Chương 10: .2
Ương Noãn
17/02/2024
Cô đưa tay lên lau nước mắt, tự nói với bản thân mình khóc là vì không đăng ký được cho lớp tham gia thi đấu chứ không phải bởi vì Mạc Nhiên.
Chung Hành và Tống Lai Yên đi tới hành lang, một đàn chị lại đi tới: “Bạn nam sinh này, phiền cậu tới văn phòng với tôi một chuyến.”
Chung Hành chỉ vào mình: “Tôi á?”
Đàn chị gật đầu, mỉm cười.
“Hả? Ai ở văn phòng muốn gặp tôi thế? Trưởng câu lạc bộ thể thao?”
“Không, là Chủ tịch.”
“Tôi đâu có phải thành viên hội học sinh, sao Chủ tịch hội học sinh lại muốn gặp tôi làm gì?” Cậu ta chỉ vào Tống Lai Yên: “Chắc là gặp cậu ấy chứ?”
Đàn chị nhíu mày, kiên quyết lắc đầu: “Chủ tịch nói gọi người nam sinh kia tới, cậu nghĩ là tôi không phân biệt nổi nam nữ à?”
Chung Hành ngơ ngác đi theo đàn chị, Tống Lai Yên đứng tại chỗ, chán nản rũ vai xuống.
Tất cả mọi thành viên hội học sinh đều biết phong cách làm việc của Mạc Nhiên, chuyện hôm nay hắn quyết định như vậy cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. Nếu như hắn đồng ý cho bốc thăm lại thì mới là chuyện khác thường.
Úc Sâm vừa vào phòng đã cảm thấy bầu không khí nơi này vô cùng quỷ dị. Mặc dù bình thường Mạc Nhiên cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng hôm nay còn lạnh lùng hơn cả mọi khi.
Cậu ta không nhịn được mà trêu ghẹo một câu: “Chẳng lẽ mẹ cậu lại sắp xếp giới thiệu cô gái nào cho cậu à?”
Mạc Nhiên nhíu mày: “Đừng nói nữa.” Có thể thấy được, nhớ tới là lại thấy phiền.
“Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Có bao nhiêu người cầu còn không được người mẹ sáng suốt như mẹ cậu đấy. Nhìn mẹ tôi đi, ngẫu nhiên nhìn thấy tôi đi với cô gái nào là cũng bị hỏi đủ thứ.”
“Haizz... Hai chúng ta đổi cho nhau thì tốt biết mấy.”
Mạc Nhiên xem thường: “Cậu muốn đổi thật à?”
Úc Sâm dừng một lát, lập tức cười cười, nhanh chóng đổi chủ đề: “Ầy, cho tôi mượn cái bật lửa nào.”
Chiếc bật lửa của Mạc Nhiên rất đẹp, nam sinh nào cũng muốn, nhưng lại không tìm được, thế nên chỉ đành mượn của Mạc Nhiên.
Nhưng lần này Mạc Nhiên lại đưa cho cậu ta một hộp diêm.
“Hả? Hôm nay cậu chơi kiểu phục cổ à? Chán chiếc bật lửa kia rồi thì cho tôi đi.”
...
Hôm nay trời nổi dông, vừa mưa vừa kèm sấm chấp đùng đùng.
Mưa lớn, đến kỳ kinh nguyệt, bị loại khỏi danh sách tham gia thi đấu, hôm nay đúng là Tống Lai Yên xui tận mạng.
Thế nhưng, sau tất cả mọi chuyện, phản ứng đầu tiên của cô khi tan học vẫn là có nên đợi Mạc Nhiên hay không? Sáng nay hắn không mang ô, trời lại mưa to thế này, trong túi cô có một chiếc ô.
Tống Lai Yên chậm rãi thu dọn đồ đạc, Chung Hành lập tức đi tới cạnh cô: “Lai Yên, đưa cho tôi bảng đăng ký dự thi và mấy tài liệu liên quan.”
“Làm gì thế?”
“Tôi phụ trách.”
Cô không hiểu gì: “Cậu phụ trách cái gì cơ?”
Chung Hành cười híp mắt, nói cho cô một tin tức tốt: “Lớp sáu có thể tham gia thi đấu bình thường. Hôm nay chủ tịch hội học sinh gọi tôi tới là vì chuyện này. Tôi định nói cho cậu biết nhưng mà giờ nghỉ giải lao cậu không phải nằm gục trên bàn thì cũng là đi vệ sinh.”
“Thật sao?” Tống Lai Yên không dám tin: “Mạc Nhiên thực sự đồng ý rồi?”
“Điều này được cả hội học sinh nhất trí tán thành.” Chung Hành quá đơn thuần, căn bản không biết thực ra hội học sinh đều nghe theo quyết định của người kia: “Nhưng mà ủy viên văn thể chuyển thành tôi, có chuyện gì sẽ do tôi phụ trách, cậu không được phụ trách nữa. Chủ tịch nói cậu phạm lỗi nên không được tiếp tục đảm nhiệm.”
Lý do này thật nực cười, làm gì có chuyện học sinh lớp này làm ủy viên văn thể của lớp khác? Tống Lai Yên nghĩ thầm.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Chung Hành nghiêm túc như vậy thì chắc không phải nói đùa.
“Cậu đồng ý rồi à?”
“Tất nhiên, tôi cảm thấy điều anh ta nói cũng không có gì quá đáng nên đồng ý luôn.”
Tống Lai Yên hoàn toàn không hiểu được Mạc Nhiên đang nghĩ gì, chẳng lẽ là muốn giảm gánh nặng cho cô? Nhưng mà cho dù thế nào thì lớp của cô cũng được tham gia thi đấu rồi, tâm trạng của cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Cô lại tiếp tục đi tới lầu của học sinh năm hai để chờ anh, nhưng vừa bước chân ra ngoài đã bị mưa gió bão táp dọa bước trở lại.
Bây giờ cô mà đi thì kiểu gì cũng sẽ bị ướt, nhưng cô cũng không muốn Mạc Nhiên phải dầm mưa, thế là lại dũng cảm bước ra.
Gió bên ngoài rất lớn, khiến Tống Lai Yên phát run.
Mạc Nhiên từ trong lớp đi ra, nhìn thấy cô đang khom người lau vết bùn dính trên giày.
Cô cúi người xuống khiến cho chiếc váy đồng phục khó khăn lắm mới che hết được mông cô. Gió to đột nhiên thổi tới, tốc váy cô lên, Tống Lai Yên vội vàng giữ lại. Trong khoảnh khắc ngắn đó, Mạc Nhiên đã nhìn thấy quần lót của cô.
Cô nhìn thấy có người thì giật mình quay đầu lại, phát hiện ra là hắn thì hai má lập tức đỏ bừng.
Mạc Nhiên cởi áo khoác đưa cho cô, cô vội vàng xua tay ý bảo mình không cần. nhắn nhìn phần đùi bị nước mưa xối ướt nhẹp của cô, lạnh lùng nói: “Che lại.”
Chung Hành và Tống Lai Yên đi tới hành lang, một đàn chị lại đi tới: “Bạn nam sinh này, phiền cậu tới văn phòng với tôi một chuyến.”
Chung Hành chỉ vào mình: “Tôi á?”
Đàn chị gật đầu, mỉm cười.
“Hả? Ai ở văn phòng muốn gặp tôi thế? Trưởng câu lạc bộ thể thao?”
“Không, là Chủ tịch.”
“Tôi đâu có phải thành viên hội học sinh, sao Chủ tịch hội học sinh lại muốn gặp tôi làm gì?” Cậu ta chỉ vào Tống Lai Yên: “Chắc là gặp cậu ấy chứ?”
Đàn chị nhíu mày, kiên quyết lắc đầu: “Chủ tịch nói gọi người nam sinh kia tới, cậu nghĩ là tôi không phân biệt nổi nam nữ à?”
Chung Hành ngơ ngác đi theo đàn chị, Tống Lai Yên đứng tại chỗ, chán nản rũ vai xuống.
Tất cả mọi thành viên hội học sinh đều biết phong cách làm việc của Mạc Nhiên, chuyện hôm nay hắn quyết định như vậy cũng chẳng có gì ngạc nhiên cả. Nếu như hắn đồng ý cho bốc thăm lại thì mới là chuyện khác thường.
Úc Sâm vừa vào phòng đã cảm thấy bầu không khí nơi này vô cùng quỷ dị. Mặc dù bình thường Mạc Nhiên cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng hôm nay còn lạnh lùng hơn cả mọi khi.
Cậu ta không nhịn được mà trêu ghẹo một câu: “Chẳng lẽ mẹ cậu lại sắp xếp giới thiệu cô gái nào cho cậu à?”
Mạc Nhiên nhíu mày: “Đừng nói nữa.” Có thể thấy được, nhớ tới là lại thấy phiền.
“Cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng. Có bao nhiêu người cầu còn không được người mẹ sáng suốt như mẹ cậu đấy. Nhìn mẹ tôi đi, ngẫu nhiên nhìn thấy tôi đi với cô gái nào là cũng bị hỏi đủ thứ.”
“Haizz... Hai chúng ta đổi cho nhau thì tốt biết mấy.”
Mạc Nhiên xem thường: “Cậu muốn đổi thật à?”
Úc Sâm dừng một lát, lập tức cười cười, nhanh chóng đổi chủ đề: “Ầy, cho tôi mượn cái bật lửa nào.”
Chiếc bật lửa của Mạc Nhiên rất đẹp, nam sinh nào cũng muốn, nhưng lại không tìm được, thế nên chỉ đành mượn của Mạc Nhiên.
Nhưng lần này Mạc Nhiên lại đưa cho cậu ta một hộp diêm.
“Hả? Hôm nay cậu chơi kiểu phục cổ à? Chán chiếc bật lửa kia rồi thì cho tôi đi.”
...
Hôm nay trời nổi dông, vừa mưa vừa kèm sấm chấp đùng đùng.
Mưa lớn, đến kỳ kinh nguyệt, bị loại khỏi danh sách tham gia thi đấu, hôm nay đúng là Tống Lai Yên xui tận mạng.
Thế nhưng, sau tất cả mọi chuyện, phản ứng đầu tiên của cô khi tan học vẫn là có nên đợi Mạc Nhiên hay không? Sáng nay hắn không mang ô, trời lại mưa to thế này, trong túi cô có một chiếc ô.
Tống Lai Yên chậm rãi thu dọn đồ đạc, Chung Hành lập tức đi tới cạnh cô: “Lai Yên, đưa cho tôi bảng đăng ký dự thi và mấy tài liệu liên quan.”
“Làm gì thế?”
“Tôi phụ trách.”
Cô không hiểu gì: “Cậu phụ trách cái gì cơ?”
Chung Hành cười híp mắt, nói cho cô một tin tức tốt: “Lớp sáu có thể tham gia thi đấu bình thường. Hôm nay chủ tịch hội học sinh gọi tôi tới là vì chuyện này. Tôi định nói cho cậu biết nhưng mà giờ nghỉ giải lao cậu không phải nằm gục trên bàn thì cũng là đi vệ sinh.”
“Thật sao?” Tống Lai Yên không dám tin: “Mạc Nhiên thực sự đồng ý rồi?”
“Điều này được cả hội học sinh nhất trí tán thành.” Chung Hành quá đơn thuần, căn bản không biết thực ra hội học sinh đều nghe theo quyết định của người kia: “Nhưng mà ủy viên văn thể chuyển thành tôi, có chuyện gì sẽ do tôi phụ trách, cậu không được phụ trách nữa. Chủ tịch nói cậu phạm lỗi nên không được tiếp tục đảm nhiệm.”
Lý do này thật nực cười, làm gì có chuyện học sinh lớp này làm ủy viên văn thể của lớp khác? Tống Lai Yên nghĩ thầm.
Nhưng nhìn vẻ mặt của Chung Hành nghiêm túc như vậy thì chắc không phải nói đùa.
“Cậu đồng ý rồi à?”
“Tất nhiên, tôi cảm thấy điều anh ta nói cũng không có gì quá đáng nên đồng ý luôn.”
Tống Lai Yên hoàn toàn không hiểu được Mạc Nhiên đang nghĩ gì, chẳng lẽ là muốn giảm gánh nặng cho cô? Nhưng mà cho dù thế nào thì lớp của cô cũng được tham gia thi đấu rồi, tâm trạng của cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Cô lại tiếp tục đi tới lầu của học sinh năm hai để chờ anh, nhưng vừa bước chân ra ngoài đã bị mưa gió bão táp dọa bước trở lại.
Bây giờ cô mà đi thì kiểu gì cũng sẽ bị ướt, nhưng cô cũng không muốn Mạc Nhiên phải dầm mưa, thế là lại dũng cảm bước ra.
Gió bên ngoài rất lớn, khiến Tống Lai Yên phát run.
Mạc Nhiên từ trong lớp đi ra, nhìn thấy cô đang khom người lau vết bùn dính trên giày.
Cô cúi người xuống khiến cho chiếc váy đồng phục khó khăn lắm mới che hết được mông cô. Gió to đột nhiên thổi tới, tốc váy cô lên, Tống Lai Yên vội vàng giữ lại. Trong khoảnh khắc ngắn đó, Mạc Nhiên đã nhìn thấy quần lót của cô.
Cô nhìn thấy có người thì giật mình quay đầu lại, phát hiện ra là hắn thì hai má lập tức đỏ bừng.
Mạc Nhiên cởi áo khoác đưa cho cô, cô vội vàng xua tay ý bảo mình không cần. nhắn nhìn phần đùi bị nước mưa xối ướt nhẹp của cô, lạnh lùng nói: “Che lại.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.