Ngọn Lửa Dục Cháy

Chương 13: .1

Ương Noãn

17/02/2024

“Tiểu Yên, hôm nay con mấy giờ về nhà?” Giọng nói của Tô Bội Tình từ đầu hành lang truyền đến.

Cô tắt vòi hoa sen đi, bối rối hỏi lại: “Sao mẹ lại hỏi thế?”

“Sợ con chưa ăn cơm tối.”

“À...” Cô thở phào một hơi: “Hôm nay trời mưa to nên con ăn luôn ở căn tin rồi.”

Tô Bội Tình thấy cô đang giặt quần lót thì bất mãn nhíu mày: “Sao cứ đến kỳ kinh nguyệt là con lại làm bẩn ra quần thế?”

“Con... Con cũng không biết...”

“Mẹ nghe tài xế nói hôm nay con về cùng với Mạc Nhiên?”

Tống Lai Yên nhỏ giọng “Vâng” một cái, cũng không muốn nói nhiều nữa.

“Không phải mẹ đã bảo con hạn chế tiếp xúc với nó thôi sao? Sao con không chịu nghe lời của mẹ vậy?”

“Con xin mẹ đấy, anh ấy học năm hai, con học năm nhất, có thể tiếp xúc gì với nhau được chứ? Chỉ là buổi tối cùng nhau trở về nhà thôi mà.”

Tô Bội Tình cười nhạo: “Cùng nhau về nhà cũng không được, tuổi tác của hai đứa gần ngang nhau, con có biết nam nữ thụ thụ bất thân không hả?”

Tống Lai Yên muốn nói lại, nhưng nghĩ đến sự thân mật tối hôm nay thì cô lại không nói được câu nào nữa.

“Từ nay về sau không được cùng đi cùng về với Mạc Nhiên nữa, ngoan ngoãn đi với tài xế riêng của con, nghe thấy chưa?”

Tống Lai Yên không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm chậu nước màu hồng nhạt.

Cô không phải một người có thể tự động kiềm chế. Cho dù biết mẹ chán ghét Mạc Nhiên, nhưng cô vẫn không muốn thỏa hiệp, bởi vì chỉ có khoảng thời gian đó cô mới có thể ở cạnh hắn.

Tô Bội Tình nhìn thấy cô do dự như vậy thì không cho cô bất cứ đường lui nào nữa: “Được rồi, sau này mẹ sẽ tự mình đi đón con.”

Tống Lai Yên vừa nghiêng đầu vừa trợn tròn mắt: “Mẹ!”

“Dù sao bây giờ tiền cũng kiếm đủ rồi, không cần phải đi sớm về hôm làm bánh kem nữa, buổi tối mẹ có nhiều thời gian.”

“Mẹ cho con chút thời gian riêng tư được không?”

“Mẹ đi đón con thì con không có thời gian riêng tư nữa à? Chẳng lẽ con làm chuyện gì không dám để cho người khác biết?”

Tống Lai Yên nghẹn họng, cuối cùng vẫn không nói lại được câu nào.



“Người khác muốn được cha mẹ đưa đón cũng chẳng có cơ hội, con thì càng lớn lại càng trái tính trái nết, hồi bé con ngoan ngoãn biết bao.”

Vậy là cơ hội đi cùng xe với Mạc Nhiên đã biến mất, Tống Lai Yên vừa tức vừa ấm ức. Nhưng như thế này vẫn chưa tính là gì, Tô Bội Tình vẫn còn làm những chuyện đáng sợ hơn nữa cơ. Bà ta luôn cảm thấy đêm nay cứ là lạ chỗ nào, nhất là biểu hiện của con gái, cứ mất tự nhiên, giống như đang che giấu chuyện gì đó.

Đầu tiên là bà ta đi vòng quanh phòng Tống Lai Yên kiểm tra một chút, còn đếm quần áo lót của cô xem có thiếu cái nào không. Bà ta còn muốn tới phòng Mạc Nhiên kiểm tra, nhưng lại không thể tùy tiện vào phòng hắn, mà Mạc Nhiên cũng chẳng thèm để ý đến bà ta. Thế là bà ta nghĩ được một biện pháp, để Tống Lai Yên tới gõ cửa, để xem phản ứng của Mạc Nhiên như thế nào, từ đó có thể nhìn ra hai đứa này đã thân mật tới trình độ nào.

Đáng tiếc là Mạc Nhiên còn thông minh hơn so với tưởng tượng của bà ta rất nhiều.

Hắn biết nhất định phải xử lý vết máu trên giường, nếu để mẹ kế nhìn thấy thì chắc chắn sẽ là một mối tai họa.

Hắn muốn cô, muốn vô cùng, muốn tách chân cô ra, đẩy ra cánh hoa đó, thò ngón tay vào bên trong làm loạn, đầu lưỡi trơn trượt chui vào nơi mềm mại non nớt của cô.

Loại ham muốn đó quá mãnh liệt, khiến hắn cảm thấy khó thở.

Nhưng may mà cuối cùng có thể nhịn được.

Tô Bội Tình giả vờ lo lắng nói với Tống Lai Yên: “Phòng của Mạc Nhiên có mùi gì vậy, không biết có phải cái gì cháy rồi không.”

Tống Lai Yên tâm tư đơn thuần, nghe thấy thế thì vội vàng chạy tới đập cửa phòng hắn, hoàn toàn không nghĩ đây là do mẹ mình muốn thăm dò. Nếu như cẩn thận suy nghĩ một chút thì nếu thực sự nghi ngờ hỏa hoạn thì Tô Bội Tình đã sớm ấn còi báo động, đồng thời bảo con gái mình tránh đi, làm sao có chuyện bảo cô đi lên như thế chứ?

Cũng may là khi cô gõ cửa thì Mạc Nhiên cũng không vội vàng mở ra ngay.

Tống Lai Yên lo lắng vô cùng, nhưng mấy phút sau cô cũng bắt đầu chậm rãi trấn tĩnh lại. Đúng là cô có ngửi được mùi khói, nhưng không phải là mùi lửa cháy. Tống Lai Yên nghi ngờ nhìn mẹ mình một chút, bắt đầu hoài nghi ý đồ của bà ta.

“Bên trong không có chuyện gì đâu.”

“Con bảo nó mở cửa ra một chút, chúng ta xác nhận lại xem thế nào.”

“Anh ấy chỉ đang hút thuốc mà thôi.”

“Mùi khói nặng như vậy, đóng kín cửa cũng khó thở, mở ra một chút đi.”

Tống Lai Yên trầm ngâm, đành phải nhẹ giọng gọi: “Mạc Nhiên, anh có ở bên trong không? Mở cửa ra một chút đi.”

Không có bất cứ tiếng đáp lại nào, Mạc Nhiên vẫn luôn lạnh lùng như vậy.

“Mẹ... Được rồi, đừng quấy rầy anh ấy thì hơn.”

“Không, nhất định phải mở cửa, để xem nó làm gì bên trong, nếu không thì mẹ không yên lòng.”



Cô thực sự hoài nghi mẹ mình muốn thay đổi biện pháp giám thị Mạc Nhiên, càng không muốn hỗ trợ: “Vậy mẹ tự đi mà gọi anh ấy, con về phòng đi ngủ.”

Nhưng cô chưa đi được mấy bước thì Tô Bội Tình đã ở sau lưng cô giận giữ hét lớn: “Lai Yên!”. Bà ta cũng không sợ Mạc Nhiên ở trong phòng nghe thấy.

“Mẹ, mẹ làm gì...”

“Ngôi nhà này hiện giờ là của mẹ, mẹ muốn xác nhận xem nó làm gì ở bên trong cũng không được à?”

Bà ta nhìn như là đang nói với Tống Lai Yên, nhưng thực ra là nói cho Mạc Nhiên nghe.

“Mẹ đừng nói thế.” Tống Lai Yên vội vàng hạ giọng: “Anh ấy nghe được đấy.”

Cô thực sự quá đơn thuần, không hiểu tâm tư của Tô Bội Tình.

“Đi thôi, mẹ, đừng quấy rầy anh ấy.” Tống Lai Yên nắm tay mẹ mình, lại bị bà ta không kiên trì hất ra.

“Rầm rầm rầm!

Tô Bội Tình tự mình gõ cửa, bắt Mạc Nhiên mở cửa ra.

Tống Lai Yên biến sắc, vội vàng chạy tới ngăn cản: “Mẹ, mẹ bình tĩnh một chút, mẹ làm thế này sẽ xảy ra mâu thuẫn đấy.”

“Hừ, mâu thuẫn cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”

Tống Lai Yên đang muốn lôi mẹ mình đi thì cửa bỗng mở ra.

Một mùi khói thuốc tràn ra, Tống Lai Yên ho sặc sụa.

Đáy mắt Mạc Nhiên phủ một tầng sương, không chút cảm xúc nhìn hai người bên ngoài, cũng không có ý định lên tiếng.

Tô Bội Tình đi vào trong phòng, đánh giá xung quanh: “Mạc Nhiên à, cháu cứ đóng cửa hút thuốc như thế sẽ làm hỏng đồ đạc trong phòng, mà bản thân cháu cũng không được thoải mái.”

Càng che càng lộ, Mạc Nhiên rất rõ bà ta muốn làm gì.

Bà ta không chịu buông tha bất cứ manh mối nào, bao gồm cả chiếc giường kia.

Trên giường có vết máu!

Tô Bội Tình sững người. Con gái bà ta hôm nay đến kỳ kinh nguyệt, mà trên giường của hắn lại có vết máu, điều này chứng tỏ cái gì!

Bà ta đang định chất vấn vết máu kia là như thế nào thì lại thấy Tống Lai Yên sốt ruột chạy tới: “Anh, tay anh sao lại bị thương thế kia?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện sắc
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ngọn Lửa Dục Cháy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook