Chương 5: .1: Mộng Xuân (3)
Ương Noãn
16/02/2024
Lớp năm hai cuối cùng cũng tan học.
Tống Lai Yên chờ gần một tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Mạc Yên. Cô nhanh chóng đi tới, giọng điệu không quá tự nhiên, mỉm cười gọi hắn một tiếng: “Anh trai.”
Nụ cười ngọt ngào và thẳng thắn đó khiến Úc Sâm đi cùng Mạc Nhiên ngẩn người. Cậu ta hoàn toàn bị sốc, chẳng phải Mạc Nhiên là đứa con trai duy nhất trong gia đình sao? Làm sao lại tự nhiên xuất hiện một cô em gái thế này? Chắc chắn không phải em gái ruột. Thì ra Lý Ngạn Vỹ không những lấy vợ mới mà còn có thêm một cục nợ lớn tướng như thế này!
Cậu ta cảm thấy mình đã đoán ra được tại sao mấy ngày nay tâm tình của Mạc Nhiên lại kém như vậy rồi.
Nghĩ như vậy, Úc Sâm vô thức nhìn về phía Mạc Nhiên một chút. Kết quả cậu ta lại phát hiện vừa rồi hình như Mạc Nhiên khẽ nhếch khóe miệng lên, đó là mỉm cười sao?
Không thể nào!
Chắc chỉ là nhếch miệng một chút mà thôi.
“Anh trai, tối nay anh có về nhà không?”
Mạc Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì Úc Sâm đã lập tức thay hắn đáp lời: “Về nhà làm gì? Về để tự chuối lấy bực mình à? Nếu đổi lại là cô thì cô có thoải mái khi đối diện với mẹ kế không?”
Tống Lai Yên nhìn cậu ta một cái, rồi lại nhìn Mạc Yên: “Vậy... Buổi tối anh ngủ ở đâu?”
“Chuyện này không cần cô phải quan tâm, ngủ ở khách sạn còn hơn là về nhà, phải không Mạc Nhiên?”
Úc Sâm nói thế là xuất phát từ ý tốt, cậu ta biết Mạc Nhiên cũng không muốn về, thế nên mới chủ động nói thay cho hắn.
Tống Lai Yên cũng không nói gì nữa, yên lặng đi sau lưng Mạc Nhiên và nhóm bạn của hắn, giữ một khoảng cách nhất định với bọn họ.
“Cô em gái “mua một tặng một” này của cậu cũng không đáng ghét lắm, ngoan ngoãn nghe lời.”
“Đều là giả vờ thôi, chẳng phải chính Mạc Nhiên đã nói là cô ta nhân lúc cậu ấy không có nhà thì tự tiện vào phòng của cậu ấy còn gì?”
“Sợ cô ấy không nghe thấy à?” Chính chủ dường như không muốn đề cập tới chuyện này nữa: “Đây là chuyện cả tôi, các cậu quan tâm làm gì?”
Đến tận bây giờ Mạc Nhiên vẫn chưa nói rõ là tối nay mình có về nhà hay không, thế nên Tống Lai Yên đành phải một đường đi theo hắn đến bãi đỗ xe. Những nam sinh kia lần lượt lên xe, chỉ còn lại Tống Lai Yên và Mạc Nhiên.
“Đưa em về.” Hắn nói.
Tống Lai Yên cảm thấy giọng nói của hắn vô cùng dễ nghe, tiếc là hắn lại luôn ít nói.
“Sau này không cần chờ nữa, cha mẹ em sẽ lo lắng.”
“Em nói với bọn họ rồi, em tới lớp tự học thêm một tiết nữa.”
Mạc Nhiên: “Cho anh mượn điện thoại một chút, anh quên mang rồi.”
Tống Lai Yên để điện thoại trong cặp, phải mở cặp ra mới lấy được.
Cô vừa mới tháo dây bên vai trái ra thì Mạc Nhiên đã lập tức đỡ lấy ba lo cho cô.
Hắn lấy điện thoại, sau đó cũng không trả balo lại cho cô.
Tống Lai Yên thấy hắn nói chuyện điện thoại thì không lên tiếng quấy rầy. Nhưng cô cũng không tiện để hắn xách balo của mình, thế là vươn tay ra định lấy lại balo, lại không cẩn thận đụng vào ngón tay của hắn. Trái tim cô lập tức đập thình thịch.
Mạc Nhiên ngồi ở phía sau xe, Tống Lai Yên cũng tự giác ngồi vào cùng hắn. Cô để balo ở giữa hai người, suy nghĩ một chút rồi lại đặt lên đùi, nghĩ ngợi chút nữa rồi lại để sang bên cạnh.
Mạc Nhiên giống như không để ý đến hành động của cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Tới Lý trạch.”
Tài xế kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, một mực làm theo mệnh lệnh.
Tống Lai Yên nghe thế thì biết chắc chắn tối nay hắn về nhà, cô phải cố gắng lắm mới không nhảy cẫng lên. Cô quay sang nhìn hắn, thấy hắn đang dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Lai Yên lập tức lấy điện thoại ra, len lén chụp ảnh.
Mặc dù trong xe hơi tối, nhưng khí chất của Mạc Nhiên như vậy, vẫn có thể chụp ra được một bức ảnh hoàn hảo.
Ngày nào Tô Bội Tình cũng chờ con gái trở về, nếu như Tống Lai Yên về muộn thì bà ta sẽ truy rõ nguyên do.
Bà ta vừa mới bưng thức ăn khuya lên bàn thì nghe thấy tiếng mở cửa. Tô Bội Tình mỉm cười, từ trong phòng bếp đi ra: “Mẹ để lại cho con ít sườn xào chua ngọt, muốn...” Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy bên cạnh con gái còn một người khác.
“Mẹ, chúng con về rồi.” Tống Lai Yên ngọt ngào chào hỏi. Tô Bội Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, bà ta nghe thấy cô nói “chúng con” thì khó chịu ra mặt.
Nhưng Tô Bội Tình nhanh chóng giấu sự khó chịu của mình đi, bước lên phía trước, mỉm cười với Mạc Nhiên: “Ồ, hai con về chung à? Ngồi... Ngồi ăn cơm luôn thể...” Giọng điệu rõ ràng là chẳng quen thuộc gì.
Mạc Nhiên hoàn toàn không để ý, thay giày rồi đi lên lầu.
“Anh trai!” Tống Lai Yên vội vàng gọi hắn, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Cô muốn đuổi theo hắn lên lầu, Tô Bội Tình lập tức ho một tiếng. Tống Lai Yên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mẹ mình.
Cô đứng ở bậc cầu thang, bóng lưng của Mạc Nhiên nhanh chóng biến mất tại chỗ rẽ.
Tô Bội Tình nhanh chân đi tới, cầm lấy cổ tay cô, kéo thẳng vào trong phòng bếp.
“Tống Lai Yên, con làm cái gì thế hả? Cứ lẽo đẽo đi sau nó như một con chó vậy, nó đâu có thèm để ý đến con đâu?”
Tống Lai Yên chờ gần một tiếng đồng hồ mới nhìn thấy Mạc Yên. Cô nhanh chóng đi tới, giọng điệu không quá tự nhiên, mỉm cười gọi hắn một tiếng: “Anh trai.”
Nụ cười ngọt ngào và thẳng thắn đó khiến Úc Sâm đi cùng Mạc Nhiên ngẩn người. Cậu ta hoàn toàn bị sốc, chẳng phải Mạc Nhiên là đứa con trai duy nhất trong gia đình sao? Làm sao lại tự nhiên xuất hiện một cô em gái thế này? Chắc chắn không phải em gái ruột. Thì ra Lý Ngạn Vỹ không những lấy vợ mới mà còn có thêm một cục nợ lớn tướng như thế này!
Cậu ta cảm thấy mình đã đoán ra được tại sao mấy ngày nay tâm tình của Mạc Nhiên lại kém như vậy rồi.
Nghĩ như vậy, Úc Sâm vô thức nhìn về phía Mạc Nhiên một chút. Kết quả cậu ta lại phát hiện vừa rồi hình như Mạc Nhiên khẽ nhếch khóe miệng lên, đó là mỉm cười sao?
Không thể nào!
Chắc chỉ là nhếch miệng một chút mà thôi.
“Anh trai, tối nay anh có về nhà không?”
Mạc Nhiên còn chưa kịp lên tiếng thì Úc Sâm đã lập tức thay hắn đáp lời: “Về nhà làm gì? Về để tự chuối lấy bực mình à? Nếu đổi lại là cô thì cô có thoải mái khi đối diện với mẹ kế không?”
Tống Lai Yên nhìn cậu ta một cái, rồi lại nhìn Mạc Yên: “Vậy... Buổi tối anh ngủ ở đâu?”
“Chuyện này không cần cô phải quan tâm, ngủ ở khách sạn còn hơn là về nhà, phải không Mạc Nhiên?”
Úc Sâm nói thế là xuất phát từ ý tốt, cậu ta biết Mạc Nhiên cũng không muốn về, thế nên mới chủ động nói thay cho hắn.
Tống Lai Yên cũng không nói gì nữa, yên lặng đi sau lưng Mạc Nhiên và nhóm bạn của hắn, giữ một khoảng cách nhất định với bọn họ.
“Cô em gái “mua một tặng một” này của cậu cũng không đáng ghét lắm, ngoan ngoãn nghe lời.”
“Đều là giả vờ thôi, chẳng phải chính Mạc Nhiên đã nói là cô ta nhân lúc cậu ấy không có nhà thì tự tiện vào phòng của cậu ấy còn gì?”
“Sợ cô ấy không nghe thấy à?” Chính chủ dường như không muốn đề cập tới chuyện này nữa: “Đây là chuyện cả tôi, các cậu quan tâm làm gì?”
Đến tận bây giờ Mạc Nhiên vẫn chưa nói rõ là tối nay mình có về nhà hay không, thế nên Tống Lai Yên đành phải một đường đi theo hắn đến bãi đỗ xe. Những nam sinh kia lần lượt lên xe, chỉ còn lại Tống Lai Yên và Mạc Nhiên.
“Đưa em về.” Hắn nói.
Tống Lai Yên cảm thấy giọng nói của hắn vô cùng dễ nghe, tiếc là hắn lại luôn ít nói.
“Sau này không cần chờ nữa, cha mẹ em sẽ lo lắng.”
“Em nói với bọn họ rồi, em tới lớp tự học thêm một tiết nữa.”
Mạc Nhiên: “Cho anh mượn điện thoại một chút, anh quên mang rồi.”
Tống Lai Yên để điện thoại trong cặp, phải mở cặp ra mới lấy được.
Cô vừa mới tháo dây bên vai trái ra thì Mạc Nhiên đã lập tức đỡ lấy ba lo cho cô.
Hắn lấy điện thoại, sau đó cũng không trả balo lại cho cô.
Tống Lai Yên thấy hắn nói chuyện điện thoại thì không lên tiếng quấy rầy. Nhưng cô cũng không tiện để hắn xách balo của mình, thế là vươn tay ra định lấy lại balo, lại không cẩn thận đụng vào ngón tay của hắn. Trái tim cô lập tức đập thình thịch.
Mạc Nhiên ngồi ở phía sau xe, Tống Lai Yên cũng tự giác ngồi vào cùng hắn. Cô để balo ở giữa hai người, suy nghĩ một chút rồi lại đặt lên đùi, nghĩ ngợi chút nữa rồi lại để sang bên cạnh.
Mạc Nhiên giống như không để ý đến hành động của cô, ánh mắt vẫn luôn nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
“Tới Lý trạch.”
Tài xế kinh ngạc một chút, nhưng cũng không hỏi nhiều, một mực làm theo mệnh lệnh.
Tống Lai Yên nghe thế thì biết chắc chắn tối nay hắn về nhà, cô phải cố gắng lắm mới không nhảy cẫng lên. Cô quay sang nhìn hắn, thấy hắn đang dựa vào thành ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Tống Lai Yên lập tức lấy điện thoại ra, len lén chụp ảnh.
Mặc dù trong xe hơi tối, nhưng khí chất của Mạc Nhiên như vậy, vẫn có thể chụp ra được một bức ảnh hoàn hảo.
Ngày nào Tô Bội Tình cũng chờ con gái trở về, nếu như Tống Lai Yên về muộn thì bà ta sẽ truy rõ nguyên do.
Bà ta vừa mới bưng thức ăn khuya lên bàn thì nghe thấy tiếng mở cửa. Tô Bội Tình mỉm cười, từ trong phòng bếp đi ra: “Mẹ để lại cho con ít sườn xào chua ngọt, muốn...” Kết quả là vừa mới ngẩng đầu lên thì đã nhìn thấy bên cạnh con gái còn một người khác.
“Mẹ, chúng con về rồi.” Tống Lai Yên ngọt ngào chào hỏi. Tô Bội Tình nhanh chóng lấy lại tinh thần, bà ta nghe thấy cô nói “chúng con” thì khó chịu ra mặt.
Nhưng Tô Bội Tình nhanh chóng giấu sự khó chịu của mình đi, bước lên phía trước, mỉm cười với Mạc Nhiên: “Ồ, hai con về chung à? Ngồi... Ngồi ăn cơm luôn thể...” Giọng điệu rõ ràng là chẳng quen thuộc gì.
Mạc Nhiên hoàn toàn không để ý, thay giày rồi đi lên lầu.
“Anh trai!” Tống Lai Yên vội vàng gọi hắn, nhưng hắn hoàn toàn không có ý định dừng lại.
Cô muốn đuổi theo hắn lên lầu, Tô Bội Tình lập tức ho một tiếng. Tống Lai Yên quay đầu lại, đối diện với ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mẹ mình.
Cô đứng ở bậc cầu thang, bóng lưng của Mạc Nhiên nhanh chóng biến mất tại chỗ rẽ.
Tô Bội Tình nhanh chân đi tới, cầm lấy cổ tay cô, kéo thẳng vào trong phòng bếp.
“Tống Lai Yên, con làm cái gì thế hả? Cứ lẽo đẽo đi sau nó như một con chó vậy, nó đâu có thèm để ý đến con đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.