Chương 418: Thầm Lặng
Cường MC
27/08/2023
Tại một đoạn đường nào đó ,
- Mau lên ! Nhất định phải trở về bẩm báo lại cho người biet mới được .
- Soạt !
- !!!!
Một ông lão tay cầm gậy vừa đi ra khỏi khu rừng liền thấy có người phi ngựa tới ngỏ ý cầu xin sự giúp đỡ .
- Xin hỏi đường này có dẫn tới đoạn đường kinh thành gần đây không lão phu muốn đi nhờ một đoạn .
- Cút qua một bên đồ tiện dân kia .
- Vút !
- Pặc !
- Bộp !
- Xoẹt !
- !!!??
- Ngươi là Cường kiếm giả ???
- Ây da , lão phu sợ quá lỡ đánh trọng thương con ngựa của ngài không biết có bị coi là phạm tội không đây ?
- Lão già kia , muốn sống thì mau biến đi cho ta còn nếu chống đối đừng có trách ta .
- Hả ???
- Chát !
- Ây da , ai cứu lão già này với có kẻ muốn giết thân già này ai đó làm ơn mau tới đây xem này !
Ông lão sợ hãi nằm xuống dưới đất kêu la thảm thiết mọi người gần đó nghe thấy đi tới xem thì đã thấy tên kia tay cầm roi da và ông lão nằm dưới đất ôm người đau đớn quằn quại .
- Loạt soạt !
- Này , tên kia ngươi đang làm cái trò gì thế hả ???
- Ngay cả một người già cũng không tha ngươi làm vậy mà được à ???
- Là lão ta cản đường ta trước ta nói tránh ra lão ta nhất quyết không tránh còn ăn vạ ta còn chưa đánh lão lão đã nằm đó ăn vạ rồi .
- Ngươi là người thế nào chả lẽ bọn ta không biết mặc là người của quan chức nào đó giúp dân một chút đâu có mất mát gì đâu mọi người thấy ta nói có đúng không ?
- Phải đấy giúp được thì giúp đi chứ ai lại làm thế bao giờ .
- Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn mau tránh qua hết một bên cho ta .
Đám người kia nhìn thấy ánh mắt đó của ông lão liền thủ thế vây quanh tên kia .
- Ý gì đây ??? Muốn chống lại ta sao ?
- Hấp !
- Bụp !
- Bộp !
- Rắc rắc !
- Hự !
- Bịch !
- Ta nói rồi , nếu ngoan ngoãn đưa ta đi đâu có bị thành ra bộ dạng này là do ngươi tự chuốc lấy chứ không phải ta .
- Xử lý tên này sao đây ?
- Ném vào chỗ đó cho Thú yêu ăn đi mấy tên này đáng bị vậy .
- Các ngươi dám ???
- Các ngươi giết người dân vô tội giờ còn tỏ ra vô tội à ?
- Xoẹt !
- Nói ít thôi nhanh giải quyết cho xong đi ta vào kinh thành báo lại cho ông ta tên Thái tử ngu xuẩn đó đang ở đây cần thiết thì giết luôn cũng được để Nhị Thái tử lên ngôi .
- Phân tranh trong triều thật khó đoán có điều tên này ham sắc cứ đánh vào điểm yếu này là giải quyết được .
- Ừm . Nhanh đưa hắn qua đó đi .
Tên đó bị đám người dân kia dẫn vào rừng sâu và rồi ông lão đó lên ngựa của hắn rồi thúc ngựa chạy về kinh thành .
- Đúng là chuyện này liên quan đến Triều đình cũng nên đi bẩm báo lại cho Long tử thôi .
- Vụt !
Phía của Thiên Vũ sau khi thu hút sự chú ý của hắn thì cũng đã trở về Tông môn chuẩn bị cho cái chuyện đó .
- Này , rốt cuộc huynh đang làm cái gì vậy ?
- Dạ Hồn Hương . Thứ này có thể thao túng tâm trí của kẻ hít phải nó tuy cái này không có tác dụng gì nhiều đối với bọn họ nhưng cũng đủ cho cái chuyện hắn vỡ mộng chu sát tên đó rồi .
- Huynh cũng âm hiểm thật đấy còn làm ra mấy cái chuyện này muội nhất định phải kể cho Băng tỷ nghe mới được .
- Ầy , muội có nói thì thê tử của ta cũng chẳng tin lời muội nói đâu ! Phu thê phải chọn tin tưởng nhau đâu thể vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng lòng tin của nhau chứ .
- Huynh có biết trong mấy người huynh đệ của huynh thì huynh là viên mãn nhất không vậy ?
- Nếu nói viên mãn nhất thì ta chỉ có thể nói chỉ có Khương huynh và Mẫn Tuệ thôi với lại mẫu thân ta thì nàng ấy cũng gặp qua rồi chỉ có phụ thân là không biết ông ta đang ở đâu nữa . Nhưng ta cũng chẳng quan tâm gì đến ông ấy cả dù có hay là không ta vẫn quen với việc có mẫu thân bên cạnh rồi .
- Trái với huynh muội lại có cha ở bên mẫu thân thì sớm qua đời khi muội được sinh ra không lâu sau đó được sự yêu thương trở che của tất cả mọi người trong tộc và rồi đến cái chết của tỷ tỷ đã khiến muội thức tỉnh bản thân và có được sự chỉ bảo của huynh kiên cường tu luyện .
- Nghe hai người nói chuyện ta cũng cảm thấy bản thân không may mắn như vậy từ khi sinh ra ta đã chẳng thể nhìn thấy được phụ mẫu ta ra sao như thế nào được đại trưởng lão tìm thấy và nhận nuôi . Nhưng ít nhất thì đại trưởng lão cũng là một người thân thiết nhất của ta không có người ta cũng không biết sẽ sống sao nữa .
Tiêu Thanh đi đến bên cạnh an ủi còn bản thân Thiên Vũ cũng lấy ra một vật gì đó bên trong đá Vô Tận rồi đưa cho Tố Liên .
- Ta không biết con đường phía trước của ngươi có bao nhiêu thử thách đừng quên ngoài đại trưởng lão sư phụ ngươi ra vẫn còn bọn ta .
- Cộp !
- Chiếc hộp gỗ nhỏ này là vật có thể chấn thủ toàn bộ Tông môn ta tặng nó cho ngươi xem như là một món quà nhỏ của ta và ngươi .
- Soạt !
- Cứ cầm lấy đi ít nhất nếu xảy ra chuyện thì muội đứng ra bảo vệ Tông môn lấy được niềm tin của bọn họ vẹn cả đôi bên rồi .
- Vậy muội cảm ơn hai người trước .
Và mọi sự việc đều đã đâu vào đó Tiểu Điệp cũng đã yên tâm hơn cho việc rời đi và lần này rời đi cũng không biết chừng nào mới có thể trở lại được nữa .
- Xem ra điều mà ta phiền lòng nhất cũng đã được giải quyết vấn đề tiếp theo cũng nên trở về đó với hắn mở ra cánh cửa đó thôi .
- Vù............!
Tại nơi nào đó ở Đại kinh thành .
- Vù......... !
- Cuối cùng cũng quay lại cái nơi này .
- Nơi này là nơi nào vậy ??? Có chút khí tức của thứ đó nữa .
- Vào đó trước đã rồi tính tiếp bước tiếp theo .
Trở về chỗ cũ nơi bản thể thật vẫn luôn được giấu kín chỉ là một cái hồn ngày nào được Thiên Vũ vô tình gặp được rồi tới nơi này lấy đồ mà bản thân mình có được không ít suốt thời gian qua có chút hoài niệm .
- Soạt !
- Đến nơi rồi .
- Vù...........!
- Thân xác quả nhiên vẫn còn nguyên nhưng sao ta cảm thấy cái thân xác này của người hình như bị ai đó đụng chạm vào thì phải ? Chẳng có lấy một chút tà niệm nào .
- Năm đó ta thức giấc liền bị một tia tiên khí đánh trọng thương ảnh hưởng đến tà niệm của ta kết quả hồn xác bị tách ra vẫn may trốn thoát có điều nếu ta xuất hiện thêm lần nữa e là không chỉ bị thương thêm lần nữa còn đánh động đến bọn họ thì phiền phức hơn .
- Chẳng trách năm đó ta cũng bị nhưng vẫn may trốn thoát được không biết tiên khí đó là của tên nào nữa . Ta mà biết được băm vằm hắn ta làm vạn mảnh .
- Về phần kẻ đó ta dám cá là ngươi chưa động tới hắn hắn cho ngươi hồn phi phách tán rồi .
- Mau lên ! Nhất định phải trở về bẩm báo lại cho người biet mới được .
- Soạt !
- !!!!
Một ông lão tay cầm gậy vừa đi ra khỏi khu rừng liền thấy có người phi ngựa tới ngỏ ý cầu xin sự giúp đỡ .
- Xin hỏi đường này có dẫn tới đoạn đường kinh thành gần đây không lão phu muốn đi nhờ một đoạn .
- Cút qua một bên đồ tiện dân kia .
- Vút !
- Pặc !
- Bộp !
- Xoẹt !
- !!!??
- Ngươi là Cường kiếm giả ???
- Ây da , lão phu sợ quá lỡ đánh trọng thương con ngựa của ngài không biết có bị coi là phạm tội không đây ?
- Lão già kia , muốn sống thì mau biến đi cho ta còn nếu chống đối đừng có trách ta .
- Hả ???
- Chát !
- Ây da , ai cứu lão già này với có kẻ muốn giết thân già này ai đó làm ơn mau tới đây xem này !
Ông lão sợ hãi nằm xuống dưới đất kêu la thảm thiết mọi người gần đó nghe thấy đi tới xem thì đã thấy tên kia tay cầm roi da và ông lão nằm dưới đất ôm người đau đớn quằn quại .
- Loạt soạt !
- Này , tên kia ngươi đang làm cái trò gì thế hả ???
- Ngay cả một người già cũng không tha ngươi làm vậy mà được à ???
- Là lão ta cản đường ta trước ta nói tránh ra lão ta nhất quyết không tránh còn ăn vạ ta còn chưa đánh lão lão đã nằm đó ăn vạ rồi .
- Ngươi là người thế nào chả lẽ bọn ta không biết mặc là người của quan chức nào đó giúp dân một chút đâu có mất mát gì đâu mọi người thấy ta nói có đúng không ?
- Phải đấy giúp được thì giúp đi chứ ai lại làm thế bao giờ .
- Sự kiên nhẫn của ta có giới hạn mau tránh qua hết một bên cho ta .
Đám người kia nhìn thấy ánh mắt đó của ông lão liền thủ thế vây quanh tên kia .
- Ý gì đây ??? Muốn chống lại ta sao ?
- Hấp !
- Bụp !
- Bộp !
- Rắc rắc !
- Hự !
- Bịch !
- Ta nói rồi , nếu ngoan ngoãn đưa ta đi đâu có bị thành ra bộ dạng này là do ngươi tự chuốc lấy chứ không phải ta .
- Xử lý tên này sao đây ?
- Ném vào chỗ đó cho Thú yêu ăn đi mấy tên này đáng bị vậy .
- Các ngươi dám ???
- Các ngươi giết người dân vô tội giờ còn tỏ ra vô tội à ?
- Xoẹt !
- Nói ít thôi nhanh giải quyết cho xong đi ta vào kinh thành báo lại cho ông ta tên Thái tử ngu xuẩn đó đang ở đây cần thiết thì giết luôn cũng được để Nhị Thái tử lên ngôi .
- Phân tranh trong triều thật khó đoán có điều tên này ham sắc cứ đánh vào điểm yếu này là giải quyết được .
- Ừm . Nhanh đưa hắn qua đó đi .
Tên đó bị đám người dân kia dẫn vào rừng sâu và rồi ông lão đó lên ngựa của hắn rồi thúc ngựa chạy về kinh thành .
- Đúng là chuyện này liên quan đến Triều đình cũng nên đi bẩm báo lại cho Long tử thôi .
- Vụt !
Phía của Thiên Vũ sau khi thu hút sự chú ý của hắn thì cũng đã trở về Tông môn chuẩn bị cho cái chuyện đó .
- Này , rốt cuộc huynh đang làm cái gì vậy ?
- Dạ Hồn Hương . Thứ này có thể thao túng tâm trí của kẻ hít phải nó tuy cái này không có tác dụng gì nhiều đối với bọn họ nhưng cũng đủ cho cái chuyện hắn vỡ mộng chu sát tên đó rồi .
- Huynh cũng âm hiểm thật đấy còn làm ra mấy cái chuyện này muội nhất định phải kể cho Băng tỷ nghe mới được .
- Ầy , muội có nói thì thê tử của ta cũng chẳng tin lời muội nói đâu ! Phu thê phải chọn tin tưởng nhau đâu thể vì chút chuyện này mà làm ảnh hưởng lòng tin của nhau chứ .
- Huynh có biết trong mấy người huynh đệ của huynh thì huynh là viên mãn nhất không vậy ?
- Nếu nói viên mãn nhất thì ta chỉ có thể nói chỉ có Khương huynh và Mẫn Tuệ thôi với lại mẫu thân ta thì nàng ấy cũng gặp qua rồi chỉ có phụ thân là không biết ông ta đang ở đâu nữa . Nhưng ta cũng chẳng quan tâm gì đến ông ấy cả dù có hay là không ta vẫn quen với việc có mẫu thân bên cạnh rồi .
- Trái với huynh muội lại có cha ở bên mẫu thân thì sớm qua đời khi muội được sinh ra không lâu sau đó được sự yêu thương trở che của tất cả mọi người trong tộc và rồi đến cái chết của tỷ tỷ đã khiến muội thức tỉnh bản thân và có được sự chỉ bảo của huynh kiên cường tu luyện .
- Nghe hai người nói chuyện ta cũng cảm thấy bản thân không may mắn như vậy từ khi sinh ra ta đã chẳng thể nhìn thấy được phụ mẫu ta ra sao như thế nào được đại trưởng lão tìm thấy và nhận nuôi . Nhưng ít nhất thì đại trưởng lão cũng là một người thân thiết nhất của ta không có người ta cũng không biết sẽ sống sao nữa .
Tiêu Thanh đi đến bên cạnh an ủi còn bản thân Thiên Vũ cũng lấy ra một vật gì đó bên trong đá Vô Tận rồi đưa cho Tố Liên .
- Ta không biết con đường phía trước của ngươi có bao nhiêu thử thách đừng quên ngoài đại trưởng lão sư phụ ngươi ra vẫn còn bọn ta .
- Cộp !
- Chiếc hộp gỗ nhỏ này là vật có thể chấn thủ toàn bộ Tông môn ta tặng nó cho ngươi xem như là một món quà nhỏ của ta và ngươi .
- Soạt !
- Cứ cầm lấy đi ít nhất nếu xảy ra chuyện thì muội đứng ra bảo vệ Tông môn lấy được niềm tin của bọn họ vẹn cả đôi bên rồi .
- Vậy muội cảm ơn hai người trước .
Và mọi sự việc đều đã đâu vào đó Tiểu Điệp cũng đã yên tâm hơn cho việc rời đi và lần này rời đi cũng không biết chừng nào mới có thể trở lại được nữa .
- Xem ra điều mà ta phiền lòng nhất cũng đã được giải quyết vấn đề tiếp theo cũng nên trở về đó với hắn mở ra cánh cửa đó thôi .
- Vù............!
Tại nơi nào đó ở Đại kinh thành .
- Vù......... !
- Cuối cùng cũng quay lại cái nơi này .
- Nơi này là nơi nào vậy ??? Có chút khí tức của thứ đó nữa .
- Vào đó trước đã rồi tính tiếp bước tiếp theo .
Trở về chỗ cũ nơi bản thể thật vẫn luôn được giấu kín chỉ là một cái hồn ngày nào được Thiên Vũ vô tình gặp được rồi tới nơi này lấy đồ mà bản thân mình có được không ít suốt thời gian qua có chút hoài niệm .
- Soạt !
- Đến nơi rồi .
- Vù...........!
- Thân xác quả nhiên vẫn còn nguyên nhưng sao ta cảm thấy cái thân xác này của người hình như bị ai đó đụng chạm vào thì phải ? Chẳng có lấy một chút tà niệm nào .
- Năm đó ta thức giấc liền bị một tia tiên khí đánh trọng thương ảnh hưởng đến tà niệm của ta kết quả hồn xác bị tách ra vẫn may trốn thoát có điều nếu ta xuất hiện thêm lần nữa e là không chỉ bị thương thêm lần nữa còn đánh động đến bọn họ thì phiền phức hơn .
- Chẳng trách năm đó ta cũng bị nhưng vẫn may trốn thoát được không biết tiên khí đó là của tên nào nữa . Ta mà biết được băm vằm hắn ta làm vạn mảnh .
- Về phần kẻ đó ta dám cá là ngươi chưa động tới hắn hắn cho ngươi hồn phi phách tán rồi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.