Chương 70: Đến điểm động đất
Vân Biệt
06/03/2023
Đoàn thiện nguyện của Liễu Dung Nghiên đặt chân đến Cộng hòa Nam Phi vào đúng sáu giờ sáng ngày hôm sau.
Trận động đất đã khiến cho mọi thứ nơi đây trở nên hoang tàn và xơ xác. Những tòa nhà đổ sập xuống thành vô số mảnh bê tông, gạch vụn nặng đến hàng trăm triệu mét khối.
Các công trình xây dựng vốn đang trong quá trình thực hiện hoàn toàn mất trắng trong đống đổ nát.
Gió nổi lên cuốn theo vô số cát bụi tạo thành những tầng sương mù xám xịt dày đặc được làm từ đất cát.
Xác người la liệt khắp nơi, tiếng than khóc tiêu điều, tuyệt vọng của những con người phải hứng chịu thảm họa của thiên nhiên làm ai nấy cũng phải xót xa.
Có những đứa bé tầm hai ba tuổi thơ ngây chẳng biết gì, hồn nhiên chạy tới ôm lấy thi thể của người cha người mẹ.
Nhưng ai có thể trả lời cho chúng đây khi mà cha mẹ của chúng đã bị tước đi sinh mạng mất rồi.
Liễu Dung Nghiên bước đến một túp lều được dựng bằng bạt, độ rộng của nó còn không bằng một phần mười căn phòng của cô nhưng lại phải chứa tới hơn hai mươi người.
Chen chen chúc chúc, ngay cả đồ dùng cần thiết như nước uống cũng không hề có. Quần áo của họ rách rưới, bám đầy bụi bẩn, hoàn toàn không giống thứ mà con người có thể chịu đựng được.
Cô đè nén nỗi xót xa, đắng chát bên trong cổ họng, lục lọi trong balo rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ở đây có một chút đồ ăn, mọi người chia nhau dùng tạm trước đi ạ.”
Một bà lão già nua, yếu ớt đưa tay ra nhận lấy, đôi mắt bà lão rưng rưng, thoáng chốc nước mắt rơi xuống: “Cảm ơn cô bé!”
Bánh vừa trao đi, tình yêu được đón nhận thì cảnh sát tuần tra khu vực cũng đã đến. Bọn họ đã sớm nhận được tin báo sẽ có đoàn thiện nguyện từ nước A tới hỗ trợ công việc cứu hộ tại Nam Phi.
Khuôn mặt đội trưởng đội cảnh sát không giấu nổi xúc động, bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc: “Tôi không biết nói gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn đối với mọi người. Trong tình cảnh dư chấn chưa kết thúc, các bạn vẫn không ngại đường xa và nguy hiểm để giúp đỡ chúng tôi.”
Các thành viên trong đoàn cứu hộ đều được đào tạo từ bài bản đến nâng cao nên không hề gặp bất lợi trong vấn đề giao tiếp. Người lớn tuổi nhất trong đoàn đã chủ động đi theo cảnh sát trưởng để tìm hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại ở khu vực đang chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.
Những người còn lại mang theo balo chứa đầy dụng cụ y tế và thức ăn đi tới từng lều bạt để phân phát và tiến hành chữa trị các vết thương nhẹ cho mọi người.
Liễu Dung Nghiên là một trong số những người nhận nhiệm vụ quan trọng nhất. Mỗi khi có một nạn nhân được đưa ra khỏi đống đổ nát thì cô phải là người chẩn đoán mức độ nặng nhẹ của vết thương. Nếu nhẹ thì những người có kĩ năng cơ bản sẽ sơ cứu và chăm sóc. Nếu nặng thì cô cùng các cảnh sát sẽ đưa đến phòng cấp cứu được xây dựng ở khu huấn luyện gần đây.
Tiếng chó nghiệp vụ vang lên, cô nhanh chóng vác theo balo nặng hơn mười kilogam chạy tới vị trí chú chó đang dừng lại.
Một đồng chí cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của cô thì vỗ nhẹ vai cô một cái, nói: “Sẽ không sao đâu.”
Ở một nơi thường xuyên phải hứng chịu thảm họa thiên nhiên như Nam Phi, bọn họ đã sớm quen rồi.
Chết chóc, ly biệt, không khí tang tóc chẳng phải thứ gì xa lạ. Thậm chí chẳng cần tác động bên ngoài, cái đói, cái khổ cũng đủ giết chết những người dân ở tầng lớp thấp kém.
Từng mảnh bê tông nặng trịch được nhân viên cứu trợ đẩy ra tạo thành một cái lỗ lớn, thiết bị dò tìm có phản ứng. Ngay lập tức, hai người đàn ông được cử xuống dưới để mang nạn nhân lên.
Một nhóm quân nhân từ xa đi đến, dù đã nhìn quen cảnh tượng như thế này cũng không tránh khỏi sự xót xa và cảm thương.
Người đàn ông da trắng dẫn đầu, bước đi chậm rãi từ tốn. Gương mặt lãnh cảm, sắc lạnh điển trai với chiều cao nổi trội thật sự không biết đã làm biết bao cô gái rung rinh.
Anh ta nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt giới thiệu: “Xin chào, tôi là Đại úy Darick William, đội trưởng đội bảo đảm an toàn cho đội cứu hộ từ nước A trong khoảng thời gian mọi người ở lại Nam Phi.”
Liễu Dung Nghiên đoán chắc anh ta lớn tuổi hơn mình nên theo phép tắc cúi nhẹ đầu, trả lời: “Xin chào anh.”
Một bàn tay đầy bụi bám lên mặt đất, nhân viên cứu trợ với vẻ mặt sốt ruột và nặng nề nhìn sang cô, nói: “Nghiên, bệnh nhân này không ổn rồi.”
“Tình hình thế nào ạ?” Cô sốt ruột hỏi.
“Mất máu quá nhiều, bụng bị một thanh sắt xuyên vào.”
Liễu Dung Nghiên quay đầu nói với cảnh sát trưởng: “Cần phải chuẩn bị phòng phẫu thuật ngay bây giờ ạ.”
“Được được, chú gọi ngay đây.”
Cô đang định trèo xuống dưới thì Darick đã kịp thời bắt lấy tay cô. Anh ta hắng giọng, lạnh lùng nói: “Bên dưới nguy hiểm lắm.”
Nghe anh ta nói vậy, Liễu Dung Nghiên cũng không cố chấp đi xuống dưới nữa, chỉ đành chờ đợi bệnh nhân được đưa ra khỏi lòng đất tăm tối.
Trận động đất đã khiến cho mọi thứ nơi đây trở nên hoang tàn và xơ xác. Những tòa nhà đổ sập xuống thành vô số mảnh bê tông, gạch vụn nặng đến hàng trăm triệu mét khối.
Các công trình xây dựng vốn đang trong quá trình thực hiện hoàn toàn mất trắng trong đống đổ nát.
Gió nổi lên cuốn theo vô số cát bụi tạo thành những tầng sương mù xám xịt dày đặc được làm từ đất cát.
Xác người la liệt khắp nơi, tiếng than khóc tiêu điều, tuyệt vọng của những con người phải hứng chịu thảm họa của thiên nhiên làm ai nấy cũng phải xót xa.
Có những đứa bé tầm hai ba tuổi thơ ngây chẳng biết gì, hồn nhiên chạy tới ôm lấy thi thể của người cha người mẹ.
Nhưng ai có thể trả lời cho chúng đây khi mà cha mẹ của chúng đã bị tước đi sinh mạng mất rồi.
Liễu Dung Nghiên bước đến một túp lều được dựng bằng bạt, độ rộng của nó còn không bằng một phần mười căn phòng của cô nhưng lại phải chứa tới hơn hai mươi người.
Chen chen chúc chúc, ngay cả đồ dùng cần thiết như nước uống cũng không hề có. Quần áo của họ rách rưới, bám đầy bụi bẩn, hoàn toàn không giống thứ mà con người có thể chịu đựng được.
Cô đè nén nỗi xót xa, đắng chát bên trong cổ họng, lục lọi trong balo rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Ở đây có một chút đồ ăn, mọi người chia nhau dùng tạm trước đi ạ.”
Một bà lão già nua, yếu ớt đưa tay ra nhận lấy, đôi mắt bà lão rưng rưng, thoáng chốc nước mắt rơi xuống: “Cảm ơn cô bé!”
Bánh vừa trao đi, tình yêu được đón nhận thì cảnh sát tuần tra khu vực cũng đã đến. Bọn họ đã sớm nhận được tin báo sẽ có đoàn thiện nguyện từ nước A tới hỗ trợ công việc cứu hộ tại Nam Phi.
Khuôn mặt đội trưởng đội cảnh sát không giấu nổi xúc động, bày tỏ lời cảm ơn sâu sắc: “Tôi không biết nói gì hơn ngoài hai chữ cảm ơn đối với mọi người. Trong tình cảnh dư chấn chưa kết thúc, các bạn vẫn không ngại đường xa và nguy hiểm để giúp đỡ chúng tôi.”
Các thành viên trong đoàn cứu hộ đều được đào tạo từ bài bản đến nâng cao nên không hề gặp bất lợi trong vấn đề giao tiếp. Người lớn tuổi nhất trong đoàn đã chủ động đi theo cảnh sát trưởng để tìm hiểu rõ hơn về tình hình hiện tại ở khu vực đang chịu ảnh hưởng nặng nề nhất.
Những người còn lại mang theo balo chứa đầy dụng cụ y tế và thức ăn đi tới từng lều bạt để phân phát và tiến hành chữa trị các vết thương nhẹ cho mọi người.
Liễu Dung Nghiên là một trong số những người nhận nhiệm vụ quan trọng nhất. Mỗi khi có một nạn nhân được đưa ra khỏi đống đổ nát thì cô phải là người chẩn đoán mức độ nặng nhẹ của vết thương. Nếu nhẹ thì những người có kĩ năng cơ bản sẽ sơ cứu và chăm sóc. Nếu nặng thì cô cùng các cảnh sát sẽ đưa đến phòng cấp cứu được xây dựng ở khu huấn luyện gần đây.
Tiếng chó nghiệp vụ vang lên, cô nhanh chóng vác theo balo nặng hơn mười kilogam chạy tới vị trí chú chó đang dừng lại.
Một đồng chí cảnh sát nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm lo âu của cô thì vỗ nhẹ vai cô một cái, nói: “Sẽ không sao đâu.”
Ở một nơi thường xuyên phải hứng chịu thảm họa thiên nhiên như Nam Phi, bọn họ đã sớm quen rồi.
Chết chóc, ly biệt, không khí tang tóc chẳng phải thứ gì xa lạ. Thậm chí chẳng cần tác động bên ngoài, cái đói, cái khổ cũng đủ giết chết những người dân ở tầng lớp thấp kém.
Từng mảnh bê tông nặng trịch được nhân viên cứu trợ đẩy ra tạo thành một cái lỗ lớn, thiết bị dò tìm có phản ứng. Ngay lập tức, hai người đàn ông được cử xuống dưới để mang nạn nhân lên.
Một nhóm quân nhân từ xa đi đến, dù đã nhìn quen cảnh tượng như thế này cũng không tránh khỏi sự xót xa và cảm thương.
Người đàn ông da trắng dẫn đầu, bước đi chậm rãi từ tốn. Gương mặt lãnh cảm, sắc lạnh điển trai với chiều cao nổi trội thật sự không biết đã làm biết bao cô gái rung rinh.
Anh ta nhìn cô, giọng điệu nhàn nhạt giới thiệu: “Xin chào, tôi là Đại úy Darick William, đội trưởng đội bảo đảm an toàn cho đội cứu hộ từ nước A trong khoảng thời gian mọi người ở lại Nam Phi.”
Liễu Dung Nghiên đoán chắc anh ta lớn tuổi hơn mình nên theo phép tắc cúi nhẹ đầu, trả lời: “Xin chào anh.”
Một bàn tay đầy bụi bám lên mặt đất, nhân viên cứu trợ với vẻ mặt sốt ruột và nặng nề nhìn sang cô, nói: “Nghiên, bệnh nhân này không ổn rồi.”
“Tình hình thế nào ạ?” Cô sốt ruột hỏi.
“Mất máu quá nhiều, bụng bị một thanh sắt xuyên vào.”
Liễu Dung Nghiên quay đầu nói với cảnh sát trưởng: “Cần phải chuẩn bị phòng phẫu thuật ngay bây giờ ạ.”
“Được được, chú gọi ngay đây.”
Cô đang định trèo xuống dưới thì Darick đã kịp thời bắt lấy tay cô. Anh ta hắng giọng, lạnh lùng nói: “Bên dưới nguy hiểm lắm.”
Nghe anh ta nói vậy, Liễu Dung Nghiên cũng không cố chấp đi xuống dưới nữa, chỉ đành chờ đợi bệnh nhân được đưa ra khỏi lòng đất tăm tối.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.