Chương 21:
Lão Trần Thố
31/12/2023
“Nhỏ sao?”
Anh không nói lời nào, cô lại đè tay anh dẫn dắt anh xoa nắn, “Không nhỏ đâu…Em được cúp C* đấy.”
*cúp C: 78-82 cm
“Em… Bối Duyệt!” Lăng Thanh Thầm bị cô gái lớn mật này làm cho hoảng sợ. Cô gái nhỏ trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên thực tế lần nào cũng làm anh kinh hãi.
“Em còn nhỏ, biết cái gì là yêu sao?” Anh thở dài.
“Vậy chú lớn như vậy, biết yêu là gì sao? Chỉ đơn giản là em yêu chú.” Bối Duyệt nói, buông tay anh ra, “Đúng vậy, có lẽ nên nghe lời chú, yêu đương với một người cùng độ tuổi, có khi trong tương lai sẽ yêu thương nhau thật lòng. Hoặc không có kết quả đi chăng nữa, nhưng thắng ở tuổi trẻ cuồng nhiệt hồn nhiên.”
“Chú nói xem, Lâm Thanh Trì thế nào? Đẹp trai tính cách tốt còn học giỏi, có thể cùng em thi vào một trường đại học, gen tốt như vậy có khi chúng em còn có thể sinh ra một nhóc học bá, ngẫm lại cũng không tồi.”
Cô nói một câu, lòng anh lại nặng một phần, sau đó lòng đố kị ghen tức và do dự làm anh vô cùng phiền não.
“Đừng nói nữa.”
“Vì sao, bọn họ trẻ tuổi nhiệt huyết lại còn lãng mạn.” Bối Duyệt tiếp tục rắc muối vào tim anh.
“Đừng nói nữa!” Anh thật khó chịu, rõ ràng anh đã sớm nghĩ đến khả năng này, vì cớ gì chính miệng cô nói ra lại khó nghe như vậy. Cô sẽ thuộc về người khác, loại ý nghĩ này khiến anh hít thở không thông.
“Bọn họ rất tốt, nhưng… bọn họ không phải chú.”
Mấy lời truyền đạt giác ngộ này, nện từng cú vào lòng Lăng Thanh Thầm.
Hồi lâu anh mới duỗi tay chạm vào người cô, hai người tay chạm tay phá tan không khí u buồn. Giống như ổ khóa hư đã tìm được chìa mở ra, Bối Duyệt trước dựa vào ngực anh sau ngửa đầu hôn lên môi anh.
Trên đường phố yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh môi lưỡi hai người triền miên. Răng môi phát ra âm thanh nhớp nháp, Bối Duyệt cảm giác anh đang thở gấp.
Người đàn ông to cao khỏe khoắn, bàn tay đặt trên eo mềm mảnh khảnh xoa bóp hồi lâu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô kịch liệt mút. Bàn tay to cũng dần dần hướng lên trên tham quan, cách đồng phục nắm lấy một bên mềm mại.
Nơi này phát dục rất tốt.
Theo bản năng mà nhéo thêm.
Như vậy còn chưa đủ, trong cơ thể Lăng Thanh Thầm nhiệt huyết kêu gào, dục vọng bốc cháy. Mới vừa ngừng nghỉ trong chốc lát, mắt thường đã có thể thấy được tốc độ dựng đứng của côn thịt.
Anh muốn xoa nắn tiến vào cơ thể cô, khiến Bối Duyệt lây nhiễm cảm giác động tình.
Tay cô lúc nãy đã đặt giữa đùi anh.
Làm bộ lơ đãng mà đụng vào, cự vật nóng bỏng làm cô trầm trồ. “Thật nóng…”
Lăng Thanh Thầm run rẩy, cô vô tình đụng chạm làm anh khó có thể tự chủ. Càng làm cho anh kinh hãi chính là, cô bé này thế mà dám… ấn toàn bộ bàn tay vào giữa háng anh.
“Lăng Thanh Thầm, chú cứng rồi.”
Cô còn muốn dâng cơ thể tràn ngập thơm ngọt ỷ trên người anh, vật mềm mại kia cọ lên cánh tay anh, xúc cảm mềm mại vô cùng rõ ràng.
“Duyệt Duyệt, mau buông ra.”
Tự chủ của chú già cũng có hạn.
Nếu cô cứ tiếp tục trêu chọc anh, đương nhiên anh sẽ không còn sức chống cự.
Bối Duyệt cách quần tây nắm cây dương vật, thật sự rất lớn… cũng cứng.
Thắt lưng được cô cởi bỏ, tiếp theo là khóa kéo…. “Duyệt Duyệt, không được.” Giọng nói Lăng Thanh Thầm khàn khàn đến mức sắp nói không ra tiếng, anh ngửa đầu dựa vào ghế lái yếu hầu kịch liệt lên xuống.
Cổ tay của cô bị anh nắm trọn, bàn tay anh nóng hổi mà to lớn.
Bối Duyệt giãy giụa, đặt xuống gương mặt vài nụ hôn. Giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy mê hoặc, “Lăng Thanh Thầm, đừng đẩy em ra.”
Anh không nói lời nào, cô lại đè tay anh dẫn dắt anh xoa nắn, “Không nhỏ đâu…Em được cúp C* đấy.”
*cúp C: 78-82 cm
“Em… Bối Duyệt!” Lăng Thanh Thầm bị cô gái lớn mật này làm cho hoảng sợ. Cô gái nhỏ trông rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, trên thực tế lần nào cũng làm anh kinh hãi.
“Em còn nhỏ, biết cái gì là yêu sao?” Anh thở dài.
“Vậy chú lớn như vậy, biết yêu là gì sao? Chỉ đơn giản là em yêu chú.” Bối Duyệt nói, buông tay anh ra, “Đúng vậy, có lẽ nên nghe lời chú, yêu đương với một người cùng độ tuổi, có khi trong tương lai sẽ yêu thương nhau thật lòng. Hoặc không có kết quả đi chăng nữa, nhưng thắng ở tuổi trẻ cuồng nhiệt hồn nhiên.”
“Chú nói xem, Lâm Thanh Trì thế nào? Đẹp trai tính cách tốt còn học giỏi, có thể cùng em thi vào một trường đại học, gen tốt như vậy có khi chúng em còn có thể sinh ra một nhóc học bá, ngẫm lại cũng không tồi.”
Cô nói một câu, lòng anh lại nặng một phần, sau đó lòng đố kị ghen tức và do dự làm anh vô cùng phiền não.
“Đừng nói nữa.”
“Vì sao, bọn họ trẻ tuổi nhiệt huyết lại còn lãng mạn.” Bối Duyệt tiếp tục rắc muối vào tim anh.
“Đừng nói nữa!” Anh thật khó chịu, rõ ràng anh đã sớm nghĩ đến khả năng này, vì cớ gì chính miệng cô nói ra lại khó nghe như vậy. Cô sẽ thuộc về người khác, loại ý nghĩ này khiến anh hít thở không thông.
“Bọn họ rất tốt, nhưng… bọn họ không phải chú.”
Mấy lời truyền đạt giác ngộ này, nện từng cú vào lòng Lăng Thanh Thầm.
Hồi lâu anh mới duỗi tay chạm vào người cô, hai người tay chạm tay phá tan không khí u buồn. Giống như ổ khóa hư đã tìm được chìa mở ra, Bối Duyệt trước dựa vào ngực anh sau ngửa đầu hôn lên môi anh.
Trên đường phố yên tĩnh, nhất thời chỉ có âm thanh môi lưỡi hai người triền miên. Răng môi phát ra âm thanh nhớp nháp, Bối Duyệt cảm giác anh đang thở gấp.
Người đàn ông to cao khỏe khoắn, bàn tay đặt trên eo mềm mảnh khảnh xoa bóp hồi lâu, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô kịch liệt mút. Bàn tay to cũng dần dần hướng lên trên tham quan, cách đồng phục nắm lấy một bên mềm mại.
Nơi này phát dục rất tốt.
Theo bản năng mà nhéo thêm.
Như vậy còn chưa đủ, trong cơ thể Lăng Thanh Thầm nhiệt huyết kêu gào, dục vọng bốc cháy. Mới vừa ngừng nghỉ trong chốc lát, mắt thường đã có thể thấy được tốc độ dựng đứng của côn thịt.
Anh muốn xoa nắn tiến vào cơ thể cô, khiến Bối Duyệt lây nhiễm cảm giác động tình.
Tay cô lúc nãy đã đặt giữa đùi anh.
Làm bộ lơ đãng mà đụng vào, cự vật nóng bỏng làm cô trầm trồ. “Thật nóng…”
Lăng Thanh Thầm run rẩy, cô vô tình đụng chạm làm anh khó có thể tự chủ. Càng làm cho anh kinh hãi chính là, cô bé này thế mà dám… ấn toàn bộ bàn tay vào giữa háng anh.
“Lăng Thanh Thầm, chú cứng rồi.”
Cô còn muốn dâng cơ thể tràn ngập thơm ngọt ỷ trên người anh, vật mềm mại kia cọ lên cánh tay anh, xúc cảm mềm mại vô cùng rõ ràng.
“Duyệt Duyệt, mau buông ra.”
Tự chủ của chú già cũng có hạn.
Nếu cô cứ tiếp tục trêu chọc anh, đương nhiên anh sẽ không còn sức chống cự.
Bối Duyệt cách quần tây nắm cây dương vật, thật sự rất lớn… cũng cứng.
Thắt lưng được cô cởi bỏ, tiếp theo là khóa kéo…. “Duyệt Duyệt, không được.” Giọng nói Lăng Thanh Thầm khàn khàn đến mức sắp nói không ra tiếng, anh ngửa đầu dựa vào ghế lái yếu hầu kịch liệt lên xuống.
Cổ tay của cô bị anh nắm trọn, bàn tay anh nóng hổi mà to lớn.
Bối Duyệt giãy giụa, đặt xuống gương mặt vài nụ hôn. Giọng nói dịu dàng nhưng tràn đầy mê hoặc, “Lăng Thanh Thầm, đừng đẩy em ra.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.