Chương 17
BẠCH TRẦN
11/08/2022
Điền Noãn, người không bao giờ biết có một vòng tròn như vậy, đã trở thành một công chúa được mọi người giữ ngay khi bước vào.
Edit: Gypsy.
Nửa tháng sau, kết quả thi đại học đã được công bố, điểm của Điền Noãn cao hơn so với điểm của đại học T, biết được tin này Hoắc Chính Kỳ lén rơi hai giọt nước mắt, gọi Hoắc Tri Hành đến trong thư phòng dặn dò mấy trăm lần, cái gọi là trải nghiệm cuộc sống, chơi chơi đều được, tuyệt đối không thể sắp xếp công việc trong công ty quá mệt mỏi cho cô gái nhỏ.
Sau khi điểm số các năm trước được công bố, có người mừng, có người lo, nhưng đối với tam trung* mà nói, bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, bản thân đã thắng từ vạch xuất phát rồi, cho nên mặc kệ điểm số thế nào đều sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.
* Mình nghĩ ý tác giả là trường cấp ba nhà giàu mà nữ chính theo học á.
"Noãn Noãn à, nếu muốn đi chơi với bạn học thì đi, không muốn đi thì thôi, dù sao cũng chẳng có ích gì."
Điền Noãn đang cho Khuyên Khuyên ăn, Kiều Uyển Ninh không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Việc cô bị Chu Bồng bắt nạt ở trường cuối cùng cũng không giấu giếm ở nhà. Thành phố T lớn như vậy, trong vòng thượng lưu lại càng nhỏ, đặc biệt là chuyện của nhà họ Hoắc, một chút cũng có thể lọt vào tai những người khác.
"Không sao đâu dì, mọi chuyện đã qua rồi."
Điền Noãn khi nói ra lời này không phải là người rộng lượng, chỉ là nhà họ Chu đã đích thân đưa Chu Bồng đến xin lỗi, cô nhất định phải vì Hoắc gia mà cho Chu gia mặt mũi.
Kiều Uyển Ninh luôn tôn trọng quyết định của cô, không thuyết phục cô nữa, tiến lên hai bước ngồi xổm xuống trêu chọc Khuyên Khuyên.
Con thỏ con đến Hoắc gia đã được nửa tháng, thân hình vốn bằng lòng bàn tay của cô gái, nay đã lớn gấp đôi, hiện tại không thể gọi là con thỏ nhỏ nữa.
"Nó thuộc chủng loài gì, làm tsao mà nó lớn nhanh như vậy?"
Kiều Uyển Ninh nhớ lại bộ dáng của Khuyên Khuyên lúc mang về, giọng nói cảm thán về sự tàn nhẫn của thời gian.
Cô gái buồn cười nhìn con thỏ tròn như quả bóng, một tay nắm đôi tai thỏ. Tiểu gia hỏa không bằng lòng, kéo tai quay mặt ra sau hướng cặp mông căng tròn của mình về phía cô.
"Chắc là không phải chủng gì đặt biệt, chỉ là những con thỏ nhà bình thường thôi. Lúc anh Tri Hành mua nó, anh ấy nói rằng nó có thể tăng đến 10 kg, mà bây giờ nó thậm chí không bằng một phần ba."
Điền Noãn dùng ngón tay chọc chọc vào cái đuôi ngắn ngủn của nó, trong miện lẩm bẩm, "Hoắc Khuyên Khuyên, sao mày có thể ăn nhiều như vậy?"
Biệt danh mà cô gái gọi ra vô tình khiến gương mặt của Kiều Uyển Ninh nở một nụ cười không rõ ý vị.
Bà là vừa ý Điền Noãn, trong sáng, tốt bụng, mạnh mẽ hơn nhiều so với những người có mục đích đen tối. Chỉ là con trai bà chưa ngộ, không thể nhiều lời.
Kiều Uyển Ninh thở dài, "Nói tới Tri Hành dì liền phát sầu, cũng gần 30 tuổi rồi, Niệm Niệm cũng đã có con, nó thậm chí còn chưa có bạn gái."
Bà lấy một nhánh cây táo ra khỏi túi, trêu chọc con thỏ, giọng điệu thản nhiên như đang lẩm bẩm một mình. Nhưng chỉ cần Điền Noãn chú ý một chút, có thể phát hiện ánh mắt của bà rất giống chồng bà, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô.
–
Buổi tối khi Điền Noãn rời đi, Hoắc Tri Hành vẫn chưa về, tài xế của Hoắc gia đưa cô đến nhà hàng. Ăn xong lại bị lôi đi hát.
Cô ngồi trong góc, nhìn chàng trai cầm micro hát mà lòng thức tỉnh.
Sau khi đến cô mơi hiểu những lời của dì Kiều "dù sao cũng chẳng có ích gì". Đây chỗ nào giống tiệc tốt nghiệp chứ, hoàn toàn là kết nối quan hệ giữa các phú nhị đại mà.
Hai mươi mấy người người không nhiều lắm, nhưng là phân ra cấp bậc. Ai có địa vị cao, thì dù không nói gì thì cũng có người ngả nghiêng nịnh nọt, ai kém hơn một chút thì chỉ có thể hùa theo sau lưng người khác như một thằng hề.
Điền Noãn, người chưa bao giờ nghĩ có tồn tại một vòng tròn như vậy, đã trở thành một công chúa được mọi người tâng bốc khi cô bước vào. Cô nhướng mày không có chút cảm giác hãnh diện, chỉ cảm thấy căn phòng kín không kẻ hở cô hít thở không thông.
Đặc biệt là Chu Bồng, không biết gia đình cô ta đã hứa cho cô ta lợi ích gì, ngày thi đại học còn kiêu ngạo, nhưng bây giờ có thể ngồi với cô thân thiết như chị em một nhà.
Trên bàn có rất nhiều loại cocktail màu sắc rực rỡ, Điền Noãn lúc đầu không uống, nhưng vẫn nhịn không được khi người người khác kính rượu.
Sau hai ly rượu, đầu cô bắt đầu choáng váng, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.
Cô hiếm khi uống rượu, lúc chỉ có Tết Nguyên Đán, Điền Chu chỉ rót một ít vào ly cô. Nhưng nó cũng chỉ là một chút, chút hương vị còn không có.
Đây là lần đầu tiên cô uống rượu đúng nghĩa.
"Cho qua một chút." Điền Noãn lắc lư xoay người rời khỏi ghế đi tìm toilet, muốn dội nước lạnh lên mặt. Vừa bước đến bồn rửa mặt, cô chợt ngửi thấy một mùi thơm nhẹ rất nữ tính. Mùi dễ ngửi khiến cô không khỏi dừng bước chân, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi hương.
"Cô có cần giúp gì không?"
Người phụ nữ tóc xoăn xinh đẹp đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt quan tâm.
"Không cần đâu, cảm ơn chị... Chị thơm quá, thơm mà đẹp nữa."
Trần Thanh Lan sững sờ một lúc, mất tự nhiên sờ mặt mình.
Cô Điền, cô uống nhiều quá rồi, tôi có thể đưa cô về nhà được không?"
Điền Noãn dụi dụi đôi mắt đã mờ, lông mày nhíu lại, cô không nhớ mình quen người này từ khi nào.
"Làm sao chị biết em vậy?"
"Chị từng thấy em rồi." Cô đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của Điền Noãn, lấy điện thoại di động từ trong túi nhỏ ra, "Hay là chị gọi với Hoắc tổng đến đón em?"
"Chị biết anh trai Tri Hành sao?"
Người phụ nữ khẽ cười, "Chị cũng từng gặp Hoắc tổng rồi."
Móng tay màu đỏ tươi quay số điện thoại.
Số của Hoắc Tri Hành là do cha cô cho trước đây, sau khi lưu cô cũng chưa gọi bao giờ, càng không nghĩ sẽ gọi cho anh.
Việc gặp gỡ Điền Noãn hoàn toàn là tình cờ, mặc dù cô không có tâm tư đó với Hoắc Tri Hành, nhưng cô giúp đỡ nhà họ Hoắc cũng chẳng tổn thất gì.
Cuộc gọi đầu tiên bị cúp máy, Trần Thanh Lan lắc đầu bất lực, bấm tiếp cuộc gọi thứ hai.
"Xin chào."
Lần này rốt cũng được kết nối, nhưng giọng nam ở đầu dây bên kia không phải của Hoắc Tri Hành.
Trần Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm nói, "Xin chào, tôi là Trần Thanh Lan, cô Điền Noãn đang ở cạnh tôi, vui lòng liên hệ với ngài Hoắc..."
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.
Edit: Gypsy.
Nửa tháng sau, kết quả thi đại học đã được công bố, điểm của Điền Noãn cao hơn so với điểm của đại học T, biết được tin này Hoắc Chính Kỳ lén rơi hai giọt nước mắt, gọi Hoắc Tri Hành đến trong thư phòng dặn dò mấy trăm lần, cái gọi là trải nghiệm cuộc sống, chơi chơi đều được, tuyệt đối không thể sắp xếp công việc trong công ty quá mệt mỏi cho cô gái nhỏ.
Sau khi điểm số các năm trước được công bố, có người mừng, có người lo, nhưng đối với tam trung* mà nói, bọn họ sinh ra đã ngậm thìa vàng, bản thân đã thắng từ vạch xuất phát rồi, cho nên mặc kệ điểm số thế nào đều sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn họ.
* Mình nghĩ ý tác giả là trường cấp ba nhà giàu mà nữ chính theo học á.
"Noãn Noãn à, nếu muốn đi chơi với bạn học thì đi, không muốn đi thì thôi, dù sao cũng chẳng có ích gì."
Điền Noãn đang cho Khuyên Khuyên ăn, Kiều Uyển Ninh không biết đứng sau lưng cô từ lúc nào.
Việc cô bị Chu Bồng bắt nạt ở trường cuối cùng cũng không giấu giếm ở nhà. Thành phố T lớn như vậy, trong vòng thượng lưu lại càng nhỏ, đặc biệt là chuyện của nhà họ Hoắc, một chút cũng có thể lọt vào tai những người khác.
"Không sao đâu dì, mọi chuyện đã qua rồi."
Điền Noãn khi nói ra lời này không phải là người rộng lượng, chỉ là nhà họ Chu đã đích thân đưa Chu Bồng đến xin lỗi, cô nhất định phải vì Hoắc gia mà cho Chu gia mặt mũi.
Kiều Uyển Ninh luôn tôn trọng quyết định của cô, không thuyết phục cô nữa, tiến lên hai bước ngồi xổm xuống trêu chọc Khuyên Khuyên.
Con thỏ con đến Hoắc gia đã được nửa tháng, thân hình vốn bằng lòng bàn tay của cô gái, nay đã lớn gấp đôi, hiện tại không thể gọi là con thỏ nhỏ nữa.
"Nó thuộc chủng loài gì, làm tsao mà nó lớn nhanh như vậy?"
Kiều Uyển Ninh nhớ lại bộ dáng của Khuyên Khuyên lúc mang về, giọng nói cảm thán về sự tàn nhẫn của thời gian.
Cô gái buồn cười nhìn con thỏ tròn như quả bóng, một tay nắm đôi tai thỏ. Tiểu gia hỏa không bằng lòng, kéo tai quay mặt ra sau hướng cặp mông căng tròn của mình về phía cô.
"Chắc là không phải chủng gì đặt biệt, chỉ là những con thỏ nhà bình thường thôi. Lúc anh Tri Hành mua nó, anh ấy nói rằng nó có thể tăng đến 10 kg, mà bây giờ nó thậm chí không bằng một phần ba."
Điền Noãn dùng ngón tay chọc chọc vào cái đuôi ngắn ngủn của nó, trong miện lẩm bẩm, "Hoắc Khuyên Khuyên, sao mày có thể ăn nhiều như vậy?"
Biệt danh mà cô gái gọi ra vô tình khiến gương mặt của Kiều Uyển Ninh nở một nụ cười không rõ ý vị.
Bà là vừa ý Điền Noãn, trong sáng, tốt bụng, mạnh mẽ hơn nhiều so với những người có mục đích đen tối. Chỉ là con trai bà chưa ngộ, không thể nhiều lời.
Kiều Uyển Ninh thở dài, "Nói tới Tri Hành dì liền phát sầu, cũng gần 30 tuổi rồi, Niệm Niệm cũng đã có con, nó thậm chí còn chưa có bạn gái."
Bà lấy một nhánh cây táo ra khỏi túi, trêu chọc con thỏ, giọng điệu thản nhiên như đang lẩm bẩm một mình. Nhưng chỉ cần Điền Noãn chú ý một chút, có thể phát hiện ánh mắt của bà rất giống chồng bà, lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào cô.
–
Buổi tối khi Điền Noãn rời đi, Hoắc Tri Hành vẫn chưa về, tài xế của Hoắc gia đưa cô đến nhà hàng. Ăn xong lại bị lôi đi hát.
Cô ngồi trong góc, nhìn chàng trai cầm micro hát mà lòng thức tỉnh.
Sau khi đến cô mơi hiểu những lời của dì Kiều "dù sao cũng chẳng có ích gì". Đây chỗ nào giống tiệc tốt nghiệp chứ, hoàn toàn là kết nối quan hệ giữa các phú nhị đại mà.
Hai mươi mấy người người không nhiều lắm, nhưng là phân ra cấp bậc. Ai có địa vị cao, thì dù không nói gì thì cũng có người ngả nghiêng nịnh nọt, ai kém hơn một chút thì chỉ có thể hùa theo sau lưng người khác như một thằng hề.
Điền Noãn, người chưa bao giờ nghĩ có tồn tại một vòng tròn như vậy, đã trở thành một công chúa được mọi người tâng bốc khi cô bước vào. Cô nhướng mày không có chút cảm giác hãnh diện, chỉ cảm thấy căn phòng kín không kẻ hở cô hít thở không thông.
Đặc biệt là Chu Bồng, không biết gia đình cô ta đã hứa cho cô ta lợi ích gì, ngày thi đại học còn kiêu ngạo, nhưng bây giờ có thể ngồi với cô thân thiết như chị em một nhà.
Trên bàn có rất nhiều loại cocktail màu sắc rực rỡ, Điền Noãn lúc đầu không uống, nhưng vẫn nhịn không được khi người người khác kính rượu.
Sau hai ly rượu, đầu cô bắt đầu choáng váng, tầm nhìn cũng bắt đầu mờ đi.
Cô hiếm khi uống rượu, lúc chỉ có Tết Nguyên Đán, Điền Chu chỉ rót một ít vào ly cô. Nhưng nó cũng chỉ là một chút, chút hương vị còn không có.
Đây là lần đầu tiên cô uống rượu đúng nghĩa.
"Cho qua một chút." Điền Noãn lắc lư xoay người rời khỏi ghế đi tìm toilet, muốn dội nước lạnh lên mặt. Vừa bước đến bồn rửa mặt, cô chợt ngửi thấy một mùi thơm nhẹ rất nữ tính. Mùi dễ ngửi khiến cô không khỏi dừng bước chân, tìm kiếm nơi tỏa ra mùi hương.
"Cô có cần giúp gì không?"
Người phụ nữ tóc xoăn xinh đẹp đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt quan tâm.
"Không cần đâu, cảm ơn chị... Chị thơm quá, thơm mà đẹp nữa."
Trần Thanh Lan sững sờ một lúc, mất tự nhiên sờ mặt mình.
Cô Điền, cô uống nhiều quá rồi, tôi có thể đưa cô về nhà được không?"
Điền Noãn dụi dụi đôi mắt đã mờ, lông mày nhíu lại, cô không nhớ mình quen người này từ khi nào.
"Làm sao chị biết em vậy?"
"Chị từng thấy em rồi." Cô đỡ lấy thân thể đang lung lay sắp đổ của Điền Noãn, lấy điện thoại di động từ trong túi nhỏ ra, "Hay là chị gọi với Hoắc tổng đến đón em?"
"Chị biết anh trai Tri Hành sao?"
Người phụ nữ khẽ cười, "Chị cũng từng gặp Hoắc tổng rồi."
Móng tay màu đỏ tươi quay số điện thoại.
Số của Hoắc Tri Hành là do cha cô cho trước đây, sau khi lưu cô cũng chưa gọi bao giờ, càng không nghĩ sẽ gọi cho anh.
Việc gặp gỡ Điền Noãn hoàn toàn là tình cờ, mặc dù cô không có tâm tư đó với Hoắc Tri Hành, nhưng cô giúp đỡ nhà họ Hoắc cũng chẳng tổn thất gì.
Cuộc gọi đầu tiên bị cúp máy, Trần Thanh Lan lắc đầu bất lực, bấm tiếp cuộc gọi thứ hai.
"Xin chào."
Lần này rốt cũng được kết nối, nhưng giọng nam ở đầu dây bên kia không phải của Hoắc Tri Hành.
Trần Thanh Lan thở phào nhẹ nhõm nói, "Xin chào, tôi là Trần Thanh Lan, cô Điền Noãn đang ở cạnh tôi, vui lòng liên hệ với ngài Hoắc..."
Truyện được edit bởi đăng tải trên WordPress và Watpad với mục đích phi thương mại, chưa được sự cho phép của tác giả, vui lòng không re-up hay chuyển ver dưới bất kỳ hình thức nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.