Chương 23: .1: Mật Huyệt (1)
Ương Noãn
17/02/2024
Tống Lai Yên ngồi ở ghế lái phụ, thỉnh thoảng lại di chuyển mông một chút, giật giật gấu váy.
Cũng may bây giờ là thời kỳ đặc biệt, thế nên cho dù Tô Bội Tình có hỏi thì cô cũng có thể thản nhiên trả lời: “Băng vệ sinh hơi dính.”
“Thời gian này con nên chú ý vệ sinh nhiều hơn, thay băng và tắm rửa thường xuyên, nếu không rất dễ xuất hiện vi khuẩn, sau này sẽ lưu lại mầm bệnh.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Hôm nay Mạc Nhiên không về sao? Hình như vừa rồi mẹ không thấy nó.”
Cha dượng của Tống Lai Yên đang lái xe, nghe vợ mình hỏi như thế thì nghiêng đầu sang nhìn Tống Lai Yên, chờ cô trả lời.
“Con cũng không rõ lắm, chắc là không trở về.”
Tô Bội Tình liếc xéo con gái: “Không phải con với nó quan hệ không tồi sao? Sao lại không biết?”
Tống Lai Yên quay lại nhìn mẹ, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Rõ ràng mẹ bảo con cách xa anh ấy một chút còn gì, con làm theo lời mẹ.”
“Ừm, ngoan lắm.”
“Con có lúc nào không ngoan đâu?”
Đề tài này nhanh chóng dừng ở đây, Tô Bội Tình không phát giác ra manh mối gì.
Tính cách của Tống Lai Yên rất tốt, chỉ cần không đề cập đến chuyện cô mất cha từ nhỏ thì cô cũng có thể nói là sống hạnh phúc từ nhỏ. Cha dượng Lý Ngạn Vỹ cũng rất yêu quý cô, coi cô như con gái ruột của mình. Dù sao thì đứa con trai Mạc Nhiên cũng không thể mang lại cho ông ta cảm giác mình là một người cha, bây giờ ông ta có gia đình mới, cuối cùng cũng tìm được cảm giác tồn tại.
Nếu như so sánh với nhau thì Mạc trạch mặc dù vô cùng lộng lẫy xa hoa nhưng lại vô cùng quạnh quẽ, Mạc Nhiên không thích nơi này. Nếu như được lựa chọn, hắn thà ở trong những căn phòng cho thuê bình thường còn hơn.
Tống Lai Yên đáng yêu, chân thành, sạch sẽ, ấm áp. Nhưng nếu như muốn hình dung về Mạc Nhiên thì chắc là sẽ phải dùng những từ hoàn toàn tương phản lại. Thế nên từ trước tới giờ Mạc Nhiên đều không dám hi vọng xa vời có được cô, căn bản là vì hắn cảm thấy mình không xứng. Nhưng hắn không có cách nào khống chế ham muốn muốn tới gần cô của mình, thế nên hắn vẫn luôn cố tỏ ra kiêu ngạo để giữ khoảng cách, nhưng chỉ cần cô chủ động tới gần thì hắn sẽ không thể nào tiếp tục giả vờ nữa.
Mạc Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô nằm trong lồng ngực mình.
Đôi môi đỏ mọng ướt át, vạt áo sơ mi hé mở, lộ ra vòng eo thon thả. Quần lót tụt đến bắp chân, khu vực tam giác hơi nhô lên, màu hồng gợi cảm nổi bật giữa cặp đùi trắng như tuyết.
Mặt cô đỏ bừng, hai mắt mê ly.
Cặp mông vểnh lên, dán ở dưới hông hắn, không nhịn được mà run rẩy.
Bộ ngực mềm mại bị bàn tay của hắn nhào nặn thành đủ loại hình dạng, núm vú đáng thương bị kẹp chặt đến mức dựng đứng lên. Hai bắp đùi cô căng cứng, bắt đầu chống lên, không tự giác được mà dần dần ma sát theo từng nhịp đưa đẩy của hắn.
Mái tóc dài bồng bềnh xõa xuống, thân thể lấm tấm mồ hôi.
Những vệt nước dính dính và trong suốt đọng lại giữa hai chân cô, sau đó nhẹ nhàng chảy xuống.
Cũng may bây giờ là thời kỳ đặc biệt, thế nên cho dù Tô Bội Tình có hỏi thì cô cũng có thể thản nhiên trả lời: “Băng vệ sinh hơi dính.”
“Thời gian này con nên chú ý vệ sinh nhiều hơn, thay băng và tắm rửa thường xuyên, nếu không rất dễ xuất hiện vi khuẩn, sau này sẽ lưu lại mầm bệnh.”
“Vâng.” Cô ngoan ngoãn gật đầu.
“Hôm nay Mạc Nhiên không về sao? Hình như vừa rồi mẹ không thấy nó.”
Cha dượng của Tống Lai Yên đang lái xe, nghe vợ mình hỏi như thế thì nghiêng đầu sang nhìn Tống Lai Yên, chờ cô trả lời.
“Con cũng không rõ lắm, chắc là không trở về.”
Tô Bội Tình liếc xéo con gái: “Không phải con với nó quan hệ không tồi sao? Sao lại không biết?”
Tống Lai Yên quay lại nhìn mẹ, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Rõ ràng mẹ bảo con cách xa anh ấy một chút còn gì, con làm theo lời mẹ.”
“Ừm, ngoan lắm.”
“Con có lúc nào không ngoan đâu?”
Đề tài này nhanh chóng dừng ở đây, Tô Bội Tình không phát giác ra manh mối gì.
Tính cách của Tống Lai Yên rất tốt, chỉ cần không đề cập đến chuyện cô mất cha từ nhỏ thì cô cũng có thể nói là sống hạnh phúc từ nhỏ. Cha dượng Lý Ngạn Vỹ cũng rất yêu quý cô, coi cô như con gái ruột của mình. Dù sao thì đứa con trai Mạc Nhiên cũng không thể mang lại cho ông ta cảm giác mình là một người cha, bây giờ ông ta có gia đình mới, cuối cùng cũng tìm được cảm giác tồn tại.
Nếu như so sánh với nhau thì Mạc trạch mặc dù vô cùng lộng lẫy xa hoa nhưng lại vô cùng quạnh quẽ, Mạc Nhiên không thích nơi này. Nếu như được lựa chọn, hắn thà ở trong những căn phòng cho thuê bình thường còn hơn.
Tống Lai Yên đáng yêu, chân thành, sạch sẽ, ấm áp. Nhưng nếu như muốn hình dung về Mạc Nhiên thì chắc là sẽ phải dùng những từ hoàn toàn tương phản lại. Thế nên từ trước tới giờ Mạc Nhiên đều không dám hi vọng xa vời có được cô, căn bản là vì hắn cảm thấy mình không xứng. Nhưng hắn không có cách nào khống chế ham muốn muốn tới gần cô của mình, thế nên hắn vẫn luôn cố tỏ ra kiêu ngạo để giữ khoảng cách, nhưng chỉ cần cô chủ động tới gần thì hắn sẽ không thể nào tiếp tục giả vờ nữa.
Mạc Nhiên nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô nằm trong lồng ngực mình.
Đôi môi đỏ mọng ướt át, vạt áo sơ mi hé mở, lộ ra vòng eo thon thả. Quần lót tụt đến bắp chân, khu vực tam giác hơi nhô lên, màu hồng gợi cảm nổi bật giữa cặp đùi trắng như tuyết.
Mặt cô đỏ bừng, hai mắt mê ly.
Cặp mông vểnh lên, dán ở dưới hông hắn, không nhịn được mà run rẩy.
Bộ ngực mềm mại bị bàn tay của hắn nhào nặn thành đủ loại hình dạng, núm vú đáng thương bị kẹp chặt đến mức dựng đứng lên. Hai bắp đùi cô căng cứng, bắt đầu chống lên, không tự giác được mà dần dần ma sát theo từng nhịp đưa đẩy của hắn.
Mái tóc dài bồng bềnh xõa xuống, thân thể lấm tấm mồ hôi.
Những vệt nước dính dính và trong suốt đọng lại giữa hai chân cô, sau đó nhẹ nhàng chảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.