Ngón Tay Của Những Nhà Âm Nhạc
Chương 8: “Introduction And Variations On Nel Cor Più Non Mi Sento From Paisiello’S La Molinara, Op.38” - Niccolò Paganini
Công Tử Ưu
21/06/2022
Dụ Bách hít sâu một hơi, cậu ta trằn trọc cả đêm không ngủ được, bây giờ còn đang nghẹn một bụng lửa giận, nhưng cũng không dám phát tác với Lục Tảo Thu, đành phải tận lực làm giọng nói của bản thân nghe cũng bình tĩnh như Lục Tảo Thu: “Thủ tịch Lục, cũng không nghiêm trọng đến mức đó đâu, chỉ một buổi diễn xảy ra sự cố thì không thể đánh ngã được danh tiếng của anh Bạch, thông cáo anh ấy bị ốm đã được phát đi rồi, đây chỉ là một lần ngoài ý muốn, cùng lắm thì về sau anh ấy không tổ chức diễn tấu nữa là được. Phối nhạc, soạn nhạc, chương trình giải trí, giá trị thương mại của anh ấy vẫn còn đó. Đây đều là lý tưởng của anh Bạch, dốc sức làm nhiều năm như vậy, sao có thể nói bỏ là bỏ được?”
Lục Tảo Thu: “Đây không phải là lý tưởng của em ấy.”
Dụ Bách: “Thủ tịch Lục à, anh không biết anh Bạch coi trọng những chuyện này bao nhiêu đâu…”
“Tôi biết.” Lục Tảo Thu nói.
Dụ Bách nhìn anh, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Tảo Thu không cho cậu ta cơ hội để nói thêm lời nào nữa.
Lục Tảo Thu nói: “Tôi biết.”
“Dụ Bách.” Giọng nói của Lục Tảo Thu vô cùng bình tĩnh, giống đang nói về một chân lý mà mọi người đều biết.
“Chung Quan Bạch chỉ có hai lý tưởng, một là âm nhạc, hai là tôi.”
Dụ Bách thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Cậu ta làm việc cho Chung Quan Bạch đã nhiều năm, từ lúc Chung Quan Bạch vẫn chưa quá nổi tiếng đã đi theo rồi. Lục Tảo Thu là người ở trên đầu tim của Chung Quan Bạch, ăn cơm thôi cũng vì nhau mà kéo ghế ngồi, đưa khăn lau tay, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra, hai bên biểu hiện đối lập như vậy càng lộ rõ vẻ hờ hững của thủ tịch Lục. Nếu nói Chung Quan Bạch là một dòng suối trong của âm nhạc cổ điển trong giới giải trí thì Lục Tảo Thu chính là nước cất, cực kỳ tinh khiết đến nỗi không thể uống được, Dụ Bách ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiệt thòi cho ông chủ của mình.
Lục Tảo Thu không nói thêm lời nào nữa, đã nói đến mức này thì cũng không còn nói thêm được gì, Dụ Bách cũng không tiện khuyên nhủ nữa: “Thủ tịch Lục, anh làm như vậy… Dù sao anh Bạch cũng là chủ, em chờ quyết định của anh ấy.” Dụ Bách cụp mắt, không nhìn Lục Tảo Thu thêm lần nữa, xoay người liền bỏ đi.
Lục Tảo Thu đứng trước cửa phòng luyện cầm, mở cửa nhẹ giọng gọi: “Quan Bạch.”
Chung Quan Bạch ở bên trong càng cuộn tròn người thêm, dùng tay che hai mắt của mình lại.
Lục Tảo Thu yên lặng nhìn Chung Quan Bạch một lúc, khom lưng nhặt lên một tờ nhạc phổ rơi trên đất, là bản “Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19”.
Lục Tảo Thu đặt nhạc phổ lên trên chiếc đàn piano, sau đó lấy đàn violin từ trong hộp đàn ra.
Sau đó tiếng đàn vang lên, là bản nhạc mà Chung Quan Bạch sáng tác “Gặp được Lục Tảo Thu”, Lục Tảo Thu đổi thành phiên bản dùng đàn violin, tiếng đàn của anh giống như một cơn gió, lại tựa như một dòng sông, vừa dữ dội vừa thâm tình.
Kỹ thuật đàn của Lục Tảo Thu vẫn luôn vô cùng tinh tế, lúc còn ở Học viện, anh chính là khuôn mẫu của mọi người, cho dù anh rời khỏi nhạc viện rồi thì những khi anh đàn cho cậu nghe, vẫn luôn khiến Chung Quan Bạch rung động không thôi.
Thật lâu sau đó, cánh tay Chung Quan Bạch hơi động đậy, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Cậu lặng lẽ mở mắt ra, nhìn Lục Tảo Thu đứng cách đó không xa.
Lục Tảo Thu trầm tĩnh đứng đó kéo đàn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch bị anh nhìn như vậy, cảm thấy bản thân như một con tôm đã lột vỏ bị vứt vào nồi nước sôi, ánh mắt thủ tịch Lục càng ôn nhu, cậu càng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Ngồi dậy đánh đàn đi.” Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch dùng bàn tay che mặt lại, nước mắt vẫn luôn không chịu rơi xuống cuối cùng cũng tràn ra từ kẽ hở giữa ngón tay.
Tiếng đàn mang cậu trở về buổi chiều hôm đó, cậu đã từng ngồi trước chiếc đàn grand piano, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh bọn họ hợp tấu trong thính phòng, một dáng người mảnh khảnh, một tay cầm đàn violin, một tay cầm cây vĩ, hai bàn tay đều bị băng vải trắng.
Chung Quan Bạch đặt tên cho khúc nhạc đó là “Gặp được Lục Tảo Thu”.
Cậu đã từng giống một kẻ điên, trong sinh mệnh chỉ có hai thứ mà cậu yêu, đó chính là piano và Lục Tảo Thu.
Cậu nhắm mắt lắng nghe bản nhạc đầu tay này, cảm xúc và linh cảm tràn đầy giống như được thượng đế cầm đôi tay dẫn lối, tiếng đàn giống như đang được thiên sứ chúc phúc.
Chiều hôm đó cậu đã nói với Lục Tảo Thu rằng: “Những chuyện anh không thích, em đều sẽ không làm.”
“Em không đồng ý chia tay.”
“Cho dù anh nói em như thế nào, mỗi ngày em sẽ đều đến tìm anh, em sẽ đến phòng luyện đàn của anh ngồi lì ở đó, ăn cơm chiều cùng anh, luyện đàn cùng anh rồi sẽ đưa anh về nhà.”
Cậu nói: “Chúng ta còn sẽ có “Theo đuổi được Lục Tảo Thu”, “Năm đầu tiên bên Lục Tảo Thu”, “Năm thứ hai bên Lục Tảo Thu”, “Năm thứ ba bên Lục Tảo Thu”…”
Cậu nói: “Em đã đợi hơn hai mươi năm mới chờ được anh.”
Lục Tảo Thu: “Đây không phải là lý tưởng của em ấy.”
Dụ Bách: “Thủ tịch Lục à, anh không biết anh Bạch coi trọng những chuyện này bao nhiêu đâu…”
“Tôi biết.” Lục Tảo Thu nói.
Dụ Bách nhìn anh, còn muốn nói thêm gì đó nhưng Lục Tảo Thu không cho cậu ta cơ hội để nói thêm lời nào nữa.
Lục Tảo Thu nói: “Tôi biết.”
“Dụ Bách.” Giọng nói của Lục Tảo Thu vô cùng bình tĩnh, giống đang nói về một chân lý mà mọi người đều biết.
“Chung Quan Bạch chỉ có hai lý tưởng, một là âm nhạc, hai là tôi.”
Dụ Bách thoáng chốc ngây ngẩn cả người.
Cậu ta làm việc cho Chung Quan Bạch đã nhiều năm, từ lúc Chung Quan Bạch vẫn chưa quá nổi tiếng đã đi theo rồi. Lục Tảo Thu là người ở trên đầu tim của Chung Quan Bạch, ăn cơm thôi cũng vì nhau mà kéo ghế ngồi, đưa khăn lau tay, cho dù là người mù đều có thể nhìn ra, hai bên biểu hiện đối lập như vậy càng lộ rõ vẻ hờ hững của thủ tịch Lục. Nếu nói Chung Quan Bạch là một dòng suối trong của âm nhạc cổ điển trong giới giải trí thì Lục Tảo Thu chính là nước cất, cực kỳ tinh khiết đến nỗi không thể uống được, Dụ Bách ngoài miệng không dám nói, nhưng trong lòng luôn cảm thấy thiệt thòi cho ông chủ của mình.
Lục Tảo Thu không nói thêm lời nào nữa, đã nói đến mức này thì cũng không còn nói thêm được gì, Dụ Bách cũng không tiện khuyên nhủ nữa: “Thủ tịch Lục, anh làm như vậy… Dù sao anh Bạch cũng là chủ, em chờ quyết định của anh ấy.” Dụ Bách cụp mắt, không nhìn Lục Tảo Thu thêm lần nữa, xoay người liền bỏ đi.
Lục Tảo Thu đứng trước cửa phòng luyện cầm, mở cửa nhẹ giọng gọi: “Quan Bạch.”
Chung Quan Bạch ở bên trong càng cuộn tròn người thêm, dùng tay che hai mắt của mình lại.
Lục Tảo Thu yên lặng nhìn Chung Quan Bạch một lúc, khom lưng nhặt lên một tờ nhạc phổ rơi trên đất, là bản “Piano Concerto No.2 in B flat Major,Op.19”.
Lục Tảo Thu đặt nhạc phổ lên trên chiếc đàn piano, sau đó lấy đàn violin từ trong hộp đàn ra.
Sau đó tiếng đàn vang lên, là bản nhạc mà Chung Quan Bạch sáng tác “Gặp được Lục Tảo Thu”, Lục Tảo Thu đổi thành phiên bản dùng đàn violin, tiếng đàn của anh giống như một cơn gió, lại tựa như một dòng sông, vừa dữ dội vừa thâm tình.
Kỹ thuật đàn của Lục Tảo Thu vẫn luôn vô cùng tinh tế, lúc còn ở Học viện, anh chính là khuôn mẫu của mọi người, cho dù anh rời khỏi nhạc viện rồi thì những khi anh đàn cho cậu nghe, vẫn luôn khiến Chung Quan Bạch rung động không thôi.
Thật lâu sau đó, cánh tay Chung Quan Bạch hơi động đậy, đôi mắt dần lấy lại tiêu cự. Cậu lặng lẽ mở mắt ra, nhìn Lục Tảo Thu đứng cách đó không xa.
Lục Tảo Thu trầm tĩnh đứng đó kéo đàn, ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch bị anh nhìn như vậy, cảm thấy bản thân như một con tôm đã lột vỏ bị vứt vào nồi nước sôi, ánh mắt thủ tịch Lục càng ôn nhu, cậu càng cảm thấy hổ thẹn vô cùng.
“Ngồi dậy đánh đàn đi.” Lục Tảo Thu nói.
Chung Quan Bạch dùng bàn tay che mặt lại, nước mắt vẫn luôn không chịu rơi xuống cuối cùng cũng tràn ra từ kẽ hở giữa ngón tay.
Tiếng đàn mang cậu trở về buổi chiều hôm đó, cậu đã từng ngồi trước chiếc đàn grand piano, trong đầu cậu hiện ra hình ảnh bọn họ hợp tấu trong thính phòng, một dáng người mảnh khảnh, một tay cầm đàn violin, một tay cầm cây vĩ, hai bàn tay đều bị băng vải trắng.
Chung Quan Bạch đặt tên cho khúc nhạc đó là “Gặp được Lục Tảo Thu”.
Cậu đã từng giống một kẻ điên, trong sinh mệnh chỉ có hai thứ mà cậu yêu, đó chính là piano và Lục Tảo Thu.
Cậu nhắm mắt lắng nghe bản nhạc đầu tay này, cảm xúc và linh cảm tràn đầy giống như được thượng đế cầm đôi tay dẫn lối, tiếng đàn giống như đang được thiên sứ chúc phúc.
Chiều hôm đó cậu đã nói với Lục Tảo Thu rằng: “Những chuyện anh không thích, em đều sẽ không làm.”
“Em không đồng ý chia tay.”
“Cho dù anh nói em như thế nào, mỗi ngày em sẽ đều đến tìm anh, em sẽ đến phòng luyện đàn của anh ngồi lì ở đó, ăn cơm chiều cùng anh, luyện đàn cùng anh rồi sẽ đưa anh về nhà.”
Cậu nói: “Chúng ta còn sẽ có “Theo đuổi được Lục Tảo Thu”, “Năm đầu tiên bên Lục Tảo Thu”, “Năm thứ hai bên Lục Tảo Thu”, “Năm thứ ba bên Lục Tảo Thu”…”
Cậu nói: “Em đã đợi hơn hai mươi năm mới chờ được anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.