Chương 15:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Lý Vĩnh Mãi bị mạt chược ăn mòn đầu óc, bà cũng không biết loại đàn ông vô công rỗi nghề ăn bám như Vương Vĩ, nào có ý tốt. Bị gả dụ vài câu đã tin tưởng không chút nghi ngờ, vì con gái cố chấp mà phiền lòng.
“Thôi, ngày mai nói tiếp, con bé chết tiệt kia giấu giấy tờ rất kỹ.”
Nói xong, ngáp một cái, “Bận một ngày mệt chết đi được, ngủ đi.”
Bà không tâm không phổi, nằm một lát đã ngủ say.
Vương Vĩ hút thêm mấy điếu thuốc, nhìn dáng người Lý Vĩnh Mai âm thầm cười nhạo. Chán ghét xoay người, gả nghe hô hấp của bà dần dần ổn định, đứng dậy mở cửa, ra khỏi phòng.
Mới vừa làm xong cơ thể trần trụi, không thèm mặc quần áo. Nhìn phòng nhỏ cách vách còn sáng, thử mở khóa. Mở không ra, bên trong khóa trái.
Mẹ nó.
Vương Vĩ thầm chửi rủa, đi tới tủ lạnh tìm chai bia.
Trước khi về phòng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cánh cửa, đồ gái điếm, hừ. Cười nham hiểm, hung hăng rời đi, cầm dương vật dựng thẳng loát hai cái mới rời đi.
Hừm… Cuối cùng cũng đi rồi!
Bối Duyệt thở dài, từ lúc gã đó đứng bên ngoài cố mở vặn khóa cửa, cô đã ngừng thở không dám nhúc nhích.
Sợ gả nghe thấy tiếng gì đó.
Da gà nổi cả người, vô cùng sợ hãi, thậm chí trong đầu cô đã bắt đầu suy nghĩ kế hoạch chạy trốn. Gả đàn ông này, so với mấy gả trước mẹ cô đưa về phương diện gì cũng đáng sợ hơn nhiều.
Ánh mắt của gả đen tối không có ý tốt.
Bối Duyệt đứng dậy lấy ghế chặn cửa, đôi mắt đỏ bừng lòng còn sợ hãi ngồi bất động trên giường. Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này, những cái đó cô chỉ mới nghe qua nữ sinh bị bạo hành cưỡng hiếp tất cả đầu hiện lên trong đầu cô.
Cô ôm đầu gối vùi mặt vào cánh tay, lúc này cô rất nhớ Lăng Thanh Thầm.
Cô nghĩ, nếu anh biết tình trạng hiện tại của mình, chắc chắn sẽ đau lòng. Nghĩ đến Lăng Thanh Thầm, tràn ngập ủy khuất, nhịn không được rơi nước mắt.
Cô lẩm bẩm tên Lăng Thanh Thầm, khóc càng thêm đáng thương.
Ánh trăng sáng ngời cũng chiếu không tới tâm trạng u tối của cô, lần đầu tiên cô hy vọng Lăng Thanh Thầm có thể xuất hiện ngay lúc này.
Yêu cô là đủ rồi.
Bởi vì giờ phút này cô muốn nhào vào cái ôm ấm áp của anh, khát vọng nụ hôn nóng bỏng giúp cô xua tan sợ hãi.
Anh có đang nghĩ đến cô không?
Bối Duyệt lấy ra một cái khăn, nắm trong lòng bàn tay. Cô cúi đầu ngửi mùi thơm trên đó, mùi hương quen thuộc giúp cô dần ổn định.
Lăng Thanh Thầm.
Đây là của anh đưa.
Vào buổi tối, đây là khoảng thời gian con người yếu đuối nhất. Bóng đêm yên tĩnh, người có nhiều u sầu dễ bị chìm vào bóng đêm.
Bối Duyệt nhìn hai cha con Lăng Nhiên đùa giỡn bên nhau, cực kì hâm mộ. khó tránh khỏi nhớ tới ba của cô. Lý Vĩnh Mai luôn cảm thấy Bối Quốc Đống không đủ đàn ông, tiền lương ít ỏi ba cọc ba đồng không đủ cho bà tiêu Ngại ông quá yếu đuối, nhờ ông cãi nhau với bà lão nhà đối diện cũng làm không được.
Lại ngại ông đánh không đau, cãi nhau không nghe thấy tiếng.
Bà luôn ngại đông ngại tây, mà không nghĩ đến với tính nết của bà, tìm được người chồng như ông đã là phước đức ba đời.
Xem đi, cuối cùng bà vẫn không may mắn, chồng mất sớm, bà và con gái không biết nương tựa vào ai. Hận không thể khiến con gái lớn thật nhanh, để nuôi bà.
Bối Duyệt không thấy ba kém cỏi, ông luôn cười ôn nhu. Học vấn cũng tốt, thường đọc sách giảng đạo lý cho cô, cô nghe không hiểu ngơ ngác nhìn ông, ông cũng không giận.
Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Đã quên cục cưng của chúng ta còn nhỏ, đương nhiên nghe không hiểu cái này.”
“Thôi, ngày mai nói tiếp, con bé chết tiệt kia giấu giấy tờ rất kỹ.”
Nói xong, ngáp một cái, “Bận một ngày mệt chết đi được, ngủ đi.”
Bà không tâm không phổi, nằm một lát đã ngủ say.
Vương Vĩ hút thêm mấy điếu thuốc, nhìn dáng người Lý Vĩnh Mai âm thầm cười nhạo. Chán ghét xoay người, gả nghe hô hấp của bà dần dần ổn định, đứng dậy mở cửa, ra khỏi phòng.
Mới vừa làm xong cơ thể trần trụi, không thèm mặc quần áo. Nhìn phòng nhỏ cách vách còn sáng, thử mở khóa. Mở không ra, bên trong khóa trái.
Mẹ nó.
Vương Vĩ thầm chửi rủa, đi tới tủ lạnh tìm chai bia.
Trước khi về phòng ánh mắt âm u nhìn chằm chằm cánh cửa, đồ gái điếm, hừ. Cười nham hiểm, hung hăng rời đi, cầm dương vật dựng thẳng loát hai cái mới rời đi.
Hừm… Cuối cùng cũng đi rồi!
Bối Duyệt thở dài, từ lúc gã đó đứng bên ngoài cố mở vặn khóa cửa, cô đã ngừng thở không dám nhúc nhích.
Sợ gả nghe thấy tiếng gì đó.
Da gà nổi cả người, vô cùng sợ hãi, thậm chí trong đầu cô đã bắt đầu suy nghĩ kế hoạch chạy trốn. Gả đàn ông này, so với mấy gả trước mẹ cô đưa về phương diện gì cũng đáng sợ hơn nhiều.
Ánh mắt của gả đen tối không có ý tốt.
Bối Duyệt đứng dậy lấy ghế chặn cửa, đôi mắt đỏ bừng lòng còn sợ hãi ngồi bất động trên giường. Chưa bao giờ cô sợ hãi như lúc này, những cái đó cô chỉ mới nghe qua nữ sinh bị bạo hành cưỡng hiếp tất cả đầu hiện lên trong đầu cô.
Cô ôm đầu gối vùi mặt vào cánh tay, lúc này cô rất nhớ Lăng Thanh Thầm.
Cô nghĩ, nếu anh biết tình trạng hiện tại của mình, chắc chắn sẽ đau lòng. Nghĩ đến Lăng Thanh Thầm, tràn ngập ủy khuất, nhịn không được rơi nước mắt.
Cô lẩm bẩm tên Lăng Thanh Thầm, khóc càng thêm đáng thương.
Ánh trăng sáng ngời cũng chiếu không tới tâm trạng u tối của cô, lần đầu tiên cô hy vọng Lăng Thanh Thầm có thể xuất hiện ngay lúc này.
Yêu cô là đủ rồi.
Bởi vì giờ phút này cô muốn nhào vào cái ôm ấm áp của anh, khát vọng nụ hôn nóng bỏng giúp cô xua tan sợ hãi.
Anh có đang nghĩ đến cô không?
Bối Duyệt lấy ra một cái khăn, nắm trong lòng bàn tay. Cô cúi đầu ngửi mùi thơm trên đó, mùi hương quen thuộc giúp cô dần ổn định.
Lăng Thanh Thầm.
Đây là của anh đưa.
Vào buổi tối, đây là khoảng thời gian con người yếu đuối nhất. Bóng đêm yên tĩnh, người có nhiều u sầu dễ bị chìm vào bóng đêm.
Bối Duyệt nhìn hai cha con Lăng Nhiên đùa giỡn bên nhau, cực kì hâm mộ. khó tránh khỏi nhớ tới ba của cô. Lý Vĩnh Mai luôn cảm thấy Bối Quốc Đống không đủ đàn ông, tiền lương ít ỏi ba cọc ba đồng không đủ cho bà tiêu Ngại ông quá yếu đuối, nhờ ông cãi nhau với bà lão nhà đối diện cũng làm không được.
Lại ngại ông đánh không đau, cãi nhau không nghe thấy tiếng.
Bà luôn ngại đông ngại tây, mà không nghĩ đến với tính nết của bà, tìm được người chồng như ông đã là phước đức ba đời.
Xem đi, cuối cùng bà vẫn không may mắn, chồng mất sớm, bà và con gái không biết nương tựa vào ai. Hận không thể khiến con gái lớn thật nhanh, để nuôi bà.
Bối Duyệt không thấy ba kém cỏi, ông luôn cười ôn nhu. Học vấn cũng tốt, thường đọc sách giảng đạo lý cho cô, cô nghe không hiểu ngơ ngác nhìn ông, ông cũng không giận.
Chỉ nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Đã quên cục cưng của chúng ta còn nhỏ, đương nhiên nghe không hiểu cái này.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.