Ngoại Trừ Tôi Toàn Bộ Trường Mầm Non Đều Là Yêu Quái
Chương 11: Ăn Kẹo
Tú Sinh
28/12/2023
Vinh Tuế hoàn toàn không hay biết gì, anh dựng bảng vẽ lên, cầm vài cây bút màu và bắt đầu tập trung vẽ Ôn Thôn.
Anh vẽ kiểu Q-version, cậu bé ngồi trên ghế, quay đầu nhìn xuống phía dưới bục giảng, miệng hơi cong tỏ vẻ hờn dỗi, đôi mắt to và đen. Khác với thực tế, trong bức vẽ, Ôn Thôn có ánh mắt đầy sức sống, như thể chứa cả bầu trời sao bên trong.
Ôn Thôn ngồi trên bục giảng một lúc, nhận ra đại yêu quái không làm gì mình, dần dần không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn liếc qua liếc lại, muốn lẻn xuống.
Vinh Tuế chú ý đến động tác của Ôn Thôn, anh không ngăn cản mà còn mỉm cười vẽ các hành động tiếp theo của cậu nhóc vào tranh, tạo thành một loạt truyện tranh ngắn.
"Vẽ xong rồi."
Ôn Thôn đang chuẩn bị lẻn xuống khỏi ghế, giật mình vì tiếng nói bất ngờ của Vinh Tuế, chân vấp suýt ngã xuống đất.
Vinh Tuế giật mình, cơ thể phản ứng trước suy nghĩ, nhanh chóng lao tới và kịp thời ôm chặt Ôn Thôn vào lòng.
Ôn Thôn bị bao trùm bởi bầu không khí dữ dằn, lại muốn khóc.
Ôm đứa bé trong vòng tay, Vinh Tuế lo lắng kiểm tra xem cậu nhóc có bị thương không, rồi mới yên tâm. Anh định mắng Ôn Thôn vài câu về việc đi cẩn thận hơn, nhưng nhìn thấy đứa bé mũm mĩm nằm trong lòng mình, mắt nhắm chặt, lông mi còn vương vài giọt nước mắt như muốn rơi, lòng anh mềm nhũn.
Anh lục túi một hồi rồi lấy ra một cây kẹo dâu, xé bọc kẹo và lắc nó trước mũi Ôn Thôn: "Ôn Thôn có muốn ăn kẹo không?"
Mùi vị chua ngọt của kẹo dâu lan tỏa quanh mũi, cậu bé sụt sịt, đôi mắt còn đang chứa nước mắt nhưng đã mở miệng muốn ăn kẹo. Vinh Tuế đưa kẹo vào miệng Ôn Thôn, sau đó ôm cậu nhóc quay lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu nhóc.
Long Nhai ngồi bên cạnh nhìn Vinh Tuế bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng cố gắng đoán ý đồ của đại yêu quái này. Từ hành động của hôm qua và hôm nay, yêu quái không lộ hình dáng thực sự này dường như chỉ là một giáo viên bình thường, dạy học cho họ, ăn cùng họ... và cũng rất kiên nhẫn với Ôn Thôn.
Trông không hề giống với những yêu quái xấu xa khác lẻn vào để ăn thịt tiểu yêu quái.
Long Nhai không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Thấy Long Nhai luôn dùng ánh mắt ảm đạm nhìn mình, Vinh Tuế tưởng rằng cậu nhóc cũng muốn ăn kẹo, anh sờ vào túi quần, còn lại một cây kẹo mút cuối cùng trong túi, anh bóc vỏ kẹo ra, đưa tới trước mặt Long Nhai, "Kẹo cam nè, aaa…."
Ánh mắt Long Nhai chuyển sang cái kẹo trước mặt, sau một chút do dự, cậu nhóc mở miệng, Vinh Tuế đưa kẹo vào miệng cậu nhóc.
Thấy Long Nhai vẫn tiếp tục nhìn mình với cái má phồng lên, Vinh Tuế nhận ra, dù cậu bé trông có vẻ hơi ảm đạm nhưng thực ra lại khá đáng yêu.
Anh vuốt tóc mái của Long Nhai lên một chút, lộ ra trán sáng sủa, anh mỉm cười nói: "Có phải tóc hơi dài không? Hôm nào cắt ngắn một chút nhé, Long Nhai để lộ trán trông rất đáng yêu đấy."
Biểu cảm của Long Nhai cứng đờ, kẹo trong miệng bị cắn một cái vỡ ra, cậu nhóc bất an quay đầu tránh khỏi sự tiếp xúc của anh.
Vinh Tuế thu thập bức vẽ của từng đứa trẻ, nhìn qua và thấy ngoại trừ Bạch Trạch chăm chú vẽ một con cừu, các em còn lại đều là những bức vẽ lộn xộn, không thể nhận ra chúng định vẽ cái gì.
Tuy nhiên, suy nghĩ của trẻ con thường rất độc đáo và đa dạng, Vinh Tuế không quá ngạc nhiên. Anh lần lượt khen ngợi từng đứa, vẽ hoa đỏ lên các bức vẽ, rồi cẩn thận thu gom bài tập lần đầu của các bé.
Trong số năm đứa trẻ, chỉ có Ôn Thôn không vẽ, có lẽ do tuổi còn nhỏ, chưa nhận thức được sự khác biệt giữa mình và các bạn khác.
Anh vẽ kiểu Q-version, cậu bé ngồi trên ghế, quay đầu nhìn xuống phía dưới bục giảng, miệng hơi cong tỏ vẻ hờn dỗi, đôi mắt to và đen. Khác với thực tế, trong bức vẽ, Ôn Thôn có ánh mắt đầy sức sống, như thể chứa cả bầu trời sao bên trong.
Ôn Thôn ngồi trên bục giảng một lúc, nhận ra đại yêu quái không làm gì mình, dần dần không còn sợ hãi nữa, thậm chí còn liếc qua liếc lại, muốn lẻn xuống.
Vinh Tuế chú ý đến động tác của Ôn Thôn, anh không ngăn cản mà còn mỉm cười vẽ các hành động tiếp theo của cậu nhóc vào tranh, tạo thành một loạt truyện tranh ngắn.
"Vẽ xong rồi."
Ôn Thôn đang chuẩn bị lẻn xuống khỏi ghế, giật mình vì tiếng nói bất ngờ của Vinh Tuế, chân vấp suýt ngã xuống đất.
Vinh Tuế giật mình, cơ thể phản ứng trước suy nghĩ, nhanh chóng lao tới và kịp thời ôm chặt Ôn Thôn vào lòng.
Ôn Thôn bị bao trùm bởi bầu không khí dữ dằn, lại muốn khóc.
Ôm đứa bé trong vòng tay, Vinh Tuế lo lắng kiểm tra xem cậu nhóc có bị thương không, rồi mới yên tâm. Anh định mắng Ôn Thôn vài câu về việc đi cẩn thận hơn, nhưng nhìn thấy đứa bé mũm mĩm nằm trong lòng mình, mắt nhắm chặt, lông mi còn vương vài giọt nước mắt như muốn rơi, lòng anh mềm nhũn.
Anh lục túi một hồi rồi lấy ra một cây kẹo dâu, xé bọc kẹo và lắc nó trước mũi Ôn Thôn: "Ôn Thôn có muốn ăn kẹo không?"
Mùi vị chua ngọt của kẹo dâu lan tỏa quanh mũi, cậu bé sụt sịt, đôi mắt còn đang chứa nước mắt nhưng đã mở miệng muốn ăn kẹo. Vinh Tuế đưa kẹo vào miệng Ôn Thôn, sau đó ôm cậu nhóc quay lại chỗ ngồi, nhẹ nhàng vuốt ve đầu cậu nhóc.
Long Nhai ngồi bên cạnh nhìn Vinh Tuế bằng ánh mắt nghi ngờ, trong lòng cố gắng đoán ý đồ của đại yêu quái này. Từ hành động của hôm qua và hôm nay, yêu quái không lộ hình dáng thực sự này dường như chỉ là một giáo viên bình thường, dạy học cho họ, ăn cùng họ... và cũng rất kiên nhẫn với Ôn Thôn.
Trông không hề giống với những yêu quái xấu xa khác lẻn vào để ăn thịt tiểu yêu quái.
Long Nhai không khỏi cảm thấy hoài nghi.
Thấy Long Nhai luôn dùng ánh mắt ảm đạm nhìn mình, Vinh Tuế tưởng rằng cậu nhóc cũng muốn ăn kẹo, anh sờ vào túi quần, còn lại một cây kẹo mút cuối cùng trong túi, anh bóc vỏ kẹo ra, đưa tới trước mặt Long Nhai, "Kẹo cam nè, aaa…."
Ánh mắt Long Nhai chuyển sang cái kẹo trước mặt, sau một chút do dự, cậu nhóc mở miệng, Vinh Tuế đưa kẹo vào miệng cậu nhóc.
Thấy Long Nhai vẫn tiếp tục nhìn mình với cái má phồng lên, Vinh Tuế nhận ra, dù cậu bé trông có vẻ hơi ảm đạm nhưng thực ra lại khá đáng yêu.
Anh vuốt tóc mái của Long Nhai lên một chút, lộ ra trán sáng sủa, anh mỉm cười nói: "Có phải tóc hơi dài không? Hôm nào cắt ngắn một chút nhé, Long Nhai để lộ trán trông rất đáng yêu đấy."
Biểu cảm của Long Nhai cứng đờ, kẹo trong miệng bị cắn một cái vỡ ra, cậu nhóc bất an quay đầu tránh khỏi sự tiếp xúc của anh.
Vinh Tuế thu thập bức vẽ của từng đứa trẻ, nhìn qua và thấy ngoại trừ Bạch Trạch chăm chú vẽ một con cừu, các em còn lại đều là những bức vẽ lộn xộn, không thể nhận ra chúng định vẽ cái gì.
Tuy nhiên, suy nghĩ của trẻ con thường rất độc đáo và đa dạng, Vinh Tuế không quá ngạc nhiên. Anh lần lượt khen ngợi từng đứa, vẽ hoa đỏ lên các bức vẽ, rồi cẩn thận thu gom bài tập lần đầu của các bé.
Trong số năm đứa trẻ, chỉ có Ôn Thôn không vẽ, có lẽ do tuổi còn nhỏ, chưa nhận thức được sự khác biệt giữa mình và các bạn khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.