Chương 5: Không vui
Tiện Vũ Hạnh
16/04/2022
Máu,mang sắc đỏ của thịt sống, kết hợp với dòng nước nóng uốn lượn mà chảy xuống miệng cống.
Nam nhân đang cầm vòi hoa sen cọ rửa tay phải bỗng ngẩng đầu lên vì kinh ngạc.
Đôi mắt đó vừa hay chạm vào tầm mắt của Hạo Nhân.
Hạo Nhân cả kinh lùi 1 bước, y lập tức bỏ chạy.
Y chưa kịp chạy ra khỏi phòng thì đã bị chặn lại, cả người va vào thành giường.
Trong bóng tối, đối mặt với bóng dáng cao lớn kia, sự hoảng sợ trong lòng y không ngừng tăng lên.
Hạo Nhân vô cùng sợ hãi, mặt tái xanh lại, lùi về phía sau, hạ quyết tâm(*), vô cùng muốn xông ra, đối phương nhanh chóng hiểu được ý đồ của y, liền chặn y lại.
*bản gốc là 把心一横:( đem tâm một hoành) = cụm 下定决心 = hạ đinh quyết tâm
t chưa tìm ra được từ thích hợp để dùng nên dùng tạm từ này nhé (╯▽╰)
Hạo Nhân đã từng trải qua cảm giác bị giết ở trong giấc mơ kia.
Tình huống này quá giống lúc đó, nỗi sợ hãi không có ai giúp đỡ,đã thấm sâu vào xương tủy, đầu gối mất đi sức lực, y gần như đến đứng cũng không thể đứng vững được.
Cửa phòng bệnh chỉ ở trong tầm tay.
Y không ngừng bị buộc lui về sau, cố hết sức nghĩ cách đối phó với đối phương, nhưng lúc này đầu y lại trống rỗng.
Đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào y.
Trong bóng tối dáng người cao lớn ấy, khiến y có cảm giác bị áp bức vô hạn.
Hạo Nhân bị đẩy lùi vào góc tường, không còn đường thoát.
Hai người, trong căn phòng tối đen như mực *, im lặng đối đầu nhau.
(*)thành ngữ 伸手几乎不见五指 :là chỉ không gian tối đến mứcgần như không nhìn thấy 5 ngón tay
Căng thẳng cao độ, bầu không khí trầm mặc, quần áo của Hạo Nhân bị mồ hồi lạnh thấm đẫm
Nam nhân đột nhiên vươn tay về phía Hạo Nhân.
Bàn tay chạm thẳng vào cổ y khiến trái tim y gần như nghẹn lại trong cổ họng.
Y lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "... Đau."
Hạo Nhân giật mình.
Cái gì?!
Trong phạm vi thị giác cực kỳ hạn chế, nam nhân đưa chìa tay về phía y, muốn y nhìn.
Hạo Nhân do dự một lúc.
Nhìn kiểu gì?
Vừa không có đèn nữa.
Nam nhân để tay lại gần y hơn.
Hạo Nhân sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng hiểu rằng đối phương nhất định phải để y nhìn.
" Đau......"
Nam nhân lại nói một lần nữa.
Hạo Nhân do dự,cẩn thận đưa tay lên và cầm lấy tay nam nhân
Hạo Nhân cảm thấy trong lòng bàn tay hắn có rất nhiều thứ vụn vặt.
Nam nhân thực sự rất đau.
Đau đến mức hắn rụt tay lại.
Nhất thời khó hiểu, Hạo Nhân ngẩng đầu lên, không thấy được biểu cảm của đối phương, y không đoán được có chuyện gì xảy ra.
Hạo NHân chợt nhớ ra ở đầu giường có một máy nhắn tin*.
* máy nhắn tin <呼叫器>: là một thiết bị viễn thông không dây nhận và hiển thị tin nhắn chữ và số hoặc tin nhắn thoại.
"Cậu..." Haoren chỉ vào ngọn đèn nhỏ ở đầu giường nói: "Trước tiên cậu ngồi xuống bên giường đi,ở đó có đèn, tôi bật lên, sau đó sẽ giúp cậu nhìn kỹ một chút. "
Hạo Nhân không ngờ rằng đối phương thực sự chịu làm theo.
Ngay khi người đó dời đi, cảm giác bị áp bức của Hạo Nhân ngay lập tức giảm đi một nửa.
Ánh mắt của Hạo Nhân lập tức nhìn về phía cửa phòng bệnh. Y đang băn khoăn không biết có nên lao ra ngoài ngay bây giờ không.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng của đối phương, y cảm thấy phần thắng của mình không lớn.
Nhìn vào máy nhắn tin, Hạo Nhân đặt hy vọng của mình vào đó, y bèn bước đến giường.
"Tôi sẽ bật đèn trước." Hạo Nhân cố gắng hết sức để ổn định sự hoảng loạn của mình, hít một hơi thật sâu và nói với hắn bằng giọng bình thường nhất có thể, "Nếu không tôi sẽ không thể nhìn được."
Đối phương dường như không có ý kiến gì.
Hạo Nhân dừng lại, xoay người, mò mẫm tìm công tắc đèn đầu giường, ấn "bụp" một cái.
Khi ngọn đèn đầu giường bật lên, nó chói lòa, má của nam nhân đột nhiên lệch sang một bên.
Hạo Nhân nhân cơ hội bấm máy nhắn tin trên đầu giường.
Y khó khăn thích ứng được ánh sáng đột ngột của ánh đèn, híp mắt, cau mày, quay người lại, giật mình khi nhìn thấy lòng bàn tay đang mở ra của nam nhân.
Nam nhân đang cầm vòi hoa sen cọ rửa tay phải bỗng ngẩng đầu lên vì kinh ngạc.
Đôi mắt đó vừa hay chạm vào tầm mắt của Hạo Nhân.
Hạo Nhân cả kinh lùi 1 bước, y lập tức bỏ chạy.
Y chưa kịp chạy ra khỏi phòng thì đã bị chặn lại, cả người va vào thành giường.
Trong bóng tối, đối mặt với bóng dáng cao lớn kia, sự hoảng sợ trong lòng y không ngừng tăng lên.
Hạo Nhân vô cùng sợ hãi, mặt tái xanh lại, lùi về phía sau, hạ quyết tâm(*), vô cùng muốn xông ra, đối phương nhanh chóng hiểu được ý đồ của y, liền chặn y lại.
*bản gốc là 把心一横:( đem tâm một hoành) = cụm 下定决心 = hạ đinh quyết tâm
t chưa tìm ra được từ thích hợp để dùng nên dùng tạm từ này nhé (╯▽╰)
Hạo Nhân đã từng trải qua cảm giác bị giết ở trong giấc mơ kia.
Tình huống này quá giống lúc đó, nỗi sợ hãi không có ai giúp đỡ,đã thấm sâu vào xương tủy, đầu gối mất đi sức lực, y gần như đến đứng cũng không thể đứng vững được.
Cửa phòng bệnh chỉ ở trong tầm tay.
Y không ngừng bị buộc lui về sau, cố hết sức nghĩ cách đối phó với đối phương, nhưng lúc này đầu y lại trống rỗng.
Đối phương vẫn luôn nhìn chằm chằm vào y.
Trong bóng tối dáng người cao lớn ấy, khiến y có cảm giác bị áp bức vô hạn.
Hạo Nhân bị đẩy lùi vào góc tường, không còn đường thoát.
Hai người, trong căn phòng tối đen như mực *, im lặng đối đầu nhau.
(*)thành ngữ 伸手几乎不见五指 :là chỉ không gian tối đến mứcgần như không nhìn thấy 5 ngón tay
Căng thẳng cao độ, bầu không khí trầm mặc, quần áo của Hạo Nhân bị mồ hồi lạnh thấm đẫm
Nam nhân đột nhiên vươn tay về phía Hạo Nhân.
Bàn tay chạm thẳng vào cổ y khiến trái tim y gần như nghẹn lại trong cổ họng.
Y lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "... Đau."
Hạo Nhân giật mình.
Cái gì?!
Trong phạm vi thị giác cực kỳ hạn chế, nam nhân đưa chìa tay về phía y, muốn y nhìn.
Hạo Nhân do dự một lúc.
Nhìn kiểu gì?
Vừa không có đèn nữa.
Nam nhân để tay lại gần y hơn.
Hạo Nhân sửng sốt, nhưng cuối cùng cũng hiểu rằng đối phương nhất định phải để y nhìn.
" Đau......"
Nam nhân lại nói một lần nữa.
Hạo Nhân do dự,cẩn thận đưa tay lên và cầm lấy tay nam nhân
Hạo Nhân cảm thấy trong lòng bàn tay hắn có rất nhiều thứ vụn vặt.
Nam nhân thực sự rất đau.
Đau đến mức hắn rụt tay lại.
Nhất thời khó hiểu, Hạo Nhân ngẩng đầu lên, không thấy được biểu cảm của đối phương, y không đoán được có chuyện gì xảy ra.
Hạo NHân chợt nhớ ra ở đầu giường có một máy nhắn tin*.
* máy nhắn tin <呼叫器>: là một thiết bị viễn thông không dây nhận và hiển thị tin nhắn chữ và số hoặc tin nhắn thoại.
"Cậu..." Haoren chỉ vào ngọn đèn nhỏ ở đầu giường nói: "Trước tiên cậu ngồi xuống bên giường đi,ở đó có đèn, tôi bật lên, sau đó sẽ giúp cậu nhìn kỹ một chút. "
Hạo Nhân không ngờ rằng đối phương thực sự chịu làm theo.
Ngay khi người đó dời đi, cảm giác bị áp bức của Hạo Nhân ngay lập tức giảm đi một nửa.
Ánh mắt của Hạo Nhân lập tức nhìn về phía cửa phòng bệnh. Y đang băn khoăn không biết có nên lao ra ngoài ngay bây giờ không.
Nhưng mà, nhìn bộ dáng của đối phương, y cảm thấy phần thắng của mình không lớn.
Nhìn vào máy nhắn tin, Hạo Nhân đặt hy vọng của mình vào đó, y bèn bước đến giường.
"Tôi sẽ bật đèn trước." Hạo Nhân cố gắng hết sức để ổn định sự hoảng loạn của mình, hít một hơi thật sâu và nói với hắn bằng giọng bình thường nhất có thể, "Nếu không tôi sẽ không thể nhìn được."
Đối phương dường như không có ý kiến gì.
Hạo Nhân dừng lại, xoay người, mò mẫm tìm công tắc đèn đầu giường, ấn "bụp" một cái.
Khi ngọn đèn đầu giường bật lên, nó chói lòa, má của nam nhân đột nhiên lệch sang một bên.
Hạo Nhân nhân cơ hội bấm máy nhắn tin trên đầu giường.
Y khó khăn thích ứng được ánh sáng đột ngột của ánh đèn, híp mắt, cau mày, quay người lại, giật mình khi nhìn thấy lòng bàn tay đang mở ra của nam nhân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.