Chương 5: Anh muốn giết người!
Trần An Bình
19/03/2024
Kẽo kẹt.
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, Trần An Bình bước vào với vẻ mặt u ám.
Tiếng con hoang đó giống như một mũi kim thép đâm vào trái tim Trần An Bình, khi anh quay lại nhìn thấy dấu tay trên mặt Tiêu Tùng, trong lòng anh như đang rỉ máu.
Làm sao hắn ta có thể nỡ lòng ra tay với một đứa trẻ năm, sáu tuổi như vậy?
“Chú hai, chú hai, là chú à? Chú hai!”
Nhìn thấy Trần An Bình, lúc đầu Tiểu Tùng sửng sốt vài giây, sau đó nhảy vào trong lòng Trần An Bình, mặt đỏ bừng vì kích động.
Họ có mối liên hệ huyết thống, dù đã ba năm không gặp nhưng cháu trai vẫn nhớ rõ Trần An Bình.
“Là chú hai đây, chú hai đã đến muộn, xin lỗi”.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt đang chảy máu của Tiểu Tùng, trong lòng Trần An Bình hừng hực lửa giận, sát ý ẩn giấu trong mắt không ngừng trào ra.
Anh muốn giết người!
Anh sẽ giết người!
Nếu không thì làm sao có thể không làm cho anh cả và chị dâu ở trên trời thất vọng?
Làm sao có thể xứng đáng với tiếng “chú hai” của Tiểu Tùng?
Tiểu Tùng lắc đầu, cố nén cho nước mắt không rơi.
“Cô giáo, làm phiền cô đưa đứa trẻ ra ngoài trước, để người lớn bàn bạc cách giải quyết sự việc, được không?”, Trần An Bình đưa Tiểu Tùng cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu muốn nhắc nhở vài câu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu và dẫn hai đứa trẻ đi.
“Cậu là chú hai của đứa con hoang đó phải không?”
Hà Bưu bắt chéo chân và hút một điếu thuốc, liếc nhìn Trần An Bình với vẻ khinh thường, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai, Trần An Bình mặc áo sơ mi xanh, quần jean và giày vải, trông giống như một anh chàng quê mùa.
“Cậu là người nhà của Trần Tùng đúng không?”
Hiệu trưởng Lưu Tĩnh xụ mặt nói: “Trần Tùng ở trường không nghe lời, dạy bảo nhiều lần cũng không chịu thay đổi, hôm nay còn làm tổn thương đứa con cưng của ông Hà, bây giờ cậu phải lập tức bồi thường và đưa Trần Tùng đi, trường của chúng tôi không nhận con của nông dân, và càng không thu gom rác!”
Vì đã chọn làm kẻ nịnh hót nên Lưu Tĩnh đã làm rất triệt để, trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Trần An Bình.
“Con nhà nông không xứng được đi học sao?”
Sau khi Tô Tiểu Tiểu dẫn đứa trẻ rời đi, Trần An Bình mới chậm rãi đóng cửa lại, vẻ mặt thờ ơ nhìn Lưu Tĩnh.
Hà Bưu khiến anh tức giận, nhưng Lưu Tĩnh lại làm anh thất vọng.
“Đương nhiên, trường mẫu giáo Chồi Non là trường học quý tộc, không phải chó mèo nào cũng được vào, tôi thực sự không biết lúc trước sao lại nhận một đứa con hoang như vậy, dám đánh con trai tôi...”
Hà Bưu lại chửi ầm ĩ lên.
“Bốp!”
Tuy nhiên, lần này, Trần An Bình không nhường nhịn thói xấu của Hà Bưu, anh bước tới và tát hắn ta một cái.
Hà Bưu sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, sửng sốt.
Hắn ta là đường chủ của Long Diệu, dưới quyền có gần hai trăm anh em, oai phong cỡ nào? Bình thường là một nhân vật lớn đi ngang, hôm nay lại bị người tát vào mặt?
“Cậu, cậu dám đánh tôi?”
Hà Bưu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có biết ông đây là ai không?”
“Tay nào đánh cháu tôi?”
Trần An Bình không trả lời mà hỏi ngược lại, nhưng trong mắt lại sáng lên sự im lặng chết chóc.
Không có sự hiện diện của trẻ em ở đây, anh có thể trả thù mà không cần kiêng nể gì!
“Tôi đánh bằng tay phải, cậu nghĩ…”
Hà Bưu không tin anh dám làm gì mình, đồng thời giơ nắm đấm đập thẳng về phía mặt Trần An Bình.
“Tay phải đúng không? Rất tốt!”
Nhìn nắm đấm hướng về phía mình, Trần An Bình đột nhiên cười ranh mãnh, khi nắm đấm còn cách mình năm centimet, anh dùng một tay nắm lấy cổ tay Hà Bưu.
Sắc mặt Hà Bưu thay đổi trong nháy mắt, hắn ta cảm giác như bị một cái kẹp sắt kẹp dính, không thể động đậy.
“Tôi muốn bàn tay này của ông!”
Trần An Bình di chuyển.
Tay trái nắm lấy cổ tay Hà Bưu, đặt tay phải lên, dùng năm ngón tay tạo thành móng vuốt, ấn thật mạnh!
“Rắc!”
Có tiếng xương gãy giòn vang, Hà Bưu tru lên như giết heo, lập tức quỳ xuống đất xin tha.
“Đau quá, đau quá, buông ra, buông ra, đại ca, buông ra... Tôi sai rồi...”
“Sai? Đã quá muộn rồi!”
Trong mắt Trần An Bình lóe lên tia lạnh lùng, anh nắm lấy ngón tay của Hà Bưu rồi kéo vặn, lật qua lật lại ba lần, toàn bộ bàn tay phải của hắn ta buông thõng, cho dù bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình có giỏi đến đâu cũng không thể nối lại được.
“Cậu đang làm gì vậy? Trần Tùng đánh người, phụ huynh cũng muốn hành hung người khác phải không?”
Lưu Tĩnh đập bàn đứng dậy, quyết định trở thành tên nịnh bợ trung thành của Hà Bưu.
“Cậu có tin tôi sẽ gọi cảnh sát ngay không?”
Trần An Bình buông tay, không phải vì sự uy hiếp của Lưu Tĩnh, mà là vì tay của Hà Bưu đã hoàn toàn bị tàn phế.
“Không cần gọi cảnh sát!”
Hà Bưu là người đầu tiên ngăn cản Lưu Tĩnh và quay sang trừng mắt một cách độc ác nhìn Trần An Bình: “Nhãi ranh, cậu cũng có năng lực đấy, chẳng trách cậu lại ngông cuồng như vậy”.
“Cậu có dám cho tôi mười phút không, mười phút sau, nếu tôi không giết chết cậu, thì tôi sẽ lấy họ của cậu!”
“Mười phút?”
Trần An Bình lắc đầu và nói: “Ông cứ gọi người đi, tôi sẽ đợi ông ở đây”.
“Nếu cậu có gan, lát nữa tôi sẽ cho cậu được chết dễ dàng!”
Hà Bưu lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi người, Lưu Tĩnh ở một bên lo lắng nói: “Ông Hà, thật sự không cần gọi cảnh sát sao?”
“Gọi cảnh sát? Hừ!”
Hà Bưu hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngay cả chuyện này cũng không xử lý tốt, Bưu Tử này sẽ không còn mặt mũi mà lăn lộn trong giang hồ nữa”.
Nói xong, Hà Bưu lại gọi một cuộc điện thoại khác.
Mười phút rất nhanh, chỉ bằng thời gian hai điếu thuốc thôi.
“Lạch cạch bịch”
Cửa phòng hiệu trưởng bị đá tung ra, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, dẫn đầu là một người đàn ông gầy gò đi vào với điếu thuốc trên miệng.
“Anh Cửu, anh đến rồi, hôm nay anh em gặp rắc rối, bị đánh, anh nhìn tay tôi xem...”
Hà Bưu vội vàng chào hỏi, một tay lấy thuốc ra và châm từng điếu cho từng người một, thấy bên ngoài tòa nhà có rất nhiều người, Hà Bưu mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại Trần An Bình có mọc cánh cũng không thể trốn thoát được!
Hôm nay chắc chắn phải chặt cậu ta thành từng mảnh!
Tế Cửu cau mày, nghĩ rằng thật trùng hợp, vừa rồi anh ta cũng suýt bị người đánh, không, là suýt chút nữa bị người giết.
“Là ai? Dám ức hiếp anh em của tôi...”
“Là gã nông dân quê mùa này!”
Hà Bưu chỉ vào Trần An Bình đang ngồi trên ghế.
“Bùm!”
Nhìn theo hướng ngón tay của Hà Bưu, đầu gối của Tế Cửu mềm nhũn ra, anh ta quỳ thẳng xuống trước mặt Trần An Bình.
“Anh Cửu, anh đang làm gì vậy?”
Hà Bưu vẫn còn ngơ ngác, đưa tay kéo Tế Cửu.
“Còn không mau quỳ xuống nhận sai đi?”
Tế Cửu gần như nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nói thầm nếu biết là Trần An Bình, tên sát thần này đang ở đây, có cho anh ta ba lá gan anh ta cũng không dám đến đây, sau khi Trần An Bình rời khỏi, toàn bộ mười mấy anh em của Câu lạc bộ Long Diệu đều phải nhập viện để điều trị.
Chỗ dựa của anh ta là Chu Duy thì đã chết ngay tại chỗ!
“Anh Cửu...”
Trong mắt Hà Bưu hiện lên vẻ sợ hãi.
“Bốp!”
Tế Cửu vung tay tát hắn ta một cái: “Tất cả đều quỳ xuống!”
Anh ta vẫy tay, hơn 20 cao thủ trong ngoài phòng theo Tế Cửu quỳ trên mặt đất, trên trán Tế Cửu chảy mồ hôi hột.
“Chủ nhân, tôi xin lỗi!”
Tế Cửu cúi đầu thật sâu.
Chủ nhân?
Tim Hà Bưu đập thình thịch, trong lòng thầm kêu xong đời, hắn ta đã đá phải tấm sắt.
“Tế Cửu, hắn ta đánh cháu trai của tôi, còn muốn đuổi học cháu tôi, anh nghĩ chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Trần An Bình không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, vừa rời khỏi câu lạc bộ Long Diệu, Tế Cửu lại tung ta tung tăng đến tìm, tuy nhiên, anh rất hài lòng với thái độ của Tế Cửu.
Biết co biết duỗi.
Con chó này ngoan đấy.
“Chủ nhân yên tâm, tôi cam đoan người này đời này sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ngài nữa”. Tế Cửu hạ quyết tâm, rút ra con dao găm bên hông ra, trong mắt hiện lên một tia tàn ác.
Tế Cửu giống như một con chó săn, hung tàn và độc ác.
“Anh Cửu, tôi sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi”. Hà Bưu hoảng sợ.
“Mày không nên xúc phạm chủ nhân”.
Một vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt của Tế Cửu.
“Có phải là quá dễ dàng đối với hắn ta không?”
Trần An Bình hắng giọng nhắc nhở.
“Chủ nhân, tôi hiểu rồi”.
“…”, trên mặt Hà Bưu tràn đầy sợ hãi, giữa hai chân bốc lên mùi khai…
Cửa phòng hiệu trưởng mở ra, Trần An Bình bước vào với vẻ mặt u ám.
Tiếng con hoang đó giống như một mũi kim thép đâm vào trái tim Trần An Bình, khi anh quay lại nhìn thấy dấu tay trên mặt Tiêu Tùng, trong lòng anh như đang rỉ máu.
Làm sao hắn ta có thể nỡ lòng ra tay với một đứa trẻ năm, sáu tuổi như vậy?
“Chú hai, chú hai, là chú à? Chú hai!”
Nhìn thấy Trần An Bình, lúc đầu Tiểu Tùng sửng sốt vài giây, sau đó nhảy vào trong lòng Trần An Bình, mặt đỏ bừng vì kích động.
Họ có mối liên hệ huyết thống, dù đã ba năm không gặp nhưng cháu trai vẫn nhớ rõ Trần An Bình.
“Là chú hai đây, chú hai đã đến muộn, xin lỗi”.
Khẽ vuốt ve khuôn mặt đang chảy máu của Tiểu Tùng, trong lòng Trần An Bình hừng hực lửa giận, sát ý ẩn giấu trong mắt không ngừng trào ra.
Anh muốn giết người!
Anh sẽ giết người!
Nếu không thì làm sao có thể không làm cho anh cả và chị dâu ở trên trời thất vọng?
Làm sao có thể xứng đáng với tiếng “chú hai” của Tiểu Tùng?
Tiểu Tùng lắc đầu, cố nén cho nước mắt không rơi.
“Cô giáo, làm phiền cô đưa đứa trẻ ra ngoài trước, để người lớn bàn bạc cách giải quyết sự việc, được không?”, Trần An Bình đưa Tiểu Tùng cho Tô Tiểu Tiểu.
Tô Tiểu Tiểu muốn nhắc nhở vài câu, nhưng cuối cùng cũng gật đầu và dẫn hai đứa trẻ đi.
“Cậu là chú hai của đứa con hoang đó phải không?”
Hà Bưu bắt chéo chân và hút một điếu thuốc, liếc nhìn Trần An Bình với vẻ khinh thường, khóe miệng nhếch lên đầy mỉa mai, Trần An Bình mặc áo sơ mi xanh, quần jean và giày vải, trông giống như một anh chàng quê mùa.
“Cậu là người nhà của Trần Tùng đúng không?”
Hiệu trưởng Lưu Tĩnh xụ mặt nói: “Trần Tùng ở trường không nghe lời, dạy bảo nhiều lần cũng không chịu thay đổi, hôm nay còn làm tổn thương đứa con cưng của ông Hà, bây giờ cậu phải lập tức bồi thường và đưa Trần Tùng đi, trường của chúng tôi không nhận con của nông dân, và càng không thu gom rác!”
Vì đã chọn làm kẻ nịnh hót nên Lưu Tĩnh đã làm rất triệt để, trực tiếp chĩa mũi nhọn về phía Trần An Bình.
“Con nhà nông không xứng được đi học sao?”
Sau khi Tô Tiểu Tiểu dẫn đứa trẻ rời đi, Trần An Bình mới chậm rãi đóng cửa lại, vẻ mặt thờ ơ nhìn Lưu Tĩnh.
Hà Bưu khiến anh tức giận, nhưng Lưu Tĩnh lại làm anh thất vọng.
“Đương nhiên, trường mẫu giáo Chồi Non là trường học quý tộc, không phải chó mèo nào cũng được vào, tôi thực sự không biết lúc trước sao lại nhận một đứa con hoang như vậy, dám đánh con trai tôi...”
Hà Bưu lại chửi ầm ĩ lên.
“Bốp!”
Tuy nhiên, lần này, Trần An Bình không nhường nhịn thói xấu của Hà Bưu, anh bước tới và tát hắn ta một cái.
Hà Bưu sờ lên khuôn mặt nóng bừng của mình, sửng sốt.
Hắn ta là đường chủ của Long Diệu, dưới quyền có gần hai trăm anh em, oai phong cỡ nào? Bình thường là một nhân vật lớn đi ngang, hôm nay lại bị người tát vào mặt?
“Cậu, cậu dám đánh tôi?”
Hà Bưu nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu có biết ông đây là ai không?”
“Tay nào đánh cháu tôi?”
Trần An Bình không trả lời mà hỏi ngược lại, nhưng trong mắt lại sáng lên sự im lặng chết chóc.
Không có sự hiện diện của trẻ em ở đây, anh có thể trả thù mà không cần kiêng nể gì!
“Tôi đánh bằng tay phải, cậu nghĩ…”
Hà Bưu không tin anh dám làm gì mình, đồng thời giơ nắm đấm đập thẳng về phía mặt Trần An Bình.
“Tay phải đúng không? Rất tốt!”
Nhìn nắm đấm hướng về phía mình, Trần An Bình đột nhiên cười ranh mãnh, khi nắm đấm còn cách mình năm centimet, anh dùng một tay nắm lấy cổ tay Hà Bưu.
Sắc mặt Hà Bưu thay đổi trong nháy mắt, hắn ta cảm giác như bị một cái kẹp sắt kẹp dính, không thể động đậy.
“Tôi muốn bàn tay này của ông!”
Trần An Bình di chuyển.
Tay trái nắm lấy cổ tay Hà Bưu, đặt tay phải lên, dùng năm ngón tay tạo thành móng vuốt, ấn thật mạnh!
“Rắc!”
Có tiếng xương gãy giòn vang, Hà Bưu tru lên như giết heo, lập tức quỳ xuống đất xin tha.
“Đau quá, đau quá, buông ra, buông ra, đại ca, buông ra... Tôi sai rồi...”
“Sai? Đã quá muộn rồi!”
Trong mắt Trần An Bình lóe lên tia lạnh lùng, anh nắm lấy ngón tay của Hà Bưu rồi kéo vặn, lật qua lật lại ba lần, toàn bộ bàn tay phải của hắn ta buông thõng, cho dù bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình có giỏi đến đâu cũng không thể nối lại được.
“Cậu đang làm gì vậy? Trần Tùng đánh người, phụ huynh cũng muốn hành hung người khác phải không?”
Lưu Tĩnh đập bàn đứng dậy, quyết định trở thành tên nịnh bợ trung thành của Hà Bưu.
“Cậu có tin tôi sẽ gọi cảnh sát ngay không?”
Trần An Bình buông tay, không phải vì sự uy hiếp của Lưu Tĩnh, mà là vì tay của Hà Bưu đã hoàn toàn bị tàn phế.
“Không cần gọi cảnh sát!”
Hà Bưu là người đầu tiên ngăn cản Lưu Tĩnh và quay sang trừng mắt một cách độc ác nhìn Trần An Bình: “Nhãi ranh, cậu cũng có năng lực đấy, chẳng trách cậu lại ngông cuồng như vậy”.
“Cậu có dám cho tôi mười phút không, mười phút sau, nếu tôi không giết chết cậu, thì tôi sẽ lấy họ của cậu!”
“Mười phút?”
Trần An Bình lắc đầu và nói: “Ông cứ gọi người đi, tôi sẽ đợi ông ở đây”.
“Nếu cậu có gan, lát nữa tôi sẽ cho cậu được chết dễ dàng!”
Hà Bưu lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi người, Lưu Tĩnh ở một bên lo lắng nói: “Ông Hà, thật sự không cần gọi cảnh sát sao?”
“Gọi cảnh sát? Hừ!”
Hà Bưu hừ lạnh một tiếng: “Nếu ngay cả chuyện này cũng không xử lý tốt, Bưu Tử này sẽ không còn mặt mũi mà lăn lộn trong giang hồ nữa”.
Nói xong, Hà Bưu lại gọi một cuộc điện thoại khác.
Mười phút rất nhanh, chỉ bằng thời gian hai điếu thuốc thôi.
“Lạch cạch bịch”
Cửa phòng hiệu trưởng bị đá tung ra, bên ngoài có tiếng bước chân vội vã, dẫn đầu là một người đàn ông gầy gò đi vào với điếu thuốc trên miệng.
“Anh Cửu, anh đến rồi, hôm nay anh em gặp rắc rối, bị đánh, anh nhìn tay tôi xem...”
Hà Bưu vội vàng chào hỏi, một tay lấy thuốc ra và châm từng điếu cho từng người một, thấy bên ngoài tòa nhà có rất nhiều người, Hà Bưu mới thở phào nhẹ nhõm, hiện tại Trần An Bình có mọc cánh cũng không thể trốn thoát được!
Hôm nay chắc chắn phải chặt cậu ta thành từng mảnh!
Tế Cửu cau mày, nghĩ rằng thật trùng hợp, vừa rồi anh ta cũng suýt bị người đánh, không, là suýt chút nữa bị người giết.
“Là ai? Dám ức hiếp anh em của tôi...”
“Là gã nông dân quê mùa này!”
Hà Bưu chỉ vào Trần An Bình đang ngồi trên ghế.
“Bùm!”
Nhìn theo hướng ngón tay của Hà Bưu, đầu gối của Tế Cửu mềm nhũn ra, anh ta quỳ thẳng xuống trước mặt Trần An Bình.
“Anh Cửu, anh đang làm gì vậy?”
Hà Bưu vẫn còn ngơ ngác, đưa tay kéo Tế Cửu.
“Còn không mau quỳ xuống nhận sai đi?”
Tế Cửu gần như nghiến răng nghiến lợi, trong lòng nói thầm nếu biết là Trần An Bình, tên sát thần này đang ở đây, có cho anh ta ba lá gan anh ta cũng không dám đến đây, sau khi Trần An Bình rời khỏi, toàn bộ mười mấy anh em của Câu lạc bộ Long Diệu đều phải nhập viện để điều trị.
Chỗ dựa của anh ta là Chu Duy thì đã chết ngay tại chỗ!
“Anh Cửu...”
Trong mắt Hà Bưu hiện lên vẻ sợ hãi.
“Bốp!”
Tế Cửu vung tay tát hắn ta một cái: “Tất cả đều quỳ xuống!”
Anh ta vẫy tay, hơn 20 cao thủ trong ngoài phòng theo Tế Cửu quỳ trên mặt đất, trên trán Tế Cửu chảy mồ hôi hột.
“Chủ nhân, tôi xin lỗi!”
Tế Cửu cúi đầu thật sâu.
Chủ nhân?
Tim Hà Bưu đập thình thịch, trong lòng thầm kêu xong đời, hắn ta đã đá phải tấm sắt.
“Tế Cửu, hắn ta đánh cháu trai của tôi, còn muốn đuổi học cháu tôi, anh nghĩ chúng ta nên làm sao bây giờ?”
Trần An Bình không ngờ lại có sự trùng hợp như vậy, vừa rời khỏi câu lạc bộ Long Diệu, Tế Cửu lại tung ta tung tăng đến tìm, tuy nhiên, anh rất hài lòng với thái độ của Tế Cửu.
Biết co biết duỗi.
Con chó này ngoan đấy.
“Chủ nhân yên tâm, tôi cam đoan người này đời này sẽ không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ngài nữa”. Tế Cửu hạ quyết tâm, rút ra con dao găm bên hông ra, trong mắt hiện lên một tia tàn ác.
Tế Cửu giống như một con chó săn, hung tàn và độc ác.
“Anh Cửu, tôi sai rồi, đừng giết tôi, xin đừng giết tôi”. Hà Bưu hoảng sợ.
“Mày không nên xúc phạm chủ nhân”.
Một vẻ dữ tợn hiện lên trên khuôn mặt của Tế Cửu.
“Có phải là quá dễ dàng đối với hắn ta không?”
Trần An Bình hắng giọng nhắc nhở.
“Chủ nhân, tôi hiểu rồi”.
“…”, trên mặt Hà Bưu tràn đầy sợ hãi, giữa hai chân bốc lên mùi khai…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.