Ngón Tay Của Những Nhà Âm Nhạc
Chương 17: “Tasogare No Warutsu” (Waltz In The Evening Glow) - Takashi Kako
Công Tử Ưu
21/06/2022
Pháp, tỉnh Alpes-Maritimes.
Trên chuyến tàu hướng về một thị trấn ven biển Côte d’Azur.
“Quý ông trẻ tuổi này, hoa trên tay anh đẹp thật đấy.” Một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi nói.
Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, áo khoác và tất màu trắng cùng một đôi giày da nhỏ màu đen, tóc vàng buộc đuôi ngựa, trên mũi có vài đốm tàn nhang nhàn nhạt dễ thương, đôi mắt to màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào hoa hồng trên tay Chung Quan Bạch, vẻ mặt thẹn thùng.
Chung Quan Bạch cười dùng tiếng Pháp nói với cô bé: “Cảm ơn, anh rất muốn tặng em một cành, nhưng mà…”
Dưới ánh mắt cực kì chờ mong của cô bé, Chung Quan Bạch không hề cảm thấy áy náy tiếp tục nói: “Nhưng mà hoa này phải được tặng cho quý ông ở bên cạnh anh đây.”
Cô bé nhìn Lục Tảo Thu đang ngồi dựa bên cửa sổ một cái, sau đó tha thiết nhìn Chung Quan Bạch, nhỏ giọng nói: “Một quý ông thì nên tặng hoa hồng cho một cô gái.”
Mẹ của cô bé bế cô bé lên, cười ngại ngùng với Chung Quan Bạch một cái, sau đó cúi đầu nói với cô bé: “Một quý ông cũng có thể tặng hoa hồng cho một quý ông khác. Được rồi, Elisa, chúng ta nên xuống tàu rồi.”
Cô bé vẫn cứ trông mong nhìn Chung Quan Bạch.
Lục Tảo Thu rút ra một cành hoa từ trong bó hoa hồng nơi tay Chung Quan Bạch, đưa tới tay cô bé.
Cô bé vui vẻ nhận lấy: “Quý ông, anh thật hào phóng.”
Mẹ cô bé bế cô bé xuống tàu, cô bé vẫn luôn nhìn chăm chú Lục Tảo Thu qua lớp kính tàu, Chung Quan Bạch hơi ghen nói: “Quý ông, anh thật hào phóng.”
Lục Tảo Thu nói: “Cô bé chỉ là muốn hoa thôi, không phải muốn em.”
Chung Quan Bạch cố ý hỏi: “Nếu cô bé muốn em thì sao?”
Trong mắt Lục Tảo Thu thoáng hiện ý cười: “Vậy thì chỉ có thể đấu tay đôi rồi.”
Xe lửa dừng ở thành trấn ven biển, ánh nắng dìu dịu, gió biển lồng lộng.
Lục Tảo Thu thuê một căn nhà có grand piano trong thị trấn nhỏ này, ngôi nhà ở trên ngọn núi cạnh biển, từ trong sân nhà mình có thể nhìn ra vịnh biển cách đó không xa.
Họ vừa từ một ruộng hoa trở về, Chung Quan Bạch ngồi bên đàn piano viết bài hát.
Giá để micro kép ở trên dây đàn của chiếc grand piano, ghi lại chuẩn xác từng chi tiết trong tiếng đàn của Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch đàn một mạch đến chạng vạng, mỗi lần đều cảm thấy có chỗ nào thiếu một chút, tựa như trong một ruộng hoa trải dài bát ngát, cậu chỉ có thể đàn ra một cành một lá. Đến lúc cậu muốn đổi thì lại không tìm được cảm hứng, vì vậy có hơi bực dọc.
Lục Tảo Thu cầm đàn violin lên, kéo một khúc nhạc dịu êm, dường như để an ủi nỗi sốt ruột của Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch đứng lên đi hai vòng rồi lại quay về ngồi xuống ghế đàn piano.
Thiên tài luôn cực kì nhạy cảm, người thường không cảm giác được có vài thứ trôi qua trong cuộc đời mình, nhưng thiên tài thì không như vậy. Họ bởi vì hiểu chính mình đã từng có được mà đau khổ.
Lục Tảo Thu kéo xong một bản nhạc, đi đến sau lưng Chung Quan Bạch, nói: “Không nên nóng vội.”
Chung Quan Bạch đàn ra một vài nốt rồi lại thu tay về: “Thủ tịch Lục, em cảm giác trước đây chắc chắn em đã được thần nắm tay dẫn dắt, nhưng bây giờ thì ngài buông tay rồi.”
Lục Tảo Thu cúi người, vươn tay đặt hờ lên mu bàn tay Chung Quan Bạch: “Ngài không buông tay đâu, nào.”
Chung Quan Bạch đàn một lúc, vẫn không tìm được cảm giác.
Lục Tảo Thu nói: “Đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Kỹ năng dựa vào luyện tập, mấy ngày nay em đã luyện đủ rồi, cảm xúc dựa vào kích thích, em không tìm được cảm giác, chứng tỏ em chưa bị kích động.” Anh cầm tay Chung Quan Bạch lên: “Trước tiên đừng đàn nữa, chúng ta ra ngoài dạo một chút.”
Hai người đi dạo dọc theo đường nhỏ trên núi, gió nhẹ mang theo mùi cỏ cây, ánh tà dương ngoài khơi chiếu xuống khiến cả tòa thị trấn ven biển này cực kỳ dịu dàng.
Chung Quan Bạch nhìn sườn mặt của Lục Tảo Thu, đột nhiên nói: “Thủ tịch Lục, hình như lâu lắm rồi em chưa đọc thơ cho anh nghe.”
Lục Tảo Thu nhìn mặt biển, nhịn cười: “Đọc thật hay đọc giả?”
Chung Quan Bạch nói: “Trình độ của em anh biết mà.”
Lục Tảo Thu dừng bước, nhẹ nhàng hôn một cái lên miệng Chung Quan Bạch: “Đừng đọc.”
Chung Quan Bạch liếm liếm dư vị trên môi: “Anh là một vầng trăng sáng trên đại dương…”
Lục Tảo Thu cười, thấp giọng nói: “Im miệng.”
Nói xong anh dùng sức hôn Chung Quan Bạch, môi lưỡi quấn quýt, hô hấp đan xen.
Chung Quan Bạch được hôn một lúc lâu, vừa lòng thỏa ý, thở dốc, không đề cập đến chuyện đọc thơ nữa.
Bọn họ đi dạo một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn piano, dường như vọng ra từ trong một nhà hàng cuối con đường nhỏ.
Chung Quan Bạch vừa nghe liền biết trình độ người đó rất bình thường, cậu nói: “Đi, thủ tịch Lục, chúng ta đi vào thể hiện chút.”
Người đánh piano là một cô gái trẻ tuổi, khoảng đôi mươi, Chung Quan Bạch đi qua nói với cô gái vài lời thì xong, tự mình ngồi lên đàn một bài “ Âm thanh và hương thơm trong hoàng hôn” của Debussy.
Tiếng piano tuôn chảy trong nhà hàng yên tĩnh càng tô vẽ thêm vài nét dịu dàng cho màn đêm buông xuống bên ngoài.
Đàn xong một khúc, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay và tán thưởng.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao to với đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo vỗ tay cực kì vang dội. Anh ta đứng lên, nói với Chung Quan Bạch: “Les sons et les parfums tournent dans l’air du soir.” ( Âm thanh và hương thơm trong hoàng hôn)
Chung Quan Bạch cười một cái, không nói gì.
Người đàn ông bước tới, tay chống bên đàn piano, đôi đồng tử màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Chung Quan Bạch, nói bằng một giọng cố ý đè thấp để trông cực kì có từ tính: “Đây là ‘Les sons et les parfums tournent dans l’air du soir’ của Debussy, thật đẹp, đúng chứ? Cậu biết cái tên này xuất xứ từ đâu không?”
Chung Quan Bạch nói: “Thơ của Baudelaire, ‘Khúc chiều tà’, câu thứ ba.”
“Tôi có thể có vinh hạnh được quen biết cậu không?” Người đàn ông kinh ngạc, lại chìa tay tán thưởng, tự giới thiệu mình: “Lance, kéo violin không tệ.”
Chung Quan Bạch nghe thấy câu “kéo violin không tệ” này cúi đầu cười một cái, lắc lắc đầu.
Lance tưởng rằng Chung Quan Bạch không tin: “Oh, cậu trai này.” Anh ta về lại chỗ ngồi lấy một cây violin từ trong trong hộp đàn violin: “Cậu có hứng hợp tấu với tôi một bài không? Tôi nhất định sẽ lĩnh hội được cảm giác tuyệt đẹp kia, đó chính là sức mạnh của âm nhạc.”
Chung Quan Bạch hơi hất cằm lên nhìn về phía Lục Tảo Thu của cậu đang nhìn mình kia: “Tôi chỉ là người đệm piano cho chàng trai đằng kia thôi. Anh ấy là người chơi violin ưu tú nhất tôi từng gặp.”
Lance nhìn Lục Tảo Thu một cái, giọng điệu nhất định phải thắng: “Hay là tôi có thể so tài với anh ta một chút.”
Chung Quan Bạch buồn cười: “So cái gì?”
Lance: “Nói không chừng cậu sẽ phát hiện, cậu thích hợp làm người đệm đàn cho tôi hơn.”
Chung Quan Bạch lắc đầu: “Vậy càng không được, anh ấy là bạn trai tôi.”
Lance càng thêm hứng thú, sau khi Chung Quan Bạch đến Pháp lại bắt đầu luyện tập thể hình, các đường cơ đã khôi phục không ít, ánh mặt trời miền Tây nước Pháp phơi da cậu thành một màu mật ong nhạt, trông cực kì đẹp.
So với Lục Tảo Thu cao gầy mảnh khảnh, quanh năm da dẻ tái nhợt kia, khoản này Chung Quan Bạch càng hợp nhãn người u Mỹ hơn, Lance cố tình nhướng mắt, tầm mắt chần chừ ở ngay cánh mông và giữa hai chân Chung Quan Bạch: “Nói không chừng ở phương diện khác, tôi càng hợp với cậu hơn đấy… Anh ta quá gầy.”
Chung Quan Bạch mất kiên nhẫn, muốn đi: “Không, tôi chỉ thích anh ấy thôi.”
Lance ý vị sâu xa nói: “Đó là do cậu chưa thử qua cái khác thôi.”
Anh ta không đợi Chung Quan Bạch trả lời lại đã cầm theo violin bước về phía Lục Tảo Thu cách đó không xa.
Kiểu đàn ông châu Á mảnh khảnh này của Lục Tảo Thu trong mắt Lance hoàn toàn không đủ nhìn, anh ta tỏ vẻ xem thường nói với Lục Tảo Thu: “Chúng ta đấu một chút, ai thắng thì…” Lance quay đầu nháy mắt với Chung Quan Bạch: “Người đẹp kia tối nay sẽ là của người đó.”
Trên chuyến tàu hướng về một thị trấn ven biển Côte d’Azur.
“Quý ông trẻ tuổi này, hoa trên tay anh đẹp thật đấy.” Một cô bé khoảng sáu, bảy tuổi nói.
Cô bé mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, áo khoác và tất màu trắng cùng một đôi giày da nhỏ màu đen, tóc vàng buộc đuôi ngựa, trên mũi có vài đốm tàn nhang nhàn nhạt dễ thương, đôi mắt to màu xanh nhạt nhìn chằm chằm vào hoa hồng trên tay Chung Quan Bạch, vẻ mặt thẹn thùng.
Chung Quan Bạch cười dùng tiếng Pháp nói với cô bé: “Cảm ơn, anh rất muốn tặng em một cành, nhưng mà…”
Dưới ánh mắt cực kì chờ mong của cô bé, Chung Quan Bạch không hề cảm thấy áy náy tiếp tục nói: “Nhưng mà hoa này phải được tặng cho quý ông ở bên cạnh anh đây.”
Cô bé nhìn Lục Tảo Thu đang ngồi dựa bên cửa sổ một cái, sau đó tha thiết nhìn Chung Quan Bạch, nhỏ giọng nói: “Một quý ông thì nên tặng hoa hồng cho một cô gái.”
Mẹ của cô bé bế cô bé lên, cười ngại ngùng với Chung Quan Bạch một cái, sau đó cúi đầu nói với cô bé: “Một quý ông cũng có thể tặng hoa hồng cho một quý ông khác. Được rồi, Elisa, chúng ta nên xuống tàu rồi.”
Cô bé vẫn cứ trông mong nhìn Chung Quan Bạch.
Lục Tảo Thu rút ra một cành hoa từ trong bó hoa hồng nơi tay Chung Quan Bạch, đưa tới tay cô bé.
Cô bé vui vẻ nhận lấy: “Quý ông, anh thật hào phóng.”
Mẹ cô bé bế cô bé xuống tàu, cô bé vẫn luôn nhìn chăm chú Lục Tảo Thu qua lớp kính tàu, Chung Quan Bạch hơi ghen nói: “Quý ông, anh thật hào phóng.”
Lục Tảo Thu nói: “Cô bé chỉ là muốn hoa thôi, không phải muốn em.”
Chung Quan Bạch cố ý hỏi: “Nếu cô bé muốn em thì sao?”
Trong mắt Lục Tảo Thu thoáng hiện ý cười: “Vậy thì chỉ có thể đấu tay đôi rồi.”
Xe lửa dừng ở thành trấn ven biển, ánh nắng dìu dịu, gió biển lồng lộng.
Lục Tảo Thu thuê một căn nhà có grand piano trong thị trấn nhỏ này, ngôi nhà ở trên ngọn núi cạnh biển, từ trong sân nhà mình có thể nhìn ra vịnh biển cách đó không xa.
Họ vừa từ một ruộng hoa trở về, Chung Quan Bạch ngồi bên đàn piano viết bài hát.
Giá để micro kép ở trên dây đàn của chiếc grand piano, ghi lại chuẩn xác từng chi tiết trong tiếng đàn của Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch đàn một mạch đến chạng vạng, mỗi lần đều cảm thấy có chỗ nào thiếu một chút, tựa như trong một ruộng hoa trải dài bát ngát, cậu chỉ có thể đàn ra một cành một lá. Đến lúc cậu muốn đổi thì lại không tìm được cảm hứng, vì vậy có hơi bực dọc.
Lục Tảo Thu cầm đàn violin lên, kéo một khúc nhạc dịu êm, dường như để an ủi nỗi sốt ruột của Chung Quan Bạch.
Chung Quan Bạch đứng lên đi hai vòng rồi lại quay về ngồi xuống ghế đàn piano.
Thiên tài luôn cực kì nhạy cảm, người thường không cảm giác được có vài thứ trôi qua trong cuộc đời mình, nhưng thiên tài thì không như vậy. Họ bởi vì hiểu chính mình đã từng có được mà đau khổ.
Lục Tảo Thu kéo xong một bản nhạc, đi đến sau lưng Chung Quan Bạch, nói: “Không nên nóng vội.”
Chung Quan Bạch đàn ra một vài nốt rồi lại thu tay về: “Thủ tịch Lục, em cảm giác trước đây chắc chắn em đã được thần nắm tay dẫn dắt, nhưng bây giờ thì ngài buông tay rồi.”
Lục Tảo Thu cúi người, vươn tay đặt hờ lên mu bàn tay Chung Quan Bạch: “Ngài không buông tay đâu, nào.”
Chung Quan Bạch đàn một lúc, vẫn không tìm được cảm giác.
Lục Tảo Thu nói: “Đây không phải chuyện ngày một ngày hai. Kỹ năng dựa vào luyện tập, mấy ngày nay em đã luyện đủ rồi, cảm xúc dựa vào kích thích, em không tìm được cảm giác, chứng tỏ em chưa bị kích động.” Anh cầm tay Chung Quan Bạch lên: “Trước tiên đừng đàn nữa, chúng ta ra ngoài dạo một chút.”
Hai người đi dạo dọc theo đường nhỏ trên núi, gió nhẹ mang theo mùi cỏ cây, ánh tà dương ngoài khơi chiếu xuống khiến cả tòa thị trấn ven biển này cực kỳ dịu dàng.
Chung Quan Bạch nhìn sườn mặt của Lục Tảo Thu, đột nhiên nói: “Thủ tịch Lục, hình như lâu lắm rồi em chưa đọc thơ cho anh nghe.”
Lục Tảo Thu nhìn mặt biển, nhịn cười: “Đọc thật hay đọc giả?”
Chung Quan Bạch nói: “Trình độ của em anh biết mà.”
Lục Tảo Thu dừng bước, nhẹ nhàng hôn một cái lên miệng Chung Quan Bạch: “Đừng đọc.”
Chung Quan Bạch liếm liếm dư vị trên môi: “Anh là một vầng trăng sáng trên đại dương…”
Lục Tảo Thu cười, thấp giọng nói: “Im miệng.”
Nói xong anh dùng sức hôn Chung Quan Bạch, môi lưỡi quấn quýt, hô hấp đan xen.
Chung Quan Bạch được hôn một lúc lâu, vừa lòng thỏa ý, thở dốc, không đề cập đến chuyện đọc thơ nữa.
Bọn họ đi dạo một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy tiếng đàn piano, dường như vọng ra từ trong một nhà hàng cuối con đường nhỏ.
Chung Quan Bạch vừa nghe liền biết trình độ người đó rất bình thường, cậu nói: “Đi, thủ tịch Lục, chúng ta đi vào thể hiện chút.”
Người đánh piano là một cô gái trẻ tuổi, khoảng đôi mươi, Chung Quan Bạch đi qua nói với cô gái vài lời thì xong, tự mình ngồi lên đàn một bài “ Âm thanh và hương thơm trong hoàng hôn” của Debussy.
Tiếng piano tuôn chảy trong nhà hàng yên tĩnh càng tô vẽ thêm vài nét dịu dàng cho màn đêm buông xuống bên ngoài.
Đàn xong một khúc, bốn phía vang lên tiếng vỗ tay và tán thưởng.
Cách đó không xa, một người đàn ông cao to với đôi mắt màu xanh ngọc lục bảo vỗ tay cực kì vang dội. Anh ta đứng lên, nói với Chung Quan Bạch: “Les sons et les parfums tournent dans l’air du soir.” ( Âm thanh và hương thơm trong hoàng hôn)
Chung Quan Bạch cười một cái, không nói gì.
Người đàn ông bước tới, tay chống bên đàn piano, đôi đồng tử màu xanh lục nhìn chằm chằm vào Chung Quan Bạch, nói bằng một giọng cố ý đè thấp để trông cực kì có từ tính: “Đây là ‘Les sons et les parfums tournent dans l’air du soir’ của Debussy, thật đẹp, đúng chứ? Cậu biết cái tên này xuất xứ từ đâu không?”
Chung Quan Bạch nói: “Thơ của Baudelaire, ‘Khúc chiều tà’, câu thứ ba.”
“Tôi có thể có vinh hạnh được quen biết cậu không?” Người đàn ông kinh ngạc, lại chìa tay tán thưởng, tự giới thiệu mình: “Lance, kéo violin không tệ.”
Chung Quan Bạch nghe thấy câu “kéo violin không tệ” này cúi đầu cười một cái, lắc lắc đầu.
Lance tưởng rằng Chung Quan Bạch không tin: “Oh, cậu trai này.” Anh ta về lại chỗ ngồi lấy một cây violin từ trong trong hộp đàn violin: “Cậu có hứng hợp tấu với tôi một bài không? Tôi nhất định sẽ lĩnh hội được cảm giác tuyệt đẹp kia, đó chính là sức mạnh của âm nhạc.”
Chung Quan Bạch hơi hất cằm lên nhìn về phía Lục Tảo Thu của cậu đang nhìn mình kia: “Tôi chỉ là người đệm piano cho chàng trai đằng kia thôi. Anh ấy là người chơi violin ưu tú nhất tôi từng gặp.”
Lance nhìn Lục Tảo Thu một cái, giọng điệu nhất định phải thắng: “Hay là tôi có thể so tài với anh ta một chút.”
Chung Quan Bạch buồn cười: “So cái gì?”
Lance: “Nói không chừng cậu sẽ phát hiện, cậu thích hợp làm người đệm đàn cho tôi hơn.”
Chung Quan Bạch lắc đầu: “Vậy càng không được, anh ấy là bạn trai tôi.”
Lance càng thêm hứng thú, sau khi Chung Quan Bạch đến Pháp lại bắt đầu luyện tập thể hình, các đường cơ đã khôi phục không ít, ánh mặt trời miền Tây nước Pháp phơi da cậu thành một màu mật ong nhạt, trông cực kì đẹp.
So với Lục Tảo Thu cao gầy mảnh khảnh, quanh năm da dẻ tái nhợt kia, khoản này Chung Quan Bạch càng hợp nhãn người u Mỹ hơn, Lance cố tình nhướng mắt, tầm mắt chần chừ ở ngay cánh mông và giữa hai chân Chung Quan Bạch: “Nói không chừng ở phương diện khác, tôi càng hợp với cậu hơn đấy… Anh ta quá gầy.”
Chung Quan Bạch mất kiên nhẫn, muốn đi: “Không, tôi chỉ thích anh ấy thôi.”
Lance ý vị sâu xa nói: “Đó là do cậu chưa thử qua cái khác thôi.”
Anh ta không đợi Chung Quan Bạch trả lời lại đã cầm theo violin bước về phía Lục Tảo Thu cách đó không xa.
Kiểu đàn ông châu Á mảnh khảnh này của Lục Tảo Thu trong mắt Lance hoàn toàn không đủ nhìn, anh ta tỏ vẻ xem thường nói với Lục Tảo Thu: “Chúng ta đấu một chút, ai thắng thì…” Lance quay đầu nháy mắt với Chung Quan Bạch: “Người đẹp kia tối nay sẽ là của người đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.