Chương 2: Kí tên
Mi
27/03/2024
Từ khi chuyển đến thành phố này anh vẫn luôn thử vận may như vậy, thử xem xác suất tình cờ gặp được cô ở trên đoạn đường này là bao nhiêu.
---
Ngôn Hi uất ức, lồng ngực phập phồng lên xuống bị cô đè nén lại, hít thở khó khăn. Từ trước tới nay cô chưa từng phải chịu oan ức như vậy bao giờ, mệt mỏi chống đỡ mấy ngày qua đã là cực hạn.
Cuối cùng Ngôn Hi cũng hạ quyết tâm: “Kí.”
Lâm Giai Giai nở nụ cười chân thành nhất từ lúc vào cửa cho tới bây giờ, xem ra rất hài lòng với hành động của Ngôn Hi. Lúc này nhìn thấy Ngôn Hi thức thời như vậy, cô ta còn cảm thấy có phần vừa mắt.
Lâm Giai Giai phất phất tay, nói: “Trên giấy có viết, cô cứ đọc đi. Chỉ cần cô chịu rời khỏi đây, tôi đảm bảo sẽ không bắt cô trả một đồng vi phạm hợp đồng nào.”
Cô ta nháy mắt ra hiệu với người giữ hợp đồng, anh ta hiểu ý, lập tức tráo một bản hợp đồng lên trước.
Thật ra hôm nay Lâm Giai Giai đã chuẩn bị hai bản hợp đồng, nếu Ngôn Hi chịu rời khỏi công ty thì mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đềm, còn nếu cô cố tình dây dưa không dứt... vậy thì bản hợp đồng kia sẽ không chỉ đơn giản là giải ước nữa mà là sa thải. Đều là chấm dứt hợp tác nhưng hai khái niệm này lại khác nhau một trời một vực.
Bàn tay thon dài của Ngôn Hi khẽ nhấc lên, hai người trợ lí bên cạnh lập tức đưa giấy bút đến. Cô cầm bút, siết chặt trong tay.
Ánh mắt Lâm Giai Giai cố chấp dõi theo từng động tác của cô, giống như chỉ hận không thể ngay lập tức nhìn thấy cô kí tên lên.
Người con gái này không biết là bố của cô ta kiếm ở đâu ra, vừa có nhan sắc lại có giọng hát trời ban, kí hợp đồng với công ty chưa đầy một tháng đã được lãnh đạo cấp cao của công ty cho phép ra mắt, mọi người trong công ty đều nói đùa với nhau, gọi cô ấy là Thiên hậu nhí.
Cô ta thừa nhận, là cô ta ghen tị. Cho nên khi scandal này vừa nổ ra, cô ta dựa vào việc bản thân là con gái của giám đốc mà trực tiếp soạn văn bản chấm dứt hợp đồng mang đến. Nhưng các cổ đông không đồng ý, bố của cô ta cũng nói phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Vất vả lắm mới qua nửa tháng, đã lâu như vậy rồi mà Ngôn Hi còn chưa đưa ra được bất cứ lời giải thích hợp lí nào. Lúc này cô ta mới nhân lúc bố đi công tác ở thành phố khác mà mở cuộc họp thuyết phục các lãnh đạo cấp cao. Sự việc này càng để lâu càng ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty, chẳng bao lâu sau, ý kiến của cô ta đã được bọn họ thông qua.
Trước khi Ngôn Hi kí tên, cô nhìn về phía Lâm Giai Giai, nói: “Hôm nay tôi kí tên lên trang giấy này không có nghĩa là tôi nhận sai, mà là bị các người ép.”
Kể từ khi Ngôn Hi được ra mắt, thời gian Lâm Giai Giai tiếp xúc với cô cũng không nhiều nhưng đa phần lần nào cũng nhìn thấy dáng vẻ rạng rỡ tươi cười giả tạo. Đây là lần đầu tiên Lâm Giai Giai thấy biểu cảm này của Ngôn Hi, tương phản cực lớn.
Fan mẹ của Ngôn Hi thường gọi cô là Mặt Trời Nhỏ, đó là bởi vì trên người Ngôn Hi có một loại ma lực, chỉ cần nhìn thấy cô là sẽ cảm thấy ấm áp, vui vẻ. Một vài fan nhan sắc thi thoảng cũng sẽ nói cô là Tiểu Tiên Nữ, bởi vì Ngôn Hi lớn lên rất xinh đẹp, khiến cho người khác không nỡ để cô phiền lòng, không dám mạo phạm thần tiên.
Lâm Giai Giai ghét nhất ở Ngôn Hi cũng chính là điểm này. Rõ ràng là cô sai, vậy mà còn dám bày ra vẻ mặt oan ức nhưng vẫn cố gắng kiên cường chống đỡ kia. Khiến cho Lâm Giai Giai có cảm giác bản thân giống như một mụ phù thủy độc ác đang vô lý bắt nạt cô công chúa nhỏ trắng trắng mềm mềm vậy.
Nhưng chỉ có cô ta biết, người này không hề đáng thương vô hại như vẻ bề ngoài. Sự cao ngạo đến đáng ghét của Ngôn Hi lúc mới vào công ty... người khác có thể không biết nhưng cô ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Lâm Giai Giai cầm lấy tập văn kiện xoay lưng bước đi. Trước khi ra khỏi cửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta dừng lại một lúc, lạnh mặt nhắc nhở: “Công ty không bắt cô đền tiền vi phạm hợp đồng, trên hợp đồng cũng chỉ ghi đôi bên kết thúc hợp tác chứ không phải bị sa thải, nếu cô muốn thì có thể lấy cái này để tẩy não đám fan.”
Nói đến đây cô ta lại bật cười: “À, đấy là nếu như... Nếu như bọn họ vẫn bằng lòng tin tưởng cô.”
Đợi bọn họ rời đi hết Ngôn Hi mới thở ra một hơi thật dài, sống lưng đã sớm không còn kiên trì chống thẳng được nữa, nhẹ nhàng hạ xuống.
Lời Lâm Giai Giai nói cũng có lý, nhưng mà bây giờ... còn có người bằng lòng tin tưởng cô sao? Cho dù là có, nhưng chương trình tuyển chọn đã gạch tên của cô đi rồi, có thanh minh cũng không thể quay lại như lúc trước.
Hơn nữa Lâm Giai Giai còn đặc biệt chạy tới tìm cô để hủy hợp đồng ngay giữa đêm khuya... Phải là việc quan trọng như thế nào mới không thể đợi được đến sáng ngày hôm sau chứ? Nếu như bị truyền ra ngoài, bảo cô làm sao còn mặt mũi tiếp tục hoạt động trong giới nữa đây?
Ngôn Hi tự thu dọn đồ đạc của mình ở công ty, bình thường thời gian cô ở đây cũng không tính là nhiều, thế nhưng dù sao cũng đã làm việc ở đây hơn một năm, đồ đạc tích dần lại cũng khiến cô ôm không xuể.
Ngôn Hi chậm chạp bỏ đồ dùng cá nhân vào thùng giấy rồi ôm xuống dưới tầng. Lúc này không phải giờ hành chính, công ty rất ít người ra vào. Ánh đèn lờ mờ hắt ra từ những căn phòng có người trực ban lại giống như tâm trạng của cô.
Đi xuống tầng một thì gặp phải nhân viên lễ tân, Ngôn Hi đứng lại.
“Ngôn Hi, em không ngủ lại sao? Trời cũng muộn rồi.”
Ngôn Hi cố kéo khóe môi, nói: “Em phải đi.”
Chị gái ở quầy lễ tân vẫn tươi cười cố giữ cô lại: “Nhưng bây giờ không có xe, em lại ôm nhiều đồ như vậy... Đằng nào mai cũng tới công ty luyện thanh, hay là cứ ngủ lại ở đây đi.”
Nghe giọng điệu này, có lẽ là chị ấy vẫn chưa biết cô vừa mới bị ép chấm dứt hợp đồng với công ty. Ngôn Hi nâng tay ôm thùng giấy cao lên, che đi biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ nghe thấy cô nói: “Em phải đi, ngay bây giờ. Sau này... cũng không quay lại nữa.”
Nhân viên kia nghe không rõ lắm, ngơ ngẩn “hả?” một tiếng.
Ngôn Hi vội nâng gót: “Em tự xử lí được.”
Bước ra khỏi công ty, cô không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn. Nực cười biết bao nhiêu, lúc vào thì phải cực khổ tìm đủ mọi cách, tới hình tượng cũng phải đóng khung xây dựng theo ý muốn của người khác, lúc ra thì lại chẳng tốn chút công sức nào.
Chợt, một tia chớp lóe lên giữa bầu trời đêm. Ngôn Hi nheo mắt lại, ngước đầu lên nhìn, hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ run lên.
Mùa hè, mưa rào nói đến là đến, ngay đến một dấu hiệu báo trước cũng không có, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cho người ta không kịp trở tay.
Lúc trước mỗi khi ra khỏi cửa sẽ có xe riêng của công ty phụ trách đưa đón, bây giờ phải ôm cả thùng giấy to như vậy giữa đêm mưa thì lại không có lấy một ai tới giúp, cũng không bắt được taxi. Họa vô đơn chí, đúng là vận xui sẽ không bao giờ tới nhưng một khi nó tới thì không bao giờ đi một mình.
Hôm nay... cô gặp khá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Tí tách tí tách... Những hạt mưa rơi xuống.
Lúc này Ngôn Hi lâm vào tình thế khó xử, muốn bắt taxi thì sẽ phải đứng ở bên ngoài lề đường, nhưng ở đó không có mái che, cô sẽ bị mưa xối ướt. Hay là quay lại trước cổng công ty để trú mưa? Nhưng Ngôn Hi không do dự lâu, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô quay lại đó. Vừa rồi, chỉ mới mấy tiếng trước đây thôi cô đã bị ép rời khỏi công ty.
Nước mưa bị gió thổi hắt lên hai bên má khiến cô đau rát, Ngôn Hi xốc thùng giấy lên. Giây phút ấy trong lòng cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
...
Ở một tòa cao ốc nào đó...
Thư kí Lâm đứng ở trước văn phòng gõ cửa: “Vẫn chưa tan ca à?”
Diệp Khả Kì vừa vặn gập laptop xuống, thu dọn lại bàn làm việc: “Bây giờ thì tan ca rồi.”
Lâm Cầm tốt bụng nhắc nhở một câu rồi đi trước: “Vậy tôi cũng về đây, nhìn trời giống như sắp mưa rồi thì phải. Cậu cũng về sớm đi, chuyện ổn định công ty con cũng gần như hoàn thành rồi, không cần phải đi sớm về muộn như trước nữa.”
Diệp Khả Kì đi thang máy đến hầm đỗ xe, lúc lái xe ra ngoài anh mới phát hiện, đúng như lời Lâm Cầm nói, trời đang mưa. Chợt nhớ tới Mặt Trời Nhỏ của anh chỉ thích những ngày trời nắng ấm chứ không thích mưa rào, khóe môi Diệp Khả Kì vô thức cong lên. Mặt Trời Nhỏ của anh ấy à? Em ấy có một loại ma lực, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Không biết lúc này Mặt Trời Nhỏ đang làm gì, trời mưa to như thế này có biết đường mang theo ô hay không? Lo lắng một hồi Diệp Khả Kì lại tự cười nhạo mình. Mặt Trời Nhỏ của anh là ca sĩ, dù vướng phải chút rắc rối nhưng công ty vẫn ra sức bảo vệ, hơn nữa anh cũng tin tưởng cô, hẳn là cô vẫn ổn.
Muộn như vậy rồi chắc là bây giờ cô đã ở trên giường nằm ngủ ngon lành. Mặt Trời Nhỏ từng nói rồi, cô sợ mọc mụn nên sẽ đi ngủ sớm, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn một gương mặt xinh đẹp cả. Xinh đẹp ấy à, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Nghĩ như vậy nhưng Diệp Khả Kì vẫn không nhịn được đi đường vòng về nhà chỉ để lướt ngang qua công ty của ai đó. Từ khi chuyển đến thành phố này anh vẫn luôn thử vận may như vậy, thử xem xác suất tình cờ gặp được cô ở trên đoạn đường này là bao nhiêu.
---
Ngôn Hi uất ức, lồng ngực phập phồng lên xuống bị cô đè nén lại, hít thở khó khăn. Từ trước tới nay cô chưa từng phải chịu oan ức như vậy bao giờ, mệt mỏi chống đỡ mấy ngày qua đã là cực hạn.
Cuối cùng Ngôn Hi cũng hạ quyết tâm: “Kí.”
Lâm Giai Giai nở nụ cười chân thành nhất từ lúc vào cửa cho tới bây giờ, xem ra rất hài lòng với hành động của Ngôn Hi. Lúc này nhìn thấy Ngôn Hi thức thời như vậy, cô ta còn cảm thấy có phần vừa mắt.
Lâm Giai Giai phất phất tay, nói: “Trên giấy có viết, cô cứ đọc đi. Chỉ cần cô chịu rời khỏi đây, tôi đảm bảo sẽ không bắt cô trả một đồng vi phạm hợp đồng nào.”
Cô ta nháy mắt ra hiệu với người giữ hợp đồng, anh ta hiểu ý, lập tức tráo một bản hợp đồng lên trước.
Thật ra hôm nay Lâm Giai Giai đã chuẩn bị hai bản hợp đồng, nếu Ngôn Hi chịu rời khỏi công ty thì mọi chuyện sẽ được giải quyết trong êm đềm, còn nếu cô cố tình dây dưa không dứt... vậy thì bản hợp đồng kia sẽ không chỉ đơn giản là giải ước nữa mà là sa thải. Đều là chấm dứt hợp tác nhưng hai khái niệm này lại khác nhau một trời một vực.
Bàn tay thon dài của Ngôn Hi khẽ nhấc lên, hai người trợ lí bên cạnh lập tức đưa giấy bút đến. Cô cầm bút, siết chặt trong tay.
Ánh mắt Lâm Giai Giai cố chấp dõi theo từng động tác của cô, giống như chỉ hận không thể ngay lập tức nhìn thấy cô kí tên lên.
Người con gái này không biết là bố của cô ta kiếm ở đâu ra, vừa có nhan sắc lại có giọng hát trời ban, kí hợp đồng với công ty chưa đầy một tháng đã được lãnh đạo cấp cao của công ty cho phép ra mắt, mọi người trong công ty đều nói đùa với nhau, gọi cô ấy là Thiên hậu nhí.
Cô ta thừa nhận, là cô ta ghen tị. Cho nên khi scandal này vừa nổ ra, cô ta dựa vào việc bản thân là con gái của giám đốc mà trực tiếp soạn văn bản chấm dứt hợp đồng mang đến. Nhưng các cổ đông không đồng ý, bố của cô ta cũng nói phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa, đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ rồi mới đưa ra quyết định cuối cùng.
Vất vả lắm mới qua nửa tháng, đã lâu như vậy rồi mà Ngôn Hi còn chưa đưa ra được bất cứ lời giải thích hợp lí nào. Lúc này cô ta mới nhân lúc bố đi công tác ở thành phố khác mà mở cuộc họp thuyết phục các lãnh đạo cấp cao. Sự việc này càng để lâu càng ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của công ty, chẳng bao lâu sau, ý kiến của cô ta đã được bọn họ thông qua.
Trước khi Ngôn Hi kí tên, cô nhìn về phía Lâm Giai Giai, nói: “Hôm nay tôi kí tên lên trang giấy này không có nghĩa là tôi nhận sai, mà là bị các người ép.”
Kể từ khi Ngôn Hi được ra mắt, thời gian Lâm Giai Giai tiếp xúc với cô cũng không nhiều nhưng đa phần lần nào cũng nhìn thấy dáng vẻ rạng rỡ tươi cười giả tạo. Đây là lần đầu tiên Lâm Giai Giai thấy biểu cảm này của Ngôn Hi, tương phản cực lớn.
Fan mẹ của Ngôn Hi thường gọi cô là Mặt Trời Nhỏ, đó là bởi vì trên người Ngôn Hi có một loại ma lực, chỉ cần nhìn thấy cô là sẽ cảm thấy ấm áp, vui vẻ. Một vài fan nhan sắc thi thoảng cũng sẽ nói cô là Tiểu Tiên Nữ, bởi vì Ngôn Hi lớn lên rất xinh đẹp, khiến cho người khác không nỡ để cô phiền lòng, không dám mạo phạm thần tiên.
Lâm Giai Giai ghét nhất ở Ngôn Hi cũng chính là điểm này. Rõ ràng là cô sai, vậy mà còn dám bày ra vẻ mặt oan ức nhưng vẫn cố gắng kiên cường chống đỡ kia. Khiến cho Lâm Giai Giai có cảm giác bản thân giống như một mụ phù thủy độc ác đang vô lý bắt nạt cô công chúa nhỏ trắng trắng mềm mềm vậy.
Nhưng chỉ có cô ta biết, người này không hề đáng thương vô hại như vẻ bề ngoài. Sự cao ngạo đến đáng ghét của Ngôn Hi lúc mới vào công ty... người khác có thể không biết nhưng cô ta vẫn còn nhớ rất rõ.
Khi mọi chuyện được giải quyết xong xuôi, Lâm Giai Giai cầm lấy tập văn kiện xoay lưng bước đi. Trước khi ra khỏi cửa, không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô ta dừng lại một lúc, lạnh mặt nhắc nhở: “Công ty không bắt cô đền tiền vi phạm hợp đồng, trên hợp đồng cũng chỉ ghi đôi bên kết thúc hợp tác chứ không phải bị sa thải, nếu cô muốn thì có thể lấy cái này để tẩy não đám fan.”
Nói đến đây cô ta lại bật cười: “À, đấy là nếu như... Nếu như bọn họ vẫn bằng lòng tin tưởng cô.”
Đợi bọn họ rời đi hết Ngôn Hi mới thở ra một hơi thật dài, sống lưng đã sớm không còn kiên trì chống thẳng được nữa, nhẹ nhàng hạ xuống.
Lời Lâm Giai Giai nói cũng có lý, nhưng mà bây giờ... còn có người bằng lòng tin tưởng cô sao? Cho dù là có, nhưng chương trình tuyển chọn đã gạch tên của cô đi rồi, có thanh minh cũng không thể quay lại như lúc trước.
Hơn nữa Lâm Giai Giai còn đặc biệt chạy tới tìm cô để hủy hợp đồng ngay giữa đêm khuya... Phải là việc quan trọng như thế nào mới không thể đợi được đến sáng ngày hôm sau chứ? Nếu như bị truyền ra ngoài, bảo cô làm sao còn mặt mũi tiếp tục hoạt động trong giới nữa đây?
Ngôn Hi tự thu dọn đồ đạc của mình ở công ty, bình thường thời gian cô ở đây cũng không tính là nhiều, thế nhưng dù sao cũng đã làm việc ở đây hơn một năm, đồ đạc tích dần lại cũng khiến cô ôm không xuể.
Ngôn Hi chậm chạp bỏ đồ dùng cá nhân vào thùng giấy rồi ôm xuống dưới tầng. Lúc này không phải giờ hành chính, công ty rất ít người ra vào. Ánh đèn lờ mờ hắt ra từ những căn phòng có người trực ban lại giống như tâm trạng của cô.
Đi xuống tầng một thì gặp phải nhân viên lễ tân, Ngôn Hi đứng lại.
“Ngôn Hi, em không ngủ lại sao? Trời cũng muộn rồi.”
Ngôn Hi cố kéo khóe môi, nói: “Em phải đi.”
Chị gái ở quầy lễ tân vẫn tươi cười cố giữ cô lại: “Nhưng bây giờ không có xe, em lại ôm nhiều đồ như vậy... Đằng nào mai cũng tới công ty luyện thanh, hay là cứ ngủ lại ở đây đi.”
Nghe giọng điệu này, có lẽ là chị ấy vẫn chưa biết cô vừa mới bị ép chấm dứt hợp đồng với công ty. Ngôn Hi nâng tay ôm thùng giấy cao lên, che đi biểu cảm trên khuôn mặt, chỉ nghe thấy cô nói: “Em phải đi, ngay bây giờ. Sau này... cũng không quay lại nữa.”
Nhân viên kia nghe không rõ lắm, ngơ ngẩn “hả?” một tiếng.
Ngôn Hi vội nâng gót: “Em tự xử lí được.”
Bước ra khỏi công ty, cô không kìm lòng được mà quay đầu lại nhìn. Nực cười biết bao nhiêu, lúc vào thì phải cực khổ tìm đủ mọi cách, tới hình tượng cũng phải đóng khung xây dựng theo ý muốn của người khác, lúc ra thì lại chẳng tốn chút công sức nào.
Chợt, một tia chớp lóe lên giữa bầu trời đêm. Ngôn Hi nheo mắt lại, ngước đầu lên nhìn, hàng mi cong vút như cánh bướm khẽ run lên.
Mùa hè, mưa rào nói đến là đến, ngay đến một dấu hiệu báo trước cũng không có, cứ đột nhiên xuất hiện như vậy khiến cho người ta không kịp trở tay.
Lúc trước mỗi khi ra khỏi cửa sẽ có xe riêng của công ty phụ trách đưa đón, bây giờ phải ôm cả thùng giấy to như vậy giữa đêm mưa thì lại không có lấy một ai tới giúp, cũng không bắt được taxi. Họa vô đơn chí, đúng là vận xui sẽ không bao giờ tới nhưng một khi nó tới thì không bao giờ đi một mình.
Hôm nay... cô gặp khá nhiều chuyện ngoài ý muốn.
Tí tách tí tách... Những hạt mưa rơi xuống.
Lúc này Ngôn Hi lâm vào tình thế khó xử, muốn bắt taxi thì sẽ phải đứng ở bên ngoài lề đường, nhưng ở đó không có mái che, cô sẽ bị mưa xối ướt. Hay là quay lại trước cổng công ty để trú mưa? Nhưng Ngôn Hi không do dự lâu, sự kiêu ngạo của cô không cho phép cô quay lại đó. Vừa rồi, chỉ mới mấy tiếng trước đây thôi cô đã bị ép rời khỏi công ty.
Nước mưa bị gió thổi hắt lên hai bên má khiến cô đau rát, Ngôn Hi xốc thùng giấy lên. Giây phút ấy trong lòng cô cảm thấy vô cùng tủi thân.
...
Ở một tòa cao ốc nào đó...
Thư kí Lâm đứng ở trước văn phòng gõ cửa: “Vẫn chưa tan ca à?”
Diệp Khả Kì vừa vặn gập laptop xuống, thu dọn lại bàn làm việc: “Bây giờ thì tan ca rồi.”
Lâm Cầm tốt bụng nhắc nhở một câu rồi đi trước: “Vậy tôi cũng về đây, nhìn trời giống như sắp mưa rồi thì phải. Cậu cũng về sớm đi, chuyện ổn định công ty con cũng gần như hoàn thành rồi, không cần phải đi sớm về muộn như trước nữa.”
Diệp Khả Kì đi thang máy đến hầm đỗ xe, lúc lái xe ra ngoài anh mới phát hiện, đúng như lời Lâm Cầm nói, trời đang mưa. Chợt nhớ tới Mặt Trời Nhỏ của anh chỉ thích những ngày trời nắng ấm chứ không thích mưa rào, khóe môi Diệp Khả Kì vô thức cong lên. Mặt Trời Nhỏ của anh ấy à? Em ấy có một loại ma lực, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng khiến anh cảm thấy vui vẻ.
Không biết lúc này Mặt Trời Nhỏ đang làm gì, trời mưa to như thế này có biết đường mang theo ô hay không? Lo lắng một hồi Diệp Khả Kì lại tự cười nhạo mình. Mặt Trời Nhỏ của anh là ca sĩ, dù vướng phải chút rắc rối nhưng công ty vẫn ra sức bảo vệ, hơn nữa anh cũng tin tưởng cô, hẳn là cô vẫn ổn.
Muộn như vậy rồi chắc là bây giờ cô đã ở trên giường nằm ngủ ngon lành. Mặt Trời Nhỏ từng nói rồi, cô sợ mọc mụn nên sẽ đi ngủ sớm, chẳng có chuyện gì quan trọng hơn một gương mặt xinh đẹp cả. Xinh đẹp ấy à, nhìn thôi cũng thấy vui vẻ.
Nghĩ như vậy nhưng Diệp Khả Kì vẫn không nhịn được đi đường vòng về nhà chỉ để lướt ngang qua công ty của ai đó. Từ khi chuyển đến thành phố này anh vẫn luôn thử vận may như vậy, thử xem xác suất tình cờ gặp được cô ở trên đoạn đường này là bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.