Chương 16: .2
Ương Noãn
17/02/2024
“Tại vì muốn hôn em.”
Tống Lai Yên sửng sốt bởi sự trực tiếp của hắn.
Hắn nghiêng người hôn cô, cô lập tức nhắm mắt lại.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ lớp năm hai tan học nên bãi đỗ xe cũng không có nhiều người cho lắm. Tuy vậy, cô vẫn vô cùng căng thẳng, vô thức nắm chặt góc áo của mình.
Một tay Mạc Nhiên nắm lấy cằm của cô, tay kia giữ lấy gáy cô, ngón tay luồn vào trong tóc cô.
Tống Lai Yên không hề phản kháng, nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu hơn, giống như không hề che giấu sự ghen tị lúc sáng chút nào, tham lam nuốt hết nước bọt của cô, bắt đầu lưỡi của cô phải dây dưa với mình.
Tống Lai Yên thở hổn hển, nước bọt chảy dọc khóe miệng, trông dâm đãng vô cùng.
Quá kịch liệt, cô khó có thể chịu đựng được, lòng bàn tay đè lên lồng ngực hắn, khẽ đẩy ra một chút.
Hắn bất mãn buông cô ra, Tống Lai Yên nhìn vào ánh mắt của hắn, lập tức bị dọa sợ, giống như ngay sau đó hắn sẽ ăn thịt cô vậy.
Nhưng hắn lại vươn tay vuốt ve đôi môi ướt át của cô, động tác dịu dàng vô cùng.
“Có phải là vì tối qua không?” Câu hỏi của hắn chẳng đầu chẳng đuôi, Tống Lai Yên sao có thể hiểu được.
Cô lập tức hoang mang: “Anh trai?”
“Bởi vì em vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, nên anh mới nhẫn nhịn.”
Cô trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn hắn.
“Chứ không phải là anh không muốn chạm vào em.” Hắn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh rất muốn.”
Hắn kéo cô một cái, cô lập tức từ ghế phụ ngồi lên chân hắn.
Cô còn đang kinh ngạc thì bàn tay của hắn đã luồn vào trong váy cô, bàn tay to lớn chăm chú vuốt ve đôi chân trắng nõn.
Cô kêu lên một tiếng, vô thức kẹp chặt chân lại: “Anh làm gì?”
“Chỉ cần em muốn thì anh đều có thể làm.” Hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ cô, âm thanh trầm khàn lọt vào tai cô.
“Đừng dùng nam sinh khác để trừng phạt anh.”
Lời nói của Mạc Nhiên mỗi câu mỗi chữ đều không thể hiểu theo cách thông thường, khiến cô không biết phải trả lời như thế nào cả. Ngay lúc cô đang chần chừ không biết làm sao thì ngón tay của hắn đã chen vào giữa hai chân cô.
Cách một lớp băng vệ sinh, hắn không cách nào phác họa được hình dáng mê người của nơi đó, chỉ có thể vuốt ve nhẹ nhàng.
“...Anh trai.” Cô nắm chặt cổ tay hắn, âm thanh run run: “Đừng...”
Hắn lại giữ chặt gáy cô, cúi thấp đầu xuống, nuốt hết toàn bộ những lời cô muốn nói.
Bàn tay của hắn bóp chặt bắp đùi cô, sau đó ngón tay luồn theo khe hở mà tiến vào.
“A!” Cô giãy dụa liên tục, cố gắng giữ chặt tay hắn lại. Nhưng bàn tay của hắn vẫn đang không ngừng xoa tới xoa lui dưới váy của cô, càng thêm sắc tình.
Thân thể cô giống như bị điện giật, một tay giữ chặt tay hắn, tay kia chống lên cửa sổ xe, cố gắng để thân thể không trượt xuống.
Bây giờ cô đã biết tại sao hắn lại khóa cửa xe rồi.
Nhưng bây giờ mới biết thì đã muộn.
“Anh, em không đưa thư tình cho nam sinh khác, anh hểu lầm rồi!” Cô sốt ruột muốn giải thích với hắn, giọng nói run rẩy.
Kết quả, Mạc Nhiên lại nói: “Anh biết”. Vô cùng bình tĩnh.
Tống Lai Yên giật mình.
Sau khi có thể sờ được tới nơi mình muốn, hắn cũng không xâm nhập thêm nữa. Mạc Nhiên chỉnh lại tư thế cho cô, để cô thoải mái tựa vào trong lồng ngực của mình.
Cô nằm trên ngực hắn, thở hổn hển.
“Lá thư đó là do Tiêu Tiêu muốn gửi, em chỉ giúp cậu ấy chuyển mà thôi.”
Mạc Nhiên nghe xong thì lấy điện thoại ra đưa cho cô nhìn một tin nhắn. Tống Lai Yên đọc xong, lại liếc nhìn dãy số điện thoại kia một chút thì kinh ngạc “A” lên một tiếng, sau đó đấm nhẹ lên ngực Mạc Nhiên: “Rõ ràng Tiêu Tiêu đã giải thích rõ cho anh rồi, thế mà vừa rồi anh còn làm như thế, khiến em sợ chết khiếp...”
“Anh muốn nghe chính miệng em nói.
Tống Lai Yên dùng sức trừng hắn, muốn hung dữ một chút, nhưng mà trong mắt Mạc Nhiên nhìn thế nào cũng thành đang làm nũng, đáng yêu vô cùng.
Hắn đưa thuốc cảm cho cô, sau đó lại cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt, đầu lưỡi còn đâm sâu vào trong cổ họng cô.
Mặt Tống Lai Yên đỏ bừng, vội vàng giữ hắn lại: “Đừng hôn nữa, em sợ lây ốm cho anh...”
Nhưng hắn vẫn không nghe, bàn tay to lớn vòng qua eo cô, ôm chặt cô hơn, bờ môi mềm mại tiếp tục ấn xuống.
“Lây ốm thì cứ lây thôi.”
Bàn tay của hắn lại không an phận mà sờ soạng giữa hai chân cô, cảm nhận được rõ ràng hơi nóng và sự ẩm ướt từ nơi tư mật của cô.
Tống Lai Yên chìm đắm trong sự xâm chiếm mạnh mẽ của hắn. Nơi tư mật giữa hai chân lúc này cũng không chống lại được dục vọng, dâm dịch ấm áp liên tục rỉ ra ngoài.
Tống Lai Yên sửng sốt bởi sự trực tiếp của hắn.
Hắn nghiêng người hôn cô, cô lập tức nhắm mắt lại.
Bây giờ vẫn chưa đến giờ lớp năm hai tan học nên bãi đỗ xe cũng không có nhiều người cho lắm. Tuy vậy, cô vẫn vô cùng căng thẳng, vô thức nắm chặt góc áo của mình.
Một tay Mạc Nhiên nắm lấy cằm của cô, tay kia giữ lấy gáy cô, ngón tay luồn vào trong tóc cô.
Tống Lai Yên không hề phản kháng, nụ hôn của hắn càng lúc càng sâu hơn, giống như không hề che giấu sự ghen tị lúc sáng chút nào, tham lam nuốt hết nước bọt của cô, bắt đầu lưỡi của cô phải dây dưa với mình.
Tống Lai Yên thở hổn hển, nước bọt chảy dọc khóe miệng, trông dâm đãng vô cùng.
Quá kịch liệt, cô khó có thể chịu đựng được, lòng bàn tay đè lên lồng ngực hắn, khẽ đẩy ra một chút.
Hắn bất mãn buông cô ra, Tống Lai Yên nhìn vào ánh mắt của hắn, lập tức bị dọa sợ, giống như ngay sau đó hắn sẽ ăn thịt cô vậy.
Nhưng hắn lại vươn tay vuốt ve đôi môi ướt át của cô, động tác dịu dàng vô cùng.
“Có phải là vì tối qua không?” Câu hỏi của hắn chẳng đầu chẳng đuôi, Tống Lai Yên sao có thể hiểu được.
Cô lập tức hoang mang: “Anh trai?”
“Bởi vì em vẫn đang trong kỳ kinh nguyệt, nên anh mới nhẫn nhịn.”
Cô trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn hắn.
“Chứ không phải là anh không muốn chạm vào em.” Hắn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô: “Anh rất muốn.”
Hắn kéo cô một cái, cô lập tức từ ghế phụ ngồi lên chân hắn.
Cô còn đang kinh ngạc thì bàn tay của hắn đã luồn vào trong váy cô, bàn tay to lớn chăm chú vuốt ve đôi chân trắng nõn.
Cô kêu lên một tiếng, vô thức kẹp chặt chân lại: “Anh làm gì?”
“Chỉ cần em muốn thì anh đều có thể làm.” Hơi thở nóng rực của hắn phả lên cổ cô, âm thanh trầm khàn lọt vào tai cô.
“Đừng dùng nam sinh khác để trừng phạt anh.”
Lời nói của Mạc Nhiên mỗi câu mỗi chữ đều không thể hiểu theo cách thông thường, khiến cô không biết phải trả lời như thế nào cả. Ngay lúc cô đang chần chừ không biết làm sao thì ngón tay của hắn đã chen vào giữa hai chân cô.
Cách một lớp băng vệ sinh, hắn không cách nào phác họa được hình dáng mê người của nơi đó, chỉ có thể vuốt ve nhẹ nhàng.
“...Anh trai.” Cô nắm chặt cổ tay hắn, âm thanh run run: “Đừng...”
Hắn lại giữ chặt gáy cô, cúi thấp đầu xuống, nuốt hết toàn bộ những lời cô muốn nói.
Bàn tay của hắn bóp chặt bắp đùi cô, sau đó ngón tay luồn theo khe hở mà tiến vào.
“A!” Cô giãy dụa liên tục, cố gắng giữ chặt tay hắn lại. Nhưng bàn tay của hắn vẫn đang không ngừng xoa tới xoa lui dưới váy của cô, càng thêm sắc tình.
Thân thể cô giống như bị điện giật, một tay giữ chặt tay hắn, tay kia chống lên cửa sổ xe, cố gắng để thân thể không trượt xuống.
Bây giờ cô đã biết tại sao hắn lại khóa cửa xe rồi.
Nhưng bây giờ mới biết thì đã muộn.
“Anh, em không đưa thư tình cho nam sinh khác, anh hểu lầm rồi!” Cô sốt ruột muốn giải thích với hắn, giọng nói run rẩy.
Kết quả, Mạc Nhiên lại nói: “Anh biết”. Vô cùng bình tĩnh.
Tống Lai Yên giật mình.
Sau khi có thể sờ được tới nơi mình muốn, hắn cũng không xâm nhập thêm nữa. Mạc Nhiên chỉnh lại tư thế cho cô, để cô thoải mái tựa vào trong lồng ngực của mình.
Cô nằm trên ngực hắn, thở hổn hển.
“Lá thư đó là do Tiêu Tiêu muốn gửi, em chỉ giúp cậu ấy chuyển mà thôi.”
Mạc Nhiên nghe xong thì lấy điện thoại ra đưa cho cô nhìn một tin nhắn. Tống Lai Yên đọc xong, lại liếc nhìn dãy số điện thoại kia một chút thì kinh ngạc “A” lên một tiếng, sau đó đấm nhẹ lên ngực Mạc Nhiên: “Rõ ràng Tiêu Tiêu đã giải thích rõ cho anh rồi, thế mà vừa rồi anh còn làm như thế, khiến em sợ chết khiếp...”
“Anh muốn nghe chính miệng em nói.
Tống Lai Yên dùng sức trừng hắn, muốn hung dữ một chút, nhưng mà trong mắt Mạc Nhiên nhìn thế nào cũng thành đang làm nũng, đáng yêu vô cùng.
Hắn đưa thuốc cảm cho cô, sau đó lại cúi đầu hôn cô cuồng nhiệt, đầu lưỡi còn đâm sâu vào trong cổ họng cô.
Mặt Tống Lai Yên đỏ bừng, vội vàng giữ hắn lại: “Đừng hôn nữa, em sợ lây ốm cho anh...”
Nhưng hắn vẫn không nghe, bàn tay to lớn vòng qua eo cô, ôm chặt cô hơn, bờ môi mềm mại tiếp tục ấn xuống.
“Lây ốm thì cứ lây thôi.”
Bàn tay của hắn lại không an phận mà sờ soạng giữa hai chân cô, cảm nhận được rõ ràng hơi nóng và sự ẩm ướt từ nơi tư mật của cô.
Tống Lai Yên chìm đắm trong sự xâm chiếm mạnh mẽ của hắn. Nơi tư mật giữa hai chân lúc này cũng không chống lại được dục vọng, dâm dịch ấm áp liên tục rỉ ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.