồi nghĩ Hoàng Bắc Nguyệt cũng chưa ăn gì nên chạy xuống bếp lấy chút đồ ăn cho nàng.
Thấy nàng đi rồi Hoàng Bắc Nguyệt bỗng nhớ ra thứ gì đó, nàng đến bên bức tường, rút một viên gạch ra lấy một cái hộp dài. Mở hộp ra có một cây tiêu toàn thân trắng như tuyết nằm trong đó. Đây là cây bạch ngọc tiêu của trưởng công chúa và sau này nàng luôn mang cây tiêu theo bên người vì cây tiêu này giúp nàng và hắn gắn kết .. Nghĩ tới hắn, Hoàng Bắc Nguyệt liền thay quần áo định đi ra ngoài nhưng vừa lúc Đông Lăng mang đồ ăn đến. Biết Hoàng Bắc Nguyệt lại muốn đi ra ngoài, Đông Lăng chỉ có thể bảo nàng ăn một chút rồi mới đc đi. Hoàng Bắc Nguyệt tùy tay lấy miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, trước khi đi không quên dặn Đông Lăng ở lại nhớ cẩn thận rồi mới rời đi. Thân ảnh của nàng chợt lóe rồi biến mất trong màn đêm.
Nàng triệu hoán ra Băng Linh Huyễn Điễu rồi bay ra phía ngoài thành. Đến một toà viện trông khá cũ thì mới nhảy xuống rồi để Băng quay trở về không gian linh thú.
Lúc nàng vừa đáp xuống mặt đất liền nghe thấy thanh âm từ trong toà viện truyền ra
" Đêm hôm khuya khoắt như vậy đến đây làm gì vậy, là nàng nhớ ta sao "
Hoàng Bắc Nguyệt nhìn về phía nơi thanh âm phát ra thì thấy Phong Liên Dực một tay trống cằm, đôi mắt tím sâu chăm chú mà nhìn nàng.
" Ta đi đâu làm gì thì liên quan gì đến ngươi?
Hoàng Bắc Nguyệt ôm lấy đôi tay kiêu ngạo hỏi lại hắn.
" Liên quan chứ, nàng là nương tử của ta mà. "
" Ai bảo ngươi vậy? "
Hoàng Bắc Nguyệt lườm hắn.
Phong Liên Dực dở khóc dở cười, sao nha đầu này vô tình như vậy chứ, rõ ràng là đúng mà.
Lúc này, Phong Liên Dực mới ko trêu nàng nữa mà nhìn nàng
" Nữa đêm nàng đến đây hẵng là có chuyện gì đi."
" Không có gì to tát đâu, ngươi còn nhớ khúc " Nguyệt Phách" chứ? "
" Ừm, khúc đó ta suốt đời khó quên "
Không biết nàng tại sao lại hỏi nhưng khúc " Nguyệt Phách" là do chính hắn vì nàng mà làm ra. Mỗi khi đàn khúc này, hắn cảm giác như có nàng ở bên cạnh vậy.
" Nếu ngươi đã ko quên thì đàn lại một lần nữa đi, đêm nay ta muốn cùng ngươi hợp tấu lại lần nữa"
Phong Liên Dực bỗng ngẩn ra rồi cười nhẹ. Thì ra là vậy, nha đầu này cũng còn nhớ khúc " Nguyệt Phách " ......Hắn đứng lên lại chỗ Hoàng Bắc Nguyệt đứng rồi kéo nàng lại cạnh chỗ mình ngồi.
" Vậy bắt đầu đi "
Hoàng Bắc Nguyệt gật đầu rồi lấy cây tiêu ra đặt lên môi thổi, tiếng đàn cũng theo đó mà vang lên.
Hai người lại cùng hợp tấu như xưa... Tiếng tiêu và tiếng đàn như ẩn như hiện theo gió bay xa.
Cầm tiêu một khúc, trường phong nổi lên.
Người tựa xuân liễu, âm nhược thụ phong.
Hoàng Bắc Nguyệt vốn định nghe hắn đàn để giết thời gian nhưng ko ngờ trong khoảng khắc này nàng lại muốn cho thời gian dừng lại. Ở bên cạnh hắn nàng luôn có cảm giác yên bình như vậy, chỉ cần có hắn, mọi âu lo và mệt nhọc của nàng đều tự khắc mà tan biến..
kết thúc bài, nàng rời môi khỏi cây tiêu quay lại nhìn hắn, cũng đúng lúc hắn đang nhìn nàng. Ánh mặt hai người chạm nhau vô pháp mà rời đi.
" Đêm nay cảm ơn ngươi rồi "
Cuối cùng Hoàng Bắc Nguyệt giương môi lên cười nói.
" Không có gì, nếu nàng thích thì ta sẽ luôn đàn cho nàng nghe. "
Phong Liên Dực thật sâu mà nhìn nàng.
Dù có phải phá hủy cả thế giới, cũng muốn thấy nụ cười của nàng!
" Ta biết ngươi sẽ đồng ý mà với ta mà"
Sau đó hai người cùng ngồi lại nói chuyện với nhau. Bọn họ thật muốn thời gian chậm lại để có thể ở bên nhau lâu hơn a...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.