Chương 10: Mẹ cũng bỏ con đi sao?
Lão Lão
13/01/2024
“Ba, mẹ!”
Mai Ly vừa đi học về đã nhìn thấy ba mẹ cô trong nhà. Đây là lần hiếm hoi mà cả ba cùng gặp mặt nhau. Cô có phần hoang mang, không biết hôm nay là ngày gì mà hai người họ lại nhìn nhau nghiêm túc đến vậy.
Nếu là cãi nhau thì không phải. Từ cái ngày mà Trương Khang rời khỏi làng để đi học thì hai người họ cũng cãi nhau ít lại và dần không còn nghe thấy nữa. Nhưng cô không nghĩ họ thay đổi dễ dàng như thế. Chắc có lẽ là do lúc đó Trương Khang đã nói gì nên ba mẹ cô mới không còn cãi nhau hoặc không cãi trước mặt cô nữa.
Mai ly đi đến, cô ngập ngừng gọi một tiếng:
“Ba! Mẹ!”
Lúc này, ba cô đứng dậy. Ông thở dài, đặt tay lên vai cô dặn dò:
“Sau này ba không ở đây nữa, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu như không có tiền xài thì gọi cho ba, ba sẽ gửi tiền cho con.”
“Ba, ba định đi đâu ạ?”
Ông không nói vội mà ngập ngừng một lúc. Lời nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng ông:
“Ba và mẹ con đã ly hôn.”
“.…!!”
Mai Ly đứng chết lặng. Cổ họng cô cảm thấy nghẹn không thể thốt ra thành lời.
Ly hôn?
Đó là những gì mà ông muốn nói với cô sao. Cuộc sống hiện tại của họ vẫn đang rất tốt mà. Ly hôn rồi, cô phải làm sao đây. Họ không nghĩ cho cô ư? Sao có thể ích kỷ đến thế được. Dù thế nào thì cô cũng là kết tinh hạnh phúc của họ.
Không một ai nghĩ đến cảm xúc của cô cả. Thật tàn nhẫn!
Khóe mắt Mai Ly bỗng cay xòe, cô mím chặt môi mình cúi đầu xuống để không ai nhận ra.
Ba Mai Ly cũng không nói thêm lời nào nữa. Đồ đạc ông cũng chuẩn bị xong cả. Trước lúc bước chân ra khỏi nhà, ông có ôm nhẹ cô một cái.
“Con gái hãy hiểu cho ba nhé.”
Sau khi ba rời đi, mẹ cô bắt đầu mắng nhiếc ông ấy.
“Loại đàn ông phụ bạc như ông ta sẽ cô độc hết cuộc đời này cho xem.”
Mai Ly không muốn nghe thêm lời mắng nào từ bà nữa. Cô lẳng lặng đi vào trong phòng. Mặc dù vẫn còn nghe rõ tiếng mẹ vang vảng trong nhà. Mai Ly bịt tai mình lại, cô khóc nức nở. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì cả.
Lúc này, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
“Cà Chua à, mẹ vào trong được không?”
Còn chưa đợi cô trả lời, tiếng cửa phòng đã mở ra. Mai Ly vội lau đi nước mắt, quay mặt sang hướng khác.
Bà đi đến, ngồi xuống cạnh cô.
“Mẹ xin lỗi vì đã không nói với con chuyện này sớm hơn. Nhưng mà Cà Chua à, giữa mẹ và ba đã sớm không còn tình cảm với nhau nữa rồi. Mẹ và ba con đã nhiều lần có ý định ly hôn nhưng khi nghĩ đến con vẫn còn nhỏ nên thôi. Bây giờ con đã mười tám tuổi rồi, mẹ và ba cũng không còn gì để lưu luyến. Con cũng đừng có buồn ông ấy.”
Nói tới đây, bà ngừng lại đặt tay lên vai Mai Ly trước là an ủi, sau lại nói thêm một chuyện khác.
“Chắc là mẹ cũng phải rời khỏi đây một thời gian. Con ở nhà chăm sóc bà ngoại nha Cà Chua.”
“Mẹ cũng bỏ con đi sao?”
Mai Ly quay lại nhìn bà, hai hàng nước mắt đã chảy dài xuống gò má.
Họ thật sự muốn bỏ rơi cô vì cô đã lớn sao?
Mai Ly tủi thân, cô khóc nức lên như một đứa trẻ. Tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt, nhưng càng lau nó càng chảy ra khiến cô cảm thấy bất lực.
“Mẹ xin lỗi con, mẹ cũng không còn cách nào khác mới làm vậy. Con hãy tha lỗi cho mẹ nhé.”
Bà cố kiềm chế cảm xúc trong mình rồi chạy ra ngoài.
“Mẹ đừng đi mà!”
Mai Ly chạy theo níu lấy tay bà lại. Cô nói đến khàn cả cổ để bà ở lại nhưng rồi cô cũng không thể giữ được chân bà ấy.
“MEEEE!!”
Cô hét lên trong sự đau khổ. Nhưng dường như ông trời cũng không có ý định buông tha cho cô.
....
Cuối năm tốt nghiệp, cô vừa nhận được điểm thi thì bà cô đột ngột qua đời vì tuổi già.
Giây phút đó, cả thế giới trong cô sụp đổ hoàn toàn. Người thân duy nhất không bỏ rơi cô cũng rời đi. Cuộc sống này quá khắc nghiệt với cô rồi.
Vào cái ngày tổ chức tang lễ, Mai Ly không rơi một giọt nước mắt nào. Thay vào đó là gương mặt phờ phạc, không một chút cảm xúc.
Cũng vào cái ngày đó, Trương Khang đang ký hợp đồng quan trọng với đối tác. Anh vừa nhận được cuộc gọi của Trương Giao đã bỏ hết công việc mà chạy đi.
“Trương Khang, cậu bỏ đi coi như hợp đồng của chúng ta hủy bỏ.”
Đối tác nghiêm túc nói.
Nhưng Trương Khang còn không thèm quay lại mà nói với ông ta:
“Bỏ một cái hợp đồng Trương Khang này vẫn sống được.”
Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng anh cũng về tới làng. Vừa xuống xe anh đã chạy đến nhà của Mai Ly, Trương Giao cũng theo cùng.
Trương Khang vừa bước vào nhà đã thấy Mai Ly nhợt nhạt ngồi cạnh di ảnh của bà. Trong lòng anh bỗng có cảm giác đau nhói như có ngàn con dao đâm vào. Nhìn cô, anh xót xa vô cùng.
“Từ hôm qua đến giờ Cà Chua đã như vậy rồi. Em có an ủi nhưng cậu ấy không nói gì cả.”
Trương Giao thì thầm bên tai anh.
“Đốt nhang cho bà của em ấy trước.”
Mai Ly vừa đi học về đã nhìn thấy ba mẹ cô trong nhà. Đây là lần hiếm hoi mà cả ba cùng gặp mặt nhau. Cô có phần hoang mang, không biết hôm nay là ngày gì mà hai người họ lại nhìn nhau nghiêm túc đến vậy.
Nếu là cãi nhau thì không phải. Từ cái ngày mà Trương Khang rời khỏi làng để đi học thì hai người họ cũng cãi nhau ít lại và dần không còn nghe thấy nữa. Nhưng cô không nghĩ họ thay đổi dễ dàng như thế. Chắc có lẽ là do lúc đó Trương Khang đã nói gì nên ba mẹ cô mới không còn cãi nhau hoặc không cãi trước mặt cô nữa.
Mai ly đi đến, cô ngập ngừng gọi một tiếng:
“Ba! Mẹ!”
Lúc này, ba cô đứng dậy. Ông thở dài, đặt tay lên vai cô dặn dò:
“Sau này ba không ở đây nữa, con nhớ chăm sóc tốt cho bản thân. Nếu như không có tiền xài thì gọi cho ba, ba sẽ gửi tiền cho con.”
“Ba, ba định đi đâu ạ?”
Ông không nói vội mà ngập ngừng một lúc. Lời nói nhẹ nhàng thốt ra từ miệng ông:
“Ba và mẹ con đã ly hôn.”
“.…!!”
Mai Ly đứng chết lặng. Cổ họng cô cảm thấy nghẹn không thể thốt ra thành lời.
Ly hôn?
Đó là những gì mà ông muốn nói với cô sao. Cuộc sống hiện tại của họ vẫn đang rất tốt mà. Ly hôn rồi, cô phải làm sao đây. Họ không nghĩ cho cô ư? Sao có thể ích kỷ đến thế được. Dù thế nào thì cô cũng là kết tinh hạnh phúc của họ.
Không một ai nghĩ đến cảm xúc của cô cả. Thật tàn nhẫn!
Khóe mắt Mai Ly bỗng cay xòe, cô mím chặt môi mình cúi đầu xuống để không ai nhận ra.
Ba Mai Ly cũng không nói thêm lời nào nữa. Đồ đạc ông cũng chuẩn bị xong cả. Trước lúc bước chân ra khỏi nhà, ông có ôm nhẹ cô một cái.
“Con gái hãy hiểu cho ba nhé.”
Sau khi ba rời đi, mẹ cô bắt đầu mắng nhiếc ông ấy.
“Loại đàn ông phụ bạc như ông ta sẽ cô độc hết cuộc đời này cho xem.”
Mai Ly không muốn nghe thêm lời mắng nào từ bà nữa. Cô lẳng lặng đi vào trong phòng. Mặc dù vẫn còn nghe rõ tiếng mẹ vang vảng trong nhà. Mai Ly bịt tai mình lại, cô khóc nức nở. Đầu óc cô trở nên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì cả.
Lúc này, tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên.
“Cà Chua à, mẹ vào trong được không?”
Còn chưa đợi cô trả lời, tiếng cửa phòng đã mở ra. Mai Ly vội lau đi nước mắt, quay mặt sang hướng khác.
Bà đi đến, ngồi xuống cạnh cô.
“Mẹ xin lỗi vì đã không nói với con chuyện này sớm hơn. Nhưng mà Cà Chua à, giữa mẹ và ba đã sớm không còn tình cảm với nhau nữa rồi. Mẹ và ba con đã nhiều lần có ý định ly hôn nhưng khi nghĩ đến con vẫn còn nhỏ nên thôi. Bây giờ con đã mười tám tuổi rồi, mẹ và ba cũng không còn gì để lưu luyến. Con cũng đừng có buồn ông ấy.”
Nói tới đây, bà ngừng lại đặt tay lên vai Mai Ly trước là an ủi, sau lại nói thêm một chuyện khác.
“Chắc là mẹ cũng phải rời khỏi đây một thời gian. Con ở nhà chăm sóc bà ngoại nha Cà Chua.”
“Mẹ cũng bỏ con đi sao?”
Mai Ly quay lại nhìn bà, hai hàng nước mắt đã chảy dài xuống gò má.
Họ thật sự muốn bỏ rơi cô vì cô đã lớn sao?
Mai Ly tủi thân, cô khóc nức lên như một đứa trẻ. Tay không ngừng lau đi những giọt nước mắt, nhưng càng lau nó càng chảy ra khiến cô cảm thấy bất lực.
“Mẹ xin lỗi con, mẹ cũng không còn cách nào khác mới làm vậy. Con hãy tha lỗi cho mẹ nhé.”
Bà cố kiềm chế cảm xúc trong mình rồi chạy ra ngoài.
“Mẹ đừng đi mà!”
Mai Ly chạy theo níu lấy tay bà lại. Cô nói đến khàn cả cổ để bà ở lại nhưng rồi cô cũng không thể giữ được chân bà ấy.
“MEEEE!!”
Cô hét lên trong sự đau khổ. Nhưng dường như ông trời cũng không có ý định buông tha cho cô.
....
Cuối năm tốt nghiệp, cô vừa nhận được điểm thi thì bà cô đột ngột qua đời vì tuổi già.
Giây phút đó, cả thế giới trong cô sụp đổ hoàn toàn. Người thân duy nhất không bỏ rơi cô cũng rời đi. Cuộc sống này quá khắc nghiệt với cô rồi.
Vào cái ngày tổ chức tang lễ, Mai Ly không rơi một giọt nước mắt nào. Thay vào đó là gương mặt phờ phạc, không một chút cảm xúc.
Cũng vào cái ngày đó, Trương Khang đang ký hợp đồng quan trọng với đối tác. Anh vừa nhận được cuộc gọi của Trương Giao đã bỏ hết công việc mà chạy đi.
“Trương Khang, cậu bỏ đi coi như hợp đồng của chúng ta hủy bỏ.”
Đối tác nghiêm túc nói.
Nhưng Trương Khang còn không thèm quay lại mà nói với ông ta:
“Bỏ một cái hợp đồng Trương Khang này vẫn sống được.”
Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi trên xe, cuối cùng anh cũng về tới làng. Vừa xuống xe anh đã chạy đến nhà của Mai Ly, Trương Giao cũng theo cùng.
Trương Khang vừa bước vào nhà đã thấy Mai Ly nhợt nhạt ngồi cạnh di ảnh của bà. Trong lòng anh bỗng có cảm giác đau nhói như có ngàn con dao đâm vào. Nhìn cô, anh xót xa vô cùng.
“Từ hôm qua đến giờ Cà Chua đã như vậy rồi. Em có an ủi nhưng cậu ấy không nói gì cả.”
Trương Giao thì thầm bên tai anh.
“Đốt nhang cho bà của em ấy trước.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.