Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Chương 72: Loạn bình [Hạ]

Hành Yên Yên

04/11/2020

Mặt trời dần về phía tây, gió thu chợt nổi lên, trong thành bắt đầu dần dần lạnh lên.

Mạnh Đình Huy không nhúc nhích ngồi ở một góc đường, đầu hơi cúi, đôi mắt hơi khép lại, yên lặng giống như đã dựa vào tường mà ngủ rồi vậy.

Gió lay động tóc nàng, thổi vào cổ nàng, tay áo rộng hơi rũ xuống bên thân, xẹt qua gấu váy đã bị đất cát làm dơ, lại lao thẳng về rặng mây đỏ phía chân trời xa xa, giải tán mấy đóa miên vân.

Bên tai nàng bỗng xẹt qua một tiếng tên lệnh sắc bén.

Nàng bỗng nhiên mở to mắt.

Cách thời gian Trầm Tri Thư ra khỏi thành đã hơn nửa canh giờ, loạn quân cũng đã lục tục hướng đầu cửa thành phía bắc, một tiếng tên lệnh này chính là Hoắc Đức Uy hạ lệnh khai môn đầu giới.

Có binh sĩ một đường chạy tới, cao giọng gọi nàng: "Mạnh đại nhân!" thấy nàng ngẩng đầu, lại kêu lên: "Hoắc tướng quân mời Mạnh đại nhân đến cổng bắc để cùng giám sát việc khai thành đầu giới!"

Cuối cùng cũng tới rồi.

Mạnh Đình Huy đứng lên, nhìn vào con đường phía sau bên trong thành, thấy bách tính nghe tiếng thì hé ra một khe hở nhỏ ở cửa nhìn ra phía ngoài. Sắc mặt nàng hơi nguôi giận, xoay người theo binh lính kia đi tới cửa bắc.

Còn chưa tới gần, đã thấy bên cạnh cổng thành đều còn sót lại dây thừng, nhóm lính phòng thủ trên đầu thành cũng tranh nhau lên trước để xuống thành, thiết giáp thương ảnh một ảnh tán loạn như lông vũ rơi đầy đất.

Tàn sát quan viên, chiếm thành bắt dân, làm loạn đã hơn một tháng. Những binh lính này mặc dù hung hăng xấc láo, nhưng khó tránh không lo cho bản thân mà lo cho tính mệnh người thân của mình. Hôm nay được triều đình hạ dụ miễn tội, đa số đều quét sạch âu lo, vội vã muốn ra khỏi thành đầu giới.

Nàng ở giữa đám đông nhìn bốn phía, nửa ngày mới thấy Hoắc Đức Uy đầu đội mũ giáp dây tua đỏ đung đưa, lập tức chen trái chen phải đi tới bên cạnh hắn, gọi hắn một tiếng: "Hoắc tướng quân."

Hoắc Đức Uy thấy nàng đã tới, liền lui thân nhường đường, chỉ huy mấy người bên cạnh tiến lên đem cửa thành hoàn toàn mở ra.

Chân trời hoàng hôn mây bay như từng đám lửa, bụi xám trên tường cao ào ào rớt xuống, ầm ầm mấy tiếng, hai phiến cửa gỗ sơn đỏ loang lỗ nặng nề được hơn mười tên binh sĩ dùng sức mở ra.

Mạnh Đình Huy trong ngực căng thẳng, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy bên ngoài tường thành đứng đầy mấy hàng thiết y nhân mã, mà người đứng đầu ở hàng chính giữa chính là Địch Niệm một thân ngân sắc lượng giáp.

Lúc này mới hơi yên tâm.

Nàng quay đầu nói với Hoắc Đức Uy: "Hoắc tướng quân nói lời giữ lời, trở về ta sẽ đem công của Hoắc tướng quân ước thúc loạn quân trình bẩm Hoàng thượng."

Hoắc Đức Uy thấp giọng nói: "Hoàng thượng có thể không trị tội của Hoắc mỗ đã là đại hạnh, sao lại có công?"

Mạnh Đình Huy sóng mắt hơi lóe, môi mỏng khẽ mân, cũng không nói tiếp. Một thanh phi sắc quan phục ở tại nơi thiết giáp lợi thương hỗn loạn này thật là chói mắt.

Địch Niệm cầm thương ngồi trên ngựa, liếc mắt liền trông thấy nàng ở phía sau đoàn người, hắn lúc này mới thở phào một hơi, lệnh cho các tướng sĩ thân quân đi vào, thu lại lao thương cung tiễn đao kiếm của loạn quân đưa về kho vũ khí trong thành, lại chọn mười mấy quân giáo, đi cùng các trưởng thập ngũ của loạn quân để xác minh ghi chép binh tịch. Còn chính mình vẫn ở trên ngựa dẫn đầu bộ hạ ở bên ngoài ung thành*, nhìn loạn quân bên trong từng người buông khí giới cởi khôi giáp, đăng danh nhập bộ*.

*Đăng danh nhập bộ: đăng ký tên để ghi chép vào danh sách kiểm kê.

*Ung thành: Ủng thành (bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành

Mạnh Đình Huy vần cùng Hoắc Đức Uy đứng ở phía sau. Nàng liếc mắt nhìn các tướng sĩ thân quân ở bên ngoài, trong lòng thầm tính toán số nhân mã, thấy so với lúc trước khi vào thành còn có thêm mấy trăm người, liền biết là Địch Niệm đã đem năm nhánh binh mã tả ra lúc trước đều triệu hồi về. Từ đó có thể suy ra, chắc hẳn đại quân của Tống Chi Thụy cũng cách thành không xa, trong lòng liền an tâm.

Mọi thứ đều đã đâu vào đấy có thể tiến hành được rồi.

Đợi cho hơn phân nửa loạn quân giao nộp khí giới xong thì sắc trời đã tối. Bên cạnh tường cao, một vầng trăng tròn vành vạch tỏa ánh sáng giữa những ngọn đèn của các nhà bách tính xung quanh.

Mạnh Đình Huy nhìn đám binh sĩ còn chưa tháo giáp xung quanh một chút, quay đầu nói với Hoắc Đức Uy: "Trời đã tối rồi, đề phòng sinh biến, không bằng đóng cửa nội thành, để cho các binh lính cùng với tướng sĩ thân quân đến bên ngoài ung thành tiếp tục thu giới đăng bộ."

Hoắc Đức Uy nhíu mi, giương mắt nhìn thân quân binh mã bên ngoài bất quá chỉ còn mấy trăm người, rề rà chốc lát, mới nói: "Vậy cứ theo lời Mạnh đại nhân đi." Lập tức hạ lệnh, đem đám binh sĩ còn chưa nộp giáp ký danh đến bên ngoài ung thành, lại lệnh cho nhóm tướng giáo đã bị thu khí giới cùng vào ung thành, để giám sát binh sĩ.

Nàng thấy hết thấy đều đã ra khỏi nội thành, mới cùng Hoắc Đức Uy đi ra, xuyên qua hai tầng thành động cao rộng, tránh khỏi nhóm binh sĩ trong ung thành, đi thẳng ra phía trước trước ngoài cửa thành mới dừng lại.

Hai cổng trong nội thành bị nhóm thân quân tướng sĩ phụ trách kho vũ khí ở bên trong nặng nề đóng lại. Địch Niệm thấy nàng đi ra, trên mặt không khỏi giương lên nụ cười, đang muốn giục ngựa đi qua, đã thấy phía tây có nhân mã chạy như bay tới, giống như có tin báo.

Mạnh Đình Huy cũng chú ý tới bên đó, nhưng không lên tiếng, chỉ bất động thanh sắc phiết mâu nhìn sang. Bóng đêm bao trùm, nhìn về phía tây, mơ hồ có thể thấy được có tinh kỳ ngược gió tung bay, một mảng nhân mã đen kịt đang giữ tốc độ chậm rãi, yên lặng hướng tới đây.

Bên cạnh, Hoắc Đức Uy vẫn còn quát lớn đám binh sĩ hành động chậm chạp kia, một đám tướng giáo của loạn quân cũng không ai chú ý tới dị trạng ở phía tây, vẫn đang xô xô đẩy đẩy nhau thậm chí còn nói cười.

Nàng nhìn thấy Địch Niệm quay người giục ngựa nghênh hướng người nọ, khoảng cách quá xa, nhìn không rõ lắm, chỉ thấy mơ hồ trong bóng đêm, Địch Niệm hướng người kia làm mấy cái thủ thế, người nọ liền ghìm cương chuyển hướng, muốn quay trở về trận doanh phía tây.

...Đó chính là nhân mã của Tống Chi Thụy.

Địch Niệm cho người nọ đi, rồi thật nhanh quay ngựa chạy tới cửa thành, bỏ lại mấy người thân quân, hướng thẳng tới chỗ nàng, như là có lời muốn nói với nàng.



Mạnh Đình Huy vốn đang đứng bên ngoài cửa thành, dư quang thoáng nhìn thấy thân ảnh Địch Niệm, liền nghiêng người hướng về phía đám binh sĩ đang tụ lại thành nhóm đùn đẩy nói cười bước mấy bước.

Bọn lính không biết nàng ở phía sau, động tác bất chợt hơi mạnh, xoay người một cái đúng lúc đánh trúng nàng, lực đạo không lớn, nhưng nàng giống như bị đau, ngã về phía sau.

"Mạnh đại nhân!" binh lính đụng phải nàng ngây người tại chỗ, mấy người bên cạnh cũng bỗng chốc luống cuống, vội vàng kêu lên.

Hoắc Đức Uy nghe tiếng, quay đầu chỉ thấy Mạnh Đình Huy ngã trên mặt đất, nhanh chóng bước qua, đỡ nàng lên, lớn tiếng mắng mấy tên lính kia mấy câu, mới ân cần nói với nàng: "Mạnh đại nhân có bị thương không?"

Mạnh Đình Huy trên mặt đều là vẻ đau đớn, thân thể gập lại không thể đứng thẳng, chỉ đành phải nắm lấy cánh tay nàng khẽ kéo ra, muốn đưa nàng đến một chỗ thanh tĩnh bên ngoài thành.

Nhưng nàng lại thất thanh hai tiếng, rồi thuận theo lực đạo của hắn mà té xuống đất.

Địch Niệm từ xa nhìn thấy, chân mày bất chợt cau lại, quát lên: "Mạnh đại nhân!" sau đó quất mạnh roi ngựa, phi nhanh đến dưới thành.

Mạnh Đình Huy ngẩng đầu, trước mắt chính là ngân giáp trường thương của hắn, lập tức rút tay lại, vội vàng nói: "Địch giáo úy cứu ta!"

Hoắc Đức Uy một tay đưa ra còn dừng giữa không trung, ngạc nhiên không biết làm sao.

Địch Niệm lần này lĩnh suất thân binh xuất kinh ngàn dặm chiêu an vốn là trọng trách trên người, mà còn phải bảo vệ Mạnh Đình Huy mọi nơi chu toàn càng khiến hắn vạn phần cẩn thận. Lúc này loạn binh chưa thu giáp giới đang ở giữa ung thành, phía tây còn có một vạn nhân mã của Tống Chi Thụy đang tới đây, tinh thần hắn vốn đang khẩn trương, một điểm gió thổi cỏ lay đều có thể khiến hắn chú mục nữa ngày.

Lúc này lại bỗng thấy nàng ở giữa loạn quân ngã xuống không thể đứng dậy, lúc bị người cứng rắn túm lấy lại hướng hắn kêu cứu, Địch Niệm nhất thời toàn thân căng thẳng, không chút nghĩ ngợi liền giục ngựa vọt tới, tay cầm thương vung lên---

Mũi trường thương như tuyết chống trên ngực giáp trái có mười phần sức mạnh, trực tiếp đâm Hoắc Đức Uy ngã xuống đất.

Tiếng mũi thương đâm vỡ vụn phiến giáp vạn phần chói tai.

Hoắc Đức Uy hít sâu một cái, bàn tay nắm chặt đầu thương, cao giọng nói: "Địch giáo úy!"

Địch Niệm cắn răng, cổ tay dùng sức xoay một cái, cán thương đè ngang trên đầu vai hắn, lưỡi thương chống trên cổ họng hắn, quay đầu hướng Mạnh Đình Huy vội la lên: "Mạnh đại nhân còn không mau đi ra!"

Trong ung thành dù là thân quân tướng sĩ hay là loạn quân binh sĩ, đều giật mình kinh ngạc, không biết phía trước xảy ra chuyện gì, còn chưa kịp phản ứng liền thấy Mạnh Đình Huy ôm ngực, loạng choạng chạy ra ngoài cổng thành.

Nhóm thân quân tướng sĩ còn lưu lại chưa vào thành, đợi bên ngoài đã lâu vừa thấy thế, lập tức toàn bộ giãn ra vây quanh, đem nàng hộ tống ở chính giữa chờ Địch Niệm hạ lệnh.

Mạnh Đình Huy sắc mặt tái nhợt, đau đến thái dương đều nổi gân xanh, run rẩy đứng trước hai người, vẻ mặt giận dữ hướng Hoắc Đức Uy trách mắng: "Ta không để ý đem thủ chiếu của Hoàng thượng ngàn dặm đến đây, ngươi không những không thiên ân hậu đức của Hoàng thượng cũng không nghĩ tới tấm lòng nhân từ của Hoàng thượng mà hạ độc thủ với ta như vậy, rốt cuộc là ngươi có ý gì, trong mắt ngươi còn có Hoàng thượng hay không?!"

Hoắc Đức Uy vẫn cứ sững sờ, một lát mới biến sắc, mơ hồ hiểu ra, lập tức gấp gáp quát lên: "Ngươi...!"

Nàng lại ngẩng đầu nhìn Địch Niệm, lạnh lùng nói: "Hoắc Đức Uy thấy thân quân nhân mã của chúng ta rất ít, giả bộ đầu thành quy thuận triều đình, thật là đại nghịch bất đạo! Loạn thần tặc tử như vậy, nhất định phải giết trước tấu sau!"

Giáo binh trong ủng thành đã có người kịp phản ứng lại, nhất thời một mảnh hoảng loạn. Thân quân tướng sĩ phụ trách tước giáp thu giới cũng đều nhanh chóng rời khỏi động thành, vây ở xung quanh Địch Niệm.

Hoắc Đức Uy bàn tay nắm chặt mũi thương chảy đầy máu, hướng Địch Niệm rống to: "Bọn ta rõ ràng là thực tâm buông vũ khí quy thuận triều đình, Địch giáo úy đừng nghe nàng ta hồ ngôn loạn ngữ."

Mạnh Đình Huy cười nhạt: "Đầu của Tri Huyện Liễu Kỳ Cao Hải lúc này vẫn còn treo trên trụ cạo, đống mũi tên trên đó có thể là giả sao? Sao biết kế tiếp người bị các người cắt đầu đựng tên sẽ không phải là ta cùng Địch giáo úy? Thượng doanh ở Bắc cảnh có bao nhiêu cái, một lộ ở Triều an đã chiếm hết tám cái! Đại doanh Liễu Kỳ các ngươi hôm nay tác loạn như thế này, nếu không trừng phạt thật nặng, sau này các doanh còn lại cũng nhất định sẽ làm theo!" nàng quay đầu, lại hượng Địch Niệm lớn tiếng nói: "Hôm nay loạn quân đã dám làm ta bị thương, sau này nhất định cũng sẽ đem kiếm chỉ vào Hoàng thượng! Địch giáo úy nhất định không thể nương tay!"

Địch Niệm trên trán nổi đầy gân xanh, vẫn còn đang chần chờ, lại nghe bọn loạn quân trong ung thành lớn tiếng chửi mắng. Đám binh sĩ kia đã khí (buông) giới thoát giáp thì oành một cái xông lên, đi đoạt lấy thương kiếm đã bị người thu lại, mà những sĩ binh chưa nộp giáp thì gom thương giáo vào một chỗ, trong miệng la ó, nói việc đã đến nước này, không bằng cùng đám thân quân này liều mạng, may ra còn có thể bảo toàn một cái mạng!

Hoắc Đức Uy thở gấp, nhanh chóng quay đầu quát bảo bọn họ ngưng lại: "Không được làm loạn! Không được động thương với thân quân của Hoàng thượng! Các ngươi không thể..."

Nhưng đám loạn quân kia đàng cuồn cuộn phẫn nộ sao có thể nghe thấy, tiếng thương giáp hỗn loạn va vào nhau cực kỳ chói tai, mắt thấy muốn đồng loạt từ ung thành xông ra.

Địch Niệm hai mắt sung huyết, sắc mặt thật dọa người, trầm giọng nói: "Đây là thật muốn tạo phản rồi sao!" hắn trợn mắt nhìn chằm chằm Hoắc Đức Uy trên mặt đất, "Ngươi cho rằng Hoàng thượng bất quá chỉ phái mấy trăm thân quân nhân mã, là không thể làm gì các ngươi sao, thật là quá sai lầm!"

Hoắc Đức Uy đã không còn mở miệng, đôi mắt gắt gao nhìn Mạnh Đình Huy được thân quân hộ tống ở giữa, ánh mắt hung ác tàn nhẫn như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.

Nàng nhẹ rũ mắt, bàn tay ôm ngực khẽ động, chân mày cau lại, phát ra thanh âm rên rỉ đau đớn.

Lập tức liền có hai người tiến lên, đưa nàng nâng lên lưng ngựa, nhanh chóng hộ tống nàng đi thật xa ra ngoài thành.

Địch Niệm thấy nàng đi rồi, lúc này mới giận dữ nhìn đám loạn quân đang cầm thương kiếm muốn xông ra khỏi ung thành phía trước, liền hướng thân quân hai bên ngoài thành hét lớn một tiếng: "Đóng cửa!"

Cổ tay chợt dùng lực, lưỡi dao sắc bén của trường thương cắt ngang cổ họng Hoắc Đức Uy, máu tươi văng khắp nơi.

Nhóm thân quân tướng sĩ nhanh chóng đóng cao môn bên ngoài thành lại, loạn quân thấy thế liền nhao nhao muốn xông ra ngoài, giữa lúc đó có người vô ý đụng đổ một góc đăng hỏa, ngọn lửa lan ra dọc theo đám cán thương chưa được thu lại trên mặt đất không ngừng thiêu đốt, trong ung thành bất chợt nổi lửa, thân quân tướng sĩ hai bên ngoài thành không địch lại được thế lửa bừng bừng, buông cửa lui ra, loạn quân bên trong đã có một ít xông ra ngoài, cầm thương cùng nhóm binh lính thân quân chém giết thành một đoàn.

Đất dưới chân mơ hồ chấn động, phía sau dần dần vang lên tiếng vó của chiến mã đạp đất, từng tiếng từng tiếng, cực nhanh cực mạnh, giống như sóng lớn cuồn cuộn mà đến, dâng trào không ngừng.

Địch Niệm rút kiếm chém ngã một tên, đưa tay lau máu tươi nóng hổi trên mặt, thật nhanh quay đầu nhìn lại, dưới ánh lửa trong bóng đêm, nhân mã mặc giáp hiện ra phi phàm, phía trên soái kỳ là một chữ 'Tống' thật lớn, là màu đỏ của máu, chiếu thẳng vào đôi mắt hắn.



Cách ngoại thành xa như vậy mà vẫn phảng phất như có thể ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Mạnh Đình Huy sớm đã xuống ngựa, người đang ở ngoài giản trướng của đám người Tào Tự Hùng được dựng tạm cách ngoài thành hai dặm, gập nửa người, từng trận từng trận nôn ra.

Cả một ngày chưa ăn uống gì, trong lòng cực kỳ ghê tởm, trong dạ dày từng đợt chua xót, nhưng lại không phun ra được thứ gì.

Hai tay của nàng chống trên đầu gối, vùi đầu xuống, tóc dài sớm đã tán loạn không chịu nổi, từ trên đỉnh đầu rũ xuống trước mắt, che trời che đất, che đi đôi mắt của chính mình.

Đôi vai đang run rẩy.

Tuy biết không thể nào nghe thấy, nhưng bên tai rõ ràng truyền đến từng đợt tiếng giết chóc thảm thiết tê tâm liệt phế, không ngừng không nghỉ, từng tiếng từng tiếng như đâm vào trong tai nàng.

Cửa nội thành đã bị đóng lại, loạn quân ở giữa ung thành sao còn có đường thoát? Bên ngoài thân quân mà Địch Niệm dẫn đầu người người đều là kiêu hãn chi binh nhất đẳng, còn có một vạn nhân mã Tống Chi Thụy từ đại doanh Thanh Châu lĩnh tới, muốn giết hết những loạn quân này hẳn là dễ như trở bàn tay.

Trời đêm không sao, tối đen như mực.

Gió lạnh thổi qua đầu vai nàng, len vào cổ áo quan phục, khiến nàng gai người.

Là nên giết.

Nghĩ đến đôi mắt của Cao Hải chết không nhắm mắt kia, nghĩ đến tình trạng những loạn quân kia bất chất vương pháp, kinh thường hoàng uy, lại nghĩ đến mười mấy cái doanh trên một lộ Bắc Cảnh này...

Sao có thể không giết!

Nhưng nàng không biết tại sao trong lòng mình lại khó chịu như vậy.

Nguyên tưởng rằng chỉ cần có thể vì hắn làm tất cả những điều nàng có thể làm, là nàng đã mãn nguyện, đã thỏa mãn lắm rồi.

Nhưng bây giờ nàng lại không có chút nào mãn nguyện, không có chút nào thỏa mãn.

Nhưng nàng còn có thể làm thế nào đây?

Cho dù làm theo lệnh của hắn, trực tiếp khanh sát toàn bộ loạn quân, cũng có hơn gì so với lúc này? Nói cho cùng cũng đều là mạng người.

Mấy ngàn nhân mạng.

Nàng là lần đầu tiên tham dự binh sự, mà đã khiến cho mấy ngàn nhân mạng biến mất trên tay mình.

Khép mắt lại, móng tay bấu chặt vào trong lòng bàn tay.

Nếu như hắn thấy nàng lúc này, phải chăng sẽ cười nàng vô dụng, phải chăng sẽ cười nàng nhu nhược, phải chăng sẽ cười nàng không làm được đại sự?

Mẫu hoàng của hắn đã từng thân khoác nhuyễn giáp, phóng ngựa rong ruổi trên chiến trường khói lửa, sinh mệnh qua tay đâu chỉ mấy ngàn.

Chỉ là nàng không biết, tuyệt sắc nữ tử danh chấn thiên hạ, cao cao tại thượng, rực rỡ vô song kia, năm đó có phải hay không cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ hối hận đôi tay mình đã dính đầy máu tươi hay không?

...

Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân hơi nặng nề.

Mạnh Đình Huy chợt đứng lên, quay đầu nhìn lại, đối diện là một đôi mắt xinh đẹp, dưới bóng đêm trầm trầm ảm ảm, trong đôi mắt mơ hồ ánh hỏa quang dưới bầu trời phía xa.

Trầm Tri Thư dừng chân, nhìn nàng một lát, mới nói: "Trước hãy tạm đi ngủ một lát đi, tới hừng đông sẽ đưa ngươi về Thanh Châu."

Nàng đưa tay búi tóc lại, sắc mặt bình tĩnh, lúc mở miệng thanh âm có chút khàn khàn run run: "Ta nếu trở về Thanh Châu, thì mọi việc trong thành này nên kết thúc như thế nào?"

Sắc mặt hắn hơi thay đổi, một lát mới nói: "Ngươi tới đây để tuyên sắc chiếu dụ, những chuyện còn lại không có liên quan gì tới ngươi. Tào Tự Hùng sẽ lưu lại, xử lý thích đáng mọi việc trong thành."

Mạnh Đình Huy gật đầu, nhấc chân đi về phía màn trướng, nhưng lúc bước vào lại quay đầu, nhìn hắn nói: "Có phải tối nay Trầm đại nhân sẽ nghĩ tấu chương trình cho Hoàng thượng không?"

Trầm Tri Thư nhìn nàng, chậm rãi gật đầu một cái.

Nàng rũ mắt, "Trầm đại nhân tính viết về chuyện hôm nay như thế nào?"

Hắn hơi khiêu mi, sắc mặt có chút cứng lại, hồi lâu mới nói: "Những chuyện trước thành ta không chính mắt nhìn thấy, không dám tùy tiện tấu ngôn, còn phải xem Mạnh đại nhân là muốn nghĩ chiết thượng tấu như thế nào."

Mạnh Đình Huy hơi cong khóe miệng, hướng hắn nhỏ giọng một tiếng: "Đa tạ," không chờ hắn nói tiếp, liền xoay người vào trong trướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngô Hoàng Vạn Tuế, Vạn Vạn Tuế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook