Chương 6: .2: Mộng Xuân (3)
Ương Noãn
16/02/2024
“Sao mẹ lại nói như thế? Anh ấy là anh trai con.”
“Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi à? Con thì coi nó là anh trai, nhưng nó đâu có thèm coi con là em gái? Thái độ của nó đối với con như thế nào, chẳng lẽ con không nhìn ra à?”
Tô Bội Tình thở dài: “Chúng ta vừa mới chuyển vào nhà này, đáng lẽ phải ra oai phủ đầu, nào ngờ con lại cứ bám dính lấy nó. Con nói xem mẹ làm gì còn mặt mũi nào nữa hả?”
Tống Lai Yên không lên tiếng, để mặc cho bà trách mắng.
“Con thành thật khai báo cho mẹ, tại sao hôm nay hai đứa lại về chúng với nhau? Có phải con cố tình chờ nó không?”
“Không phải, là vì hôm nay chú Chu có việc không tới đón con được, nên anh Mạc Nhiên mới đưa con về nhà.”
Tô Bội Tình không hề nghi ngờ con gái mình, nghe cô nói như vậy thì sắc mặt cũng nhu hòa đi đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn hà khắc như cũ: “Đừng có quá gần gũi với Mạc Nhiên, nhà họ Mạc không phải thứ tốt đẹp gì đâu!”
Tống Lai Yên nhìn vô cùng nhu thuận, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt vừa ấm ức vừa vô tội. Cô cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả, người một nhà chẳng phải nên thân thiết với nhau hay sao? Nhưng mà Tô Bội Tình ngay từ đầu đã không thích nhà họ Mạc, mà thái độ của Mạc Nhiên lúc nào cũng ngạo mạn như vậy.
“Con bé ngốc.” Tô Bội Tình chọc chọc trán Tống Lai Yên: “Mẹ bảo con giữ khoảng cách với Mạc Nhiên, con có nghe không đấy? Nó muốn gì có nấy, căn bản chẳng cần con phải quan tâm đâu, con cũng chẳng cho nó được cái gì.”
Mười giờ tối, Tô Bội Tình ngủ rồi, mà Lý Ngạn Vỹ vẫn chưa trở lại.
Tống Lai Yên ở tầng ba, Mạc Nhiên ở tầng bốn, cả hai đều chưa ngủ.
Năm phút sau, cô rón rén đi tới phòng của hắn.
Tô Bội Tình mới tắm xong nên không mặc áo ngực, thiếu nữ đang thời kỳ phát triển, phần ngực hơi nhô lên dưới lớp váy ngủ.
Không phải cô chủ động lên, đêm nay mẹ cô mắng cô một trận như thế, cô nào dám chủ động tới tìm Mạc Nhiên chứ? Là Mạc Nhiên nhắn tin bảo cô lên phòng của hắn, không biết hắn lấy số điện thoại của cô ở đâu ra. Tống Lai Yên tắm xong thì nhận được tin nhắn, trong tin nhắn chỉ có một bức ảnh, cô lập tức đi lên lầu.
Mao Cầu đang nằm ngủ ngon lành dưới gầm giường của hắn, cô mở cửa đi vào mà nó cũng không biết.
Tống Lai Yên vội vàng ôm lấy nó. Mao Cầu giật mình tỉnh dậy, kêu lên một tiếng rồi chạy tới quấn lấy chân Mạc Nhiên, Tống Lai Yên cũng không hiểu sao Mao Cầu lại thích ở cạnh Mạc Nhiên đến vậy.
“Mao Mao, không được chạy loạn, mau lại đây.”
Mao Cầu hoàn toàn không để ý đến cô. Cô đành phải ngồi xổm xuống đất, cố gắng bắt lấy nó.
Cô cứ tới gần là Mao Cầu lại chạy, Tống Lai Yên nghe thấy Mạc Nhiên hít sâu một hơi, chắc chắn hắn đã dùng sạch hết mọi sự kiên nhẫn rồi. Tống Lai Yên sợ mình chọc giận hắn, vội vàng muốn bắt Mao Cầu lại, không cẩn thận va trán vào ghế cái bộp một tiếng.
“Ai ui.” Cô ôm đầu kêu lên một tiếng.
Mạc Nhiên đột nhiên đẩy cái ghế sang một bên, âm thanh chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên vô cùng chói tai, khiến Tống Lai Yên giật mình, theo phản xạ co người lại.
Tống Lai Yên còn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Nhiên đã vươn tay kéo cô đứng dậy.
Trong nháy mắt, cô lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, gương mặt của hắn chỉ còn cách cô một chút.
Tống Lai Yên thở hổn hển, hơi thở nóng rực cứ thế phả lên cổ và cằm hắn.
Làm lòng hắn ngứa ngáy.
Hắn đột nhiên vươn tay ra, dọa cô sợ nhắm chặt mắt lại.
Ngón tay hắn không nặng không nhẹ mà xẹt qua trán cô, vết thương lập tức đau nhói.
“Chảy máu rồi.” Mạc Nhiên nghiêng người sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra băng dính cá nhân.
Sau đó, hắn cẩn thận mà dán lên vết thương của cô. Sau khi dán xong, tư thế của hai người vẫn giữ nguyên như vậy.
Bởi vì khoảng cách chiều cao nên cô chỉ đứng tới cằm hắn, hắn chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể giam cầm cô lại trong lòng mình.
Phía sau là tủ, phía trước là hắn, Tống Lai Yên không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhích sang bên cạnh một chút. Kết quả là Mạc Nhiên cũng nhích sang một chút.
“Anh trai...” Tống Lai Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn, lắp bắp: “Anh... Anh muốn làm gì?”
“Em cứ cầm đồ của anh như vậy à?” Giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua trái tim cô, khiến cô không còn tâm tư nghe xem nội dung hắn nói là gì.
Mạc Nhiên thò tay vào trong túi quần cô tìm tòi.
Tống Lai Yên khiếp sợ mở to hai mắt.
“A!” Cô căng thẳng đến mức bủn rủn cả người, dựa sát vào chiếc tủ sau lưng. Bầu ngực phập phồng dưới mảnh vải mỏng, kịch liệt run rẩy.
Lòng bàn tay nóng rực chạm lên bắp đùi cô, cô không nhịn được mà giật bắn mình, cổ họng cũng không nhịn được mà tràn ra tiếng rên rỉ. Mạc Nhiên dùng sức ma sát phần da thịt mịn màng, mặc dù còn cách một lớp vải nhưng hắn vẫn hoàn toàn cảm nhận được sự căng thẳng của cô.
“Chẳng phải mẹ đã nói với con rồi à? Con thì coi nó là anh trai, nhưng nó đâu có thèm coi con là em gái? Thái độ của nó đối với con như thế nào, chẳng lẽ con không nhìn ra à?”
Tô Bội Tình thở dài: “Chúng ta vừa mới chuyển vào nhà này, đáng lẽ phải ra oai phủ đầu, nào ngờ con lại cứ bám dính lấy nó. Con nói xem mẹ làm gì còn mặt mũi nào nữa hả?”
Tống Lai Yên không lên tiếng, để mặc cho bà trách mắng.
“Con thành thật khai báo cho mẹ, tại sao hôm nay hai đứa lại về chúng với nhau? Có phải con cố tình chờ nó không?”
“Không phải, là vì hôm nay chú Chu có việc không tới đón con được, nên anh Mạc Nhiên mới đưa con về nhà.”
Tô Bội Tình không hề nghi ngờ con gái mình, nghe cô nói như vậy thì sắc mặt cũng nhu hòa đi đôi chút, nhưng giọng điệu vẫn hà khắc như cũ: “Đừng có quá gần gũi với Mạc Nhiên, nhà họ Mạc không phải thứ tốt đẹp gì đâu!”
Tống Lai Yên nhìn vô cùng nhu thuận, cô cụp mắt xuống, vẻ mặt vừa ấm ức vừa vô tội. Cô cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả, người một nhà chẳng phải nên thân thiết với nhau hay sao? Nhưng mà Tô Bội Tình ngay từ đầu đã không thích nhà họ Mạc, mà thái độ của Mạc Nhiên lúc nào cũng ngạo mạn như vậy.
“Con bé ngốc.” Tô Bội Tình chọc chọc trán Tống Lai Yên: “Mẹ bảo con giữ khoảng cách với Mạc Nhiên, con có nghe không đấy? Nó muốn gì có nấy, căn bản chẳng cần con phải quan tâm đâu, con cũng chẳng cho nó được cái gì.”
Mười giờ tối, Tô Bội Tình ngủ rồi, mà Lý Ngạn Vỹ vẫn chưa trở lại.
Tống Lai Yên ở tầng ba, Mạc Nhiên ở tầng bốn, cả hai đều chưa ngủ.
Năm phút sau, cô rón rén đi tới phòng của hắn.
Tô Bội Tình mới tắm xong nên không mặc áo ngực, thiếu nữ đang thời kỳ phát triển, phần ngực hơi nhô lên dưới lớp váy ngủ.
Không phải cô chủ động lên, đêm nay mẹ cô mắng cô một trận như thế, cô nào dám chủ động tới tìm Mạc Nhiên chứ? Là Mạc Nhiên nhắn tin bảo cô lên phòng của hắn, không biết hắn lấy số điện thoại của cô ở đâu ra. Tống Lai Yên tắm xong thì nhận được tin nhắn, trong tin nhắn chỉ có một bức ảnh, cô lập tức đi lên lầu.
Mao Cầu đang nằm ngủ ngon lành dưới gầm giường của hắn, cô mở cửa đi vào mà nó cũng không biết.
Tống Lai Yên vội vàng ôm lấy nó. Mao Cầu giật mình tỉnh dậy, kêu lên một tiếng rồi chạy tới quấn lấy chân Mạc Nhiên, Tống Lai Yên cũng không hiểu sao Mao Cầu lại thích ở cạnh Mạc Nhiên đến vậy.
“Mao Mao, không được chạy loạn, mau lại đây.”
Mao Cầu hoàn toàn không để ý đến cô. Cô đành phải ngồi xổm xuống đất, cố gắng bắt lấy nó.
Cô cứ tới gần là Mao Cầu lại chạy, Tống Lai Yên nghe thấy Mạc Nhiên hít sâu một hơi, chắc chắn hắn đã dùng sạch hết mọi sự kiên nhẫn rồi. Tống Lai Yên sợ mình chọc giận hắn, vội vàng muốn bắt Mao Cầu lại, không cẩn thận va trán vào ghế cái bộp một tiếng.
“Ai ui.” Cô ôm đầu kêu lên một tiếng.
Mạc Nhiên đột nhiên đẩy cái ghế sang một bên, âm thanh chân ghế ma sát với sàn nhà vang lên vô cùng chói tai, khiến Tống Lai Yên giật mình, theo phản xạ co người lại.
Tống Lai Yên còn chưa kịp phản ứng lại thì Mạc Nhiên đã vươn tay kéo cô đứng dậy.
Trong nháy mắt, cô lập tức đứng dậy khỏi mặt đất, gương mặt của hắn chỉ còn cách cô một chút.
Tống Lai Yên thở hổn hển, hơi thở nóng rực cứ thế phả lên cổ và cằm hắn.
Làm lòng hắn ngứa ngáy.
Hắn đột nhiên vươn tay ra, dọa cô sợ nhắm chặt mắt lại.
Ngón tay hắn không nặng không nhẹ mà xẹt qua trán cô, vết thương lập tức đau nhói.
“Chảy máu rồi.” Mạc Nhiên nghiêng người sang một bên, từ trong ngăn kéo lấy ra băng dính cá nhân.
Sau đó, hắn cẩn thận mà dán lên vết thương của cô. Sau khi dán xong, tư thế của hai người vẫn giữ nguyên như vậy.
Bởi vì khoảng cách chiều cao nên cô chỉ đứng tới cằm hắn, hắn chỉ cần hơi nghiêng người một chút là có thể giam cầm cô lại trong lòng mình.
Phía sau là tủ, phía trước là hắn, Tống Lai Yên không biết phải làm thế nào, chỉ có thể nhích sang bên cạnh một chút. Kết quả là Mạc Nhiên cũng nhích sang một chút.
“Anh trai...” Tống Lai Yên ngẩng đầu lên nhìn hắn, lắp bắp: “Anh... Anh muốn làm gì?”
“Em cứ cầm đồ của anh như vậy à?” Giọng nói của hắn vô cùng trầm thấp, giống như một sợi lông vũ lướt nhẹ qua trái tim cô, khiến cô không còn tâm tư nghe xem nội dung hắn nói là gì.
Mạc Nhiên thò tay vào trong túi quần cô tìm tòi.
Tống Lai Yên khiếp sợ mở to hai mắt.
“A!” Cô căng thẳng đến mức bủn rủn cả người, dựa sát vào chiếc tủ sau lưng. Bầu ngực phập phồng dưới mảnh vải mỏng, kịch liệt run rẩy.
Lòng bàn tay nóng rực chạm lên bắp đùi cô, cô không nhịn được mà giật bắn mình, cổ họng cũng không nhịn được mà tràn ra tiếng rên rỉ. Mạc Nhiên dùng sức ma sát phần da thịt mịn màng, mặc dù còn cách một lớp vải nhưng hắn vẫn hoàn toàn cảm nhận được sự căng thẳng của cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.