Chương 20:
Lão Trần Thố
31/12/2023
Vậy…người kia là ai? Nhìn rất quen mắt.
Nước mưa xối vào người, Lâm Thanh Trì liên tục rùng mình.
~~~ mau về nhà, mau về nhà ~~~~
Bối Duyệt được anh che chở lên xe, đặt ô cạnh bên chân, quần cô đã bị thấm ướt một mảng. Xe từ từ rời cổng trường, trong xe im lặng chỉ nghe thấy âm thanh cần gạt nước.
Rõ ràng hai người đều nhớ đối phương, nhưng bây giờ ngồi đối diện lại không biết nói gì.
“Trên người dính mưa có lạnh không, ở đằng sau có khăn.”
“Không cần.” Cô rút hai tờ giấy lau khô cánh tay.
Lăng Thanh Thầm dùng lén nhìn cô, “Cậu nhóc hồi nãy là Lâm Thanh Trì?”
“Đúng vậy, sao chú lại biết tên cậu ấy?” Bối Duyệt tò mò nhìn anh.
“À, Nhiên Nhiên thường xuyên nhắc tới.” Đều liên quan đến Bối Duyệt.
Bối Duyệt nghe vậy ánh mắt chế nhạo nhìn anh, Lăng Thanh Thầm mặt già đỏ lên, ho nhẹ vài tiếng không nói chuyện nữa. Trong xe thật ấm áp, dọc đường đi hai người cũng không nói gì, nhưng không cảm thấy xấu hổ.
Cả hai đều hưởng thụ khoảng khắc hơi thở hòa quyện.
Nhà cô cách trường học không xa, lái xe càng nhanh đến nơi. Tay Bối Duyệt đặt lên chốt cửa, “Ừm cháu đi đây?”
Lăng Thanh Thầm giữ tay cô lại, “Đừng đi, ngồi với chú một lúc, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Mặc dù đã gần 40 tuổi, ánh mắt anh vẫn cứ sáng ngời. Ánh mắt hơi hướng cầu xin, lực sát thương vô cùng mạnh, Bối Duyệt căn bản không từ chối được Lăng Thanh Thầm.
Cô ngồi trở về, đặt đai an toàn về chỗ cũ. “Vậy chú muốn nói gì?”
Nói đến cái này, Lăng Thanh Thầm một bụng hờn dỗi, tựa như xí muội ê răng, “Mấy ngày hôm trước chú thấy em về nhà với cậu ấy, lúc đó em cũng không nhìn chú mà chỉ liếc mắt một cái.”
Bối Duyệt nghe xong, ráng nhịn cười, cảm thấy dáng vẻ này của anh rất là đáng yêu. Vì thế cô ở ghế phó rướn ngược lên, nửa người trên dần dần tới gần anh.
Mắt thấy mặt cô đang tiến lại gần, anh ngả ra sau đầu đập vào cửa xe. Cô nhìn chằm chằm anh, một tay chống trên đùi anh.
Chú già bị cô nhìn như vậy tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.
Chỉ nghe cô đè thấp giọng nói, ghé vào tai anh hỏi, “Chú… ghen sao?”
Lăng Thanh Thầm đỏ mặt, cũng may trời đã tối sẽ nhìn không ra.
Anh thấy cô tắt máy, đèn xe cũng bị tắt. Đôi mắt lập tức chìm vào trong bóng đêm, anh có thể nhận ra hô hấp của cô dừng trên người anh.
“Duyệt Duyệt, ngồi đàng hoàng.”
“Không muốn, chú còn chưa trả lời em.”
Anh giả bộ ho vài tiếng, đánh trống lãng nói sang chuyện khác, “Hai lần trước anh muốn đưa em về, vì sao em lại không chịu.”
Giọng nói tủi thân, cô càng tiến lại gần anh hơn. Lăng Thanh Thầm không ngừng lùi người về phía sau, đã hết đường lui.
Vóc dáng to lớn rúc trong một góc, tay cô chống trên đùi anh, cả người anh căng thẳng, đùi cũng dang rộng ra.
Trên trán đã thấm mồ hôi, vật dưới thân bắt đầu có phản ứng.
“Nói đến cái này, chuyện lần trước em nói…chú nghĩ kỹ rồi sao?”
Lăng Thanh Thầm bị dồn vào cửa xe, thay đổi tư thế để che lấp dương vật đã cứng rắn. Anh không nói gì ý đồ trầm mặc cho qua chuyện, Bối Duyệt càng không buông tha.
Môi cô dường như muốn chạm lên mặt anh, tay cũng không an phận tiếp cận mảnh đất nguy hiểm.
Vỏ bọc anh cố gắng ngụy trang đã sắp bị cô lột xuống.
Dương vật càng cứng hơn, quần tây đã đỉnh thành khối.
Anh khẽ ngâm nga, duỗi tay đè lấy tay cô.
“Duyệt Duyệt.” Anh định dọa cô sợ, nhưng không hề hiệu quả.
Lăng Thanh Thầm chưa gì đã bại trận, “Duyệt Duyệt…Em còn nhỏ…”
Lại là những lời này, Bối Duyệt sắp bị anh chọc tức. Cô dứt khoát kéo tay anh, đặt lên ngực cô. Lăng Thanh Thầm vô thức nhéo nhẹ, thật mềm… Thời điểm nhận ra bản thân đang làm cái gì, anh thiếu chút nữa cao huyết áp mà chết.
Nước mưa xối vào người, Lâm Thanh Trì liên tục rùng mình.
~~~ mau về nhà, mau về nhà ~~~~
Bối Duyệt được anh che chở lên xe, đặt ô cạnh bên chân, quần cô đã bị thấm ướt một mảng. Xe từ từ rời cổng trường, trong xe im lặng chỉ nghe thấy âm thanh cần gạt nước.
Rõ ràng hai người đều nhớ đối phương, nhưng bây giờ ngồi đối diện lại không biết nói gì.
“Trên người dính mưa có lạnh không, ở đằng sau có khăn.”
“Không cần.” Cô rút hai tờ giấy lau khô cánh tay.
Lăng Thanh Thầm dùng lén nhìn cô, “Cậu nhóc hồi nãy là Lâm Thanh Trì?”
“Đúng vậy, sao chú lại biết tên cậu ấy?” Bối Duyệt tò mò nhìn anh.
“À, Nhiên Nhiên thường xuyên nhắc tới.” Đều liên quan đến Bối Duyệt.
Bối Duyệt nghe vậy ánh mắt chế nhạo nhìn anh, Lăng Thanh Thầm mặt già đỏ lên, ho nhẹ vài tiếng không nói chuyện nữa. Trong xe thật ấm áp, dọc đường đi hai người cũng không nói gì, nhưng không cảm thấy xấu hổ.
Cả hai đều hưởng thụ khoảng khắc hơi thở hòa quyện.
Nhà cô cách trường học không xa, lái xe càng nhanh đến nơi. Tay Bối Duyệt đặt lên chốt cửa, “Ừm cháu đi đây?”
Lăng Thanh Thầm giữ tay cô lại, “Đừng đi, ngồi với chú một lúc, chúng ta cùng nhau trò chuyện.”
Mặc dù đã gần 40 tuổi, ánh mắt anh vẫn cứ sáng ngời. Ánh mắt hơi hướng cầu xin, lực sát thương vô cùng mạnh, Bối Duyệt căn bản không từ chối được Lăng Thanh Thầm.
Cô ngồi trở về, đặt đai an toàn về chỗ cũ. “Vậy chú muốn nói gì?”
Nói đến cái này, Lăng Thanh Thầm một bụng hờn dỗi, tựa như xí muội ê răng, “Mấy ngày hôm trước chú thấy em về nhà với cậu ấy, lúc đó em cũng không nhìn chú mà chỉ liếc mắt một cái.”
Bối Duyệt nghe xong, ráng nhịn cười, cảm thấy dáng vẻ này của anh rất là đáng yêu. Vì thế cô ở ghế phó rướn ngược lên, nửa người trên dần dần tới gần anh.
Mắt thấy mặt cô đang tiến lại gần, anh ngả ra sau đầu đập vào cửa xe. Cô nhìn chằm chằm anh, một tay chống trên đùi anh.
Chú già bị cô nhìn như vậy tim đập thình thịch, hô hấp dồn dập.
Chỉ nghe cô đè thấp giọng nói, ghé vào tai anh hỏi, “Chú… ghen sao?”
Lăng Thanh Thầm đỏ mặt, cũng may trời đã tối sẽ nhìn không ra.
Anh thấy cô tắt máy, đèn xe cũng bị tắt. Đôi mắt lập tức chìm vào trong bóng đêm, anh có thể nhận ra hô hấp của cô dừng trên người anh.
“Duyệt Duyệt, ngồi đàng hoàng.”
“Không muốn, chú còn chưa trả lời em.”
Anh giả bộ ho vài tiếng, đánh trống lãng nói sang chuyện khác, “Hai lần trước anh muốn đưa em về, vì sao em lại không chịu.”
Giọng nói tủi thân, cô càng tiến lại gần anh hơn. Lăng Thanh Thầm không ngừng lùi người về phía sau, đã hết đường lui.
Vóc dáng to lớn rúc trong một góc, tay cô chống trên đùi anh, cả người anh căng thẳng, đùi cũng dang rộng ra.
Trên trán đã thấm mồ hôi, vật dưới thân bắt đầu có phản ứng.
“Nói đến cái này, chuyện lần trước em nói…chú nghĩ kỹ rồi sao?”
Lăng Thanh Thầm bị dồn vào cửa xe, thay đổi tư thế để che lấp dương vật đã cứng rắn. Anh không nói gì ý đồ trầm mặc cho qua chuyện, Bối Duyệt càng không buông tha.
Môi cô dường như muốn chạm lên mặt anh, tay cũng không an phận tiếp cận mảnh đất nguy hiểm.
Vỏ bọc anh cố gắng ngụy trang đã sắp bị cô lột xuống.
Dương vật càng cứng hơn, quần tây đã đỉnh thành khối.
Anh khẽ ngâm nga, duỗi tay đè lấy tay cô.
“Duyệt Duyệt.” Anh định dọa cô sợ, nhưng không hề hiệu quả.
Lăng Thanh Thầm chưa gì đã bại trận, “Duyệt Duyệt…Em còn nhỏ…”
Lại là những lời này, Bối Duyệt sắp bị anh chọc tức. Cô dứt khoát kéo tay anh, đặt lên ngực cô. Lăng Thanh Thầm vô thức nhéo nhẹ, thật mềm… Thời điểm nhận ra bản thân đang làm cái gì, anh thiếu chút nữa cao huyết áp mà chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.