Chương 1: KHỞI ĐẦU CỦA SÓNG GIÓ
Nguyệt Lạc Sâm Hoành
15/11/2013
Ngoại ô thành phố 30km.
Công trình khách sạn Vân Hà đang tạm ngừng thi công. Bao trùm cả khu công trình là một thứ không khí nặng nề u ám.
Bên trong toà nhà có một đám côn đồ đang giam giữ con tin.
Chàng trai bận vest đen đưa đôi mắt hẹp quan sát một lượt khắp căn phòng, từ ánh mắt ấy toát ra nét hung ác và nham hiểm, trong khoảnh khắc hắn dừng ánh nhìn trên người thiếu nữ kia một lát rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Ring ring ring...
- A lô?
Nghe bên kia có tiếng trả lời, Hắc Kính Luân khe khẽ nhếch môi, tíc tắc hiện ra nét cười gian trá:
- Dương Dạ Vũ, mày có biết trong tay tao đang giữ cái gì của mày không?
Đầu dây bên kia nghe xong không một chút do dự, khẽ cười khinh bỉ, giọng nói điềm tỉnh vang lên sự đe dọa:
- Bất kể mày có giữ cái gì, tao cũng không quan tâm. Biết điều thì đừng có làm phiền tao.
Hắc Kính Luân hút điếu thuốc, hắn liếc mắt nhìn sang cô gái nhỏ bị cột trên ghế đang cố gắng dẫy dụa, lại cười khẩy đáp:
- Ha ha, thật sao? Nếu tao nói nữ hoàng trường Y Kính –Diệp Ly đang ở chỗ tao thì sao?
Dương Dạ Vũ một thoáng khẽ run nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại điềm tĩnh, cười nhẹ một tiếng khinh mạn:
- Mày tưởng tao tin sao?
Hắc Kính Luân nhíu chặt hàng mày, tên đó quả nhiên không tầm thường, bất quá, hắn chính là vẫn đang nắm giữ con tin, một khắc lại cong cong khóe miệng thật đắc ý, thời điểm liền ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho tên đàn em đưa cô gái đến, hắn nhẹ nhàng tháo chiếc băng keo trên miệng cô gái, đưa chiếc điện thoại đến, thâm tâm sẵn sàng chờ đợi tiếng thét cứu mạng của cô.
- ...
Nhưng đến tột cùng, im lặng vẫn là im lặng. Cô gái trẻ mím chặt miệng khiến cho làn môi anh đào thoáng chốc trở nên trắng nhợt, bất quá, cô cũng không phải chưa từng gặp tình cảnh này, mà thủy chung, cô chính là luôn muốn bảo vệ anh.
Hắc Kính Luân khoảnh khắc kinh ngạc, lại đến, lúc này hắn mới nhận ra, anh là người như thế nào, tất nhiên cô cùng chính là hạng người như thế. Kia, một đôi, quả thực rất xứng. Nhưng mà lại nói, sống trong thế giới này, nếu mà không giẫm lên kẻ khác thì phải làm cách nào để vươn lên, xin lỗi, tột cùng hắn vẫn không phải người lương thiện, cho nên, làm việc xấu cũng không sao, làm việc đểu cũng không sao.
Diệp Ly trừng mắt nhìn, ánh mắt sắc bén, một tiếng cô cũng không thốt ra, nhất định cô sẽ không làm liên lụy đến anh.
Hắc Kính Luân một thoáng nhíu mày, hắn vung tay tát mạnh vào mặt cô.
-Bốp!
Cái tát mạnh bạo đập vào làm khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô liền khiến cho nó lập tức sưng đỏ. Thời điểm Diệp Ly cảm giác trời đất xoay tròn, trên mặt truyền đến cảm giác rát buốt rồi tê dại, lại còn, vị máu tanh ngập trong khoang miệng, phải nói, tanh đến phát nôn, nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan cố cắn môi, khiến cho một đường tơ máu rực rỡ chập rãi trượt qua chiếc cằm thon thả, khoảnh khắc rơi xuống nền đất lạnh, tạo thành một vết tròn tinh tế tuyệt đẹp.
Hắc Kính Luân trợn mắt kinh ngạc, trong tâm khảm một ngọn lửa vô hình bùng cháy, lại tức giận quát:
- Đồ ngoan cố!
Hắn dùng điện thoại điều chỉnh chế độ quay phim ghi lại hình ảnh của Diệp Ly.
Khoảnh khắc Dương Dạ Vũ nhìn thấy cô nằm ngã trên đất, một bên khuôn mặt in hằn vết đánh, tại khoé miệng đang từ từ rỉ máu thì cả người khẽ run một trận, khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng tối sầm lại, ánh mắt căm căm giá buốt, anh siết chặt nắm đấm, gằn lên từng chữ:
- Hắc cẩu, mày dám dùng phương pháp bỉ ổi đó để trả đũa!
Nghe giọng Dương Dạ Vũ, cô biết anh đang rất lo lắng, nhưng mà lúc này nếu anh đến đây chẳng phải sẽ lọt vào bẩy của Hắc Kính Luân sao? Không được, nhất định không được! Diệp Ly cật lực lắc đầu, ánh mắt âm thầm ra hiệu là cô vẫn ổn, âm thầm nhắc nhở anh, nhưng, vẫn là vô dụng rồi, anh, thực sự, đã nổi giận.
Hắc Kính Luân thoả mãn nhìn biểu hiện của hai người, tựa người vào ghế sô pha, cười lớn:
- Ha ha ha, Dương Dạ Vũ tụi tao đang ở công trình khách sạn Vân Hà, khôn hồn thì đến đây một mình. Mà đồng phục mùa hạ của trường Y Kính cũng thật mát mẻ, không khéo mày đến trễ là con nhỏ sẽ bị " xử" đó.
Dương Dạ Vũ sắc mặt biến đổi, nhưng tột cùng giọng vẫn lạnh tanh:
- Mày cứ thử làm gì đi.
Tút tút tút...
Bên kia điện thoại vang lên một tiếng đanh thép rồi kéo dài một tràng " tút ..tút..tút...", khoảnh khắc khiến cho ngọn lửa trong người Hắc Kính Luân bùng lên mạnh mẽ, chính là, anh quá ngạo mạn, quá khinh người rồi.
Thời điểm hắn liếc nhìn Diệp Ly, thâm tâm âm thầm tán thưởng, cô quả nhiên không hổ thẹn là Nữ Hoàng của trường Y Kính, muốn phong thái có phong thái, muốn dung mạo có dung mạo, mà bất quá, tại phương diện nào cũng thật xuất chúng, phải hay không, chỉ có người con gái này mới xứng làm bạn gái của anh.
Diệp Ly bị hắn nhìn đến rùng mình, liền lập tức trừng mắt nhìn lại, đôi đồng tử màu nâu lấp lánh, khoảnh khắc lóe sáng, như thể tạo thành từng vòng xoáy bất tận khiến cho Hắc Kính Luân có cảm giác chính mình đã bị cô thôi miên.
Diệp Ly cảm nhận được một tia run rẩy cố gắng kháng cự trong mắt hắn, bất chợt cảm thấy thật buồn cười. Mà chung quy, hắn cũng thực điển trai, bất quá ngay lúc này cô chỉ muốn đạp vào đó một phát để trả thù cho gương mặt tội nghiệp này.
Ai, lại đến, có nói sao thì bây giờ cô cũng chỉ là một tên con tin đang bị hắn giam giữ, cho nên nếu hắn không gây sự thì đã là tốt nhất rồi.
-RẦM!!
Bất chợt cánh cửa lớn bị cán bể, từng mảnh gỗ văng tung tóe, bên kia, một chiếc mô tô rồ ga phóng đến, khoảnh khắc kít thắng, một tiếng " KÉT " chói tai vang lên, mở đầu cho một trận ồn ào nối tiếp.
Từ trên xe một chàng trai đi xuống, vóc người thon thả được phủ qua bởi bộ đồng phục màu lam nhạt, anh đứng trong nắng chiều đỏ rực toát ra một nét hàn lạnh mê li.
Khoảnh khắc khiến cho người ta chấn động, không khỏi ngây ngốc ngắm nhìn.
Hắc Kính Luân một mặt ra hiệu cho tên đàn em kiềm chế cô, một mặt liếc nhìn anh, đoạn nói:
- Rất nhanh, quả thực là không hổ danh Ông hoàng trường Tinh Phần.
Dương Dạ Vũ như thể không nghe lọt những từ kia, thời điểm toàn bộ chú ý của anh đang tập trung lên người Diệp Ly, cẩn thận quan sát. Một lúc sau mới gật đầu an tâm, quay sang lạnh lùng cất tiếng:
- Hắc cẩu, đấu như thế nào?
Sáu chữ, ngắn như vậy, tuy nhiên cũng đủ để đi vào trọng tâm, không dây dưa, không do dự, bởi vì hoàng hôn đã xuống, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa là trời sẽ tối, mà nơi đây, không có điện, anh sợ, sợ cô sẽ run rẫy, sợ những ký ức kinh hoàng kia, sẽ lại tái hiện trong cô.
Hắc Kính Luân duy trì nụ cười trên khóe miệng, rất nhanh đáp lại:
- Đơn giản thôi, mày chơi một chút với đàn em của tao. Mà nhớ nhé, con nhỏ này đang ở đây, cẩn thận kẻo nó bị thương.
Mấy chữ cuối cùng ngân lên, khéo léo kéo dài một cách đầy đáng sợ, đích thị là lời uy hiếp, có trọng lực.
Dương Dạ Vũ gật đầu đồng ý, tiếp đến hàng mày nhíu chặt, từng lọn tóc phủ xuống khóe mắt, khoảnh khắc cứng đờ, như thể đã bị hàn lạnh trong mắt anh đóng thành băng tuyết.
Bên kia, một cái phất tay vung lên, tức thì mười ba tên con trai đồng loạt xông đến, khơi mào cho một trận hỗn chiến kịch kiệt, không công bằng, nhưng mà, cân sức.
Huỵch -huỵch -huỵch -!!
Vóc người thon dài di chuyển linh hoạt, lấp lóa trong ánh chiều tà, khoảnh khắc một cú song phi tung ra, nối tiếp lại là một đòn đá hậu, thủy chung, đòn chân của anh, phi thường nhanh nhẹn, vô cùng táo bạo, thời điểm khiến cho rất nhiều tên ngã xuống.
Hắc Kính Luân tức giận nhìn lũ vô dụng trước mặt, bàn tay siết chặt cán dao bất chợt thả lỏng.
-Leng .. keng !!
Một tiếng lanh lãnh vang lên, sắc sảo cắt vào lòng người, khiến cho Dương Dạ Vũ kinh hãi, anh nhớ đến lời kia : "Mà nhớ nhé, con nhỏ này đang ở đây, cẩn thận kẻo nó bị thương." , một thoáng rùng mình, anh vội vàng thu lại tất cả tất công, lui về phòng thủ.
-Bốp ..bốp.. bốp.. bốp.. bốp..
Một tràng đấm đá man rợ vang lên, khiến cho Diệp Ly run rẫy. Tại sao anh phải làm như vậy, đừng, đừng làm như vậy, năm xưa, là cô hại anh suýt chết, đến lúc này, chẳng lẽ sẽ một lần nữa liên lụy đến anh? Không, cô không cho phép. Diệp Ly cật lực lay động cô tay, sợi dây rắn chắc cứa vào làn da trắng mịn, thời điểm làm cho nó từ từ rỉ máu. Mà bất quá, Diệp Ly không hề cảm giác được tê rát truyền đến, cô đang nhìn anh, chỉ nhìn anh, một cách vô thần, một cách hoang mang, đầu óc trồng rỗng, không nghĩ được gì.
Tíc tắc tíc tắc tíc tắc
Nhịp quay đều đặn của chiếc kim đồng hồ khiến cô sực tỉnh, khoảnh khắc cảm nhận sợi dây bung ra, trong lòng một trận sóng đập vào, thôi thúc Diệp Ly vùng lên.
-Rầm!
Tên con trai đang chăm chú nhìn trận ẩu đả bị cô quật ngã, Diệp Ly chạy đến chỗ anh, cật lực thét to:
- Vũ, hãy tỉnh lại, Vũ!
Dương Dạ Vũ nghe tiếng của cô, bất chợt cả người chao đảo mệt mỏi khuỵu xuống, tầm mắt mờ nhòa, ánh máu loang lổ, anh, không còn khả năng kháng cự.
Hắc Kính Luân ra hiệu dừng tay, hơi nhẹ gật đầu rồi khoát áo rời đi, phải hay không, hắn chấp nhận buông tha như vậy?
Trong lúc cô còn đang nghi hoặc thì khu công trình bùng cháy, mùi xăng hăng nồng xộc đến, khói phả vào mặt, vừa nóng, vừa hôi, toàn thân mệt lử.
Diệp Ly diều anh đứng dậy, run rẫy lếch đi từng bước.
Khoảnh khắc bờ bi của anh khẽ động, đôi mắt dài tinh tế hơi mở ra, vừa vô thức đi theo cô, vừa hỏi:
- Ly, có chuyện gì vậy?
Diệp Ly xốc lại người anh, khẽ mỉm cười:
- Đâu có gì, chúng ta gần thoát rồi.
Khụ ..khụ..khụ..khụ..
Bất chợt một đợt khói xộc vào khoang mũi, khiến cho cả hai ho khan, lúc này anh mới nhận ra bọn họ đã bị bao vây trong biển lửa.
Những ngón tay thon mảnh rút ra chiếc khăn màu lam nhạt, cẩn trong bịt lấy mũi cô.
Diệp Ly kinh ngạc, khóe mắt cay cay, không hiểu là do khói nồng, hay do tình nồng.
Bất chợt anh vùng ra khỏi cánh tay cô, làn môi giá lạnh điểm nét cười:
- Ly, em ra trước.
Nói dứt lời liền dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cô qua khung cửa hẹp.
Diệp Ly kinh hãi níu lấy cánh tay anh, hai người nhanh chóng nhảy ra khỏi khu công trình bốc cháy.
BÙM .BÙM. BÙM !!!
Tiếng nổ chấn động vang lên, ánh lửa rực rỡ nhảy nhót trước mặt. Khung cảnh một mảnh mờ nhoà, cả hai ngất đi.
Trong ánh chiều tà rực rỡ, một cột khói bạc bốc thẳng lên trời, một vùng lửa đỏ. Anh và cô, ôm chặt lấy nhau, cánh tay mạnh mẽ của anh cẩn trọng bao bọc lấy bờ vai thanh mảnh, bọn họ, dù trong hoàn cảnh nào, cũng thực xinh đẹp, như thể những thiên thần.
Công trình khách sạn Vân Hà đang tạm ngừng thi công. Bao trùm cả khu công trình là một thứ không khí nặng nề u ám.
Bên trong toà nhà có một đám côn đồ đang giam giữ con tin.
Chàng trai bận vest đen đưa đôi mắt hẹp quan sát một lượt khắp căn phòng, từ ánh mắt ấy toát ra nét hung ác và nham hiểm, trong khoảnh khắc hắn dừng ánh nhìn trên người thiếu nữ kia một lát rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Ring ring ring...
- A lô?
Nghe bên kia có tiếng trả lời, Hắc Kính Luân khe khẽ nhếch môi, tíc tắc hiện ra nét cười gian trá:
- Dương Dạ Vũ, mày có biết trong tay tao đang giữ cái gì của mày không?
Đầu dây bên kia nghe xong không một chút do dự, khẽ cười khinh bỉ, giọng nói điềm tỉnh vang lên sự đe dọa:
- Bất kể mày có giữ cái gì, tao cũng không quan tâm. Biết điều thì đừng có làm phiền tao.
Hắc Kính Luân hút điếu thuốc, hắn liếc mắt nhìn sang cô gái nhỏ bị cột trên ghế đang cố gắng dẫy dụa, lại cười khẩy đáp:
- Ha ha, thật sao? Nếu tao nói nữ hoàng trường Y Kính –Diệp Ly đang ở chỗ tao thì sao?
Dương Dạ Vũ một thoáng khẽ run nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại điềm tĩnh, cười nhẹ một tiếng khinh mạn:
- Mày tưởng tao tin sao?
Hắc Kính Luân nhíu chặt hàng mày, tên đó quả nhiên không tầm thường, bất quá, hắn chính là vẫn đang nắm giữ con tin, một khắc lại cong cong khóe miệng thật đắc ý, thời điểm liền ngoắc ngoắc ngón tay ra hiệu cho tên đàn em đưa cô gái đến, hắn nhẹ nhàng tháo chiếc băng keo trên miệng cô gái, đưa chiếc điện thoại đến, thâm tâm sẵn sàng chờ đợi tiếng thét cứu mạng của cô.
- ...
Nhưng đến tột cùng, im lặng vẫn là im lặng. Cô gái trẻ mím chặt miệng khiến cho làn môi anh đào thoáng chốc trở nên trắng nhợt, bất quá, cô cũng không phải chưa từng gặp tình cảnh này, mà thủy chung, cô chính là luôn muốn bảo vệ anh.
Hắc Kính Luân khoảnh khắc kinh ngạc, lại đến, lúc này hắn mới nhận ra, anh là người như thế nào, tất nhiên cô cùng chính là hạng người như thế. Kia, một đôi, quả thực rất xứng. Nhưng mà lại nói, sống trong thế giới này, nếu mà không giẫm lên kẻ khác thì phải làm cách nào để vươn lên, xin lỗi, tột cùng hắn vẫn không phải người lương thiện, cho nên, làm việc xấu cũng không sao, làm việc đểu cũng không sao.
Diệp Ly trừng mắt nhìn, ánh mắt sắc bén, một tiếng cô cũng không thốt ra, nhất định cô sẽ không làm liên lụy đến anh.
Hắc Kính Luân một thoáng nhíu mày, hắn vung tay tát mạnh vào mặt cô.
-Bốp!
Cái tát mạnh bạo đập vào làm khuôn mặt trắng trẻo thanh tú của cô liền khiến cho nó lập tức sưng đỏ. Thời điểm Diệp Ly cảm giác trời đất xoay tròn, trên mặt truyền đến cảm giác rát buốt rồi tê dại, lại còn, vị máu tanh ngập trong khoang miệng, phải nói, tanh đến phát nôn, nhưng cuối cùng cô vẫn ngoan cố cắn môi, khiến cho một đường tơ máu rực rỡ chập rãi trượt qua chiếc cằm thon thả, khoảnh khắc rơi xuống nền đất lạnh, tạo thành một vết tròn tinh tế tuyệt đẹp.
Hắc Kính Luân trợn mắt kinh ngạc, trong tâm khảm một ngọn lửa vô hình bùng cháy, lại tức giận quát:
- Đồ ngoan cố!
Hắn dùng điện thoại điều chỉnh chế độ quay phim ghi lại hình ảnh của Diệp Ly.
Khoảnh khắc Dương Dạ Vũ nhìn thấy cô nằm ngã trên đất, một bên khuôn mặt in hằn vết đánh, tại khoé miệng đang từ từ rỉ máu thì cả người khẽ run một trận, khuôn mặt anh tuấn nhanh chóng tối sầm lại, ánh mắt căm căm giá buốt, anh siết chặt nắm đấm, gằn lên từng chữ:
- Hắc cẩu, mày dám dùng phương pháp bỉ ổi đó để trả đũa!
Nghe giọng Dương Dạ Vũ, cô biết anh đang rất lo lắng, nhưng mà lúc này nếu anh đến đây chẳng phải sẽ lọt vào bẩy của Hắc Kính Luân sao? Không được, nhất định không được! Diệp Ly cật lực lắc đầu, ánh mắt âm thầm ra hiệu là cô vẫn ổn, âm thầm nhắc nhở anh, nhưng, vẫn là vô dụng rồi, anh, thực sự, đã nổi giận.
Hắc Kính Luân thoả mãn nhìn biểu hiện của hai người, tựa người vào ghế sô pha, cười lớn:
- Ha ha ha, Dương Dạ Vũ tụi tao đang ở công trình khách sạn Vân Hà, khôn hồn thì đến đây một mình. Mà đồng phục mùa hạ của trường Y Kính cũng thật mát mẻ, không khéo mày đến trễ là con nhỏ sẽ bị " xử" đó.
Dương Dạ Vũ sắc mặt biến đổi, nhưng tột cùng giọng vẫn lạnh tanh:
- Mày cứ thử làm gì đi.
Tút tút tút...
Bên kia điện thoại vang lên một tiếng đanh thép rồi kéo dài một tràng " tút ..tút..tút...", khoảnh khắc khiến cho ngọn lửa trong người Hắc Kính Luân bùng lên mạnh mẽ, chính là, anh quá ngạo mạn, quá khinh người rồi.
Thời điểm hắn liếc nhìn Diệp Ly, thâm tâm âm thầm tán thưởng, cô quả nhiên không hổ thẹn là Nữ Hoàng của trường Y Kính, muốn phong thái có phong thái, muốn dung mạo có dung mạo, mà bất quá, tại phương diện nào cũng thật xuất chúng, phải hay không, chỉ có người con gái này mới xứng làm bạn gái của anh.
Diệp Ly bị hắn nhìn đến rùng mình, liền lập tức trừng mắt nhìn lại, đôi đồng tử màu nâu lấp lánh, khoảnh khắc lóe sáng, như thể tạo thành từng vòng xoáy bất tận khiến cho Hắc Kính Luân có cảm giác chính mình đã bị cô thôi miên.
Diệp Ly cảm nhận được một tia run rẩy cố gắng kháng cự trong mắt hắn, bất chợt cảm thấy thật buồn cười. Mà chung quy, hắn cũng thực điển trai, bất quá ngay lúc này cô chỉ muốn đạp vào đó một phát để trả thù cho gương mặt tội nghiệp này.
Ai, lại đến, có nói sao thì bây giờ cô cũng chỉ là một tên con tin đang bị hắn giam giữ, cho nên nếu hắn không gây sự thì đã là tốt nhất rồi.
-RẦM!!
Bất chợt cánh cửa lớn bị cán bể, từng mảnh gỗ văng tung tóe, bên kia, một chiếc mô tô rồ ga phóng đến, khoảnh khắc kít thắng, một tiếng " KÉT " chói tai vang lên, mở đầu cho một trận ồn ào nối tiếp.
Từ trên xe một chàng trai đi xuống, vóc người thon thả được phủ qua bởi bộ đồng phục màu lam nhạt, anh đứng trong nắng chiều đỏ rực toát ra một nét hàn lạnh mê li.
Khoảnh khắc khiến cho người ta chấn động, không khỏi ngây ngốc ngắm nhìn.
Hắc Kính Luân một mặt ra hiệu cho tên đàn em kiềm chế cô, một mặt liếc nhìn anh, đoạn nói:
- Rất nhanh, quả thực là không hổ danh Ông hoàng trường Tinh Phần.
Dương Dạ Vũ như thể không nghe lọt những từ kia, thời điểm toàn bộ chú ý của anh đang tập trung lên người Diệp Ly, cẩn thận quan sát. Một lúc sau mới gật đầu an tâm, quay sang lạnh lùng cất tiếng:
- Hắc cẩu, đấu như thế nào?
Sáu chữ, ngắn như vậy, tuy nhiên cũng đủ để đi vào trọng tâm, không dây dưa, không do dự, bởi vì hoàng hôn đã xuống, chỉ khoảng một tiếng đồng hồ nữa là trời sẽ tối, mà nơi đây, không có điện, anh sợ, sợ cô sẽ run rẫy, sợ những ký ức kinh hoàng kia, sẽ lại tái hiện trong cô.
Hắc Kính Luân duy trì nụ cười trên khóe miệng, rất nhanh đáp lại:
- Đơn giản thôi, mày chơi một chút với đàn em của tao. Mà nhớ nhé, con nhỏ này đang ở đây, cẩn thận kẻo nó bị thương.
Mấy chữ cuối cùng ngân lên, khéo léo kéo dài một cách đầy đáng sợ, đích thị là lời uy hiếp, có trọng lực.
Dương Dạ Vũ gật đầu đồng ý, tiếp đến hàng mày nhíu chặt, từng lọn tóc phủ xuống khóe mắt, khoảnh khắc cứng đờ, như thể đã bị hàn lạnh trong mắt anh đóng thành băng tuyết.
Bên kia, một cái phất tay vung lên, tức thì mười ba tên con trai đồng loạt xông đến, khơi mào cho một trận hỗn chiến kịch kiệt, không công bằng, nhưng mà, cân sức.
Huỵch -huỵch -huỵch -!!
Vóc người thon dài di chuyển linh hoạt, lấp lóa trong ánh chiều tà, khoảnh khắc một cú song phi tung ra, nối tiếp lại là một đòn đá hậu, thủy chung, đòn chân của anh, phi thường nhanh nhẹn, vô cùng táo bạo, thời điểm khiến cho rất nhiều tên ngã xuống.
Hắc Kính Luân tức giận nhìn lũ vô dụng trước mặt, bàn tay siết chặt cán dao bất chợt thả lỏng.
-Leng .. keng !!
Một tiếng lanh lãnh vang lên, sắc sảo cắt vào lòng người, khiến cho Dương Dạ Vũ kinh hãi, anh nhớ đến lời kia : "Mà nhớ nhé, con nhỏ này đang ở đây, cẩn thận kẻo nó bị thương." , một thoáng rùng mình, anh vội vàng thu lại tất cả tất công, lui về phòng thủ.
-Bốp ..bốp.. bốp.. bốp.. bốp..
Một tràng đấm đá man rợ vang lên, khiến cho Diệp Ly run rẫy. Tại sao anh phải làm như vậy, đừng, đừng làm như vậy, năm xưa, là cô hại anh suýt chết, đến lúc này, chẳng lẽ sẽ một lần nữa liên lụy đến anh? Không, cô không cho phép. Diệp Ly cật lực lay động cô tay, sợi dây rắn chắc cứa vào làn da trắng mịn, thời điểm làm cho nó từ từ rỉ máu. Mà bất quá, Diệp Ly không hề cảm giác được tê rát truyền đến, cô đang nhìn anh, chỉ nhìn anh, một cách vô thần, một cách hoang mang, đầu óc trồng rỗng, không nghĩ được gì.
Tíc tắc tíc tắc tíc tắc
Nhịp quay đều đặn của chiếc kim đồng hồ khiến cô sực tỉnh, khoảnh khắc cảm nhận sợi dây bung ra, trong lòng một trận sóng đập vào, thôi thúc Diệp Ly vùng lên.
-Rầm!
Tên con trai đang chăm chú nhìn trận ẩu đả bị cô quật ngã, Diệp Ly chạy đến chỗ anh, cật lực thét to:
- Vũ, hãy tỉnh lại, Vũ!
Dương Dạ Vũ nghe tiếng của cô, bất chợt cả người chao đảo mệt mỏi khuỵu xuống, tầm mắt mờ nhòa, ánh máu loang lổ, anh, không còn khả năng kháng cự.
Hắc Kính Luân ra hiệu dừng tay, hơi nhẹ gật đầu rồi khoát áo rời đi, phải hay không, hắn chấp nhận buông tha như vậy?
Trong lúc cô còn đang nghi hoặc thì khu công trình bùng cháy, mùi xăng hăng nồng xộc đến, khói phả vào mặt, vừa nóng, vừa hôi, toàn thân mệt lử.
Diệp Ly diều anh đứng dậy, run rẫy lếch đi từng bước.
Khoảnh khắc bờ bi của anh khẽ động, đôi mắt dài tinh tế hơi mở ra, vừa vô thức đi theo cô, vừa hỏi:
- Ly, có chuyện gì vậy?
Diệp Ly xốc lại người anh, khẽ mỉm cười:
- Đâu có gì, chúng ta gần thoát rồi.
Khụ ..khụ..khụ..khụ..
Bất chợt một đợt khói xộc vào khoang mũi, khiến cho cả hai ho khan, lúc này anh mới nhận ra bọn họ đã bị bao vây trong biển lửa.
Những ngón tay thon mảnh rút ra chiếc khăn màu lam nhạt, cẩn trong bịt lấy mũi cô.
Diệp Ly kinh ngạc, khóe mắt cay cay, không hiểu là do khói nồng, hay do tình nồng.
Bất chợt anh vùng ra khỏi cánh tay cô, làn môi giá lạnh điểm nét cười:
- Ly, em ra trước.
Nói dứt lời liền dùng chút sức lực cuối cùng đẩy cô qua khung cửa hẹp.
Diệp Ly kinh hãi níu lấy cánh tay anh, hai người nhanh chóng nhảy ra khỏi khu công trình bốc cháy.
BÙM .BÙM. BÙM !!!
Tiếng nổ chấn động vang lên, ánh lửa rực rỡ nhảy nhót trước mặt. Khung cảnh một mảnh mờ nhoà, cả hai ngất đi.
Trong ánh chiều tà rực rỡ, một cột khói bạc bốc thẳng lên trời, một vùng lửa đỏ. Anh và cô, ôm chặt lấy nhau, cánh tay mạnh mẽ của anh cẩn trọng bao bọc lấy bờ vai thanh mảnh, bọn họ, dù trong hoàn cảnh nào, cũng thực xinh đẹp, như thể những thiên thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.