Chương 4: Lần sau cấm vào đây
Lão Lão
13/01/2024
Đúng như đã hẹn, Trương Khang đứng trước cổng trường đợi hai cô bé.
Trương Giao vừa ra khỏi cổng trường, hớn hở chạy đến bên cạnh anh. Điều đầu tiên cô bé nói chính là:
“Anh anh kẹo em đâu?”
“Hơi, con bé này! Vừa ra đã đồi kẹo, muốn ăn đấm không hả?”
Anh giơ tay lên muốn dạy cho Trương Giao một bài học thì khựng lại. Bởi vì, Mai Ly đứng cách đó không xa nhìn anh. Trương Khang ngượng ngùng rút tay về, thò tay vào trong túi lấy kẹo ra đưa cho Trương Giao.
Nhìn thấy kẹo, cô bé vui mừng bóc vỏ ra ăn. Nếu như có mẹ ở đây, bà chắc chắn sẽ không cho Trương Giao ăn. Vì vậy, cô bé phải tận hưởng trước khi trở về nhà.
“Ngon quá anh.”
“Ăn cho cố vào, sâu răng đừng có la nha.”
Trương Khang để Trương Giao đứng ở đó, anh đi đến chỗ Mai Ly. Lật bàn tay nhỏ bé của cô đặt vài viên kẹo. Giọng ôn nhu:
“Mai Ly cũng ăn đi nhé!”
Cầm mấy viên kẹo, đôi mắt tròn xoa, cô ngây thơ hỏi:
“Em cũng có phần sao anh?”
“Có…”. Trương Khang suy nghĩ một chút lại nói:”Vì em là bạn của Trương Giao thì cũng tức là bạn của anh. Sao này anh sẽ mua kẹo cho hai đứa.”
“Vâng, cảm ơn anh ạ.”
Nụ cười như ánh mai của Mai Ly làm Trương Khang ngây người. Chỉ mới là một cô bé thôi, sao cô lại có một nụ cười đẹp đến vậy. Thời gian cứ như ngừng lại vào giây phút ấy. Mãi đến khi Trương Giao vỗ vai anh, cô bé hét lớn:
“ANH HAI!!”
“Hả!”
Trương Khang lúng túng nhìn qua Trương Giao nhướng mày.
“Con bé này, miệng của em là cái loa phát thanh công cộng à. Hét to thế.”
“Em gọi quá trời luôn mà anh không nghe. Về nhà em mách mẹ cho xem.”
“Được rồi cô nương, suốt ngày mách mẹ là giỏi. Đi về.”
Trương Khang nắm tay Trương Giao, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng anh chợt nhận ra Mai Ly vẫn còn đấy. Cha mẹ của các đứa trẻ khác đã rước con hết rồi, chỉ duy nhất có Mai Ly là chưa có ai rước. Để cô bé ở lại đây một mình thì nguy hiểm quá. Trương Khang không yên tâm quay lại nhìn cô.
“Bé Ly, mẹ đâu rồi? Không tới rước em về à?”
“...”
Cô cúi đầu, không trả lời.
Vì không yên tâm để cô một mình ở đây. Cuối cùng, Trương Khang quyết định đưa cô trở về nhà.
…..
Nhà của Trương Khang lúc tám giờ tối.
Trương Giao lén lút mở cửa phòng của anh trai, lẻn vào bên trong. Lúc này, anh đang học bài nên không để ý em gái đi vào. Cô bé đứng từ phía sau nắm áo anh, la lên.
“Ác ma, ngươi đã bị bắt. Giơ hai tay lên.”
Nghe thấy giọng của Trương Giao trong phòng mình. Anh gấp cuốn sách lại, xoay người xách cô bé lên.
“Nhóc con, dám đột nhập vào hang động của anh mày à. Anh sẽ ném mày ra khỏi đây.”
Anh đứng dậy, hùng hổ đi ra. Trương Giao thấy thế liền nắm lấy tay anh.
“Đừng anh, em có chuyện muốn nói.”
Hàng lông mày nhíu lại, da mặt căng ra. Trương Giao nghiêm túc, chu chu cái miệng be bé nói:
“Bạn Mai Ly đó nghèo.”
“Trời, ai dạy mày cách phán xét người khác như thế. Có tin tao mách mẹ không?”
“Em có bằng chứng. Hồi sáng này bạn vào lớp em, em đã rủ bạn ngồi bên cạnh, xong em phát hiện một lỗ nhỏ trên áo bạn.”
“Ở đâu?”
Trương Khang tò mò hỏi. Trương Giao cũng thành thật trả lời, cô bé giơ cánh tay mình lên chỉ vào lỗ áo ngay nách.
“Ở đây nè.”
Anh bị lời nói ngây thơ của Trương Giao làm đứng hình mất mấy giây. Từ lúc nào mà con bé ấy lại nói chuyện hài hước đến vậy. Thật muốn đá nó một phát ra khỏi phòng.
“Tao lại mày Giao ơi! Hết thuốc chữa thật rồi.”
Xém chút nữa thì bản thân anh cũng tin đây là sự thật. Trương Khang đi đến cửa phòng, trực tiếp tống cổ đứa em gái hại não ra ngoài.
“Lần sau cấm vào đây.”
Rầm!!
Tiếng đóng cửa làm Trương Giao giật mình. Cô bé òa khóc chạy đi mách mẹ.
“Mẹ ơi, anh ghẹo con!”
Từ ngày gặp được Mai Ly, Trương Khang ít đi ăn hủ tiếu hẳn ra. Thế Anh thường đi cùng cũng cảm thấy tò mò. Tuy có hỏi lý do nhưng anh lại nói qua loa rồi bỏ đi. Bởi vì, tiền anh dành dụm đều để dành mua kẹo cho bé đứa nhỏ nào đó.
Buổi chiều chủ nhật, Thế Anh đến nhà Trương Khang. Chủ yếu là rủ anh đi chơi đá bóng. Nhưng anh lại từ chối thẳng thừng.
Thế Anh cầm quả bóng trên tay không khỏi ngạc nhiên.
“Đù! Phải mày hông Khang.”
Phải nói bóng đá chính là đam mê mà Trương Khang theo đuổi từ nhỏ. Mỗi lần có trận đấu hay đi xã giao cùng bạn bè đều không vắng bóng anh. Vậy mà hôm nay anh lại từ chối thẳng thừng, còn không có một chút do dự. Điều gì đã khiến Trương Khang mê bóng đá thay đổi như vậy?
Chuyện này Thế Anh nhất định phải làm rõ.
“Nói tao biết đi. Đứa con gái nào rù mến mày, làm tâm hồn mày điên đảo, trái tim loạn nhịp, luôn đập bịch bịch khi thấy cô ta.”
Trương Khang nhăn mặt nhìn cậu.
“Mày nói nhăng nói cuội gì đấy.”
“Aaaa…tao biết rồi. Mày bắt cá hai tay đúng hông?”
Trương Giao vừa ra khỏi cổng trường, hớn hở chạy đến bên cạnh anh. Điều đầu tiên cô bé nói chính là:
“Anh anh kẹo em đâu?”
“Hơi, con bé này! Vừa ra đã đồi kẹo, muốn ăn đấm không hả?”
Anh giơ tay lên muốn dạy cho Trương Giao một bài học thì khựng lại. Bởi vì, Mai Ly đứng cách đó không xa nhìn anh. Trương Khang ngượng ngùng rút tay về, thò tay vào trong túi lấy kẹo ra đưa cho Trương Giao.
Nhìn thấy kẹo, cô bé vui mừng bóc vỏ ra ăn. Nếu như có mẹ ở đây, bà chắc chắn sẽ không cho Trương Giao ăn. Vì vậy, cô bé phải tận hưởng trước khi trở về nhà.
“Ngon quá anh.”
“Ăn cho cố vào, sâu răng đừng có la nha.”
Trương Khang để Trương Giao đứng ở đó, anh đi đến chỗ Mai Ly. Lật bàn tay nhỏ bé của cô đặt vài viên kẹo. Giọng ôn nhu:
“Mai Ly cũng ăn đi nhé!”
Cầm mấy viên kẹo, đôi mắt tròn xoa, cô ngây thơ hỏi:
“Em cũng có phần sao anh?”
“Có…”. Trương Khang suy nghĩ một chút lại nói:”Vì em là bạn của Trương Giao thì cũng tức là bạn của anh. Sao này anh sẽ mua kẹo cho hai đứa.”
“Vâng, cảm ơn anh ạ.”
Nụ cười như ánh mai của Mai Ly làm Trương Khang ngây người. Chỉ mới là một cô bé thôi, sao cô lại có một nụ cười đẹp đến vậy. Thời gian cứ như ngừng lại vào giây phút ấy. Mãi đến khi Trương Giao vỗ vai anh, cô bé hét lớn:
“ANH HAI!!”
“Hả!”
Trương Khang lúng túng nhìn qua Trương Giao nhướng mày.
“Con bé này, miệng của em là cái loa phát thanh công cộng à. Hét to thế.”
“Em gọi quá trời luôn mà anh không nghe. Về nhà em mách mẹ cho xem.”
“Được rồi cô nương, suốt ngày mách mẹ là giỏi. Đi về.”
Trương Khang nắm tay Trương Giao, xoay người chuẩn bị rời đi. Nhưng anh chợt nhận ra Mai Ly vẫn còn đấy. Cha mẹ của các đứa trẻ khác đã rước con hết rồi, chỉ duy nhất có Mai Ly là chưa có ai rước. Để cô bé ở lại đây một mình thì nguy hiểm quá. Trương Khang không yên tâm quay lại nhìn cô.
“Bé Ly, mẹ đâu rồi? Không tới rước em về à?”
“...”
Cô cúi đầu, không trả lời.
Vì không yên tâm để cô một mình ở đây. Cuối cùng, Trương Khang quyết định đưa cô trở về nhà.
…..
Nhà của Trương Khang lúc tám giờ tối.
Trương Giao lén lút mở cửa phòng của anh trai, lẻn vào bên trong. Lúc này, anh đang học bài nên không để ý em gái đi vào. Cô bé đứng từ phía sau nắm áo anh, la lên.
“Ác ma, ngươi đã bị bắt. Giơ hai tay lên.”
Nghe thấy giọng của Trương Giao trong phòng mình. Anh gấp cuốn sách lại, xoay người xách cô bé lên.
“Nhóc con, dám đột nhập vào hang động của anh mày à. Anh sẽ ném mày ra khỏi đây.”
Anh đứng dậy, hùng hổ đi ra. Trương Giao thấy thế liền nắm lấy tay anh.
“Đừng anh, em có chuyện muốn nói.”
Hàng lông mày nhíu lại, da mặt căng ra. Trương Giao nghiêm túc, chu chu cái miệng be bé nói:
“Bạn Mai Ly đó nghèo.”
“Trời, ai dạy mày cách phán xét người khác như thế. Có tin tao mách mẹ không?”
“Em có bằng chứng. Hồi sáng này bạn vào lớp em, em đã rủ bạn ngồi bên cạnh, xong em phát hiện một lỗ nhỏ trên áo bạn.”
“Ở đâu?”
Trương Khang tò mò hỏi. Trương Giao cũng thành thật trả lời, cô bé giơ cánh tay mình lên chỉ vào lỗ áo ngay nách.
“Ở đây nè.”
Anh bị lời nói ngây thơ của Trương Giao làm đứng hình mất mấy giây. Từ lúc nào mà con bé ấy lại nói chuyện hài hước đến vậy. Thật muốn đá nó một phát ra khỏi phòng.
“Tao lại mày Giao ơi! Hết thuốc chữa thật rồi.”
Xém chút nữa thì bản thân anh cũng tin đây là sự thật. Trương Khang đi đến cửa phòng, trực tiếp tống cổ đứa em gái hại não ra ngoài.
“Lần sau cấm vào đây.”
Rầm!!
Tiếng đóng cửa làm Trương Giao giật mình. Cô bé òa khóc chạy đi mách mẹ.
“Mẹ ơi, anh ghẹo con!”
Từ ngày gặp được Mai Ly, Trương Khang ít đi ăn hủ tiếu hẳn ra. Thế Anh thường đi cùng cũng cảm thấy tò mò. Tuy có hỏi lý do nhưng anh lại nói qua loa rồi bỏ đi. Bởi vì, tiền anh dành dụm đều để dành mua kẹo cho bé đứa nhỏ nào đó.
Buổi chiều chủ nhật, Thế Anh đến nhà Trương Khang. Chủ yếu là rủ anh đi chơi đá bóng. Nhưng anh lại từ chối thẳng thừng.
Thế Anh cầm quả bóng trên tay không khỏi ngạc nhiên.
“Đù! Phải mày hông Khang.”
Phải nói bóng đá chính là đam mê mà Trương Khang theo đuổi từ nhỏ. Mỗi lần có trận đấu hay đi xã giao cùng bạn bè đều không vắng bóng anh. Vậy mà hôm nay anh lại từ chối thẳng thừng, còn không có một chút do dự. Điều gì đã khiến Trương Khang mê bóng đá thay đổi như vậy?
Chuyện này Thế Anh nhất định phải làm rõ.
“Nói tao biết đi. Đứa con gái nào rù mến mày, làm tâm hồn mày điên đảo, trái tim loạn nhịp, luôn đập bịch bịch khi thấy cô ta.”
Trương Khang nhăn mặt nhìn cậu.
“Mày nói nhăng nói cuội gì đấy.”
“Aaaa…tao biết rồi. Mày bắt cá hai tay đúng hông?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.