Chương 47
BẠCH TRẦN
20/08/2022
Người đàn ông nhắm mắt lại, trong lòng có một nỗi niềm không nói nên lời.
Edit: Gypsy
Một tuần sau tiệc đính hôn là ngày mà Điền Noãn nhập học đại học, chạng vạng tối thứ sáu hai vợ chồng cuối cùng rời công ty trở về Hoắc gia.
Sau khi rời khách sạn vào ngày hôm đó, Hoắc Tri Hành đã mượn lý do công việc bận rộn không có thời gian về nhà, giữ luôn người tại chung cư mình không trả về. Nếu không nghĩ đến cô gái nhỏ này sắp khai giảng, anh đã không sẵn sàng để cô trở lại Hoắc gia.
"Anh Tri Hành, chỉ có họ cố ý đến dự tiệc đính hôn của chúng ta, người đều đi rồi em cũng chưa thể đưa cô ấy đi...."
Nghe thấy lời nói buồn bã của Điền Noãn, người đàn ông thừa dịp đèn đỏ nhanh chóng sờ gáy cô.
"Ngoan, ngày nghỉ 11 anh sẽ đưa em sang Thái Lan chơi với con bé."
"Lại nói——"
Anh đột nhiên mím môi cười rộ lên, cười xong còn bồi thêm một câu, "Nhìn thấy con bé cũng không chơi nổi, eo không đau sao? Con bé kia không phải là một cô gái bình thường đâu."
Điền Noãn xoay người lại, che đi khuôn mặt nóng rực, nghiêm nghị nói: "Đau còn không phải vì anh sao."
"Ừm, hôm nay cho em nghỉ một ngày, ngày mai dẫn em báo học."
"Hôm nay anh lại không đứng đắn, em sẽ đi ngủ với chị Niệm Niệm đó."
Lúc này, chiếc xe ô tô màu đen vừa lúc dừng ở cuối đường trước Hoắc gia, sau khi Hoắc Tri Hành cởi dây an toàn của hai người, anh liền dán chặt trước mặt cô không rời.
"Sẽ không, cho dù em muốn, chồng con bé cũng sẽ không cho."
......
Hoắc Tri Hành bưng một cốc sữa ấm đi vào phòng Điền Noãn, cô đang ngồi trước cửa sổ dựa vào lan can nhìn về phía xa xăm, không cần quay đầu cũng biết là ai đang tới.
Trên bầu trời đêm chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, nền xanh lam lớn phù hợp với ánh đèn ấm áp xung quanh cô. Cơn gió đêm cuối hè mang theo chút mát mẻ, từ từ thổi vào phòng, thổi bay mùi oải hương nồng nàn.
Người đàn ông từ phía sau ôm cô, cảm nhận được hơi lạnh trên người cô bé trong ngực.
Anh cau mày, cũng không biết cô đã ở đây bao lâu.
"Không hóng gió nữa, sẽ bị cảm, về giường nằm đi."
"Ừm."
Cô được anh bế lên đặt xuống giường, sau khi đóng cửa sổ, mùi hương vừa mới bị thổi bay lại tụ lại, tản ra từ cơ thể như tuyết của cô.
"Lại mất ngủ?"
Hoắc Tri Hành tối nay ở trong phòng làm việc họp video, anh không định đến quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng vẫn theo thói quen đến cửa phòng cô thì phát hiện đèn vẫn sáng, liền rót một ly sữa nóng đem lên.
"Bởi vì Chu Bồng học chung chuyên ngành với em?"
Anh chỉ có thể nghĩ đến một lý do khiến cô mất ngủ, bạo lực học đường lúc trước không chỉ khiến Điền Noãn bị tổn thương, cũng làm anh để ý đến nay, sợ sẽ để lại bóng ma trong quan hệ cá nhân của cô gái nhỏ.
"Phốc..." Cô bị vẻ mặt khẩn trương của người đàn ông chọc cười, uống cạn sữa trong ly, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Không phải, không có tâm trạng tệ, chỉ là cảm thấy, xa cách khuôn viên trường gần ba tháng, lúc trở lại mọi thứ đều đã thay đổi. Bây giờ thật tốt, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ."
Hoắc Tri Hành nhướng một bên mày, vẻ căng thẳng giảm dần, trên môi cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Đôi môi hồng của Điền Noãn cọ vào ngực anh, cả đôi môi hồng hào cùng làn da của anh đều trơn mềm.
Không lâu sau, cô lại chậm rãi mở miệng: "Em sẽ không để ý những gì đã xảy ra trước đây đâu, mọi chuyện đã qua rồi, em sẽ nổ lực để kết bạn mới, sống một cuộc sống mới."
"Vậy nên anh không cần lo lắng cho em."
Điền Noãn luôn luôn hiểu chuyện, cũng giỏi khuyên bảo bản thân. Cho dù sau khi đính hôn, rất nhiều người hoặc ao ước hoặc oán giận, cô đã phải chịu đựng rất nhiều điều đáng lẽ ra ở tuổi này không nên có, nhưng mọi chuyện vẫn vậy.
"Được ——"
Người đàn ông nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, đột nhiên rất muốn hôn cô, nhưng lại sợ không kiềm chế được sẽ ảnh hưởng đến cô nhập học ngày mai, nên chỉ có thể nhàn nhạt in dấu môi trên má cô.
"Ngày đó đón em, thật may là anh không có việc bận, nếu không người cõng em sẽ là người khác rồi."
Anh có chút vui mừng vì lúc đó đã chạy đến bệnh viện, không để người khác nhìn thấy bộ dạng mềm yếu của cô.
"Ừm, em gặp được anh Tri Hành là may mắn kiếp này, Hoắc tổng gặp được em là phúc phận ba đời tu luyện. Đúng không?"
Con ngươi màu hổ phách xoay chuyển, trên mặt cô xuất hiện hai vòng xoáy nhỏ.
"Đúng vậy, cảm ơn cô Điền có dáng người đẹp, lớn lên xinh xắn, trên giường lại thật mê người như vậy đã cứu tôi thoát khỏi cảnh độc thân khốn khổ."
Anh vừa nói vừa dùng râu dưới cằm cạ vào cổ cô ngứa ngáy, làm cô không kịp bị anh mặt dày vô sỉ chọc giận liền cười ngay cả lời nói cũng nói không tròn.
"Khụ! Khụ khụ..."
Thẳng đến khi cô cười đến ho khan, người đàn ông mới buông cô ra.
"Dám nói anh là cầm thú, hiện tại liền quất roi em ngay." Anh vội vàng dọa cô trước khi cô lên tiếng, tay cũng phối hợp hướng đến sờ tủ đầu giường.
Điền Noãn lập tức biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn, giơ hai tay lên đỉnh đầu, nhắm mắt ý bảo mình ngoan ngoãn ngủ.
"Ừm, lúc này mới nghe lời, không cho phép mở mắt."
"Ừm ừm ừm!!" Cô đáp ứng, nhắm mắt giả vờ ngủ, lông mi vẫn không ngừng run rẩy.
"Ngày mai là sinh viên đại học rồi."
Anh hôn lên vành tai cô, ánh mắt tràn ngập sự cưng chìu và yêu thương.
Thực ra anh cũng không định làm gì cả, chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Điền Noãn của anh phải là cô gái nhỏ dễ thương luôn mỉm cười mới đúng.
- --- Đường phân chia ----
Rải đường rất nhiều chương, phải đi theo cốt truyện.
Cốt truyện không ngược ~ kèm theo vụn đường.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ.
Edit: Gypsy
Một tuần sau tiệc đính hôn là ngày mà Điền Noãn nhập học đại học, chạng vạng tối thứ sáu hai vợ chồng cuối cùng rời công ty trở về Hoắc gia.
Sau khi rời khách sạn vào ngày hôm đó, Hoắc Tri Hành đã mượn lý do công việc bận rộn không có thời gian về nhà, giữ luôn người tại chung cư mình không trả về. Nếu không nghĩ đến cô gái nhỏ này sắp khai giảng, anh đã không sẵn sàng để cô trở lại Hoắc gia.
"Anh Tri Hành, chỉ có họ cố ý đến dự tiệc đính hôn của chúng ta, người đều đi rồi em cũng chưa thể đưa cô ấy đi...."
Nghe thấy lời nói buồn bã của Điền Noãn, người đàn ông thừa dịp đèn đỏ nhanh chóng sờ gáy cô.
"Ngoan, ngày nghỉ 11 anh sẽ đưa em sang Thái Lan chơi với con bé."
"Lại nói——"
Anh đột nhiên mím môi cười rộ lên, cười xong còn bồi thêm một câu, "Nhìn thấy con bé cũng không chơi nổi, eo không đau sao? Con bé kia không phải là một cô gái bình thường đâu."
Điền Noãn xoay người lại, che đi khuôn mặt nóng rực, nghiêm nghị nói: "Đau còn không phải vì anh sao."
"Ừm, hôm nay cho em nghỉ một ngày, ngày mai dẫn em báo học."
"Hôm nay anh lại không đứng đắn, em sẽ đi ngủ với chị Niệm Niệm đó."
Lúc này, chiếc xe ô tô màu đen vừa lúc dừng ở cuối đường trước Hoắc gia, sau khi Hoắc Tri Hành cởi dây an toàn của hai người, anh liền dán chặt trước mặt cô không rời.
"Sẽ không, cho dù em muốn, chồng con bé cũng sẽ không cho."
......
Hoắc Tri Hành bưng một cốc sữa ấm đi vào phòng Điền Noãn, cô đang ngồi trước cửa sổ dựa vào lan can nhìn về phía xa xăm, không cần quay đầu cũng biết là ai đang tới.
Trên bầu trời đêm chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, nền xanh lam lớn phù hợp với ánh đèn ấm áp xung quanh cô. Cơn gió đêm cuối hè mang theo chút mát mẻ, từ từ thổi vào phòng, thổi bay mùi oải hương nồng nàn.
Người đàn ông từ phía sau ôm cô, cảm nhận được hơi lạnh trên người cô bé trong ngực.
Anh cau mày, cũng không biết cô đã ở đây bao lâu.
"Không hóng gió nữa, sẽ bị cảm, về giường nằm đi."
"Ừm."
Cô được anh bế lên đặt xuống giường, sau khi đóng cửa sổ, mùi hương vừa mới bị thổi bay lại tụ lại, tản ra từ cơ thể như tuyết của cô.
"Lại mất ngủ?"
Hoắc Tri Hành tối nay ở trong phòng làm việc họp video, anh không định đến quấy rầy cô nghỉ ngơi, nhưng vẫn theo thói quen đến cửa phòng cô thì phát hiện đèn vẫn sáng, liền rót một ly sữa nóng đem lên.
"Bởi vì Chu Bồng học chung chuyên ngành với em?"
Anh chỉ có thể nghĩ đến một lý do khiến cô mất ngủ, bạo lực học đường lúc trước không chỉ khiến Điền Noãn bị tổn thương, cũng làm anh để ý đến nay, sợ sẽ để lại bóng ma trong quan hệ cá nhân của cô gái nhỏ.
"Phốc..." Cô bị vẻ mặt khẩn trương của người đàn ông chọc cười, uống cạn sữa trong ly, dựa vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Không phải, không có tâm trạng tệ, chỉ là cảm thấy, xa cách khuôn viên trường gần ba tháng, lúc trở lại mọi thứ đều đã thay đổi. Bây giờ thật tốt, trước kia nghĩ cũng không dám nghĩ."
Hoắc Tri Hành nhướng một bên mày, vẻ căng thẳng giảm dần, trên môi cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Đôi môi hồng của Điền Noãn cọ vào ngực anh, cả đôi môi hồng hào cùng làn da của anh đều trơn mềm.
Không lâu sau, cô lại chậm rãi mở miệng: "Em sẽ không để ý những gì đã xảy ra trước đây đâu, mọi chuyện đã qua rồi, em sẽ nổ lực để kết bạn mới, sống một cuộc sống mới."
"Vậy nên anh không cần lo lắng cho em."
Điền Noãn luôn luôn hiểu chuyện, cũng giỏi khuyên bảo bản thân. Cho dù sau khi đính hôn, rất nhiều người hoặc ao ước hoặc oán giận, cô đã phải chịu đựng rất nhiều điều đáng lẽ ra ở tuổi này không nên có, nhưng mọi chuyện vẫn vậy.
"Được ——"
Người đàn ông nhắm mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm xúc khó tả, đột nhiên rất muốn hôn cô, nhưng lại sợ không kiềm chế được sẽ ảnh hưởng đến cô nhập học ngày mai, nên chỉ có thể nhàn nhạt in dấu môi trên má cô.
"Ngày đó đón em, thật may là anh không có việc bận, nếu không người cõng em sẽ là người khác rồi."
Anh có chút vui mừng vì lúc đó đã chạy đến bệnh viện, không để người khác nhìn thấy bộ dạng mềm yếu của cô.
"Ừm, em gặp được anh Tri Hành là may mắn kiếp này, Hoắc tổng gặp được em là phúc phận ba đời tu luyện. Đúng không?"
Con ngươi màu hổ phách xoay chuyển, trên mặt cô xuất hiện hai vòng xoáy nhỏ.
"Đúng vậy, cảm ơn cô Điền có dáng người đẹp, lớn lên xinh xắn, trên giường lại thật mê người như vậy đã cứu tôi thoát khỏi cảnh độc thân khốn khổ."
Anh vừa nói vừa dùng râu dưới cằm cạ vào cổ cô ngứa ngáy, làm cô không kịp bị anh mặt dày vô sỉ chọc giận liền cười ngay cả lời nói cũng nói không tròn.
"Khụ! Khụ khụ..."
Thẳng đến khi cô cười đến ho khan, người đàn ông mới buông cô ra.
"Dám nói anh là cầm thú, hiện tại liền quất roi em ngay." Anh vội vàng dọa cô trước khi cô lên tiếng, tay cũng phối hợp hướng đến sờ tủ đầu giường.
Điền Noãn lập tức biến thành một chú mèo con ngoan ngoãn, giơ hai tay lên đỉnh đầu, nhắm mắt ý bảo mình ngoan ngoãn ngủ.
"Ừm, lúc này mới nghe lời, không cho phép mở mắt."
"Ừm ừm ừm!!" Cô đáp ứng, nhắm mắt giả vờ ngủ, lông mi vẫn không ngừng run rẩy.
"Ngày mai là sinh viên đại học rồi."
Anh hôn lên vành tai cô, ánh mắt tràn ngập sự cưng chìu và yêu thương.
Thực ra anh cũng không định làm gì cả, chỉ muốn trêu chọc cô thôi. Điền Noãn của anh phải là cô gái nhỏ dễ thương luôn mỉm cười mới đúng.
- --- Đường phân chia ----
Rải đường rất nhiều chương, phải đi theo cốt truyện.
Cốt truyện không ngược ~ kèm theo vụn đường.
Cảm ơn các thiên thần nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.