Ngón Tay Của Những Nhà Âm Nhạc
Chương 25: “Biến Mất”- Adam Hurst
Công Tử Ưu
21/06/2022
Chung Quan Bạch nghe thấy tiếng la hét ầm trời nên cạnh tai.
Cậu đi ngược dòng người nhưng bị xô đẩy không thể tiến lên được phía trước. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cậu không tìm thấy được Lục Tảo Thu. Tiếng súng đùng đoàng nổ ngay bên cạnh tai, khiến cậu không thể nghe được ở đầu bên kia Lục Tảo Thu đang nói gì với cậu.
“Cút ra!” Cậu bị đẩy ra.
“Cậu muốn chết sao?” Có người đẩy cậu sang một bên rồi chạy ra ngoài.
“A!” Một cậu bé ngã xuống dưới chân Chung Quan Bạch, cậu nhấc đứa bé lên.
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn Chung Quan Bạch. “Pằng!”, một tiếng súng vang lên phía sau, đứa bé cúi đầu giằng tay Chung Quan Bạch ra, vội vàng chạy ra đằng xa.
“Pằng!
Chiếc giày thể thao nhỏ có dính máu rơi dưới chân Chung Quan Bạch.
“Bỏ súng xuống! Các người đã bị bao vây!” Mười mấy cảnh sát từ bên trong sân bay xông ra, nâng súng bắn chết một phần tử khủng bố đang ngắm súng vào một viên cảnh sát khác.
Có hai tên dùng súng bắn ở vòng ngoài đã bị bắn chết.
Hiện trường gần như đã được khống chế.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Chung Quan Bạch cảm thấy bản thân mình không nghe thấy gì nữa, giống như người đã chết, không thể thở được nữa.
“Lục Tảo Thu, anh đâu rồi?” Chung Quan Bạch cầm chặt điện thoại, hai mắt bàng hoàng, trên mặt đất có vô số xác chết của dân thường, không khí ngập tràn mùi máu tanh. Cậu nói đầy tuyệt vọng: “Em không tìm thấy anh…”
Đầu bên kia không có câu trả lời.
Trước mắt nhiều người như vậy nhưng lại không có Lục Tảo Thu.
“Em không tìm thấy anh…”
Tự nhiên cậu thấy một cơ thể ấm áp ôm lấy mình.
Cơ thể đó mang theo mùi sương gió đường dài và cả mùi thuốc lá.
“Đi nào.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.
Chung Quan Bạch quay đầu lại.
Là Lục Tảo Thu.
Ngay từ lúc đó, không khí đã quay trở lại phổi cậu, làm cậu sống lại.
Bùm!
Thoát chết sau kiếp nạn, khuôn mặt Chung Quan Bạch đông cứng, ánh lửa chiếu lên gương mặt cậu, khiến khuôn mặt cậu như biến thành một hình dáng khác.
Một tiếng nổ rất lớn.
Lỗ tai như bị nổ tung.
Trong chốc lát, cảnh tượng trước mặt như đông cứng.
Tên khủng bố còn sót lại ném một quả lựu đạn từ eo ra, khói mù và bụi đất từ những tòa nhà xung quanh phun ra, mùi lưu huỳnh xộc vào mặt.
Trong giây lát, những người cảnh sát kia bị khói bụi nuốt chửng.
Mặt đất cũng chấn động theo, áp lực lớn muốn vỡ xương sọ của luồng không khí nóng từ phía sau ập tới.
Chung Quan Bạch chưa kịp hành động thì đã được Lục Tảo Thu bảo vệ dưới thân mình. Đầu của cậu được Lục Tảo Thu giữ lấy rồi mới đập xuống đất.
Trong giây phút, hình như cậu nghe thấy tiếng xương gãy.
Rắc!
Dòng máu nóng hổi và hơi dính chảy từ trên mặt Lục Tảo Thu xuống, rơi xuống mặt Chung Quan Bạch.
Ngón tay Chung Quan Bạch run rẩy, khó khăn lắm cậu mới nâng được cánh tay lên để chạm vào mặt của Lục Tảo Thu.
Đôi môi lạnh như băng của anh lướt qua ngón tay run rẩy của cậu.
“Quan...”
“Tách tách…”
“Tách tách...”
Máu chảy xuống càng lúc càng nhiều, rơi xuống mặt Chung Quan Bạch như mưa.
Chung Quan Bạch hoảng loạn muốn dùng tay che lấy vết thương của Lục Tảo Thu nhưng làm thế nào cũng không tìm được ra vết thương ở đâu.
“Đừng…” Ánh mắt của Lục Tảo Thu vẫn dịu dàng như lúc bình thường, chỉ có điều anh giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào: “Đừng sờ nữa.”
“Rốt cuộc là ở đâu?” Chung Quan Bạch hốt hoảng đến mức rơi cả nước mắt.
“Đó là… máu của người khác. Đồ ngốc.” Lục Tảo Thu không nỡ nhìn khuôn mặt của Chung Quan Bạch, anh từ từ nhắm mắt lại.
Tiếng còi xe cảnh sát.
Tiếng còi xe cứu thương.
Sảnh đến bên ngoài sân bay bị bao quanh bằng dây cách ly.
Có rất nhiều xe cứu hộ dừng ở xung quanh, liên tục có những chiếc cáng được đưa vào bên trong khu vực cách ly để đưa người ra ngoài.
Mấy nhân viên cảnh sát vẫn đang thu dọn hiện trường.
Bên trên một chiếc hộp rách nát còn rõ dấu tay, giống như đã từng có người cầm nó rất chặt. Chiếc hộp bẩn đến mức không còn nhìn ra là màu gì nữa, nhưng có một góc bị rách, ánh vàng lấp lánh từ bên trong tỏa ra.
Một đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục nhìn thấy chút ánh sáng đó “ô” lên một tiếng rồi bước tới, nhặt chiếc hộp lên. Anh ta phủi lớp bụi bên trên chiếc hộp rồi mở nó ra, bên trong là hai chiếc nhẫn.
Vòng bên trong của chiếc nhẫn khắc hình ảnh mô phỏng đơn giản của chiếc đàn violin và những phím đàn piano, vô cùng tinh xảo. Ở giữa hai hình ảnh đó còn có chữ.
Anh ta cầm một chiếc nhẫn lên.
“Lục?”
Rồi lại cầm chiếc còn lại lên.
“Chung?”
Cậu đi ngược dòng người nhưng bị xô đẩy không thể tiến lên được phía trước. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, cậu không tìm thấy được Lục Tảo Thu. Tiếng súng đùng đoàng nổ ngay bên cạnh tai, khiến cậu không thể nghe được ở đầu bên kia Lục Tảo Thu đang nói gì với cậu.
“Cút ra!” Cậu bị đẩy ra.
“Cậu muốn chết sao?” Có người đẩy cậu sang một bên rồi chạy ra ngoài.
“A!” Một cậu bé ngã xuống dưới chân Chung Quan Bạch, cậu nhấc đứa bé lên.
Đứa bé ngẩng đầu lên nhìn Chung Quan Bạch. “Pằng!”, một tiếng súng vang lên phía sau, đứa bé cúi đầu giằng tay Chung Quan Bạch ra, vội vàng chạy ra đằng xa.
“Pằng!
Chiếc giày thể thao nhỏ có dính máu rơi dưới chân Chung Quan Bạch.
“Bỏ súng xuống! Các người đã bị bao vây!” Mười mấy cảnh sát từ bên trong sân bay xông ra, nâng súng bắn chết một phần tử khủng bố đang ngắm súng vào một viên cảnh sát khác.
Có hai tên dùng súng bắn ở vòng ngoài đã bị bắn chết.
Hiện trường gần như đã được khống chế.
Xung quanh yên tĩnh trở lại.
Chung Quan Bạch cảm thấy bản thân mình không nghe thấy gì nữa, giống như người đã chết, không thể thở được nữa.
“Lục Tảo Thu, anh đâu rồi?” Chung Quan Bạch cầm chặt điện thoại, hai mắt bàng hoàng, trên mặt đất có vô số xác chết của dân thường, không khí ngập tràn mùi máu tanh. Cậu nói đầy tuyệt vọng: “Em không tìm thấy anh…”
Đầu bên kia không có câu trả lời.
Trước mắt nhiều người như vậy nhưng lại không có Lục Tảo Thu.
“Em không tìm thấy anh…”
Tự nhiên cậu thấy một cơ thể ấm áp ôm lấy mình.
Cơ thể đó mang theo mùi sương gió đường dài và cả mùi thuốc lá.
“Đi nào.” Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cậu.
Chung Quan Bạch quay đầu lại.
Là Lục Tảo Thu.
Ngay từ lúc đó, không khí đã quay trở lại phổi cậu, làm cậu sống lại.
Bùm!
Thoát chết sau kiếp nạn, khuôn mặt Chung Quan Bạch đông cứng, ánh lửa chiếu lên gương mặt cậu, khiến khuôn mặt cậu như biến thành một hình dáng khác.
Một tiếng nổ rất lớn.
Lỗ tai như bị nổ tung.
Trong chốc lát, cảnh tượng trước mặt như đông cứng.
Tên khủng bố còn sót lại ném một quả lựu đạn từ eo ra, khói mù và bụi đất từ những tòa nhà xung quanh phun ra, mùi lưu huỳnh xộc vào mặt.
Trong giây lát, những người cảnh sát kia bị khói bụi nuốt chửng.
Mặt đất cũng chấn động theo, áp lực lớn muốn vỡ xương sọ của luồng không khí nóng từ phía sau ập tới.
Chung Quan Bạch chưa kịp hành động thì đã được Lục Tảo Thu bảo vệ dưới thân mình. Đầu của cậu được Lục Tảo Thu giữ lấy rồi mới đập xuống đất.
Trong giây phút, hình như cậu nghe thấy tiếng xương gãy.
Rắc!
Dòng máu nóng hổi và hơi dính chảy từ trên mặt Lục Tảo Thu xuống, rơi xuống mặt Chung Quan Bạch.
Ngón tay Chung Quan Bạch run rẩy, khó khăn lắm cậu mới nâng được cánh tay lên để chạm vào mặt của Lục Tảo Thu.
Đôi môi lạnh như băng của anh lướt qua ngón tay run rẩy của cậu.
“Quan...”
“Tách tách…”
“Tách tách...”
Máu chảy xuống càng lúc càng nhiều, rơi xuống mặt Chung Quan Bạch như mưa.
Chung Quan Bạch hoảng loạn muốn dùng tay che lấy vết thương của Lục Tảo Thu nhưng làm thế nào cũng không tìm được ra vết thương ở đâu.
“Đừng…” Ánh mắt của Lục Tảo Thu vẫn dịu dàng như lúc bình thường, chỉ có điều anh giống như có thể ngừng thở bất cứ lúc nào: “Đừng sờ nữa.”
“Rốt cuộc là ở đâu?” Chung Quan Bạch hốt hoảng đến mức rơi cả nước mắt.
“Đó là… máu của người khác. Đồ ngốc.” Lục Tảo Thu không nỡ nhìn khuôn mặt của Chung Quan Bạch, anh từ từ nhắm mắt lại.
Tiếng còi xe cảnh sát.
Tiếng còi xe cứu thương.
Sảnh đến bên ngoài sân bay bị bao quanh bằng dây cách ly.
Có rất nhiều xe cứu hộ dừng ở xung quanh, liên tục có những chiếc cáng được đưa vào bên trong khu vực cách ly để đưa người ra ngoài.
Mấy nhân viên cảnh sát vẫn đang thu dọn hiện trường.
Bên trên một chiếc hộp rách nát còn rõ dấu tay, giống như đã từng có người cầm nó rất chặt. Chiếc hộp bẩn đến mức không còn nhìn ra là màu gì nữa, nhưng có một góc bị rách, ánh vàng lấp lánh từ bên trong tỏa ra.
Một đồng chí cảnh sát mặc cảnh phục nhìn thấy chút ánh sáng đó “ô” lên một tiếng rồi bước tới, nhặt chiếc hộp lên. Anh ta phủi lớp bụi bên trên chiếc hộp rồi mở nó ra, bên trong là hai chiếc nhẫn.
Vòng bên trong của chiếc nhẫn khắc hình ảnh mô phỏng đơn giản của chiếc đàn violin và những phím đàn piano, vô cùng tinh xảo. Ở giữa hai hình ảnh đó còn có chữ.
Anh ta cầm một chiếc nhẫn lên.
“Lục?”
Rồi lại cầm chiếc còn lại lên.
“Chung?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.