Nghịch Thiên Kỹ
Đánh giá: 8.7/10 từ 12 lượt
Truyện tiên hiệp Nghịch Thiên Kỹ của tác giả Tịnh Vô Ngấn xoay
quanh nhân vật chính được đánh giá là một kẻ phế nhân trong nhân loại! Bằng những
gì vốn có mà hắn không dễ dàng đầu hàng số phận được.
Hắn là Hàn Phong Tuyết, hắn không phải một kẻ phế nhân, không phải là một tên vô dụng. Hắn sẽ chứng minh cho thiên hạ thấy hắn là một thiên tài như cha hắn và hắn sẽ báo thù cho ông ấy...
Liệu rồi hắn sẽ làm được? Không đơn thuần chỉ là một lời nói...
***
Hàn Phong Tuyết đã hơi nhoèn khóe mắt, cố lắm cậu mới ngăn không cho nước mắt rớt ra ngoài, nhưng hai giọt nước mắt vẫn rơi xuống gò má mà không thể nào ngăn được. Đúng vậy, cậu rất muốn trở thành giáo kỹ, những huynh đệ, tỷ muội trong tộc đều khắc khổ luyện tập để nâng cao cấp bậc tiến gần tới giáo kỹ vậy mà bản thân cậu lại chỉ có thể luyện tập để trở thành một võ sĩ bình thường. Trong lòng cậu cảm thấy rất tự ti, mặc dù không ai nói gì nhưng trong lòng cậu tự hiểu, là bởi vì cậu có một người cha thiên tài. Từ những ánh mắt mà người khác nhìn cậu thì có thể nhìn ra đó là những ánh mắt khinh thường.
Đêm, một mình Hàn Phong Tuyết tản bộ ở gần luyện võ đường của gia tộc, ánh trăng chiếu xuống có vẻ yên lặng và cô độc lắm. Ban ngày thì mọi người trong tộc đều ở đây luyện võ, chỉ có buổi tối mới có thể len lén mà ra đây tản bộ. Mấy ngày nữa sẽ phải rời xa cái nơi mà cậu đã sống mười năm nay này, dĩ vãng ở đâu chợt ùa về trong trí não. Bỗng nhiên tiếng chân ở đâu truyền đến, "lẽ nào họ cũng như mình, nhàm chán mà tới đây tản bộ?" - Hàn Phong nghĩ thầm trong lòng.
***
Mời bạn đọc cùng khám phá tiếp tựa truyện online hay.
Hắn là Hàn Phong Tuyết, hắn không phải một kẻ phế nhân, không phải là một tên vô dụng. Hắn sẽ chứng minh cho thiên hạ thấy hắn là một thiên tài như cha hắn và hắn sẽ báo thù cho ông ấy...
Liệu rồi hắn sẽ làm được? Không đơn thuần chỉ là một lời nói...
***
Hàn Phong Tuyết đã hơi nhoèn khóe mắt, cố lắm cậu mới ngăn không cho nước mắt rớt ra ngoài, nhưng hai giọt nước mắt vẫn rơi xuống gò má mà không thể nào ngăn được. Đúng vậy, cậu rất muốn trở thành giáo kỹ, những huynh đệ, tỷ muội trong tộc đều khắc khổ luyện tập để nâng cao cấp bậc tiến gần tới giáo kỹ vậy mà bản thân cậu lại chỉ có thể luyện tập để trở thành một võ sĩ bình thường. Trong lòng cậu cảm thấy rất tự ti, mặc dù không ai nói gì nhưng trong lòng cậu tự hiểu, là bởi vì cậu có một người cha thiên tài. Từ những ánh mắt mà người khác nhìn cậu thì có thể nhìn ra đó là những ánh mắt khinh thường.
Đêm, một mình Hàn Phong Tuyết tản bộ ở gần luyện võ đường của gia tộc, ánh trăng chiếu xuống có vẻ yên lặng và cô độc lắm. Ban ngày thì mọi người trong tộc đều ở đây luyện võ, chỉ có buổi tối mới có thể len lén mà ra đây tản bộ. Mấy ngày nữa sẽ phải rời xa cái nơi mà cậu đã sống mười năm nay này, dĩ vãng ở đâu chợt ùa về trong trí não. Bỗng nhiên tiếng chân ở đâu truyền đến, "lẽ nào họ cũng như mình, nhàm chán mà tới đây tản bộ?" - Hàn Phong nghĩ thầm trong lòng.
***
Mời bạn đọc cùng khám phá tiếp tựa truyện online hay.