Chương 4: Ánh dương ngủ say
Mi
27/03/2024
Cùng là chất lỏng, thế nhưng nước mưa ngọt tới vậy còn nước mắt lại mặn chát đến thế.
---
Ngôn Hi ngồi vào hàng ghế sau, cẩn thận đặt thùng giấy sang ngay bên cạnh. . Truyện Điền Văn
Diệp Khả Kì chờ cô ổn định chỗ ngồi rồi mới đóng cửa xe lại. Điều đầu tiên anh làm sau khi lên xe chính là bật hệ thống điều hòa lên, cũng không biết cô đã dầm mưa như vậy bao lâu rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, có là mùa hè cũng không nên chủ quan.
Diệp Khả Kì khởi động xe, cẩn thận từng chút một hỏi: “Anh phải lái xe đến đâu đây?” Anh cố nói với giọng thật nhẹ nhàng chậm rãi, chỉ sợ mình tỏ ra nhiệt tình quá mức thì cô sẽ không thoải mái.
Ngôn Hi nhìn anh qua gương chiếu hậu, cô khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm chạp đọc địa chỉ. Chiếc xe Maybach màu đen sang trọng cứ như vậy mà lăn bánh trong đêm mưa.
Ngồi yên một chỗ trong không gian kín cùng một người xa lạ, Ngôn Hi cảm thấy có phần không được tự nhiên. Cô muốn nói chuyện để cân bằng bầu không khí nhưng lại không biết nên xưng hô với người kia thế nào. Vừa rồi cô chỉ kịp nhận ra tấm thẻ anh đưa ra là thẻ căn cước, vẫn chưa kịp nhìn tên của anh. Suy cho cùng, bị nước mưa hắt vào làm cho cay mắt, nhắm lại mở ra cũng khó khăn, không thể nhìn thấy rõ.
May mắn là không gian im lặng này không kéo dài lâu, chỉ vài phút sau Ngôn Hi đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương truyền vào tai.
Diệp Khả Kì bật nhạc xong thì tiếp tục chăm chú lái xe. Đến chiếc gương chiếu hậu ở ngay trước mặt, chỉ cần đánh mắt sang một chút là sẽ được nhìn thấy cô nhưng anh cũng chẳng dám nhìn lung tung. Bây giờ khắp người Ngôn Hi đều bị nước mưa xối ướt, quần áo dán chặt lấy người. Cho dù có muốn nói chuyện với Mặt Trời Nhỏ thì cũng phải chọn một thời điểm khác, lúc này thật sự không thích hợp.
Trái tim ẩn ẩn mong chờ của anh khi mở đoạn nhạc này trực tiếp vơi đi phân nửa khi thấy người ngồi ở hàng ghế sau không có một chút phản ứng nào.
Đoạn nhạc không lời anh vừa bật chính là bản cô từng diễn tấu ở Nga vào ba năm trước, đó là bản nhạc đầu tiên của cô mà anh nghe, cũng từ đó mà yêu thích cô, đối với anh nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Anh muốn thông qua bản nhạc này bắt chuyện với cô, thế nhưng dường như cô chẳng mảy may nhận ra điều gì, cứ như thể đã quên mất mình từng đàn bản nhạc Ánh Dương Ngủ Say này vậy.
Quả nhiên, đế vương vô tình!
Ngôn Hi nhìn người đàn ông đang nghiêm túc ngồi trên ghế lái, khung cảnh trước mắt mỗi giây lại nhòe hơn trước một chút.
Cô bị công ty vứt bỏ, bị người hâm mộ quay lưng, bọn họ đối với cô tuyệt tình thẳng thừng như vậy cô còn có thể cứng rắn chống đỡ. Thế nhưng bây giờ cô lại được một người xa lạ đối xử khác biệt, cảm giác tủi thân giấu kín trong lòng giống như tìm được chốt mở, tựa như quả bóng bị xì hơi, dần dần hiển lộ dáng vẻ héo rũ ban đầu.
Vốn dĩ cô có thể nuốt nước mắt vào trong, tự mình gặm nhấm nỗi buồn giống như khoảng thời gian trước, chỉ là lúc này trước mặt cô bỗng nhiên xuất hiện một người. Người ấy tinh tế, ấm áp, lại tốt bụng, dù cho hai người không hề quen biết người ấy cũng sẵn sàng vươn tay về phía cô.
Âm thanh đàn dương cầm lưu luyến quanh quẩn bên tai mang đến cảm giác quen thuộc khó tả, từng nốt đàn giống như đánh thẳng vào tâm trí Ngôn Hi. Có lẽ người đàn ông đang ngồi ở ghế lái không biết, đoạn nhạc mà anh vừa thuận tay mở là do cô sáng tác vào ba năm trước.
Mỗi một tác phẩm nghệ thuật luôn ẩn trong đó một câu chuyện riêng, bản nhạc này cũng không ngoại lệ, nó cũng có một câu chuyện xưa. Đó là câu chuyện về một cô công chúa nhỏ tự tin tới kiêu ngạo đã quen sống dưới ánh ánh mắt hâm mộ của người khác. Khi ấy cô công chúa đó còn sống ở nước Nga xinh đẹp, bố của cô chưa bỏ đi, mẹ cũng chưa tái hôn cùng người khác...
Không thể không nói rằng buổi công diễn năm đó của cô rất thành công, nhưng cuộc sống như một nàng công chúa nhỏ của cô cũng ngay sau đó mà biến mất. Ngay buổi tối hôm công diễn, sau khi cô trở về nhà, bố cô đã ngả bài, một lời thông báo trước để cô chuẩn bị tâm lí cũng không có. Ông ấy thú nhận rằng bản thân đã phạm sai lầm, nhớ thương bóng hình của một người phụ nữ khác, hơn nữa bọn họ cũng đã có con chung.
Năm ấy ở Moskva khó có được một ngày nhiệt độ trên mức âm, thế nhưng trong lòng Ngôn Hi lại như rơi vào hầm băng, rét lạnh tột độ. Lúc ấy cô thực sự hoài nghi hệ thống sưởi trong nhà đã bị hỏng, nếu không thì tại sao cả người cô lại lạnh toát như vậy được chứ?
Gia giáo không cho phép mẹ cô tìm người phụ nữ đó gây chuyện, cho nên bà ấy buông tay, thỏa mãn cho gia đình nhỏ của bọn họ. Bố mẹ cô giải quyết mọi chuyện rất nhanh gọn, dường như thế giới của người lớn vẫn luôn rất vội vã, không một ai hỏi ý kiến của một đứa trẻ, cũng chẳng ai quan tâm tới cảm nhận của cô.
Sau này khi trả lời phỏng vấn, một phóng viên hỏi bản nhạc kia có ý nghĩa gì với Ngôn Hi nhưng cô lại đứng ngây ra không trả lời được. Giáo viên dạy đàn trả lời thay cô bằng một câu trả lời tiêu chuẩn, rằng Ánh Dương Ngủ Say là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp hoạt động nghệ thuật của cô học trò nhỏ. Thế nhưng khi nhớ tới ngày trình diễn bản nhạc đó, Ngôn Hi chỉ đau xót nhớ rằng đó là điểm khởi đầu cho những chuỗi ngày tháng mệt mỏi của cô.
Kể từ ngày hôm đó cô không bao giờ đàn bản nhạc kia nữa, cô không muốn nhớ về “cột mốc” đó. Nếu nó đã tên là Ánh Dương Ngủ Say, vậy thì cứ tiếp tục ngủ say đi.
Vứt bỏ một tác phẩm nghệ thuật, khóa luôn cả quá khứ của bản thân, đem chôn ở Moskva quanh năm tuyết phủ lạnh lẽo. Hình ảnh tòa lâu đài xinh đẹp của nàng công chúa kiêu ngạo cùng gia đình hạnh phúc kia khép lại mãi mãi, trở thành một câu chuyện cổ tích được cất giấu thật kĩ ở sâu trong lòng Ngôn Hi.
Đúng vậy, là một câu chuyện cổ tích. Mỗi lần tâm lí rối loạn, mỗi lần không thể kiên cường được nữa cô sẽ ngồi thẫn thờ ở một góc, co người lại, tự mình mở câu chuyện đó ra an ủi bản thân, rằng mình từng là cô công chúa xinh đẹp đó. Cô gái trong trí nhớ của cô rất tự tin, rất kiêu ngạo, đâu có chuyện gì mà cô ấy không thể vượt qua đâu? Cho nên cô cũng không thể thua được.
Thế nhưng cách làm ngây ngô này chỉ khiến cô càng ngày càng trở nên mệt mỏi, cô công chúa đó tự tin và kiêu hãnh khác biệt hoàn toàn so với cô của hiện tại. Sự hoàn hảo của người ấy chính là tấm gương phản chiếu rõ nhất sự thảm hại lúc này của cô. Càng so sánh càng cảm thấy đau lòng.
Cô dường như vẫn luôn tự làm tinh thần mình từng bước sụp đổ mà không nhận thức được điều đó.
Nước mắt của Ngôn Hi lăn dài trên má, hòa cùng với nước mưa trượt thẳng một đường dài xuống cần cổ trắng ngần, thấm cả vào trong áo. Cả người Ngôn Hi lúc này đã ướt sũng, người khác nhìn vào khó mà phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa, cho nên cô cũng không cần cố nén nữa.
Chắn trước tầm nhìn là một làn sương mờ ảo, giống như vừa rồi đứng dưới mưa vậy, nhưng trong lòng Ngôn Hi tự mình rõ ràng, bởi vì vị mặn chát len vào giữa hai bờ môi, lan tỏa trong khoang miệng cô lúc này không phải ảo giác.
Cùng là chất lỏng, thế nhưng nước mưa ngọt tới vậy còn nước mắt lại mặn chát đến thế.
Khoảng nửa tiếng sau hai người bọn họ đã đến nơi, Diệp Khả Kì tấp xe vào lề đường, nhẹ giọng nhắc nhở Ngôn Hi.
Ngôn Hi hít mũi, quệt tay lau lung tung trên mặt, thu lại tất cả cảm xúc và biểu cảm dư thừa. Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, xác nhận người đàn ông này đưa mình đến đúng địa điểm rồi mới thu dọn xuống xe.
Diệp Khả Kì nhanh chóng cầm ô xuống xe, chờ Ngôn Hi vừa bước chân xuống, trên đầu cô đã có một chiếc ô che chắn cẩn thận. Lần này Diệp Khả Kì không cố chấp muốn nâng thùng giấy giúp cô nữa, đã không thể khiến cô tin tưởng thì chi bằng giữ khoảng cách để cô có cảm giác an toàn.
Ôm thùng giấy lên, Ngôn Hi khẽ cúi người nói: “Cảm ơn anh.”
Diệp Khả Kì khẽ giương khóe môi: “Không có gì.”
Nhận được câu trả lời của người đàn ông trước mặt, Ngôn Hi mới đứng thẳng người lại. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sớm không còn nhuốm nước mắt nữa khẽ chớp động.
Ngôn Hi muốn nhìn cho rõ người đàn ông tốt bụng này, nhớ kĩ anh ấy.
Thấy hai tay Ngôn Hi bận ôm thùng giấy nên Diệp Khả Kì rất tinh tế một tay cầm cô che cho cô, tay kia cũng không rảnh rỗi, giúp cô đóng cửa xe lại.
Cửa xe vừa đóng lại, toàn bộ sự chú ý của Diệp Khả Kì lại đổ về phía Mặt Trời Nhỏ đang đứng bên cạnh, lúc này mới phát giác ra ánh mắt của cô gái nhỏ từ lúc xuống khỏi xe vẫn luôn gắt gao dán chặt lên mặt anh.
Người đàn ông trước mắt cô thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, đoán chừng cũng chỉ bằng tuổi anh trai cô. Ngũ quan tinh tế tới mức không thể bắt bẻ được điểm nào, hoàn hảo đến vô thực, giống hệt ngoại hình của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết 2D mà cô tưởng tượng ra vậy.
Mũi cao, lông mày rậm, môi mỏng, gương mặt góc cạnh... vẻ ngoài lạnh lùng đối lập hoàn toàn với hành động ấm áp của anh.
Bị Ngôn Hi nhìn chằm chằm như vậy tim của anh có khỏe đến đâu cũng bị cô kích thích đến không còn đường lui. Diệp Khả Kì khẽ ho nhẹ hai tiếng, di chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Ngôn Hi bị tiếng động kia đánh thức, ngại ngùng hạ thấp tầm nhìn của mình xuống.
“Xin lỗi, vừa rồi làm bẩn xe của anh rồi.”
“Không có gì.”
Diệp Khả Kì nhìn xung quanh, xác định gần đây không có tay săn ảnh nào mới yên tâm.
“Đến nơi rồi, em mau vào nhà đi.”
Mưa rào mùa hè, nhanh đến nhưng cũng nhanh đi. Từ lúc tới đây mưa đã dần tạnh, bây giờ chỉ còn lác đác vài giọt rơi xuống, vậy nhưng Diệp Khả Kì vẫn chấp nhất không để cô dính thêm giọt mưa nào nữa.
Ngôn Hi để ý đến động tác này của Diệp Khả Kì, lại nhìn mái tóc ẩm ướt của anh, cô không kịp nghĩ nhiều mà lập tức đẩy ô về phía đối diện. Cũng bởi vì không kịp suy nghĩ, bàn tay của cô trong lúc vô tình đã chạm đến tay anh.
Có lẽ là vì thân nhiệt của đàn ông luôn cao hơn so với phụ nữ, nhiệt độ ấm áp kia đối lập hoàn toàn với bàn tay lạnh lẽo của cô. Giống như có dòng điện xẹt qua, xúc cảm khó diễn tả bằng lời, Ngôn Hi nhanh chóng thu tay lại.
“Dù sao người tôi cũng đã ướt hết rồi, anh cứ dùng ô đi.”
---
Ngôn Hi ngồi vào hàng ghế sau, cẩn thận đặt thùng giấy sang ngay bên cạnh. . Truyện Điền Văn
Diệp Khả Kì chờ cô ổn định chỗ ngồi rồi mới đóng cửa xe lại. Điều đầu tiên anh làm sau khi lên xe chính là bật hệ thống điều hòa lên, cũng không biết cô đã dầm mưa như vậy bao lâu rồi, sức khỏe là quan trọng nhất, có là mùa hè cũng không nên chủ quan.
Diệp Khả Kì khởi động xe, cẩn thận từng chút một hỏi: “Anh phải lái xe đến đâu đây?” Anh cố nói với giọng thật nhẹ nhàng chậm rãi, chỉ sợ mình tỏ ra nhiệt tình quá mức thì cô sẽ không thoải mái.
Ngôn Hi nhìn anh qua gương chiếu hậu, cô khẽ cắn môi, suy nghĩ một lúc rồi mới chậm chạp đọc địa chỉ. Chiếc xe Maybach màu đen sang trọng cứ như vậy mà lăn bánh trong đêm mưa.
Ngồi yên một chỗ trong không gian kín cùng một người xa lạ, Ngôn Hi cảm thấy có phần không được tự nhiên. Cô muốn nói chuyện để cân bằng bầu không khí nhưng lại không biết nên xưng hô với người kia thế nào. Vừa rồi cô chỉ kịp nhận ra tấm thẻ anh đưa ra là thẻ căn cước, vẫn chưa kịp nhìn tên của anh. Suy cho cùng, bị nước mưa hắt vào làm cho cay mắt, nhắm lại mở ra cũng khó khăn, không thể nhìn thấy rõ.
May mắn là không gian im lặng này không kéo dài lâu, chỉ vài phút sau Ngôn Hi đã nghe thấy tiếng đàn piano du dương truyền vào tai.
Diệp Khả Kì bật nhạc xong thì tiếp tục chăm chú lái xe. Đến chiếc gương chiếu hậu ở ngay trước mặt, chỉ cần đánh mắt sang một chút là sẽ được nhìn thấy cô nhưng anh cũng chẳng dám nhìn lung tung. Bây giờ khắp người Ngôn Hi đều bị nước mưa xối ướt, quần áo dán chặt lấy người. Cho dù có muốn nói chuyện với Mặt Trời Nhỏ thì cũng phải chọn một thời điểm khác, lúc này thật sự không thích hợp.
Trái tim ẩn ẩn mong chờ của anh khi mở đoạn nhạc này trực tiếp vơi đi phân nửa khi thấy người ngồi ở hàng ghế sau không có một chút phản ứng nào.
Đoạn nhạc không lời anh vừa bật chính là bản cô từng diễn tấu ở Nga vào ba năm trước, đó là bản nhạc đầu tiên của cô mà anh nghe, cũng từ đó mà yêu thích cô, đối với anh nó có ý nghĩa rất đặc biệt. Anh muốn thông qua bản nhạc này bắt chuyện với cô, thế nhưng dường như cô chẳng mảy may nhận ra điều gì, cứ như thể đã quên mất mình từng đàn bản nhạc Ánh Dương Ngủ Say này vậy.
Quả nhiên, đế vương vô tình!
Ngôn Hi nhìn người đàn ông đang nghiêm túc ngồi trên ghế lái, khung cảnh trước mắt mỗi giây lại nhòe hơn trước một chút.
Cô bị công ty vứt bỏ, bị người hâm mộ quay lưng, bọn họ đối với cô tuyệt tình thẳng thừng như vậy cô còn có thể cứng rắn chống đỡ. Thế nhưng bây giờ cô lại được một người xa lạ đối xử khác biệt, cảm giác tủi thân giấu kín trong lòng giống như tìm được chốt mở, tựa như quả bóng bị xì hơi, dần dần hiển lộ dáng vẻ héo rũ ban đầu.
Vốn dĩ cô có thể nuốt nước mắt vào trong, tự mình gặm nhấm nỗi buồn giống như khoảng thời gian trước, chỉ là lúc này trước mặt cô bỗng nhiên xuất hiện một người. Người ấy tinh tế, ấm áp, lại tốt bụng, dù cho hai người không hề quen biết người ấy cũng sẵn sàng vươn tay về phía cô.
Âm thanh đàn dương cầm lưu luyến quanh quẩn bên tai mang đến cảm giác quen thuộc khó tả, từng nốt đàn giống như đánh thẳng vào tâm trí Ngôn Hi. Có lẽ người đàn ông đang ngồi ở ghế lái không biết, đoạn nhạc mà anh vừa thuận tay mở là do cô sáng tác vào ba năm trước.
Mỗi một tác phẩm nghệ thuật luôn ẩn trong đó một câu chuyện riêng, bản nhạc này cũng không ngoại lệ, nó cũng có một câu chuyện xưa. Đó là câu chuyện về một cô công chúa nhỏ tự tin tới kiêu ngạo đã quen sống dưới ánh ánh mắt hâm mộ của người khác. Khi ấy cô công chúa đó còn sống ở nước Nga xinh đẹp, bố của cô chưa bỏ đi, mẹ cũng chưa tái hôn cùng người khác...
Không thể không nói rằng buổi công diễn năm đó của cô rất thành công, nhưng cuộc sống như một nàng công chúa nhỏ của cô cũng ngay sau đó mà biến mất. Ngay buổi tối hôm công diễn, sau khi cô trở về nhà, bố cô đã ngả bài, một lời thông báo trước để cô chuẩn bị tâm lí cũng không có. Ông ấy thú nhận rằng bản thân đã phạm sai lầm, nhớ thương bóng hình của một người phụ nữ khác, hơn nữa bọn họ cũng đã có con chung.
Năm ấy ở Moskva khó có được một ngày nhiệt độ trên mức âm, thế nhưng trong lòng Ngôn Hi lại như rơi vào hầm băng, rét lạnh tột độ. Lúc ấy cô thực sự hoài nghi hệ thống sưởi trong nhà đã bị hỏng, nếu không thì tại sao cả người cô lại lạnh toát như vậy được chứ?
Gia giáo không cho phép mẹ cô tìm người phụ nữ đó gây chuyện, cho nên bà ấy buông tay, thỏa mãn cho gia đình nhỏ của bọn họ. Bố mẹ cô giải quyết mọi chuyện rất nhanh gọn, dường như thế giới của người lớn vẫn luôn rất vội vã, không một ai hỏi ý kiến của một đứa trẻ, cũng chẳng ai quan tâm tới cảm nhận của cô.
Sau này khi trả lời phỏng vấn, một phóng viên hỏi bản nhạc kia có ý nghĩa gì với Ngôn Hi nhưng cô lại đứng ngây ra không trả lời được. Giáo viên dạy đàn trả lời thay cô bằng một câu trả lời tiêu chuẩn, rằng Ánh Dương Ngủ Say là một cột mốc quan trọng trong sự nghiệp hoạt động nghệ thuật của cô học trò nhỏ. Thế nhưng khi nhớ tới ngày trình diễn bản nhạc đó, Ngôn Hi chỉ đau xót nhớ rằng đó là điểm khởi đầu cho những chuỗi ngày tháng mệt mỏi của cô.
Kể từ ngày hôm đó cô không bao giờ đàn bản nhạc kia nữa, cô không muốn nhớ về “cột mốc” đó. Nếu nó đã tên là Ánh Dương Ngủ Say, vậy thì cứ tiếp tục ngủ say đi.
Vứt bỏ một tác phẩm nghệ thuật, khóa luôn cả quá khứ của bản thân, đem chôn ở Moskva quanh năm tuyết phủ lạnh lẽo. Hình ảnh tòa lâu đài xinh đẹp của nàng công chúa kiêu ngạo cùng gia đình hạnh phúc kia khép lại mãi mãi, trở thành một câu chuyện cổ tích được cất giấu thật kĩ ở sâu trong lòng Ngôn Hi.
Đúng vậy, là một câu chuyện cổ tích. Mỗi lần tâm lí rối loạn, mỗi lần không thể kiên cường được nữa cô sẽ ngồi thẫn thờ ở một góc, co người lại, tự mình mở câu chuyện đó ra an ủi bản thân, rằng mình từng là cô công chúa xinh đẹp đó. Cô gái trong trí nhớ của cô rất tự tin, rất kiêu ngạo, đâu có chuyện gì mà cô ấy không thể vượt qua đâu? Cho nên cô cũng không thể thua được.
Thế nhưng cách làm ngây ngô này chỉ khiến cô càng ngày càng trở nên mệt mỏi, cô công chúa đó tự tin và kiêu hãnh khác biệt hoàn toàn so với cô của hiện tại. Sự hoàn hảo của người ấy chính là tấm gương phản chiếu rõ nhất sự thảm hại lúc này của cô. Càng so sánh càng cảm thấy đau lòng.
Cô dường như vẫn luôn tự làm tinh thần mình từng bước sụp đổ mà không nhận thức được điều đó.
Nước mắt của Ngôn Hi lăn dài trên má, hòa cùng với nước mưa trượt thẳng một đường dài xuống cần cổ trắng ngần, thấm cả vào trong áo. Cả người Ngôn Hi lúc này đã ướt sũng, người khác nhìn vào khó mà phân biệt được đó là nước mắt hay nước mưa, cho nên cô cũng không cần cố nén nữa.
Chắn trước tầm nhìn là một làn sương mờ ảo, giống như vừa rồi đứng dưới mưa vậy, nhưng trong lòng Ngôn Hi tự mình rõ ràng, bởi vì vị mặn chát len vào giữa hai bờ môi, lan tỏa trong khoang miệng cô lúc này không phải ảo giác.
Cùng là chất lỏng, thế nhưng nước mưa ngọt tới vậy còn nước mắt lại mặn chát đến thế.
Khoảng nửa tiếng sau hai người bọn họ đã đến nơi, Diệp Khả Kì tấp xe vào lề đường, nhẹ giọng nhắc nhở Ngôn Hi.
Ngôn Hi hít mũi, quệt tay lau lung tung trên mặt, thu lại tất cả cảm xúc và biểu cảm dư thừa. Cô nhìn ra bên ngoài cửa kính, xác nhận người đàn ông này đưa mình đến đúng địa điểm rồi mới thu dọn xuống xe.
Diệp Khả Kì nhanh chóng cầm ô xuống xe, chờ Ngôn Hi vừa bước chân xuống, trên đầu cô đã có một chiếc ô che chắn cẩn thận. Lần này Diệp Khả Kì không cố chấp muốn nâng thùng giấy giúp cô nữa, đã không thể khiến cô tin tưởng thì chi bằng giữ khoảng cách để cô có cảm giác an toàn.
Ôm thùng giấy lên, Ngôn Hi khẽ cúi người nói: “Cảm ơn anh.”
Diệp Khả Kì khẽ giương khóe môi: “Không có gì.”
Nhận được câu trả lời của người đàn ông trước mặt, Ngôn Hi mới đứng thẳng người lại. Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt đã sớm không còn nhuốm nước mắt nữa khẽ chớp động.
Ngôn Hi muốn nhìn cho rõ người đàn ông tốt bụng này, nhớ kĩ anh ấy.
Thấy hai tay Ngôn Hi bận ôm thùng giấy nên Diệp Khả Kì rất tinh tế một tay cầm cô che cho cô, tay kia cũng không rảnh rỗi, giúp cô đóng cửa xe lại.
Cửa xe vừa đóng lại, toàn bộ sự chú ý của Diệp Khả Kì lại đổ về phía Mặt Trời Nhỏ đang đứng bên cạnh, lúc này mới phát giác ra ánh mắt của cô gái nhỏ từ lúc xuống khỏi xe vẫn luôn gắt gao dán chặt lên mặt anh.
Người đàn ông trước mắt cô thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, đoán chừng cũng chỉ bằng tuổi anh trai cô. Ngũ quan tinh tế tới mức không thể bắt bẻ được điểm nào, hoàn hảo đến vô thực, giống hệt ngoại hình của nhân vật nam chính trong tiểu thuyết 2D mà cô tưởng tượng ra vậy.
Mũi cao, lông mày rậm, môi mỏng, gương mặt góc cạnh... vẻ ngoài lạnh lùng đối lập hoàn toàn với hành động ấm áp của anh.
Bị Ngôn Hi nhìn chằm chằm như vậy tim của anh có khỏe đến đâu cũng bị cô kích thích đến không còn đường lui. Diệp Khả Kì khẽ ho nhẹ hai tiếng, di chuyển ánh mắt sang nơi khác.
Ngôn Hi bị tiếng động kia đánh thức, ngại ngùng hạ thấp tầm nhìn của mình xuống.
“Xin lỗi, vừa rồi làm bẩn xe của anh rồi.”
“Không có gì.”
Diệp Khả Kì nhìn xung quanh, xác định gần đây không có tay săn ảnh nào mới yên tâm.
“Đến nơi rồi, em mau vào nhà đi.”
Mưa rào mùa hè, nhanh đến nhưng cũng nhanh đi. Từ lúc tới đây mưa đã dần tạnh, bây giờ chỉ còn lác đác vài giọt rơi xuống, vậy nhưng Diệp Khả Kì vẫn chấp nhất không để cô dính thêm giọt mưa nào nữa.
Ngôn Hi để ý đến động tác này của Diệp Khả Kì, lại nhìn mái tóc ẩm ướt của anh, cô không kịp nghĩ nhiều mà lập tức đẩy ô về phía đối diện. Cũng bởi vì không kịp suy nghĩ, bàn tay của cô trong lúc vô tình đã chạm đến tay anh.
Có lẽ là vì thân nhiệt của đàn ông luôn cao hơn so với phụ nữ, nhiệt độ ấm áp kia đối lập hoàn toàn với bàn tay lạnh lẽo của cô. Giống như có dòng điện xẹt qua, xúc cảm khó diễn tả bằng lời, Ngôn Hi nhanh chóng thu tay lại.
“Dù sao người tôi cũng đã ướt hết rồi, anh cứ dùng ô đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.