Ngoại Trừ Tôi Toàn Bộ Trường Mầm Non Đều Là Yêu Quái
Chương 25: Đi Du Lịch
Tú Sinh
30/12/2023
Trong số đó, Ôn Thôn là người béo nhất, tay và chân đều tròn trịa như những củ sen, mềm mại đến mức chỉ cần chạm nhẹ là lõm xuống. Mỗi lần nhìn thấy cậu nhóc, Vinh Tuế không thể nhịn được mà véo một cái.
Ban đầu Ôn Thôn còn sợ Vinh Tuế, nhưng sau khi ăn nhiều bữa cơm do Vinh Tuế nấu, cậu nhóc không còn sợ nữa, mỗi ngày đều như cái đuôi nhỏ dính lấy Vinh Tuế, ngọt ngào gọi “Thầy Vinh, thầy Vinh”.
Đến đầu tháng Bảy, các trường học bắt đầu nghỉ hè, thiết kế của tòa giảng dạy mới đã được quyết định, lũ trẻ sớm được nghỉ học, nhường chỗ cho công trường, sắp tới sẽ bắt đầu thi công.
Vinh Tuế lên mạng tìm hiểu về việc đi du lịch theo đoàn.
Sau khi đội xây dựng bắt đầu làm việc, trường mầm non chứng kiến ba chiếc máy ủi và máy xúc đột nhiên xuất hiện, trước tiên là làm đổ tòa giảng dạy cũ, sau đó bắt đầu đào bới trên nền móng cũ.
Do cần đẩy nhanh tiến độ, công việc bắt đầu từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn mới kết thúc, trường mầm non ngập tràn bụi và tiếng ồn, nếu không phải ngôi trường không ở khu vực trung tâm thành phố, chắc đã bị người dân khiếu nại từ lâu.
Sau khoảng nửa tháng, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, tất cả đều bắt đầu cảm thấy phiền vì tiếng ồn, ngay cả hiệu trưởng ít khi xuất hiện cũng phải bước ra khỏi phòng, trông có vẻ mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc.
Phía Vinh Tuế còn rắc rối hơn, anh phải luôn chú ý đến những đứa trẻ năng động, không để chúng chạy vào khu vực đang thi công, lo lắng xảy ra tai nạn.
Cuối cùng, Hùng Đại Tráng đưa ra lời khuyên, tại sao không nhân cơ hội này mà tổ chức một chuyến du lịch theo nhóm?
Mọi người đều nảy sinh hứng thú, vì vậy Vinh Tuế bắt đầu tìm kiếm các tuyến đường du lịch. Không thể đi quá xa, vì có người già và trẻ em, không thể quá đắt, dù tình hình kinh tế hiện nay đã dư dả hơn nhiều, nhưng họ không nên quá hoang phí.
"Thầy Vinh, chúng ta sẽ đi du lịch ở đâu vậy ạ?" Ôn Thôn nằm trong lòng Vinh Tuế, ngậm kẹo mút, hỏi với chất giọng non nớt.
Vinh Tuế lật qua lật lại nhưng không tìm được nơi nào thích hợp, đành phải vuốt đầu Ôn Thôn, nói: "Chưa chọn được nơi nào hết."
Tìm mất hai ba ngày nhưng vẫn không tìm thấy nơi nào thích hợp cho người già và trẻ nhỏ ở trong một tháng, Vinh Tuế cảm thấy bế tắc, quyết định dắt Ôn Thôn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Đúng lúc đụng phải Hùng Đại Tráng đang trở về hóng mát
Hiện tại Hùng Đại Tráng đang theo dõi sát sao công trường, ở tạm căn hộ bên cạnh khu ký túc xá của Vinh Tuế. Thấy anh ôm đứa trẻ ra ngoài, ông ta hỏi: "Đã chọn được chỗ chưa?"
Vinh Tuế lo lắng gãi đầu: "Chưa ạ, chúng cháu có nhiều người, thời gian ở lại dài, chỉ riêng việc thuê chỗ ở đã là một khoản chi phí lớn rồi."
Hùng Đại Tráng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không tìm được chỗ, sao không về thôn?”
Thôn mà ông ta nói đến chính là quê hương của Vinh Tuế, nằm ở phía Tây Bắc tỉnh H, tựa lưng vào dãy núi và có một số con sông lớn chảy qua, môi trường địa lý rất thuận lợi, từ lâu đã được chú ý và phát triển thành khu du lịch.
Vinh Tuế do dự nói: “Giá cả ở đó bây giờ không rẻ đâu nhỉ?”
Hùng Đại Tráng cười khà khà, nháy mắt với anh, biểu cảm có chút hài hước: “Cháu không biết à? Nơi mà chúng ta từng ở đã được phát triển thành khu dân cư, vài năm trước, chú và cha cháu đã góp một số tiền, cộng với tiền bồi thường đất, mỗi người đã mua một căn hộ ở đó, chỉ là gần đây mới có tiền để trang trí, cha cháu không nói với cháu, định tạo một bất ngờ cho cháu đấy.”
Ban đầu Ôn Thôn còn sợ Vinh Tuế, nhưng sau khi ăn nhiều bữa cơm do Vinh Tuế nấu, cậu nhóc không còn sợ nữa, mỗi ngày đều như cái đuôi nhỏ dính lấy Vinh Tuế, ngọt ngào gọi “Thầy Vinh, thầy Vinh”.
Đến đầu tháng Bảy, các trường học bắt đầu nghỉ hè, thiết kế của tòa giảng dạy mới đã được quyết định, lũ trẻ sớm được nghỉ học, nhường chỗ cho công trường, sắp tới sẽ bắt đầu thi công.
Vinh Tuế lên mạng tìm hiểu về việc đi du lịch theo đoàn.
Sau khi đội xây dựng bắt đầu làm việc, trường mầm non chứng kiến ba chiếc máy ủi và máy xúc đột nhiên xuất hiện, trước tiên là làm đổ tòa giảng dạy cũ, sau đó bắt đầu đào bới trên nền móng cũ.
Do cần đẩy nhanh tiến độ, công việc bắt đầu từ sáng sớm cho đến khi mặt trời lặn mới kết thúc, trường mầm non ngập tràn bụi và tiếng ồn, nếu không phải ngôi trường không ở khu vực trung tâm thành phố, chắc đã bị người dân khiếu nại từ lâu.
Sau khoảng nửa tháng, dù là người lớn hay trẻ nhỏ, tất cả đều bắt đầu cảm thấy phiền vì tiếng ồn, ngay cả hiệu trưởng ít khi xuất hiện cũng phải bước ra khỏi phòng, trông có vẻ mệt mỏi vì không ngủ đủ giấc.
Phía Vinh Tuế còn rắc rối hơn, anh phải luôn chú ý đến những đứa trẻ năng động, không để chúng chạy vào khu vực đang thi công, lo lắng xảy ra tai nạn.
Cuối cùng, Hùng Đại Tráng đưa ra lời khuyên, tại sao không nhân cơ hội này mà tổ chức một chuyến du lịch theo nhóm?
Mọi người đều nảy sinh hứng thú, vì vậy Vinh Tuế bắt đầu tìm kiếm các tuyến đường du lịch. Không thể đi quá xa, vì có người già và trẻ em, không thể quá đắt, dù tình hình kinh tế hiện nay đã dư dả hơn nhiều, nhưng họ không nên quá hoang phí.
"Thầy Vinh, chúng ta sẽ đi du lịch ở đâu vậy ạ?" Ôn Thôn nằm trong lòng Vinh Tuế, ngậm kẹo mút, hỏi với chất giọng non nớt.
Vinh Tuế lật qua lật lại nhưng không tìm được nơi nào thích hợp, đành phải vuốt đầu Ôn Thôn, nói: "Chưa chọn được nơi nào hết."
Tìm mất hai ba ngày nhưng vẫn không tìm thấy nơi nào thích hợp cho người già và trẻ nhỏ ở trong một tháng, Vinh Tuế cảm thấy bế tắc, quyết định dắt Ôn Thôn ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Đúng lúc đụng phải Hùng Đại Tráng đang trở về hóng mát
Hiện tại Hùng Đại Tráng đang theo dõi sát sao công trường, ở tạm căn hộ bên cạnh khu ký túc xá của Vinh Tuế. Thấy anh ôm đứa trẻ ra ngoài, ông ta hỏi: "Đã chọn được chỗ chưa?"
Vinh Tuế lo lắng gãi đầu: "Chưa ạ, chúng cháu có nhiều người, thời gian ở lại dài, chỉ riêng việc thuê chỗ ở đã là một khoản chi phí lớn rồi."
Hùng Đại Tráng suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu không tìm được chỗ, sao không về thôn?”
Thôn mà ông ta nói đến chính là quê hương của Vinh Tuế, nằm ở phía Tây Bắc tỉnh H, tựa lưng vào dãy núi và có một số con sông lớn chảy qua, môi trường địa lý rất thuận lợi, từ lâu đã được chú ý và phát triển thành khu du lịch.
Vinh Tuế do dự nói: “Giá cả ở đó bây giờ không rẻ đâu nhỉ?”
Hùng Đại Tráng cười khà khà, nháy mắt với anh, biểu cảm có chút hài hước: “Cháu không biết à? Nơi mà chúng ta từng ở đã được phát triển thành khu dân cư, vài năm trước, chú và cha cháu đã góp một số tiền, cộng với tiền bồi thường đất, mỗi người đã mua một căn hộ ở đó, chỉ là gần đây mới có tiền để trang trí, cha cháu không nói với cháu, định tạo một bất ngờ cho cháu đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.