Ngư Sủng Trong Lòng Bàn Tay Bạo Quân Tàn Tật
Chương 113
Tuyết Sơn Phi Hồ
20/04/2024
Vì sao Lục hoàng tử phải lấy máu của Đại Bảo?
Cổ đại không thể so với hiện đại. Máu thì có thể làm gì chứ? Trong tiểu thuyết cung đình, đôi khi một giọt máu được dùng để nghiệm thân. Tuy nhiên, là một người hiện đại, Lý Ngư đã sớm biết chuyện lấy máu nghiệm thân là một việc không chính xác. Lục hoàng tử chỉ lấy máu của “Đại Bảo”, mà có lấy thì có thể làm được chuyện gì chứ?
Cảnh Vương cốc nhẹ trán Lý Ngư một cái, nói cho cậu biết một chuyện cơ mật của hoàng thất.
Thái y trong cung có bí pháp riêng để thông qua vài giọt máu chứng minh xem người đó có thuộc hoàng thất hay không. Ngay từ khi người của Lục hoàng tử yêu cầu lấy máu của Đại Bảo, Cảnh Vương liền biết Lục hoàng tử nghi ngờ Đại Bảo không phải là con ruột của hắn. Vậy nên Cảnh Vương liền cố ý đề gã lấy máu của người khác khiến Lục hoàng tử cho rằng suy đoán của mình là đúng.
Kế tiếp, Lục hoàng tử nhất định sẽ tìm cách để Hoàng đế biết chuyện này, tội danh lẫn lộn huyết thống hoàng tộc đủ để khiến bất kỳ Hoàng đế nào cũng phải trở mặt.
Nhưng đồng dạng, tội danh bôi nhọ hoàng tử cũng ngược lại, có thể khiến cho Lục hoàng tử vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi sổ đen.
Lý Ngư và Cảnh Vương đều đang đợi Lục hoàng tử ra tay. Ai ngờ, Lục hoàng tử lại co đầu rút cổ.
Không hổ là Boss có khả năng ẩn núp nhất. Tuy rằng ăn không ít mệt từ chỗ Cảnh Vương cũng như mắc không ít lỗi nhưng khi tỉnh táo lại vẫn có thể tỏ ra bình thản như trước, chưa đến thời cơ tốt nhất tuyệt đối sẽ không hành động.
Chúc gã cứ núp mãi thành con rùa rụt cổ đi!
Hai tháng sau, hội săn bắn mỗi năm một lần sắp bắt đầu.
Hội săn bắn, nhìn tên đoán nghĩa, thật ra đây là hoạt động săn thú được tổ chức bởi hoàng gia thời cổ đại.
Có một câu nói đùa đại loại như này: Hoàng đế khai quốc thiện đánh trận, Hoàng đế trị quốc giỏi săn bắn. Từ đó ta có thể thấy được tầm quan trọng của đi săn trong đời sống đế vương.
Hoàng đế cũng được xem như một quân chủ anh minh, ông cũng muốn tổ chức các hoạt động săn thú để thể hiện sức mạnh của mình, bởi vậy hội săn bắn ra đời.
Đây cũng là cuộc thi săn bắn nên quy định chỉ có một, không luận tôn ti, chỉ luận chiến tích. Bình thường Hoàng đế sẽ mang theo một nhóm lớn các thành viên hoàng gia và văn võ đại thần tham gia vào cuộc tranh giành con mồi khốc liệt này. Trong đó, người dẫn đầu có thể nhận được lời khen ngợi từ Hoàng đế, còn những người xuất sắc nhưng xuất thân nghèo khó, cũng sẽ được phá cách đề bạt.
Hội săn bắn gần như là một con đường tắt để lên trời. Mọi người đều biết rằng bất cứ ai một khi xuất sắc đều có thể được Hoàng đế để ý nên ngay cả mấy đứa nhóc 7 – 8 tuổi cũng sẽ lấy hết can đảm cầm cung lên, tập hợp lại thành nhóm lớn rồi chạy vào bãi săn.
Tuy nhiên, không phải ai cũng thích hoạt động này. Cũng có những người khác người không muốn tham gia.
Cảnh Vương rất ít khi đi săn, hội săn bắn năm ngoái, Cảnh Vương luôn ở trong phủ của mình không chịu ra ngoài. Thường thì Diệp Thanh Hoan sẽ đi thay Cảnh Vương, tùy ý đi cho có mặt, vậy thôi.
Thật ra quyết định này của Cảnh Vương không hoàn toàn khó hiểu. Dù sao hắn cũng là hoàng tử bị khuyết tật nên dù có xuất sắc đến đâu cũng sẽ vô dụng thôi. Cảnh Vương không đi, người khác sẽ không cảm thấy vô lễ, mà tất nhiên, Hoàng đế cũng sẽ không nói gì.
Tuy nói hội săn bắn không hỏi tôn ti, nhưng đứng đầu mỗi năm vẫn là Hoàng đế như cũ.
Còn vị trí thứ hai thì thường sẽ là Nhị hoàng tử, đôi khi vài lần là Tam hoàng tử nên mọi người không có hy vọng gì vào mấy vị trí này mà họ chỉ tranh những vị trí phía dưới.
Nhưng năm nay tình thế đã thay đổi rất lớn rồi.
Nhị hoàng tử điên khùng, Tam hoàng tử bị ghét bỏ, Lục hoàng tử trở thành hắc mã lao ra trùng vây, mắt thấy đại cục đã định, nhưng mà lại không được xem trọng, người nên sớm bị loại khỏi vị trí Thái tử là Cảnh Vương sau khi đi Tây Thùy trở về lại có sự thay đổi.
Là hoàng tử duy nhất trong triều vừa có chiến tích và chiến công lại có thân phận con vợ cả tôn quý, còn có bốn công tử nhỏ hoạt bát khỏe mạnh thì cái vấn đề tật câm bẩm sinh đã không còn là vấn đề rồi. Chưa kể, thế tử nhà Cảnh Vương còn rất được Hoàng đế sủng ái, mỗi lần vào cung đều được ngồi lên đùi Hoàng đế. Tất cả những dấu hiệu này cho thấy rõ rằng, Cảnh Vương đã nổi lên như một thế lực mới xuất hiện.
Mặc dù triều đại này có câu nói rằng các hoàng tử không dễ dàng được phong Vương, nhưng có thể dễ dàng nhận ra bằng cách nhìn vào Bình Hầu và An Hầu, thì thế nào là thất sủng thật với thất sủng giả đã rõ mười mươi.
Vương vị của Cảnh Vương có lẽ là một sự sủng ái đặc biệt đến từ Hoàng đế.
Những người thông minh đương nhiên sẽ lặng lẽ chú ý đến kết quả của hội săn bắn này. Sau khi kết quả được quyết định, có lẽ vị trí Thái Tử cũng đã xác định được rồi.
Ngay cả Hoàng đế cũng rất kỳ vọng. Tuy nhiên, Cảnh Vương rất ít đi săn bắn lần này vẫn không muốn tham gia như cũ, mà tính ở lại phủ chơi với vợ con.
Hoàng đế thật sự không thể nhìn nổi nữa. Lúc trước, khi chiến báo từ Tây Thùy đến hoàng thành, Hoàng đế cũng đã đọc qua. Cảnh Vương biết lãnh binh, ngay cả thổ phỉ cũng đánh, thế sao có mỗi đi săn thôi lại không đi vậy?
Hoàng đế đen mặt lệnh cho La tổng quản truyền chỉ, mặc kệ Cảnh Vương lấy lý do gì, hắn cần phải tham gia săn bắn, không được thoái thác.
Cảnh Vương hết cách, đành phải cùng Lý Ngư khởi hành đến bãi săn.
Vì sợ bọn nhỏ ở lại phủ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai người bàn bạc một hồi rồi quyết định mang theo cả ổ đi. Khi tới bãi săn, sẽ có ngự tiền thị vệ trông coi, Cảnh Vương cũng chuẩn bị đầy đủ người để chăm sóc bọn trẻ. Với cả mấy đứa nhóc cũng có biết đường đâu, nên chắc là mấy đứa sẽ không có chạy lung tung đâu.
Sau khi sắp xếp cho bọn trẻ xong thì chỉ còn chuẩn bị đi thôi là được. Đi săn yêu cầu phải có quần áo đặc biệt, Cảnh Vương chuẩn bị cho Lý Ngư một bộ kỵ phục màu trắng viền vàng, tay áo bó chặt và vạt áo ngắn, tư thế hiên ngang. Lý Ngư vừa mặc vào đã bị dáng vẻ đẹp trai của mình làm cho choáng váng, cậu chảy nước miếng mãnh liệt yêu cầu Cảnh Vương phải mặc một bộ y như đúc.
Vương và Vương phi cần phải mặc đồ đôi trong những dịp như này.
Dưới sự gợi ý của Lý Ngư, Cảnh Vương không chỉ làm cho mình mà còn làm cho cả bốn cục cưng luôn.
Vào ngày hội săn bắn, Cảnh Vương một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen giống với kiểu của Lý Ngư, thắt lưng đeo đai ngọc bích, đầu đội tử kim quan, mặt mày sắc bén, anh tuấn cao ngất, là một đôi trời sinh với Lý Ngư.
Trang phục cưỡi ngựa của người lớn khi thu nhỏ mặc trên người bốn cục cưng thì trông các bé thật mượt mà đáng yêu.
Đại Bảo mặc kỵ phục màu vàng, đi hài nhỏ, thân thể tròn trịa đáng yêu, mỗi bước đi đều lắc la lắc lư, Lý Ngư nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Bé con đã có thể lảo đảo đi bộ, đã có thể nói được mấy chữ, tuy chậm nhưng rất rõ ràng, thái y, nhũ mẫu đều nói bé trai nhỏ thường sẽ chậm nói một chút, tiểu thế tử như vậy đã rất tốt rồi.
Nhị Bảo Tam Bảo lần lượt mặc trang phục màu vàng pha bạc và bạc, hai bé còn chưa biết đi, cũng không nói được như Đại Bảo, Đại Bảo vịn vách tường bắt đầu tập bước, Nhị Bảo Tam Bảo liền lăn xuống đất, tựa như hai quả bóng lấp lánh, gắt gao bám lấy giày Đại Bảo không buông, nhất định phải dẫn các bé đi cùng.
Đại Bảo cũng không ghét bỏ hai nhóc em này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt uy nghiêm không phù hợp với tuổi tác, vẫn nhấc đôi chân ngắn lên, dùng sức tiến về phía trước, nhưng không thể bước được.
Lý Ngư và Cảnh Vương đều nở nụ cười, Tứ Bảo mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen viền bạc trông rất đẹp trai, bé ngồi trong lòng phụ thân cười khanh khách không ngừng, kết quả niềm vui biến thành nỗi buồn, Lý Ngư chớp chớp mắt với hắn, thế là hắn cũng thả Tứ Bảo xuống đất.
Tứ · luôn phản ứng chậm một nhịp· Bảo cũng là bé cá biến thành hình người và biết đi chậm nhất. So với Đại Bảo nghiêm túc thì Tứ Bảo đúng chuẩn làm cho có lệ, lòng bàn chân vừa chạm đất, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống, vươn hai tay nói ‘A a a’, muốn cá cha ôm bé về.
Lý Ngư buông hai tay, nhất quyết không có ý định ôm bé nữa.
Tứ Bảo chớp chớp đôi mắt giống hệt của Lý Ngư rồi cũng học theo Nhị Bảo Tam Bảo, bám vào chân Đại Bảo.
Đại Bảo tự nhiên lại bị thêm một thằng em trai bám lấy: “……”
Lý Ngư cười to, Vương Hỉ đã dắt ngựa tới, Cảnh Vương cho bọn nhỏ lên xe ngựa trước, Vương Hỉ phụ trách chăm sóc bọn nhỏ. Sau khi bọn nhỏ lên xe ngựa hết rồi, Cảnh Vương liền vui vẻ kéo vương phi đến ôm vào lòng rồi cưỡi ngựa đi thong thả bên xe.
Lý Ngư không ngừng lầu bầu ngồi ở trước thật là ấu trĩ nhưng khi tuấn mã phi nước đại thì người hét lớn nhất lại là cậu.
Khi đến bãi săn, cả nhà Cảnh Vương đến long trướng bái kiến Hoàng đế trước. Hoàng đế rất vui khi Cảnh Vương thức thời rồi trò chuyện mấy câu với Cảnh Vương.
Đây là lần đầu tiên Lý Ngư tham gia một sự kiện xã hội quy mô lớn như vậy. Để tránh phạm phải bất kỳ sai lầm nào, cậu đã rất quy củ đứng sau Cảnh Vương. Hoàng đế cổ vũ cậu vài câu.
Lúc này Hoàng đế vẫn rất anh minh thần võ.
Khi thấy một nhóm cục cưng mặc kỵ phục đáng yêu đứng cạnh chân Lý Ngư, sắc mặt của Hoàng đế bỗng thay đổi. Ông không thể kìm được cười thành tiếng.
“Hôm nay Đại Bảo cũng muốn đi săn sao?”
Hoàng đế hóa thành gia gia hiền từ, ông dang rộng đôi tay dài ra rồi mỉm cười bế Đại Bảo đặt vào trong lồ.ng ngực.
“Gia gia, muốn đi săn!” Đại Bảo lanh lảnh nói.
Sau khi Đại Bảo có thể nói, Lý Ngư liền thử dạy bé cách gọi “Hoàng tổ phụ” nhưng phát âm của “Tổ phụ” đối với một đứa bé là hơi khó, vậy nên Hoàng đế liền coi đây là cái cớ để cho phép Đại Bảo tiếp tục gọi gia gia bởi bản thân Hoàng đế cũng cảm thấy cách gọi này rất thân thiết.
Hoàng đế rất vui khi Đại Bảo còn nhỏ như vậy mà đã có chí tiến thủ, thậm chí ông còn có ý định cho bé tập bắn.
Nhưng đứa nhóc nhỏ như vậy thì cánh tay làm gì có sức để kéo cung chứ.
Hoàng đế lệnh cho La Thụy Sinh tìm một cái ná đến rồi đột ngột thay bắn cung thành bắn ná.
Đại Bảo dùng móng vuốt múp nhỏ của mình loay hoay khảy dây cung, không biết làm sao.
Hoàng đế vuốt chòm râu, đang định đi chơi với Đại Bảo thì chợt nhớ tới thằng con Cảnh Vương vẫn còn đang đứng chờ.
Không được Hoàng đế đồng ý, Cảnh Vương không được phép tự mình di chuyển.
“Con đi đi, không lấy được thứ hạng thì đừng có về gặp trẫm.” Hoàng đế mang theo mong đợi hạ lệnh.
Cảnh Vương gật đầu, cùng Lý Ngư liếc nhau.
Hoàng đế đột nhiên hạ thánh chỉ bắt bọn họ đi săn nhưng Lý Ngư không biết cưỡi ngựa, vì thế Cảnh Vương đã dạy cho Lý Ngư một thời gian nhưng Lý Ngư vẫn không cưỡi được nên có lẽ trong lần săn này họ sẽ không có thành tích.
Với cả hai người cũng mang bọn nhỏ theo nên cần một người ở lại chăm con chứ chẳng thể nào cả hai cùng chạy đi săn được.
Nghe nói Lục hoàng tử đến trước bọn họ rồi bắt đắt đầu từ nửa canh giờ trước rồi, gã săn được không ít con mồi nên có thứ hạng không tồi.
“Thiên Trì, Thiên Trì cứ yên tâm mà đi đi, cho gã chút mặt mũi nhé!”
Lý Ngư hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang theo Cảnh Vương ra khỏi lều, hò hét trợ uy cho lão công của mình.
Cảnh Vương gật đầu, cũng mặc xung quanh có người không mà kéo Lý Ngư vào lòng rồi xoa đầu cậu.
Lý Ngư nhân cơ hội làm nũng với hắn một lúc rồi hài lòng quay về lều, ngồi ở ghế dưới Hoàng đế, thỉnh thoảng nghe thị vệ tới báo, có đôi khi là Lục hoàng tử lại săn được con gì rồi có khi lại là Cảnh Vương.
Ban đầu Lục hoàng tử dẫn trước một khoảng khá xa nhưng sau đó Cảnh Vương lại đuổi theo rút ngắn khoảng cách.
Con mồi đầu tiên Cảnh Vương săn được là một con thỏ trắng, vẫn còn sống, chỉ là trên đùi nó bị tên bắn làm trầy chút da.
Hoàng đế nhìn, khóe miệng giật một cái, rồi vứt cho Lý Ngư tự xử lýlí, còn mấy cục cưng kia thì vỗ tay.
“Con thỏ!” Nhị Bảo cùng Tam Bảo cười nói.
“Thỏ giấy!!” Tư Bảo đưa tay.
Tứ Bảo luôn bị chậm một nhịp, đây là lần hiếm hoi mà bé nói được một từ được coi là rõ ràng.
Các cục cưng bao vây lấy cục tuyết trắng kia, thích quá trời thích khiến cho Lý Ngư như thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng khi vịt vào phủ.
Nhất định là Cảnh Vương cố ý, bắt một con đáng yêu như thế về thì cậu có thể làm được cái gì chứ?
Lý Ngư vui vẻ nhờ Vương công công đi băng bó chân con thỏ lại. Có vẻ như sau này vương phủ ngoại trừ cá cưng vịt cưng thì lại có thêm thỏ cưng rồi.
Kết quả thi săn không thể có ngay được mà Hoàng đế cũng lười nghe thông báo, thế là ông chuyên chú vào việc dạy Đại Bảo chơi ná.
Ná thì cần có đạn bởi kéo không thì không có gì vui nhưng bình thường đạn toàn là mấy cục đá có lực sát thương rất lớn nên đứa bé không chơi được.
Hoàng đế thường nghe Cảnh Vương khen Lý Ngư, vì thế ông lệnh cho Lý Ngư nghĩ cách.
Lý Ngư rất thông minh. Cậu lấy giấy Tuyên Thành ra xé thành từng mảnh nhỏ rồi vo nhẹ thành mấy viên đạn nhỏ, cái này đánh lên người cũng không đau.
Có đạn rồi, Hoàng đế nắm lấy cái tay mập nhỏ của Đại Bảo, hai người cùng nhau kéo cung rồi bắn nó.
Một viên giấy đạn bay vèo đi rồi nhẹ nhàng đáp trúng trên người La tổng quản đang hỏi thăm tin tức.
La Thụy Sinh quay đầu lại:?
Hoàng đế và Đại Bảo cùng trưng ra vẻ mặt vô tội: Đừng nhìn trẫm / ta, không phải trẫm / ta làm!
Lý Ngư nhịn không được cười trộm, Hoàng đế bên này không có gì, cậu càng quan tâm bên Cảnh Vương hơn.
Thị vệ vài lần tới báo, Lục hoàng tử vẫn luôn dẫn trước, Cảnh Vương trông như sắp đuổi kịp, lại bị kéo dài khoảng cách.
Ở trước mặt Hoàng đế nên Lý Ngư không thể biểu hiện quá mức lo lắng, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn đổ mồ hôi vì Cảnh Vương. Trong vô thức, cậu bước ra phía trước trướng rồi tìm bóng hình Cảnh Vương trong những người tham gia cuộc săn.
Không lâu sau, cậu đã thấy hắn.
Cảnh Vương ngồi trên lưng ngựa, có vẻ rất mệt mỏi. Hắn cúi đầu lau mồ hôi trên trán. Lưng ngựa treo đầy con mồi.
Lý Ngư cảm thấy hơi thương hắn. Chỉ vì một câu của Hoàng đế, hắn phải liều mạng chứng minh bản thân.
Cậu chăm chú nhìn hắn từ xa, đột nhiên Cảnh Vương như thể tâm hữu linh tê, ánh mắt hắn cũng hướng về phía cậu.
Cảnh Vương mỉm cười một lúc, ngồi trên lưng ngựa, chạy như bay về phía Lý Ngư. Trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt cậu.
Lý Ngư lập tức bị Cảnh Vương kéo lên ngựa. Cảnh Vương một tay giữ dây cương, một tay ôm chặt lấy cậu, không cho từ chối mà lấp kín môi cậu.
Hơi thở nồng cháy quen thuộc nhanh chóng bao vây Lý Ngư. Lý Ngư khiếp sợ, sau khi hoàn hồn cậu đẩy ra một cái theo phản xạ, lại không đẩy ra được. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhiệt liệt đáp lại nụ hôn ấy.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Cảnh Vương thỏa mãn cọ cọ vào hõm cổ cậu. Sau khi thả cậu xuống đất an toàn, hắn như thể bị chiến thần phụ thể, tinh thần phấn chấn tiếp tục giơ roi rồi nhập vào vòng tranh đoạt.
Thật là, hắn biến cậu thành cục sạc luôn rồi à!
Bản thân Lý Ngư cũng cảm thấy thần thanh khí sảng. Cậu đỏ mặt lén lút ngồi trở lại, Hoàng đế đang chơi ná cùng Đại Bảo, Vương Hỉ thì đang trông Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo chơi với thỏ, không ai chú ý tới cậu. Lý Ngư,,vừa ngồi một lúc đã nghe thấy thị vệ đến bẩm báo. Tổng số con mồi mà Cảnh Vương săn được đã vượt qua Lục hoàng tử!
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là Cảnh – sạc điện – Vương!
Phải tiếp tục hạnh phúc nha!
Lục hoàng tử: Ngươi lại có buff gì thế?
Cảnh Vương: Cá Nhỏ yêu ta, phản công đến cùng!
Cổ đại không thể so với hiện đại. Máu thì có thể làm gì chứ? Trong tiểu thuyết cung đình, đôi khi một giọt máu được dùng để nghiệm thân. Tuy nhiên, là một người hiện đại, Lý Ngư đã sớm biết chuyện lấy máu nghiệm thân là một việc không chính xác. Lục hoàng tử chỉ lấy máu của “Đại Bảo”, mà có lấy thì có thể làm được chuyện gì chứ?
Cảnh Vương cốc nhẹ trán Lý Ngư một cái, nói cho cậu biết một chuyện cơ mật của hoàng thất.
Thái y trong cung có bí pháp riêng để thông qua vài giọt máu chứng minh xem người đó có thuộc hoàng thất hay không. Ngay từ khi người của Lục hoàng tử yêu cầu lấy máu của Đại Bảo, Cảnh Vương liền biết Lục hoàng tử nghi ngờ Đại Bảo không phải là con ruột của hắn. Vậy nên Cảnh Vương liền cố ý đề gã lấy máu của người khác khiến Lục hoàng tử cho rằng suy đoán của mình là đúng.
Kế tiếp, Lục hoàng tử nhất định sẽ tìm cách để Hoàng đế biết chuyện này, tội danh lẫn lộn huyết thống hoàng tộc đủ để khiến bất kỳ Hoàng đế nào cũng phải trở mặt.
Nhưng đồng dạng, tội danh bôi nhọ hoàng tử cũng ngược lại, có thể khiến cho Lục hoàng tử vĩnh viễn không thể nào thoát khỏi sổ đen.
Lý Ngư và Cảnh Vương đều đang đợi Lục hoàng tử ra tay. Ai ngờ, Lục hoàng tử lại co đầu rút cổ.
Không hổ là Boss có khả năng ẩn núp nhất. Tuy rằng ăn không ít mệt từ chỗ Cảnh Vương cũng như mắc không ít lỗi nhưng khi tỉnh táo lại vẫn có thể tỏ ra bình thản như trước, chưa đến thời cơ tốt nhất tuyệt đối sẽ không hành động.
Chúc gã cứ núp mãi thành con rùa rụt cổ đi!
Hai tháng sau, hội săn bắn mỗi năm một lần sắp bắt đầu.
Hội săn bắn, nhìn tên đoán nghĩa, thật ra đây là hoạt động săn thú được tổ chức bởi hoàng gia thời cổ đại.
Có một câu nói đùa đại loại như này: Hoàng đế khai quốc thiện đánh trận, Hoàng đế trị quốc giỏi săn bắn. Từ đó ta có thể thấy được tầm quan trọng của đi săn trong đời sống đế vương.
Hoàng đế cũng được xem như một quân chủ anh minh, ông cũng muốn tổ chức các hoạt động săn thú để thể hiện sức mạnh của mình, bởi vậy hội săn bắn ra đời.
Đây cũng là cuộc thi săn bắn nên quy định chỉ có một, không luận tôn ti, chỉ luận chiến tích. Bình thường Hoàng đế sẽ mang theo một nhóm lớn các thành viên hoàng gia và văn võ đại thần tham gia vào cuộc tranh giành con mồi khốc liệt này. Trong đó, người dẫn đầu có thể nhận được lời khen ngợi từ Hoàng đế, còn những người xuất sắc nhưng xuất thân nghèo khó, cũng sẽ được phá cách đề bạt.
Hội săn bắn gần như là một con đường tắt để lên trời. Mọi người đều biết rằng bất cứ ai một khi xuất sắc đều có thể được Hoàng đế để ý nên ngay cả mấy đứa nhóc 7 – 8 tuổi cũng sẽ lấy hết can đảm cầm cung lên, tập hợp lại thành nhóm lớn rồi chạy vào bãi săn.
Tuy nhiên, không phải ai cũng thích hoạt động này. Cũng có những người khác người không muốn tham gia.
Cảnh Vương rất ít khi đi săn, hội săn bắn năm ngoái, Cảnh Vương luôn ở trong phủ của mình không chịu ra ngoài. Thường thì Diệp Thanh Hoan sẽ đi thay Cảnh Vương, tùy ý đi cho có mặt, vậy thôi.
Thật ra quyết định này của Cảnh Vương không hoàn toàn khó hiểu. Dù sao hắn cũng là hoàng tử bị khuyết tật nên dù có xuất sắc đến đâu cũng sẽ vô dụng thôi. Cảnh Vương không đi, người khác sẽ không cảm thấy vô lễ, mà tất nhiên, Hoàng đế cũng sẽ không nói gì.
Tuy nói hội săn bắn không hỏi tôn ti, nhưng đứng đầu mỗi năm vẫn là Hoàng đế như cũ.
Còn vị trí thứ hai thì thường sẽ là Nhị hoàng tử, đôi khi vài lần là Tam hoàng tử nên mọi người không có hy vọng gì vào mấy vị trí này mà họ chỉ tranh những vị trí phía dưới.
Nhưng năm nay tình thế đã thay đổi rất lớn rồi.
Nhị hoàng tử điên khùng, Tam hoàng tử bị ghét bỏ, Lục hoàng tử trở thành hắc mã lao ra trùng vây, mắt thấy đại cục đã định, nhưng mà lại không được xem trọng, người nên sớm bị loại khỏi vị trí Thái tử là Cảnh Vương sau khi đi Tây Thùy trở về lại có sự thay đổi.
Là hoàng tử duy nhất trong triều vừa có chiến tích và chiến công lại có thân phận con vợ cả tôn quý, còn có bốn công tử nhỏ hoạt bát khỏe mạnh thì cái vấn đề tật câm bẩm sinh đã không còn là vấn đề rồi. Chưa kể, thế tử nhà Cảnh Vương còn rất được Hoàng đế sủng ái, mỗi lần vào cung đều được ngồi lên đùi Hoàng đế. Tất cả những dấu hiệu này cho thấy rõ rằng, Cảnh Vương đã nổi lên như một thế lực mới xuất hiện.
Mặc dù triều đại này có câu nói rằng các hoàng tử không dễ dàng được phong Vương, nhưng có thể dễ dàng nhận ra bằng cách nhìn vào Bình Hầu và An Hầu, thì thế nào là thất sủng thật với thất sủng giả đã rõ mười mươi.
Vương vị của Cảnh Vương có lẽ là một sự sủng ái đặc biệt đến từ Hoàng đế.
Những người thông minh đương nhiên sẽ lặng lẽ chú ý đến kết quả của hội săn bắn này. Sau khi kết quả được quyết định, có lẽ vị trí Thái Tử cũng đã xác định được rồi.
Ngay cả Hoàng đế cũng rất kỳ vọng. Tuy nhiên, Cảnh Vương rất ít đi săn bắn lần này vẫn không muốn tham gia như cũ, mà tính ở lại phủ chơi với vợ con.
Hoàng đế thật sự không thể nhìn nổi nữa. Lúc trước, khi chiến báo từ Tây Thùy đến hoàng thành, Hoàng đế cũng đã đọc qua. Cảnh Vương biết lãnh binh, ngay cả thổ phỉ cũng đánh, thế sao có mỗi đi săn thôi lại không đi vậy?
Hoàng đế đen mặt lệnh cho La tổng quản truyền chỉ, mặc kệ Cảnh Vương lấy lý do gì, hắn cần phải tham gia săn bắn, không được thoái thác.
Cảnh Vương hết cách, đành phải cùng Lý Ngư khởi hành đến bãi săn.
Vì sợ bọn nhỏ ở lại phủ sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hai người bàn bạc một hồi rồi quyết định mang theo cả ổ đi. Khi tới bãi săn, sẽ có ngự tiền thị vệ trông coi, Cảnh Vương cũng chuẩn bị đầy đủ người để chăm sóc bọn trẻ. Với cả mấy đứa nhóc cũng có biết đường đâu, nên chắc là mấy đứa sẽ không có chạy lung tung đâu.
Sau khi sắp xếp cho bọn trẻ xong thì chỉ còn chuẩn bị đi thôi là được. Đi săn yêu cầu phải có quần áo đặc biệt, Cảnh Vương chuẩn bị cho Lý Ngư một bộ kỵ phục màu trắng viền vàng, tay áo bó chặt và vạt áo ngắn, tư thế hiên ngang. Lý Ngư vừa mặc vào đã bị dáng vẻ đẹp trai của mình làm cho choáng váng, cậu chảy nước miếng mãnh liệt yêu cầu Cảnh Vương phải mặc một bộ y như đúc.
Vương và Vương phi cần phải mặc đồ đôi trong những dịp như này.
Dưới sự gợi ý của Lý Ngư, Cảnh Vương không chỉ làm cho mình mà còn làm cho cả bốn cục cưng luôn.
Vào ngày hội săn bắn, Cảnh Vương một bộ trang phục cưỡi ngựa màu đen giống với kiểu của Lý Ngư, thắt lưng đeo đai ngọc bích, đầu đội tử kim quan, mặt mày sắc bén, anh tuấn cao ngất, là một đôi trời sinh với Lý Ngư.
Trang phục cưỡi ngựa của người lớn khi thu nhỏ mặc trên người bốn cục cưng thì trông các bé thật mượt mà đáng yêu.
Đại Bảo mặc kỵ phục màu vàng, đi hài nhỏ, thân thể tròn trịa đáng yêu, mỗi bước đi đều lắc la lắc lư, Lý Ngư nhìn thấy mà kinh hồn bạt vía.
Bé con đã có thể lảo đảo đi bộ, đã có thể nói được mấy chữ, tuy chậm nhưng rất rõ ràng, thái y, nhũ mẫu đều nói bé trai nhỏ thường sẽ chậm nói một chút, tiểu thế tử như vậy đã rất tốt rồi.
Nhị Bảo Tam Bảo lần lượt mặc trang phục màu vàng pha bạc và bạc, hai bé còn chưa biết đi, cũng không nói được như Đại Bảo, Đại Bảo vịn vách tường bắt đầu tập bước, Nhị Bảo Tam Bảo liền lăn xuống đất, tựa như hai quả bóng lấp lánh, gắt gao bám lấy giày Đại Bảo không buông, nhất định phải dẫn các bé đi cùng.
Đại Bảo cũng không ghét bỏ hai nhóc em này, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ mặt uy nghiêm không phù hợp với tuổi tác, vẫn nhấc đôi chân ngắn lên, dùng sức tiến về phía trước, nhưng không thể bước được.
Lý Ngư và Cảnh Vương đều nở nụ cười, Tứ Bảo mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen viền bạc trông rất đẹp trai, bé ngồi trong lòng phụ thân cười khanh khách không ngừng, kết quả niềm vui biến thành nỗi buồn, Lý Ngư chớp chớp mắt với hắn, thế là hắn cũng thả Tứ Bảo xuống đất.
Tứ · luôn phản ứng chậm một nhịp· Bảo cũng là bé cá biến thành hình người và biết đi chậm nhất. So với Đại Bảo nghiêm túc thì Tứ Bảo đúng chuẩn làm cho có lệ, lòng bàn chân vừa chạm đất, liền trực tiếp đặt mông ngồi xuống, vươn hai tay nói ‘A a a’, muốn cá cha ôm bé về.
Lý Ngư buông hai tay, nhất quyết không có ý định ôm bé nữa.
Tứ Bảo chớp chớp đôi mắt giống hệt của Lý Ngư rồi cũng học theo Nhị Bảo Tam Bảo, bám vào chân Đại Bảo.
Đại Bảo tự nhiên lại bị thêm một thằng em trai bám lấy: “……”
Lý Ngư cười to, Vương Hỉ đã dắt ngựa tới, Cảnh Vương cho bọn nhỏ lên xe ngựa trước, Vương Hỉ phụ trách chăm sóc bọn nhỏ. Sau khi bọn nhỏ lên xe ngựa hết rồi, Cảnh Vương liền vui vẻ kéo vương phi đến ôm vào lòng rồi cưỡi ngựa đi thong thả bên xe.
Lý Ngư không ngừng lầu bầu ngồi ở trước thật là ấu trĩ nhưng khi tuấn mã phi nước đại thì người hét lớn nhất lại là cậu.
Khi đến bãi săn, cả nhà Cảnh Vương đến long trướng bái kiến Hoàng đế trước. Hoàng đế rất vui khi Cảnh Vương thức thời rồi trò chuyện mấy câu với Cảnh Vương.
Đây là lần đầu tiên Lý Ngư tham gia một sự kiện xã hội quy mô lớn như vậy. Để tránh phạm phải bất kỳ sai lầm nào, cậu đã rất quy củ đứng sau Cảnh Vương. Hoàng đế cổ vũ cậu vài câu.
Lúc này Hoàng đế vẫn rất anh minh thần võ.
Khi thấy một nhóm cục cưng mặc kỵ phục đáng yêu đứng cạnh chân Lý Ngư, sắc mặt của Hoàng đế bỗng thay đổi. Ông không thể kìm được cười thành tiếng.
“Hôm nay Đại Bảo cũng muốn đi săn sao?”
Hoàng đế hóa thành gia gia hiền từ, ông dang rộng đôi tay dài ra rồi mỉm cười bế Đại Bảo đặt vào trong lồ.ng ngực.
“Gia gia, muốn đi săn!” Đại Bảo lanh lảnh nói.
Sau khi Đại Bảo có thể nói, Lý Ngư liền thử dạy bé cách gọi “Hoàng tổ phụ” nhưng phát âm của “Tổ phụ” đối với một đứa bé là hơi khó, vậy nên Hoàng đế liền coi đây là cái cớ để cho phép Đại Bảo tiếp tục gọi gia gia bởi bản thân Hoàng đế cũng cảm thấy cách gọi này rất thân thiết.
Hoàng đế rất vui khi Đại Bảo còn nhỏ như vậy mà đã có chí tiến thủ, thậm chí ông còn có ý định cho bé tập bắn.
Nhưng đứa nhóc nhỏ như vậy thì cánh tay làm gì có sức để kéo cung chứ.
Hoàng đế lệnh cho La Thụy Sinh tìm một cái ná đến rồi đột ngột thay bắn cung thành bắn ná.
Đại Bảo dùng móng vuốt múp nhỏ của mình loay hoay khảy dây cung, không biết làm sao.
Hoàng đế vuốt chòm râu, đang định đi chơi với Đại Bảo thì chợt nhớ tới thằng con Cảnh Vương vẫn còn đang đứng chờ.
Không được Hoàng đế đồng ý, Cảnh Vương không được phép tự mình di chuyển.
“Con đi đi, không lấy được thứ hạng thì đừng có về gặp trẫm.” Hoàng đế mang theo mong đợi hạ lệnh.
Cảnh Vương gật đầu, cùng Lý Ngư liếc nhau.
Hoàng đế đột nhiên hạ thánh chỉ bắt bọn họ đi săn nhưng Lý Ngư không biết cưỡi ngựa, vì thế Cảnh Vương đã dạy cho Lý Ngư một thời gian nhưng Lý Ngư vẫn không cưỡi được nên có lẽ trong lần săn này họ sẽ không có thành tích.
Với cả hai người cũng mang bọn nhỏ theo nên cần một người ở lại chăm con chứ chẳng thể nào cả hai cùng chạy đi săn được.
Nghe nói Lục hoàng tử đến trước bọn họ rồi bắt đắt đầu từ nửa canh giờ trước rồi, gã săn được không ít con mồi nên có thứ hạng không tồi.
“Thiên Trì, Thiên Trì cứ yên tâm mà đi đi, cho gã chút mặt mũi nhé!”
Lý Ngư hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang theo Cảnh Vương ra khỏi lều, hò hét trợ uy cho lão công của mình.
Cảnh Vương gật đầu, cũng mặc xung quanh có người không mà kéo Lý Ngư vào lòng rồi xoa đầu cậu.
Lý Ngư nhân cơ hội làm nũng với hắn một lúc rồi hài lòng quay về lều, ngồi ở ghế dưới Hoàng đế, thỉnh thoảng nghe thị vệ tới báo, có đôi khi là Lục hoàng tử lại săn được con gì rồi có khi lại là Cảnh Vương.
Ban đầu Lục hoàng tử dẫn trước một khoảng khá xa nhưng sau đó Cảnh Vương lại đuổi theo rút ngắn khoảng cách.
Con mồi đầu tiên Cảnh Vương săn được là một con thỏ trắng, vẫn còn sống, chỉ là trên đùi nó bị tên bắn làm trầy chút da.
Hoàng đế nhìn, khóe miệng giật một cái, rồi vứt cho Lý Ngư tự xử lýlí, còn mấy cục cưng kia thì vỗ tay.
“Con thỏ!” Nhị Bảo cùng Tam Bảo cười nói.
“Thỏ giấy!!” Tư Bảo đưa tay.
Tứ Bảo luôn bị chậm một nhịp, đây là lần hiếm hoi mà bé nói được một từ được coi là rõ ràng.
Các cục cưng bao vây lấy cục tuyết trắng kia, thích quá trời thích khiến cho Lý Ngư như thể nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng khi vịt vào phủ.
Nhất định là Cảnh Vương cố ý, bắt một con đáng yêu như thế về thì cậu có thể làm được cái gì chứ?
Lý Ngư vui vẻ nhờ Vương công công đi băng bó chân con thỏ lại. Có vẻ như sau này vương phủ ngoại trừ cá cưng vịt cưng thì lại có thêm thỏ cưng rồi.
Kết quả thi săn không thể có ngay được mà Hoàng đế cũng lười nghe thông báo, thế là ông chuyên chú vào việc dạy Đại Bảo chơi ná.
Ná thì cần có đạn bởi kéo không thì không có gì vui nhưng bình thường đạn toàn là mấy cục đá có lực sát thương rất lớn nên đứa bé không chơi được.
Hoàng đế thường nghe Cảnh Vương khen Lý Ngư, vì thế ông lệnh cho Lý Ngư nghĩ cách.
Lý Ngư rất thông minh. Cậu lấy giấy Tuyên Thành ra xé thành từng mảnh nhỏ rồi vo nhẹ thành mấy viên đạn nhỏ, cái này đánh lên người cũng không đau.
Có đạn rồi, Hoàng đế nắm lấy cái tay mập nhỏ của Đại Bảo, hai người cùng nhau kéo cung rồi bắn nó.
Một viên giấy đạn bay vèo đi rồi nhẹ nhàng đáp trúng trên người La tổng quản đang hỏi thăm tin tức.
La Thụy Sinh quay đầu lại:?
Hoàng đế và Đại Bảo cùng trưng ra vẻ mặt vô tội: Đừng nhìn trẫm / ta, không phải trẫm / ta làm!
Lý Ngư nhịn không được cười trộm, Hoàng đế bên này không có gì, cậu càng quan tâm bên Cảnh Vương hơn.
Thị vệ vài lần tới báo, Lục hoàng tử vẫn luôn dẫn trước, Cảnh Vương trông như sắp đuổi kịp, lại bị kéo dài khoảng cách.
Ở trước mặt Hoàng đế nên Lý Ngư không thể biểu hiện quá mức lo lắng, nhưng trong lòng cậu vẫn luôn đổ mồ hôi vì Cảnh Vương. Trong vô thức, cậu bước ra phía trước trướng rồi tìm bóng hình Cảnh Vương trong những người tham gia cuộc săn.
Không lâu sau, cậu đã thấy hắn.
Cảnh Vương ngồi trên lưng ngựa, có vẻ rất mệt mỏi. Hắn cúi đầu lau mồ hôi trên trán. Lưng ngựa treo đầy con mồi.
Lý Ngư cảm thấy hơi thương hắn. Chỉ vì một câu của Hoàng đế, hắn phải liều mạng chứng minh bản thân.
Cậu chăm chú nhìn hắn từ xa, đột nhiên Cảnh Vương như thể tâm hữu linh tê, ánh mắt hắn cũng hướng về phía cậu.
Cảnh Vương mỉm cười một lúc, ngồi trên lưng ngựa, chạy như bay về phía Lý Ngư. Trong nháy mắt đã tới ngay trước mặt cậu.
Lý Ngư lập tức bị Cảnh Vương kéo lên ngựa. Cảnh Vương một tay giữ dây cương, một tay ôm chặt lấy cậu, không cho từ chối mà lấp kín môi cậu.
Hơi thở nồng cháy quen thuộc nhanh chóng bao vây Lý Ngư. Lý Ngư khiếp sợ, sau khi hoàn hồn cậu đẩy ra một cái theo phản xạ, lại không đẩy ra được. Cuối cùng, cậu chỉ có thể nhiệt liệt đáp lại nụ hôn ấy.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Cảnh Vương thỏa mãn cọ cọ vào hõm cổ cậu. Sau khi thả cậu xuống đất an toàn, hắn như thể bị chiến thần phụ thể, tinh thần phấn chấn tiếp tục giơ roi rồi nhập vào vòng tranh đoạt.
Thật là, hắn biến cậu thành cục sạc luôn rồi à!
Bản thân Lý Ngư cũng cảm thấy thần thanh khí sảng. Cậu đỏ mặt lén lút ngồi trở lại, Hoàng đế đang chơi ná cùng Đại Bảo, Vương Hỉ thì đang trông Nhị Bảo Tam Bảo Tứ Bảo chơi với thỏ, không ai chú ý tới cậu. Lý Ngư,,vừa ngồi một lúc đã nghe thấy thị vệ đến bẩm báo. Tổng số con mồi mà Cảnh Vương săn được đã vượt qua Lục hoàng tử!
Tác giả có lời muốn nói:
Hôm nay là Cảnh – sạc điện – Vương!
Phải tiếp tục hạnh phúc nha!
Lục hoàng tử: Ngươi lại có buff gì thế?
Cảnh Vương: Cá Nhỏ yêu ta, phản công đến cùng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.