Chương 65: Hôn lễ không trọn vẹn
Vân Biệt
01/03/2023
Mùa đông qua đi, những tia nắng ấm áp của xuân thắm rọi chiếu muôn nơi
mang theo sự tươi mới, non nớt và căng tràn sức sống của những cây cỏ,
hoa lá.
Vào một ngày đầu xuân, cả nước rúng động trước tin tức kết hôn giữa Cố Bắc Lãng và Diệp Mộc Ánh. Một người là con trai thứ của một trong bốn gia tộc nắm giữ huyết mạch kinh tế của Lăng Thành, một người là thiên kim tiểu thư của nhà Đại tướng.
Hôn lễ của hai người được tổ chức ở khách sạn sang trọng hàng đầu thành phố, quy tụ dàn khách mời có địa vị và thân phận vô cùng cao quý từ khắp nơi trên thế giới.
Liễu Dung Nghiên đứng nhìn tủ quần áo, băn khoăn không biết nên chọn chiếc váy nào để diện vào hôm nay.
Cô gần như lục tung hết tất cả trang phục có thiết kế giản đơn của mình. Rốt cuộc cũng lựa được chiếc váy trễ vai màu xanh dương nhạt.
Phó Liên Ngạo mặc một bộ suit đen phối cùng giày da trơn bóng. Khí chất cao quý, tao nhã mà không kém phần lãnh đạm đủ để làm mê hoặc mọi cô gái khi nhìn vào.
Anh mở cửa đi vào, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Hai vợ chồng đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi vừa lứa. Đen xanh kết hợp, hòa quyện vào nhau, tuy đối lập lại khăng khít không rời.
Liễu Dung Nghiên mỉm cười: “Ánh Ánh hôm nay chắc chắn vô cùng xinh đẹp.”
Bàn tay anh đan chặt tay cô, ánh mặt dịu dàng: “Con bé là em gái anh. Nhưng anh vẫn cảm thấy em là người xinh đẹp nhất.”
Quả nhiên là cuồng vợ không có quy tắc.
Diệp Mộc Ánh ngồi trước bàn trang điểm, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt không giấu nổi sự vui vẻ và hào hứng.
Cô vẫn không dám tin nổi ngày hôm nay cô có thể thực hiện được ước muốn đã đi theo mình suốt mười năm qua.
Giống như mọi thứ là một giấc mơ vậy.
Được gả cho người mình yêu bằng cả trái tim thật sự là điều mà bất cứ cô gái nào cũng ước mơ.
May mắn làm sao, cô lại là một trong số những người được ông trời ưu ái.
Cô gái trẻ còn đang độ xuân sắc, ở cái tuổi hai mươi hai, mặc lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khiết, mĩ lệ đến mức chuyên viên trang điểm cũng phải ngẩn người.
Đôi mắt của Diệp Mộc Ánh rất đẹp, như một hồ ly nhỏ yêu kiều và quyến rũ, hoàn toàn trái ngược với tính cách vốn có của cô.
Một lát sau, Liễu Dung Nghiên, Phương Miên và Tịch Man Tuyết đi tới. Ba cô gái vừa nhìn thấy Diệp Mộc Ánh thì ngây ngất cả người.
Làn da trắng nõn đến phát sáng khoác lên chiếc váy lộng lẫy với vô số những viên kim cương lấp lánh khiến cô gái như đứng dưới muôn vàn vì tinh tú trên bầu trời. Phần eo chỉ rộng khoảng một vòng tay phác họa đường cong mềm mại, uyển chuyển của cô gái.
Chói lóa như ánh mặt trời, sinh động như hồ nước mùa thu.
Phương Miên là người kích động nhất, cô ấy chạy đến bên cô bé nhỏ, choáng ngợp cảm thán: “Ánh Ánh, sao em có thể xinh đẹp đến vậy chứ!”
Diệp Mộc Ánh ngượng ngùng cười nhẹ, nhỏ giọng hỏi: “Đẹp lắm sao ạ?”
Cả ba cô gái đồng loạt gật đầu.
Liễu Dung Nghiên bước đến chỉnh lại váy cưới cho cô em chồng đáng yêu của mình, nắm chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô ấy, hạ giọng trấn an: “Đừng lo. Hôm nay em chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất.”
Người ít nói và trầm lặng nhất trong ba người cũng lên tiếng. Tịch Man Tuyết xoa xoa đầu cô gái nhỏ, chân thành khen ngợi: “Thỏ con thật xinh đẹp!”
Mọi thứ giống như một giấc mơ. Diệp Mộc Ánh chưa bao giờ có những người chị em thân thiết ngoại trừ Tư Đồ Mạch. Hiện tại, đã có thêm ba người sẵn sàng đứng về phía cô lúc cần.
Nhưng thật may mắn, tất cả đều là sự thật. Có bạn bè, có người thân, có những lời chúc phúc đầy ý nghĩa. Và có cả người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Đồng hồ điểm đúng mười giờ trưa, chủ nhân nhà họ Diệp, ba nuôi của Diệp Mộc Ánh – Diệp Đĩnh Khang cầm tay cô bước vào lễ đường.
Người đàn ông với gương mặt đẹp như tượng tạc, xương quai hàm góc cạnh sắc sảo tựa bảo vật trời ban đứng ở vị trí trung tâm. Thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị toát lên từ trong máu thịt.
Cố Bắc Lãng nhìn cô gái nhỏ mang theo nụ cười tươi tắn trên môi bước đến gần mình, anh theo bản năng đưa tay nắm lấy tay cô.
Diệp Mộc Ánh như chìm vào mật ngọt, ngắm anh không rời mắt. Cô ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh.
Từ đầu đến cuối, cô dâu luôn thể hiện sự hạnh phúc và niềm vui bằng ánh mắt chờ mong và phấn khích.
Nhưng mọi người dường như nhận ra có chút không đúng. Bởi vì gần một nửa quá trình diễn ra, chú rể không hề nở một nụ cười nào.
Vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ tựa hồ không hề bận tâm đến hôn lễ này có diễn ra hay không.
Ở một góc của sảnh cưới, Liễu Dung Nghiên vô tình bắt gặp sự xuất hiện của một người đàn ông.
Anh ta đứng trong góc tối, chỉ nhìn được một bên sườn mặt lạnh băng và độ cao của chiếc mũi. Vẻ ngoài này gọi là mĩ nam cũng không sai chút nào.
Chỉ là, hình như tâm trạng anh ta có phần không thích hợp. Không biết có phải hoa mắt hay không mà cô lại nhìn thấy một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt anh ta.
Khóc sao?
Bên trên lễ đường, thời khắc thiêng liêng nhất đã đến. Cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới cho nhau và đọc lời tuyên thệ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cánh cửa lớn mở tung ra. Một cô gái đi chân trần chạy vào, dáng vẻ chật vật và đáng thương vô cùng.
Khuôn mặt cô ta giàn giụa nước mắt, nhìn về phía Cố Bắc Lãng, đáy mắt lộ rõ sự đau khổ, thất vọng: “Bắc Lãng, anh lừa em…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang cô dâu trên lễ đường. Sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi run rẩy, bàn tay siết chặt đến rỉ máu.
Phó Liên Ngạo thầm mắng trong lòng. Ngay cả người thường ngày không bày ra biểu cảm gì là Nhiếp Trầm cũng không bình tĩnh nổi.
Ba người đàn ông gồm Nhiếp Trầm, Nam Cung Dụ và Phó Liên Ngạo sải bước tiến lên lễ đường.
Chiếc nhẫn trên tay Cố Bắc Lãng rơi xuống, anh ta vội buông tay Diệp Mộc Ánh, giọng nói như nghẹn lại: “Nhã Nhã, anh…”
Không đợi anh nói xong, Mạc Thanh Nhã đã lao nhanh ra ngoài, biến mất sau cánh cửa.
Cố Bắc Lãng chấn động, anh ta đẩy mạnh cô ra xa, toan chạy khỏi khách sạn.
Anh ta cần phải đi tìm Nhã Nhã.
Nhưng ý định của Cố Bắc Lãng bị ngăn cản bởi một bàn tay.
Diệp Mộc Ánh nắm lấy tay áo anh ta, đôi mắt bi thương ngập nước: “Bắc Lãng, đừng…”
Xin anh, đừng bỏ mặc em ở đây.
Cố Bắc Lãng dùng sức gỡ tay cô ra nhưng không thể làm được. Anh ta không còn cách nào khác là nhéo mạnh vào bàn tay cô, ép cô buông ra.
Ngay khi cô lảo đảo lùi về sau, Cố Bắc Lãng lập tức chạy vọt ra ngoài. Thậm chí một ánh mắt cũng không cho cô gái đã bị anh ta nhẫn tâm bỏ mặc.
Trong phút chốc, những mộng tưởng về tương lai, tình yêu đơn phương mười năm trở thành trò khôi hài.
Diệp Mộc Ánh không biết mọi người nhìn mình có bao nhiêu phần châm chọc. Cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng cả lên, trong trạng thái không tỉnh táo, cô loạng choạng đuổi theo Cố Bắc Lãng.
Bóng xe của anh ta vụt qua bằng tốc độ kinh người. Diệp Mộc Ánh không màng nguy hiểm, không quan tâm đến vô số những chiếc xe trên đường, cứ thế chạy ra đường lớn.
Ngực trái cô đau đến nỗi không thở nổi, từng tế bào, từng tấc da thịt như bị người ta hung hăng chém từng nhát, cắt từng miếng.
Toàn thân cô lảo đảo, hết vấp té lại gắng gượng đứng lên. Mu bàn tay cô đầy những vết xước lớn nhỏ, bàn chân bị thủy tinh đâm vào.
“Bắc Lãng…”
“Cố Bắc Lãng.”
Diệp Mộc Ánh ngã khuỵu xuống đất, trán đập mạnh xuống nền đường. Dòng máu đỏ tươi chảy ra, thấm ướt từng vùng nhỏ trên chiếc váy cưới.
Cô ôm ngực, há miệng thở dốc, khuôn mặt trắng ngắt như một tờ giấy trắng, muốn nôn cũng không cách nào nôn ra được.
Tầm mắt Diệp Mộc Ánh trở nên mơ hồ, trống rỗng, như một cái xác vô hồn, cơ thể liên tục ngã xuống nhưng cứ cố chống đỡ mà đứng lên.
Mắt cá chân của cô đã sưng đỏ lên trông vô cùng đáng sợ. Nhưng dường như cô không cảm nhận được cơn đau, bước đi dù khập khiễng mà gương mặt lại không lộ ra biểu cảm đau đớn nào.
Liễu Dung Nghiên, Phương Miên và Tịch Man Tuyết chia nhau ra đi tìm cô. Nghe ba người đàn ông nói lại tình hình, bọn họ cũng hiểu được phần nào.
Hóa ra là tình cũ của Cố Bắc Lãng cố tình phá hoại hôn lễ này.
Thật là hành vi đáng kinh tởm!
Liễu Dung Nghiên tìm khắp mọi nơi gần khu vực tổ chức lễ cưới, vẫn không thấy cô gái nhỏ đâu. Giọng của cô cũng đã khàn đặc vì phải hét lớn quá nhiều.
“Ánh Ánh!”
“Ánh Ánh à, em ở đâu?”
Diệp Mộc Ánh chết lặng co mình vào một góc tối. Đây là cách hữu hiệu nhất giúp cô dễ dàng ổn định lại tâm trạng.
Một nơi không tiếng ồn, không ánh sáng, không có sự sống nào. Chỉ có bản thân cô ở nơi đây.
Bầu trời đột ngột đổ cơn mưa nặng hạt, từng hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống nền đất, rửa trôi đi những bẩn thỉu, nhơ nhuốc của thế giới này. Vậy nhưng lại chẳng thể mang nỗi đau thương, chua xót lúc này trong trái tim cô đi.
Mưa lạnh lắm, cũng chẳng lạnh bằng khoảnh khắc cô nhìn thấy anh quay lưng đuổi theo cô gái kia.
Tình yêu của cô chưa bao giờ giấu giếm, chỉ là một người nhắm mắt làm ngơ, còn một người lại y như một con ngốc cuồng nhiệt theo đuổi, chân thành yêu thương.
Một thân ảnh cầm theo chiếc ô màu đen bước vào con ngõ nhỏ. Dừng trước mặt cô, chiếc ô ngăn chặn hoàn toàn sự tấn công của từng hạt mưa muốn làm thương tổn đến cô.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn vươn ra chạm nhẹ lên mặt cô, chậm rãi lau đi những giọt nước mặn chát đọng lại trên khóe mi cô.
Chất giọng trầm khàn, từ tính, mang đầy tình cảm vang lên: “Đừng khóc, Ánh Ánh.”
Vào một ngày đầu xuân, cả nước rúng động trước tin tức kết hôn giữa Cố Bắc Lãng và Diệp Mộc Ánh. Một người là con trai thứ của một trong bốn gia tộc nắm giữ huyết mạch kinh tế của Lăng Thành, một người là thiên kim tiểu thư của nhà Đại tướng.
Hôn lễ của hai người được tổ chức ở khách sạn sang trọng hàng đầu thành phố, quy tụ dàn khách mời có địa vị và thân phận vô cùng cao quý từ khắp nơi trên thế giới.
Liễu Dung Nghiên đứng nhìn tủ quần áo, băn khoăn không biết nên chọn chiếc váy nào để diện vào hôm nay.
Cô gần như lục tung hết tất cả trang phục có thiết kế giản đơn của mình. Rốt cuộc cũng lựa được chiếc váy trễ vai màu xanh dương nhạt.
Phó Liên Ngạo mặc một bộ suit đen phối cùng giày da trơn bóng. Khí chất cao quý, tao nhã mà không kém phần lãnh đạm đủ để làm mê hoặc mọi cô gái khi nhìn vào.
Anh mở cửa đi vào, ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, nhẹ nhàng cọ cọ.
Hai vợ chồng đứng cạnh nhau trông rất xứng đôi vừa lứa. Đen xanh kết hợp, hòa quyện vào nhau, tuy đối lập lại khăng khít không rời.
Liễu Dung Nghiên mỉm cười: “Ánh Ánh hôm nay chắc chắn vô cùng xinh đẹp.”
Bàn tay anh đan chặt tay cô, ánh mặt dịu dàng: “Con bé là em gái anh. Nhưng anh vẫn cảm thấy em là người xinh đẹp nhất.”
Quả nhiên là cuồng vợ không có quy tắc.
Diệp Mộc Ánh ngồi trước bàn trang điểm, nhan sắc xinh đẹp động lòng người, vẻ mặt không giấu nổi sự vui vẻ và hào hứng.
Cô vẫn không dám tin nổi ngày hôm nay cô có thể thực hiện được ước muốn đã đi theo mình suốt mười năm qua.
Giống như mọi thứ là một giấc mơ vậy.
Được gả cho người mình yêu bằng cả trái tim thật sự là điều mà bất cứ cô gái nào cũng ước mơ.
May mắn làm sao, cô lại là một trong số những người được ông trời ưu ái.
Cô gái trẻ còn đang độ xuân sắc, ở cái tuổi hai mươi hai, mặc lên mình chiếc váy cưới trắng tinh khiết, mĩ lệ đến mức chuyên viên trang điểm cũng phải ngẩn người.
Đôi mắt của Diệp Mộc Ánh rất đẹp, như một hồ ly nhỏ yêu kiều và quyến rũ, hoàn toàn trái ngược với tính cách vốn có của cô.
Một lát sau, Liễu Dung Nghiên, Phương Miên và Tịch Man Tuyết đi tới. Ba cô gái vừa nhìn thấy Diệp Mộc Ánh thì ngây ngất cả người.
Làn da trắng nõn đến phát sáng khoác lên chiếc váy lộng lẫy với vô số những viên kim cương lấp lánh khiến cô gái như đứng dưới muôn vàn vì tinh tú trên bầu trời. Phần eo chỉ rộng khoảng một vòng tay phác họa đường cong mềm mại, uyển chuyển của cô gái.
Chói lóa như ánh mặt trời, sinh động như hồ nước mùa thu.
Phương Miên là người kích động nhất, cô ấy chạy đến bên cô bé nhỏ, choáng ngợp cảm thán: “Ánh Ánh, sao em có thể xinh đẹp đến vậy chứ!”
Diệp Mộc Ánh ngượng ngùng cười nhẹ, nhỏ giọng hỏi: “Đẹp lắm sao ạ?”
Cả ba cô gái đồng loạt gật đầu.
Liễu Dung Nghiên bước đến chỉnh lại váy cưới cho cô em chồng đáng yêu của mình, nắm chặt bàn tay đổ đầy mồ hôi của cô ấy, hạ giọng trấn an: “Đừng lo. Hôm nay em chắc chắn là cô gái xinh đẹp nhất.”
Người ít nói và trầm lặng nhất trong ba người cũng lên tiếng. Tịch Man Tuyết xoa xoa đầu cô gái nhỏ, chân thành khen ngợi: “Thỏ con thật xinh đẹp!”
Mọi thứ giống như một giấc mơ. Diệp Mộc Ánh chưa bao giờ có những người chị em thân thiết ngoại trừ Tư Đồ Mạch. Hiện tại, đã có thêm ba người sẵn sàng đứng về phía cô lúc cần.
Nhưng thật may mắn, tất cả đều là sự thật. Có bạn bè, có người thân, có những lời chúc phúc đầy ý nghĩa. Và có cả người đàn ông mà cô yêu nhất cuộc đời này.
Đồng hồ điểm đúng mười giờ trưa, chủ nhân nhà họ Diệp, ba nuôi của Diệp Mộc Ánh – Diệp Đĩnh Khang cầm tay cô bước vào lễ đường.
Người đàn ông với gương mặt đẹp như tượng tạc, xương quai hàm góc cạnh sắc sảo tựa bảo vật trời ban đứng ở vị trí trung tâm. Thân hình cao lớn, vai rộng eo hẹp, mái tóc được chải chuốt gọn gàng, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị toát lên từ trong máu thịt.
Cố Bắc Lãng nhìn cô gái nhỏ mang theo nụ cười tươi tắn trên môi bước đến gần mình, anh theo bản năng đưa tay nắm lấy tay cô.
Diệp Mộc Ánh như chìm vào mật ngọt, ngắm anh không rời mắt. Cô ngoan ngoãn đưa tay ra, đặt vào lòng bàn tay anh.
Từ đầu đến cuối, cô dâu luôn thể hiện sự hạnh phúc và niềm vui bằng ánh mắt chờ mong và phấn khích.
Nhưng mọi người dường như nhận ra có chút không đúng. Bởi vì gần một nửa quá trình diễn ra, chú rể không hề nở một nụ cười nào.
Vẻ mặt lạnh nhạt, thờ ơ tựa hồ không hề bận tâm đến hôn lễ này có diễn ra hay không.
Ở một góc của sảnh cưới, Liễu Dung Nghiên vô tình bắt gặp sự xuất hiện của một người đàn ông.
Anh ta đứng trong góc tối, chỉ nhìn được một bên sườn mặt lạnh băng và độ cao của chiếc mũi. Vẻ ngoài này gọi là mĩ nam cũng không sai chút nào.
Chỉ là, hình như tâm trạng anh ta có phần không thích hợp. Không biết có phải hoa mắt hay không mà cô lại nhìn thấy một giọt nước mắt chảy ra từ khóe mắt anh ta.
Khóc sao?
Bên trên lễ đường, thời khắc thiêng liêng nhất đã đến. Cô dâu và chú rể trao nhẫn cưới cho nhau và đọc lời tuyên thệ.
Tuy nhiên, đúng lúc này, cánh cửa lớn mở tung ra. Một cô gái đi chân trần chạy vào, dáng vẻ chật vật và đáng thương vô cùng.
Khuôn mặt cô ta giàn giụa nước mắt, nhìn về phía Cố Bắc Lãng, đáy mắt lộ rõ sự đau khổ, thất vọng: “Bắc Lãng, anh lừa em…”
Tất cả mọi người đồng loạt nhìn sang cô dâu trên lễ đường. Sắc mặt cô tái nhợt, cánh môi run rẩy, bàn tay siết chặt đến rỉ máu.
Phó Liên Ngạo thầm mắng trong lòng. Ngay cả người thường ngày không bày ra biểu cảm gì là Nhiếp Trầm cũng không bình tĩnh nổi.
Ba người đàn ông gồm Nhiếp Trầm, Nam Cung Dụ và Phó Liên Ngạo sải bước tiến lên lễ đường.
Chiếc nhẫn trên tay Cố Bắc Lãng rơi xuống, anh ta vội buông tay Diệp Mộc Ánh, giọng nói như nghẹn lại: “Nhã Nhã, anh…”
Không đợi anh nói xong, Mạc Thanh Nhã đã lao nhanh ra ngoài, biến mất sau cánh cửa.
Cố Bắc Lãng chấn động, anh ta đẩy mạnh cô ra xa, toan chạy khỏi khách sạn.
Anh ta cần phải đi tìm Nhã Nhã.
Nhưng ý định của Cố Bắc Lãng bị ngăn cản bởi một bàn tay.
Diệp Mộc Ánh nắm lấy tay áo anh ta, đôi mắt bi thương ngập nước: “Bắc Lãng, đừng…”
Xin anh, đừng bỏ mặc em ở đây.
Cố Bắc Lãng dùng sức gỡ tay cô ra nhưng không thể làm được. Anh ta không còn cách nào khác là nhéo mạnh vào bàn tay cô, ép cô buông ra.
Ngay khi cô lảo đảo lùi về sau, Cố Bắc Lãng lập tức chạy vọt ra ngoài. Thậm chí một ánh mắt cũng không cho cô gái đã bị anh ta nhẫn tâm bỏ mặc.
Trong phút chốc, những mộng tưởng về tương lai, tình yêu đơn phương mười năm trở thành trò khôi hài.
Diệp Mộc Ánh không biết mọi người nhìn mình có bao nhiêu phần châm chọc. Cô chỉ cảm thấy mọi thứ xung quanh quay cuồng cả lên, trong trạng thái không tỉnh táo, cô loạng choạng đuổi theo Cố Bắc Lãng.
Bóng xe của anh ta vụt qua bằng tốc độ kinh người. Diệp Mộc Ánh không màng nguy hiểm, không quan tâm đến vô số những chiếc xe trên đường, cứ thế chạy ra đường lớn.
Ngực trái cô đau đến nỗi không thở nổi, từng tế bào, từng tấc da thịt như bị người ta hung hăng chém từng nhát, cắt từng miếng.
Toàn thân cô lảo đảo, hết vấp té lại gắng gượng đứng lên. Mu bàn tay cô đầy những vết xước lớn nhỏ, bàn chân bị thủy tinh đâm vào.
“Bắc Lãng…”
“Cố Bắc Lãng.”
Diệp Mộc Ánh ngã khuỵu xuống đất, trán đập mạnh xuống nền đường. Dòng máu đỏ tươi chảy ra, thấm ướt từng vùng nhỏ trên chiếc váy cưới.
Cô ôm ngực, há miệng thở dốc, khuôn mặt trắng ngắt như một tờ giấy trắng, muốn nôn cũng không cách nào nôn ra được.
Tầm mắt Diệp Mộc Ánh trở nên mơ hồ, trống rỗng, như một cái xác vô hồn, cơ thể liên tục ngã xuống nhưng cứ cố chống đỡ mà đứng lên.
Mắt cá chân của cô đã sưng đỏ lên trông vô cùng đáng sợ. Nhưng dường như cô không cảm nhận được cơn đau, bước đi dù khập khiễng mà gương mặt lại không lộ ra biểu cảm đau đớn nào.
Liễu Dung Nghiên, Phương Miên và Tịch Man Tuyết chia nhau ra đi tìm cô. Nghe ba người đàn ông nói lại tình hình, bọn họ cũng hiểu được phần nào.
Hóa ra là tình cũ của Cố Bắc Lãng cố tình phá hoại hôn lễ này.
Thật là hành vi đáng kinh tởm!
Liễu Dung Nghiên tìm khắp mọi nơi gần khu vực tổ chức lễ cưới, vẫn không thấy cô gái nhỏ đâu. Giọng của cô cũng đã khàn đặc vì phải hét lớn quá nhiều.
“Ánh Ánh!”
“Ánh Ánh à, em ở đâu?”
Diệp Mộc Ánh chết lặng co mình vào một góc tối. Đây là cách hữu hiệu nhất giúp cô dễ dàng ổn định lại tâm trạng.
Một nơi không tiếng ồn, không ánh sáng, không có sự sống nào. Chỉ có bản thân cô ở nơi đây.
Bầu trời đột ngột đổ cơn mưa nặng hạt, từng hạt mưa lạnh lẽo rơi xuống nền đất, rửa trôi đi những bẩn thỉu, nhơ nhuốc của thế giới này. Vậy nhưng lại chẳng thể mang nỗi đau thương, chua xót lúc này trong trái tim cô đi.
Mưa lạnh lắm, cũng chẳng lạnh bằng khoảnh khắc cô nhìn thấy anh quay lưng đuổi theo cô gái kia.
Tình yêu của cô chưa bao giờ giấu giếm, chỉ là một người nhắm mắt làm ngơ, còn một người lại y như một con ngốc cuồng nhiệt theo đuổi, chân thành yêu thương.
Một thân ảnh cầm theo chiếc ô màu đen bước vào con ngõ nhỏ. Dừng trước mặt cô, chiếc ô ngăn chặn hoàn toàn sự tấn công của từng hạt mưa muốn làm thương tổn đến cô.
Người đàn ông ngồi xổm xuống, bàn tay to lớn vươn ra chạm nhẹ lên mặt cô, chậm rãi lau đi những giọt nước mặn chát đọng lại trên khóe mi cô.
Chất giọng trầm khàn, từ tính, mang đầy tình cảm vang lên: “Đừng khóc, Ánh Ánh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.