Ngồi Im Mà Nghe: Chuyện Kỳ Diệu Tại Đền Tướng Quân!
Chương 23:
Tình Thư Nan Ký
24/10/2024
**"Hồi... Đại nhân, Hạnh Vân thôn có yêu vật hoành hành, dân làng lừa chúng ta vào trong thôn, chờ trời tối thì ra tay hãm hại. Những đồng liêu đi cùng ta và cả những người ngoài khác đều đã bị giết chết. May mắn nhờ có vị tiểu huynh đệ này ra tay cứu giúp, ta cùng đứa trẻ này mới thoát nạn được."**
Thư Dương bảo vệ Tả Tư Viễn, không để cho cậu bé nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, nhưng trong lòng lại trĩu nặng suy nghĩ. Bất kể họ đang đối mặt với điều gì, dường như sự việc đã đi quá xa, không còn là vấn đề đơn giản của một ngôi làng bị ám ảnh bởi quỷ dữ nữa.
Đào Tử An dường như đã mất kiên nhẫn, chỉ lệnh cho lính tiếp tục tra hỏi, không cho phép bất kỳ ai trong thôn thoát khỏi sự kiểm soát của họ. Ông ta quay lại nhìn Thư Dương và Mã Bác Văn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta cần tìm hiểu nguồn gốc của những quái vật này và lý do tại sao chúng lại tấn công thôn dân. Các ngươi có biết điều gì đó không?"
Thư Dương nhìn Đào Tử An, trong lòng thầm nghĩ rằng có lẽ cần phải tiếp cận vấn đề này một cách cẩn thận hơn. "Đại nhân, thôn này từ lâu đã có những dấu hiệu lạ. Tướng quân từng có linh cảm về sự hiện diện của ác linh tại đây, chính vì thế ông từ như tôi mới được phái đến đây để giúp đỡ."
Mã Bác Văn thêm vào: "Chúng tôi cũng đã thấy một cái điện thờ dưới gốc cây lớn, nơi đó có thể là trung tâm của vấn đề. Cây đó đã biến mất, nhưng tôi tin rằng nó không phải là điều bình thường."
Đào Tử An gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng khi suy nghĩ về manh mối mới này. "Chúng ta sẽ điều tra cái điện thờ mà các ngươi nói đến. Nếu thật sự có điều gì đáng ngờ, chúng ta cần phải hành động ngay lập tức để tránh thêm thiệt hại."
Trong khi đó, các thôn dân dần tỉnh lại, một số vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, khác với bình thường. Cảnh tượng hỗn loạn, mọi người đều cố gắng tìm kiếm sự an toàn cho bản thân và gia đình mình.
Thư Dương đứng đó, nhìn quanh quần chúng bị hoảng sợ, và suy nghĩ về những bước tiếp theo. Ông biết rằng mình không chỉ cần bảo vệ những người này, mà còn phải tìm ra nguyên nhân thực sự đằng sau những biến cố kinh hoàng này, để ngăn chặn chúng tái diễn trong tương lai.
Thư Dương lập tức hiểu rằng mọi chuyện đã đến hồi kết, đại thụ mất đi khả năng ngụy trang và hiện nguyên hình là thụ yêu - một sinh vật cổ xưa, đã sử dụng máu của người dân trong thôn để nuôi dưỡng bản thân. Mọi chuyện đều rõ ràng, cuộc đối đầu cuối cùng cũng đến.
Đào Tử An đứng trước thụ yêu, không chút sợ hãi. Hắn ta giơ cao quan ấn, ánh sáng chói lọi từ đó phát ra, chiếu sáng cả khu vực xung quanh như ban ngày. Thụ yêu dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nó vùng vẫy mạnh mẽ, cố gắng thoát khỏi sự kiềm tỏa của quan ấn.
"Mọi người lui lại!" Đào Tử An hét lớn, dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người ở gần đó rời đi. Thư Dương nhanh chóng kéo Tả Tư Viễn cùng với Mã Bác Văn chạy đến một vị trí an toàn, họ quan sát từ xa.
Thụ yêu gầm thét, từ cơn thịnh nộ kinh hoàng của nó phát ra những luồng sáng u tối, nhưng dưới sức mạnh của quan ấn, những luồng sáng đó dần dần bị hấp thu và tiêu tan. Đào Tử An tiếp tục ấn mạnh, mặt đất rung chuyển, và từ từ, thụ yêu bắt đầu thể hiện dấu hiệu của sự suy yếu.
Các thôn dân xung quanh bắt đầu hiểu rõ hơn về tình hình, và những người trước đây vẫn còn sợ hãi giờ đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Cái ác mà họ đã không hề biết mình cung cấp nuôi dưỡng bằng chính xương máu của họ, giờ đây đang dần bị đánh bại.
Cuối cùng, với một tiếng rú lớn, thụ yêu không chịu nổi sức mạnh của quan ấn, bắt đầu tan rã. Đào Tử An không hề nhượng bộ, duy trì sức mạnh của quan ấn cho đến khi thụ yêu hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết nào.
Khi mọi thứ lắng dịu, Đào Tử An nhẹ nhàng hạ quan ấn, ánh mắt quét qua đám đông đã sợ hãi mệt mỏi. "Các ngươi có thể yên tâm rồi, yêu vật đã bị trừ khử. Huyện nha sẽ cử người đến giúp dọn dẹp hậu quả và đảm bảo an toàn cho thôn."
Thư Dương nhìn Đào Tử An với ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng. Dù cho họ có những bất đồng về cách tiếp cận ban đầu, nhưng không thể phủ nhận sức mạnh và quyết đoán của Đào Tử An trong việc bảo vệ người dân.
Thư Dương bảo vệ Tả Tư Viễn, không để cho cậu bé nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đó, nhưng trong lòng lại trĩu nặng suy nghĩ. Bất kể họ đang đối mặt với điều gì, dường như sự việc đã đi quá xa, không còn là vấn đề đơn giản của một ngôi làng bị ám ảnh bởi quỷ dữ nữa.
Đào Tử An dường như đã mất kiên nhẫn, chỉ lệnh cho lính tiếp tục tra hỏi, không cho phép bất kỳ ai trong thôn thoát khỏi sự kiểm soát của họ. Ông ta quay lại nhìn Thư Dương và Mã Bác Văn, nói với vẻ mặt nghiêm túc: "Chúng ta cần tìm hiểu nguồn gốc của những quái vật này và lý do tại sao chúng lại tấn công thôn dân. Các ngươi có biết điều gì đó không?"
Thư Dương nhìn Đào Tử An, trong lòng thầm nghĩ rằng có lẽ cần phải tiếp cận vấn đề này một cách cẩn thận hơn. "Đại nhân, thôn này từ lâu đã có những dấu hiệu lạ. Tướng quân từng có linh cảm về sự hiện diện của ác linh tại đây, chính vì thế ông từ như tôi mới được phái đến đây để giúp đỡ."
Mã Bác Văn thêm vào: "Chúng tôi cũng đã thấy một cái điện thờ dưới gốc cây lớn, nơi đó có thể là trung tâm của vấn đề. Cây đó đã biến mất, nhưng tôi tin rằng nó không phải là điều bình thường."
Đào Tử An gật đầu, ánh mắt chợt lóe sáng khi suy nghĩ về manh mối mới này. "Chúng ta sẽ điều tra cái điện thờ mà các ngươi nói đến. Nếu thật sự có điều gì đáng ngờ, chúng ta cần phải hành động ngay lập tức để tránh thêm thiệt hại."
Trong khi đó, các thôn dân dần tỉnh lại, một số vẫn còn trong trạng thái hoảng loạn, khác với bình thường. Cảnh tượng hỗn loạn, mọi người đều cố gắng tìm kiếm sự an toàn cho bản thân và gia đình mình.
Thư Dương đứng đó, nhìn quanh quần chúng bị hoảng sợ, và suy nghĩ về những bước tiếp theo. Ông biết rằng mình không chỉ cần bảo vệ những người này, mà còn phải tìm ra nguyên nhân thực sự đằng sau những biến cố kinh hoàng này, để ngăn chặn chúng tái diễn trong tương lai.
Thư Dương lập tức hiểu rằng mọi chuyện đã đến hồi kết, đại thụ mất đi khả năng ngụy trang và hiện nguyên hình là thụ yêu - một sinh vật cổ xưa, đã sử dụng máu của người dân trong thôn để nuôi dưỡng bản thân. Mọi chuyện đều rõ ràng, cuộc đối đầu cuối cùng cũng đến.
Đào Tử An đứng trước thụ yêu, không chút sợ hãi. Hắn ta giơ cao quan ấn, ánh sáng chói lọi từ đó phát ra, chiếu sáng cả khu vực xung quanh như ban ngày. Thụ yêu dường như cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, nó vùng vẫy mạnh mẽ, cố gắng thoát khỏi sự kiềm tỏa của quan ấn.
"Mọi người lui lại!" Đào Tử An hét lớn, dùng ánh mắt ra hiệu cho mọi người ở gần đó rời đi. Thư Dương nhanh chóng kéo Tả Tư Viễn cùng với Mã Bác Văn chạy đến một vị trí an toàn, họ quan sát từ xa.
Thụ yêu gầm thét, từ cơn thịnh nộ kinh hoàng của nó phát ra những luồng sáng u tối, nhưng dưới sức mạnh của quan ấn, những luồng sáng đó dần dần bị hấp thu và tiêu tan. Đào Tử An tiếp tục ấn mạnh, mặt đất rung chuyển, và từ từ, thụ yêu bắt đầu thể hiện dấu hiệu của sự suy yếu.
Các thôn dân xung quanh bắt đầu hiểu rõ hơn về tình hình, và những người trước đây vẫn còn sợ hãi giờ đã bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Cái ác mà họ đã không hề biết mình cung cấp nuôi dưỡng bằng chính xương máu của họ, giờ đây đang dần bị đánh bại.
Cuối cùng, với một tiếng rú lớn, thụ yêu không chịu nổi sức mạnh của quan ấn, bắt đầu tan rã. Đào Tử An không hề nhượng bộ, duy trì sức mạnh của quan ấn cho đến khi thụ yêu hoàn toàn biến mất, không còn dấu vết nào.
Khi mọi thứ lắng dịu, Đào Tử An nhẹ nhàng hạ quan ấn, ánh mắt quét qua đám đông đã sợ hãi mệt mỏi. "Các ngươi có thể yên tâm rồi, yêu vật đã bị trừ khử. Huyện nha sẽ cử người đến giúp dọn dẹp hậu quả và đảm bảo an toàn cho thôn."
Thư Dương nhìn Đào Tử An với ánh mắt tràn đầy sự tôn trọng. Dù cho họ có những bất đồng về cách tiếp cận ban đầu, nhưng không thể phủ nhận sức mạnh và quyết đoán của Đào Tử An trong việc bảo vệ người dân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.